Trước khi xe đi, Đỗ Phi chạy tới, mở cửa xe cảnh sát thò đầu vào trong.
Trương Khác giờ chân muốn đá hắn:
- Sao giờ mày mới tới?
- Thời gian tao rất eo hẹp, buổi trưa nghe đám Thời Học Bân nói rồi, mỗi tội không bỏ thời gian ra được.
Đỗ Phi liếc mắt nhìn Lý Hinh Dư, cười hăng hắc:
- Tao có việc phải làm, tối không đợi hai người ăn cơm nữa. Vả lại ai bảo hai người lén lút đi với nhau không gọi tao.
- Cái gì mà lén lén lút lút.
Tôn Tĩnh Mông trợn mắt lên:
- Ai mà biết anh trốn đâu, người ta không tìm được đấy chứ.
- Chẳng lẽ hôm nay di động mất sóng à?
Đỗ Phi cố giả ngốc:
Thấy trước khi hắn đi còn nhìn Lý Hinh Dư cái nữa, té ra tên tiểu tử này chạy tới là để nhìn mỹ nữ ngực to.
Đến khi xe chuyển bánh lại có thêm hai cảnh sát lên xe, Tôn Tĩnh Mông ngồi ở mé trong, dính sát người Trương Khác, ôm cánh tay y hỏi chuyện Phú Xuân Các là sao?
Trương Khác lúc này không thể cho cô biết do y và Diệp Kiến Bân chọc chuyện này ra, viên cảnh sát bên cạnh nhiệt tình đem nguyên bàn lời truyền ở bên ngoài kể cho Tôn Tĩnh Mông:
- Đám người này nếu tới đầu tư thì cho, còn nếu lấy danh nghĩa đầu tư tới làm loạn phép nước thì đuổi hết về nhà.
Từ lúc Hà Kỳ Vân để lộ hắn là cảnh sát điều tra sự kiện Phú Xuân Các, hai tên Lý Tại Thù, Kim Nam Dung thái độ có chút khác thường, ghé đầu thì thào với nhau, Trương Khác không nghe rõ.
Xe tới đồn, Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông và đám Lý Tại Thù bị tách ra, Hà Kỳ Vân chu đáo phái một nữ cảnh sát trẻ xinh đẹp tới lấy lời khai, còn lấy trà Thiết Quan Âm mà hắn cất kỹ ra chiêu đãi.
Chuyện này không tầm thường, Hà Kỳ Vân tạm thời không rảnh tiếp đãi Trương Khác, hai nhóm người mà hắn đưa tới đồn cảnh sát đều là nhân vật dậm chân có thể làm mặt đất rung chuyển.
Trương Khác khỏi nói, Lý Tại Thù mới tới một lúc đã vô số cú điện thoại gọi tới hỏi tình hình.
Một lúc sau Hà Kỳ Vân tới nói:
- Lần này Lý Tại Thù tới Kiến Nghiệp với tư cách cá nhân, giám đốc công ty của hắn hiện đang chặn cửa đồn cảnh sát chúng tôi, tôi phải phái người tiếp đãi. Văn phòng ngoại sự của cục cũng phái người tới điều tra, người của Tổng lãnh sự quán Hàn Quốc đang trên đường, ba tiếng nữa tới nơi. Đám Lý Tại Thù tuyên bố, tổng lãnh sự quán không tới, bọn chúng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
- Phải đợi tận ba tiếng nữa à?
Trương Khác buồn chán nhìn đồng hồ, hiện là 7 giờ tối:
- Không sao, anh đi cho bọn chúng biết chính sách ngoại giao cởi mở của chúng ta đi...à, tên Kim Nam Dũng, và cô gái kia có thân phận gì?
- Kim Nam Dung vốn là nhân viên cao cấp của Samsung, tới đây du học cũng là do Samsung tài trợ; cô gái kia là Lý Hinh Dư, thành viên gia tộc Lý Kiệt Hi, năm nay 20 tuổi, tới đây du lịch.
- Thì ra tên là Lý Hinh Dư.
Trương Khác giật mình, năm 2002 Lý Hinh Dư du học Nhật Bản treo cổ tự sát, vì là thành viên gia tộc Lý Kiện Hi, lại tự sát ở nước ngoài, nên tất nhiên thành tin tức thế giới, nghe đồn là do gia tộc chỉ định hôn nhân không vừa ý cô, tuy báo không đăng ảnh, nhưng có lẽ trong gia tộc đó không có hai Lý Hinh Dư.
Nhưng đó chỉ là tin đồn thôi, bí mật gia tộc làm sao bên ngoài biết dễ thế được.
Có điều nghĩ cũng thấy tiếc, một cô gái khuôn mặt thiên sứ, bộ ngực ma quỷ như vậy mà có thể chỉ còn vài năm nữa là nở hết tuổi hoa rực rỡ của mình.
Đương nhiên nói không chừng quỹ tích nhân sinh của cô đã sớm thay đổi rồi, như Samsung vậy, Trương Khác thực sự mong là như thế.
- Lại nghĩ tới hai cái đèn ô tô đấy à?
Tôn Tĩnh Mông thấy Trương Khác rơi vào trạng thái thất thần, đưa tay ra xua xua trước mắt y.
- Đèn ô tô làm sao?
Hà Kỳ Vân nghi hoặc hỏi:
Tôn Tĩnh Mông đương nhiên không giải thích, chỉ cười ngượng ngùng.
Hà Kỳ Vân là nhân vật cỡ nào chứ? Nhìn thấy thần sắc Tôn Tĩnh Mông là hiểu ý cười phá lên, đúng lúc này có cảnh sát tới gọi hắn có điện thoại.
- Vừa rồi nghĩ gì thế?
Tôn Tĩnh Mông không chịu bỏ qua, vừa rồi Hà Kỳ Vân nhắc tới mỹ nhân Hàn Quốc là y thất thần, làm cô rất hoài nghi.
- Tôi nghĩ Lý Hinh Dư ở trong nhà nhất định phải chịu nhiều ủy khuất.
- Hả, điều này anh cũng nhìn ra được?
Tôn Tĩnh Mông tròn mắt:
- Hay là lòng thương hương tiếc ngọc của anh lại phát tác quá mức rồi.
- Thế nào gọi là lại?
Trương Khác không hiểu:
- Anh thử nói xem?
Tôn Tĩnh Mông mím môi không nói:
Hà Kỳ Vân đi vào, nói là có điện thoại của Thiệu Tâm Văn và Diệp Tiểu Đồng, bọn họ vừa tổ chức hôn lễ ở quê Thiệu Tâm Văn trở về Kiến Nghiệp, nói tới góp vui:
- Anh Diệp cũng muốn tới.
- Có gì vui mà bọn họ góp?
Trương Khác thở dài:
- Cũng được, tôi đang có chuyện muốn nói với Tiểu Đồng.
Bên phía Cẩm Hồ đã có Mã Hải Long giải thích thay; Trương Khác tới giờ nhận được điện thoại của ba người Diêu Văn Thịnh, Kim Quốc Hải, Vương Duy Quân, thông báo cho ba người này là đủ, không sợ có kẻ bừa bãi nhảy ra gây áp lực cho Hà Kỳ Vân.
Văn phòng ngoại sự cục công an thành phố do một phó xử trưởng dẫn đầu cùng ba cảnh sát đi tới, theo trình tự lấy lời khai của Trương Khác, cũng không yêu cầu giao việc này cho bọn họ xử lý, sang phòng bên lấy lời khai đám Lý Tại Thù, dù bọn chúng không chịu lên tiếng thì trình tự luật pháp vẫn phải làm.
Một lúc sau trưởng văn phòng ngoại xử ĐH Đông Hải cùng Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm đều chạy tới như trời sập xuống.
Tịch Nhược Lâm biết chuyện từ đám Thời Học Bân, không thể không thông báo trong viện.
Mỗi điều không ai thông báo cho bên Học viện Âm nhạc, cứ như Tôn Tĩnh Mông tới để chơi vậy.
Trương Khác chẳng có tâm tình ứng phó với đám Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường, bảo Hà Kỳ Vân ngăn họ ở ngoài, y và Tôn Tĩnh Mông trống trong phòng chơi cờ ca rô.
Đại Khí Hà Kỳ Vân chịu không nổi người ĐH Đông Hải làm phiền, đi vào xin Trương Khác gặp mặt bọn họ:
- Cô gái trường cậu đúng là hung dữ, tưởng đồn cảnh sát chúng tôi bắt bớ ngược đãi hai người vậy... Tôi giải thích tình hình với bọn họ rồi, bọn họ đã đi giao lưu với đám Lý Tại Thù trước.
Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông giấu giấy chơi cờ đi, đám Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường và trưởng phòng Trương Hiểu Đông đi vào.
Bọn họ mỗi người mỗi vẻ mặt, đại khái thái độ cứng rắn của Hà Kỳ Vân đã được Hà Hiểu Quang kể cho bọn họ rồi, thêm vào hiểu tình huống, nên không lo trời sập xuống nữa.
- Tôi vừa mới giao thiệp với nhóm Kim Nam Dũng, họ tỏ ý chỉ cần em nhận sai về chuyện đánh người, bọn họ sẽ không truy cứu, trường học cũng không truy cứu...
Trương Hiểu Đông biết bối cảnh của Trương Khác, nói cách khác tên học sinh này thuộc hạng khó chơi, trường học không thể ép y cúi đầu:
- Xin lỗi nhận sai à?
Trương Khác cười lớn, nói:
- Vì sao bọn chúng không xin lỗi trước? Còn về phần liên lụy mọi người ăn tối không yên, tôi rất xin lỗi, chuyện kia cứ đợi tổng lãnh sự của họ tới. Tôi nghĩ chính phủ của chúng ta không tới mức vì tổng lãnh sự bọn họ tới mà bắt một học sinh phải xin lỗi.
Đúng là mọi người quên cả bữa tối, Hà Kỳ Vân được Trương Khác nhắc vội vàng sai người đi mua cơm hộp, hỏi:
- Viện trưởng Thôi, trưởng phòng Vương, mọi người chưa ăn tối hả?
Thôi Quốc Hằng làm gì có tâm tình ăn cơm? Trương Hiểu Đông nói:
- Hay là chuẩn bị cơm cho ba người Hàn Quốc đã?
- Bọn họ à, chắc gì đã ăn được cơm hộp, thôi khỏi.
Hà Kỳ Vân cười ha hả, hắn chẳng làm gì nổi đám Lý Tại Thù, nhưng cũng không có tâm tình hầu hạ chúng.
Đầu tháng , cơn bão tài chính càn quét toàn bộ ĐNÁ mà không hề có nhiều dấu hiệu báo trước.
Điện tử Ái Đạt cũng không tránh được, lợi nhuận ĐNÁ giảm tử triệu HDK xuống còn chưa tới triệu; áp lực thị trường ĐNÁ truyền về trong nước, cạnh tranh thêm khốc liệt, lợi nhuận sụt giảm mạnh.
Cơn báo tài chính tiếp tục lan đi, giá trị điện tử Ái Đạt trên thị trường chứng khoán từ mức cao nhất gần tỷ tụt xuống còn chừng tỷ.
Thị trường đầu đĩa quý vẫn không lạc quan, nhưng Ái Đạt cùng lúc với công bố hàng loạt con số, cũng tuyên bố dùng tài chính dự trữ mua lại cổ phiếu công ty duy trì cổ phiếu không trượt mạnh.
Khi mượn xác Ái Đạt có triệu HKD dự trữ, thêm vào loại nhuận hai quý, số tiền có thể sử dụng lên tới hơn tỷ HKD, có thể tối đa mua % cổ phiếu từ thị trường.
Duy trì giá cổ phiếu là điều quan trọng trấn an lòng tin của nhà đầu tư, tài chính thực sự cần dùng không cần nhiều đến thế, cần - triệu đủ duy trì mức cổ phiếu hiện tại.
Là long đầu sản nghiệp đầu đĩa còn "thê thảm như thế", tình trạng Khoa Vương thế nào khỏi nghĩ cũng biết.
Quý ba Khoa Vương phải bù lỗ cho thị trường ĐNÁ gần triệu, còn chưa tính tổn thất trước đó của công ty hải ngoại, làm người ta nản lòng là áp lực thị trưởng cứ tăng, lợi nhuận tiếp tục giảm.
Tháng Khoa Vương còn giữ lãi nhất định, tháng chỉ còn cách mức thua lỗ một chút, tháng Tân Nguyên phát động thế công giá cả, Khoa Vương lúc này riêng tổn thất hàng tồn kho đã gần triệu, lợi nhuận mỗi máy không còn, toàn năm khả năng có thể lỗ triệu, chưa tính công ty hải ngoại.
Lúc này vẫn chưa thấy dấu hiệu kinh tế khởi sắc.
Đối lập với Khoa Vương là Tân Nguyên sống khỏe phây phây, Tân Nguyên chưa bao giờ coi Ái Đạt là đối thủ cạnh tranh, ngược lại trong quá trình bảy nhà máy nhỏ sát nhập, được Ái Đạt nâng đỡ toàn diện từ kỹ thuật, nghiệp vụ lẫn cung ứng linh kiện, thực hiện chiến lược sống dựa vào Ái Đạt.
Tân Nguyên cũng không khởi động chiến lược marketing rầm rộ, mà bình ổn tiến lên từ cơ sở thị trường của các nhà máy nhỏ, bọn họ cũng chẳng kịp mở rộng tới ĐNÁ, nên không bị tổn thất gì.
Lượng tiêu thụ của Tân Nguyên đầu năm thậm chí không bằng / của Khoa Vương, tới giữa năm chỉ bằng / của Khoa Vương, nhưng bọn họ khống chế nghiêm ngặt marketing, quản lý chi tiêu, nắm được thời kỳ lợi nhuận cao cuối cùng của sảng nghiệp đầu đĩa, tích lũy được số tài chính nhất định.
Vào quý ba, khống chế chi phí sản xuất làm ưu thế của Tân Nguyên đột nhiên tăng mạnh, khi Khoa Vương đang vùng vẫy tránh thua lỗ thì Tân Nguyên dư dả tiếp tục tăng lực độ tuyên truyền thị trường.
Đầu tháng , Tân Nguyên được Cẩm Hồ hạ giá linh kiện hỗ trợ, đi trước một bước phát động cơn bão giảm giá, mức tiêu thụ lập tức kéo gần khoảng cách với Khoa Vương chỉ còn /, thành doanh nghiệp xếp thứ trên thị trường đầu đĩa.
Ái Đạt đứng đầu chiếm % thị trường, Tân Khoa thứ hai, Khoa Vương thứ ba chiếm cứ %, Bộ Bộ Cao thứ , Ái Đa thứ , Tân Nguyên thứ chiếm cứ %.
Thêm vào con số tiêu thụ ở hải ngoại, Khoa Vương đứng trên Tân Khoa, nhưng có tác dụng gì? Tạ Kiếm Nam ngồi trong văn phòng đau đớn xem con số truyền thông dự đoán.
Lúc này, Cẩm Hồ lại đem một phần đầu đĩa ủy thác cho Tân Nguyên sản xuất.
Chi phí làm thay mặc dù thấp, mỗi chiếc lãi có - đồng, nhưng lượng tiêu thụ của Ái Đạt cực lớn, mỗi tháng gần vạn chiếc, một xí nghiệp mỗi tháng có - vạn lợi nhuận, còn gì mà không thỏa mãn.
Nếu Cẩm Hồ đem bộ phận này ủy thác cho Khoa Vương làm, Tạ Kiếm Nam hoài nghi mình liệu có dũng khí từ chối hay không, mặc dù ba nhà liên thủ bắn hạ Cẩm Thành kiếm được chút bồi thường, đương nhiên khi nào lợi ích từ Cẩm Thành mới chuyển thành tiền mặt được thì chưa rõ, nhưng áp lực tài vụ của Khoa Vương là thực sự.
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Tạ Kiếm Nam, ngoài cửa thấp thoáng bóng hình xinh đẹp của Trần Tĩnh. Cao Khoa Khoa vương từ tháng dựa vào hỗ trợ linh kiện, kỹ thuật của Cầm Hồ, tiến vào thị trường di động, đã có mở đầu không tệ.
Với tư duy cố hữu của Tạ gia, không hiểu nổi vì sao trước đó Cẩm Hồ lại dốc sức nâng đỡ Tân Nguyên, ngay cả khi cơn bão tài chính càn quét gây thiệt hại cho Ái Đạt, Cẩm Hồ không dựa vào ưu thế của mình chèn ép không gian lợi nhận của Tân Nguyên, thậm chí giảm giá hỗ trợ.
Giờ đây lại nâng đỡ Cao Khoa Khoa Vương, đã nhìn ra được xu thế chuyển biến thành doanh nghiệp cung cấp linh kiện của Cẩm Hồ.
Nhưng rốt cuộc mục tiêu của Cẩm Hồ là gì?
Trần Tĩnh ôm tài liệu đi vào, nhìn Tạ Kiếm Nam bị báo chí làm tiều tụy, đưa tài liệu cho hắn, không nói gì cả.
Ánh mắt Trần Tĩnh nhìn y lạnh nhạt, không còn sự ngưỡng mộ như trước kia nữa.
Khoa Vương lỗ triệu, làm một người từ nhỏ đã được bao phủ hào quang thiên tài thương nghiệp làm sao chịu đựng nổi?
Đẩy trách nhiệm lên đầu cơ bão tài chính à? Nếu không có cơn bão tài chính, Khoa Vương đạt được mục tiêu lợi nhuận triệu không khó, nhưng giới truyền thông nhất trí chỉ trích sách lượng marketing gần như đánh bạc và phương châm nhảy vọt của Khoa Vương là nguyên nhân căn bản.
- Khoa Vương thành đối tượng cho giới truyền thông chế nhạo, bọn họ có phải định đạp lên Khoa Vương gây áp lực với ĐTH TW, thi triển quyền cước ở đại hội Tiêu Vương?
Tạ Kiếm Nam ngẩng đầu cười khổ, giờ hắn chẳng có tâm trạng thể hiện phong độ với Trần Tĩnh như trước kia nữa.
- Có lẽ...
Trần Tĩnh đáp một tiếng, quan hệ với Tạ Kiếm Nam đã trở nên lãnh đạm, nhưng công tác vẫn phải duy trì, không thể phủi tay bỏ đi vào lúc này được.
Ái Đạt, Hương Tuyết Hải rất có khả năng vượt trội ở đại hội Tiêu Vương năm nay.
- Vấn đề tiền lương năm tới của Lưu Minh Huy, em nói chuyện với hắn hay để anh?
Tạ Kiếm Nam hỏi:
Khoản lương vạn một năm với Khoa Vương hiện nay là quá xa xỉ.
- Để em nói.
Trần Tĩnh biết thảo luận với Lưu Minh Huy vấn đề này là rất tàn khốc, nhưng cô là phó tổng giám đốc phân quản thị trường, không thể tùy tiện đùn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác.
Không chỉ là vấn đề của Lưu Minh Huy, mà toàn bộ người nhảy từ Ái Đạt sang năm ngoái đều làm người ta đau đầu.
- Được, em đi nói với bọn họ đi, được thì tốt, không thì đường ai nấy đi.
Tạ Kiếm Nam nói với giọng sa sút anh hùng lúc tuổi già.
Lưu Minh Huy nhận được điện thoại Trần Tĩnh gọi tới văn phòng thì có chút thấp thỏm, lại sắp tới đại hội Tiêu Vương rồi, lúc này hắn không quan tâm tới kế hoạch tuyên truyền năm sau mà nhớ lại một năm trước hắn cùng chủ quản tiêu thụ bỏ Ái Đạt sang Khoa Vương.
Sắp hết năm hợp đồng, Khoa Vương không có ai tìm hắn thảo luận kéo dài hợp đồng.
Kết cục ra sao, Lưu Minh Huy cũng có thể nghĩ ra.
Đẩy cửa vào văn phòng của Trần Tĩnh, nhìn Trần Tĩnh cầm kính trên bàn đeo lên, đoan trang xinh đẹp, trong công ty ai cũng biết cô và Tạ Kiếm Nam đã rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, truy cứu căn nghuyên là tranh chấp lợi ích giữa Đại Nhã và Chính Thái gây ra.
- Anh ngồi đi.
Trần Tĩnh cảm thấy hơi khó mở miệng.
- Giám đốc Trần tìm tôi bàn chuyện an bài công tác năm sau?
Lưu Minh Huy cố trấn tĩnh, chủ động nói:
- Ừm.
Trần Tĩnh lấy một cặp hồ sơ trong ngăn kéo ra, lật xem rồi đặt xuống, người hơi ngả về phía trước:
- Anh có khả năng quay về Cẩm Hồ không?
Lưu Minh Huy hiểu tài liệu kia là cái gì, ngay cả Trần Tĩnh cũng không nhẫn tâm nói ra mới hỏi thế, trong mắt cô, về Cẩm Hồ với mình là con đường thích hợp.
Chuyện tới mức này Lưu Minh Huy sao chẳng muốn quay đầu lại, không phải chỉ mình hắn nghĩ thế, Cẩm Hồ như mặt trời chính ngọ, chuyển công ty đâu phải chuyện đáng xấu hổ gì?