- Tại sao cậu không nhận điện thoại, tại sao cậu không nhận điện thoại? Nghe nói cậu gặp tai nạn, tôi gọi không biết bao nhiêu lần, tôi không muốn tới, nhưng cậu mãi không nhận điện thoại...
Hứa Tư khóc nấc lên, nước mắt rơi lã chã rơi trên gò má nhợt nhạt, cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay Trương Khác, nhưng vì lo lắng sợ hãi quá độ, người không còn chút sức lực nào nữa.
Hứa Tư xem tin tức có nói ở đường Vịnh Nước Nông có xảy ra tai nạn xe cô, nội dung rất hàm hồ, cô lo cho an nguy của Trương Khác, vội gọi điện thoại hỏi, gọi mấy lần không ai nhận, lòng lập tức bấn loạn, gọi vào máy của Phó Tuấn thì tắt máy.
Cô biết Trương Khác và Đường Thanh tối nay sẽ tới Tôn gia ăn tối, gọi vào di động của Tôn Tĩnh Hương không thấy nhận máy, gọi tới Tôn gia thì giúp việc cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nó là xảy ra tai nạn, cả nhà Tôn Thượng Nghĩa vừa nghe tin liền hoảng loạn chạy đi cả, di động cũng không kịp mang theo.
Tin tức này này làm Hứa Tư cảm giác trời đất sụp đổ, cô tưởng rằng Trương Khác bị tai nạn rồi, hoảng sợ đi xe tới hiện trường, chỉ thấy cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường cùng một vũng máu chưa khô hết, không ai nói cho cô chuyện gì, Hứa Tư chỉ biết chạy tới Tôn gia đợi trong tuyệt vọng.
Nhìn thấy Trương Khác bình yên từ trong xe đi ra, thần kinh căng tới cực điểm của Hứa Tư đứt phựt, rồi lại thấy Đường Thanh, vừa nhẹ nhõm vừa cực kỳ bất an, đủ các loại tình cảm đẩy tới cao trào cùng lúc tập kích tâm lý vốn hết sức yếu ớt vì lo cho Trương Khác, toàn thân nhũn ra, chỉ còn biết liên tục lặp đi lặp lại:
- Tại sao cậu không nhận điện thoại, tại sao cậu không nhận điện thoại?
Phó Tuấn lúc sơ cứu cho dì Châu di động rơi vào vũng máu, đợi tới khi hắn nhặt lên thì đã hỏng rồi, cho nên Hứa Tư không liên lạc được.
Cả nhà Tôn Thượng Nghĩa nhận được điện thoại của Đường Thanh nói có một phụ nữ đi trên đường Vịnh Nước Nông bị xe Cát Ấm Quân xô phải, nghe miêu tả thì rất có thể là bảo mẫu Châu, chỉ biết chạy ngay tới hiện trường, còn tâm tư nào nhớ tới mang di động đi? Cho nên Hứa Tư không liên lạc với ai cả.
Trương Khác sờ tay vào túi, mới phát hiện ra di động cũng không còn nữa, chẳng biết là đánh rơi mất ở đâu lúc nào rồi.
Nhìn thấy Hứa Tư vì mình mà lo lắng sợ hãi tới mức gần như xuy sụp, Trương Khác lòng trào dâng thương cảm, lại hết sức đau lòng, cũng không kìm nổi nước mắt, ôm chặt lấy cô dỗ dành yêu thương:
- Em không sao, em không sao mà, không phải em vẫn khỏe mạnh đây sao, chị đừng khóc, đừng khóc nữa.
Cả hai ôm lấy nhau khóc giữa sân.
Tôn Thượng Nghĩa ra hiệu cho mọi người tránh đi, Cát Minh Ngọc không biết rằng giữa Trương Khác và Hứa Tư lại có tình cảm sâu sắc như thế, mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Tôn Tính Hương đi tới cùng mẹ đỡ em gái vào nhà, Tôn Tĩnh Mông thấy Hứa Tư khóc, nhớ tới chuyện thương tâm, nước mắt lại chảy ra.
Tôn Tĩnh Hương quay đầu lại nhìn Đường Thanh, thấy cô quay lưng lại phía này, gò vai nhỏ run run, không biết có nên ở lại giúp bọn họ hóa giải tình cảnh này không, nhưng nghĩ mình xen vào không thích hợp, liền đi vào trong.
Những người khác đều đi vào nhà, thậm chí cửa sổ cũng kéo xuống, để lại Trương Khác, Hứa Tư, Đường Thanh ngoài sân dưới ánh trăng non, rất lâu sau tiếng khóc đã ngừng, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Đường Thanh vẫn đứng xoay lưng về phía cửa Tôn gia, không có dũng khí nhìn Trương Khác và Hứa Tư ôm nhau khóc, ba người im lặng rất lâu, Đường Thanh lau nước mắt trên gò má, vẫn không quay đầu, chỉ nói khẽ:
- Hai người ở lại đây đi, tôi về trường học đây.
Nói xong đi thật nhanh ra ngoài.
Trương Khác bị chân tình của Hứa Tư làm xúc động rơi lệ, nhưng y lo lắng nhất vẫn là xử lý cục diện đau đầu trước mắt, nghe thấy Đường Thanh muốn đi, hơn nữa còn đi như chạy, định đuổi theo, nhưng Hứa Tư vẫn ngồi trên mặt đất làm sao bỏ cô ở lại được, do dự không biết phải làm sao.
Hứa Tư vùng thoát khỏi tay Trương Khác, trải qua chấn động tình cảm mãnh liệt như thế, hết lo lắng, tuyệt vọng, vỡ òa, rồi lại hoảng sợ, bất an làm cô mất hết sức lực toàn thân, ngay cả vịn lan can đứng dậy cũng thấy đuối sức, vẫn cố đẩy Trương Khác đuổi theo Đường Thanh:
- Tôi không nên tới đây, chỉ vì lo lắng cho cậu nên.. Cậu đuổi theo cô ấy đi, tôi ngồi một lúc rồi về.
Trương Khác làm sao có thể làm thế, nhưng càng không thể để Đường Thanh đi như vậy, khi Phó Tuấn vào nhà không tắt xe, đèn vẫn còn bật, Trương Khác dìu Hứa Tư vào trong xe, lái xe đuổi theo.
Đường Thanh bước nhanh trên đường, trong lòng bị cảm xúc không thể diễn tả được lấp đầy, mắt ướt nhòe, mặc cho gió đêm lạnh băng quất lên mặt.
Mặc dù trong lòng cô đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của Hứa Tư, nhưng tận mắt chứng kiến tình cảm sâu nặng của hai người đó dành cho nhau như vậy, làm sao có thể coi như bình thường, sao có thể thản nhiên, là cảm động là đau lòng, có lẽ cả hai, nhưng cái nào nhiều hơn, cô cũng không biết.
Đường Thanh cảm thấy mình thật kém cỏi, sao lại khóc, sao mình lại khóc?
Trước giờ cô luôn tránh gặp phải Hứa Tư, lần trước vô tình gặp nhau đã làm cô đủ bối rối hốt hoảng rồi, lại vì sao nhìn dáng vẻ như sắp sụp đổ của cô ta, lại cảm thấy như bản thân trong tình cảnh đó, cũng cảm thụ được thương tâm và tuyệt vọng khi chờ đợi đó?
Chính vì thế nước mắt không kìm được chảy ra.
Nếu đổi lại là bản thân nghe tin tức Trương Khác xảy ra tai nạn, chắc chắn cũng không còn muốn sống nữa, Đường Thanh có một khắc không nhịn được quay đầu lại nhìn, nhớ lại cảnh đó, hai hàng lệ thương tâm chảy ra.
Cô cảm nhận được rõ ràng tình cảm thắm thiết của Hứa Tư, chút thù địch với Hứa Tư thời khắc này đã hoàn toàn biến mất, cô ấy có tình cảm chân thành với Trương Khác không hề thua kém mình, mình có lý do gì yêu cầu cô ấy phải rời bỏ?
Nhưng cô không thể cao thượng dễ dàng như thế, tất cả chỉ tại tên đầu heo hết!
Nếu có thể Đường Thanh thà im lặng chấp nhận với sự tồn tại của Hứa Tư, lúc này cô không đối diện được cả với bản thân, chỉ muốn đi thật xa, cho dù cảm giác được Trương Khác lái xe đuối theo, cô cũng cố cưỡng ép mình không quay đầu lại.
- Lên xe đi, từ đây về Đh Hong Kong xa lắm đấy.
Trương Khác thò đầu ra ngoài cửa sổ, khuyên:
Đường Thanh không quay đầu lại, chẳng cần nhìn cô cũng biết Hứa Tư ở trên xe, cô hiểu tên đầu heo ấy quá mà, Đường Thanh cắn chặt lấy môi không để mình bật khóc.
- Hay là để Hứa Tư xuống đi bộ, bạn lên ngồi nhé?
Trương Khác tiếp tục hỏi:
Đường Thanh quay đầu sang trừng mắt nhìn Trương Khác, vẫn không có dũng khí nhìn Hứa Tư phía sau.
- Hay là mình xuống đi bộ, bạn và Hứa Tư lái xe?
Trương Khác tiếp tục hỏi:
Đường Thanh đứng phắt lại, quay người nhìn Trương Khác, nói lạnh băng:
- Xuống ngay!
Trương Khác bị cô nàng làm sợ thót tim, trong tích tắc đó chẳng hiểu sao Trương Khác nhớ tới ánh mắt bà nội, cả đời y sợ ai đến thế, nghe lời răm rắp mở cửa xuống xe.
Hứa Tư định xuống theo thì Đường Thanh nói:
- Để tên đầu heo đi bộ một mình.
Hứa Tư trong lòng luôn day dứt, luôn nghĩ mình chiếm đoạt tình cảm của Trương Khác dành cho Đường Thanh, áy náy nhìn Trương Khác một cái rồi ở lại trên xe.
Thế là Trương Khác nơm nớp đi bộ, Đường Thanh lái xe chở Hứa Tư, xe đi rất chậm trên đường lớn, tới nơi xảy ra tai nạn, Đường Thanh dừng xe lại, Trương Khác định hỏi Đường Thanh lại dừng xe ở đây, nhưng nhìn mặt cô nàng lại không dám.
Dưới ánh trăng, vết máu khô vẫn còn có ánh lên yếu ớt, Đường Thanh nhìn chăm chú sườn núi, đột nhiên nước mắt lăn xuống gò mà.
Trương Khác chỉ nghĩ Đường Thanh cảm thấy tủi thân, cuống lên không biết phải an ủi cô trước mặt Hứa Tư ra sao.
Đường Thanh nghẹn ngào:
- Nếu không có bạn, mọi thứ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Nghĩ thế thôi làm người ta không yên.
- Em đâu có đắc ý?
Trương Khác ra chiều vô tội nói.
- Việc của tập đoàn Gia Tín em dự định xử lý như thế nào? - Vãn Tình hỏi.
- Cũng nên nói một chút chính sự rồi.
Trương Khác lặng lẽ cười, người hơi chìm xuống, ngón tay vê đầu v của Vãn Tình, vừa mới từng có cao trào, đầu v vẫn còn đỏ tươi, y gập tay khẽ bắn hai cái, chỉ khi bị tay Vãn Tình ấn lại mới nói chính sự:
- Trước tiên không nói việc đối phó tập đoàn Gia Tín.
Trương Khác liền nói cho Vãn Tình hay tin tức mới nhất nghe được ở trong nhà Dịch Vân Phi:
- Nếu là thành lập tập đoàn sản nghiệp điện tử thông tin, đối thủ cạnh tranh mà tương lai Cẩm Hồ phải đối mặt sẽ càng nhiều hơn, em muốn muốn lợi dụng công ty chi nhánh ở hải ngoại tiến hành giao xoa trì cổ(đan xen nắm giữ cổ phần của nhau) đối với các xí nghiệp quốc nội, lợi dụng kế hoạch này hạ thấp cổ phần các xí nghiệp dưới cờ của Cẩm Hồ đến trình độ nhất định, như vậy nhìn qua mới sẽ không quá chói mắt...
- Vậy còn không phải là theo ý thích của em rồi.
Vãn Tình dựa người vào lòng Trương Khác, lợi dụng các công ty đầu tư hải ngoại thực hiện kế hoạch giao xoa trì cổ, đơn giản là làm cho quan hệ cổ phần càng trở nên phức tạp, càng bí mật, còn có một chỗ tốt chính là khi thuế thu cùng hưởng thụ chính sách ưu đãi khác sẽ giành được địa vị ngang nhau với các công ty liên doanh khác.
Cho dù đến năm sau đó, địa vị của các xí nghiệp dân doanh tại quốc nội cùng các chính sách hưởng thụ được lạc hậu hơn nhiều so với các công ty liên doanh và đầu tư bên ngoài, rất nhiều xí nghiệp dân doanh bất đắc dĩ mặc vào cái vỏ công ty liên doanh.
- Về phần làm sao đi đối phó tập đoàn Gia Tín, em suy nghĩ vận dụng tài chính trong tài khoản hải ngoại, then chốt vẫn là phải dựa thế mà làm, giành được địa ốc Gia Tín, quyền tiếng nói của điện tử Gia Tín...
Nghe xong chỉ chốc lát, Vãn Tình lại bắt đầu ngáp rồi, chị nằm lên ngực Trương Khác, nhẹ giọng nói:
- Muốn ở bên cạnh em ngủ một giấc, việc ngày mai cứ để ngày mai nói đi.
Buổi sáng nhà hàng cơm Tây dùng bữa sáng, Vãn Tình cùng Trương Khác còn cố ý dậy sớm, tách nhau ra mới vào.
- Chị Tạ, chào buổi sáng.
Địch Đan Thanh đã ngồi trong đại sảnh dùng bữa sáng rồi.
Tạ Vãn Tình cũng không phải là tiểu cô nương vừa mới học được làm chuyện xấu, cũng chỉ khi đêm hôm qua bi Địch Đan chạm phải mới có chút chột dạ, lúc này thấy được Địch Đan Thanh thảnh thơi chào hỏi với mình, chị cũng ngọt ngào cười đáp trả.
Nói thật chứ, bất đồng với một số cô gái sợ sệt, Vãn Tình biết việc cùng Trương Khác sau khi bị Địch Đan Thanh biết thì không cần phải ngụy trang ở trước mặt Địch Đan Thanh nữa, che giấu cái gì, trái lại đối với Địch Đan Thanh có một loại cảm giác rất thân thiết. Vãn Tình cầm lấy thực đơn chọn món ăn, rồi đi qua ngồi vào bên cạnh Địch Đan Thanh, hỏi:
- Hôm qua ngủ ngon chứ?
- Em ngủ ngon lắm, ngày hôm qua chị Tạ ngủ thế nào, em muốn trách khách sạn đây, sao giường lại để sát vào tường thế chứ! - Địch Đan Thanh cười nói.
- A...
Vãn Tình mặt đỏ lên, đêm hôm qua bắt đầu còn chú ý, sau đó thì thả cửa, cũng không chú ý tới đầu giường va chạm vào tường, thấy được Địch Đan Thanh hếch môi ra phía cửa, Vãn Tình quay đầu lại nhìn qua, Trương Khác đang ôm vẻ mặt vô tội đi vào. Mặt Vãn Tình lại càng đỏ hơn, ăn qua loa vài miếng cho xong bữa rồi gọi trợ lý Trương Đình, trực tiếp đi đón Chỉ Đồng ngồi máy bay về Hải Châu, cũng chưa nói một tiếng với Diệp Kiến Bân, Trần Tín Sinh, Hứa Hồng Bá.
Trước buổi trưa Vãn Tình đón Chỉ Đồng ngồi máy bay về Hải Châu, buổi trưa Trương Khác đến nhà Từ Học Bình ăn cơm, như vậy hai người đan xen nhau, không cần gặp mặt tại nhà Từ Học Bình. Trương Khác còn cố ý gọi cả Địch Đan Thanh, giới thiệu Địch Đan Thanh cho vợ chồng Từ Học Bình, Chu Thục Huệ làm quen.
- Vãn Tình vừa mới đưa Chỉ Đồng ngồi máy bay về Hải Châu rồi, lúc này còn chưa tới Hải Châu đâu, nếu như cháu qua đây sớm hơn là có thể gặp Chỉ Đồng rồi. Chỉ Đồng luôn oán giận nhiều ngày rồi chưa thấy cháu đấy.
Chu Thục Huệ châm trà cho họ, rồi nói chuyện với Trương Khác.
- Gần đây cũng muốn bớt chút thời gian về Hải Châu một chuyến, đến lúc đó là có thể thấy được Chỉ Đồng rồi. - Trương Khác nói.
- Tiểu Địch này, cháu không biết được đâu, lúc trước may có Tiểu Khác mới cướp lại được cái mạng nhỏ của Chỉ Đồng dưới bánh xe, ba nó thì không có vận tốt như vậy.
Chu Thục Huệ cũng ngồi xuống, nâng chung trà lên nói chuyện với Địch Đan Thanh:
- Cũng thiệt thòi cho mẹ Chỉ Đồng, kiếm nhiều tiền làm gì, đi bước nữa cũng không dễ dàng rồi.
Địch Đan Thanh mỉm cười nghe Chu Thục Huệ nói, trong lòng tính toán tài sản trên danh nghĩa cá nhân của Tạ Vãn Tình có thể nói là nữ nhân giàu có nhất Trung Quốc, địa vị cùng tài sản hiện tại như của Tạ Vãn Tình, đi bước nữa quả thật không dễ dàng, căn bản không cần đi bước nữa, chính là không rõ lắm khi nào thì Trương Khác đã đắc thủ được một quả phụ xinh đẹp lại có phong tình như vậy.
Địch Đan Thanh nghe Chu Thục Huệ nói đến chuyện cũ năm đó, nghĩ thầm nếu ai tại thời khắc chỉ mành treo chuông đó nhìn thứ mình thương yêu nhất sắp bị hủy diệt đi lại được cứu thoát, trái tim cũng sẽ dễ dàng bị chiếm đóng thôi. Lại nghĩ tới nha đầu ngốc Vệ Lan kia, không ngờ còn có tâm tư làm con thiêu thân.
- Sắp đến trưa rồi mà còn ở đây lải nhải. Tiểu Khác cùng khách còn chờ ăn cơm trưa đấy.
Từ Học Bình nói:
- Tiểu Khác dẫn khách qua đây cũng không phải để nghe những lời này đâu.
- Được được được, tôi không làm lỡ chính sự của mọi người nữa...
Chu Thục Huệ tay chống thắt lưng đứng lên đi vào phòng bếp cùng bảo mẫu chuẩn bị cơm trưa.
Địch Đan Thanh nghe hai vợ chồng Từ Học Bình gọi Trương Khác bằng giọng điệu thân mật, nghĩ thầm họ cũng phải hòa hợp thành người một nhà rồi, không biết vợ chồng Từ Học Bình biết tình yêu cấm kỳ giữa Tạ Vãn Tình cùng Trương Khác thì sẽ nói cái gì.
- Tiểu Khác bên người cần phải có một người cẩn thận tỉ mỉ, có năng lực chiếu cố.
Từ Học Bình sớm biết sự tích của Địch Đan Thanh, có thể nói là quan trường dị dạng đã đề cao mị lực đặc biệt của Địch Đan Thanh, cũng không có thành kiến đối với cô. Ông mời cô cùng đến thư phòng ngồi:
- Các lĩnh vực liên quan của Cẩm Hồ có phần rộng khắp, muốn làm tốt công tác này, vẫn là có một số trắc trở.
- Hy vọng có thể thích ứng, không bị Khác thiếu gia sa thải mới tốt.
Địch Đan Thanh cười nói, cô tràn ngập kính ý đối với Từ Học Bình, không chỉ sự quật khởi của Cẩm Hồ trên trình độ nhất định đã mượn danh vọng của Từ Học Bình, chủ yếu vẫn là trong lúc Từ Học Bình nhậm chức tại Đông Hải quả thật đã làm rất nhiều chuyện cho Đông Hải.
Đối với với rất nhiều người mà nói, - tuổi vẫn chưa phải là một cái tuổi già, Từ Học Bình cuối đời còn chịu tang con, tóc mai hoa râm, thần sắc mệt mỏi, trông có vẻ đặc biệt là già nua.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Tại sao cậu không nhận điện thoại, tại sao cậu không nhận điện thoại? Nghe nói cậu gặp tai nạn, tôi gọi không biết bao nhiêu lần, tôi không muốn tới, nhưng cậu mãi không nhận điện thoại...
Hứa Tư khóc nấc lên, nước mắt rơi lã chã rơi trên gò má nhợt nhạt, cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay Trương Khác, nhưng vì lo lắng sợ hãi quá độ, người không còn chút sức lực nào nữa.
Hứa Tư xem tin tức có nói ở đường Vịnh Nước Nông có xảy ra tai nạn xe cô, nội dung rất hàm hồ, cô lo cho an nguy của Trương Khác, vội gọi điện thoại hỏi, gọi mấy lần không ai nhận, lòng lập tức bấn loạn, gọi vào máy của Phó Tuấn thì tắt máy.
Cô biết Trương Khác và Đường Thanh tối nay sẽ tới Tôn gia ăn tối, gọi vào di động của Tôn Tĩnh Hương không thấy nhận máy, gọi tới Tôn gia thì giúp việc cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nó là xảy ra tai nạn, cả nhà Tôn Thượng Nghĩa vừa nghe tin liền hoảng loạn chạy đi cả, di động cũng không kịp mang theo.
Tin tức này này làm Hứa Tư cảm giác trời đất sụp đổ, cô tưởng rằng Trương Khác bị tai nạn rồi, hoảng sợ đi xe tới hiện trường, chỉ thấy cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường cùng một vũng máu chưa khô hết, không ai nói cho cô chuyện gì, Hứa Tư chỉ biết chạy tới Tôn gia đợi trong tuyệt vọng.
Nhìn thấy Trương Khác bình yên từ trong xe đi ra, thần kinh căng tới cực điểm của Hứa Tư đứt phựt, rồi lại thấy Đường Thanh, vừa nhẹ nhõm vừa cực kỳ bất an, đủ các loại tình cảm đẩy tới cao trào cùng lúc tập kích tâm lý vốn hết sức yếu ớt vì lo cho Trương Khác, toàn thân nhũn ra, chỉ còn biết liên tục lặp đi lặp lại:
- Tại sao cậu không nhận điện thoại, tại sao cậu không nhận điện thoại?
Phó Tuấn lúc sơ cứu cho dì Châu di động rơi vào vũng máu, đợi tới khi hắn nhặt lên thì đã hỏng rồi, cho nên Hứa Tư không liên lạc được.
Cả nhà Tôn Thượng Nghĩa nhận được điện thoại của Đường Thanh nói có một phụ nữ đi trên đường Vịnh Nước Nông bị xe Cát Ấm Quân xô phải, nghe miêu tả thì rất có thể là bảo mẫu Châu, chỉ biết chạy ngay tới hiện trường, còn tâm tư nào nhớ tới mang di động đi? Cho nên Hứa Tư không liên lạc với ai cả.
Trương Khác sờ tay vào túi, mới phát hiện ra di động cũng không còn nữa, chẳng biết là đánh rơi mất ở đâu lúc nào rồi.
Nhìn thấy Hứa Tư vì mình mà lo lắng sợ hãi tới mức gần như xuy sụp, Trương Khác lòng trào dâng thương cảm, lại hết sức đau lòng, cũng không kìm nổi nước mắt, ôm chặt lấy cô dỗ dành yêu thương:
- Em không sao, em không sao mà, không phải em vẫn khỏe mạnh đây sao, chị đừng khóc, đừng khóc nữa.
Cả hai ôm lấy nhau khóc giữa sân.
Tôn Thượng Nghĩa ra hiệu cho mọi người tránh đi, Cát Minh Ngọc không biết rằng giữa Trương Khác và Hứa Tư lại có tình cảm sâu sắc như thế, mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Tôn Tính Hương đi tới cùng mẹ đỡ em gái vào nhà, Tôn Tĩnh Mông thấy Hứa Tư khóc, nhớ tới chuyện thương tâm, nước mắt lại chảy ra.
Tôn Tĩnh Hương quay đầu lại nhìn Đường Thanh, thấy cô quay lưng lại phía này, gò vai nhỏ run run, không biết có nên ở lại giúp bọn họ hóa giải tình cảnh này không, nhưng nghĩ mình xen vào không thích hợp, liền đi vào trong.
Những người khác đều đi vào nhà, thậm chí cửa sổ cũng kéo xuống, để lại Trương Khác, Hứa Tư, Đường Thanh ngoài sân dưới ánh trăng non, rất lâu sau tiếng khóc đã ngừng, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Đường Thanh vẫn đứng xoay lưng về phía cửa Tôn gia, không có dũng khí nhìn Trương Khác và Hứa Tư ôm nhau khóc, ba người im lặng rất lâu, Đường Thanh lau nước mắt trên gò má, vẫn không quay đầu, chỉ nói khẽ:
- Hai người ở lại đây đi, tôi về trường học đây.
Nói xong đi thật nhanh ra ngoài.
Trương Khác bị chân tình của Hứa Tư làm xúc động rơi lệ, nhưng y lo lắng nhất vẫn là xử lý cục diện đau đầu trước mắt, nghe thấy Đường Thanh muốn đi, hơn nữa còn đi như chạy, định đuổi theo, nhưng Hứa Tư vẫn ngồi trên mặt đất làm sao bỏ cô ở lại được, do dự không biết phải làm sao.
Hứa Tư vùng thoát khỏi tay Trương Khác, trải qua chấn động tình cảm mãnh liệt như thế, hết lo lắng, tuyệt vọng, vỡ òa, rồi lại hoảng sợ, bất an làm cô mất hết sức lực toàn thân, ngay cả vịn lan can đứng dậy cũng thấy đuối sức, vẫn cố đẩy Trương Khác đuổi theo Đường Thanh:
- Tôi không nên tới đây, chỉ vì lo lắng cho cậu nên.. Cậu đuổi theo cô ấy đi, tôi ngồi một lúc rồi về.
Trương Khác làm sao có thể làm thế, nhưng càng không thể để Đường Thanh đi như vậy, khi Phó Tuấn vào nhà không tắt xe, đèn vẫn còn bật, Trương Khác dìu Hứa Tư vào trong xe, lái xe đuổi theo.
Đường Thanh bước nhanh trên đường, trong lòng bị cảm xúc không thể diễn tả được lấp đầy, mắt ướt nhòe, mặc cho gió đêm lạnh băng quất lên mặt.
Mặc dù trong lòng cô đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của Hứa Tư, nhưng tận mắt chứng kiến tình cảm sâu nặng của hai người đó dành cho nhau như vậy, làm sao có thể coi như bình thường, sao có thể thản nhiên, là cảm động là đau lòng, có lẽ cả hai, nhưng cái nào nhiều hơn, cô cũng không biết.
Đường Thanh cảm thấy mình thật kém cỏi, sao lại khóc, sao mình lại khóc?
Trước giờ cô luôn tránh gặp phải Hứa Tư, lần trước vô tình gặp nhau đã làm cô đủ bối rối hốt hoảng rồi, lại vì sao nhìn dáng vẻ như sắp sụp đổ của cô ta, lại cảm thấy như bản thân trong tình cảnh đó, cũng cảm thụ được thương tâm và tuyệt vọng khi chờ đợi đó?
Chính vì thế nước mắt không kìm được chảy ra.
Nếu đổi lại là bản thân nghe tin tức Trương Khác xảy ra tai nạn, chắc chắn cũng không còn muốn sống nữa, Đường Thanh có một khắc không nhịn được quay đầu lại nhìn, nhớ lại cảnh đó, hai hàng lệ thương tâm chảy ra.
Cô cảm nhận được rõ ràng tình cảm thắm thiết của Hứa Tư, chút thù địch với Hứa Tư thời khắc này đã hoàn toàn biến mất, cô ấy có tình cảm chân thành với Trương Khác không hề thua kém mình, mình có lý do gì yêu cầu cô ấy phải rời bỏ?
Nhưng cô không thể cao thượng dễ dàng như thế, tất cả chỉ tại tên đầu heo hết!
Nếu có thể Đường Thanh thà im lặng chấp nhận với sự tồn tại của Hứa Tư, lúc này cô không đối diện được cả với bản thân, chỉ muốn đi thật xa, cho dù cảm giác được Trương Khác lái xe đuối theo, cô cũng cố cưỡng ép mình không quay đầu lại.
- Lên xe đi, từ đây về Đh Hong Kong xa lắm đấy.
Trương Khác thò đầu ra ngoài cửa sổ, khuyên:
Đường Thanh không quay đầu lại, chẳng cần nhìn cô cũng biết Hứa Tư ở trên xe, cô hiểu tên đầu heo ấy quá mà, Đường Thanh cắn chặt lấy môi không để mình bật khóc.
- Hay là để Hứa Tư xuống đi bộ, bạn lên ngồi nhé?
Trương Khác tiếp tục hỏi:
Đường Thanh quay đầu sang trừng mắt nhìn Trương Khác, vẫn không có dũng khí nhìn Hứa Tư phía sau.
- Hay là mình xuống đi bộ, bạn và Hứa Tư lái xe?
Trương Khác tiếp tục hỏi:
Đường Thanh đứng phắt lại, quay người nhìn Trương Khác, nói lạnh băng:
- Xuống ngay!
Trương Khác bị cô nàng làm sợ thót tim, trong tích tắc đó chẳng hiểu sao Trương Khác nhớ tới ánh mắt bà nội, cả đời y sợ ai đến thế, nghe lời răm rắp mở cửa xuống xe.
Hứa Tư định xuống theo thì Đường Thanh nói:
- Để tên đầu heo đi bộ một mình.
Hứa Tư trong lòng luôn day dứt, luôn nghĩ mình chiếm đoạt tình cảm của Trương Khác dành cho Đường Thanh, áy náy nhìn Trương Khác một cái rồi ở lại trên xe.
Thế là Trương Khác nơm nớp đi bộ, Đường Thanh lái xe chở Hứa Tư, xe đi rất chậm trên đường lớn, tới nơi xảy ra tai nạn, Đường Thanh dừng xe lại, Trương Khác định hỏi Đường Thanh lại dừng xe ở đây, nhưng nhìn mặt cô nàng lại không dám.
Dưới ánh trăng, vết máu khô vẫn còn có ánh lên yếu ớt, Đường Thanh nhìn chăm chú sườn núi, đột nhiên nước mắt lăn xuống gò mà.
Trương Khác chỉ nghĩ Đường Thanh cảm thấy tủi thân, cuống lên không biết phải an ủi cô trước mặt Hứa Tư ra sao.
Đường Thanh nghẹn ngào:
- Nếu không có bạn, mọi thứ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Nghĩ thế thôi làm người ta không yên.