Nhóm Trương Khác, Lý Hinh Dư đứng dưới mái hiên che nắng trước trung tâm đợi lái xe từ bãi đỗ ra, nhìn thấy đám Cát Ấm Quân, trừ họ Điền, họ Mã và tên thanh niên có thêm ba người nữa.
Trương Khác cằm hơi hếch lên, trầm tư nhìn bầu trời xanh lam tinh khiết, Lý Hinh Dư, Lâm Lệ Văn nhìn đám người đó, còn Tiêu Nhạn Ninh xấu hổ cúi đầu không nói tiếng nào.
Cát Ấm Quân nhìn thấy đám Trương Khác mặt trở nên âm trầm, nhưng vẫn không kìm được liếc qua Lý Hinh Dư mấy cái, những năm qua mỹ nữ hắn chinh phục cũng đa phần có dung nhan mỹ lệ, nhưng cả cô gái xuất sắc nhất đem so với cô gái bên cạnh Trương Khác này vẫn thiêu thiếu gì đó.
Hắn cắn căng cố ngẩng cao đầu đi qua bên Trương Khác, họ Điền, họ Mã cúi gằm mặt xuống, biết thân phận của Trương Khác cho dù hận có bầm gan tím ruột bọn chúng cũng không dám tranh chấp gì, nếu chuyện bọn chúng ở Nhật Bản kiếm gái bị lộ tới trong nước, chúng sẽ nếm đủ, đành cúi đầu trước, sau này đòi nợ cũng không muộn.
Họ Điền là Điền Kiện chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh Giang Nam, họ Mã là Mã Canh Đức phó sở trưởng sở KHKT, thành viên chủ yếu của tiểu tổ lãnh đạo hạng mục kiến thiết cơ sở chế tạo điện tử Kim Sơn, lãnh đạo tiểu tổ này là Chu Cẩn Du.
Lần này lấy cớ tham quan khảo sát hội chợ triển lãm là do họ Điền họ Mã cầm đầu, đám còn lại là quan viên tâm phúc, nếu không đã chẳng được đi theo.
Đám Cát Ấm Quân sau khi lên xe, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Trương Khác, không vội bảo tái xế lái xe.
Điền Kiện ngọt nhạt nói một câu:
- Cẩm Hồ tay dài thật, Tân Quang tới tận Giang Nam trồng rừng rồi.
- Cẩm Hồ muốn vươn tay tới Giang Nam chẳng phải là thò cổ cho chủ nhiệm Điền chém sao? Để bọn chúng thấy thủ đoạn ngửa tay làm mây úp tay làm mưa của chủ nhiệm Điền.
Mã Canh Đức tuy không trực tiếp bị bẽ mặt nhưng cũng rất uất ức:
- Hơn nữa nếu như Cẩm Hồ đã muốn vươn tay tới Giang Nam, thằng nhãi đó phải biết chủ nhiệm Điền chứ?
- Anh chỉ biết khách bác xúi bẩy.
Trong cái xe này không có người ngoài, tới Nhật Bản bọn chúng đều lộ bản chất, biết nhau quá rõ, Điền Kiền nói chuyện cùng tùy ý:
- Chuyện ngáng chân người khác, thủ đoạn của anh có kém ai đâu.
- Tôi có muốn ngáng cũng phải ngáng được mới dám chứ.
Mã Canh Đức cười hăng hắc:
- Tôi nói thế chỉ an ủi anh thôi, ai biết anh thấy giai nhân lại hấp tấp như thế, chẳng thèm nhìn người đứng bên cạnh là ai.
- Nếu chẳng phải Cát thiếu gia nhắc, ai mà nhận ra được cái mặt đó.
Điền Kiện, Mã Canh Đức đều coi Cát Ấm Quân là đại thiếu gia Hong Kong, có tài sản hàng tỷ, tùy tiện ném một phần là mặt đất thủng cả mảng, giờ lại là nhà đầu tư rót tiền vào cơ sở chế tạo điện tử ở Kim Sơn, không dám lên mặt quan viên.
Điền Kiện thấy hắn mắt nhìn chằm chằm phía bên kia, ánh mắt có tham lam, có oán hận, định nói với hắn vài câu phát tiết thì thấy một Lexus đi tới, ba thanh niên Nhật Bản ăn mặc sang trọng đi xuống, ghé tai thì thầm vài câu rồi đi về phía đám Trương Khác.
- Cẩm Hồ ở Nhật Bản cũng được ưa chuộng quá nhỉ.
Điền Kiện nghĩ ba thanh niên đến đây là vì Trương Khác, cảm khái một câu, thầm nghĩ nếu thế xung đột ở đây chỉ có thua thiệt, điện tử Gia Tín không có căn cơ gì ở Nhật Bản.
- Cẩm Hồ có nghiệp vụ ở Nhật Bản, bọn chúng có sản phẩm điện tử đang tính tiến vào thị trường Nhật...
Cát Ấm Quân tiếp lời:
- Bằng vào bọn chúng à?
Mã Canh Đức cười khinh miệt:
- Chẳng phải tôi nói mạnh miệng, bằng vào vị trí của tôi cũng nhìn thấu, trong vòng 20 năm, Trung Quốc mà có sản phẩm điện tử vào được thị trường Nhật Bản thì là kỳ tích rồi. Cái trò bọn chúng làm ở Đông Hải không ăn thua ở đây đâu, tưởng rằng có được thứ kỹ thuật hạng bét là ghê sao? Nằm mơ đi, vài năm nữa bọn chúng sẽ hiểu, chuyện Chính Thái và Gia Tín đang làm ở Giang Nam mới là chuẩn xác.
Lời của Mã Canh Đức còn chưa kịp được hưởng ứng thì Cát Ấm Quân nhìn thấy ba người Nhật kia đã tới trước cô gái tuyệt diễm bên cạnh Trương Khác cúi mình chào cực kỳ cung kính.
- Cô gái đó là ai?
Điện Kiện vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt thiên kiều bá mị đó còn tràn ra dục vọng vô hạn, lúc này tỏ ra ngạc nhiên:
- Không nhận ra..
Cát Ấm Quân lắc đầu, nhìn có vẻ thân phận không thấp, nói không chừng là thiên kim một tài phiệt nào đó ở Nhật Bản, may mà không làm chuyện gì quá đáng, nếu không sẽ rất khó giải quyết.
Cô gái này sao lại xuất hiện ở khu nghỉ ngơi nhân viên, còn quen hai cô gái quán bar? Nghe nói một số thiếu nữ Nhật Bản dù trong nhà rất nhiều tiền, nhưng vì cảm thụ sinh hoạt xã hội cũng ra ngoài làm việc thấp kém, Cát Ẩm Quân vỗ đầu, nghĩ không ra nổi.
Gia tộc Lý Hi Kiện trừ người nhậm chức trong tập đoàn, các thành viên còn lại sống kín đáo, ít lộ diện trước giới truyền thông, Cát Ấm Quân cho dù có qua lại với Lý Tại Thù nhưng không nhận ra Lý Hinh Dư, nếu không hắn sẽ càng ngạc nhiên.
Trước đó hắn được nghe Tạ Kiếm Nam kể giữa Trương Khác và Lý Tại Thù thậm chí xung đột tới mức tổng lãnh sự Hàn Quốc phải ra mặt mới giải quyết được, ở trong nước rất nhiều chính sách của Cẩm Hồ lại đối đầu với Samsung.
Trong suy nghĩ của Cát Ấm Quân thì thành viên gia tộc Lý Hi Kiện thấy Trương Khác phải nghiến răng nghiến lợi mới phải, sao có thể thân mật khăng khít thế kia.
Thấy cô gái kia giới thiệu ba người Nhật Bản, Trương Khác vẫn tỏ thái độ nhàn nhã, Cát Ấm Quân nhíu chặt mày, đột nhiên thấy Trương Khác ném sang bên này một ánh mắt khinh miệt, dù biết y không nhìn được trong xe, Cát Ấm Quân vẫn theo tiềm thức né tránh.
Dù có khinh bỉ đám họ Điền họ Mã kia thế nào Trương Khác cũng không để giới truyền thông có mưu đồ của Nhật Bản thừa cơ tung hê tin tức bất lợi về nội địa, nếu không bọn chúng làm sao thoát thân dễ dàng thế được, thấy bọn chúng vào xe chưa đi, biết đang nấp trong đó quan sát bên này.
Trương Khác không sợ người ta hận, chỉ cần làm bọn chúng sợ mình là được.
Một trong ba thanh niên từ trong xe đi ra biết Lý Hinh Dư, liền đi tới cúi mình chào:
- Tiểu thư Hinh Dư, thật vinh hạnh quá, không ngờ tình cờ gặp cô ở đây.
Rồi khẽ gật đầu với Trương Khác, Phó Tuấn:
- Trì Tá Tú Tàng chào các vị.
Trên mặt Lý Hinh Dư chẳng có vui mừng nào, chỉ đáp lại theo lễ tiết, thấy Trì Tá Tú Tàng chào Trương Khác, đành miễn cưỡng giới thiệu:
- Bọn họ là người bạn chúng tôi quen ở Trung Quốc.
Trương Khác thầm đoán tên thanh niên đẹp trai lạnh lùng này là người của gia tộc Trì Tá, một trong ba gia tộc đứng sau lưng Mitsui?
Trí Tá Tú Tàng hiển nhiên không thèm biết tên người khác, có lẽ vì Lý Hinh Dư nói là bạn ở Trung Quốc, chưa đợi cô giới thiệu tên, hắn đã quay mặt đi:
- Tiểu thư Hinh Dư vừa mới tới hay là chuẩn bị đi? Nếu chuẩn bị đi có thể đợi tôi chốc lát không?
Trương Khác cười nhạt, sự vênh váo che dấu dưới bề ngoài khiêm nhường của người Nhật không phải y mới nhận ra, Trí Tá Tú Tàng ân cần với Lý Hinh Dư, y thì quan sát hai tên còn lại, một có lẽ là vệ sĩ, tên còn lại có vẻ là nhân viên cao cấp, tuổi chừng 30.
Thanh niên kia nhìn thấy thẻ trước ngực Trương Khác thì chủ động hỏi:
- Ngài có phải là người của tập đoàn Ái Đạt, kẻ hèn này là Sâm Sơn Dã, làm việc ở Toshiba.
Rồi hết sức trang trọng đưa danh thiếp cho Trương Khác và Phó Tuấn.
Thẻ trước ngực Trương Khác không ghi tên công ty, nhưng cả triển lãm chỉ có một doanh nghiệp tới từ Trung Quốc, nên nghe Lý Hinh Dư giới thiệu, Sâm Sơn Dã đoán ra.
Trương Khác nhận lấy danh thiếp không ngờ là trợ lý trưởng phòng sự nghiệp sản phẩm của Toshiba.
Nằm sát cảng Tokyo có một nơi săn gái có thể sánh ngang với các vũ trường ở Shinjuku đó là Lục Bổn Mộc, mà tổng bộ của Toshiba cũng nằm cách đó không xa.
Qua cửa sổ trong suốt có thể nhìn thấy thân tháp Tokyo nguy nga, Sâm Sơn Dã luôn cho rằng tháp Tokyo là tượng trưng cho vinh quang của Nhật Bản, đứng trong văn phòng của trưởng phòng sự vụ Cương Thôn Mộc, nhân lúc ông ta chăm chú nghiên cứu báo cáo, hắn ngắm nhìn tòa tháp cao vút tầng mây này.
- Cậu gặp qua người đó chưa?
- Nếu không phải Sơn Bổn từ Trung Quốc về, thì tôi cũng không ngờ chàng thanh niên đi cùng tiểu thư Lý gia Hàn Quốc lại là nhân vật quan trọng làm nên sự quật khởi của Cẩm Hồ.
Sâm Sơn Dã thu ánh mắt lại, nghiêm túc trả lời:
- Quật khởi?
Cương Thôn Mộc ngạc nhiên về cách dùng từ của Sâm Sơn Dã, so với quy mô của Toshiba, Cẩm Hồ vẫn còn chưa đáng nhắc tới, nhưng thở dài:
- Toshiba trải qua năm mới có địa vị ngày nay, cậu nói không sai, nói xem cảm quan của cậu về người đó đi.
- Vốn tôi nghĩ đó là loại người tương tự như Trì Tá Tú Tàng nên không quan sát kỹ.
Sâm Sơn Dã tiếc nuối, thực ra lúc đó hắn cũng bị Lý Hinh Dư thu hút, nên ấn tượng về Trương Khác rất nhạt.
- Trì Tá Tú Tàng có lẽ cuồng ngạo, nhưng hắn phản đối Toshiba hợp tác với Cẩm Hồ là điều không thể xem nhẹ.
Cương Thôn Mộc lại thở dài:
- Có điều Toshiba chưa tới lượt nhà Trì Tá tới chỉ tay chỉ chân, với công ty này, không phải cứ áp chế là được, so với việc theo đuôi Sony, Panasonic chẳng bằng chủ động thâm nhập vào đó, Toshiba phải có lập trường của Toshiba.
Những năm qua Toshiba có chút va chạm với xí nghiệp thành viên dưới cờ tài phiệt Mitsui, cũng là vì tranh thủ nhiều quyền tự chủ hơn, cao tầng Toshiba cũng rất phản cảm chuyện gia tộc ẩn sau lưng Mitsui đứng ra chỉ tay năm ngón.
- Cho cậu xem cái này.
Cương Thôn Mộc mở ngăn kéo, lây một chiếc Iplayr màu bạc đặt trên bàn:
- Đó là do Hạnh Tử không nhịn được mua một cái, Hạnh Tử hiện còn đang lôi kéo đám bạn học của nó viết đơn tham gia cái hoạt động trải nghiệm âm nhạc gì đó trên mạng, tôi cũng đã nghiên cứu kế hoạch marketing của họ, không ngờ một công ty ngoài Nhật Bản cũng hiểu tâm lý giới trẻ Nhật Bản như thế, tận hưởng âm nhạc mọi lúc mọi nơi, DMP mà làm được đúng như thế thì khả năng thành công cực cao... So với sau này bị ép phải ứng phó, chẳng bằng lấy thái độ tích cực hơn, tôi và phó giám đốc Tá Tá Mộc đã thảo luận vấn đề này rồi, không phải quan tâm tới phản ứng của Panasonic, Sony nữa.
Ái Đạt (Nhật Bản) nằm trong tòa nhà Ái Tri - Bảo Thần Đinh, đó là một tòa nhà hình thoi, dưới ánh mặt trời, trông giống như viên thủy tinh khống lồ dựng ở phố Bảo Thần Đinh.
Sâm Sơn Dã cùng Cương Thôn Mộc đi vào đại sảnh Ái Tri, lúc đợi thang máy, Cương Thôn Mộc không yên tâm hỏi:
- Cậu không nói với bọn họ chúng ta sẽ tới chứ?
- Không có, trưởng phòng vừa khéo đi qua đây cho nên mới cùng tới bái phỏng.
Sâm Sơn Dã cười nói:
Cương Thôn Mộc gật gù tán thưởng, ông ta lo Cẩm Hồ lấy tin ông ta tới thăm tung lên báo, trong thang máy sáng bóng như gương, phản chiếu vóc người thấp lùn, ông ta rất không hài lòng với vóc dáng của mình, liền quay đi chỗ khác.
Thang máy dừng ở tầng , Ái Đạt - Nhật Bản có phong thái kiểu Nhật, Sâm Sơn Dã tới tiếp tân báo ý tứ tớ đây, đang định cùng Cương Thôn Mộc đi vào thì liếc thấy trong văn phòng có người vác camera tựa hồ đang phỏng vấn.
Trước khi chuyện có tiến triển để cho giới truyền thông biết người phụ trách sản phẩm điện tử của Toshiba tới thăm Cẩm Hồ, khó dự đoán được ảnh hưởng, Sâm Sơn Dã quyết đoán chắn trước Cương Thôn Mộc, chuẩn bị quay về, nhưng chưa kịp ra ngoài đã xô phải hai người đi vào.
- A, không phải trưởng phòng Cương Thôn đây sao?
Người nhiều tuổi hơn trong hai người đó ngạc nhiên:
- Tôi là Vĩnh Vĩ của tòa báo Tân Tokyo! Trưởng phòng Cương Thôn vừa mới tới thăm công ty Trung Quốc này sao? Không biết ngài có cảm quan thế nào về Iplayr.
Tuy rất ngạc nhiên nhưng Vĩnh Vĩ lấy ngay được thái độ chuyên nghiệp của phóng viên ra hỏi:
Cương Thôn Mộc tiến thoái lưỡng nan, Sâm Sơn Dã cũng lúng túng, ai mà ngờ có phóng viên vào lúc này.
Sâm Sơn Dã có chút ấn tượng về Vĩnh Vĩ Hành, muốn kéo hắn sang một bên mong hắn quên chuyện này đi, còn chưa kịp hành động thì Trần Tuấn Huy đi ra, nhiệt tình chào hỏi:
- Anh Sâm Sơn sao lại tới đây? A... Ngài Cương Thôn? Chào ngài, trưởng phỏng Cương Thôn đích thân tới đây sao, vinh dự quá.
Sâm Sơn Dã, Cương Thôn Mộc bị Trần Tuấn Huy hết sức nhiệt tình mời vào phòng khách.
Trương Khác đứng trong văn phòng Tiêu Tấn Thành nhìn thấy hết, cười nói:
- Thấy chưa, bỏ thêm chút công phu chuẩn bị luôn thích hợp mà.
- Khác thiếu gia sao xác định được ông ta sẽ tới?
Tiêu Tấn Thành nghi hoặc:
- Chuẩn bị trước thế nào cũng không phải chuyện xấu.
Trương Khác mặc dù không dám chắc Cương Thôn Mộc sẽ đích thân tới thăm, nhưng chỉ cần có / cơ hội cũng đáng chuẩn bị trước, đôi khi thủ đoạn là điều cần thiết.
- Khác thiếu gia, giám đốc Tiêu.
Trần Tuấn Huy gõ cửa thò đầu vào.
- Anh đi đi, Cương Thôn Mộc tới, chúng ta phải tôn trọng.
Trương Khác khẽ vỗ vai Tiêu Tấn Thành.
~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Báo Tân Tokyo ngay chiều hôm đó cho đăng tin Cương Thôn Mộc ngầm tiếp xúc với Cẩm Hồ, dù Tân Tokyo không phải là tờ báo có ảnh hưởng lắm, nhưng tin tức họ đăng tải vẫn được công chúng và nhân vật liên quan chú ý.
- Khốn kiếp.
Trì Tá Tú Tàng ném tờ báo xuống bàn, cầm điện thoại lên gọi ngay cho Sâm Sơn Dã:
- Sao Toshiba có thể để một tin thế này lên bảo? Uống cho Trì Tá gia còn muốn hòa hoãn quan hệ giữa Toshiba và Sony, Panasonic. Các anh không nói câu nào đã lén tiếp xúc với công ty đó, những người khác sẽ nghĩ ra sao hả? Toshiba phải có một câu trả lời thích đáng.
Sâm Sơn Dã cũng không ngờ Tân Tokyo không nói trước đã trực tiếp cho đăng tin này, nhưng rất khó chịu với thái độ của Trì Tá Tú Tàng, chỉ nói:
- Tôi sẽ báo cho trưởng phòng Cương Thôn, cố gắng trừ bỏ ảnh hưởng.
Toshiba lúc này rất bị động, bọn họ muốn tranh thủ thêm quyền tự chủ, nhưng không muốn bị cô lập.
Sâm Sơn Dã cúp điện thoại, vào văn phòng của Cương Thôn Mộc, ông ta cũng đang xem bài báo đó, nhìn thấy Sâm Sơn Dã liền hỏi:
- Liệu có phải do bọn họ cố ý an bài không?
- Mặc dù bọn họ có động cơ làm thế, nhưng bọn họ không thể không nghĩ tới, một khi tin tức lộ ra, Toshiba buộc phải ngừng tiếp xúc với họ, làm thế có lợi gì cho họ?
Sâm Sơn Dã phân tích:
- Chẳng lẽ bọn họ thực sự muốn dựa vào sức lực bản thân công chiếm thị trường Nhật Bản?
- Tạm thời kệ đã, cậu liên hệ với truyền thông, lấy lý do ngăn bọn họ truyền đăng tin này, chúng ta phải công khai tuyên bố lập trường trong thời gian tới không có ý hướng hợp tác với Ái Đạt.
Cương Thôn Mộc cũng có chút bực bội vì bị cuốn vào loại chuyện này.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, bất kể thiết lập thêm chướng ngại của kỹ thuật ngoại vi hay là tự nỗ lực khai thác thị trường Nhật Bản, chuyện đàm phán với Toshiba không cần phải gấp.
Trước khi rời Tokyo đi Hong Kong, Trước Khác dặn Tiêu Tấn Thành:
- Lúc này hợp tác với Toshiba căn bản không có tư cách đòi hỏi thứ ta muốn có. Ngoài ra dù Toshiba tổ chức họp báo đưa ra thanh minh càng khiến Iplayr được quan tâm thêm, quan trọng nhất không phải bọn họ thanh minh là khiến Sony, Toshiba vốn có thù oán cũ hết nghi ngờ được, anh tận dụng cho tốt.