Ánh đèn tầng hai hơi mờ, bên trên còn có một món đồ pha lê tạo hình hoa sen đựng nước, bên trên có ngọn nện nổi bập bềnh, tăng thêm không ít tình thú.
Phục vụ mang tới hai cốc trà lùa mạch bốc hơi nghi ngút, Tôn Tĩnh Mông ngồi xoay lưng với mỹ nữ ngực to, cầm thực đơn gọi món, Trương Khác dựng tai lên nghe Lý Tại Thù nói.
Trình độ tiếng Hàn của Trương Khác không bằng tiếng Anh, lại thêm thường ngày ít dùng, nên nghe rất tốn công, song vẫn hiểu được.
Chức vụ chuyên trách của Lý Tại Thù là phụ trách vận hành thương hiệu và marketing thị trường, Samsung cũng định lập công ty đầu tư hữu hạn ở Đài Loan, Hong Kong, thành lập khu Đại Trung Hoa, đặt hi vọng quật khởi tại thị trường Trung Quốc.
- Ở Trung Quốc theo tôi cũng chỉ có Ái Đạt là đáng coi trọng một chút, có điều nếu Samsung chúng tôi bắt đầu coi trọng thị trường nơi này, Ái Đạt cũng sẽ bị dẫm nát như con kiến thôi...
Giọng điệu Lý Tại Thù ngông cuồng làm Trương Khác cực kỳ khó chịu, nhưng chẳng lẽ đi tranh cãi mồm miệng với hắn, đành nỗ lực nghe tiếp:
- Hội trường từng nói, trong mắt ông chỉ có hai đối thủ, một là Sony của Nhật, hai là GE của Mỹ, những đối thủ khác sẽ bị chúng tôi vượt qua, không cần quá quan tâm.
Thanh niên phía đối diện nói:
- Năm ngoái Sony đang hừng hực hùng tâm tranh thị trường với Phillips, nhưng bị Ái Đạt xen vào nên thật bại rút lui. Trước mặt Sony khổng lồ, một nghiệp vụ nho nhỏ có lẽ không đáng kể, song thất bại là thất bại, phân ngạch thị trường mất kia bị Cẩm Hồ chiếm lấy. Samsung thì sao, thất bại ở thị trường đầu đĩa còn chẳng phải làm nền cho Ái Đạt? Ngoài ra xem chiếc i19 trong tay tôi đây.
Đưa chiếc di động ra:
- Kém gì di động Samsung trong nước không? Samsung vào thị trường nội địa thì đối thủ không phải chỉ có Ericsson, Motorola đâu.
Nghe đối thủ khe ngợi Ái Đạt, Trương Khác thấy rất dễ chịu.
- Ái Đạt quật khởi chẳng qua do ĐTH TW lũng đoạn nguồn lực quảng cáo, làm chúng dễ dàng mở cửa thị trường, chiếm lấy tiên cơ. Song không vấn đề gì thời gian qua chúng tôi nỗ lực rất nhiều với ban nghành liên quan ở Trung Quốc, đám người này rất dễ bị tiền mua chuộc, hiện giờ có chút thành quả rồi.
Lý Tại Thù nghênh ngang nói:
- Không ngờ anh tới Trung Quốc du học hai năm nghiên cứu tỉ mỉ về công ty này như thế.
- Có lẽ người khác thích đem thành công của Samsung coi là điển hình nghiên cứu, nhưng quan sát nghiên cứu một xí nghiệp đang trưởng thành cũng có lạc thú của nó.
Thanh niên kia nói:
- Ban đầu tôi được giáo sư hướng dẫn bố trí lấy đó làm bài tập, bắt đầu nghiên cứu xí nghiệp này mới thấy thực sự không hề đơn giản...
Tới đó quay sang mỹ nữ ngực to:
- Xảo Trinh thích văn hóa Trung Quốc phải không, em cũng có thể tới đây học đấy, chương trình của ĐH Sư Phạm rất phù hợp với em.
Cẩm Hồ hai năm qua thành tích chói lọi, nhưng ở ĐH Đông Hải, Trương Khác không nghĩ ra có giáo sư nào đi nghiên cứu ví dụ thành công của Cẩm Hồ, nghe ngữ khí tên này thì vị giáo sư kia nghiên cứu Cẩm Hồ đã lâu, không phải đúng là Chu Cẩn Tỳ chứ?
- Đừng dung túng Xảo Trinh, nếu đây không phải thị trường 1.2 tỷ nhân khẩu thì cái loại ngôn ngữ thấp kém này có gì đáng học, Seoul (Hán Thành) đáng lẽ phải đổi tên lâu rồi, thật không biết đám nghị sĩ làm ăn cái gì?
Lý Tại Thù tức tối nói.
Không ngờ Lý Tại Thù là một tên tư tưởng dân tộc cực đoan, Trương Khác nghe hắn nói hế thì cau mày.
Tên thanh niên kia thấy Trương Khác cau mày thì sinh nghi, Lý Tại Thù thấy biểu hiện lạ của hắn hỏi:
- Sao? Thấy lời của tôi không đúng à?
- Người sau anh đang nghe trộm chúng ta nói chuyện.
Lý Tại Thù lúc này mới quay lại, nhìn thấy Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông ngồi sau lưng, đùng đùng nổi giận nhìn Trương Khác:
- Quả nhiên là hạng lộn giống của thứ dân tộc thấp kém, dám nghe trộm người khác nói chuyện.
Tôn Tĩnh Mông nghe không hiểu tiếng Hàn, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Tại Thù hung hăng chỉ Trương Khác la hét, không biết xảy ra chuyện gì.
Trương Khác đứng dậy trừng mắt nhìn hắn:
- Cái dân tộc này chưa tới lượt đám Cao Ly bọn mày nói xấu.
Rồi cầm cốc trà còn khá nóng hất thẳng vào mặt hắn:
- Muốn la hét thì xéo về nước của bọn mày.
- Á!
Lý Tại Thù che đôi mắt bị trà nóng làm bỏng, rú thảm thiết, đại khái hắn chưa bao giờ bị đãi ngộ như vậy ở Trung Quốc, đang tuổi máu nóng làm sao chịu nổi, đưa tay ra định tóm cổ áo Trương Khác, mà quên Tôn Tĩnh Mông đứng trước y.
- Á, có kẻ vô lễ!
Tôn Tĩnh Mông thét lên một tiếng trước, sau đó vung tay tát, tiếp sau đó là đạp Lý Tại Thù một phát làm hắn ngã lăn ra đường.
Ở tầng hai toàn là sinh viên trường xung quanh, không ai hiểu tiếng Hàn, chỉ thấy bên này tranh chấp, Trương Khác hất trà nóng vào mặt người Hàn Quốc, lại nghe Tôn Tĩnh Mông la hét vô lễ, bà chủ 1978, đóa hoa của ngõ Học Phủ, sinh viên xung quanh có ai không biết, tức thì không để ý tới ai hất trà vào Lý Tại Thù, hùng hổ vây lấy bọn họ.
Tôn Tĩnh Mông "sợ hãi" nép mình bên cạnh Trương Khác, hỏi nhỏ:
- Làm thế đã đúng chưa?
Trương Khác choáng luôn, nhìn năm ngón tay đỏ lừ trên mặt Lý Tại Thù, không ngờ thân thủ Tôn Tĩnh Mông lại nhanh như thế, một tát một đá làm tên kia không kịp phản ứng.
Thấy có bao nhiêu thanh niên quây xung quanh, Lý Tại Thù không dám ra tay nữa, chỉ dùng tiếng Hàn la hét:
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát, để họ bắt thằng lộn giống này.
Mỹ nữ ngực to luống cuống không biết phải làm sao, tên thanh niên kia không dám có phản ứng thái quá, cầm di động gọi cảnh sát, không quên giải thích với đám đông:
- Kẻ này nghe trộm chúng tôi nói chuyện, còn lấy trà nóng hất người ta, còn chuyện vô lễ hoàn toàn do cô gái kia bịa đặt.
Trương Khác thấy tên này giờ trò kẻ ác cáo trạng, đi ngay tới tóm lấy cổ áo:
- Đây là nơi công cộng, các người nói chuyện oang oang, gặp đúng tôi hiểu tiếng Hàn, chẳng lẽ tôi phải bị tai lại? Các người xúc phạm dân tộc chúng tôi là dân tộc thấp kém, còn nói phải đổi tên Seul, tôi chỉ cau mày một cái, các người lớn tiếng chửi bới, chén trà này hất vào mặt còn là khách khí đấy.
Tát cho hắn một phát:
- Lại dám đặt điều nói láo, mày gọi cảnh sát đi, bố mày đợi đấy.
Tát thêm phát nữa mới ném hắn vào chỗ.
Năm 97, sinh viên đại học còn chưa thấy người Hàn Quốc đáng ghét lắm, có điều hai cát tát của Trương Khác làm người hả dạ, người vây quanh reo hò, người kích động còn muốn xông tới muốn ra tay, khiến ba người Lý Tại Thù sợ hãi không dám gọi điện báo cảnh sát.
Chủ quán là người Triều Tiên, chạy lên hỏi xảy ra chuyện gì, bảo ba người Lý Tại Thù đi trước.
- Báo cảnh sát!
Trương Khác không cho đi, nói với chủ quán:
- Bọn chúng ở nơi công cộng xúc phạm quốc gia, dân tộc chúng tôi, nói xấu tiếng Hán, lại cô cớ chửi người, gây ra tranh chấp, làm gì có chuyện cho chúng đi dễ dàng như thế?
Lý Tại Thù thân phận không đơn giản, nếu để hắn thoát thân như thế rồi thông qua giao thiệp với lãnh sự quán là thành sự kiện ngoại giao rồi, phải đem tính chất sự kiện này định đoạt tầng cấp thấp, nên không thể để hắn đi.
Mã Hải Long mau chóng dẫn người tới khống chế thế cục, không nói quen Trương Khác, chỉ khống chế thế cục không cho mất kiểm soát, không để đám học sinh đánh ba người kia bị thương.
Lúc này đám Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa cũng hay tin kéo tới, hưng phấn hò hét đòi đánh người.
Đồn cảnh sát đồn Mã Liên sau khi nhận được tin báo năm phút sau Hà Kỳ Vân dẫn vài cảnh sát tới, thấy cảnh sát, đám Lý Tại Thù hung hăng quát tháo muốn thông báo tổng lãnh sự quán Hàn Quốc ở Thượng Hải tới giải quyết.
Lý Tại Thù rống lên:
- Đây là tranh chấp ngoại giao, các người phải trả giá đắt vì chuyện này.
Sau khi Hàn Dũng Thái tới, đám Lý Tại Thù mau chóng nhận hòa giải, biểu thị xin lỗi vì những lời nói không thỏa đáng, bọn họ đâu phải kẻ ngu xuẩn vô tri, lập trường phía Kiến Nghiệp đã rõ, chẳng lẽ còn muốn làm thành tranh chấp ngoại giao sao? Còn giằng co chỉ chuốc nhục vào thân, không có lợi gì cho Samsung đầu tư vào nội địa.
Lý Hinh Dư ký tên lên giấy hòa giải, ngón tay thon thả áp lên tờ giấy, khẽ đẩy ra giữ bàn, nhỏ nhẹ nói:
- Gây phiền phức cho hai bạn, tôi thực sự xin lỗi.
Lúc cúi người xuống không quên lấy tay che ngực, hại Trương Khác bị Tôn Tĩnh Mông dẫm chân cho một phát.
Trương Khác nhìn chữ ký rất có thần khí của Lý Hinh Dư, nhưng nghe thấy đằng sau có tiếng hừ nhẹ rất chói tai, quay đầu nhìn Ngụy Đông Cương, chẳng buồn nói gì với hạng ngu xuẩn này, nhìn đám Lý Tại Thù nói:
- Các anh dẫm chân lên mảnh đất này thì mong hãy giữ tôn trọng cơ bản nhất với nó.
Đám Lý Tại Thù không nói gì, chỉ ký tên rồi vội vàng bỏ đi, chiếc Ferrari cũng đã có người đưa tới đồn cảnh sát, đương nhiên không ai nói cho hắn biết, trước đó xe của hắn đỗ ở trung cư lưu học sinh bị không ít thứ bẩn thịu ném vào như cà thối trứng thối.
Lý Tại Thù vào xe, thấy mấy chiếc xe đắt tiền đỗ ngoài đồn, tuy không bằng xe của hắn, nhưng ở Trung Quốc đều được tính là xe sang, sầm mặt hỏi:
- Đó toàn là xe của chúng à?
Hắn lớn tới chừng này rồi chưa bao giờ bị thua thiệt như hôm nay.
- Chắc là thế.
Kim Nam Dũng đang nghĩ, y là ai? Hắn tới Trung Quốc mấy năm rồi, hiểu biết không ít về quốc gia này, nếu hôm nay phát sinh tranh chấp với hai sinh viên bình thường đã không có kết cục như thế.
Lý Hinh Dư khoanh tay trước ngực, im lặng không nói, cô mới tới Trung Quốc ngày thứ hai, không ngờ bị đưa vào đồn cảnh sát, đúng là xui xẻo, nhìn Lý Tại Thù, lòng oán trách, nam nhân đúng là tự đại, còn làm liên lụy tới mình.
Di động của Kim Nam Dũng vang lên, nhận máy nói:
- Vâng, vâng.. Dạ, em sẽ chuyển lời thầy Chu cho anh ta.
Cúp điện thoại nói:
- Giáo sư hướng dẫn của tôi hỏi thăm anh và Xảo Trinh, tỏ ý xin lỗi vì chuyện hôm nay.
Lý Hinh Dư nhìn thấy chiếc di động của Kim Nam Dũng tỏa ánh sáng xanh trong bóng tối rất đẹp, cả tiếng chuông vừa rồi cũng êm tai, nói:
- Anh Nam Dũng, cho em mượn cái di động xem nào.
Kim Nam Dũng quay lại đưa di động cho Lý Hinh Dư:
- Ái Đạt khả năng là đối thủ cạnh tranh đáng kể của Samsung khi tiến vào nội địa đấy.
- Em không quan tâm tới chuyện công ty, đứng suốt ngày nói chuyện công ty trước mặt em được không?
Lý Hinh Dư trách móc, mở di động ra, phát hiện màn hình này sáng hơn di động bình thường nhiều:
- Đẹp quá, màu lam này cũng rất đẹp.
Kim Nam Dũng tựa hồ chẳng nghe lời cảnh cáo vừa rồi của Lý Hinh Dư, bảo Lý Tại Thù:
- Từ năm , Ái Đạt đã cùng TI lập viện nghiên cứu ứng dụng kỹ thuật quang điện, lấy kỹ thuật TI làm nền tàng, hai năm qua thành công chế tạo ra ống nhị cực màu lam ít tổn hao điện năng...
Lý Hinh Dư cau mày, cô không thích bên tai có người luôn miệng bàn việc kinh doanh, quay người đi ngắm nghía chiếc i.
~~~~~~~~~~~~~~o~~~~~~~~~~~~~~
- Chuyện được giải quyết là tốt rồi.
Hồ Tôn Khánh cười ha hả, dẫn nhân viên chính phủ đi.
- Cậu phải lấy làm mừng vì người Hàn Quốc không truy cứu.
Ngụy Đông Cường lên mặt dạy dỗ Trương Khác:
- Về viết kiểm điểm cho tôi, trường học sẽ tăng cường giáo dục cậu.
- Anh không nói cũng không ai bảo câm đâu.
Diệp Kiến Bân không chút khách khí nói, thi thoảng cũng gặp ở , coi như biết nhau, người ở đây chỉ có mỗi mình hắn là mù mắt ăn nói lung tung, loại người thượng đội hạ đạp lại còn lúc nào bày ra cái vẻ đạo mạo đường hoàng, Diệp Kiến Bân chỉ muốn tát cho một cái.
Nể Lâm Băng, Trương Khác không muốn Ngụy Đông Cường quá mất mặt, nói nhỏ:
- Chúng ta đi thôi.
Gật đầu với Thôi Quốc Hằng một cái, còn Trương Hiểu Đông coi như không quen biết.
Diệp Kiến Bân lạnh lùng nhìn Ngụy Đông Cường một cái rồi mới đi.
Thôi Quốc Hằng vỗ vai Ngụy Đông Cường tím mặt vì bị Diệp Kiến Bân giáo huấn:
- Loại trường hợp này về sau ít lên tiếng thôi.
Thái độ Thôi Quốc Hằng ôn hòa, song vẫn có ý trách Ngụy Đông Cường nói năng lung tung, đến cả phó thị trường thường vụ cũng bị kinh động ra mặt giải quyết cho học sinh này rồi, chẳng lẽ trường học còn không biết điều xử phạt nữa sao?
Ngụy Đông Cường lòng càng khó chịu, bọn họ ra ngoài đồn cảnh sát, thấy Hà Kỳ Vân và cảnh sát văn phòng ngoại sự tiễn chân đám Trương Khác đi.
Hai chiếc Mercedes, một chiếc Toyota Crown, một chiếc Chevrolet phóng vút đi.
Trương Hiểu Đông, Thôi Quốc Hằng tuy là quan viên cấp chính xử, nhưng đều không có xe riêng.
Thế trận của đám Trương Khác đúng là rất bắt mặt, Trương Hiểu Đông đột nhiên nhớ ra gì đó:
- Lão Thôi, người vừa rồi có phải chủ tịch Diệp Kiến Bân của Thịnh Hâm không.
- A.
Thôi Úc Hằng choàng tỉnh:
- Thảo nào tôi thấy quen quen, ra là thái tử Diệp gia.
-...
Ngụy Đông Cường há mồm, hơi ngạc nhiên, hắn gặp Diệp Kiến Bân vài lần ở , nhưng không biết thân phận.
Thôi Quốc Hằng lắc đầu, câu quan trường là một tấm lưới chẳng sai chút nào, Trương Tri Hành ở tận Tân Vu mà vì con mình gây chuyện có người Diệp gia ra mặt giải quyết:
- Lão Trương, làm vài chén chứ?
Dặn dò Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm vài câu rồi đi.
Tịch Nhược Lâm không đi cùng với Ngụy Đông Cường, đạp xe về ngõ Học Phủ, chuyện đã giải quyết xong, phải báo cho đám Đỗ Phi một tiếng để họ khỏi lo lắng.
Tới quán nét Sáng Vực, Đỗ Phi và Mông Nhạc đi ra gọi cô:
- Cô tới đúng lúc quá, Trương Khác mời chúng ta đi ăn khuya.
Tịch Nhược Lâm đầy nghi hoặc, khóa xe trước quán nét, một lúc sau chiếc BMW được tuyệt đại đa số nam nhân coi là mong ước tối cao đi tới.
- Trương Khác, ở đồn có cho hai thằng Hàn Quốc thêm vài đấm không?
Đỗ Phi ngồi vào xe hỏi Mã Hải Long, rồi giới thiệu cho hai người còn lại:
- Đây là chú Mã.
Rời đồn cảnh sát thì đã là giờ, đám Trương Khác liền tìm một quán ăn khuya.
Nhớ tới cái bộ mặt của Ngụy Đồng Cường, Diệp Kiến Bân lại tức điên:
- Kẻ này không ra sao, nhãn quang cũng quá kém.
Trương Khác nhìn rất thoáng:
- Bỏ đi, loại người đó bận tâm làm gì.
Y đúng là chẳng buồn để ý tới Ngụy Đông Cường.
- Hừ.
Diệp Kiến Bân khinh bỉ hừ một tiếng, hỏi:
- Cậu nói thương hiệu ngoại như Samsung có cậy được cánh cổng của ĐTH TW không?
- Có khả năng, trước thực thi phân biệt giá cả cho dù không lập tức thủ tiêu cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Những thương hiệu có tuyến sản phẩm phong phú như Sony, Samsung, một khi khuếch trương là khuếch trương toàn diện, bọn họ sẵn sàng bỏ ra cái giá nhất định vượt quá chướng ngại này.
Trương Khác đưa tay gõ bàn trước mặt Diệp Tiểu Đồng:
- Kỳ nghỉ của cô đã kết thúc.
Diệp Tiểu Đồng trừng mắt lên, tuần trăng mật đã đành đi, giờ ngay cả kỳ nghỉ kết hôn bình thường cũng hỏng rồi.
Tịch Nhược Lâm còn tưởng chuyến này được vào nhà hàng cao cấp, không ngờ là một quán ăn bình thường, đi vào trong thấy Hà Kỳ Vân cười với mình:
- Cô giáo Tiểu Tịch cũng tới ăn khuya à?
- Á, mọi người quen nhau?
Tịch Nhược Lâm hơi xấu hổ, biểu hiện của cô ở đồn cảnh sát không thân thiện lắm.
Trương Khác gọi chủ quán mang mấy cái ghế tới cho nhóm Đỗ Phi.
Bàn Trương Khác không thể ngồi quá đông người, Mã Hải Long sang ngồi bàn bên cạnh, Tịch Nhược Lâm giật nảy mình, những người ban bên đầu mặc véc đen, lạnh lùng nghiêm nghị, trông có vẻ là vệ sĩ, thì ra bọn họ cũng đi cùng nhóm Trương Khác.
Liếc nhìn Diệp Kiến Bân cao lớn, mặt vuông, mày rậm, nghe nói đây là chủ tịch Thịnh Hâm nổi tiếng, có vẻ mới hơn , nhìn Đỗ Phi và bọn họ rất thân thiết, không biết quan hệ ra sao.
Gọi năm đĩa ốc hương, tôm cay, tán gẫu những đề tài không đâu vào đâu, ăn tới giờ mới xong.