Lúc này trời đã chuyển lạnh, nhưng phản ứng của thân thể nhất thời chưa thể tiêu được, cậu nhỏ phình lên trong đũng quần như một ếch nhỏ nằm đó. Tôn Tĩnh Mông đưa mắt nhìn nơi đó, Trương Khác lại cảm thấy ngại ngùng, nghiêng người đi không cho cô nhìn vào nơi đó.
- Nghe người khác nói, nam nhân bị nghẹn cái đó không tốt đối với thân thể, có phải như vậy không?
- Học ở đâu được tri thức đó? - Trương Khác hơi choáng.
- Tiểu Thi nói...
Thằng chó Trần Hiểu Tùng kia, vì làm cho thú tính của mình thực hiện được, lại truyền bá những tri thức không khỏe mạnh này cho con gái thanh thuần! Thằng chó Trần Hiểu Tùng này, ngoại trừ Tiểu Thi, nó không phải là còn có ngũ cô nương sao? Trương Khác thầm hận trong lòng, lại không thể giải thích cái gì với Tôn Tĩnh Mông.
Tôn Tĩnh Mông thấy Trương Khác sắc mặt khác thường, mặt cô đỏ lên, lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Thi còn nói, cho dù không làm chuyện này, vẫn có rất nhiều biện pháp giúp nam nhân các anh giải quyết. Tôi không biết gì hết. Có cần anh dạy tôi, rồi tôi giúp anh hay không?
Không biết thằng chó Trần Hiểu Tùng đã thử qua mấy thứ trong tay, miệng, vú, mông của Tiểu Thi rồi, Trương Khác cũng hơi động lòng, y nghiêng mặt nhìn Tôn Tĩnh Mông, thấy trong ánh mắt trong suốt của cô có vẻ như nóng lòng muốn thử, nhưng không có nhiều lắm.
Nói không chừng là muốn lấy mình để nghiên cứu cấu tạo của nam nhân nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ta. Trương Khác thật sự không có dũng khí cởi quần bảo cô lấy tay giúp mình giải quyết:
- Đừng để ý đến nó là được, nghẹn cũng không khó chịu lắm đâu!
- A!
Tôn Tĩnh Mông còn có phần tiếc nuối thở dài một hơi:
- Thực sự không muốn sao?
- Tôi cũng không phải cầm thú!
Trương Khác giang chân ra, cho Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy đũng quần phình lên cũng không phải quá rõ ràng. Nhặt sách lên, y nói:
- Ngày mai tôi còn phải đi thi nữa, nào có tâm tư nghĩ đến loại chuyện này?
- Hỏi anh một vấn đề?
- Ừm!
- Anh cùng họ làm loại chuyện này, cảm giác đều rất tốt sao?
Trong vài giây ngắn ngủi đầu óc Trương Khác như chập mạch, thấy trên gương mặt ngây thơ của Tôn Tĩnh Mông thật ra rất giống như đang nghiêm trang thảo luận vấn đề. Vẻ ngây thơ lại làm cho Trương Khác đột nhiên có loại cảm giác muốn chạy trối chết, không hiểu được "họ" mà cô nói là chỉ hai người hay là ba người.
Trương Khác cố nén cảm giác bối rối, giơ lên cuốn sách trong tay:
- Dù sao cũng phải để tôi giải quyết kì thi ngày mai đã chứ?
Lúc này Tôn Tĩnh Mông bỏ qua cho Trương Khác, cũng lấy ra sách vở học bài. Không học bao lâu, mí mắt như nhũn ra. Bên ngoài trời vẫn còn nổi cơn giông, không có can đảm về phòng ngủ một mình, cô bèn gối đầu lên bắp đùi Trương Khác, đầu đặt lên bụng Trương Khác, nhúc nhích vài cái, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ đi.
Trương Khác cứ bảo trì tư thế như vậy một hồi lâu, đợi Tịnh Mông ngủ say rồi mới nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, còn mình thì ngồi trên sàn nhà dựa lưng vào ghế sofa học bài. Xem đến nửa đêm, ông qua một lần hai môn sắp sửa thi, Trương Khác mới duỗi người.
Lúc này dông tố đã ngưng, xoay người thấy Tịnh Mông nằm ngang trên ghế sofa. Trương Khác vén vạt áo thun lên, lộ ra cái bụng phẳng, cặp đùi trắng trẻo thon dài khép lại không hở ra một tia, quần lót lụa hồng phủ lấy phần xương mu đen bóng, chất vải rất mỏng, làm chỗ kín như ẩn như hiện.
Trương Khác nhìn chằm chằm chỗ kín của Tịnh Mông một lúc, y thực sự đã cúi xuống hôn một cái, hôn dính ra cả nước bọt ngọt ngào, rồi lại luyến tiếc con yêu tinh này bị thương chạy mất. Nhớ tới lời nói và việc làm của Tịnh Mông, cô đúng là người ngây thơ, hình như cho rằng chỉ cần bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng là có thể lừa mình dối người.
Trương Khác lên lầu cầm một cái chăn che lên bụng và hai chân lõa lồ của Tịnh Mông, để tránh cô bị cảm lạnh, còn mình thì cầm một cái gối nằm lên sàn nhà, cạnh ngay ghế sofa.
****
Khi Trương Khác tỉnh lại, cảm giác có người đang bóp mũi mình, mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp của Địch Đan Thanh.
- Có phải cậu thi lúc 9 giờ phải không?
Địch Đan Thanh buông tay đang niết mũi Trương Khác ra, nghiêm trang hỏi.
Trương Khác ngủ trên sàn nhà, Địch Đan Thanh cúi người xuống lay y tỉnh dậy, cổ áo trùng xuống, Trương Khác hơi nghiêng đầu liền thấy đôi tuyết lê đồ sộ nằm trong cổ áo, được nịt vú nâng đỡ, hình dạng hoàn mỹ như giọt nước mưa. Thấy được cảnh này, Trương Khác không muốn truy cứu phương thức đánh thức mình bằng cách bóp mũi của cô.
- A!
Trương Khác mới phát hiện không biết lúc nào Tịnh Mông đã đắp chăn lên người y rồi, cầm lấy ĐTDĐ đặt ở cạnh đầu nhìn thoáng qua, cách giờ thi chỉ còn 15 phút, y vội vàng ngồi dậy, ném chăn lên ghế sofa rồi đi rửa mặt.
Khi đi tới cửa phòng, Trương Khác lại khó hiểu quay đầu lại nhìn Địch Đan Thanh, sao chị ta không hỏi mình vì sao lại ngủ ở trên sàn nhà?
Địch Đan Thanh hình như không cảm giác được Trương Khác đang nhìn, chỉ cúi đầu giúp Trương Khác thu dọn đồ. Trương Khác bắt đầu đánh răng súc miệng.
- Đêm qua có sấm sét, không ngờ lại không nhân cơ hội gạt tiểu cô nương vào trong mình mới ghê chứ!
Trương Khác sợ đến run lên, nước súc miệng cũng chảy vào cổ họng, y nghiêng đầu nhìn Địch Đan Thanh đang đứng dựa vào cửa, trên mặt nở nụ cười ái muội không hiểu, y ho khan hai tiếng rồi lại tiếp tục đánh răng.
Địch Đan Thanh lại muốn nói "Người ta cũng sợ sét đánh", nhưng nghĩ, nói vậy không phải là câu dẫn lộ liễu quá sao. Cô lại quay đầu đi giúp Trương Khác thu dọn đồ.
Bốn ngày tiếp theo trời sẽ đổ mưa liên tục, nhưng ngày cuối cùng Trương Khác thi xong bầu trời lại đột nhiên dừng mưa, đã lộ ra một vầng mặt trời đỏ rực.
Mùa hạ năm nay bão cũng ít tập kích vào đại lục, xem tin tức đọc báo, hình như toàn quốc không một nơi nào là không mưa, hơn nữa đều là mưa lớn. Các con sông lớn ở Hoa Đông, Hoa Bắc, Đông Bắc không ngờ tại đầu tháng 7 lần lượt đều hình thành đỉnh lũ, các bộ môn khí tượng, thuỷ lợi, phòng lụt đẳ quốc gia cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mùa hạ năm nay có thể sẽ hình thành nạn lụt toàn lưu vực tại các con sông chính của Hoa Đông, Hoa Bắc, Đông Bắc.
Chiếu ngày 4 tháng 7, Trương Khác đang thi một môn cuối cùng, ngày nghỉ của sinh viên đại học Đông Hải cũng bắt đầu từ ngày hôm nay.
Nhìn áng mây hồng diễm lệ trên bầu trời, tựa như nước sông đang cuộn sóng. Ngay tại giờ khắc này, đỉnh lũ đầu tiên hình thành tại lưu vực Tiểu Giang vừa mới an toàn vượt qua thuỷ vực Tiểu Giang đoạn Kiến Nghiệp, tiếp tục chảy xuống.
Khu KTX nam của ĐH Đông Hải có mặt bằng khá thấp, hệ thống thoát nước không chống nổi mưa lớn trong mấy ngày, từ khu KTX số 8 đến số 12 nước mưa đều ngập đến cầu thang, nếu như mưa còn không ngừng, KTX sẽ phải chìm trong biển nước.
Thi xong, phải đến văn phòng khóa nhận sách thực tập hè, loại sách này đối với Trương Khác mà nói không hề có ý nghĩa, nhưng đã thu xong cũng không có chuyện quan trọng hơn đi làm.
Buổi sáng, Trương Khác cùng Hứa Hồng đi qua đó.
Nhà xưởng giấy Thần Hi hướng về phía đông, khi xây xưởng vào đầu những năm , đồng thời khởi công xây dựng khu sinh hoạt, theo Thần Hi không ngừng phát triển, khu sinh hoạt cũng không ngừng mở rộng.
Gần vạn công nhân viên và gia thuộc của Thần Hi sinh hoạt tại đây, cộng thêm khu sinh hoạt của công nhân viên cùng gia thuộc của xưởng dệt cùng tập trung ở đây, hình thành một tòa thành trấn quy mô không nhỏ.
Giữa khu sinh hoạt cùng khu sản xuất có một tuyến đường chính tên Chỉ Hán chia cách, còn có một tuyến đường chính tên là đường Thần Hi chạy thẳng về hướng đông, chia khu sinh hoạt thành hai vùng nam bắc.
Đường Chỉ Hán cùng đường Thần Hi hình thành một ngã ba, cấu thành cơ cấu chủ yếu của thành trấn này, đồn công an, trung tiểu học, nhà trẻ, bưu cục, ngân hàng, bệnh viện tất cả đều có, lớn thì cũng có khách sạn, loại thành trấn dựa vào doanh nghiệp nhà nước lớn mà hình thành bố cục rất thông thường.
Ở trên bản đồ Kim Sơn, ngoại trừ đánh dấu giấy Thần Hi, còn có thể tra ra các địa danh như thôn Chỉ Hán, đường Chỉ Hán, đường Thần Hi, thôn Bắc Quách, cầu Dịch Gia.
- Nhìn từ bên ngoài cũng rất ngăn nắp.
Trương Khác nhẹ giọng nói:
- Đứng ở chỗ này nhìn, giấy Thần Hi cũng rất ngăn nắp...
Hứa Hồng Bá cười cười, không tiếp lời của Trương Khác.
Lúc này một chiếc xe tải chạy qua trước mặt hướng về phía nhà xưởng, thải rất nhiều bụi than đá. Hứa Hồng Bá lấy tay che mũi:
- Cháu xem than đá trên xe này coi như không tệ, đó chỉ là một tầng mặt ngoài, phía dưới đều là than đá chất lượng kém, khi cân cũng có người động tay chân, tăng trọng lượng rồi vận chuyển đến xưởng...Nếu giấy Thần Hi bị thu mua, loại hiện tượng nội ngoại cấu kết đào móc này còn có thể tồn tại dưới chân tường XHCN sao? Dựa vào những thứ này để phát tài đều là địa đầu xà, sao họ sẵn lòng thấy Thần Hi bị thua mua được?
Những năm gần đây, xí nghiệp quốc hữu hình thành một loại hiện tượng ký sinh, những người ký sinh trên các xí nghiệp quốc hữu đều không hy vọng thấy được hiện trạng lợi ích bị thay đổi. Trương Khác khẽ thở dài một hơi:
- Nhu cầu giấy của quốc nội rất cao, giấy Thần Hi lại không kiêng nể gì cả hi sinh cảnh vật chung quanh, nuôi một đống sâu mọt, còn có thể miễn cường duy trì lợi nhuận —— cái này làm cho những người này mượn cớ đứng ra cổ động công nhân viên ngăn cản tịnh cấu.
Hứa Hồng Bá cũng lắc đầu cười khổ, tịnh cấu giấy Thần Hi, hiện nay xem ra, quyền chủ động lại trở về tay trong tỉnh.
- Đi sâu vào trong đi, dù sao cháu không phải rất lý giải đối với tình huống thực tế. - Trương Khác nói.
- Vậy được rồi, đi vào trong.
Mặc dù hoàng hôn ngày hôm qua giấy Thần Hi xảy ra sự việc lớn như vậy, trong khu sinh họa vẫn coi như bình tĩnh, ngẫu nhiên còn thấy được có người đứng ở ngõ thảo luận chuyện này.
Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá quần áo bình thường, cũng không gây chú ý, nhưng có mấy tiệm cắt tóc trước cửa đứng các em tiếp viên, thấy được một già một trẻ đi qua đây, ánh mắt quan sát nhà cửa hai bên đường, còn tưởng rằng có khách tới cửa, liếc mắt đưa tình, huýt sáo, "anh đẹp trai", tiếng cười không ngừng truyền đến.
Đi vào trong thành trấn, biết là vẻ ngăn nắp mới nhìn thấy chỉ là biểu hiện ở bên ngoài.
Bởi khu sinh hoạt là mở rộng theo khu xưởng, nên khuyết thiếu quy hoạch hợp lý, nhìn qua cực kỳ mất trật tự. Đường Thần Hi lấy tiêu chuẩn của đường tỉnh xây dựng thêm, chỉ là xê dịch một dãy khu nhà tập thể để lấy thêm không gian.
Khu nhà tập thể vẫn là xây lên theo nhà xưởng kiến thiết vào đầu những năm , đa số ngoài tường không trét vôi, lộ ra cả gạch đỏ đã trải qua ăn mòn - năm, trông rất gồ ghề.
Lại đi vào trong, có một số nhà mới nhưng đều rất đơn sơ, khu nhà tập thể bốn tầng, năm tầng, sáu tầng thậm chí bảy tầng cũng có, so le không đồng đều. Lại đi vào trong, lại thấy được một khu bằng hộ lụp xụp.
Quy mô của khu bằng hộ còn không nhỏ. Có một đám trẻ con đang chơi đá cầu trong ngõ, đất lầy lội cũng không khô ráo. Trên người chúng nó toàn bùn đất, nhưng thấy chơi rất vui.
Cho dù không ai ngăn cản, mặt đất đầy bùn cũng không có chỗ đặt chân. Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá liền đứng ở đầu ngõ.
- Trong xó này cũng có một khu bằng hộ như thế sao?
Trương Khác hơi khó hiểu, bên này là thành thôn kết hợp, chủ yếu lại là khu sinh hoạt của công nhân viên Thần Hi, có khu bằng hộ thật đúng là khó hiểu.
- Khu bằng hộ hình thành trước giải phóng, xưởng dệt đã tồn tại khi đó rồi, sau đó năm xây xưởng giấy, khu nhà tập thể tạm thời của công nhân viên thì dựa vào khu bằng hộ, sau đó khu sinh hoạt xây chính thức, khu nhà tập thể tạm thời không bỏ, cho công nhân viên sau đó ở. Khu bằng hộ thì dần dần mở rộng, mãi cho đến quy mô như hiện tại. Những năm nói muốn cải tạo, nhưng vào giai đoạn sau những năm tốc độ xây dựng thêm xưởng giấy rất nhanh, khu sinh hoạt đưa vào lại theo không kịp, khu bằng hộ thì có thể phát huy tác dụng, cho các công nhân viên về hưu cùng gia thuộc ở, hoặc là công nhân viên mới vào xưởng trong mấy năm gần đây.
Trong khoảng thời gian này Hứa Hồng Bá tìm hiểu rất kỹ tình huống của giấy Thần Hi:
- Đừng cảm thấy khó hiểu, khu bằng hộ này có khoảng hộ gia đình đấy...
"Leng keng leng keng..."
Phía sau có tiếng chuông xe đạp, Trương Khác quay đầu thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ chạy xe đạp qua, y cùng với Hứa Hồng Bá đứng ở sát bên ngõ, thiếu nữ kia dừng xe lại hỏi:
- Hai người qua đây tìm người hả?
Thiếu nữ dung mạo thanh tú, vóc người thon thả, đôi mắt long lanh nhìn hai người xa lạ trước mắt, đám trẻ con đáng đá cầu trong ngõ thấy thiếu nữ váy đỏ đi qua, cũng đều ùa tới như ong vỡ tổ.
- Cô là Hinh Văn Lệ phải không? - Hứa Hồng Bá ngậm cười hỏi.
- Bác biết cháu hả? - thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Hứa Hồng Bá.
- Đương nhiên biết, nghe nói cháu vừa tốt nghiệp được gọi vào xưởng giấy rồi, lại còn là thư ký của xưởng trưởng xưởng chế tương nữa.
Hứa Hồng Bá nói:
- Chúng tôi qua đây, cũng không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, thấy cô, tôi lại nghĩ tới, xưởng trưởng Hình lúc này có ở nhà không?
- Xưởng trưởng Hình là xưởng trưởng của một phân xưởng trong Thần Hi, năm thì về hưu, cô gái này là cháu của xưởng trưởng Hình, một nhà họ đều ở đây.
Hứa Hồng Bá giải thích cho Trương Khác.
Trương Khác nhìn khu bằng hộ lộn xộn, nghĩ thầm vẫn là người già của thế hệ này đơn thuần hơn, sẽ có giác ngộ, y đối với cao tầng của Cẩm Hồ cho tới bây giờ chưa hề có yêu cầu xa vời cao như thế.
Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Trương Khác, Hứa Hồng Bá, đối với họ hoàn toàn không có ấn tượng gì:
- Hai người đi theo tôi, ông tôi lúc này chắc đang ở nhà.