Xe đi tới đường rẽ vào ngõ Học Phủ, Tạ Hán Tĩnh muốn vào thăm con gái, nên không đi cùng cha con Tạ Kiếm Nam tìm Chu Cẩn Tỳ, bảo xe tiếp tục đi về phía bắc.
Mười hai tòa nhà của chung cư Thanh Niên chia làm ba tiểu khu độc lập, căn hộ Trương Khác để lại cho Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia nắm đối diện với cổng chính của Học viện Âm nhạc.
Vào ngõ Tạ Hán Tĩnh xuống xe, ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của tòa nhà số 6 chung cư Thanh Niên, nơi đó đèn sáng trưng, bóng người qua lại, nghe nói đại biểu đàm phán Cẩm Hồ, TI và C-Cube sau cuộc họp báo ở khách sạn Hilton liền không thấy đâu nữa, chắc là tới đây tổ chức tiệc mừng công rồi.
Tạ Hán Tĩnh nhớ lại lần đầu tiên gặp Trương Khác là lúc Chính Thái còn nắm 30% cổ phần của Cầm Hổ...
Chuyện cũ không truy cứu, hiện giờ phải kiên trì nguyên tắc "kinh doanh là kinh doanh", không nêm đem ân oán lằng nhằng vào kinh doanh, Tạ Hán Tĩnh nghĩ thế, do dự không biết có nên gặp mặt Trương Khác hay không?
Cuối cùng từ bỏ suy nghĩ này, mâu thuẫn nội bộ Tạ gia không thể chịu được kích thích lớn, Tạ Hán Tĩnh không muốn tập đoàn Chính Thái được ông bỏ tâm huyết cả đời rơi vào cảnh chia năm sẻ ba.
- Hả, ba nói tối về Huệ Sơn mà, sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
Gõ cửa nửa ngày trời mới đợi được con gái cưng mở cửa, không ngờ nhận lấy một câu hỏi lãnh đạm như thế, Tạ Hán Tĩnh chỉ biết thở dài:
- Trước khi về vẫn kịp thăm con gái bảo bối chứ...
Thấy con gái trông hết sức nhếch nhác, đầu tóc rối bù, còn cắm hai cái bút chì, trong phòng bừa bộn, rác đã tràn ra khỏi thùng rồi, trên bàn toàn là vỏ đồ ăn nhanh, cau mày nói:
- Con không biết chiếu cố bản thân thì phải mời người hoặc nhờ chị dâu con mỗi tuần một hai lần tới dọn dẹp chứ, thế này làm sao mà ở được.
- Nữ nhân của Tạ Ý thì miễn đi, nhờ cô ta tới lại nghe cô ta lên mặt cằn nhằn. Giúp việc mời rồi, nhưng không vừa ý nên đuổi, con thấy rất ổn, mấy thứ gián chuột con chẳng sợ.
Tạ Tử Gia bĩu môi, rất khó chịu vì vừa gặp mặt đã bị trách mắng.
- Không biết phòng con có gián chuột thì Vườn Sồi có thu lại phòng không đây.
- Coi là thú nuôi không được à? Bọn họ quản được con nuôi chó hay là nuôi chuột sao?
Tạ Tử Gia vẫn cái giọng rất lạnh nhạt.
Tạ Hán Tĩnh lắc đầu ngán ngẩm, phất tay bảo con gái làm gì thì làm nấy, sắn tay ao lên chuẩn bị dọn dẹp phòng.
Ai có thể ngờ được chủ tịch tập đoàn Chính Thái sát phạt quyết đoán, chỉ cần có chút cơ hội là đả kích đối thủ cạnh tranh không chút thương xót lại có thể đeo tạp dề quỳ xuống đất lau nhà cho con gái.
Tạ Tử Gia lại chẳng hề cảm kích, hồ nghi nói:
- Ba, đây là tự ba khóc lóc đòi quét dọn đấy nhé, con không đồng ý điệu kiện gì của ba đâu đấy. Nói thực con cũng chịu hết nổi rồi, nhưng mai phải thi, tới giờ mới ôn tập được 1/3, lại còn cả đống việc của công ty.
Chế độ thi cử trong nước dành cho những con sâu chăm chỉ, chứ không phải dành cho thiên tài, nên Tạ Tử Gia cũng phải học vất vả.
- 20 ngày nữa là tết, trường nên cho nghỉ phép rồi mới đúng.
Tạ Hán Tĩnh một tay chống sàn, tay cầm rẻ lau nói:
- Tên đó chắc cũng sẽ nghiêm túc tới lớp làm bài thi chứ?
- Tên đó à?
Tạ Tử Gia nhớ lại cái bộ mặt lười nhác kia:
- Buổi sáng con thấy y vào phòng thi bên cạnh, lúc đi ra còn nghe y khoác lác với Đỗ Phi thị lực tốt, đủ biết y nghiêm túc thế nào.
Tạ Hán Tĩnh không hiểu vì sao Trương Khác kiên trì học đại học để cuối kỳ gian lận qua cuộc thi? Nếu thế học còn có ý nghĩa gì nữa?
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Hôm sau khi Delfassy, Ngải Mặc ngồi máy bay rời Kiến Nghiệp thì Trương Khác cũng đi thi cuối kỳ.
Vừa từ ngoài trời vào, thấy trong lớp mọi người ngổi rời rạc, nhiệt độ chẳng khá hơn ngoài kia bao nhiêu, chống tay nói chuyện với Đỗ Phi cách đó mấy bàn.
Chẳng biết tên nào thất đức nhất định môn cuối xếp chỗ theo thẻ sinh viên, tách y và Đỗ Phi ra, làm thị lực Trương Khác có tốt đến mấy cũng chẳng nhìn được bài thi của Dỗ Phi.
Trương Khác lúc này mới phát hiện ra trong lớp trừ Thẩm Tiêu, Lục Thiên Hựu thì chẳng ai biết y cả, muốn nhờ chuyển đáp án từ chỗ Đỗ Phi sang không dễ chút nào.
- Trương Khác, thi xong cậu và Đỗ Phi còn ở lại trường vài ngày phải không?
Còn vài phút nữa mới thi, Lục Thiên Hựu ngồi bàn phía trước hỏi:
Đợi các trường sơ cao trung kiến nghiệp cho nghỉ là lập tức khởi động kế hoạch trường bồi dưỡng internet rồi, Đỗ Phi ngay cả Tết có về Hải Châu không chưa biết.
Trương Khác thì cùng Đường Thanh tới Tân Vu vài ngày, sau đó bay sang Nhật Bản, đó là bước đầu tiên Cẩm Hồ tiến ra thị trường hải ngoại là bước khó khăn nhất, y không thể ngồi rung đùi đợi tin được.
Trương Khác không biết Lục Thiên Hựu có chuyện gì, hỏi:
- Tôi còn tới Tân Vu thăm cha mẹ, Đỗ Phi ở lại trường, cậu có chuyện gì?
- Hội sinh viên tổ chức hoạt động xuống nông thôn lấy kinh nghiệm thực tế, tôi thấy cậu nên tham gia một số hoạt động tập thể, lớp chúng ta, tôi đã tiến cử cậu.
Lục Thiên Hựu làm mặt nghiêm túc nói:
Hiện giờ Lục Văn Phu được Lý Viễn Hồ coi trọng, quan hệ giữ Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ khôi phục tuần trăng mật, Lục Văn Phu không bị kẹp giữa hai bên nữa, mấy ngày trước Trương Khác còn ăn cùng bàn với ông ta, trò chuyện qua loa vài câu.
Mặc dù Lục Văn Phu gia giáo rất nghiêm, nhưng Lục Thiên Hựu khó trách khỏi ỷ thân phận, đối xử với người khác với thái độ trịch thượng bề trên.
Trương Khác dù chẳng thích hắn cũng chẳng ghét, gãi đầu hỏi:
- Định đi đâu kiếm kinh nghiệm thực tiễn? Tôi về Tân Vu vài ngày trước, nếu kịp sẽ tới thẳng đó tụ họp.
- Chúng tôi tới lâm trường Hồng Trí quê của Thẩm Tiêu, ngày kia xuất phát, ở đó 10 ngày.
Cho dù trước khi đi Nhật Bản có thể bỏ ra hai ngày thì Trương Khác cũng chẳng muốn lãn phí vì cái gọi là đi lấy kinh nghiệm thực tế này, có điều lúc này phải lấy lòng hắn để được chiếu cố ít nhiều khi thi, nên đáp bừa:
- Vậy xuất phát từ Tân Vu gần hơn nhiều, tôi sẽ cố gắng tới lâm trường Hồng Trì tụ họp với mọi người.
- Bạn đồng ý tới lâm trường à?
Thẩm Tiêu ngồi bàn trên nữa nghe thế quay đầu lại:
- Trong thư ba mình còn nói muốn tiếp tục đánh cờ với bạn.
Trương Khác vỗ vai Lục Thiên Hựu:
- Tôi có việc nói với Thẩm Tiêu, cậu đổi cho cho tôi chút...
Tuy xếp chỗ theo số thẻ, nhưng giám thị sẽ chẳng đi tra cái này.
Lục Thiên Hựu hơi khó chịu, xếp bàn là trách nhiệm của hắn, có điều vẻ mặt tha thiết của Trương Khác làm hắn khó tử chối, rất miễn cưỡng đổi chỗ cho y.
Trương Khác và Thẩm Tiêu quan hệ khá thân, Thẩm Tiêu lại lại làm việc ở quán nét Sáng Vực, ghé tai cô thì thầm khi làm bài để bài thi nhích sang cho y nhìn ké, Thẩm Tiêu không cần suy nghĩ gật đầu ngay.
Giám thị là gia giảng viên thanh niên một nam một nữ, nữ khá nghiêm túc, nam chỉ tíu tít lấy lòng nữ.
Trương Khác tự cho rằng mình có nền tảng số học khá được, nhưng thời gian qua bận rộn không đọc sách chút nào, nên nền tảng đó chỉ giúp y đọc hiểu đề, chứ không giải nổi.
Thẩm Tiêu là cô gái cực kỳ thông minh lại chăm chỉ, ước chừng tốn nửa tiếng là làm xong, bài thi lộ ra ngoài người, chứ viết to lại ngay ngắn, Trương Khác chép bài chẳng tốn công chút nào.
Đang chép bài say sưa thì một cái tay giật bài thi, Trương Khác không kịp dừng bút, làm ngòi bút làm rách bài thi, tiếp đó thấy Ngụy Đông Cường đi lên bàn trên lấy bài thi của Thẩm Tiêu.
- Dám chống lại kỷ luật thi cử.
Ngụy Đông Cương nghiêm mặt quát:
- Cả hai ra ngoài cho tôi.
Đây là chuyện vặt, Trương Khác chẳng bận tâm, Thẩm Tiêu chưa bao giờ gặp chuyện này, sợ hãi thiếu chút nữa bật khóc.
Trương Khác giúp Tôn Tĩnh Mông đóng cửa, mọi người tràn ra đường như bầy ong tìm quán ăn chém Trương Khác một bữa.
Lục Thiên Hựu đang quanh quẩn ở ngõ, muốn tìm Thẩm Tiêu nhưng da mặt mỏng, sợ bị Đỗ Phi trêu ghẹo.
- Ê, cùng ăn cơm không? Dù sao cũng quen nhau nửa năm rồi.
Đỗ Phi lên tiếng gọi Lục Thiên Hựu:
- Ừm...
Lục Thiên Hựu do dự một lúc mới đi tới, còn tự giải thích:
- Tôi đang muốn tìm thầy Tần bàn chuyện đi thực tế.
Kỳ thực chuyến đi thực tế về nông thông này do đám Đỗ Phi thông qua Sáng Hiệp cấp kinh phí, phối hợp đoàn trường hoạt động, sau khi lớp bồi dưỡng internet mở ra, nhân vật quan trọng như Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân không đi được.
Lục Thiên Hựu nói câu đó hoàn toàn là do không bỏ thể diện xuống được, ai cũng nhìn ra, nhưng con người luôn có tật xấu, chỉ cần bản chất không xấu là được, chẳng chấp hắn chuyện này.
Ăn trưa với đám Đỗ Phi xong là Trương Khác kéo Đường Thanh lên đường, ném lại cho đám Đỗ Phi giải quyết hậu quả, ngay cả tiễn chân Tôn Tĩnh Mông ra sân bay cũng không thể.
Đường cao tốc Tân Vu tới Kiến Nghiệp đang được kiến thiết, dự kiến giữa năm mới hoàn thành.
Trương Khác không đi đường quốc lộ mà đi men theo sông, con đường này một số đoạn đường nông thôn không tốt lắm, nếu chẳng phải tranh thủ tới Tân Vu trước bữa tối, thì y chẳng chọn đường này.
Mùa đông giá rét, đồng ruộng lưa thư khô héo, lúc thì đi trên đê, lúc thì đi bên ruộng, thi thoảng có bầy chim sẻ bay qua, bọn chúng xuống ruộng kiếm thức ăn, khung cảnh thiên nhiên hữu tình làm người ta quên đi buồn bực ở trong xe.
Ngồi trong xe không cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, hệ thống giữ thăng bằng của Mercedes rất tốt, cho dù đi trên đường đất hương trấn cũng chẳng xóc lắm.
Đường Thanh lên xe là dựa vào vai Trương Khác ngủ luôn một giấc, tỉnh lại ngơ ngác không biết mình ở đâu, thấy Trương Khác nghiêm túc nhìn sông xa xa, kỳ quái hỏi:
- Sông có cái gì vậy, bạn nhìn suốt cả chặng đường rồi, lại nghiêm túc như thế, nghĩ gì đấy?
- Bạn nói xem mình đang nghĩ gì?
Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, miệng ghé sát vào tai cô nói:
- Đang nghĩ làm sao buổi tối mới có thể ngủ cùng phòng với bạn.
- Muốn chết à? Đầu óc lúc nào cũng toàn những thứ bậy bạ...
Đường Thanh thẹn thùng lườm y một cái, giãy dụa nhưng không thoát được khỏi vòng tay của y, liền im lặng nèn sóng nước long lanh, vờ giận không nói chuyện với y.
Mùa thu năm sau khi tóm được La Quy Nguyên cùng tập đoàn Long Hoa hợp mưu chiếm đoạt tiền xây đê phòng hộ Tân Vu, tỉnh toàn lực chỉnh đốn hệ thống thủy lợi, điều tra xét xử một đống quan viên thủy lợi, còn tiến hành tra xét công trình đê điều Tiểu Giang.
Những chuyện này Từ Học Bình mới chỉ làm được một nửa thì bị nhiều nguyên nhân điều khỏi Đông Hải, trở lực đã bị Từ Học Binh dẹp bỏ gần hết rồi, Lý Viễn Hồ tất nhiên vui vẻ thúc đẩy công việc này.
Đê điều kênh mương Tiểu Giang đều tiến hành chỉnh đón gia cố, tra ra rất nhiều vấn đề, cho dù mùa đông lạnh như thế, đi trên đường vẫn thi thoảng thấy được các công trình đang xây dựng.
~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kết thúc học kỳ luôn có đủ cuộc tổng kết, họp hành, đánh giá phải tham gia, Ngụy Quốc Cường dù tâm tình sa sút tới đâu, dù có sợ gặp Thôi Quốc Hằng thế nào vẫn phải cúi mặt tới dự.
Cuộc họp chiều hôm đó, Ngụy Quốc Cường khả năng gặp phải cú vấp ngã lớn nhất đời.
Trước tiên là tên của hắn trong danh sách được vào ở chung cư Thanh Niên bị loại bỏ, không ai nói với hắn đó là ý Thôi Quốc Hằng, chỉ nói vợ Tần Cương sắp đẻ, mong hắn phát huy phong cách giáo viên làm gương sáng, phó viện trưởng phân quản còn đặc biệt làm công tác tư tưởng cho hắn, Ngụy Đông Cường như nuốt phải con ruồi lại không được nhổ ra.
Vài ngày nữa thôi là có chìa khóa rồi, tuy chỉ là nhà đơn, nhưng so với căn phòng hiện tại phải dùng chung mọi thứ thì đã là khách biệt trời với đất.
Ngụy Đông Cường và Lâm Băng còn vì chuyện này mà ăn mừng mấy lần, còn tính toán đem tiền thưởng năm nay mua đồ gia dụng, gửi gắm biết bao tính toán và mơ ước tươi đẹp về tổ ấm của hai người, hắn không biết phải giải thích với Lâm Băng ra sao.
Cuộc họp chưa diễn ra đã bị cho một đòn mạnh, Ngụy Đông Cường như muốn ngạt thở, nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu.
Trước tiên là tổng kết công tác học sinh, có giáo viên trực tiếp chỉ trích Ngụy Đông Cường xử lý vấn đề buổi sáng quá hà khắc, yêu cầu hắn tiến hành kiểm điểm bản thân.
Ngụy Đông Cường buổi sáng bị Thôi Quốc Hằng vỗ bàn mắng mỏ, tuy chỉ có Tân Cương ở đó, nhưng tiếng quát tháo rất lớn, người đi qua hành lang đều nghe thấy, sớm truyền khắp trường rồi, cho dù không ai nhẫn tâm đạp thêm cho hắn một cái cũng tuyệt đối không có ai đứng ra nói đỡ cho hắn.
Đó mới lả đả kích lớn nhất với Ngụy Đông Cường, hắn cho rằng mình cần cù công tác nửa năm, tới cuộc họp tổng kết lại bị kiểm điểm trước mặt mọi người, làm kẻ tự cao như hắn không chịu nổi.
Không chịu nổi vẫn phải kiểm điểm, Thôi Quốc Hằng mặt âm trầm bảo chủ nhiệm khóa từ hôm nay sẽ chỉ đạo công tác của hắn, Ngụy Đông Cường biết nếu mình kiểm điểm không đủ thành khẩn học kỳ sau sẽ bị đá đít khỏi vị trí chủ nhiệm khóa.
Ngụy Đông Cường không biết nếu mất vị trí này thì mình mới công tác nửa năm còn có vị trí gì thích hợp nữa? Đành đứng lên lắp bắp kiểm điểm, nhưng thậm chí hắn không biết mình phải kiếm điểm ở phương diện nào, càng không biết mình sai ở đâu, làm tất cả mọi người đứng ra phản đối hắn.
Tiếp theo là bình bầu công tác năm, chẳng có gì nghi ngờ Ngụy Đông Cường bị đánh giá kém, ảnh hưởng trực tiếp tới tiền thưởng năm, bị mất một khoản lớn.
Ngụy Đông Cường mới tham gia công tác, lương cơ bản, trợ cấp trách nhiệm đều kém người khác, chỉ hi vọng vào tiền thưởng cuối năm bù lại, giờ hi vọng tan tành rồi.
Ảnh hưởng sâu xa là chỉ cần bị bình bầu kém một năm thôi, sau này hắn phải từ biệt rất nhiều cơ hội, chia phòng, thăng chức đều sẽ xếp hàng cuối, đợi người khác hưởng thụ hết rồi thì cơm thừa canh cặn mớ tới phần hắn, còn chuyện công tác hai năm được tiến cử tại chức học nghiên cứu sinh cũng vô duyên luôn.
Họp xong Ngụy Đông Cường như cái xác không hồn đi ra khỏi phòng, cảm giác toàn thân bị moi rỗng rồi, hắn chưa bao giờ bị đả kích như thế, thậm chí hắn không hiểu vì đâu, cũng không một ai tới chỉ điểm cho hắn.
Ngụy Đông cường thất hồn lạc phách đi tới ngõ đầu trường, nhìn thấy một cái xe khách đi về Tân Dương quê hắn, hắn muốn ngồi lên đó, hắn không còn dũng khí tìm Lâm Băng kể chuyện xảy ra hôm nay, rời Kiến Nghiệp cho xong, như thế còn được thanh tĩnh.
- Chủ nhiệm Ngụy.
Ngụy Đông Cường vừa định vịn cửa xe đi lên thì nghe thấy có người gọi ở đằng sau, hắn giật này mình, thì ra có một sinh viên xách hành lý định lên xe, cũng là người Tân Dương.
- Ha ha ha, các cậu đi đường về nhà cẩn thận nhé...
Ngụy Đông Cường hốt hoảng chạy đi, máy nhắn tin bên hông vang lên mấy lần, lấy ra xem đều là số của Lâm Băng.
Có một chiếc Audi đen đeo biển chính phủ đi qua, Ngụy Đông Cường nhớ Chu Tiểu Quân từng lái chiếc xe này, không biết hiện có phải Chu Tiểu Quân đang lái xe không, hắn chẳng còn sức so đo chuyện người ta lái xe qua không chào hắn một tiếng rồi.
Bắt đầu kỳ nghỉ, sinh viên đa phần về nhà, số ở lại trường rất ít, nguồn khách quán net Sáng Vực giảm mạnh, trừ tầng một còn tiếp tục kinh doanh, còn tầng hai dùng cho lớp bồi dưỡng.
Công tác tiền kỳ không tệ, mượn danh nghĩa ĐH Đông Hải và Vườn Sồi, vốn tưởng bị lạnh nhạt không ngờ lại đầy kín người.
Lệnh Tiểu Yến sau khi bị kéo sang Sáng Vực, công việc vất vả hơn làm cho Tôn Tĩnh Mông nhiều, đám Đỗ Phi thực sự cần một người có năng lực, kinh nghiệm như cô áp trận thay bọn họ.
Lớp bồi dưỡng vận hành, chức trách của Lệnh Tiểu Yến càng nặng nề.