- Cẩm Hồ thiết lập công ty tiêu thụ mới, rất cần người, một số sẽ lựa chọn trở về, bên kia cũng tiếp nhận, tôi đã tiếp xúc với Dương Vân, khả năng do năm ngoái tôi rời Ái Đạt gây ảnh hưởng lớn, không ai quyết được, phải xin chỉ thị người đó, hồ sơ chuyển đi, câu trả lời được gửi về chỉ có hai chữ: Đã đọc.
Trần Tĩnh không biết an ủi hắn ra sao, đưa cặp tài liệu cho hắn:
- Hay là anh mang về văn phòng xem, vài ngày nữa trả lời tôi cũng được.
Lưu Minh huy thầm nghĩ mình có thể chấp nhận mức lương thấp cỡ nào 20 vạn, 10 vạn? Cuối cùng giữ chút tôn nghiêm nói:
- Tôi định làm xong việc trong tay sẽ đi Quảng Đông, bạn học tôi mới một nhà máy điện tử ở đó, muốn cùng sáng nghiệp.
- Tốt quá, có gì cần giúp anh cứ nói.
Trần Tĩnh tốn nửa ngày nói chuyện với những người đi theo Lưu Minh Huy, có bốn người quay lại Cẩm Hồ, một người ở lại nhận mức lương của Khoa Vương, bốn người khác rời Khoa Vương.
Mức lương hạ xuống còn một phần năm, thậm chí một phần sáu thật khó khiến ai chấp nhận được, cứ nhìn những người ở lại Ái Đạt, dù không phải ai cũng bay cao, song đủ để người cùng lứa hâm mộ rồi.
Với Trần Tĩnh, chuyện đau đầu không chỉ có thế.
Khoa Vương dùng hình thức thu tiền đảm bảo từ nhà phân phối có được gần 200 triệu, nhưng hiện giờ tin tức Khoa Vương năm nay có thể lỗ lớn bị giới truyền thông lộ ra, các nhà tiêu thụ bắt đầu lo cho an toàn khoản tiền đảm bảo của bọn họ rồi.
Khoa Vương một năm trước tài sản cố định chỉ có gần 200 triệu, nói tới tài sản của Khoa Vương, đa phần gắn vào thương hiệu này.
Giá trị thương hiệu cần không ngừng đầu tư thị trường để duy trì, tài sản cố định cũng theo thời gian không ngừng giảm giá.
Năm nay lỗ vốn là không thể tránh khỏi, quan trọng làm sao để xoay chuyển thế yếu, đầu tiên phải giữ được lòng tin của nhà phân phối vào Khoa Vương.
Khoa Vương chỉ cần thay đổi đường lối kinh doanh cấp tiến hiện nay, giảm đầu tư thị trường quá lớn, áp dụng đường lối cạnh tranh ôn hòa, thì sinh tồn được không quá khó.
Hơn nửa năm qua Khoa Vương cũng đầu tư lớn vào nghiên cứu, chi phí sản xuất ít hơn doanh nghiệp khác, chỉ vì chi phí marketing đội giá lên quá cao, đó là nguyên nhân trực tiếp khiến Khoa Vương lỗ lớn.
Quy mô nghiệp vụ đầu đĩa của Ái Đạt gấp đôi Khoa Vương, nhưng đầu tư tuyên truyền bằng 1/3 Khoa Vương.
Đương nhiên muốn đảo ngược lại không phải chuyện dễ dàng.
Chuyện cấp bách nhất hiện nay là tìm nguồn tài chính ổn định để cải thiện kết cấu tài chính.
Tiếc là mấy đại cổ đông của Khoa Vương không thể đầu tư thêm nữa, vay ngân hàng cũng khó khăn.
Trần Tĩnh ngồi lặng im trong văn phòng, không hiểu thoát khỏi khốn cảnh này ra sao, trong lòng nghĩ, nếu là anh ta, sẽ đối diện với khốn cảnh này ra sao? Bỏ mặc Khoa Vương, dồn tinh lực lên Cao Khoa Khoa Vương?
Đứng ở tầng 12 khu nghiên cứu phát triển tổng hợp của Khoa Vương có thể nhìn thấy ngoài cửa số là nhà xưởng của khu công nghiệp nối tiếp nhau như nấm mọc sau mưa, đang không ngừng lan ra bốn phía.
Trần Tĩnh cảm khái, một năm trước tới đây Ái Đạt tuy có tiếng tăm, nhưng quy mô khu công nghiệp còn thua xa hiện này.
Ái Đạt và Khoa Vương liên tục hai lần đoạt Tiêu Vương đem lại cho Hải Châu sức ảnh hưởng và thanh danh lớn, ngày càng nhiều doanh nghiệp tới Hải Châu đầu tư, hai năm qua tốc độ mời gọi đầu tư của Hải Châu sánh ngang với Huệ Sơn, chỉ có điều cơ sở kém hơn Huệ Sơn một chút.
Tài chính địa phương được triệt để cải thiện, chỉ riêng ba trấn Tân Kiều, Ích Long Tượng Sơn, đã cống hiến cho tài chính địa phương gần một tỷ thuế thu.
Ngân hàng thương nghiệp Hải Châu thành lập chưa tới một năm phát uy được sức ảnh hưởng khá trọng yếu trong hoạt động kinh tế ở Hải Châu.
Lý Nghị Hoa dám nghĩ dám làm, sau khi nhậm chức đuổi 3/4 cán bộ trung tầng của quỹ tín dụng, mạnh mẽ thúc đẩy cải cách, oán thán dậy trời, năm ba ngày lại có người bao vây cơ quan chính phủ thành ủy.
Nhưng Đường Học Kiêm ủng hộ kiên định, Lý Nghị Hoa vượt qua được khó khăn, chỉ trong một năm, nợ xấu, khoảng vay lãi suất không tốt được cải thiện về căn bản, quy mô tiền gửi mau chóng mở rộng lên tới 2 tỷ, cung cấp lượng máu lớn cho việc phát triển kinh tế Hải Châu.
Tiếc rằng ngân hàng thương nghiệp bao phủ dưới cái bóng của Trương Khác sẽ không để Khoa Vương huy động vốn, Tạ Kiếm Nam từng có ý thông qua Tô Dật Quần làm công tác với Lý Nghị Hoa, nhưng bị từ chối không nể nang gì, lý do đơn giản là:
- Cho dù tôi đồng ý cho Khoa Vương vay, cuối cùng có thông qua hay không là ở hội đồng thẩm tra khoản vay.
Vậy là con đường tài chính của Khoa Vương bị bịt kín rồi, quý hai tiêu thụ khả quan khiến Khoa Vương lạc quan mù quáng, cho rằng kết cấu tài chính sẽ cải thiện cùng lợi nhuận, không vay tiền dài hạn từ ngân hàng... Nhưng ai ngờ được tình thế quý ba xấu đi như vậy?
Không, anh ta đã lường trước được.
Trần Tĩnh nhớ tới khuôn mặt ấy, cả thành phố như bao phủ bởi nụ cười của y.
Tạ Kiếm Nam gõ cửa đi vào, thấy Trần Tĩnh đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, không đoán được ra trong lòng cô đang nghĩ gì, hỏi:
- Anh đi Kiến Nghiệp đây, em có đi cùng anh không?
- À, còn vài việc chưa làm xong.
Trần Tĩnh kiếm cớ tránh khỏi ở riêng bên hắn quá lâu, từ Hải Châu tới Kiến Nghiệp mất ba tiếng, không kiếm được chủ đề gì để nói, chẳng phải càng thêm khó chịu?
Hoàng hôn, Trần Tĩnh một mình lái xe xuất phát, cô không quan tâm Tạ Kiếm Nam tới Kiến Nghiệp làm gì, còn cô tới tìm Tạ Tử Gia, sau đó cùng tới Bắc Kinh tham dự đại hội Tiêu Vương.
Tới Kiến Nghiệp nhận được điện thoại của Tạ Tử Gia, mới biết Tạ Kiếm Nam tới Kiến Nghiệp để gặp Lý Tại Thù, Tạ Tử Gia cũng bị kéo đi ăn cơm, có lẽ Tạ Tử Gia tự bám theo cũng chưa biết chừng.
Trần Tĩnh chẳng muốn làm quen Lý Tại Thù, lái xe vào ĐH Đông Hải đợi Tạ Tử Gia, qua ngõ Học Phủ phát hiện ra có một vài cửa hàng mở cửa kinh doanh rồi.
Đột nhiên thấy Trương Khác mặc áo gió màu xám một mình ngồi trên chiếc ghế dài đọc sách, đêm thu Kiến Nghiệp không lạnh lắm, rất nhiều sinh viên tụ tập bên những chiếc ghế ghế dài trò chuyện.
Rất tò mò không biết Trương Khác xem sách gì, nhưng không dám đối diện với y, có lẽ không dám đối diện bản thân trong giấc mơ hoang đường ấy.
Trương Khác ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, Trần Tĩnh giật mình, phanh gấp xe lại.
- A, trùng hợp quá, hai tiếng trước ở chỗ này tôi gặp Tạ Kiếm Nam đấy.
Trương Khác chỉ đồng hồ nói:
- Còn tưởng cô đi với tiểu ma nữ kia chứ?
Trần Tĩnh nghĩ chắc Trương Khác cũng đau đầu vì Tạ Tử Gia, cười duyên dáng:
- Tử Gia à, nó đi cùng Kiếm Nam ăn tối rồi, tôi vừa tới Kiến Nghiệp.
- Cô vừa từ Hải Châu tới? Vậy chắc là chưa ăn cơm, chưa muộn đâu, tới chỗ họ còn kịp đấy.
Trần Tĩn khẽ lắc đầu:
- Bọn họ mới chuyên vụ của Samsung ăn cơm.
Trương Khác đứng dậy, gập sách lại, làm một động tác màu mè của quý tộc Châu Âu xưa:
- Quý cô cho kẻ hèn này vinh hạnh mời một bữa cơm chứ?
- Kiếm được một bữa cơm của anh thật không dễ.
Trần Tĩnh mỉm cười điệu đà gật đầu, vẫn tò mò Trương Khác xem sách gì:
- Anh đang đọc gì thế?
Trương Khác mở sách ra trước mặt Trần Tĩnh, là Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, ngồi vào xe:
- Buồn chán đọc tiêu khiển thôi.
- Không học xấu theo chứ hả?
- Học xấu cái gì?
- Á.
Trần Tĩnh đột nhiên cảm thấy đùa như vậy không thích hợp, nếu nói xấu, Trương Khác đâu tử tế gì, mặt nóng lên.
Ngõ Học Phủ vẫn chỉ có nhà hàng Hàn Quốc kia kinh doanh, Trương Khác chẳng mặt mũi nào vào ăn như thể không chuyện gì xảy ra, chỉ đường cho Trần Tĩnh tới nhà hàng tây ngon nhất khu Đông Hoa.
***
Chuyên vụ là cấp quản lý cao hơn trưởng phòng, chức danh chỉ có ở Nhật Hàn.