Ngày 17, Trì Tá Tú Tàng lên máy bay tại Tokyo, trước khi hắn xuất phát tới Trung Quốc, được hay tin trưa hôm đó người phụ trách sự vụ kim loại đặc chủng của Mitsui ở Trung Quốc bị an ninh quốc gia TQ bắt, còn là thành viên nhà Trì Tá.
Từ thập niên 70 tới nay, Mitsui thành lập 16 chi nhánh ở Trung Quốc, phân ra xử lý toàn bộ nghiệp vụ của Mitsui ở Trung Quốc, kim loại đặc chủng chỉ là 1/16 chi nhánh đó, nhưng bị ban ngành an ninh quốc gia bắt không phải là sự kiện chính trị tầm thường.
Trì Tá Tú Tàng xét tầm nghiêm trọng của vấn đề, lập tức trì hoãn chuyên bay, một mặt liên hệ đại sứ quán ở TQ, một mặt báo cho người tổng sự vụ ở TQ, xác nhận nguyên nhân Trì Tá Anh Thọ bị bắt rồi cùng cao tầng Mitsui thảo luận đối sách, nếu cần thậm chí liên hệ quan viên ngoại giao để giao thiệp với Trung Quốc.
Trong chiếc Pocket Pc của Trì Tá Anh Thọ có hơn 500 trang tài liệu, trong đó đại bộ phận là văn kiện cơ mật sản nghiệp đất hiếm quốc gia, thậm chí còn có ghi lại cả lời phê của lãnh đạo TW.
Nhân viên điều tra còn phát hiện ra một bảng danh sách, bên trên lần lượt là ngày tháng năm, tên người nhận hối lộ của bọn chúng, trong đó tổng cộng 26 quan viên địa phương cùng bộ ủy ban quốc gia, Trì Tá Anh Thọ hối lộ hơn 5 triệu USD, trong đó đã chi ra 50 000 USD cùng tên người nhận hối lộ.
Ngày 16, lãnh đạo bộ tổng tham mưu sau khi ngay trong đem nghe báo cáo, sáng ngày 17 liền khẩn cấp giao cho an ninh quốc gia, để bọn họ tiếp nhận điều tra.
Vì Trì Tá Anh Thọ có kế hoạch trở về Nhật trong thời gian gần, tránh manh mối đứt giữa chừng, an ninh quốc gia lập tức quyết định bắt giữ Trì Tá Anh Thọ, đồng thời thông báo tỉnh Giang Nam tiến hành lục soát khẩn cấp văn phòng kim loại đặc chủng Mitsui ở Kim Sơn và bắt nhân viên liên quan.
Tại nơi ở của Trì Tá Anh Thọ thu được giấy biên nhận của người nhận hối lộ, đối chiếu với danh sách trong máy, phát hiện Chu Cẩn Tỳ lấy tên giả "Diêu Ngọ Hồng" nhận của Trì Tá Anh Thọ ba lần với 4.2 vạn USD.
Trương Khác khi đáp máy bay xuống Kiến Nghiệp thì được Diệp Kiến Bân gọi điện thông báo cục an ninh quốc gia, viện kiểm sát Bắc Kinh thành lập tiểu tổ chuyên án 516 bí mật điều tra vụ này.
Gần hoàng hôn, Trương Khác và Hứa Tư lái xe về căn nhà gỗ, khi đi qua ngõ Học Phủ thấy một chiếc xe cấp cứu phóng vọt qua, rẽ vào ngõ trước bọn họ.
Không biết trong ngõ xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ xuống xe đi bộ vào ngõ, thấy xe cấp cứu đỗ phía trước không xa, trong đám đông vây quanh có cả Đỗ Phi, Mông Nhạc.
Trương Khác và Hứa Tư đi tới, người bị thương đã được đưa vào xe cứu hộ.
- A, hai người về lúc nào thế?
Đỗ Phi nhìn thấy Trương Khác và Hứa Tư đứng sau lưng vui mừng reo lên:
- Vừa về, xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Khác nhìn thấy vũng máu nhỏ, có vẻ không phải chuyện gì to tát:
- Chu Cẩn Tỳ đó.
Đỗ Phi cười rất hả hê:
- Nghe nói lão ta tản bộ trên phố, nhận được một cú điện thoại liền ngã cắm mặt xuống đất, không ai biết xảy ra chuyện gì.
Trương Khác hối hận vô cùng, nắm đấm siết chặt lại, chỉ thiếu một bước nữa thôi là nhìn thấy cảnh lão già này nằm thẳng cẳng trên phố, làm sao không tức cho được:
- Sớm biết vậy không nhận điện thoại của anh Diệp ở sân bay, làm chậm mất mấy phút.
- Mày biết chuyện gì xảy ra à?
- Hừ.
Trương Khác nhìn chiếc xe cứu hộ khởi động chuẩn bị đi:
- Đối với lão ta mà nói, có lẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa là may mắn.
Với tài liệu bên an ninh quốc gia nắm giữ, Chu gia có mỗi quan hệ lớn đến đâu cũng không bảo vệ nổi Chu Cẩn Tỳ, nếu ông ta lần này ngã gục luôn, nói không chừng có người nể tình mà xử lý nương nghẹ.
Lúc này Thôi Quốc Hằng và trợ giảng của chu Cẩn Tỳ đi nhanh tới, thấy đám Trương Khác vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, giáo sư Chu đâu?
- Lần này không liên quan gì tới chúng tôi.
Trương Khác nói một câu khiến người ta phát ghét, mới đánh mắt sang xe cứu hộ:
- Giáo sư Chu được đưa lên xe rồi, tôi cũng vừa tới đây, không rõ vì sao ông ấy nhận được một cú điện thoại lại ngã lăn quay ra đường, chắc là có tin dữ.
Thôi Quốc Hằng không truy cứu mà vội quay lại bảo tên trợ giảng:
- Thầy Tiểu Chu, mau đi tìm vợ giáo sư Chu, rồi cùng tới bệnh viên chiếu cố.
Tên trợ giảng vừa rồi bị Hứa Tư bắt mất hồn, mãi mới phản ứng lại, lắp bắp hỏi:
- Tìm sư mẫu.. Tới bệnh.. viện.. Tới, bệnh viện nào?
- Cậu không thấy xe cấp cứu của quân y viện à?
Thôi Quốc Hằng rất bất mãn, nhìn sang phía Hứa Tư, cũng thấy chao đảo, chẳng trách hắn lại thất thố, một khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, gò má sáng bóng, da dẻ trắng mịn như tuyết đầu mùa, dưới hàng mi như núi xa là đôi mắt long lanh động lòng người, mỹ nhân vạn người không có một này điềm tĩnh đứng bên Trương Khác, làm người ta đoán không thấu thân phận y.
Thôi Quốc Hằng mấy ngày qua tìm tìm Trương Khác, bài viết vạch trần bạo loạn ở Indo lan đi trên mạng với tốc độ chóng mặt, học sinh các trường hết sức phấn nộ kích động, làm lãnh đạo trường vấn vả công tác ổn định tâm tình, vậy mà cái tên gây họa lại chạy mất.
Hắn cứ lo bộ giáo dục sẽ phái người xuống truy xét, phạm vi sự việc đã vượt quá trường, các giáo viên trong trường chia thành hai phe đối lập hoàn toàn, có người cực kỳ tán thường hành vi của Trương Khác, người thì căm hận, sợ bộ giáo dục có ý kiến với trường, lo nhiễu loạn trật tự trường học.
Làm Thôi Quốc Hằng bất ngờ là mãi chẳng có ai tra vụ này, ngay cả Lý Hồng Minh khi bố trí làm công tác tư tưởng cho sinh viên cũng hoàn toàn không nhắc tới kẻ gây họa.
Lộ ra rồi thì quan trọng là xử lý hậu quả, Thôi Quốc Hằng đoán bên trên nghĩ như thế.
Thôi Quốc Hằng trước kia rất muốn tìm hiểu về chàng sinh viên thần bí này, nhưng thấy Hứa Tư đứng bên Trương Khác, thầm nghĩ mình đừng nên nhúng vào vũng nước này thì hơn, liền gật đầu với Trương Khác rồi rời đi.
Chu Cẩn Tỳ là giáo sư nổi tiếng trong nước, phải kịp thời báo tin cho hiệu trưởng, nếu kinh động tới giới truyền thông thì trường học cũng phải có cách ứng phó.
Xe cấp cứu đi xa, người vây quanh cũng tan hết, không ít người lén lút nhìn Hứa Tư.
Mông Nhạc lúc này mới hiểu chân tướng tàn khốc mỹ nữ luôn vây quanh một số người, vỗ vai Trương Khác hỏi:
- Cậu lừa ở đâu được thần tiên tỷ tỷ thế?
Hứa Tư bật cười khúc khích, đưa bàn tay mềm mại trắng mịn ra:
- Cậu là Mông Nhạc à? Tôi là chị của Trương Khác và Đỗ Phi, nghe họ nhắc tới cậu và những người bạn trong trường luôn, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm làm quen.
Kéo cả Đỗ Phi vào là để làm người khác giảm bớt tò mò quan hệ giữa cô và Trương Khác.
Đây gọi là chuyện tốt chưa ra khỏi nhà, chuyện xấu đã truyền khắp ngõ, đám Trương Khác vừa mới tới quán ăn thì tin tức Chu Cẩn Tỳ xuất huyết não truyền khắp Đông Hải, cách lần ngất xỉu trước có một tháng, giữ được mạng là lý tưởng rồi, nhưng chỉ e Chu Cẩn Tỳ cũng không muốn tình lại để nhìn thấy cái còng tay lãnh lẽo.
Trương Khác gọi điện thoại cho Từ Học Bình, ông không nói gì, chỉ thở dài, cái chết của Từ Chí Minh cũng tính do Chu Cẩn Tỳ gián tiếp gây ra, Từ Học Bình lòng có khoáng đạt đến đâu cũng không quên được mối hận này.
Trương Khác không còn lo con rắn độc Chu Cẩn Tỳ này nấp trong bóng tối thừa cơ cắn người nữa, tiếp đó lại gọi điện cho Tạ Vãn Tình, thời gian qua cô luôn ở Kiến Nghiệp:
- Chị muốn gặp em.
Trương Khác trầm mặc.
- Em nói Hứa Tư, chị cũng muốn gặp cô ấy.
Tạ Vãn Tình dịu dàng nói:
- Thế chẳng phải xong sao, có gì khó xử đâu?
Dưới sự thúc đẩy của Lương Vĩ Pháp, chướng ngại việc Tân Quang trồng rừng ở Giang Nam đã có lay động, chỉ là tạm thời chưa được thoải mái như ở Đông Hải, quy mô cũng kém xa kế hoạch.
Nhưng Thịnh Hâm tiến quân vào Giang Nam rất thuận lợi, hạ tuần tháng , siêu thị chính đã khai trương ở trung tâm thành phố Kim Sơn.
Hải Thái cũng học theo mô hình của Thịnh Hâm, mở siêu thị chính cỡ lớn ở Kim Sơn, hai siêu thị chính của hai công ty ở trên đường Giải Phóng, cách nhau chưa tới mét.
Thịnh Hâm lập tức phản kích, trước khi siêu thị chính kinh doanh, đã chuẩn bị mở ba siêu thị khác ở thành khu khác của Kim Sơn, đảm bảo ưu thế với Hải Thái.
Mô hình thương nghiệp rất dễ mô phỏng, năng lực quản lý của Tạ Ý cũng không cần nghi ngờ, nhưng những nguồn lực đằng sau như tài chính, hậu cẩn, thương hiệu mới là thực lực chống đỡ cho cạnh tranh.
Một năm trước, Thịnh Hâm được Việt Tú đầu tư hỗ trợ, mạnh dạn mở rộng chiếc lược siêu thị chính trong vòng hạch tâm thương nghiệp toàn quốc, đánh chiếm mạng lưới chuỗi siêu thị toàn quốc.
Tất nhiên Hải Thải vốn chỉ hài lòng trong một vùng Đông Hải không thể sánh được.
Với thế cục hiện nay, Chu Cẩn Du cũng không dám tùy tiện sử dụng nguồn lực hành chính trực tiếp hỗ trợ cho Hải Thái, trong lòng bọn họ đều rõ, thời điểm này cho dù bị tóm lấy một nhược điểm dù nhỏ nhất, thì khả năng ngay chút sức kháng cự cuối cùng cũng không còn.
Chu Cẩn Tỳ nằm trong bệnh viện gần ngày không hề có dấu hiệu tỉnh lại, tổ chuyên án chỉ giám thị trị liệu của ông ta, không có hành động kế tiếp.
Về phần Chu Cẩn Tỳ dùng phương án trị liệu gì thì cần gia đình ông ta quyết định, cho dù gia đình ông ta quyết định bỏ hoàn toàn trị liệu, tổ chuyên án cũng chẳng thể làm gì.
Thôi Văn Nghị trước khi tới Kiến Nghiệp, đại biểu quân đội nghe tổ chuyên án báo cáo tiến triển vụ án, hiện phía Nhật cũng có ý đồ gây áp lực với tổ chuyên án, muốn ép phía Trung Quốc thả ngay nhân viên liên quan phía Nhật.
Kết quả điều tra vụ án sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hướng điều chỉnh chính sách đất hiếm, nên cả phía Hàn cũng quan tâm mật thiết tới việc này.
Nhưng tình hình chẳng phải những kẻ đó có thể khống chế, ngày , kỷ ủy tỉnh ủy Giang Nam tiến hành song quy Vệ Trì Kiến bí thư thành ủy Chương Châu, đây là bước đột phá lớn nhất của vụ án.
Chuyện phát triển tới mức này có muốn che cũng không che đậy được nữa, Trương Khác lúc này cũng khoanh tay ngồi xem diễn biến.
Ngày , Diệp Kiến Bân mời bộ tổng trang bị, bộ khoa học kỹ thuật, ban đất hiếm quốc vụ viện tới Kiến Nghiệp tham gia buổi báo cáo tiền độ thị trường cùng ứng dụng kỹ thuật của đất hiếm, trung tướng Thôi Văn Nghị chuyên môn tới Kiến Nghiệp tham gia buổi báo cáo này.
Chuyên án có thể điều tra tới mức này cũng là do có quân đội thúc đẩy đằng sau.
Trương Khác không trực tiếp tham gia buổi báo cáo này, một thanh niên tuổi lẫn trong đám chuyên gia học giả trung lão niên, quá bắt mắt, thậm chí chướng mắt.
Thôi Quốc Hằng lại bất ngờ nhận được lời mời, trong buổi báo cáo gặp được Thôi Văn Nghị, tuy biết Thôi Úc Mạn là con gái Thôi Văn Nghị, nhưng hiện mới được gặp lần đầu.
Thôi Văn Nghị năm nay tuổi, tuy xuất thân từ học giả, nhưng quá trình nhập chức tại pháo binh cùng tổng bộ tham mưu làm trên người ông mang khí chất cương nghị của quân nhân, lưng thẳng tắp, mắt sáng uy nghiêm, đối với vấn đề kỹ thuật cũng hết sức am hiểm, chăm chú nghe báo cáo chuyên đề.
Trong lòng Thôi Quốc Hằng đầy nghi vấn, trừ hắn ra, không có một học giả của giới kinh tế học, cũng không nhận được thông báo trước, nên chẳng có chuẩn bị gì, về sản nghiệp đất hiếm chẳng có nghiên cứu sâu sắc, chỉ sau khi Trương Khác mắng Chu Cẩn Tỳ hộc máu mới xem chút tài liệu liên quan.
Chủ trì buổi báo cáo là Diệp Kiến Bân, trong mắt Thôi Quốc Hằng thì mắc tới tám cái sào vào cũng chẳng liên quan gì tới sản nghiệp đất hiếm, đương nhiên hắn nhìn ra mọi chuyện tựa hồ có liên quan tới cái gai của viện thương mại quốc tế.
Năm ngoái Trương Khác xung đột với người Hàn Quốc bị đồn cảnh sát "bắt", Diệp Kiến Bân xuất hiện, sau đó đi cùng xe với Trương Khác.
Trong buổi báo cáo, viện nghiên cứu Thái Khắc chuẩn bị đầy đủ nhất về báo cáo chuyên đề ứng dụng đất hiếm, Thôi Quốc Hằng cũng biết quan hệ giữa Thái Khắc, Cẩm Hồ và TI.
Thôi Quốc Hằng chẳng ngốc, dù không đoán ra ẩn sau lớp sương mù này là cái gì, nhưng nếu mình được mời tới đây, thế nào cũng có người nói cho đáp án.
Tiếp đó hắn giống như bị tẩy não khoa học phổ thông một lượt, sau khi kết thúc một ngày rưỡi báo cáo, cũng chẳng biết vì sao được mời, rất ít có cơ hội tiếp xúc giao lưu với Thôi Văn Nghị hay Diệp Kiến Bân.
Bắt đầu từ trưa ngày thứ hai, an bài buổi báo cáo thoải mái hơn, cùng các chuyên gia, học giả thăm quan các danh thắng ở Kiến Nghiệp, Thôi Quốc Hằng tất nhiên chẳng đi xem những nơi đã quá quen thuộc này, hơn nữa cho dù có giáo sư trung tâm nghiên cứu đất hiếm Đh Đông Hải thì hắn cũng không quen, đi làm gì cho lạc lõng.
Ăn cơm trưa xong, Thôi Quốc Hằng không chơi đánh đố với Diệp Kiến Bân nữa, tìm hắn nói:
- Trong trường còn có việc, chiều tôi không tham gia hoạt động tham qua nữa, về sản nghiệp đất hiếm, mời tôi tới nghe cũng như đàn gảy tai trâu thôi.
Suốt một ngày rưỡi phải nghe những thứ chẳng hiểu gì, Thôi Quốc Hằng vẫn kiên nhẫn ngồi nghe, đúng là tốt tình.
Diệp Kiến Bân mỉm cười hỏi:
- Vậy viện trưởng Thôi cho rằng vấn đề nghiêm trọng nhất sản nghiệp đất hiếm đối diện là gì?
- Chuỗi sản nghiệp mất cân bằng nghiêm trọng.
Thôi Quốc Hằng không cần suy nghĩ:
- Khai thác, tinh luyện có bước phát triển lớn, nhưng ứng dụng lại hữu hạn, kỹ thuật ứng dụng đa phần nắm trong tay xí nghiệp hải ngoại.
Diệp Kiến Bân nghiêm túc hỏi:
- Tôi còn một nghi hoặc nữa, thường mà nói, xí nghiệp không chế đầu nguồn sản nghiệp, đáng lẽ phải có quyền định giá lớn nhất từ đó điều chỉnh chuỗi sản nghiệp để có lợi nhuận lớn, vì sao sản nghiệp đất hiếm của chúng ta lại nằm ở thế bị động.
Thôi Quốc Hằng lắc đầu:
- Nhìn bề ngoài thì sản nghiệp đất hiếm những năm gần đây phát triển manh mún, khai thác trộm nghiêm trọng, khiến lượng đất hiếm cung ứng gia tăng, chúng ta có thể ngăn cản hữu hiệu tối đa chỉ ngăn tài nguyên không bị tổn hại, xoay chuyển thế bị động hiện nay. Nhưng không giúp gì được cho việc định giá hết.
- Xin được nghe kỹ hơn.
- Xuất khẩu đất hiếm chủ yếu cho Nhật Hàn, mà mô hình mậu dịch đối ngoại hai nước này có một đặc điểm vô cùng nổi bật, chính là thương xã tổng hợp cỡ siêu lớn chiếm cứ địa vị chủ đạo trong mậu dịch. Xí nghiệp Nhật Hàn có nhu cầu về đất hiếm thông qua thương xã tổng hợp đại diện mua đất hiếm từ thị trường quốc tế, đem quyền định giá phân tán vào số ít thương xã tổng hợp.
Thôi Quốc Hằng gập ngón tay nói:
- Lấy Nhật Bản ra mà nói, sản vật Mitsui chính là thương xã tổng hợp lớn nhất của Nhật Bản, nó đại biểu xí nghiệp Nhật Bản thu mua đất hiếm phân tán khắp nơi ở Trung Quốc, thế nên dễ dàng phá vỡ cơ cấu giá của nước ta. Một mặt vật sản Mitsui có đủ tài chính tích trữ đất hiếm quy mô lớn để điều tiết nhu cầu cung ứng, từ đó chủ đạo giá cả. Thậm chí lần này Mitsui muốn thông qua điều chỉnh chính sách để trực tiếp tham gia lĩnh vực khai thác đất hiếm. Một đối thủ khổng lồ như thế, nắm cát vụn trong nước đối phó nổi không?
Nói tới đây lòng Thôi Quốc Hằng máy động, hắn hơi hiểu ra vì sao mình được mời tới đây rồi.
- Ha ha ha.
Diệp Kiến Bân vỗ tay cười:
- Sớm được nghe nói viện trưởng Thôi có nghiên cứu chuyên sâu về mô hình thương xã tổng hợp của Nhật Bản, không chỉ tôi mà còn có trung tướng Thôi Văn Nghị, phó bộ trưởng Diệp Trăn Dân, tỉnh trưởng Lý, bí thư La Quân, tỉnh trưởng Lương Vĩ Pháp của Giang Nam, kết thục báo cáo, buổi chiều có cuộc tọa đàm, sẽ nghe cao kiến của viện trưởng Thôi.