Địch Đan Thanh cho dù eo vẫn buộc tạp dề vừa giúp việc trong bếp, vóc người cao ráo, thân hình cực chuẩn, đôi mắt sáng, cánh môi hồng phát huy vẻ đẹp nữ tính tới cực điểm.
Nhớ tới đến mùa xuân Địch Đan Thanh sẽ vào Đh Đông Hải học MBA, mùa xuân Kiến Nghiệp sẽ náo nhiệt thêm vài phần, Trương Khác cảm thấy có chút đau đầu, kháng cự lại sức hút của cô gái này không dễ dàng chút nào.
Trương Khác xua tay không để hai cô gái giúp:
- Nếu để hai chịu trẹo lưng thì tôi bồi thường không nổi.
Tạm thời đặt hành lý ở góc phòng, ngồi trên xe quá lâu, y đói meo rồi, chắc mọi người ở Tân Vu cũng đợi rất lâu rồi.
Trương Khác vốn định vốn định chỉ giữ Phó Tuấn lại dùng cơm, còn các nhân viên đi theo khác thì tới khách sạn luôn, nhưng ba y mời tất ở lại.
- Con nói 10 giờ sáng xuất phát cơ mà? Giờ đã là 8 giờ tối rồi.
Đi vào phòng ăn ngồi xuống, Trương Tri Hành gõ gõ đồng hồ đeo tay hướng về phía Trương Khác:
- Vì đợi con mà mọi người phải nhịn đói đấy.
Trương Khác tất nhiên không có mặt mũi nào dám nói thật, đang tính kiếm cớ gì đó đối phó cho qua, Đường Thanh lúc này đã bình thường trở lại, không nể nang gì vạch trần cái xấu của y ra:
- Trương Khác hôm này giỏi lắm đấy ạ, vốn bọn cháu kế hoạch trước rồi, 10 giờ sáng sẽ lên đường, nhưng bạn ấy sáng đi thi nhìn trộm bài người ta bị bắt tại trận, còn bị phạt cảnh cáo. Bọn cháu chỉ đành ăn trưa xong mới xuất phát.
Trương Tri Hành và Lương Cách Trân ngạc nhiên nhìn nhau, nghe thấy chuyện này không biết phải có thái độ thế nào mới thích hợp.
Địch Đan Thanh cố nhịn cười, Vệ Lan mắt mở to nhìn y hết sức khoa trương.
- Sau này phải lấy băng dính dính miệng bạn lại mới dám đưa bạn tới Tân Vu.
Trương Khác đưa tay nhéo hông Đường Thanh:
- Mình chỉ có chuyện mất mặt ấy mà bạn còn đi tuyên dương khắp nơi.
Đương Thanh y phục dầy, vặn mình né tránh, cười khúc khích, tránh sang bên cạnh Lương Cách Trân:
- Dì Lương, Trương Khác suốt ngày bắt nạt cháu, ở Kiến Nghiệp không ai giúp cháu, đành để bị bạn ấy bắt nạt, tới Tân Vu dì phải giúp cháu bắt nạt lại.
- Đã đi thi nhìn trộm bài còn dọa người ta.
Lương Cách Trân tất nhiên lúc này cưng "con dâu" hơn rồi, nhéo tay Trương Khác bắt y ngồi xuống, uy hiếp:
- Con mà dám bắt nạt Thanh Thanh, để xem mẹ xử lý con ra sao.
Trương Tri Hành thở dài một cái, nói với vợ:
- Thật là bi ai, chúng ta sau này hoàn toàn không được hưởng thụ thú vui cha mẹ dạy dỗ con cái rồi.
- Đứa con này em sớm muốn vứt ra ngoài đường từ lâu rồi, anh xem có dáng vẻ già chát của nó, không có chút đáng yêu nào như lúc còn nhỏ. Em chỉ hối hận sao không sinh thêm một đứa con gái, may mắn còn có Thanh Thanh với Tiểu Lan.
Lương Cách Trân cười tít mắt để Đường Thanh ngồi trong lòng, lại nắm tay Vệ Lan ở bên cạnh giơ lên:
- Quên nói với con qua điện thoại, con có thêm một người chị.
-...
Trương Khác quay đầu sang nhìn Vệ lan, y biết sau mùa hè Vệ Lan thiếu chút nữa bị thằng con chó má của La Quy Nguyên làm nhục, mẹ y đã muốn nhận Vệ Lan làm con nuôi, khi đó Vệ Lan không đồng ý, về sau quan hệ hai nhà thân thiết, không nhắc tới chuyện này nữa, không ngờ về Tân Vu lại có thêm một người chị, thảo nào vừa nẫy thấy ánh mắt Vệ Lan cứ né tránh. Cười nói:
- Đúng là bất ngờ, vậy phải là chị tặng em quà gặp mặt, hay là em phải tặng chị quà gặp mắt đây?
- Á...
Vệ Lan có chuẩn bị quà gặp mặt gì đâu, còn chưa biết phải đối diện với Trương Khác bằng mối quan hệ thân thiết hơn này ra sao, bị Trương Khác làm bối rối, mặt đỏ tới tận mang tai, nhìn túi sách đặt bên cạnh, nhớ ra bên trong đó cũng chẳng có cái gì làm qua gặo mặt được.
- Cái thằng nhóc này, vừa gặp mặt đã đòi qua, có muốn mẹ tát cho một cái không?
Tay Lương Cách Trân khẽ lướt qua má con trai một cái, nắm tay Vệ Lan:
- Con đừng nghe nó nói linh tinh.
Trương Khác cười hăng hắc, Đường Thanh hưng phấn nói với Vệ Lan:
- Vậy chẳng phải sau này em cũng có thêm một người chị?
- Nhầm rồi, bạn có phải con gái mẹ mình đâu.
Trương Khác cướp lại Đường Thanh, ấn cô nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình:
- Cho dù bạn có gả vào nhà mình thì cũng là quan hệ chị chồng và em dâu, đó là kiểu chị em gì có biết không, là bà cô bên chồng đó, là kẻ thù. Đừng có hâm mộ mình, không nổi đâu, có giỏi thì bảo mẹ bạn nhận thêm con gái nuôi ấy.
Đường Thanh xấu hổ đưa tay béo má Trương Khác không cho y nói lung tung nữa, Trương Khác cười ha hả né tránh, nói nếu cô lấy được quà gặp mặt thì tính cô có thêm một người chị.
Đường Thanh lục túi lấy ra chiếc Iplayr, dùng hai tay đưa cho Vệ Lan, vừa chân thành vừa khẩn trương nói:
- Chị nhất định phải nhận em làm em gái nghé, từ nhỏ em đã mong có anh hoặc chị rồi, sau này không lo suốt ngày bị tên đầu heo kia bắt nạt nữa.
Thấy Vệ Lan hoảng hốt không biết phải làm sao, liền nhét chiếc Iplayr vào tay cô, nhìn Vệ Lan tỏ ra hết sức đáng thương.
Mẹ Vệ Lan cười vui vẻ, nhìn cả nhà Trương Khác cười đùa, bà chất phác không giỏi ăn nói, Địch Đan Thanh giúp, bảo mai Vệ Lan chuẩn bị quà gặp mặt cũng không muộn.
Lương Cách Trân bảo Vệ Lan thu lấy đồ, nói:
- Mẹ có thêm hai đứa con gái, cho dù vứt đứa con trai vô lương tâm kia đi cũng không tiếc nữa.
Thấy Trương Khác bày ra bộ mặt bị tổn thương, cười hiền từ nói với Đường Thanh:
- À phải, phòng phía nam thoáng hơn, mẹ bảo Tiểu Lan phơi chăn giúp con rồi, còn Trương Khác ngụy phòng phía bắc.
Biên ngay là tới Tân Vu phải ngủ riêng mà, Trương Khác thầm thở dài trong bụng.
Ăn tối xong Địch Đan Thanh và mẹ con Vệ Lan cùng Phó Tuấn và nhân viên đi cùng rời đi. Địch Đan Thanh muốn tìm Trương Khác báo cáo công tác, có điều chuyện gì đều phải đợi tới ngày mai hẵng nói.
Trương Khác cùng Đường Thanh và cha mẹ lên tầng hai xem TV, Lương Cách Trân kéo Đường Thanh ngồi bên cạnh, hạnh phúc nói:
- Mẹ con rất hâm mộ mẹ nhận con gái nuôi, nhất định cũng hâm mộ cả nhà ta quây quần bên nhau cùng ngồi xem TV thế này.
Đường Thanh cũng hạnh phúc ôm lấy Lương Cách Trân, Trương Khác thầm thở dài, thảo nào người ta nói con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, mình phải gọi điện quan tâm hỏi thăm vợ chồng Đường Học Khiêm hộ cô nàng vậy.
Trên TV đang chiếu một bộ phim lịch sử chua chát tên là Câu chuyện Hong Kong, Trương Khác và cha đều không phải là người có thể mỗi ngày ngồi xuống xem phim truyền hình, cố ngồi xem chốc lát không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liệt bại trận rút lui ra ban công.
Ban đêm ở Tân Vu không lạnh chút nào, không bật đèn hành lang, ánh trăng đã đủ chiếu sáng rồi, Trương Khác nhìn khuôn mặt có chút mỏi mệt của cha, cười:
- Hiện ba là lãnh đạo thành phố thực sự rồi, mẹ có kêu ca ba vất vả quá không?
- Sao không chứ? Kinh tế Tân Vu mới có tiến triển, công tác phải làm quá nhiều. Mẹ con ở Tân Vu không có nhiều người quen, cho nên mới dứt khoát đòi nhận Tiểu Lan làm con gái nuôi.
Trương Tri Hành gõ trán con trai:
- Con nói xem nuôi đứa con như con có tác dụng gì? Cha mẹ chẳng phải lo lắng gì cả, hoàn toàn mất lạc thú của cha mẹ rồi.
Trương Khác nhe răng cười:
- Thật ra so với đám trẻ con đang ở tuổi nổi loạn thì con rất thích được nghe cha mẹ cằn nhằn.
- Ha ha, tối nay thì thôi vậy, mai con có thời gian thì nghe ba cằn nhằm.
Trương Tri Hành vỗ vai con, người làm cha mẹ khi thấy con cái lớn lên cao lớn bằng mình đều cảm khái con lớn rồi, thằng con này thì hay quá, căn bản chẳng sinh ra nổi sự cảm khái đó.
Muốn để Địch Đan Thanh mau chóng hòa nhập vào vai trò của mình phải để cô hiểu nội tình của Cẩm Hồ.
Địch Đan Thanh một năm qua cũng biết thêm vài chuyện của Cẩm Hồ, nhưng chưa đủ sâu sắc, lúc này mới thực sự hiểu Cẩm Hồ còn hùng mạnh hơn cả tưởng tượng của người ngoài.
Rất nhiều sản nghiệp dễ dàng kiếm lợi Cẩm Hồ đều kiếm chế không dính líu tới, trừ Trương Khác có cái "tật xấu" giữ mình, thận trọng ra thì với doanh lợi lớn như thế của Cẩm Hồ, thực sự không cần vươn tay tới quá nhiều chỗ.
Bất kể thế nào Địch Đan Thanh đều phải nỗ lực tiêu hóa những thông tin kinh tế hãi tục, để thực sự dung hòa vào hạch tâm của hệ thống Cẩm Hồ.
Trương Khác cùng Đường Thanh ở trên núi một tuần, trong một tuần này Địch Đan Thanh do nhu cầu công tác quá nửa thời gian cô ở trên núi cùng bọn họ.
Ngày tháng , cách Tết chỉ còn vài ngày, cứ mỗi khi tới cuối năm là thấy trên đường khắp nơi là những xe khách đường dài nhét đầy người, còn xe cộ khác thì ít hơn nhiều, Trương Khác đưa Đường Thanh, Địch Đan Thanh cùng mẹ ngồi xe về Kiến Nghiệp trước.
Lương Quân và Tôn Lệ qua Tết sẽ cửa hành hôn lễ ở Hải Châu, mẹ y và Đường Thanh sẽ về Hải Châu chuẩn bị ăn tết, chính phủ cứ cuối năm là cà đống công việc đổ tới, cha y chắc là phải tới đêm mới thoát thân được.
Ăn trưa ở Kiến Nghiệp, nghỉ ngơi một chút rồi về Hải Châu, Lương Cách Trân còn không quên dặn Trương Khác nhớ về nước trước mùng tết, đó là ngày tổ chức hôn lễ của Lương Quân và Tôn Lệ.
Trương Khác luôn mồm vâng dạ, nhưng bản thân y không chắc có thể về kịp không?
Trương Khác cũng từng mơ tưởng ngồi ở Hải Châu điều khiển đám Tiêu Tấn Thành dùng Iplayr công thành chiếm đất ở Nhật Bản.
Đáng tiếc mơ mãi chỉ là mơ thôi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng trận đầu chiến bại, Trương Khác chẳng biết mình đích thân tới Nhật Bản có giúp được nhiều không?
Đối với doanh nghiệp điện tử tiêu dùng ngoài Nhật Bản thì thị trường Nhật Bản là khúc xương khó gặp nhất, cho dù vất vả toát mồ hôi cũng chưa chắc đã thành công.
Tới cả Samsung có thành tựu huy hoàng ở thị trường thế giới, nhưng cuối cùng vẫn phải ủ rũ rút lui khỏi thị trường Nhật Bản.
Mọi người đều biết Nhật Bản là nước sản xuất sản phẩm điện tử tiêu dùng lớn thế giới, có doanh nghiệp hàng đầu thế giới như Sony, Toshiba, Panasonic.
Những doanh nghiệp này chiếm địa vị tuyệt đối ở thị trường Nhật Bản, doanh nghiệp ngoại lai cho dù sản phẩm mới mẻ, chất lượng hàng đầu cũng đối diện với sự khiêu chiến khó khăn về chấp nhận thương hiệu.
Đặc biệt là lĩnh vực nghe nhìn, doanh nghiệp Nhật trên thế giới cũng có địa vị tuyệt đối trên thế giới, sao có thể dễ dàng cho một doanh nghiệp Trung Quốc tới sân sau của bọn "giết người phóng hỏa".
Trừ máy nghe nhạc mang theo người truyền thống và máy CD ra, lúc này Sony, Panasonic, Sharp đang toàn lực chuẩn bị cho một sản phẩm âm nhạc được cho là có ý nghĩa vượt thời đại: Máy nghe nhạc MD.
Iplayer trừ có ưu thế kết nối chặt chẽ với máy tính ra thì chẳng có gì hơn MD.
Lần này Địch Đan Thanh không theo Trương Khác đi Nhật Bản, cô tới Kiến Nghiệp chỉ là để lấy thân phận mới tiếp xúc với mạng lưới quan hệ ở phương diện Kiến Nghiệp, tinh lực chủ yếu vẫn là ở sản nghiệp phụ trợ Tân Vu.
Trương Khác vốn không muốn phá hỏng đoàn tụ gia đình ngày Tết của Phó Tuấn, Phó Tuấn chỉ yêu cầu tới Nhật Bản cho hắn đủ thời gian mua đủ nhiều quà cho hai nha đầu Tích Dung, Tích Vũ là được.
Trương Khác thời học đại học năm thứ nhất chọn học tiếng Nhật để thưởng thức một thể loại phim ấy ấy của Nhật Bản, tốt nghiệp tới tập đoàn Long Dụ cũng phụ trách công tác mậu dịch với Nhật Bản, y tự tin mình nói tiếng Nhật còn lưu loát hơn một bộ phận người Nhật, nhưng y chưa bao giờ tới đảo quốc ở rất gần này.
Trừ Phó Tuấn thì Trương Khác không cho ai khác đi theo, cũng không cho người ở Nhật đón tiếp, mặc dù Tiêu Tấn Thành và công ty ở Nhật sẽ an bài tốt mọi việc, nhưng bất kể thế nào họ không phải người mà Trương Khác mong đợi --- Hứa Tư năm nay cũng vẫn về Hải Châu ăn Tết cùng Hứa Duy.
Trương Khác cảm thấy mình tới Nhật Bản đốc chiến có lẽ không có tác dụng gì lớn lắm, nhưng trong lòng y rất muốn tới đảo quốc này, nghe nói ở đó nữ sinh cao trung mùa đông cũng mặc váy, cho dù ngoài trời mưa băng bão tuyết vẫn để lộ cặp đùi trắng nón nà ra ngoài, khi ngồi xuống bậc thang còn có thể nhìn thấy chiếc quần lót không bọc hết được cặp mông non tơ, hà, nghĩ thôi mà thú huyết sôi trào rồi.
Tất nhiên là không thể tiết lộ ra ngoài chút nào, nói chung là y biết mình không có dũng khí kiếm nữ sinh Nhật Bản chơi trò kích thích như trong phim...
Trương Khác ở lại Bắc Kinh một ngày gặp mặt Diệp Trăn Dân, Từ Học Bình, buổi tối còn đặc biệt tới thăm Cố gia.
Rạng sáng ngày , Trương Khác và Phó Tuấn đáp máy bay tới Tokyo.
Tới bầu trời quốc gia này, từ trên cửa sổ máy bay nhìn xuống, thấy tuyết trắng phau phau bao phủ cánh rừng lớn, cảm thấy nơi đây hết sức sạch sẽ tinh khiết, cảm thấy thành phố phía dưới dù bao phủ bởi tuyết trắng cũng có sức sống hơn thành phố trong nước.
Nhật Bản từ thập niên đã đã hạn chế phát triển của các sản nghiệp hao tốn tài nguyên, năng lượng trong nước, ra sức phát triển sản nghiệp kỹ thuật.
Chính nhờ sách lược hút máu tài nguyên năng lượng kiểu này, nhờ tài nguyên thiên nhiên quý giá không ngừng mang về từ Trung Quốc, Việt Nam, Thái Lan mới làm cho quốc gia phía dưới trong sạch tươi sáng như thế, bọn họ dùng nhân công giá rẻ, dùng tài nguyên các nước trên, sản xuất ra thứ hàng hóa bán lại chính các nước đó với giá cắt cổ, một kiểu hút máu kép, vậy mà vẫn được quan viên và một bộ phận người dân các nước đó mù quáng lấy lòng.
Nhưng trách người ta được sao? Chỉ có thể trách bản thân mình thôi.
Nhật Bản là quốc gia mật độ nhân khẩu cao nhất thế giới, vậy mà có % diện tích rừng. Còn quan viên trong nước thì hò hét: Không phá rừng, không ô nhiễm thì một số kẻ không có cơm mà ăn.
Lý trí nói thế, có điều Trương Khác chẳng có cái nhìn tốt đẹp gì về quốc gia này, nhưng phải thừa nhận nó có rất nhiều chỗ đáng học tập.
Tiêu Tấn Thành, Trần Tuấn Huy tới sân bay đón, trong số nhân viên công tác còn có cô gái người nhỏ nhắn nhưng dung mạo ngọt ngào rất bắt mắt, là phiên dịch tiếng Nhật mà Trần Tuấn Huy đặc biệt chuẩn bị cho Trương Khác.
Lâm Lệ Văn, người Hồ Châu Chiết Giang, năm ngoái mới tới Nhật Bản du học, sau khi công ty Nhật Bản thành lập, cô nộp đơn vào làm thêm.
Mặc dù Trương Khác dám khẳng định tiếng Nhật của mình tốt hơn Lâm Lệ Văn tới Nhật chưa bao lâu, nhưng y thích an bài của Trần Tuấn Huy, chỉ cần hắn không đem tất cả tâm tư dùng ở phương diện này là được.
Có điều qua giao tiếp đơn giản, trình độ tiếng Nhật của Lâm Lệ Văn không tệ như Trương Khác nghĩ, Lâm Lệ Văn thì nghi hoặc, anh ta có thể dùng tiếng Nhật kể chuyện cười, còn cần phiên dịch nữa hay sao? Cô chỉ biết Trương Khác là người từ tổng bộ tới.
Trên đường từ sân bay tới Shinkansen, Trương Khác rất chú ý quan sát những tấm biển quảng cáo, khác với ở trong nước, biển quảng cáo ở đây mang đậm chất manga.
Shinkansen nói trắng ra là tàu hỏa cao tốc, nhưng ở trong nước còn chưa có thứ tàu hòa nào ngồi thư thái như thế, không có đám đông chen chúc, lên tàu rồi Trương Khác không vội bàn bạc công việc mà lặng lẽ quan sát tất cả những điều có thể thấy được.
Trong khoang tàu rất yên tĩnh, mọi người không xem báo thì đọc manga, trong hai tiếng đồng hộ lộ trình, trừ nhà chỉ nhìn thấy nhà, mặc dù so với trong nước thì chỉnh tề hơn nhiều, nhưng vẫn còn có khoảng cách quá lớn so với các ngước Âu Mỹ, quan trọng vẫn tại đông người.
Nagoya chỉ là một thành phố tầm trung của Nhật, mùa đông trông có vẻ vắng lặng, khi cách Tokyo chừng nửa tiếng lộ trình mới cảm thấy hơi thở của thành phố lớn ập tới.