Thấy Tôn Tĩnh Mông rơi vào trạng thái điên cuồng, Cát Minh Ngọc và Tôn Tĩnh Mông cảnh giác, đề phòng cô lao vào đánh người.
Tôn Tĩnh Mông quay đi lấy di động của Trương Khác ném tên luật sư, Trương Khác không ngăn cản mà còn đi che mắt cảnh sát.
- Á!
Tên luật sư kêu thảm, ôm mắt trái chỉ Tôn Tĩnh Mông:
- Cảnh sát, cảnh sát, có người ném tôi.
- Ai ném ông?
Trương Khác chắn trước mặt Tôn Tĩnh Mông, chỉ vào bản thân:
- Đừng có chỉ lung tung, đừng tưởng trừ Cát Minh Tín ra thì người khác không mời được luật sư, tôi chẳng nhìn thấy ở đây có ai ném ông.
Phó Tuấn đã nhặt chiếc di động lên trước khi tên luật sư kịp phản ứng, Trương Khác quay sang phía cửa:
- Ngài cảnh sát có nhìn thấy ai ném ông ta không?
- Tôi không nhìn thấy, nếu ông luật sư muốn kiên trì báo cảnh sát, tôi sẽ gọi đồng nghiệp tới đưa các vị về đồn điều tra.
Viên cảnh sát thản nhiên nói, làm như không hề nhìn thấy vết thâm tím trên mắt trái của tên luật sư.
Tên luật sư cũng không muốn làm chuyện phức tạp thêm, chỉ con của dì Châu nói:
- Ông Cát Ấm Quân thành tâm thành ý biểu thị nuối tiếc về việc này, chị Châu đã chết rồi, đây là sự thực không ai thay đổi được, tôi nghĩ chúng ta nên tìm chỗ để thương lượng...
Nói xong thấy gương mặt hung tợn của Tông Tĩnh Mông vội vàng bỏ đi.
Tránh Tôn Tĩnh Mông lại phát tác, Cát Minh Ngọc cùng con gái và Đường Thanh vội kéo cô ra nơi khác.
- Tôi không biết, tôi chỉ muốn mẹ tôi sống lại...
Cô con gái quá đau thương không có chủ ý gì, người con trai tuy lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt do dự, cho thấy hắn đã động lòng, có lẽ so với việc truy cứu tội của Cát Ấm Quân, hắn quan tâm tới khoản bổi thường hơn, chỉ có điều không dám nói ra ở chỗ đông người.
Trương Khác thở dài bước đi, dù sao bọn họ không thể quyết định truy cứu thay cho con cái người chết, ra ngoài nghĩ một lúc mới nói:
- Bác Tôn, không phải cháu nhắm vào ai cả, nhưng nếu cha con Cát Minh Tín ngay cả dũng khí gánh trách nhiệm cũng không có.. Cháu nghĩ nên vạch trần chuyện này trên giới truyền thông hãy tính...
Lòng nghĩ:" Nếu không làm gì, cô ấy sẽ rất đau khổ!" Nhưng sự quan tâm này, tất nhiên không thể nói ra với Tôn Thượng Nghĩa.
Truyền thông Hong Kong đại khái là truyền thông không sợ kiện cáo nhất, chỉ cần có thể thu hút ánh mắt người dân, tăng lượng tiêu thụ của tờ báo, tìm được báo muốn đăng tin "Người kế thừa Cát gia lái xe nguy hiểm gây chết người, sau việc ra sức đùn đẩy trách nhiệm", không những không khó mà còn có cả đống.
Mặc dù tập đoàn Gia Tín ở Hong Kong thế lớn lực lớn, nhưng Tôn Thượng Nghĩa cũng không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng, đặc biệt là Việt Tú gần đây đầu tư lớn vào nội địa, toàn là hạng mục có sức ảnh hưởng lớn, ở Hong Kong thanh thế đã bắt kịp tập đoàn Gia Tín.
Tôn Thượng Nghĩa là chủ tịch tập đoàn Gia Tín, là nhân vật đại biểu cho Việt Tú trước giới báo chí, nếu không vừa rồi Tôn Tĩnh Mông cầm di động ném tên luật sư rõ rành rành, sao cảnh sát lại ngó lơ?
Cảnh sát khám nghiệm hiện trường cùng chứng cứ, lời khai nhân chứng thu thập được, nhìn có vẻ như là vì né tránh tình hình khẩn cấp gây tai nạn, tới ngay cả Trương Khác, nếu chẳng phải nhìn thấy phản ứng của hai tên súc sinh sau tai nạn, cũng cho rằng Cát Ấm Quân vì rẽ quá gấp mà gây ra tai nạn.
Giờ không có lý do và chứng cứ gì yêu cầu bắt người, hai bên đều có năng lực thuê luật sư giỏi, nên kết quả kiện cáo cuối cùng khó làm người ta hải lòng.
Không may luật sư riêng của Tôn Thượng Nghĩa lại không ở Hong Kong, không tới kịp, gọi điện thoại liên hệ, luật sự đó cũng tỏ thái độ không mấy tin tưởng vào việc chiến thắng vụ kiện này.
Trương Khác không muốn chấn tướng bị nhấn chìm trong quy tắc trò chơi, trừ trình tự pháp luật ra, còn có rất nhiều con đường khiến Cát Ấm Quân bị trừng trị đích đáng.
Cát gia có thói quen ném tiền giải quyết vấn đề, dưới thế công tiền bạc của Cát Minh Tín, con trai dì Châu đã động lòng, Tôn Thượng Nghĩa và Trương Khác đều nhìn ra.
Tôn Thượng Nghĩa có thể tìm giới truyền thân bóc trần sự việc, nhưng nếu không có con cái dì Châu phối hợp, sức sát thương sẽ rất ít, cha con Cát Minh Tín chẳng cần phản kích, tin tức sẽ tự bị nhấn chìm trong biển tin tức hỗn loạn rắc rối của Hong Kong, chẳng tạo nên ảnh hưởng gì.
Chẳng lẽ phải đưa tên Trương Khác ra, tất nhiên là không rồi, Tôn Thượng Nghĩa đành tìm con cái chị Châu trao đổi.
Đi trở lại thì tên luật sư đã không còn ở đó, cho dù con trai dì Châu có tham số tiền bồi thường lớn của Cát gia thì cũng thể bất chấp đạo nghĩa nhân tình hòa giải với cha con Cát Minh Đức vào lúc này, hơn nữa việc hòa giải cần cả cô con gái chấp nhận mới có hiệu quả.
Cho dù hai người con của dì Châu có chấp nhận hòa giải, Trương Khác cũng không cho chuyện này qua đi như thế, loại người như cha con Cát Minh Tín không thể nương tay được nữa, số tài phú khổng lồ nắm trong tay chúng, là tai họa với xã hội.
Trương Khác không cho rằng mình là đấng cứu thế, nhưng với kẻ mà y ngứa mắt, thì ân oán y rất rạch ròi, chẳng cần làm ra vẻ thanh cao.
Trương Khác suy tính trì hoãn chuyến đi Bắc Kinh ngày mai, Tôn Thượng Nghĩa nói:
- Mai cậu có hẹn với Dịch Vân Phi, chuyện này không trì hoãn được, những chuyện hiện cần làm để tôi an bài.
Trương Khác nghĩ cũng phải, tới tầng cấp bọn họ, không cần chuyện gì cũng đích thân ra tay, chỉ cần ở đằng sau gọi điện lập kế hoạch chỉ huy, ở lại Hong Kong chỉ vì nghĩ tới cảm thụ của Tôn Tĩnh Mông, nhưng lại chẳng có lập trường gì để nhất định phải ở lại, tới Bắc Kinh gặp Dịch Văn Phi cũng là chuyện quan trọng.
Trương Khác đi tới phòng bên, Cát Minh Ngọc và ba cô gái ở đó, nhìn thấy Trương Khác đi vào, Tôn Tĩnh Mông giương đôi mắt đẫm lệ lên, trống rỗng đau xót.
Thấy cô còn thương tâm đau đớn hơn cả con cái dì Châu, Trương Khác nghĩ có lẽ không ai hiểu được sự cô đơn đáng thương của cô thời mới theo cha mẹ tới Hong Kong.
- Chuyện này bất kể thế nào, chỉ cần Cát Ấm Quân chưa bị trừng trị đích đáng tôi sẽ không bỏ qua.
Trương Khác ngồi đối diện với Tôn Tĩnh Mông, lúc này y chỉ có thể an ủi cô như vậy:
- Người nhà của dì Châu đều có mặt ở đây, chúng ta nên trở về trước, thương lượng xem làm sao đòi lại công bằng mới thích hợp.
Trương Khác hiểu tính cách của Tôn Tĩnh Mông, cho dù cô đau thương đến mấy cũng sẽ không để bản thân chìm đắm trong đau khổ, mà tích cực đòi lại lẽ công bằng.
Tôn Tĩnh Mông vẫn cứ khóc nức nở, hai vệt nước mắt trên má chưa khô, nghe Trương Khác nói thế, đứng dậy đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe bệnh viện, hai chiếc BMW xuất hiện sau tai nạn vẫn đỗ ở đó, thấy đám Trương Khác đi tới, Cát Minh Tín từ xe đi ra, có hai tên nhân viên đi theo, những kẻ khác ngồi nguyên trong xe.
Đường Thanh và Tôn Tĩnh Hương đỡ Tôn Tĩnh Mông tiếp tục đi về phía xe của bọn họ, Trương Khác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lam thâm, vầng trăng non như treo trên còn cây xa xa.
- Cái loại chuyện vặt vãnh này tiếp tục dây dưa đâu có lợi gì cho cả hai bên.
Cát Minh Tín đi tới, ánh mắt nhìn qua Tôn Thượng Nghĩa rồi dừng ở trước mặt Trương Khác:
- Chắc Cẩm Hồ và Việt Tú cũng không hề thiếu luật sư cố vấn, tôi hỏi cậu, dây dưa tiếp có ý nghĩa gì?
- Nếu như về pháp luật ông đã không có gì phải lo, sao còn đứng ở đây.
Trương Khác chẳng muốn lý luận tốn nước bọt với hạng người này, nhếch mép lên cười nhạt:
- Ông làm việc trái lương tâm, nên đang sợ hãi, ông đang sợ tôi.
Khinh miệt bỏ lại một câu rồi cùng Tôn Thương Nghĩa rời đi.
Cát Minh Tín ngớ người, ông ta tiếp xúc với Trương Khác không nhiều, nhưng ấn tượng để lại hết sức sâu sắc, hơn nữa Cẩm Hồ sừng sững chắn trước mặt, ông ta có cuồng vọng đến đâu lúc này cũng không cho rằng Cát gia sau khi chia năm xẻ bảy còn có thể hùng mạnh hơn, có tiềm lực hơn Cẩm Hồ.
Đương nhiên ông ta cũng sẽ không thừa nhận mình sợ Cẩm Hồ, hay sợ Trương Khác, nhưng nghe y bỏ lại một câu, tim giật thót một cái, cảm giác bị đâm trúng chỗ yếu.
Trương Khác kể lại chuyện gặp hai tên họ Mã họ Điền ở Tokyo cho bọn họ nghe, đắc tội với đám tiểu nhân nắm thực quyền đúng là có chút phiền phức.
Hứa Hồng Bá khẽ thở dài:
- Cho dù tên hề như Điền Kiện đứng ra giở trò cũng gây cho công tác của Cẩm Hồ ở tỉnh Giang Nam không ít khó khăn, hắn còn khả năng được tiến cử làm phó sở trưởng.
- Loại quan viên như thế mà quan lộ lại luôn bằng phẳng.
Trần Tin Sinh cảm khái.
Trương Khác kiên quyết nói:
- Tỉnh Giang Nam thế nào cũng có quan viên đáng tín nhiệm, không thể vì chút lực cản mà làm công việc đình trệ được.
Quốc gia từ thập niên tới nay đã cổ vũ trồng rừng nguyên liệu, nhưng công tác không có tiến triển, do sự quan tâm bảo vệ rừng thiên nhiên chưa đủ, đầu tư trồng rừng không đem lại lợi ích bằng chặt phá rừng tự nhiên.
Dưới bối cảnh như thế, Tân Quang lấy khoản đầu tư lớn ra trồng rừng nguyên liệu, khả năng gặp phải chướng ngại ở một số nơi, nhưng cũng được thêm nhiều tỉnh thành quan tâm, trừ tỉnh Giang Nam ra, công ty lâm nghiệp đã tiếp xúc với các tỉnh thành khác.
Hứa Hồng Bá biết Trương Khác phải tính tới sự vận hành thống nhất của cả hệ thống Cẩm Hồ, những đối thủ cạnh tranh còn tồn tại trong nước của Cẩm Hồ đang có xu thế tập trung ở Giang Nam để phản kháng, tỉnh Giang Nam thủ chung là chướng ngại Cẩm Hồ, không thể để vì chướng ngại mà bỏ qua được.
- Nghe nói ở Hong Kong cậu gặp vài việc hả?
Diệp Kiến Bân hỏi:
Tất nhiên là hắn biết chuyện từ chỗ Tôn Tĩnh Mông, thấy hắn nháy mắt đều giả, Trương Khác biết hắn chỉ muốn hỏi tình hình Hứa Tư và Đường Thanh.
- Mời mọi người tới đây chính là muốn thảo luận chuyện này.
Trương Khác tất nhiên không thỏa mãn tâm nguyện của Diệp Kiến Bân:
- Chúng ta lên xe rồi hẵng nói, không đứng đây gây cản trở giao thông nữa.
Mọi người đi ra ngoài, Trương Khác cuối cùng không nhịn được gọi điện cho Tạ Vãn Tình:
- Chị Vãn Tình, chị tới Bắc Kinh chưa? Ồ, chị đang ở sân bay à? Vậy đợi tới Bắc Kinh nói chuyện nhé?
Đám Trần Tín Sinh không biết Tạ Vãn Tình sẽ tới Bắc Kinh, thời gian qua Tạ Vãn Tình một lòng tập trung vào trường quốc tế Hải Dụ, chỉ nghe báo cáo, ít khi hỏi tới chuyện cụ thể của công ty, nhưng có kế hoạch lớn, mời cô tham gia thương lượng cũng không có gì lạ.
Chỉ có Địch Đan Thanh hồ nghi nhìn theo bóng lưng Trương Khác, cô chỉ gặp Tạ Vãn Tình vài lần nhưng mẫn cảm phát giác quan hệ giữa hai người này không rõ ràng.
Vào trong xe, Trương Khác mới đem chuyện tai nạn xe hôm qua kể ra:
- Tin tức liên quan tới vụ tai nạn chiều ngày hôm nay báo chí Hong Kong sẽ đưa tin, đương nhiên chúng ta làm thế chỉ để gây áp lực với cha con chúng thôi...
Dừng lại một chút gằn giọng nói:
- Chúng ta còn muốn nhiều hơn.
Mọi người đi tới chỗ ở của Diệp Trăn Dân trước, lần này Trương Khác gặp ông không phải chỉ giao lưu cái nhìn kinh tế vĩ mô, chủ yếu là làm sao mượn thế đoạt được tiếng nói trong tập đoàn Gia Tín, thậm chí là quyền khống chế Gia Tín, đây là kế hoạch lớn liên quan cả phương diện chính quyền nên mới cần cả Hứa Hồng Bá tham gia.
~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~
Tòa nhà Gia Tín tầng đứng sừng sững ở trung tâm Trung Hoàn - Hong Kong, đây là kiến trúc tiêu chí của tập đoàn Gia Tín, hai công ty quan trong nhất của tập đoàn Gia Tín cũng đặt ở đây.
Thân là chủ tịch tập đoàn, Cát Minh Tín làm việc ở tầng , có phòng khách, phòng golf trong nhà, phòng họp, phòng nghỉ, toàn bộ tầng là dùng riêng cho ông ta.
Trên chiếc bàn gỗ lim đỏ, đặt tờ tuần san Hong Kong số mới nhất, trang nhất không ngờ cho đăng hiện trường vụ tai nạn đường Vịnh Nước Nông, tiêu đề màu đỏ, như khóc than cho thảm kịch đẫm máu:" Con trai phú hào họ Cát lái xe nguy hiểm gây chết người, ngầm tiếp xúc người nhà nạn nhân lấy tiền thoát tội", một tiêu đề hết sức nhức mắt.
Cát Minh Tín thấy máu trong ngực nhộn nhạo, bấm chuông bảo thư ký thông váo cho cố vấn cao cấp Triệu Tử Cường của phòng pháp luật tới phòng ông ta.
Triệu Tử Cường là tên luật sư hôm qua, vừa tới nơi, Cát Minh Tín ném tờ tạp chí vạo tay ông ta, mặt tối sầm, lồng lộn rít lên:
- Nhất định phải cho nó đóng cửa phá sản.
Triệu Tử Cường bình tĩnh đọc báo, tuy trong bài báo chỉ đích danh Cát Ấm Quân, bắt tòa báo phải đưa tin đính chính, công khai xin lỗi rất dễ dàng, nhưng muốn nói phá sản đóng cửa thì không có khả năng, nhưng ông ta không cản, cứ kiện trước đã, có thành công không lại là chuyện khác.
Nói lửa giận của Cát Minh Tín bị tờ báo khơi lên, chẳng bằng nói những lời của Trương Khác hôm qua ở bệnh viện làm ông ta lo sợ, bài báo này chẳng phải đại biểu cho y không định buông tay sao?
Rốt cuộc bọn chúng muốn làm cái gì, bài báo thế này mặc dù làm tập đoàn Gia Tín bị chút áp lực dư luận, nhưng không ảnh hưởng mấy tới vụ điều tra tai nạn.
Cát Minh Tín nghĩ, rốt cuộc bọn chúng muốn gì?
Rất nhanh, Cát Minh Tín đoán ra ý đồ của Trương Khác.
Việt Tú vào giờ chiều cùng ngày mở cuộc họp báo công bố sẽ mua lại cổ phiếu tập đoàn Gia Tín của chủ tịch Tôn Thượng Nghĩa, thành viên BQT Cát Minh Đức.
Đồng thời tuyên bố tiếp tục mua cổ phiếu địa ốc Gia Tín và điện tử Gia Tín ở thị trường công khai và cá nhân, không hề che dấu dã tâm với điện tử Gia Tín và địa ốc Gia Tín.
- Mục đích của bọn chúng là toàn bộ tập đoàn Gia Tín.
Cát Ấm Quân đọc được tin vụ tai nạn chẳng hề có chút hoảng sợ nào, mắt hắn có thêm một chiếc kính râm, vì ảnh hẳn được cho đăng cỡ lớn trong bài báo, thế nhưng nghe tuyên bố công khai của Việt Tú thì đùng đùng nổi giận xông lên tới tầng :
- Bọn chúng đúng là không biết sống chết, dám nảy lòng tham với tập đoàn Gia Tín, bọn chúng không sợ vỡ bụng chết sao?
Cát Minh Tín ve cằm, vào thời đỉnh thịnh điện tử Gia Tín, địa ốc Gia Tín tổng giá trị lên tới tỷ, mặc dù Hong Kong đã có biện pháp ứng phó thỏa đáng với cơn bão tài chính, nhưng thị trường tài chính cũng bị sụt giảm, thêm vào thị trường tòa nhà văn phòng Hong Kong từ cuối mùa thu năm ngoái có dấu hiệu đóng băng, khiến chỉnh thể thị trường địa ốc đi xuống, giá trị địa ốc Gia Tín thậm chí không bằng / thời kỳ định thịnh, điện tử Gia Tín cũng mất nửa giá trị.
Vì giải quyết nghiệp vụ kinh doanh khác bị cơn bão tài chính ảnh hưởng, Cát Minh Tín do dự mãi, cuối cùng giảm cổ phần ở cả hai công ty, lúc này giá trị cổ phiếu của ông ta ở hai công ty còn tỷ, chiếm chừng %.
Nói cách khác, nếu thị trường chứng khoán không dao động, Việt Tú chỉ cần bỏ ra trên tỷ là có thể nắm quyền kiểm soát công ty này.
Tập đoàn Gia Tín gốc rễ là ở hai công ty này, một khi bị mất quyền khống chế ở đó, thì nó chỉ là tập đoàn rỗng ruột mà thôi.
Bị ảnh hưởng của tuần san Hong Kong, giá cổ phiếu của hai công ty đó giảm mạnh.
- Bọn chúng liệu có phải chỉ nổ súng hù dọa thôi không? Có lẽ bọn chúng không hề có ý định ra tay, hơn nữa cho dù Việt Tú muốn đạt được mục đích cũng phải bỏ ra khoản tiền cực lớn, con thấy bọn chúng chưa chắc có quyết tâm cùng sự kiên nhẫn này.
Cát Ấm Quân cố mạnh miệng.
Lo lắng nhiều cũng vô ích, hiện giờ chỉ có thể đợi xem Việt Tú làm gì rồi mới phản kích, không thể để bọn chúng vừa ra tuyên bố đã loạn thế trận rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ nhà Diệp Trăn Dân ra, Trương Khác cùng Địch Đan Thanh tới nhà Dịch Vân Phi, những người khác ở lại nhà Diệp Trăn Dân ăn cơm.
Dịch Vân Phi còn đặc biệt mời Vương Húc Sâm tới nhà, vì Vương Thái Linh và Lương Văn Giang đã xác định quan hệ yêu đương, gia trưởng trong nhà năm ngoái đã tới Hải Châu gặp mặt.
Trên đường đi, Trương Khác gọi điện cho Tạ Vãn Tình, cô và trợ lý đã tới nhà Từ Học Bình, sẽ ở lại Bắc Kinh một đêm.
Tới nhà Dịch Vân Phi còn chưa tới giờ cơm, Dịch Vân Phi mời mọi người vào thư phòng nói chuyện.
- Hai đại hội nửa tháng nữa mới diễn ra, có điều kết quả mọi người đều đã nhìn thấy rồi, phó thủ tướng Triệu Tể Đông sau khi lên chấp chính chuyển cải cách Quốc vụ viện sẽ mau chóng được bắt đầu. Hiện giờ trong bộ đang bàn toán xôn xao.
Sau khi vào thư phòng, Dịch Vân Phi đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện nghiệp vụ điện tín của bộ bưu điện tách ra sát nhập bộ công nghiệp điện tử, thành bộ thông tin gần như đã thành sự thực không thể nghịch chuyển, hiện mọi người suy đoán chỉ có một: Ai sẽ làm chưởng môn nhân của bộ mới này?
Bộ trưởng bộ bưu điện Cảnh Trọng Dương mặc dù có rất nhiều khiếm khuyết, cố chấp cứng đầu, tư tưởng bảo thủ, tính khí nóng nảy, lại không hòa hợp với phó thủ tường Triệu Tể Đông.
Nhưng đem so với Cát Kiến Đức thì Trương Khác thà chọn Cảnh Trọng Dương, vì ông ta còn có nguyên tắc, còn có tính đảng.
Các nhân tuyển khác hoặc sắp đến tuổi lui về tuyến hai như bộ trưởng bộ công nghiệp, hoặc tư lịch chưa đủ như Dịch Vân Phi, cũng có thể ở chỗ khác nhảy vào, song với tình hình hai bộ sát nhập phức tạp như thế, khả năng có người khác chen vào là không cao.
Dịch Vân Phi vừa quan sát phản ứng của Trương Khác vừa nói:
- Bộ trưởng Cảnh quyết đoạt được bị trí bộ trưởng mới này, ông ta thậm chí còn bắt đầu suy tính xem ai đảm nhận chức vụ gì, trong đó có một hạng mục quan trọng là thành lập công ty tập đoàn sản nghiệp tin tức điện tử Hoa Hạ, sát nhập cả Liên Tín, Đông Hưng, Liên Tấn dưới cờ của Hoa Hạ.
Nghe tới đây Trương Khác hít một hơi khí lạnh, tập đoàn Hoa Hạ khổng lồ này không hề có trong lịch sử từng có kia, đại khái sự tồn tại của Cẩm Hồ thúc đẩy Cảnh Trọng Dương thành lập cái hàng không mẫu hạm này.