Thời kì hoàng kim chính trị của mỗi người đều cực kỳ hữu hạn, thời gian là thứ mà mỗi một quan viên có dã tâm trên sĩ đồ đều sẽ dám tùy ý lãng phí.
Vương Duy Quân có thể rõ ràng biết La Quân đã động tâm đối với kế hoạch này của Thế Kỷ Cẩm Hồ rồi, không có minh xác tỏ thái độ, chỉ là cố kỵ thành viên Thường ủy có thể sẽ có tiếng nói phản đối tương đối kịch liệt, nhưng La Quân sẽ nhất nhất bóp diệt những tiếng nói phản đối này.
Vương Duy Quân lại suy nghĩ đến cách làm không kiêng nể gì cả của La Quân sẽ lần thứ hai làm cho người phản đối chuyển hướng đầu mâu từ Thế Kỷ Cẩm Hồ sang Cẩm Hồ phía sau màn.
Từ góc độ của Thế Kỷ Cẩm Hồ mà nói, chỉ cần thành công thực thi kế hoạch khai phát này, thì có thể một bước xâm nhập vào hàng ngũ tập đoàn địa ốc nhất lưu của quốc nội, cho dù có nhiều trở lực cùng nghi vấn đi nữa, họ cũng sẽ nghĩa vô phản cố đi làm. Vương Duy Quân luôn luôn nhìn Thế Kỷ Cẩm Hồ thành vật thể có lợi ích liên quan với Cẩm Hồ, cũng sẽ không đi suy nghĩ thêm lợi ích của Cẩm Hồ.
Có thể đổi lại một loại hình thức tương đối hòa hoãn hay không? Vương Duy Quân ngồi ở trong xe đang suy nghĩ vấn đề này.
Trên cầu lớn Tiểu Giang có chiếc xe Pickup Truck cùng Santana xảy ra va quệt, làm che kín mặt cầu, sinh ra loại tình huống này, không đến nửa giờ là giao thông khó mà khai thông được. Vương Duy Quân đương nhiên có thể bảo khu cao tân phái xe đến đối diện cầu lớn đón hắn. Nhưng lúc này hắn lại không vội. Ngồi ở trong xe, có thể tĩnh tâm suy nghĩ một số vấn đề. Sau một lúc lâu, hắn bảo tài xế quay đầu xe lại, rồi gọi điện thoại cho Trương Khác:
- Mọi người đến đâu rồi? Lúc này cầu lớn đang bị kẹt, tôi không về Tân Phổ được, bữa tiệc tối nay tôi cũng chỉ có thể từ chối thôi. Nếu mọi người không có chuyện gì khác, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm rối...Tôi sẽ gọi cả Diêu Văn Thịnh.
- Tôi đã suy nghĩ rồi.
Vương Duy Quân trở về trong thành phố, tại khách sạn Trung Nam phụ cận Đông Hoa môn gặp nhóm Trương Khác, Trương Tri Phi, Thiệu Chí Cương.
Vương Duy Quân liền nói ra một số ý nghĩ khi hắn ngồi trong xe:
- Kế hoạch khai phát này có thể hay không nên do khu cao tân đề xuất, rồi để trong khu mời Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng các xí nghiệp bất động sản trong tỉnh khác làm ra phương án cụ thể để cạnh tranh?
- Làm như vậy không thể tốt hơn rồi...
Trương Khác gật đầu, cho dù do Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất kế hoạch, không quản có phải yêu cầu trên hình thức hay không, cuối cùng cũng phải đi trình tự cạnh tranh. Vương Duy Quân nguyện ý đứng ra do khu cao tân đề xuất kế hoạch khai phát chỉnh thể, sẽ tránh đầu mâu tập trung đến đầu Cẩm Hồ.
Phương án bên Thiệu Chí Cương làm ra, nếu như tại các loại ưu thế không thể thắng được, hạng mục này cũng không làm được.
Lúc đầu Thiệu Chí Cương còn có chút do dự, tuy nhiên Trương Khác đã mở miệng đáp ứng Vương Duy Quân, hắn cũng không nói gì thêm.
- Vậy được rồi. Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với bí thư La, lúc này mọi người coi như cái gì cũng không biết...
Vương Duy Quân móc ra điện thoại, cũng không tránh đi nhóm Trương Khác, liền trực tiếp gọi điện cho La Quân.
Đầu bên kia điện thoại La Quân suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy như vậy trở lực sẽ nhỏ hơn.
Cái gọi là trở lực nhỏ, là trở lực Cẩm Hồ nhận được sẽ nhỏ hơn, nhưng Vương Duy Quân đứng ra để khu cao tân đề xuất kế hoạch khai phát chỉnh thể, sẽ gánh chịu rất nhiều áp lực thêm vào, sẽ nhận được nghi vấn, những áp lực này vốn nên do Cẩm Hồ cùng Thế Kỷ Cẩm Hồ phải gánh chịu.
Lúc này Thiệu Chí Cương nghĩ hiểu được rồi, Vương Duy Quân làm quyết định này, chủ động đứng ra xông pha cho họ, có lẽ là muốn liên hệ càng chặt chẽ sĩ đồ của hắn cùng tương lai của Cẩm Hồ.
Hắn nhìn Trương Khác một cái, không xác định Trương Khác có biết tâm ý của Vương Duy Quân hay không. Trên mặt Trương Khác không có gì đặc biệt, chẳng qua đợi Vương Duy Quân cùng La Quân nói điện thoại xong, bánh ít đi, bánh quy lại mà nói với Vương Duy Quân:
- Nếu như phương án của Thế Kỷ Cẩm Hồ có thể giành được thắng lợi cuối cùng, quyết sẽ không làm cho anh thất vọng...
Vương Duy Quân cười ha ha:
- Với cậu, sao có thể không có lòng tin được?
Hắn cũng không nói có lòng tin với Thế Kỷ Cẩm Hồ hay không.
Trương Khác cũng cười:
- Lòng tin phải dành cho nhau mới được...
Diêu Văn Thịnh rất nhanh liền chạy qua đây, còn cố ý kéo theo cả Chu Tiểu Quân. Trương Khác thì gọi thêm Diệp Kiến Bân qua cùng nhau ăn cơm.
Chu Tiểu Quân cũng là sau khi cùng Diêu Văn Thịnh mới từng bước biết diện mạo chân thực của Cẩm Hồ ẩn sau màn sương mù dày đặc, còn có thể nhớ tới tình cảnh ba năm trước đây, lần đầu thấy Trương Khác cùng Hứa Tư tại ĐH Đông Hải. Cho dù hiện tại, những người không biết ngọn nguồn còn sẽ coi Trương Khác là kẻ hoàn khố xuất thân phú quý.
Chu Tiểu Quân đi đến, Trương Khác ngồi trên ghế, quay đầu lại kéo tay hắn, bảo hắn tự tìm chỗ ngồi.
- Tôi nhớ tiểu Chu cũng là sinh viên xuất sắc của ĐH Đông Hải phải không?
Vương Duy Quân không xác định hỏi, lại kéo lấy tay hắn, bảo hắn ngồi vào bên cạnh mình.
Khi Chu Tiểu Quân cùng Trương Khác ở chung, còn có thể làm được hờ hững, dù sao Trương Khác khi ở cùng với họ, lời nói và việc làm đều tương đối tùy tiện, cũng không có ngăn cách trên tuổi tác. Vương Duy Quân vừa kéo tay, khiến hắn có phần mở cờ trong bụng.
Vương Duy Quân là Thường ủy Thành ủy, chủ nhiệm, bí thư Công ủy đảng của khu cao tân, đối với Chu Tiểu Quân mà nói, Vương Duy Quân chính là đại BOSS. Tuy nhiên hắn cũng thông minh, cũng sẽ không ở trước mặt Diêu Văn Thịnh biểu hiện quá mức, dù sao Diêu Văn Thịnh là lãnh đạo trực tiếp của hắn. Hắn rõ ràng biết vì sao Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh sẽ có cái nhìn khác với hắn.
Sau khi thống ẩm thỏa thích rồi, mọi người đều mang theo bảy tám phần say ra về. Trương Khác vẫn cùng chú ba, Thiệu Chí Cương ngồi một chiếc xe rời đi. Diệp Kiến Bân không có việc gì cũng ngồi cùng xe với họ, bảo tài xế lái chiếc Hoàng Quan theo phía sau.
Mặc dù đều có vài phần say, nhưng ý nghĩ đều rõ ràng. Thiệu Chí Cương nói ra cái nhìn của mình:
- Lần này Vương Duy Quân nguyện ý xông phá giúp chúng ta, có lẽ là muốn thắt chặt sĩ đồ của hắn cùng tương lai của Cẩm Hồ đúng không?
- Ừm.
Trương Khác chà chà gương mặt, nói:
- Cẩm Hồ và hắn cùng đối mặt với một khốn cảnh: nếu như La Quân thăng chức đến địa phương khác thì làm thế nào?
Đặc biệt là dưới tình huống mâu thuẫn cùng Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh tương đối sâu, căn cơ của Vương Duy Quân tại Kiến Nghiệp cũng không sâu, chung quy không thể La Quân vừa đi hắn di chuyển theo. Như vậy sẽ có hại rất nhiều đối với cuộc đời chính trị của hắn.
- La Quân đối với Cẩm Hồ luôn có thành phần lợi dụng nhiều hơn.
Diệp Kiến Bân ngồi ở vị trí phó lái đằng trước, quay đầu nói:
- Cùng Vương Duy Quân mới có thể tính là giúp đỡ lẫn nhau...
Trương Khác bất đắc dĩ cười cười, hiện tại y cũng không rõ lắm Tiêu Minh Kiến đối với Cẩm Hồ có thành kiến sâu đậm, La Quân lấy kế hoạch Vườn Sồi, tư tưởng hành lang số chèn ép Tiêu Minh Kiến, chắc hẳn Tiêu Minh Kiến có rộng rãi mấy cũng không có khả năng có nhiều hảo cảm đối với Cẩm Hồ được.
Trong tay Trương Khác đang giữ một phần ảnh chụp tư liệu. Buổi trưa Hà Kỷ Vân gọi điện thoại tới còn không tính, buổi chiều còn cố ý bảo người cầm một phần tư liệu kèm theo ảnh chụp cho Trương Khác, Trương Khác đặt điếu thuốc vào gạt tàn rồi mở ảnh ra xem, khóe miệng khẽ nhếch lên cười:
- Em này thật ra cũng có tư cách đến những nơi càng cao hơn...
Lúc này mọi người đều tụ tập trong tiệm Internet, cũng mặc kệ Thời Học Bân tại bệnh viện chết sống thế nào, vô tâm thảo luận giá của mấy chỗ ăn chơi tại Kiến Nghiệp.
Nói đến việc này, Trương Khác lại nhớ tới một việc còn chưa xảy ra tại ĐH Đông Hải: nam sinh của một KTX tốt nghiệp khóa bỏ đồng dẫn gái về KTX, khiến cho em này rời khỏi vào sáng sớm hôm sau, thể lực bị hao tổn nghiêm trọng mà ngất tại trước cổng trường.
Không biết qua hai năm nữa còn có thể theo quỹ tích lịch sử mà xảy ra chuyện hoang đường như vậy hay không. Tuổi trẻ luôn phóng túng vô độ như thế, hỗn loạn mà hoang đường có thể mới là nét đặc biệt chân thực của tuổi trẻ.
Thi Tân Phi còn nói buổi trưa tại bệnh viện quân y thấy được vài tiểu hộ sĩ đẹp đến động lòng người, nói là nếu không có việc gì thường đến bệnh viện thăm Thời Học Bân, Mông Nhạc thở dài một hơi, nói:
- Tiểu tử Thời Học Bân không đáng phải vậy.
- Có gì mà đáng hay không.
Trương Khác nhàn nhã gác chân lên bàn làm việc, vừa cười vừa nói:
- Có cần tao kể cho tụi mày nghe chuyện xấu của tiểu tử Đỗ Phi hồi học cao trung hay không?
Nhìn phản ứng khoa trương của Đỗ Phi làm bộ muốn xông qua, Trương Khác cười ha ha.
Tịch Nhược Lâm đẩy cửa đi vào, bị khói thuốc lượn lờ trong phòng quản lý chật hẹp làm ho sặc sụa, lúc này bọn Trương Khác mới nghiêm trang không nói đến đề tài vừa rồi nữa.
- Hải Túc nói lát nữa sẽ cùng chúng ta đi thăm Thời Học Bân. Cô gái tên Tiểu Y kia vẫn là Hải Túc giới thiệu cho Thời Học Bân quen, xảy ra chuyện như vậy, ảnh cũng rất băn khoăn. Ảnh vừa mới đi tìm Hồ Kim Tinh rồi, đã dạy bảo cho nó một trận, Hồ Kim Tinh đáp ứng chi tiền viện phí...
Đỗ Phi nghiêng đầu nhìn Trương Khác, Trương Khác nghĩ thầm Vương Hải Túc nếu đi dạy bảo Hồ Kim Tinh thì đúng là có quỷ. Hắn đứng ra muốn bãi bình chuyện này, chẳng qua cũng là muốn lấy lòng bên kia, nhưng lại muốn ra vẻ ngang lẫm liệt, công chính vô tư đến đây muốn thuận lợi cả đôi bên.
Vương Hải Túc coi như là có chút năng lực, chí ít diện mục của hắn, bọn Mông Nhạc, Thời Học Bân rất khó nhìn thấu, không chừng Thời Học Bân thấy được Vương Hải Túc còn có thể tự trách nữa, trong lòng Trương Khác là nghĩ như vậy, nhưng vẫn thản nhiên cười nói với Tịch Nhược Lâm:
- Cũng được.
- Hải Túc đang ở dưới lầu, tôi đi gọi ảnh lên đây? - Tịch Nhược Lâm cao hứng nói.
- Bỏ đi, nơi này chật hẹp, chúng ta cứ đi xuống đi, dù sao ăn xong cơm tối mới đi thăm Thời Học Bân.
- Được rồi, mọi người mau xuống đi. - Tịch Nhược Lâm ngại khói thuốc trong phòng quản lý, liền đi ra ngoài trước.
- Tính cái chó gì đây, giới thiệu một cave cho Thời Học Bân quen...
Đổng Dược Hoa tức giận bất bình nói.
- Bỏ đi, rõ ràng là quen ở hộp đêm, Thời Học Bân còn tưởng là thật, có thể trách ai?
Trương Khác đưa số ảnh chụp tư liệu cho Đỗ Phi cất đi, lại phân phó bọn Đổng Dược Hoa:
- Nhưng ở trước mặt Vương Hải Túc, mọi người phải ngậm chặt miệng một chút. Nếu thật sự có chuyện gì, hắn vẫn sẽ giúp bọn Hồ Kim Tinh... Lần này cho qua.
Trương Khác cũng là để cho Vương Hải Túc có cơ hội ở trước mặt Hồ Kim Tinh tranh công.
Đổng Dược Hoa nói:
- Vương Hải Túc hình như rất quan tâm đến mày, lơ đãng thường hay nhắc tới mày lắm.
Trương Khác cười cười, cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó cùng mọi người đi xuống lầu.
Tìm một nhà hàng ngay ở ngõ Học Phủ dùng cơm, Đỗ Phi kéo tay Vương Hải Túc cùng vào phòng bao của nhà hàng, thân thiết vô cùng nói:
- Anh Vương, đã thương lượng rồi, bữa cơm này cứ coi như bọn em mời anh...
Khi dùng cơm đều lòng đầy căm phẫn chỉ trích Hội Sinh viên súc sinh, đề tài tự nhiên không kéo tới được công viên phần mềm.
Ăn cơm xong phải cùng nhau lái xe đi thăm Thời Học Bân, Vương Hải Túc có một xe, Trương Khác không bảo Phó Tuấn lái xe theo, chỉ là bảo hắn lái Mercedes Benz đậu ở dưới lầu nhà hàng.
Khi Phó Tuấn tới đưa chìa khóa xe, Vương Hải Túc còn chưa có lưu ý, đợi ăn cơm xong thấy được chiếc Mercedes Benz S đậu ở trước nhà hàng, Vương Hải Túc trợn tròn cả mắt.
Trương Khác mỉm cười, giơ ra chìa khóa trong lòng bàn tay, nói:
- Xe của tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Hồ, Vườn Sồi cũng có một chiếc, tôi và Đỗ Phi cũng xin lâu lắm rồi mới mượn được chạy cho đã. Anh có muốn thử không?
Nói như vậy cũng là cố ý dời đi lực chú ý của Vương Hải Túc, mình cử đến ĐH Đông Hải đi học vẫn là lấy danh nghĩa của Cẩm Hồ cùng ĐH Đông Hải nhúng tay vào. Nếu Vương Hải Túc tốt nghiệp còn ở lại trường dạy hai năm, mấy tin tức này hắn muốn hỏi thăm cũng không thể gạt được hắn.
Vương Hải Túc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức đổi chìa khóa xe với Trương Khác. Hắn kéo Tịch Nhược Lâm vào trong Mercedes Benz, còn có Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi cũng đều ngồi vào trong xe Mercedes Benz,. Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc thì lái xe Golf của Vương Hải Túc.
Đổng Dược Hoa cùng Thi Tân Phi muốn làm bóng đèn, liền cùng nhau vào ngồi ghế sau của xe Mercedes Benz, Đổng Dược Hoa thấy ghế sau xe có một xấp tài liệu liền nói:
- Ai bỏ đồ trên xe nè?
Vương Hải Túc quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn vừa mới nghe Trương Khác nói đây là xe cấp cho tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Hồ, bên Kiến Nghiệp cũng chỉ có một chiếc, nghĩ thầm tài liệu không chừng là nhân vật quan trọng nào đó của Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp bỏ quên.
Vương Hải Túc làm bộ vô ý quay đầu lại cầm lấy tài liệu trong tay Đổng Dược Hoa. Hắn hạ cửa kính xe xuống, nhìn bọn Trương Khác ở phía trước đã khởi động xe xuất phát, liền ném tài liệu lên chỗ đồng hồ đo trước mặt và nói:
- Đợi đến bệnh viện rồi đưa cho Trương Khác, Đỗ Phi giữ...
Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng một quyển tài liệu thiếu hứng thú như thế, đối với hắn lại có lực mê hoặc không đỡ được, đáng tiếc ba người Tịch Nhược Lâm, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi đều ở trong xe, hắn cũng không thể mở ra xem một chút, không chừng bên trong chính là một phần tài liệu cơ mật ẩn chứa thương cơ vô hạn.
Vương Hải Túc ở trên đường lái xe cố ý đi chầm chậm, khi chạy tới bệnh viện thì bọn Trương Khác đã vào trong tòa nhà rồi. Vương Hải Túc cầm tài liệu vứt trong xe cùng Tịch Nhược Lâm, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi đi vào trong bệnh viện. Khi lên bậc thang, như nhớ tới cái gì, Vương Hải Túc nói với Tịch Nhược Lâm:
- Chúng ta tay không vào thăm không phải là không được tốt lắm sao?
Hắn lại nói với Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi:
- Mọi người lên lầu đi, tôi cùng Nhược Lâm đi ra ngoài mua chút đồ...
Cũng không đợi hai người Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi nói cái gì, liền kéo Tịch Nhược Lâm đi về bên hông phía đông bệnh viện, bên ngoài có mấy cửa hàng bán hoa, tiệm trái cây. Đi tới cổng bên hông, Vương Hải Túc sờ sờ túi quần, nói:
- À, anh để quên điện thoại trong xe rồi.
Hắn liền đưa chìa khóa xe cho Tịch Nhược Lâm:
- Em đi giúp anh lấy điện thoại cái, chắc là để trên chỗ đồng hồ đo, anh đi ra ngoài mua giỏ trái cây...Mọi người cứ chờ anh ở chỗ cầu thang, nhanh thôi.