- Đây là bảng tiến cử công tác, phiền Trương tiểu thư tới phòng photo, sao cho tôi bảy bản.
Trương Văn Lệ không rõ vì sao Triệu Bằng lại sai mình đi làm việc, nhưng không tiện nói gì, đi ra ngoài, lúc này mớ có tâm tình nhìn ngắm môi trường làm việc của Vườn Sồi, cảm thấy đây mới là khí phái của công ty lớn, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu về nào của nhà máy sập xệ cũ, khao khát được vào đây làm việc, tựa hồ mình có thể đảm nhiệm được chức thư ký văn thư.
Kiếm cớ sai Trương Văn Lệ đi, Triệu Bằng lấy tài liệu Điền Lực Sơn đưa cho Trương Khác ra:
- Quản đốc Điền nói tới chuyện khác là chuyện này?
Điền Lực Sơn giờ mới hiểu thì ra quan hệ giữa Trương Khác và bên Vườn Sồi mật thiệt như thế, gật đầu nói:
- Tôi hi vọng làm chút việc, dù biết rằng có những việc rất khó.
- Tôi khâm phục việc làm của quản đốc Điền.
Nếu Điền Lực Sơn nhận chức phó giám đốc, theo lời dặn của Trương Khác, Triệu Bằng sẽ không lấy tài liệu này ra:
- Văn phòng phục vụ tái nghiệp này Vườn Sồi có thể tài trợ toàn bộ, có điều có hai yêu cầu nho nhỏ.
- Yêu cầu gì?
Điền Lực Sơn thực sự không ngờ hôm nay có được nhiều thu hoạch đến thế.
- Văn phòng tái nghiệp chung quy phải ở dưới một ban ngành nào đó, dù là công đoàn hay là cục lao động. Tài liệu này mong quản đốc Điền sửa lại một chút, vài con số người ta muốn bưng tai trộm chuông thì cứ chiều họ, hiện nhà nước chưa có chính sách cho công nhân thôi việc, chỉ e một số quan viên không chấp nhận.
Triệu Bằng giải thích:
- Không chiếm dụng kinh phí của bọn họ còn có thể làm một số công tác, không bị cản trở nhiều. Ngoài ra khi quản đốc Điền thảo luận với ban ngành liên quan, đừng nói là Vườn Sồi chủ động cung cấp kinh phí. Hay là thế này, mấy ngày nữa quản đốc Điền dẫn mẫy chục công nhân tới chỗ tôi làm khách, quản đốc Điền hãy làm kẻ ác một lần...
- Vì sao?
Điền Lực Sơn không hiểu.
- Người quản đốc Điền giao tài liệu dặn tôi làm như thế, tôi cũng không rõ. Tóm lại là phải để Vườn Sồi trông có vẻ bị làm khó.
Điền Lực Sơn nhớ hôm qua Trương Khác yêu cầu ông dẫn người chặn cửa Vườn Sồi, còn tưởng là y nói đùa, nghe giọng điệu này thì lời của Trương Khác là mệnh lệnh với tầng quản lý của Vườn Sồi, thanh niên này thật thần bí.
- Được, kẻ xấu này tôi làm.
Điền Lực Sơn đồng ý ngay:
- Để không ảnh hưởng tới công việc của các vị, có gì cần chú ý cậu cứ nói...
Buổi trưa Điền Lực Sơn dẫn bảy tám phụ nữ trung niên tới nhà ăn nhân viên Vườn Sồi kháng nghị, còn ăn trưa ở đó xong lại chạy tới đường Đông Hoa, giương biểu ngữ " Công nhân mất việc cần sinh tồn, cần công việc" chặn cổng lớn Vườn Sồi.
Vườn Sồi gần ngõ Học Phủ, có chút gió lay cỏ động nào là biết ngay, Tôn Tĩnh Mông không hiểu có chuyện gì, Trương Khác đâu thể tráo trở lật lọng như thế? Gọi di động, máy bận suốt, Tôn Tĩnh Mông không có kiên nhẫn, đạp xe tới chung cư nghiên cứu sinh nhìn Trương Khác.
Trương Khác kẹp di động ở cổ, mở cửa cho Tô Tĩnh Mông, miệng vẫn nói:
- À, tôi hiểu, đại biểu công nhân có ý kiến, chúng tôi đương nhiên tiếp thu thay đổi, thị trưởng Vườn nói với bí thư La một tiếng, chuyện này làm phiền bí thư rồi. Công nhân làm thế về tình có thể thông cảm, bốn năm tháng không có việc làm ai chả nóng ruột... Nếu được mời công đoàn và cục lao động phối hợp, bên Vườn Sồi tôi sẽ bảo Triệu Bằng ra mặt, nếu là điều kiện có thể chấp nhận, chúng tôi sẽ tận lực... Không khó xử... Thực là không khó xử mà.
- Anh đang diễn kịch à?
Tôn Tĩnh Mông ngồi trên giường đợi Trương Khác gọi điện xong, nói:
- Tôi chẳng hiểu, còn tưởng anh thực sự là người tốt chứ.
- Tôi nói tôi là người tốt bao giờ?
Trương Khác chạy đi đóng cửa lại, ghé vào tai Tôn Tĩnh Mông nói:
- Đây cũng là đang diễn kịch, đừng đi nói lung tung.
- Á.
Cứ như là bí mật lớn lắm nấy, hơi thở của y làm lỗ tai ngưa ngứa, Tôn Tĩnh Mông lườm một cái:
- Sao phải làm chuyện thừa thãi như thế?
Trương Khác nằm xuống giường, lấy tờ báo ở đầu giường cho Tôn Tĩnh Mông:
- Hôm qua về đọc được bài báo này, thấy cứ diễn kịch thì tốt hơn.
- Chả hiểu cái gì cả.
Tôn Tĩnh Mông giảu mỏ lên, xem báo xong nhìn Trương Khác, vẻ mặt chấn động không tin nổi:
- Sao có loại chuyện này được?
- Đây là cái quốc gia thần kỳ, có chuyện gì không thể xảy ra?
Trương Khác nhếch mép cười, rất u ám.
Trước đó, truyền thông đăng tin doanh nhân vật liệu xây dựng Kiến Nghiệp tên Thiệu Hưng Quang trong 15 năm tổng cộng bỏ ra 200 vạn làm từ thiện, vì thu hút người đọc cả nước, còn dùng loại từ ngữ như "siêu nhân từ thiện".
Chỉ trong vòng mười ngày, khiếm mấy trăm người xin từ thiện chen lấn đổ hàng rào nhà Thiệu Hưng Quang, xin quyên góp hơn 300 vạn, còn có một một bệnh nhân máu trắng cầm thư của chính phủ đương địa tới tìm Thiệu Hưng Quang "phụng chỉ xin tiền".
Hơn mười người xin quyên góp không được đồng loạt tới nhà mẹ Thiệu Hưng Quang gây náo loạn, làm cụ giờ bị tranh chấp xô đẩy hộc máu mấy lần, hôm qua đã qua đời trong bệnh viện.
Hôm qua báo chí đăng tin mẹ Thiệu Hưng Quang bị người đi xin quyên góp làm tức chết.
- Điền Lực Sơn muốn lập văn phòng tái nghiệp, tôi khoanh tay ngồi nhìn thì quá lạnh lùng vô tình.
Trương Khác thở dài:
- Nhưng đây là chuyện của chính phủ, nếu tôi quá chủ động, sẽ khiến bọn họ thù hận.
- Vì sao?
Tôn Tĩnh Mông vẫn không hiểu:
- Bọn họ làm không tốt, chúng ta làm thay là tát vào mặt họ, còn nguyên nhân nữa chính là nó.
Trương Khác đánh miệng về tờ báo trong tay cô:
- Thời buổi này không thể làm người tốt được.
Tôn Tĩnh Mông gãi đầu:
- Thật phức tạp, rốt cuộc đầu anh chưa cái gì thế, cho tôi xem nào.
Trương Khác đưa đầu tới trước ngực Tôn Tĩnh Mông.
Tôn Tĩnh Mông đưa tay ra lùa vào tóc Trương Khác vuốt nhẹ, nhìn xuống, cảm giác y đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, nếu là trước kia cô chắc chắn đẩy y ra chế nhạo một phen, lúc này lại rất muốn ôm y vào lòng, để mặt y dán sát vào bầu ngực đầy đặn mình luôn kiêu ngạo.
Cố gắng khắc chế xao động trong lòng, Tôn Tĩnh Mông đặt Trương Khác nằm trở lại, chăm chú nhìn y:
- Thực sự càng ngày càng không nhìn thấu anh nữa rồi.
Mùa đông hai năm trước gặp nhau ở 1978, chẳng ai nói với cô thân phận của y, cứ như một câu đó, hai năm qua dần dần biết vài việc, lại phát hiện ra nam nhân này là câu đố lớn hơn, dụ cô muốn giải câu đó đó.
Biết nguyên cớ rồi, Tôn Tĩnh Mông không có lý do ở lại bám dính lấy y nữa nữa, về quán bar chuẩn bị, Trương Khác cùng đi theo, khi xuống lầu còn gặp Lâm Băng, hai bên chỉ cười gật đầu.
Tôn Tĩnh Mông tới quán bar, Trương Khác tới thư viện, hai người ngồi cùng xe đạp tới núi Hợp Hoan thì chia tay, Trương Khác chưa đi được hai bước thì nghe tiếng động lớn từ đằng xa truyền lại, quay đầu nhìn thấy một chiếc Ferrari 550 màu vang từ cổng phía đông lao vào, khi qua cổng trường không hề giảm tốc độ, lá rụng cuốn cả lên, tựa hồ chẳng bận tâm xe chạm vào đâu là có thể mất tới mấy chục vạn.
Cái xe này không rẻ phải bằng mấy chiếc Mercedes W140.
Sinh viên trên đường cuống cuồng nhảy lên hè né tránh, Tôn Tĩnh Mông cũng xuống xe tạt sang lề, nhớ ra một việc vẫy tay gọi Trương Khác tới.
Thời buổi này hình như người ta hận không thể khắc chữ "chơi trội" lên mặt.
Kẻ có tiền, trừ xe sang mỹ nữ ra, tựa hồ không có thứ vũ khí nào thể hiện cái chơi trội hơn nữa.
Trương Khác cẩn thẩn đi sát mép đường, tấm thân gầy gò của y không chống lại nổi cái Ferrari kia, khi cách Tôn Tĩnh Mông còn vài mét, đột nhiên chiếc xe phanh két bên cạnh cô, một tên thanh niên đeo kính to sụ thò đầu ra, dùng một giọng phổ thông cổ quái hỏi:
- Tiểu thư, cho hỏi chung cư của lưu học sinh ở đâu?