Thiệu Chí Cương đã không còn ngạc nhiên đối với thiên phú thương nghiệp hơn người của Trương Khác, hắn đem máy chiếu phát lại hình ảnh địa hình chung quanh hồ Yến Quy.
Trương Khác vỗ vỗ vai Thịnh Thanh, chỉ vào phía đông của tòa nhà, vị trí của họ. Một vùng ở phía Đông Bắc hồ Yến Quy cùng con đường phía đông quanh hồ, đường Đông Hoa hình thành khu vực hình tam giác, Trương Khác nói:
- Mục tiêu trong giai đoạn đầu tiên của mọi người cần phải là khu vực này.
- Khác thiếu gia có thể đi làm trinh thám rồi, tôi chưa nói với cậu ấy cái gì hết.
Thiệu Chí Cương cười, giải thích cho Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức:
- Toàn bộ hạng mục có thể phân giải thành ba giai đoạn, mất thời gian bốn đến sáu năm đi hoàn chỉnh. Bất kể là Vườn Sồi hay là Trung Tinh Vi Tâm, suy nghĩ cho công nhân từ hải ngoại trở về, đều yêu cầu rất nhiều chỗ ở cao cấp, nơi ở chân chính phẩm chất cao không nên ở trung tâm thành phố ồn ào...
- Mọi người căn bản là không suy nghĩ đến vấn đề tiêu thụ cho nhà thương phẩm trong giai đoạn đầu tiên, chỉ nghĩ Cẩm Hồ đóng gói mua về.
Trương Khác nói:
- Để tôi đoán dụng tâm hiểm ác của mọi người... Thực thi tư tưởng hành lang số sẽ thúc đẩy hàng loạt trao đổi thương vụ cao cấp, mà bên ngoài Đông Hoa môn, toàn bộ trong khu cao tân không có một khách sạn cao cấp nào, trong khu vực hình tam giác kia, có thể xây một khách sạn bốn sao hoặc năm sao. Sau khi khách sạn xây lên, giao cho tập đoàn ăn uống giải trí kinh doanh, tập đoàn địa ốc không cần suy nghĩ đến việc sau đó.
- Mặt khác, khu vực này sẽ tăng mạnh yêu cầu với cao ốc văn phòng, phía Nam đường Đông Hoa có thể xây mấy cao ốc văn phòng cấp A, hoặc cấp B, tại khu vực hình tam giác hình thành một khu dân cư cao cấp, khu tổng hợp của khách sạn cùng cao ốc văn phòng cấp A. Tôi nói như vậy có đúng không?
Thiệu Chí Cương nghiêng đầu hỏi Trương Tri Phi:
- Anh xác nhận không có đem bản dự thảo cho Trương Khác xem chứ...
Trương Tri Phi cũng bất lực buông tay:
- Tiểu tử này, anh cũng không phải ngày đầu tiên mới biết, có cái gì mà kinh ngạc. Tôi còn chờ mong nó có thể nhìn thấu toàn bộ kế hoạch đây.
Lại cười nói với Tôn Thượng Nghĩa:
- Tôn tiên sinh sẽ không hoài nghi trước đó chúng tôi có liên hệ chứ?
Tôn Thượng Nghĩa cười ha ha:
- Hiện tại mọi người không phải là đang có chủ ý với Cẩm Hồ cùng tập đoàn ăn uống sao?
- Thỏa mãn nhu cầu cấp bách hiện thời, tổng ngạch đầu tư lên đến khoảng 1.2 tỷ.
Trương Khác nói:
- Nhưng, mọi người dự định phân giải đến Cẩm Hồ, thậm chí muốn có Trung Tinh Vi Tâm giúp mọi người chia sẻ một bộ phận áp lực trên kiến thiết nhà ở, sản nghiệp của khách sạn sẽ do tập đoàn ăn uống giải trí mua về. Nói đến cùng, giai đoạn đầu tiên của Thế Kỷ Cẩm Hồ chủ yếu gánh chịu áp lực tài chính từ khai phát mấy tòa cao ốc văn phòng, 300-500 triệu thì giải quyết được rồi... Mọi người quả nhiên có chủ ý hay.
- Chủ ý cho dù tốt, cũng không theo kịp ý nghĩ của cậu, linh quang vừa hiện đã đoán ra hết toàn bộ kế hoạch của chúng tôi rồi...
Thiệu Chí Cương cười nói.
- Giai đoạn thứ hai, khi mọi người thực thi, cầu Tiểu Giang cùng cầu Tân Phổ, trung tâm hành chính mới cùng với Trung Tinh Vi Tâm, hành lang chữ số, các hạng mục trọng đại đều đã làm xong, quần sản nghiệp ĐTDĐ của khu cao tân cũng có đủ quy mô ban đầu. Tư tưởng hành lang số sẽ tiến vào giai đoạn phát triển tốt, nhu cầu cao ốc văn phòng cùng nhà thương phẩm ở giai đoạn này sẽ tăng cao, cũng có nhu cầu thể thao, giải trí, mua sắm phương diện. Ngoại trừ khu nhà có thang máy cùng cao ốc văn phòng, còn có thể xây một tòa kiến trúc cỡ lớn tổng hợp giải trí, ăn uống, khách sạn. Đợi đến giai đoạn cuối cùng, mới có thể đi xây thêm kiến trúc thương trường...
Nói đến đây, Trương Khác nhếch mày lên:
- Tôi nói trúng mấy phần?
- Tám chín phần.
Thiệu Chí Cương cười nói:
- Lúc này mới hiểu được cậu nghiên cứu về tư tưởng hành lang số rất thấu triệt. Thì ra cậu tại ĐH Đông Hải cũng không phải hoàn toàn không có lý tưởng.
- Đương nhiên không phải uổng thời gian.
Trương Khác lặng lẽ cười, sau khi lên đại học, bình thường thời gian tự học của y nhiều hơn học sinh bình thường rất nhiều, chỉ là không thích đi nghe giảng mà thôi, y còn nói:
- Cẩm Hồ chỉ biết làm ra lựa chọn có lợi đối với bản thân, mọi người xây ra nhà ở xa hoa, phù hợp với lợi ích của Cẩm Hồ, tự nhiên sẽ bỏ vốn mua về, chỉ là triển khai toàn bộ hạng mục thì Cẩm Hồ sẽ không tham dự, bởi vì không có gút mắt trên lợi ích, họ cũng sẽ không cổ động giúp mình.
****
Một buổi chiểu, Hội nghị Ban giám đốc trôi qua trong chớp mắt, chủ yếu vẫn là Thiệu Chí Cương tung ra kế hoạch có phần kinh thế hãi tục, thoáng cái đã thu hút được sự chú ý của mọi người, tự nhiên sẽ không chú ý tới thời gian trôi qua.
Sắc trời dần tối, bụng mọi người đều đã đói, nếu không phải Tôn Tĩnh Mông ở bên ngoài phòng họp đợi lâu nên không nhịn được, bên này còn chưa biết tạm dừng hội nghị. Vẫn là Trương Khác trước tiên kiềm chế không được đề xuất tìm nơi ăn cơm, dù sao thì cũng không có người ngoài ở đây, ở trên bàn cơm vẫn có thể thảo luận.
Tâm tình của những người khác vẫn còn chìm trong hội nghị buổi chiều, đều kiến nghị đến căn tin công nhân Vườn Sồi bên cạnh dùng cơm, từ bên này đi đến khu sáng nghiệp Vườn Sồi có một lối mòn trong bóng cây tĩnh lặng, vừa đi vừa trò chuyện, cũng không có người ngoài quấy rối họ.
Trương Khác đi cùng với bọn Thịnh Thanh, bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Nhập ma rồi...
- Kế hoạch của lão Thiệu cậu không phải cũng rất khẳng định sao? Nhưng thực sự cậu không đơn giản chút nào, những thứ lão Thiệu vắt hết óc suy nghĩ hết hai ba tháng, bị dăm ba câu của cậu liền đoán ra tám chín phần, thật không rõ đầu óc của cậu làm bằng cái gì? - Thịnh Thanh cảm khái nói.
- Không có một chút lòng tin, sao dám nhảy ra khoe khoang?
Trương Khác cười nói:
- Khu vực quy hoạch khu cao tân mới, mọi người chưa hẳn quen thuộc bằng tôi. Khu vực nào thích hợp công dụng gì, tôi cũng không chỉ bắt đầu suy nghĩ từ ba tháng trước...
- Anh sống có mệt mỏi hay không?
Tôn Tĩnh Mông thân thiết ôm cánh tay Hứa Tư đi ở phía trước, nghe được Trương Khác đang khoe khoang, cô quay đầu lại hỏi hắn một câu. Trương Khác còn muốn trả lời, Tôn Tĩnh Mông lại quay đầu đi nói với Hứa Tư, cô chỉ đột nhiên cảm khái một chút, không có ý muốn Trương Khác trả lời.
Trương Khác chỉ phải hướng về bọn Thịnh Thanh ngả hai tay, tự giễu nói:
- Mọi người đều sống như thế, cũng không có cái gì là mệt hay không.
Mọi người đều đã quen rồi, hơn nữa tuổi tác của Trương Khác còn nhỏ, mọi người nói năng đều rất tùy tiện, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Khác ở trên đại cục, cái loại nhìn xa trông rộng mạnh như thác đổ, mới là chỗ khiến bọn Thịnh Thanh thán phục nhất, kính nể nhất.
Cẩm Hồ phát triển cho tới bước hôm nay, hầu như có thể nói một bước cũng không đi lệch. Những nhân vật trước kia được coi là thiên tài thương nghiệp, ở trước mặt Trương Khác có lẽ không đáng để nhắc tới.
TP.Kiến Nghiệp đề xuất tư tưởng hành lang số, cũng là nhận kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ kích thích cùng dẫn dắt. Có thể nói, Trương Khác quả thật có thể coi là một trong những nhân vật linh hồn của tư tưởng hành lang số.
Thời kì hoàng kim chính trị của mỗi người đều cực kỳ hữu hạn, thời gian là thứ mà mỗi một quan viên có dã tâm trên sĩ đồ đều sẽ dám tùy ý lãng phí.
Vương Duy Quân có thể rõ ràng biết La Quân đã động tâm đối với kế hoạch này của Thế Kỷ Cẩm Hồ rồi, không có minh xác tỏ thái độ, chỉ là cố kỵ thành viên Thường ủy có thể sẽ có tiếng nói phản đối tương đối kịch liệt, nhưng La Quân sẽ nhất nhất bóp diệt những tiếng nói phản đối này.
Vương Duy Quân lại suy nghĩ đến cách làm không kiêng nể gì cả của La Quân sẽ lần thứ hai làm cho người phản đối chuyển hướng đầu mâu từ Thế Kỷ Cẩm Hồ sang Cẩm Hồ phía sau màn.
Từ góc độ của Thế Kỷ Cẩm Hồ mà nói, chỉ cần thành công thực thi kế hoạch khai phát này, thì có thể một bước xâm nhập vào hàng ngũ tập đoàn địa ốc nhất lưu của quốc nội, cho dù có nhiều trở lực cùng nghi vấn đi nữa, họ cũng sẽ nghĩa vô phản cố đi làm. Vương Duy Quân luôn luôn nhìn Thế Kỷ Cẩm Hồ thành vật thể có lợi ích liên quan với Cẩm Hồ, cũng sẽ không đi suy nghĩ thêm lợi ích của Cẩm Hồ.
Có thể đổi lại một loại hình thức tương đối hòa hoãn hay không? Vương Duy Quân ngồi ở trong xe đang suy nghĩ vấn đề này.
Trên cầu lớn Tiểu Giang có chiếc xe Pickup Truck cùng Santana xảy ra va quệt, làm che kín mặt cầu, sinh ra loại tình huống này, không đến nửa giờ là giao thông khó mà khai thông được. Vương Duy Quân đương nhiên có thể bảo khu cao tân phái xe đến đối diện cầu lớn đón hắn. Nhưng lúc này hắn lại không vội. Ngồi ở trong xe, có thể tĩnh tâm suy nghĩ một số vấn đề. Sau một lúc lâu, hắn bảo tài xế quay đầu xe lại, rồi gọi điện thoại cho Trương Khác:
- Mọi người đến đâu rồi? Lúc này cầu lớn đang bị kẹt, tôi không về Tân Phổ được, bữa tiệc tối nay tôi cũng chỉ có thể từ chối thôi. Nếu mọi người không có chuyện gì khác, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm rối...Tôi sẽ gọi cả Diêu Văn Thịnh.
- Tôi đã suy nghĩ rồi.
Vương Duy Quân trở về trong thành phố, tại khách sạn Trung Nam phụ cận Đông Hoa môn gặp nhóm Trương Khác, Trương Tri Phi, Thiệu Chí Cương.
Vương Duy Quân liền nói ra một số ý nghĩ khi hắn ngồi trong xe:
- Kế hoạch khai phát này có thể hay không nên do khu cao tân đề xuất, rồi để trong khu mời Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng các xí nghiệp bất động sản trong tỉnh khác làm ra phương án cụ thể để cạnh tranh?
- Làm như vậy không thể tốt hơn rồi...
Trương Khác gật đầu, cho dù do Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất kế hoạch, không quản có phải yêu cầu trên hình thức hay không, cuối cùng cũng phải đi trình tự cạnh tranh. Vương Duy Quân nguyện ý đứng ra do khu cao tân đề xuất kế hoạch khai phát chỉnh thể, sẽ tránh đầu mâu tập trung đến đầu Cẩm Hồ.
Phương án bên Thiệu Chí Cương làm ra, nếu như tại các loại ưu thế không thể thắng được, hạng mục này cũng không làm được.
Lúc đầu Thiệu Chí Cương còn có chút do dự, tuy nhiên Trương Khác đã mở miệng đáp ứng Vương Duy Quân, hắn cũng không nói gì thêm.
- Vậy được rồi. Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với bí thư La, lúc này mọi người coi như cái gì cũng không biết...
Vương Duy Quân móc ra điện thoại, cũng không tránh đi nhóm Trương Khác, liền trực tiếp gọi điện cho La Quân.
Đầu bên kia điện thoại La Quân suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy như vậy trở lực sẽ nhỏ hơn.
Cái gọi là trở lực nhỏ, là trở lực Cẩm Hồ nhận được sẽ nhỏ hơn, nhưng Vương Duy Quân đứng ra để khu cao tân đề xuất kế hoạch khai phát chỉnh thể, sẽ gánh chịu rất nhiều áp lực thêm vào, sẽ nhận được nghi vấn, những áp lực này vốn nên do Cẩm Hồ cùng Thế Kỷ Cẩm Hồ phải gánh chịu.
Lúc này Thiệu Chí Cương nghĩ hiểu được rồi, Vương Duy Quân làm quyết định này, chủ động đứng ra xông pha cho họ, có lẽ là muốn liên hệ càng chặt chẽ sĩ đồ của hắn cùng tương lai của Cẩm Hồ.
Hắn nhìn Trương Khác một cái, không xác định Trương Khác có biết tâm ý của Vương Duy Quân hay không. Trên mặt Trương Khác không có gì đặc biệt, chẳng qua đợi Vương Duy Quân cùng La Quân nói điện thoại xong, bánh ít đi, bánh quy lại mà nói với Vương Duy Quân:
- Nếu như phương án của Thế Kỷ Cẩm Hồ có thể giành được thắng lợi cuối cùng, quyết sẽ không làm cho anh thất vọng...
Vương Duy Quân cười ha ha:
- Với cậu, sao có thể không có lòng tin được?
Hắn cũng không nói có lòng tin với Thế Kỷ Cẩm Hồ hay không.
Trương Khác cũng cười:
- Lòng tin phải dành cho nhau mới được...
Diêu Văn Thịnh rất nhanh liền chạy qua đây, còn cố ý kéo theo cả Chu Tiểu Quân. Trương Khác thì gọi thêm Diệp Kiến Bân qua cùng nhau ăn cơm.
Chu Tiểu Quân cũng là sau khi cùng Diêu Văn Thịnh mới từng bước biết diện mạo chân thực của Cẩm Hồ ẩn sau màn sương mù dày đặc, còn có thể nhớ tới tình cảnh ba năm trước đây, lần đầu thấy Trương Khác cùng Hứa Tư tại ĐH Đông Hải. Cho dù hiện tại, những người không biết ngọn nguồn còn sẽ coi Trương Khác là kẻ hoàn khố xuất thân phú quý.
Chu Tiểu Quân đi đến, Trương Khác ngồi trên ghế, quay đầu lại kéo tay hắn, bảo hắn tự tìm chỗ ngồi.
- Tôi nhớ tiểu Chu cũng là sinh viên xuất sắc của ĐH Đông Hải phải không?
Vương Duy Quân không xác định hỏi, lại kéo lấy tay hắn, bảo hắn ngồi vào bên cạnh mình.
Khi Chu Tiểu Quân cùng Trương Khác ở chung, còn có thể làm được hờ hững, dù sao Trương Khác khi ở cùng với họ, lời nói và việc làm đều tương đối tùy tiện, cũng không có ngăn cách trên tuổi tác. Vương Duy Quân vừa kéo tay, khiến hắn có phần mở cờ trong bụng.
Vương Duy Quân là Thường ủy Thành ủy, chủ nhiệm, bí thư Công ủy đảng của khu cao tân, đối với Chu Tiểu Quân mà nói, Vương Duy Quân chính là đại BOSS. Tuy nhiên hắn cũng thông minh, cũng sẽ không ở trước mặt Diêu Văn Thịnh biểu hiện quá mức, dù sao Diêu Văn Thịnh là lãnh đạo trực tiếp của hắn. Hắn rõ ràng biết vì sao Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh sẽ có cái nhìn khác với hắn.
Sau khi thống ẩm thỏa thích rồi, mọi người đều mang theo bảy tám phần say ra về. Trương Khác vẫn cùng chú ba, Thiệu Chí Cương ngồi một chiếc xe rời đi. Diệp Kiến Bân không có việc gì cũng ngồi cùng xe với họ, bảo tài xế lái chiếc Hoàng Quan theo phía sau.
Mặc dù đều có vài phần say, nhưng ý nghĩ đều rõ ràng. Thiệu Chí Cương nói ra cái nhìn của mình:
- Lần này Vương Duy Quân nguyện ý xông phá giúp chúng ta, có lẽ là muốn thắt chặt sĩ đồ của hắn cùng tương lai của Cẩm Hồ đúng không?
- Ừm.
Trương Khác chà chà gương mặt, nói:
- Cẩm Hồ và hắn cùng đối mặt với một khốn cảnh: nếu như La Quân thăng chức đến địa phương khác thì làm thế nào?
Đặc biệt là dưới tình huống mâu thuẫn cùng Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh tương đối sâu, căn cơ của Vương Duy Quân tại Kiến Nghiệp cũng không sâu, chung quy không thể La Quân vừa đi hắn di chuyển theo. Như vậy sẽ có hại rất nhiều đối với cuộc đời chính trị của hắn.
- La Quân đối với Cẩm Hồ luôn có thành phần lợi dụng nhiều hơn.
Diệp Kiến Bân ngồi ở vị trí phó lái đằng trước, quay đầu nói:
- Cùng Vương Duy Quân mới có thể tính là giúp đỡ lẫn nhau...
Trương Khác bất đắc dĩ cười cười, hiện tại y cũng không rõ lắm Tiêu Minh Kiến đối với Cẩm Hồ có thành kiến sâu đậm, La Quân lấy kế hoạch Vườn Sồi, tư tưởng hành lang số chèn ép Tiêu Minh Kiến, chắc hẳn Tiêu Minh Kiến có rộng rãi mấy cũng không có khả năng có nhiều hảo cảm đối với Cẩm Hồ được.