Cho dù không có hoạt động giảm giá dần dần theo ngày, người bình thường mua một sản phẩm điện tử hoàn toàn mới cũng hết sức cẩn thận, ngay cả những giới trẻ thích những thứ mới mẻ thời thượng cũng không thể mua ngay khi còn chưa hiểu.
Hoạt động giảm giá vừa vặn thu hút ánh mắt số người có hứng thú, những người đó có lẽ trong lòng nghĩ: 5 vạn yên cao quá, không đáng mạo hiểm, nếu đợi tới vài ngày cuối cùng 1 vạn yên hoặc ít hơn thì đáng thử một chút.
Hai ngày đầu chính thức thăm dò thu hút không ít ánh mắt, nhưng chẳng bán được mấy cái, tới ngày thứ 3 tức là 26 tháng 1, giảm giá còn 70%, số người thu hút ngày càng nhiều, nhưng người chịu móc ví ra mua vẫn thưa thớt, song lòng tin một số người dao động rồi.
Ngày 26 là giao thừa, cho dù đám Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông ở trong nước cũng bắt đầu nghỉ từ 3-7 ngày, người Nhật Bản không có tập tục ăn Tết, người Hàn Quốc lại có tập tục về quê bái tế tổ tiên.
Trương Khác nghĩ Lý Hinh Dư về Hàn Quốc rồi, không ngờ lại gặp cô trên đường phố Chiba.
- Ngồi lỳ trong phòng rất buồn tẻ, bạn bè ở Tokyo đều về Seoul rồi, nhớ ra Iplayr đã chính thức đưa ra thị trường ba ngày, liền tới đây xem thử...
Khi gặp Lý Hinh Dư, Trương Khác đang ngó đầu vào một quán cà phê nữ hầu gái, bị Lý Hinh Dư đi như mèo tới bên cạnh vỗ vai cho một cái, giật bắn cả mình.
Lý Hinh Dư mặc mặc áo khoác cao cổ màu cà phê, cổ lộ ra góc khăn quàng màu lam, làm nổi bật khuôn mặt mỹ lệ mê người, đối mắt sáng trong veo, mũi dọc dừa thẳng tắp, cánh môi mọng ướt, hình môi cong mềm cực đẹp.
Trương Khác luôn cho rằng mặt các cô gái có hai chỗ cần nhìn, một đôi mắt, hai là cánh môi, ngũ quan Lý Hinh Dư vốn đã đẹp, tổ hợp lại càng thêm sống động đầy linh khí.
- Cô không về Seoul à?
Trương Khác ngạc nhiên hỏi:
- Không, mặc dù đầu xuân cũng là ngày nghỉ quốc gia của Hàn Quốc, nhưng không được coi trọng như người Hoa.
Lý Hinh Dư tay cầm túi sách da, khi cô đứng đối diện nói chuyện với Trương Khác, thường thích hai tay cầm túi đặt trước đầu gối:
- Anh cũng chưa rời Tokyo sao?
- Lúc này lang thang nơi đất khách quê người có tư vị khác lạ.
- Vậy anh không nghĩ ở Trung Quốc có người sẽ nhớ tới anh sao?
Lý Hinh Dư nheo mắt cười:
Hứa Tư, Đường Thanh, Tạ Vãn Tình đều ở Hải Châu cả, dù có nhớ Trương Khác cũng chẳng thể phân thân, ở bên cô gái nào cũng cảm thấy có lỗi với người còn lại, chia ra thì thời gian quá ít ỏi, chẳng bõ, lại tỏ ra không đủ thành ý, rất là đau đầu.
Buồn nhất là Tạ Vãn Tình, Chỉ Đồng tới Bắc Kinh đón tết với ông bà rồi, chỉ còn mình cô ở Hải Châu, Trương Khác rất muốn cô sang Tokyo, nhưng cô từ chối:" Phải lấy cớ gì đây? Hứa Tư sẽ đoán ra ngay" Nên với câu hỏi của Lý Hinh Dư, Trương Khác chỉ cười mà thôi.
- Cho dù không ở cùng nhau, tương tư ấp ù sẽ làm tình cảm thêm sâu đậm.
Lý Hinh Dư rất tâm lý, chuyển sang đề tài khác:
- Iplayr có được hoan nghênh không, hôm nay là ngày thứ ba rồi.
- Lòng tin của nhà phân phối có chút dao động.
Trương Khác nói cho Lý Hinh Dư biết số tiêu thụ mấy ngày qua, xòe năm ngón tay ra:
- Đếm được trên đầu ngón tay.
- Dễ bị dao động vậy sao? Vừa rồi ở cửa hàng Thạch Hoàn Chiba tôi thấy Sâm Sơn Dã của Toshiba, mặt anh ta rất nặng nề, chắc là có lòng tin không ít vào quý công ty đâu.
Toshiba phải theo sát tình hình thăm dò thị Nhật Bản, nó sẽ ảnh hưởng tới quyết định hợp tác với Cẩm Hồ hay khuất phục các doanh nghiệp Nhật khác.
Trương Khác không nghĩ Sâm Sơn Dã sốt ruột như vậy, thầm nghĩ có lẽ Lý Hinh Dư biết được mối liên quan đằng sau, nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, y không muốn Lý Hinh Dư có cảm giác bị lợi dụng, y chưa từng có ý nghĩ lợi dụng cô, những hành động trước giờ hoàn toàn xuất phát từ thương cảm với tương lai bi kịch của cô.
Không hiểu những chuyện vòng vèo sau lưng, dựa vào tư liệu công khai Trương Khác không thể có giải thích hợp lý.
- Sâm Sơn Dã mặt nặng nề, chẳng phải là càng không có lòng tin vào Iplayr sao? Có lẽ trước kia anh ta khá kỳ vọng vào nó.
Trương Khác hỏi:
- Nhìn nét mặt anh ấy không phải thuộc loại mất đi tự tin.
Lý Hinh Dư mỉm cười:
- Cho dù là tôi cũng không tin quý công ty đem toàn bộ hi vọng gửi gắm vào Thạch Hoàn.
Trương Khác mỉm cười, Lý Hinh Dư rất nhạy bén, song lúc này nói chuyện kinh doanh thì thật vô vị.
Cùng ở nơi đất khách quê người, Trương Khác mời Lý Hinh Dư cùng ăn tối, với người Nhật đây chỉ là một buổi tối bình thường, đúng 9 giờ đưa Lý Hinh Dư về chung cư Bảo Thần Đinh.
Sáng ngày 27, Trương Khác ở trong văn phòng của công ty, gọi điện chúc Tết về nước, cũng liên tục nhận được điện thoại, gọi điện suốt cả buổi sáng, cảm giác bị thiên đầu thống mất rồi.
Vốn tưởng hoạt động của điện khí Thạch Hoàn phải giằng có thêm hai ngày nữa mới có thể phá vỡ cục diện, song đến buổi chiều Trần Tuấn Huy gọi điện tới báo cáo, cứ như có cánh cửa sổ đột nhiên bị mở toang, từ lúc 9 giờ tới giờ, đã bán được hơn 300 máy, tình hình đột nhiên chuyển biến tốt, làm người ta hưng phấn là trước quầy vẫn chật kín người muốn mua máy.
Hoạt động thúc đẩy tiêu thụ có giới hạn số lượng tiêu thụ, cho nên không phải tất cả đều có lòng tin đợi tới ngày cuối cùng giảm giá thấp nhận còn máy mà mua, thế giằng co một khi bị phá vỡ, tình thế sẽ thay đổi hẳn, khiến nhiều người do dự sớm đưa ra quyết định hơn.
Ngày 28 khởi động hoạt động thúc đẩy tiêu thụ thứ hai, lượng tiêu thụ liên tục tăng đến tối ngày 30 thì hết hàng, đó mới là ngày thứ 7 trong kế hoạch 10 ngày, vì thế ngày 31 tiếp tục hoạt động thúc đẩy tiêu thụ thứ ba, cho tới ngày 2 tháng 2 mới kết thúc.
So với kế hoạch giảm giá 50% như ban đầu, giá bình quân thực tế cao hơn 40%, lượng tiêu thụ còn tăng lên gấp đôi, quan trọng nhất là nó mở rộng ảnh hưởng thị trường của một sản phẩm hoàn toàn mới.
Trước đó thái độ hợp tác của Thạch Hoàn với Cẩm Hồ không được nhiệt tình cho lắm, Tùng Đạo Kiện chỉ là một nhân viên quản lý trung tầng của Thạch Hoàn mà thôi, sau hai ngày kết thúc hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, điện khí Thạch Hoàn cuối cùng cũng đồng ý để 20 cửa hoàn đồng loạt bán Iplayr.
Thông qua chuỗi cửa hàng của điện khí Thạch Hoàn, Iplayr đã thực sự đi vào thị trường điện tử tiêu dùng vùng Kantō.
Là đối thủ cạnh tranh của Thạch Hoàn ở vùng Kantō, điện cơ Sơn Điền long đầu của chuỗi siêu thị điện khí Nhật Bản không thể lấy thái độ cứng rắn từ chói Iplayr nữa.
Đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi, gạt bỏ đi quần thể ban đầu thích thứ mới lạ, Iplayr có được người tiêu dùng bình thường chấp nhận hay không mới là mấu chốt thành bại, bất kể nói thế nào thì bước đầu coi như đã thuận lợi rồi.
Ngoài hoạt động thúc đẩy tiêu thụ ở hai cửa hàng của điện khí Thạch Hoàn, Cẩm Hồ cũng liên hợp với hai trang web âm nhạc trực tuyến lớn nhất của Nhật Bản, tổ chức hoạt động "trải nghiệm hưởng thụ âm nhạc mọi lúc mọi nơi".
Hoạt động yêu cầu người tham gia viết đơn xin trải nghiệm với thông tin cá nhân tỉ mỉ, công ty Nhật Bản sẽ dùng hình thức rút thăm ngẫu nhiên tặng Iplayr miễn phí, sự báo đáp chỉ là mong người trúng thăm viết bài cảm thụ.
Thực chất là công ty sẽ căn cứ vào thông tin cá nhân kia để lựa chọn đối tượng được "trúng thăm" ví dụ như nếu có ba đơn tới từ học sinh cùng một trường, vậy rất có khả năng hai người sẽ được nhận Iplayr miễn phí, như vậy đảm bảo hoạt động tuyên truyền đạt được hiệu quả không bị pha loãng.
Một phương diện khác hoạt động này tăng cường lòng trung thành của người dùng với cửa hàng âm nhạc, mở rộng danh tiếng ở Nhật.
Thấy Tôn Tĩnh Mông rơi vào trạng thái điên cuồng, Cát Minh Ngọc và Tôn Tĩnh Mông cảnh giác, đề phòng cô lao vào đánh người.
Tôn Tĩnh Mông quay đi lấy di động của Trương Khác ném tên luật sư, Trương Khác không ngăn cản mà còn đi che mắt cảnh sát.
- Á!
Tên luật sư kêu thảm, ôm mắt trái chỉ Tôn Tĩnh Mông:
- Cảnh sát, cảnh sát, có người ném tôi.
- Ai ném ông?
Trương Khác chắn trước mặt Tôn Tĩnh Mông, chỉ vào bản thân:
- Đừng có chỉ lung tung, đừng tưởng trừ Cát Minh Tín ra thì người khác không mời được luật sư, tôi chẳng nhìn thấy ở đây có ai ném ông.
Phó Tuấn đã nhặt chiếc di động lên trước khi tên luật sư kịp phản ứng, Trương Khác quay sang phía cửa:
- Ngài cảnh sát có nhìn thấy ai ném ông ta không?
- Tôi không nhìn thấy, nếu ông luật sư muốn kiên trì báo cảnh sát, tôi sẽ gọi đồng nghiệp tới đưa các vị về đồn điều tra.
Viên cảnh sát thản nhiên nói, làm như không hề nhìn thấy vết thâm tím trên mắt trái của tên luật sư.
Tên luật sư cũng không muốn làm chuyện phức tạp thêm, chỉ con của dì Châu nói:
- Ông Cát Ấm Quân thành tâm thành ý biểu thị nuối tiếc về việc này, chị Châu đã chết rồi, đây là sự thực không ai thay đổi được, tôi nghĩ chúng ta nên tìm chỗ để thương lượng...
Nói xong thấy gương mặt hung tợn của Tông Tĩnh Mông vội vàng bỏ đi.
Tránh Tôn Tĩnh Mông lại phát tác, Cát Minh Ngọc cùng con gái và Đường Thanh vội kéo cô ra nơi khác.
- Tôi không biết, tôi chỉ muốn mẹ tôi sống lại...
Cô con gái quá đau thương không có chủ ý gì, người con trai tuy lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt do dự, cho thấy hắn đã động lòng, có lẽ so với việc truy cứu tội của Cát Ấm Quân, hắn quan tâm tới khoản bổi thường hơn, chỉ có điều không dám nói ra ở chỗ đông người.
Trương Khác thở dài bước đi, dù sao bọn họ không thể quyết định truy cứu thay cho con cái người chết, ra ngoài nghĩ một lúc mới nói:
- Bác Tôn, không phải cháu nhắm vào ai cả, nhưng nếu cha con Cát Minh Tín ngay cả dũng khí gánh trách nhiệm cũng không có.. Cháu nghĩ nên vạch trần chuyện này trên giới truyền thông hãy tính...
Lòng nghĩ:" Nếu không làm gì, cô ấy sẽ rất đau khổ!" Nhưng sự quan tâm này, tất nhiên không thể nói ra với Tôn Thượng Nghĩa.
Truyền thông Hong Kong đại khái là truyền thông không sợ kiện cáo nhất, chỉ cần có thể thu hút ánh mắt người dân, tăng lượng tiêu thụ của tờ báo, tìm được báo muốn đăng tin "Người kế thừa Cát gia lái xe nguy hiểm gây chết người, sau việc ra sức đùn đẩy trách nhiệm", không những không khó mà còn có cả đống.
Mặc dù tập đoàn Gia Tín ở Hong Kong thế lớn lực lớn, nhưng Tôn Thượng Nghĩa cũng không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng, đặc biệt là Việt Tú gần đây đầu tư lớn vào nội địa, toàn là hạng mục có sức ảnh hưởng lớn, ở Hong Kong thanh thế đã bắt kịp tập đoàn Gia Tín.
Tôn Thượng Nghĩa là chủ tịch tập đoàn Gia Tín, là nhân vật đại biểu cho Việt Tú trước giới báo chí, nếu không vừa rồi Tôn Tĩnh Mông cầm di động ném tên luật sư rõ rành rành, sao cảnh sát lại ngó lơ?
Cảnh sát khám nghiệm hiện trường cùng chứng cứ, lời khai nhân chứng thu thập được, nhìn có vẻ như là vì né tránh tình hình khẩn cấp gây tai nạn, tới ngay cả Trương Khác, nếu chẳng phải nhìn thấy phản ứng của hai tên súc sinh sau tai nạn, cũng cho rằng Cát Ấm Quân vì rẽ quá gấp mà gây ra tai nạn.
Giờ không có lý do và chứng cứ gì yêu cầu bắt người, hai bên đều có năng lực thuê luật sư giỏi, nên kết quả kiện cáo cuối cùng khó làm người ta hải lòng.
Không may luật sư riêng của Tôn Thượng Nghĩa lại không ở Hong Kong, không tới kịp, gọi điện thoại liên hệ, luật sự đó cũng tỏ thái độ không mấy tin tưởng vào việc chiến thắng vụ kiện này.
Trương Khác không muốn chấn tướng bị nhấn chìm trong quy tắc trò chơi, trừ trình tự pháp luật ra, còn có rất nhiều con đường khiến Cát Ấm Quân bị trừng trị đích đáng.
Cát gia có thói quen ném tiền giải quyết vấn đề, dưới thế công tiền bạc của Cát Minh Tín, con trai dì Châu đã động lòng, Tôn Thượng Nghĩa và Trương Khác đều nhìn ra.
Tôn Thượng Nghĩa có thể tìm giới truyền thân bóc trần sự việc, nhưng nếu không có con cái dì Châu phối hợp, sức sát thương sẽ rất ít, cha con Cát Minh Tín chẳng cần phản kích, tin tức sẽ tự bị nhấn chìm trong biển tin tức hỗn loạn rắc rối của Hong Kong, chẳng tạo nên ảnh hưởng gì.
Chẳng lẽ phải đưa tên Trương Khác ra, tất nhiên là không rồi, Tôn Thượng Nghĩa đành tìm con cái chị Châu trao đổi.
Đi trở lại thì tên luật sư đã không còn ở đó, cho dù con trai dì Châu có tham số tiền bồi thường lớn của Cát gia thì cũng thể bất chấp đạo nghĩa nhân tình hòa giải với cha con Cát Minh Đức vào lúc này, hơn nữa việc hòa giải cần cả cô con gái chấp nhận mới có hiệu quả.
Cho dù hai người con của dì Châu có chấp nhận hòa giải, Trương Khác cũng không cho chuyện này qua đi như thế, loại người như cha con Cát Minh Tín không thể nương tay được nữa, số tài phú khổng lồ nắm trong tay chúng, là tai họa với xã hội.
Trương Khác không cho rằng mình là đấng cứu thế, nhưng với kẻ mà y ngứa mắt, thì ân oán y rất rạch ròi, chẳng cần làm ra vẻ thanh cao.
Trương Khác suy tính trì hoãn chuyến đi Bắc Kinh ngày mai, Tôn Thượng Nghĩa nói:
- Mai cậu có hẹn với Dịch Vân Phi, chuyện này không trì hoãn được, những chuyện hiện cần làm để tôi an bài.
Trương Khác nghĩ cũng phải, tới tầng cấp bọn họ, không cần chuyện gì cũng đích thân ra tay, chỉ cần ở đằng sau gọi điện lập kế hoạch chỉ huy, ở lại Hong Kong chỉ vì nghĩ tới cảm thụ của Tôn Tĩnh Mông, nhưng lại chẳng có lập trường gì để nhất định phải ở lại, tới Bắc Kinh gặp Dịch Văn Phi cũng là chuyện quan trọng.
Trương Khác đi tới phòng bên, Cát Minh Ngọc và ba cô gái ở đó, nhìn thấy Trương Khác đi vào, Tôn Tĩnh Mông giương đôi mắt đẫm lệ lên, trống rỗng đau xót.
Thấy cô còn thương tâm đau đớn hơn cả con cái dì Châu, Trương Khác nghĩ có lẽ không ai hiểu được sự cô đơn đáng thương của cô thời mới theo cha mẹ tới Hong Kong.
- Chuyện này bất kể thế nào, chỉ cần Cát Ấm Quân chưa bị trừng trị đích đáng tôi sẽ không bỏ qua.
Trương Khác ngồi đối diện với Tôn Tĩnh Mông, lúc này y chỉ có thể an ủi cô như vậy:
- Người nhà của dì Châu đều có mặt ở đây, chúng ta nên trở về trước, thương lượng xem làm sao đòi lại công bằng mới thích hợp.
Trương Khác hiểu tính cách của Tôn Tĩnh Mông, cho dù cô đau thương đến mấy cũng sẽ không để bản thân chìm đắm trong đau khổ, mà tích cực đòi lại lẽ công bằng.
Tôn Tĩnh Mông vẫn cứ khóc nức nở, hai vệt nước mắt trên má chưa khô, nghe Trương Khác nói thế, đứng dậy đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe bệnh viện, hai chiếc BMW xuất hiện sau tai nạn vẫn đỗ ở đó, thấy đám Trương Khác đi tới, Cát Minh Tín từ xe đi ra, có hai tên nhân viên đi theo, những kẻ khác ngồi nguyên trong xe.
Đường Thanh và Tôn Tĩnh Hương đỡ Tôn Tĩnh Mông tiếp tục đi về phía xe của bọn họ, Trương Khác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lam thâm, vầng trăng non như treo trên còn cây xa xa.
- Cái loại chuyện vặt vãnh này tiếp tục dây dưa đâu có lợi gì cho cả hai bên.
Cát Minh Tín đi tới, ánh mắt nhìn qua Tôn Thượng Nghĩa rồi dừng ở trước mặt Trương Khác:
- Chắc Cẩm Hồ và Việt Tú cũng không hề thiếu luật sư cố vấn, tôi hỏi cậu, dây dưa tiếp có ý nghĩa gì?
- Nếu như về pháp luật ông đã không có gì phải lo, sao còn đứng ở đây.
Trương Khác chẳng muốn lý luận tốn nước bọt với hạng người này, nhếch mép lên cười nhạt:
- Ông làm việc trái lương tâm, nên đang sợ hãi, ông đang sợ tôi.
Khinh miệt bỏ lại một câu rồi cùng Tôn Thương Nghĩa rời đi.
Cát Minh Tín ngớ người, ông ta tiếp xúc với Trương Khác không nhiều, nhưng ấn tượng để lại hết sức sâu sắc, hơn nữa Cẩm Hồ sừng sững chắn trước mặt, ông ta có cuồng vọng đến đâu lúc này cũng không cho rằng Cát gia sau khi chia năm xẻ bảy còn có thể hùng mạnh hơn, có tiềm lực hơn Cẩm Hồ.
Đương nhiên ông ta cũng sẽ không thừa nhận mình sợ Cẩm Hồ, hay sợ Trương Khác, nhưng nghe y bỏ lại một câu, tim giật thót một cái, cảm giác bị đâm trúng chỗ yếu.