Thôi Văn Nghị không thể tùy tiện rời cương vị công tác, đêm vẫn còn ở thư phòng, trên bàn là đống tài liệu, nhận được điện của con trai, trách:
- Công việc có thể hoãn lại, con làm thế không phải khiến mẹ thêm lo à?
- Mẹ hiểu con mà, vả lại tranh thủ thời gian sửa soạn tài liệu cũng là tự đòi lại công bằng cho con.
Thôi Úc Hằng cười, chỉ nhếch mép được lên một chút, nếu không rất đau:
- Tiểu Mạn nói trong tay ba khả năng có tư liệu của cậu học sinh kia, còn rất tò mò, ba lộ cho con biết một chút được không?
-...
Thôi Văn Nghị trầm ngâm một lúc mới nói:
- Đứa học sinh kia của Tiểu Mạn là một dị loại, trước kia con biện luận với cha mảnh đất Trung Quốc này sinh ra được Bill Gates thì trưởng thành cũng chẳng thể thành Tôn Chính Nghĩa...
Tối qua khi gọi điện thoại Thôi Văn Nghị đã biết thân phận của Trương Khác, cho nên mới nghe ý kiến của y giải cứu con mình.
Thôi Úc Hằng không phát ra được tiếng nào, thật khó tưởng tượng được chàng trai sáng nay đứng trước giường bệnh lại là người sáng lập Cẩm Hồ, sự thực này khiến người ta khó tiêu hóa, nhưng phù hợp với hoang mang của Tiểu Mạn, thái độ của các phương diện.
Nhưng Cẩm Hồ nhiệt tình tham gia vào chuyện Chương Châu có ý đồ gì? Quy mô điều tra dứt khoát không phải chỉ có hai phóng viên của báo Kiến Nghiệp.
Thôi Văn Nghị cũng đoán ra được nét mặt con trai lúc này:
- Thái Vân Phi vừa mới gọi điện cho ba, nói Cẩm Hồ lấy danh nghĩa Báo sáng Kiến Nghiệp điều tra rất tỉ mỉ về hiện trạng tài nguyên đất hiếm của Chương Châu, xuất phát từ lập trường của mình, con thử phân tích cho ba mục đích của bọn họ là gì?
- Trong tay con không có tài liệu tỉ mỉ về chàng trai đó, làm sao phân tích được?
Thôi Úc Hằng đúng là đoán không ra, nhưng nghĩ tới một vấn đề quan trọng:
- Theo như ba nói thì ba năm trước khi Tiểu Mạn mới tới Hải Châu thì Cẩm Hồ cũng đã có chút quy mô, vậy cậu ta không phải đơn thuần là tên hoàn khố trong trường...
- Cậu ta còn chẳng phải lấy thân phận học sinh ra yểm hộ hay sao?
Thôi Văn Nghị thở dài:
- Trước kia cũng có e cậu ta quá kiêu ngạo, không thích tiếp xúc chính diện....
*** Tôn Chính Nghĩa - Masayoshi Son: Chủ tịch kiếm CEO của SoftBank Mobile, người giàu nhất Nhật.
*** Bill Gates: do trước kia bỏ học, nên hiện gần như đang thất nghiệp
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
Diệp Kiến Bân cầm tài liệu về hiện trạng và tương lai phát triển sản nghiệp đất hiếm mà Địch Đan Thanh làm theo yêu cầu của Trương Khác, vừa xem vừa cảm khái:
- Cái thẳng nhóc này làm sao mà tốt số thế, kiếm được trợ lý như cô, vừa bổ mắt lại tài cán, hay sang làm trợ lý cho tôi đi.
- Cho dù tôi sẵn lòng làm trợ thủ cho anh cũng cần chị Đinh phê chuẩn mới được, tôi không muốn suốt ngày bị chị ấy phòng như phòng trộm.
Địch Đan Thanh chẳng chút nương tình chọc vào chỗ đau của Diệp Kiến Bân.
- Nhìn thấy chưa, có trợ thủ như vậy chưa chắc là chuyện may mắn đâu.
Nói tới đó nhận ra câu "vừa bổ mắt vừa tài cán" của Diệp Kiến Bân còn có ý khác, không nhịn được lại cười phá lên.
*** tài cán - năng can, tức là vừa bổ mắt lại có thể XXX được.
Địch Đan Thanh nghe vậy lườm Trương Khác một cái, đúng lúc Hứa Hồng Bá đang đứng nói chuyện với Trương Khác ở cửa sổ nhìn sang, chột dạ quay đầu đi, tiếp tục giảng giải chi tiết phương án cho Diệp Kiến Bân, cô sợ ánh mắt như nhìn thấu lòng người của ông.
Thấy cảnh đó Hứa Hồng Bá khẽ thở dài nhưng không nói gì, với phương án thương nghiệp cụ thể ông không hứng thú, ở phương diện này Cẩm Hồ có đủ nhân sĩ chuyên nghiệp rồi, ông chỉ giúp Trương Khác suy nghĩ tới những nhân tố đứng đằng sau văn bản luật pháp.
Tuy có Địch Đan Thanh ở bên giải thích, Diệp Kiến Bân vẫn phải day huyệt thái dương, đứng dậy cũng thấy đầu choáng váng.
- Ài, cái này phải bỏ công sức rất lớn đây..
Diệp Kiến Bân vò đầu đi tới cửa sổ, nhưng ban đêm cái mùi từ Ẩm Mã Hà truyền tới chẳng giảm chút nào, làm hắn càng khó chịu.
Trương Khác thở dài:
- Thị trường trong nước dù rất lớn, nhưng chính phủ TW sẽ không để Cẩm Hồ dựa vào thị trường trong nước trở thành con quái vật khổng lồ không thể khống chế, Cẩm Hồ chỉ đứng chân trong nước, sẽ ngày càng bị chính sách kiềm chế, có lẽ tới một ngày bọn họ sẽ phải dựa vào Cẩm Hồ, nhưng bọn họ mãi mãi không bỏ nỗ lực khống chế Cẩm Hồ.
Hứa Hồng Bá gật đầu tỏ ý trẻ nhỏ dễ dạy:
- Đúng, tương lai của Cẩm Hồ ở ngoài chứ không ở bên trong.
Đương nhiên không có nghĩa là Cẩm Hồ chuyển tài sản ra nước ngoài hay là Trương Khác kiếm lấy thân phận công dân nước ngoài, Trương Khác hiểu ý ông:
- Mục tiêu của Cẩm Hồ là đứng vững chân trong thị trường toàn cầu, hiện với thể chế kinh tế này, chúng ta cạnh tranh với doanh nghiệp ngoại ở trong nước cũng phải trả giá lớn, khỏi nói tới cạnh tranh bên ngoài được nhà nước ủng hộ. Hiện chúng ta cần làm là phải bố cục trước, để tham gia vào chiến lược kinh tế đối ngoại quốc gia ở mức độ nhất định, chỉ có lợi ích nhất trí mới là có thể làm địa vị của chúng ta ở trong nước được ổn định, không lo một hai thằng hề có thể làm lay động được.
Trương Khác không cần che dấu ý đồ của mình, đương nhiên cũng cần kéo Diệp Kiến Bân vào cùng thực hiện ý đồ này.
Phương án Địch Đan Thanh soạn ra bao gồm lập một loạt công ty ở các quốc gia tiêu phí, xuất khẩu đất hiếm, thành một con đường lưu thông hoàn chỉnh, chặt chẽ hơn nữa có thể khống chế được.
Công ty nước ngoài có thể do Việt Tú đầu tư thành lập, công ty tư trong nước muốn tham gia vào sản nghiệp đất hiếm thì rất mẫn cảm, Trương Khác suy tính liên hợp với ngân hàng thương nghiệp Hải Châu, Kiến Nghiệp cùng tổ chức công ty, cho dù công ty lập nên để hai ngân hàng chiếm đa số cổ phần cũng không sao, chỉ cần đảm bảo con đường lưu thông này luôn nằm trong tay Cẩm Hồ là được.
- Đương nhiên phương án này còn chưa hoàn chỉnh lắm, vội vội vàng vàng lập ra trong một tháng, khi chấp hành còn phức tạp...
Trương Khác nhíu mày, tựa hồ đang tưởng tượng ra khó khăn trong đó:
- Phải điều động hết mọi quan hệ có thể.
- Hiện nguồn lực Cẩm Hồ có thể điều động cũng khá khủng bố rồi, cậu không cần tự xem nhẹ bản thân.
Diệp Kiến Bân vỗ vai Trương Khác.
- Phương án này có thể bắt đầu chấp hành trước ở trong nước.
Trương Khác cười, mày dãn ra nói:
- Mấy ngày qua tôi luôn nghĩ đặt tên công ty này thế nào cho tốt, hiếm khi có cả thầy Hứa và anh Diệp ở đây, chúng ta cùng thảo luận.
- Chuyện này còn cần phí công thảo luận à?
Diệp Kiến Bân kỳ quái:
- Muộn thế này rồi, ở đây lại nặng mùi, tôi về khách sạn trong thành phố ngủ đây, công ty lấy tên gì, tự cậu chọn.
- Anh thấy đặt là Khoáng nghiệp Thịnh Hâm thì sao? Bất kể là trong hay ngoài nước đều lấy tên Thịnh Hâm...
Thấy Diệp Kiến Bân muốn đi, Trương Khác nói nhanh:
- Ê này, cậu có ý gì thế hả?
- Phương án này khi chấp hành rất phức tạp, nhiên quan tới quan hệ nhân sự, tôi không nghĩ ai thích hợp hơn anh.
Trương Khác lúc này mới để lộ ý đồ chân chính, cười híp mắt nói:
- Mục đích tập đoàn khoáng nghiệp không phải chỉ tham dự khai thác tài nguyên đất hiếm trong nước, như thầy Hứa nói đấy, tương lai ở ngoài không ở trong, bên ngoài bầu trời rộng lớn ra sao lúc này còn chưa biết. Trong nước hiện mẫu năm tổng ngạch xuất khẩu đất hiểm chưa tới 20 triệu, trước tiên bỏ ra 400 triệu khởi động, anh thấy sao.
Diệp Kiến Bân ngớ ra không ngờ Trương Khác tính kế cả mình vào rồi.
Trương Khác không để ý tới hắn, quay sang nói:
- Lần này lại phải làm phiền thầy rồi.
Hứa Hồng Bá vuốt râu:
- Giám đốc Diệp không chê tôi chứ hả?
Diệp Kiến Bân vẫn chưa quyết được.
Trương Khác dụ khị:
- Anh không thấy xen vào chuyện điện khí Thịnh Hâm quá nhiều làm trở ngại cho anh Thiệu à? Hơn nữa chuỗi siêu thị điện máy trong nước với anh làm gì còn thách thức nữa, tôi suốt ngày nghe anh oán trách nên mới nhường vị trí này cho anh đấy.
- Ồ, ra là cậu toàn nghĩ cho tôi thôi.
Diệp Kiến Bân họa điên mới tin lời ma quỷ đó:
- Tôi biết cậu có bàn với chú Hai chuyện này, ngoài chú Hai ra hiện còn ai ủng hộ cậu?
- Tôi đã nói với tỉnh trưởng Lý, ông ta tất nhiên không thỏa mãn chỉ có tiếng nói ở sự vụ địa phương...
Trương Khác cười khì:
- Còn nữa đang đợi tiếp xúc là quân đội, ứng dụng đất hiếm trong lĩnh vực quân sự cực lớn, từ góc độ quân sự mà xét, tuyệt đối không cho phép khai thác điên cuồng như vậy, sao có thể không phát ra tiếng nói. Tướng quân Thôi đang đợi anh đấy...
Diệp Kiến Bân giờ có chút hối hận vì buổi tối nhét Trương Dịch vào Thế Kỷ Cẩm Hồ, làm ơn mắc oán, hai chú cháu nhà này một gian một manh, trầm ngâm một lúc nói:
- Bất kể thế nào, công ty muốn thành công không thể thiếu sự hỗ trợ tài chính của Cẩm Hồ, tôi thấy cứ đặt là khoáng nghiệp Cẩm Hồ đi, xem kiếp này nước ta có sinh ra được một tài phiệt khuynh đảo quốc gia không.
- Làm gì có dã tâm lớn thế... Nhưng mà đương nhiên, chỉ cần có khả năng tất nhiên phải nỗ lực.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trong tòa biệt thự thành ủy gần hồ, đèn vẫn sáng, tới tận khuya, Cát Kiến Đức và Cát Ấm Quân, Lâm Tuyết, Vương Hải Túc mới đi, khi bọn họ lên xe, không chú ý thấy Triệu Hữu Luân đứng ở cửa sổ biệt thự gần đó nhìn bọn họ.
Chu Cẩn Du từ khi lên làm bí thư thành ủy Kim Sơn tới nay, tuy bị hành lang số của Kiến Nghiệp che lấp hào quang, nhưng vẫn làm ra được một số thành tích không tệ, hạng mục khu công nghiệp điện và khu sản nhiệp phần mềm đã chính thức khởi động, điện tử Hoa Hạ cũng đã đầu tư cơ sở sản xuất 1 tỷ đồng vào Kim Sơn, so với Triệu Hữu Luân, chắc chắn Chu Cẩn Du đáng khẳng định hơn.
Rất ít khi nhìn thấy vợ chồng Chu Cẩn Du giữ khách tới đêm khuya thế này, bà ta sợ Cẩm Hồ vươn tay tới Kim Sơn? Triệu Hữu Luân nghĩ thế, nhìn mấy cỗ xe rời đi, mới quay về bàn, muốn đứng vững chân ở Kim Sơn thật không dễ dàng gì.
Lâm Tuyết ngồi trên xe Cát Kiến Đức.
Cát Kiến Đức thời gian qua vì chuyện cơ sở sản xuất ở Kim Sơn mà thường xuyên tới đây, làm giám đốc Hoa Hạ, thời gian tự do hơn làm phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch nhiều.
- Tên nhóc đó hiện có thể bỏ ra 2.2 tỳ mua Thần Hi, đúng là mạnh tay.
Lâm Tuyết như giây leo bám trên người Cát Kiến Đức, cô ta biết phải lấy lòng nam nhân ra sao, nhất là nam nhân năm sáu chục tuổi, xoa cằm Cát Kiến Đức nhõng nhẽo:
- Tinh Điển mấy năm qua khai phát nhà đất tổng trị giá còn chưa quá được 1 tỷ, hiện chỉ hi vọng vào Hoa Hạ để lấy lại chính nghĩa thôi, đừng để Cẩm Hồ bắt nạt công ty nhỏ.
Cát Kiến Đức cười khẩy:
- Bọn chúng nằm mơ nói mộng, Thần Hi đâu phải quốc xĩ thua lỗ, không phải gánh nặng chính phủ, Lương Vĩ Pháp muốn bán, Thượng Học Nghĩa phải nghĩ cho kỹ. Cẩm Hồ thường làm những chuyện sấm chớp to mà mưa thỉ nhỏ, như hạng mục bột giấy năm xưa, tới giờ có nhắc tới đâu, làm ầm lên nửa năm, không ngờ lại xúi bẩy Kiến Nghiệp làm Hành lang số, em có chẳng tên nhãi đó lần này cũng không chơi mê hồn trận.
- Vậy anh nghĩ bọn chúng muốn làm cái gì?
Lâm Tuyết gật như ngồi hẳn trong lòng Cát Kiến Đức.
- Làm sao anh biết.
Cát Kiến Đức mặt đê mê bóp mông cô ta:
- Điều kiện mua Thần Hi hơi quỷ dị, em nói Thần Hi có đảm bảo được lợi nhuận nếu không làm ô nhiễm môi trường sao?
Lâm Tuyết phụng phịu:
- Kệ nói thế nào cũng phải đề phòng, ở Kiến Nghiệp em phải chịu uất ức rồi, chẳng lẽ tới Kim Sơn vẫn phải nhẫn nhịn.
Cát Kiến Đức cười:
- Bọn chúng dám dùng khoản tiền lớn mua quốc xĩ, chủ yếu là vì dự báo tốt về tiền đồ di động trong nước, nếu có thể đảm bảo kiếm được mỗi tháng vài trăm triệu từ di động, còn chuyện gì bọn chúng không dám làm? Nhưng anh không cho bọn chúng dễ dàng vậy đâu.
- Anh nói thì hay lắm, lần này Hoa Hạ đầu tư cơ sở sản xuất ở Kim Sơn, sao em không thấy Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng có động tĩnh gì.
Lâm Tuyết không ngừng kích thích lòng tự tôn của Cát Kiến Đức.
Không phải bộ thông tin nhét cả ba xí nghiệp kia vào dưới cờ Hoa Hạ là Cát Kiến Đức có thể sai phái người ta như con ở, tuy hai bộ trực thuộc cũ không còn nữa, nhưng người vẫn không đổi, mối quan hệ không đổi, thành ra Cát Kiến Đức mới giống kẻ cố chen chân vào.
Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng lần này không nghe lệnh Cát Kiến Đức đem cơ sở sản xuất mới đặt ở Kim Sơn, chủ yếu là do hạn chế từ hiệp hội xúc tiết kỹ thuật, ba công ty này không thể đem nhà máy hạch tâm và trung tâm nghiên cứu đặt ở Kiến Nghiệp, rồi đem lắp ráp ở Kim Sơn.
Tuy nói điện tử Hoa Hạ nắm ba phiếu ở hiệp hội xúc tiến kỹ thuật, cùng một phiếu thuộc bộ thông tin, nhưng quyền quyết định bị hán chế, một khi lạm dụng quyền lực, Cẩm Hồ có quyền giải tán hiệp hội.
Cát Kiến Đức dù biết tình trạng này, nhưng bị Lâm Tuyết chọc vào, trong lòng có chút phẫn hận, âm thầm toan tính kiếm cơ hội đổi hết cao tầng của ba công ty này.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trì Tá Anh Thọ tới tối mới biết ba phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt giữ trái phép, lo hiện trạng khai thác trái phép hỗn loạn ở Chương Châu sẽ làm cao tầng chính phủ Trung Quốc thay đổi quyết sách với đất hiếm, vội vàng gọi điện cho Đường Anh Bồi.
Một phần giao dịch của Cty kim loại đặc chủng Mitsui tiến hành qua Hoa Hi, ông ta cũng rõ Hoa Hi khống chế quá nửa mỏ quặng ở Chương Châu.
Nếu không có Hoa Hi, Mitsui tối đa mỗi năm chỉ có thể mua được 100 tấn đất hiếm khai thác hợp pháp ở Chương Châu chứ không phải là gấp 6 lần như hiện tại.
Trì Tá Anh Thọ thời gian qua ngầm thao tác ở Bắc Kinh, hôm qua mới về tới Kim Sơn, phát hiện ra Đường Anh Bồi lâu lắm rồi không chủ động liên hệ với mình, giao dịch hai bên vẫn tiến hành bình thường, nên cũng không chú ý lắm.
Lần này gọi điện tới mới biết sự thực.
Hai anh em Đường Anh Dục, Đường Anh Bồi đồng thời bị cảnh sát Kiến Nghiệp bắt giam, còn ngăn không cho tiếp xúc với bên ngoài, hiện Hoa Hi loạn lên như thế, cần hai anh em họ chủ trì đại cục, nhưng cảnh sát Kiến Nghiệp kín như bưng, không vươn tay tới được, nên mới đem thực tình nói cho Trì Tá Anh Thọ, nghĩ cảnh sát Kiến Nghiệp phải nể mặt người Nhật.
Trì Tá Anh Thọ có nghiên cứu về Trung Quốc, thậm chí còn có nhận thức tỉnh táo về quốc gia này hơn cả đại đa số người dân nước họ, nhìn ra rất nhiều nghi vấn, tự nhiên xâu chuỗi chúng với nhau, ngay lập tức lo lắng gọi điện cho Chu Cẩn Tỳ.
Chu Cẩn Tỳ đặt điện thoại xuống, lại có cảm giác máu giật giật trên đầu, vội vịn vào bàn để bản thân bình tĩnh lại, từ từ chỉnh đốn suy nghĩ, sau khi nhận được điện thoại của Trì Tá Anh Thọ, ông ta liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, hiểu được một số chi tiết trong vụ bắt giữ phóng viên Tân Hoa Xã.
Chu Cẩn Tỳ dần dần xua đi được bóng tối, nhìn thấy một khuôn mặt "ngông cuồng" hiện ra, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Xem ra nửa tháng trước bị thằng nhãi đó làm nhục không phải ngẫu nhiên, xuất hiện tình hình này có hai loại khả năng, hoặc Cẩm Hồ luôn theo sát sản nghiệp đất hiếm, hoặc thằng nhãi đó luôn nhắm vào Chu gia.
Chu Cẩn Tỳ bảo bản thân phải bình tĩnh không được tự loạn thế trận, tình hình chưa chắc đã tệ như tưởng tượng.
Chu Cẩn Du tiễn đám người Cát Kiến Đức đi, sắp xếp lại những chuyện hỗn loạn mấy ngày qua.
Tạ Hán Minh rót hai ly rượu vang tới, Chu Cẩn Tỳ thích trước khi ngủ uống một ly rượu vang, phụ nữ tới tuổi này rồi vẫn còn cuốn trong vòng xoáy đấu tranh quyền lực, càng biết phải bảo dưỡng ra sao?
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng xuyên qua pha lê trong suốt, làm ly rượu vang trông có màu như một ly máu.
- Anh Trương gặp vị nào của nhà Trì Tá thế?
Lý Tại Thù đi tới, cứ như ân oán giữa hắn và Trương Khác là ảo tưởng không thực tế của người khác, đột ngột hỏi:
- Trì Tá Anh Thọ, có điều tôi nghĩ hẳn ông ta không biết tôi.
- À.
Lý Tại Thù chỉ nghe tới cái tên này chứ không biết:
- Tú Tàng đúng là sẽ tới Trung Quốc, tôi còn định giới thiệu cho anh Trương làm quen, không ngờ hai người biết nhau rồi.
- Tôi gặp ở Tokyo, lần đó không thể coi là vui vẻ gì, tiểu thư Hinh Dư lúc đó cũng có mặt.
Nhìn ánh mắt Lý Hinh Dư thoáng qua chút ai oán, Trương Khác cười nhẹ, thế là nhẹ nhàng gạt qua chuyện quen biết Lý Hinh Dư rồi, những chuyện khác thì nói riêng cho Đường Thanh tốt hơn.
Giang Đại Nhi đã tẩy trang xong, cũng hiểu Lý Tại Thù không phải vô duyên vô cớ tới đây, liền cùng Đường Thanh và Tôn Tĩnh Hương qua một bên nói chuyện.
Lý Tại Thù đi vào chủ đề chính:
- Còn chưa kịp chúng mừng kỹ thuật nhập văn bản tiếng Trung của Cẩm Hồ thu được đột phá, Cẩm Hồ đúng là liên tục làm người ta bất ngờ.
Trương Khác cũng nở nụ cười xã giao:
- Chúng tôi là người Trung Quốc, thế nên cũng có chút ưu thế, so với cách nhập của Tự Nguyên, kỹ thuật CKE của chúng tôi có thể tăng lên % hiệu suất, đứng đây quan sát có thể cảm thụ được rõ ràng...
Cke? Lý Tại Thù nghĩ chắc là C- China, K - Keyboard, E - Enter? Nghẹ giọng ngạo nghễ của Trương Khác, Lý Tại Thù uất lắm, tuy không biết có phải hiệu suất tăng lên % không, nhưng đúng là đứng ngoài nhìn có thể cảm thụ được kỹ thuật ưu việt của Cẩm Hồ.
Muốn trong thời gian ngắn rút gọn khoảng cách với Cẩm Hồ là không thực tế, đặc biệt là kỹ thuật, một khi đối phương đi trước, còn phải né tránh lĩnh vực bản quyền của họ, càng khó hơn.
Lý Tại Thù cảm thấy nụ cười của Trương Khác hơi quỷ dị, lòng máy động, chẳng lẽ y có thể khẳng định Samsung sắp đưa kỹ thuật nhập tiếng Trung của Tự Nguyên vào di động nội địa? Chẳng lẽ trong Samsung có nội gián? Tức thì trong đầu hắn hiện lên mấy cái tên khả nghi, nhưng không chắc lắm, đành về điều tra sau.
Trương Khác đương nhiên biết Cẩm Hồ không ra sức nhanh chóng đưa kỹ thuật nhập tiếng Trung vào thị trường trong nước có thể gây chút phiền toái cho Samsung, y chẳng ngại dùng chút âm mưu quỷ kế.
Lý Tại Thù đương nhiên không có toàn quyền chính thức đề xuất mua kỹ thuật nhập tiếng Trung của Cẩm Hồ, hàn huyên chốc lát rồi cùng Lý Hinh Dư rời đi, Trương Khác còn tặng cho bọn họ mỗi người một chiếc i.
Chui vào trong xe, Lý Tại Thù chẳng có thời gian xem xét chiếc i đưa cho trợ thủ, nói:
- Giao cho phòng nghiên cứu, phải dùng tốc độ nhanh nhất có được con số đánh giá...
Lại hỏi Lý Hinh Dư:
- Em nhất định tới Trung Quốc du học, không phải có liên quan tới tên đó chứ?
- Thật không hiểu sao anh lại có cái suy nghĩ này?
Lý Hinh Dư vờ giận:
- Vừa xong anh cũng nhìn thấy rồi đấy, y căn bản coi em là người xa lạ, nếu chẳng phải anh cố tới bắt chuyện, em chẳng phải chịu ấm ức này.
Rồi quay ngoắt đầu sang một bên, giấu nụ cười trên môi.
~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Hoạt động cũng sắp kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, Trương Khác triệu tập Lỗ Khánh Sinh, Tương Vi, Lại Tề Xuân tới, nói:
- Công ty điện tín trong nước không coi trọng nghiệp vụ nhắn tin, cho nên không hỗ trợ kỹ thuật nhập tiếng Trung, vì thế rất nhiều người dùng không biết công ty điện tín còn cung cấp dịch vụ nhắn tín. Nhưng thúc đẩy công ty điện tín phát triển nghiệp vụ nhắn tin không phải một mình Cẩm Hồ là làm được, cho nên chúng ta phải có thái độ hợp tác với công ty khác ở kỹ thuật này, đó là trọng điểm cả chúng ta.
Trương Khác còn định nói thêm, nhưng Đường Thanh thò đầu vào hỏi bao giờ y mới có thể xuất phát, liền thôi, buổi tối còn mời nhóm Giang Đại Nhi ăn cơm, Lỗ Khánh Sinh không quen mọi người lắm, ngược lại Tương Vi và Tôn Tĩnh Hương rất thân thiết nên đi cùng.
Chẳng cần né tranh phóng viên bám đuôi, tới một nhà hàng Tôn Tĩnh Hương hay ăn ở Trung Hoàn, vừa mới ngồi xuống thì Hứa Duy nhận được điện thoại của Hứa Tư.
- Ừm, bọn em được Trương Khác mời đi ăn cơm, ở nhà hàng Pháp.. Cái gì, chị có việc gấp à... Vậy chị tự nói với cậu ta.
Nghe Hứa Duy nói chuyện điện thoại với Hứa Tư ngay bên cạnh, Trương Khác có cảm giác rờn rợn, nhận lấy di động Hứa Duy đưa cho:
- Vâng, em tới Hong Kong hai ngày rồi, chị tới ăn cơm cùng đi.. Ồ, chị bận lắm à? Vậy chị làm việc đi, hẹn lần khác vậy.
Vừa mới gập máy lại thì Đường Thanh ghé vào tai giọng rin rít:
- Thấy bản lĩnh nói dối không chớp mắt này, về sau ai còn dám tin bạn nữa?
Đến tối cơn mưa rả rích kéo dài suốt một ngày đã ngừng, mây tan mưa tạnh, vầng trăng lại ló ra bầu trời, Trương Khác và và Đường Thanh nắm tay nhau đi bên bờ biển dưới ánh trăng bạc lung linh.
Trương Khác kể cho Đường Thanh nghe chuyện tình cờ gặp Lý Hinh Dư ở triển lãm Tokyo:
- Trí Tá Tú Tàng có lẽ là nam nhân mà Lý Hinh Dư không muốn nhưng phải chấp nhận, cô ấy nhìn qua có vẻ giống công chúa cao quý của Samsung, nhưng chẳng tự quyết định được số phận của mình... Nam nhân đó với cô ấy có lẽ là cơn ác mộng.
- Những điều này cô ấy nói với bạn sao?
- Cô ấy sao có thể kể khổ với người không thân thiết?
Trương Khác nhìn đớt sóng trắng từ xa xa cuộn tới, giọng có chút xa xăm:
- Đôi mắt này của mình có thể nhìn thấy những thứ người thường không nhìn thấy, thậm chí mình nhìn thấy cuộc sống đang độ rực rỡ của cô ấy kết thúc trong góc tối chật hẹp.
- Đó là cảnh bạn thấy trong mơ à?
- Bạn tin không?
Trương Khác nhìn vào đôi mắt như nước biển dưới ánh trăng của Đường Thanh.
- Mặc dù hoài nghi bạn lấy giấc mơ ra kiếm cớ...
Đường Thanh mím môi nói:
- Nhưng mình tin bạn, mình thậm chí còn cảm nhận được bạn đang chờ đợi một người khác.
- Lại nghĩ lung tung rồi, có bạn bên cạnh, mình còn chờ đợi cái gì nữa?
Trương Khác trào dâng tình cảm, ôm chặt lấy Đường Thanh vào lòng.
Đường Thanh áp mặt vào lồng ngực Trương Khác, im lặng nghe tiếng tim đập của y, tựa hồ cảm thụ được đau buồn giấu kín dưới đáy lòng của y, nhưng cô không nói gì, đôi khi cảm thụ được là được rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ chỗ Lý Tại Thù biết được tin Trì Tá Tú Tàng sẽ tới Trung Quốc nhậm chức, Trương Khác chẳng thấy bất ngờ, bất kể có phải là Trì Tá Tú Tàng hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì đặc biệt, chỉ là không ngờ rằng Lý Hinh Dư quyết định tới Trung Quốc du học, mặc dù cô có thể tạm thời không thoát được bóng ma của Trì Tá Tú Tàng và gia tộc bao phủ lên cuộc đời, nhưng quỹ tích cuộc đời cô đã đi vào lối rẽ khác rồi, mong cô có được tương lai khác hẳn.
Ngày Trương Khác và Hứa Tư cùng rời Hong Kong, sau khi xuống máy bay tới căn nhà gỗ bên hồ liền nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân tại Bắc Kinh, nói thời gian qua Trí Tá Anh Thọ ở Bắc Kinh hoạt động tích cực, qua lại mật thiết với lãnh đạo của ban đất hiếm Quốc vụ viện, hết sức đáng nghi.
Ban nghành tình báo bộ tổng tham mưu đã tham gia điều tra vấn đề đất hiếm, nhưng không chính thức, chỉ thông qua nhiều con đường thu thập tình báo, vì tầng cấp lợi ích của quân đội cũng rất phức tạp.
Theo Diệp Kiến Bân nói, sự kiện ngày - kích động thần kinh của cao tầng tướng lĩnh quân đội, khiến quân đội hạ quyết tâm điều tra tới cùng chuyện nội ngoại câu kết ở chính sách đất hiếm.
Ngày hôm qua khi Trì Tá Anh Thọ tiếp mấy quan lớn bộ ủy TW, để Pocket PC luôn mang theo bên mình trong nhà khách, nhân viên điều tra âm thầm đột nhập vào phòng ông ta, bật chiếc Pocket PC đó...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thôi Văn Nghị không thể tùy tiện rời cương vị công tác, đêm vẫn còn ở thư phòng, trên bàn là đống tài liệu, nhận được điện của con trai, trách:
- Công việc có thể hoãn lại, con làm thế không phải khiến mẹ thêm lo à?
- Mẹ hiểu con mà, vả lại tranh thủ thời gian sửa soạn tài liệu cũng là tự đòi lại công bằng cho con.
Thôi Úc Hằng cười, chỉ nhếch mép được lên một chút, nếu không rất đau:
- Tiểu Mạn nói trong tay ba khả năng có tư liệu của cậu học sinh kia, còn rất tò mò, ba lộ cho con biết một chút được không?
-...
Thôi Văn Nghị trầm ngâm một lúc mới nói:
- Đứa học sinh kia của Tiểu Mạn là một dị loại, trước kia con biện luận với cha mảnh đất Trung Quốc này sinh ra được Bill Gates thì trưởng thành cũng chẳng thể thành Tôn Chính Nghĩa...
Tối qua khi gọi điện thoại Thôi Văn Nghị đã biết thân phận của Trương Khác, cho nên mới nghe ý kiến của y giải cứu con mình.
Thôi Úc Hằng không phát ra được tiếng nào, thật khó tưởng tượng được chàng trai sáng nay đứng trước giường bệnh lại là người sáng lập Cẩm Hồ, sự thực này khiến người ta khó tiêu hóa, nhưng phù hợp với hoang mang của Tiểu Mạn, thái độ của các phương diện.
Nhưng Cẩm Hồ nhiệt tình tham gia vào chuyện Chương Châu có ý đồ gì? Quy mô điều tra dứt khoát không phải chỉ có hai phóng viên của báo Kiến Nghiệp.
Thôi Văn Nghị cũng đoán ra được nét mặt con trai lúc này:
- Thái Vân Phi vừa mới gọi điện cho ba, nói Cẩm Hồ lấy danh nghĩa Báo sáng Kiến Nghiệp điều tra rất tỉ mỉ về hiện trạng tài nguyên đất hiếm của Chương Châu, xuất phát từ lập trường của mình, con thử phân tích cho ba mục đích của bọn họ là gì?
- Trong tay con không có tài liệu tỉ mỉ về chàng trai đó, làm sao phân tích được?
Thôi Úc Hằng đúng là đoán không ra, nhưng nghĩ tới một vấn đề quan trọng:
- Theo như ba nói thì ba năm trước khi Tiểu Mạn mới tới Hải Châu thì Cẩm Hồ cũng đã có chút quy mô, vậy cậu ta không phải đơn thuần là tên hoàn khố trong trường...
- Cậu ta còn chẳng phải lấy thân phận học sinh ra yểm hộ hay sao?
Thôi Văn Nghị thở dài:
- Trước kia cũng có e cậu ta quá kiêu ngạo, không thích tiếp xúc chính diện....
*** Tôn Chính Nghĩa - Masayoshi Son: Chủ tịch kiếm CEO của SoftBank Mobile, người giàu nhất Nhật.
*** Bill Gates: do trước kia bỏ học, nên hiện gần như đang thất nghiệp
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
Diệp Kiến Bân cầm tài liệu về hiện trạng và tương lai phát triển sản nghiệp đất hiếm mà Địch Đan Thanh làm theo yêu cầu của Trương Khác, vừa xem vừa cảm khái:
- Cái thẳng nhóc này làm sao mà tốt số thế, kiếm được trợ lý như cô, vừa bổ mắt lại tài cán, hay sang làm trợ lý cho tôi đi.
- Cho dù tôi sẵn lòng làm trợ thủ cho anh cũng cần chị Đinh phê chuẩn mới được, tôi không muốn suốt ngày bị chị ấy phòng như phòng trộm.
Địch Đan Thanh chẳng chút nương tình chọc vào chỗ đau của Diệp Kiến Bân.
- Nhìn thấy chưa, có trợ thủ như vậy chưa chắc là chuyện may mắn đâu.
Nói tới đó nhận ra câu "vừa bổ mắt vừa tài cán" của Diệp Kiến Bân còn có ý khác, không nhịn được lại cười phá lên.
*** tài cán - năng can, tức là vừa bổ mắt lại có thể XXX được.
Địch Đan Thanh nghe vậy lườm Trương Khác một cái, đúng lúc Hứa Hồng Bá đang đứng nói chuyện với Trương Khác ở cửa sổ nhìn sang, chột dạ quay đầu đi, tiếp tục giảng giải chi tiết phương án cho Diệp Kiến Bân, cô sợ ánh mắt như nhìn thấu lòng người của ông.
Thấy cảnh đó Hứa Hồng Bá khẽ thở dài nhưng không nói gì, với phương án thương nghiệp cụ thể ông không hứng thú, ở phương diện này Cẩm Hồ có đủ nhân sĩ chuyên nghiệp rồi, ông chỉ giúp Trương Khác suy nghĩ tới những nhân tố đứng đằng sau văn bản luật pháp.
Tuy có Địch Đan Thanh ở bên giải thích, Diệp Kiến Bân vẫn phải day huyệt thái dương, đứng dậy cũng thấy đầu choáng váng.
- Ài, cái này phải bỏ công sức rất lớn đây..
Diệp Kiến Bân vò đầu đi tới cửa sổ, nhưng ban đêm cái mùi từ Ẩm Mã Hà truyền tới chẳng giảm chút nào, làm hắn càng khó chịu.
Trương Khác thở dài:
- Thị trường trong nước dù rất lớn, nhưng chính phủ TW sẽ không để Cẩm Hồ dựa vào thị trường trong nước trở thành con quái vật khổng lồ không thể khống chế, Cẩm Hồ chỉ đứng chân trong nước, sẽ ngày càng bị chính sách kiềm chế, có lẽ tới một ngày bọn họ sẽ phải dựa vào Cẩm Hồ, nhưng bọn họ mãi mãi không bỏ nỗ lực khống chế Cẩm Hồ.
Hứa Hồng Bá gật đầu tỏ ý trẻ nhỏ dễ dạy:
- Đúng, tương lai của Cẩm Hồ ở ngoài chứ không ở bên trong.
Đương nhiên không có nghĩa là Cẩm Hồ chuyển tài sản ra nước ngoài hay là Trương Khác kiếm lấy thân phận công dân nước ngoài, Trương Khác hiểu ý ông:
- Mục tiêu của Cẩm Hồ là đứng vững chân trong thị trường toàn cầu, hiện với thể chế kinh tế này, chúng ta cạnh tranh với doanh nghiệp ngoại ở trong nước cũng phải trả giá lớn, khỏi nói tới cạnh tranh bên ngoài được nhà nước ủng hộ. Hiện chúng ta cần làm là phải bố cục trước, để tham gia vào chiến lược kinh tế đối ngoại quốc gia ở mức độ nhất định, chỉ có lợi ích nhất trí mới là có thể làm địa vị của chúng ta ở trong nước được ổn định, không lo một hai thằng hề có thể làm lay động được.
Trương Khác không cần che dấu ý đồ của mình, đương nhiên cũng cần kéo Diệp Kiến Bân vào cùng thực hiện ý đồ này.
Phương án Địch Đan Thanh soạn ra bao gồm lập một loạt công ty ở các quốc gia tiêu phí, xuất khẩu đất hiếm, thành một con đường lưu thông hoàn chỉnh, chặt chẽ hơn nữa có thể khống chế được.
Công ty nước ngoài có thể do Việt Tú đầu tư thành lập, công ty tư trong nước muốn tham gia vào sản nghiệp đất hiếm thì rất mẫn cảm, Trương Khác suy tính liên hợp với ngân hàng thương nghiệp Hải Châu, Kiến Nghiệp cùng tổ chức công ty, cho dù công ty lập nên để hai ngân hàng chiếm đa số cổ phần cũng không sao, chỉ cần đảm bảo con đường lưu thông này luôn nằm trong tay Cẩm Hồ là được.
- Đương nhiên phương án này còn chưa hoàn chỉnh lắm, vội vội vàng vàng lập ra trong một tháng, khi chấp hành còn phức tạp...
Trương Khác nhíu mày, tựa hồ đang tưởng tượng ra khó khăn trong đó:
- Phải điều động hết mọi quan hệ có thể.
- Hiện nguồn lực Cẩm Hồ có thể điều động cũng khá khủng bố rồi, cậu không cần tự xem nhẹ bản thân.
Diệp Kiến Bân vỗ vai Trương Khác.
- Phương án này có thể bắt đầu chấp hành trước ở trong nước.
Trương Khác cười, mày dãn ra nói:
- Mấy ngày qua tôi luôn nghĩ đặt tên công ty này thế nào cho tốt, hiếm khi có cả thầy Hứa và anh Diệp ở đây, chúng ta cùng thảo luận.
- Chuyện này còn cần phí công thảo luận à?
Diệp Kiến Bân kỳ quái:
- Muộn thế này rồi, ở đây lại nặng mùi, tôi về khách sạn trong thành phố ngủ đây, công ty lấy tên gì, tự cậu chọn.
- Anh thấy đặt là Khoáng nghiệp Thịnh Hâm thì sao? Bất kể là trong hay ngoài nước đều lấy tên Thịnh Hâm...
Thấy Diệp Kiến Bân muốn đi, Trương Khác nói nhanh:
- Ê này, cậu có ý gì thế hả?
- Phương án này khi chấp hành rất phức tạp, nhiên quan tới quan hệ nhân sự, tôi không nghĩ ai thích hợp hơn anh.
Trương Khác lúc này mới để lộ ý đồ chân chính, cười híp mắt nói:
- Mục đích tập đoàn khoáng nghiệp không phải chỉ tham dự khai thác tài nguyên đất hiếm trong nước, như thầy Hứa nói đấy, tương lai ở ngoài không ở trong, bên ngoài bầu trời rộng lớn ra sao lúc này còn chưa biết. Trong nước hiện mẫu năm tổng ngạch xuất khẩu đất hiểm chưa tới 20 triệu, trước tiên bỏ ra 400 triệu khởi động, anh thấy sao.
Diệp Kiến Bân ngớ ra không ngờ Trương Khác tính kế cả mình vào rồi.
Trương Khác không để ý tới hắn, quay sang nói:
- Lần này lại phải làm phiền thầy rồi.
Hứa Hồng Bá vuốt râu:
- Giám đốc Diệp không chê tôi chứ hả?
Diệp Kiến Bân vẫn chưa quyết được.
Trương Khác dụ khị:
- Anh không thấy xen vào chuyện điện khí Thịnh Hâm quá nhiều làm trở ngại cho anh Thiệu à? Hơn nữa chuỗi siêu thị điện máy trong nước với anh làm gì còn thách thức nữa, tôi suốt ngày nghe anh oán trách nên mới nhường vị trí này cho anh đấy.
- Ồ, ra là cậu toàn nghĩ cho tôi thôi.
Diệp Kiến Bân họa điên mới tin lời ma quỷ đó:
- Tôi biết cậu có bàn với chú Hai chuyện này, ngoài chú Hai ra hiện còn ai ủng hộ cậu?
- Tôi đã nói với tỉnh trưởng Lý, ông ta tất nhiên không thỏa mãn chỉ có tiếng nói ở sự vụ địa phương...
Trương Khác cười khì:
- Còn nữa đang đợi tiếp xúc là quân đội, ứng dụng đất hiếm trong lĩnh vực quân sự cực lớn, từ góc độ quân sự mà xét, tuyệt đối không cho phép khai thác điên cuồng như vậy, sao có thể không phát ra tiếng nói. Tướng quân Thôi đang đợi anh đấy...
Diệp Kiến Bân giờ có chút hối hận vì buổi tối nhét Trương Dịch vào Thế Kỷ Cẩm Hồ, làm ơn mắc oán, hai chú cháu nhà này một gian một manh, trầm ngâm một lúc nói:
- Bất kể thế nào, công ty muốn thành công không thể thiếu sự hỗ trợ tài chính của Cẩm Hồ, tôi thấy cứ đặt là khoáng nghiệp Cẩm Hồ đi, xem kiếp này nước ta có sinh ra được một tài phiệt khuynh đảo quốc gia không.
- Làm gì có dã tâm lớn thế... Nhưng mà đương nhiên, chỉ cần có khả năng tất nhiên phải nỗ lực.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trong tòa biệt thự thành ủy gần hồ, đèn vẫn sáng, tới tận khuya, Cát Kiến Đức và Cát Ấm Quân, Lâm Tuyết, Vương Hải Túc mới đi, khi bọn họ lên xe, không chú ý thấy Triệu Hữu Luân đứng ở cửa sổ biệt thự gần đó nhìn bọn họ.
Chu Cẩn Du từ khi lên làm bí thư thành ủy Kim Sơn tới nay, tuy bị hành lang số của Kiến Nghiệp che lấp hào quang, nhưng vẫn làm ra được một số thành tích không tệ, hạng mục khu công nghiệp điện và khu sản nhiệp phần mềm đã chính thức khởi động, điện tử Hoa Hạ cũng đã đầu tư cơ sở sản xuất 1 tỷ đồng vào Kim Sơn, so với Triệu Hữu Luân, chắc chắn Chu Cẩn Du đáng khẳng định hơn.
Rất ít khi nhìn thấy vợ chồng Chu Cẩn Du giữ khách tới đêm khuya thế này, bà ta sợ Cẩm Hồ vươn tay tới Kim Sơn? Triệu Hữu Luân nghĩ thế, nhìn mấy cỗ xe rời đi, mới quay về bàn, muốn đứng vững chân ở Kim Sơn thật không dễ dàng gì.
Lâm Tuyết ngồi trên xe Cát Kiến Đức.
Cát Kiến Đức thời gian qua vì chuyện cơ sở sản xuất ở Kim Sơn mà thường xuyên tới đây, làm giám đốc Hoa Hạ, thời gian tự do hơn làm phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch nhiều.
- Tên nhóc đó hiện có thể bỏ ra 2.2 tỳ mua Thần Hi, đúng là mạnh tay.
Lâm Tuyết như giây leo bám trên người Cát Kiến Đức, cô ta biết phải lấy lòng nam nhân ra sao, nhất là nam nhân năm sáu chục tuổi, xoa cằm Cát Kiến Đức nhõng nhẽo:
- Tinh Điển mấy năm qua khai phát nhà đất tổng trị giá còn chưa quá được 1 tỷ, hiện chỉ hi vọng vào Hoa Hạ để lấy lại chính nghĩa thôi, đừng để Cẩm Hồ bắt nạt công ty nhỏ.
Cát Kiến Đức cười khẩy:
- Bọn chúng nằm mơ nói mộng, Thần Hi đâu phải quốc xĩ thua lỗ, không phải gánh nặng chính phủ, Lương Vĩ Pháp muốn bán, Thượng Học Nghĩa phải nghĩ cho kỹ. Cẩm Hồ thường làm những chuyện sấm chớp to mà mưa thỉ nhỏ, như hạng mục bột giấy năm xưa, tới giờ có nhắc tới đâu, làm ầm lên nửa năm, không ngờ lại xúi bẩy Kiến Nghiệp làm Hành lang số, em có chẳng tên nhãi đó lần này cũng không chơi mê hồn trận.
- Vậy anh nghĩ bọn chúng muốn làm cái gì?
Lâm Tuyết gật như ngồi hẳn trong lòng Cát Kiến Đức.
- Làm sao anh biết.
Cát Kiến Đức mặt đê mê bóp mông cô ta:
- Điều kiện mua Thần Hi hơi quỷ dị, em nói Thần Hi có đảm bảo được lợi nhuận nếu không làm ô nhiễm môi trường sao?
Lâm Tuyết phụng phịu:
- Kệ nói thế nào cũng phải đề phòng, ở Kiến Nghiệp em phải chịu uất ức rồi, chẳng lẽ tới Kim Sơn vẫn phải nhẫn nhịn.
Cát Kiến Đức cười:
- Bọn chúng dám dùng khoản tiền lớn mua quốc xĩ, chủ yếu là vì dự báo tốt về tiền đồ di động trong nước, nếu có thể đảm bảo kiếm được mỗi tháng vài trăm triệu từ di động, còn chuyện gì bọn chúng không dám làm? Nhưng anh không cho bọn chúng dễ dàng vậy đâu.
- Anh nói thì hay lắm, lần này Hoa Hạ đầu tư cơ sở sản xuất ở Kim Sơn, sao em không thấy Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng có động tĩnh gì.
Lâm Tuyết không ngừng kích thích lòng tự tôn của Cát Kiến Đức.
Không phải bộ thông tin nhét cả ba xí nghiệp kia vào dưới cờ Hoa Hạ là Cát Kiến Đức có thể sai phái người ta như con ở, tuy hai bộ trực thuộc cũ không còn nữa, nhưng người vẫn không đổi, mối quan hệ không đổi, thành ra Cát Kiến Đức mới giống kẻ cố chen chân vào.
Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng lần này không nghe lệnh Cát Kiến Đức đem cơ sở sản xuất mới đặt ở Kim Sơn, chủ yếu là do hạn chế từ hiệp hội xúc tiết kỹ thuật, ba công ty này không thể đem nhà máy hạch tâm và trung tâm nghiên cứu đặt ở Kiến Nghiệp, rồi đem lắp ráp ở Kim Sơn.
Tuy nói điện tử Hoa Hạ nắm ba phiếu ở hiệp hội xúc tiến kỹ thuật, cùng một phiếu thuộc bộ thông tin, nhưng quyền quyết định bị hán chế, một khi lạm dụng quyền lực, Cẩm Hồ có quyền giải tán hiệp hội.
Cát Kiến Đức dù biết tình trạng này, nhưng bị Lâm Tuyết chọc vào, trong lòng có chút phẫn hận, âm thầm toan tính kiếm cơ hội đổi hết cao tầng của ba công ty này.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trì Tá Anh Thọ tới tối mới biết ba phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt giữ trái phép, lo hiện trạng khai thác trái phép hỗn loạn ở Chương Châu sẽ làm cao tầng chính phủ Trung Quốc thay đổi quyết sách với đất hiếm, vội vàng gọi điện cho Đường Anh Bồi.
Một phần giao dịch của Cty kim loại đặc chủng Mitsui tiến hành qua Hoa Hi, ông ta cũng rõ Hoa Hi khống chế quá nửa mỏ quặng ở Chương Châu.
Nếu không có Hoa Hi, Mitsui tối đa mỗi năm chỉ có thể mua được 100 tấn đất hiếm khai thác hợp pháp ở Chương Châu chứ không phải là gấp 6 lần như hiện tại.
Trì Tá Anh Thọ thời gian qua ngầm thao tác ở Bắc Kinh, hôm qua mới về tới Kim Sơn, phát hiện ra Đường Anh Bồi lâu lắm rồi không chủ động liên hệ với mình, giao dịch hai bên vẫn tiến hành bình thường, nên cũng không chú ý lắm.
Lần này gọi điện tới mới biết sự thực.
Hai anh em Đường Anh Dục, Đường Anh Bồi đồng thời bị cảnh sát Kiến Nghiệp bắt giam, còn ngăn không cho tiếp xúc với bên ngoài, hiện Hoa Hi loạn lên như thế, cần hai anh em họ chủ trì đại cục, nhưng cảnh sát Kiến Nghiệp kín như bưng, không vươn tay tới được, nên mới đem thực tình nói cho Trì Tá Anh Thọ, nghĩ cảnh sát Kiến Nghiệp phải nể mặt người Nhật.
Trì Tá Anh Thọ có nghiên cứu về Trung Quốc, thậm chí còn có nhận thức tỉnh táo về quốc gia này hơn cả đại đa số người dân nước họ, nhìn ra rất nhiều nghi vấn, tự nhiên xâu chuỗi chúng với nhau, ngay lập tức lo lắng gọi điện cho Chu Cẩn Tỳ.
Chu Cẩn Tỳ đặt điện thoại xuống, lại có cảm giác máu giật giật trên đầu, vội vịn vào bàn để bản thân bình tĩnh lại, từ từ chỉnh đốn suy nghĩ, sau khi nhận được điện thoại của Trì Tá Anh Thọ, ông ta liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, hiểu được một số chi tiết trong vụ bắt giữ phóng viên Tân Hoa Xã.
Chu Cẩn Tỳ dần dần xua đi được bóng tối, nhìn thấy một khuôn mặt "ngông cuồng" hiện ra, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Xem ra nửa tháng trước bị thằng nhãi đó làm nhục không phải ngẫu nhiên, xuất hiện tình hình này có hai loại khả năng, hoặc Cẩm Hồ luôn theo sát sản nghiệp đất hiếm, hoặc thằng nhãi đó luôn nhắm vào Chu gia.
Chu Cẩn Tỳ bảo bản thân phải bình tĩnh không được tự loạn thế trận, tình hình chưa chắc đã tệ như tưởng tượng.
Chu Cẩn Du tiễn đám người Cát Kiến Đức đi, sắp xếp lại những chuyện hỗn loạn mấy ngày qua.
Tạ Hán Minh rót hai ly rượu vang tới, Chu Cẩn Tỳ thích trước khi ngủ uống một ly rượu vang, phụ nữ tới tuổi này rồi vẫn còn cuốn trong vòng xoáy đấu tranh quyền lực, càng biết phải bảo dưỡng ra sao?
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng xuyên qua pha lê trong suốt, làm ly rượu vang trông có màu như một ly máu.