Triệu Hữu Luân cau mày, hắn cũng rất rõ ràng công tác phòng lụt qua loa không được. hắn nghiêng đầu phân phó thư ký:
- Anh lập tức liên hệ ban chỉ huy phòng lụt thành phố, buổi chiều tôi muốn họ ở chỗ này báo cáo với tôi về công tác phòng lụt... Người phụ trách công tác phòng lụt của giấy Thần Hi, anh đơn độc liên hệ một chút. Mặt khác, anh liên hệ một chút với Học viện Thuỷ Lợi, xem có thể mời được hai chuyên gia có kinh nghiệm hỗ trợ công tác phòng lụt trong thành phố một chút được không? Trong thành phố phái xe đi đón...
Lúc này hắn mới nghiêm mặt nói với Hình Kiến Quốc:
- Xưởng trưởng Hình, có thể vạch ra chỗ thiếu sót trong công tác của tôi, tôi đặc biệt cảm tạ. Buổi chiều tôi có thể mời xưởng trưởng Hình ở lại làm tham mưu cho tôi được không?
--------------------
Hậu Tín Đạt, phó tổng giám đốc giấy Thần Hi nhận được thông tri bảo hắn tới khách sạn Thấm Viên tham gia hội nghị công tác phòng lụt, trong lòng hắn rất không tình nguyện.
Thần Hi là xí nghiệp thuộc tỉnh cấp Phó sở, bình thường không liên quan gì tới trong thành phố Kim Sơn, tuy nhiên công tác phòng lụt ven bờ của sông Ẩm Mã lại thuộc về TP. Kim Sơn thống nhất điều hành.
Mưa xối xả, ban ngày mà như trời đã vào đêm. Hậu Tín Đạt cũng không biết hội nghị công tác phòng lụt lần này do Triệu Hữu Luân đích thân chủ trì, toàn bộ người đứng đầu của các bộ môn tương quan đều được gọi qua. Hắn nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh xe, ở trong xe mắng chửi:
- Mẹ thằng nào ăn no rảnh rỗi quá. Qua bốn năm ngày nữa thì ra mai rồi, thời tiết chó chết này còn bắt người khác đi họp?
Xưởng giấy gây ra phong ba lớn như vậy, không biết trong tỉnh sẽ giải quyết ra sao, hắn cùng người khác rất có ăn ý mà dùng tư thái phóng túng đối với công nhân viên. Ngoại trừ cán bộ trung tầng, phó tổng giám đốc trở lên, mọi người đều mượn cớ ra ngoài. Buổi trưa hắn vừa mới chạy về thành phố hẹn người ta chơi mạt trượt, lại vội vàng trong cơn mưa lớn thế này đến đông ngoại thành tham gia hội nghị phòng lụt, tự nhiên một bụng oán hận.
Xe đậu ở bãi đỗ xe trước Thấm Viên, từ bãi đỗ xe đến cửa phòng còn có một đoạn đường ngắn. Hậu Tín Đạt cùng tài xế cũng không mang dù, phải chạy ào vào đại sảnh, áo sơmi trên người bị ướt sượt.
Hậu Tín Đạt cười với người quen rồi ngồi vào bàn. Chợt thấy Hình Kiến Quốc đứng ở trong phòng hội nghị, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, mày cau lại, cảnh giác nhìn Hình Kiến Quốc chằm chằm:
- Sao ông lại ở đây?
- Buổi trưa thị trưởng Triệu dùng cơm tại khách sạn Thấm Viên, có một số tình huống, vừa lúc tôi có thể phản ánh với thị trưởng Triệu một chút. - Hình Kiến Quốc lại không hề sợ ánh mắt âm trầm của Hậu Tín Đạt.
- Cũng vì ông nói lung tung, làm chúng tôi phải đội mưa chạy tới đây. Ông ăn no rảnh rỗi quá hả!
Hậu Tín Đạt lạnh giọng quở mắng. Khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm Hình Kiến Quốc:
- Tôi cảnh cáo ông, ông ăn no rảnh rỗi đừng có mà nói bậy. Nói sai nói cái gì, ông phải chịu trách nhiệm!
- Tôi cũng đội mưa chạy qua đây. Anh có ý kiến gì?
Lương Vĩ Pháp đi ra phòng hội nghị, vừa lúc nghe được Hậu Tín Đạt nói lời không hay với Hình Kiến Quốc, hắn chỉ vào mặt Hậu Tín Đạt, hếch cằm ra bên ngoài, không chút khách khí dạy bảo:
- Anh ra bên ngoài đứng đi, thông tri Tống Cảnh Bình qua tới tham gia hội nghị, công tác phòng lụt của xưởng giấy, Tống Cảnh Bình là xưởng trưởng, phải gánh vác tổng trách nhiệm!
Hậu Tín Đạt chỉ coi như Triệu Hữu Luân đứng ra chủ trì hội nghị, đâu nghĩ tới phó bí thư trưởng Tỉnh ủy Lương Vĩ Pháp đột nhiên đứng ở phía sau? Ba hồn sợ hãi rớt mất hai hồn, sắc mặt tái mét.
Thấy Lương Vĩ Pháp chỉ tay vào mặt mình, nhịn không được người run lên, không dám phản bác một câu, chỉ phải xám xịt đi ra ngoài phòng hội nghị, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tống Cảnh Bình báo hắn tới tham gia hội nghị. Gọi điện thoại rồi, hắn cũng không dám đi.
Lương Vĩ Pháp phát tác xong, phòng hội nghị nhất thời rơi vào an tĩnh. Không ai dám hé răng gì nữa.
Lúc này Lương Vĩ Pháp mới nghiêng đầu nói với Triệu Hữu Luân bên cạnh:
- Công tác phòng lụt của hồ Kim Sơn, sông Ẩm Mã vẫn lấy trong thành phố là chủ. Tôi cùng với người phụ trách bộ môn phòng lụt tỉnh chạy tới dự thính...
Tổ đàm phán giấy Thần Hi bị hơn nghìn công nhân viên vây đánh, dẫn đến ba nhân viên Cẩm Hồ bị thương nặng, Tỉnh ủy lại dự định ba phải. Đàm phán tịnh cấu Thần Hi tự nhiên phải dừng lại, không thể tiếp tục.
Dưới loại tình hình này, Lương Vĩ Pháp đương nhiên không có lý do gì gặp mặt Trương Khác.
Hắn nhận được điện thoại của Triệu Hữu Luân, đến Thấm Viên là dự họp hội nghị công tác phòng lụt khẩn cấp.
Kim Sơn có hồ Kim Sơn phương viên 600 dặm phía nam thành phố, điều tiết mực nước trong vùng. Mà địa thế lại tự nhiên nghiêng về TP.Kiến Nghiệp phương bắc. 30 năm nay không có trận lũ nào quá nghiêm trọng.
Đối với công tác phòng lụt cũng chưa nói tới hết sức coi trọng. Rất nhiều địa phương quốc nội trước năm 98 đối với công tác phòng lụt, phòng thiên tai cũng không rất coi trọng. Cũng không có thực hiện chế độ người đứng đầu phụ trách.
Công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn vẫn do thị trưởng Triệu Hữu Luân đảm đương tổng chỉ huy. Tuy nhiên công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn lại là một bộ phận của công tác phòng lụt tỉnh. Lương Vĩ Pháp dự thính hội nghị nhưng lại có một lý do thỏa đáng.
Lương Vĩ Pháp chạy tới khách sạn Thấm Viên, mới biết ngoại trừ tình hình lũ, buổi trưa Trương Khác lại cùng Triệu Hữu Luân đề cập tới việc chiêu thương dẫn tư. Việc tham gia chiêu thương dẫn tư đặc biệt lần này, công tác chuẩn bị của giai đoạn trước cũng có thể đồng thời khai triển, nhưng không thể làm lỡ công tác phòng lụt.
Biết tin tức này, Lương Vĩ Pháp cũng không cần phải gặp Trương Khác gấp, trước tiên tham gia hội nghị công tác phòng lụt lại nói, công tác phòng lụt quả thật phải coi trọng.
Hình Văn Lệ đứng ở ngoài cửa phòng họp, thấy được trong phòng hội nghi im ắng không tiếng động, thấy Hậu Tín Đạt như chó nhà có tang lo lắng đứng ở ngoài cửa, mắt hướng vào trong phòng hội nghị. Cô thè lưỡi, quay đầu lại đi về chỗ khác.
Gió thổi mưa bay vào trong hành lang, Hình Văn Lệ nhảy tới phía sau hành lang cản gió, thiếu chút nữa va phải Địch Đan Thanh từ nguyệt môn đi tới.
- A...
- Gì mà chạy tới chạy lui. Hội nghị bắt đầu chưa? - Địch Đan Thanh hỏi.
- Tỉnh trưởng Lương, thị trưởng Triệu Triệu mới vào, vừa mới ngồi xuống... Chị Địch muốn qua đó hả?
- Tôi tới xem hội nghị bắt đầu chưa, họ vào phòng họp hết rồi hả. Vậy thôi.
Địch Đan Thanh dắt tay Hình Văn Lệ trở lại, nhớ tới một việc liền hỏi cô:
- Xưởng trưởng Hình vì sao gọi cô là Bánh Trôi?
Hình Văn Lệ đỏ mặt:
- Khi em mới sinh ra, có người nói em vừa trắng vừa tròn, nên ông cứ gọi em là Bánh Trôi suốt.
- Thì ra là nguyên nhân này?
Địch Đan Thanh nghi hoặc nhìn Hình Văn Lệ:
- Vậy cô đỏ mặt cái gì, khẳng định còn có thuyết pháp khác.
Hình Văn Lệ càng đỏ mặt hơn, ánh mắt e lệ rơi vào bộ ngực cao vót:
- Không biết sao biệt danh này lại truyền vào trong xưởng, tiểu thanh niên trong xưởng khi gọi tên này, ánh mắt toàn chui vào chỗ đó của người ta.
- Co giãn trắng trẻo to bự, thiên hạ nào có cái bánh trôi như vậy?
Địch Đan Thanh cười rộ lên, thiếu nữ xinh đẹp hoài xuân luôn trêu chọc ánh mắt chú ý của người khác.
Hình Văn Lệ liếc nhìn ngực Địch Đan Thanh. Trước đó cô cho rằng tiểu thanh niên trong xưởng gọi như thế, mặc dù e lệ, nhưng cũng không đặc biệt tức giận, còn âm thầm có chút đắc chí. Thiếu nữ hoài xuân nào không muốn người khác khen mình ngực bự, body đẹp chứ?
Nhưng khi Hình Văn Lệ thấy body quyến rũ cùng dung nhan xinh đẹp của Địch Đan Thanh, Hình Văn Lệ triệt để không tự tin nổi nữa. Buổi sáng chút tình cảm bí ẩn đối với Trương Khác mới nhen nhóm, ngay dưới tâm tình không tự tin, tự ti mặc cảm này đã tiêu tan thành mây khói.
Ánh mắt Địch Đan Thanh có thể nhìn thấu lòng người, Hình Văn Lệ có tâm tư gì, ít nhiều cô cũng có thể nhìn ra một chút. Nghĩ thầm thiếu nữ hoài xuân đã đặt tình ý trên người Trương Khác khốn khiếp kia rồi. So với một giấc mộng xuân không thực tế, nên sớm tiêu tan thành mây khói mới tốt hơn.
Đi tới viện tử Trương Khác ở, Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá đang ngồi xếp bằng trên giường trúc cạnh cửa sổ chơi cờ, có mưa hắt vào mà họ cũng không để ý.
- Hội nghị phía trước bắt đầu rồi.
Địch Đan Thanh đi vào hỏi:
- Buổi chiều cậu không gặp Lương Vĩ Pháp hả?
- Ông ta tới tham gia hội nghị công tác phòng lụt, có quan hệ gì với chúng ta?
Trương Khác vẫn lo chơi cờ, cũng không quay đầu lại nhìn Địch Đan Thanh.
Bởi Lương Vĩ Pháp cũng đã dự họp hội nghị công tác phòng lụt vào buổi chiều, Chu Cẩn Du biết tin tức cũng chạy qua đây. Mặc dù vết rách giữa đôi bên đã như chiều rộng của lòng sông Ẩm Mã, nhưng loại hội nghị này Chu Cẩn Du không thể tránh được. Bằng không thì xảy ra vấn đề, trách nhiệm gì cũng sẽ đổ lên đầu bà.
Chu Cẩn Du đội mưa chạy tới Thấm Viên, tài xế, thư ký đều giành xuống xe trước bà, bung dù giúp bà ta che mưa. Chu Cẩn Du nhìn cửa phòng, mặc dù có gọi điện thoại thông tri, nhưng ngoại trừ thư ký của Triệu Hữu Luân, không có người khác chạy ra nghênh đón mình. Chu Cẩn Du kìm lòng không đậu sẽ nghĩ tiểu tử kia có thể ở chỗ này không?
Chu Cẩn Du không biết lúc này Trương Khác đang ở trong Thấm Viên, cũng không biết Trương Khác đã đến Kim Sơn rồi, càng không biết Thế Kỷ Cẩm Hồ đã đổ tiền khống chế khách sạn Thấm Viên. Nhưng bà biết Trương Khác lần trước đến Kim Sơn gặp Lương Vĩ Pháp, Triệu Hữu Luân thì chọn ở Thấm Viên.
- Hội nghị công tác phòng lụt còn đang tiếp tục ở bên trong...
Thư ký của Triệu Hữu Luân chỉ dẫn Chu Cẩn Du đi vào.
Thấy được Chu Cẩn Du xuất hiện tại cửa phòng hội nghị, Triệu Hữu Luân mới đứng lên nói:
- Bí thư Chu đích thân chạy tới dự họp hội nghị, năm nay Thành ủy đã đặc biệt coi trọng đối với công tác phòng lụt. Nếu bí thư Chu tới rồi, vậy hội nghị trong phòng sẽ tiến hành đến đây thôi. Tiếp theo chúng ta đến hiện trường, đi lên đê để tận mắt nhìn xem...
Hắn lại đi tới nói với Chu Cẩn Du:
- Tình huống của hội nghị, vào trong xe tôi sẽ báo cáo với chị.
Chu Cẩn Du tức giận đến bốc khói, vội vàng chạy tới đây, không ngờ cơ hội nói cổ vũ sĩ khí cũng không có, liền bị Triệu Hữu Luân kéo ra ngoài trời mưa to đến trời đất u ám. Lương Vĩ Pháp ở đây, bà cũng không thể giở tính bí thư Thành ủy, chỉ phải vừa đi vừa hỏi công tác an toàn có suy nghĩ chu toàn hay chưa. Bày ra tư thế của bí thư Thành ủy một chút.
Trong cơn mưa lớn thế này lên đê, gió lại lớn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ai bị trượt ngã xuống sông, khi cứu hộ cũng khó khăn. Trước đó Triệu Hữu Luân có liên hệ với trú quân, Quân phân khu sẽ phái người lên đê hội hợp với họ.
Hậu Tín Đạt đứng ở cửa, không biết có nên đi theo ra hiện trường hay không. Tống Cảnh Bình chạy tới cũng bị Lương Vĩ Pháp dạy bảo cho một trận -- ai có thể khẳng định Lương Vĩ Pháp không phải giận chó đánh mèo với họ sau vụ công nhân viên vây đánh tổ đám phàn, dẫn đến đàm phán ngoài ý muốn gián đoạn -- Tống Cảnh Bình cũng không có cách nào khác mở miệng nói giúp hắn. Khi phân phát đồ che mưa, Hậu Tín Đạt bị cho qua, xe cùng tài xế của hắn cũng tạm thời bị điều đi, hắn bị bỏ rơi trong đại sảnh không ai để ý tới.
Hậu Tín Đạt đứng ở trong phòng hội nghị không ai để ý tới, hắn nhớ tới trước hội nghị thấy bóng hình mặc váy đỏ của Hình Văn Lệ. trong lòng hắn tà ác thầm nghĩ: Hình Kiến Quốc ơi Hình Kiến Quốc, ngày hôm nay ông làm tôi mắt mặt. Tôi muốn đem cháu gái của ông lên giường đùa bỡn một phen, cho Hình gia ông mất mặt. Nhớ tới biệt danh của Hình Văn Lệ, nghĩ tới đôi thỏ trắng bên trong lớp váy đỏ, hai cái bánh trôi, trong lòng hắn nóng lên, biết tiểu nha đầu này cũng như những cô gái tầm thường, có chút tâm hư vinh, lại hơi ngay thơ, lại có chút nhát gan, dày công chút cũng có thể ôm vào lòng.
Cho dù dùng chút sức mạnh, chắc hẳn con bé này cũng không dám phản kháng, cùng lắm thì hứa hẹn cho chút lợi ích.
Chẳng qua hắn sợ Hình Kiến Quốc, trước đó có tâm tư vẫn chịu đựng không có hạ thủ. Nghĩ tới hôm nay bị nhục nhã như vậy, hắn đâu còn cố kỵ nhiều nữa. Hậu Tín Đạt đi thuê một gian phòng, muốn gọi Hình Văn Lệ vào phòng để nói chuyện công tác.
Nghĩ Hình Văn Lệ rời khỏi phòng hội nghị từ cửa hông, hắn liền từ cửa hông phòng họp đi ra ngoài bắt đầu tìm người.
- Chó trông cửa đã đi rồi, để lại con thỏ trắng khao chú sói...
Hậu Tín Đạt đắc ý huýt sáo, nghĩ có thể hạ thủ với Bánh Trôi, tâm tình xui xẻo vừa rồi đã tan biến không còn. Chỉ là hắn tìm nửa ngày nhưng không tìm được người, thấy góc phía đông có một viện tử. Hắn vừa thò đầu vào, thấy có hai thanh niên mặc áo sơmi tay ngắn màu xanh nhạt, thân cao thể tráng từ sau cửa viện đi tới, ngăn cản tầm mắt của hắn:
- Anh tới đây làm gì?
Họ đẩy vai của hắn đi ra ngoài.
Hậu Tín Đạt nhướng mày. Thấy hai thanh niên sắc mặt dữ dằn, như xã hội đen, hắn không dám hé răng, quay đầu trở lại. Tìm một vòng, không tìm thấy Hình Văn Lệ. Hắn thầm khó hiểu, cũng không nghĩ đến cô đã đi ra ngoài cùng nhóm Hình Kiến Quốc.
Nhớ tới cô có một cái máy nhắn tin, hắn trở lại phòng gọi điện đến tổng đài, sau một lúc lâu, Hình Văn Lệ gọi điện thoại trở lại.
Hậu Tín Đạt tại xưởng giấy tác uy tác phúc mấy năm nay, còn chưa sợ thư ký của xưởng trưởng Xưởng Chế tương có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn bảo Hình Văn Lệ vào phòng mình, còn hắn đi vào phòng tắm...
Hậu Tín Đạt cởi trần, dưới cột khăn tắm. Hắn thấy Hình Văn Lệ sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn về nơi khác, chút sợ hãi lại không dám mở miệng yêu cầu rời khỏi.
- Tiểu Hình này, chú và gia gia trên công việc có chút mâu thuẫn, thường lớn tiếng cãi nhau. Trong lòng chú vẫn rất tôn trọng lão Hình...cháu vào phòng xưởng trưởng công tác, là chú đã nói qua một tiếng, bằng không thì cháu nghĩ lại xem, nhiều nữ hài tử muốn vào như vậy, đâu đến phiên cháu làm thư ký cho phòng xưởng trưởng chứ? Chú gọi cháu qua đây, chỉ muốn nghe trên công việc cháu có chỗ nào khó khăn. Có khó khăn cháu nhất định phải nói cho chú biết. Chú là người đề cử cháu làm thư ký, cháu không vui về công việc, trong lòng chú cũng không dễ chịu gì... Ngoại trừ khó khăn trên công việc, cuộc sống có gì khó khăn, cháu cũng có thể nói với chú mà...Cháu đừng có quá câu thúc, chú là người rất dễ dãi. Cháu xem chú đấy, buổi sáng bị lão Hình ở trên đê làm toát mồ hôi, sợ cháu là con gái không chịu nổi, chú đã tắm trước rồi. Cháu có cần đi tắm luôn không? đừng quá câu thúc, ngồi đây với chú nào...
Hậu Tín Đạt vỗ vỗ mép giường bên cạnh:
- Ngồi gần một chút, nói chuyện tùy ý đi. Cháu có khó khăn gì trên cuộc sống cứ nói với chú.
Cát Minh Tín chẳng bận tâm đê vỡ khiến bao nhiêu người bị dòng nước cuốn trôi, bao nhiêu người mất tài sản, ông ta cũng chìm trong tuyệt vọng khóc không ra nước mắt.
Truyền thông Hong Kong đều cho đăng tin đê hồ Kim Sơn bị vỡ, giờ sáng sàn chứng khoán Hong Kong mở cửa giao dịch, cổ phiếu điện tử Gia Tín điên cuồng tụt giảm, tài sản trôi đi chẳng khác gì bị lũ cuốn.
Điện tử Gia Tín cùng tập đoàn Chính Thái đầu tư vào khu công nghiệp điện tử Kim Sơn gần tỷ, đại khái không tin tức nào đánh tan lòng tin nhà đầu tư vào Gia Tín hơn nữa.
- Giá trị cổ phiếu lúc này làm chúng tôi cũng không thể không từ bỏ lòng tin vào điện tử Gia Tín, bọn họ muốn vượt qua được khó khăn này tựa hồ không dễ dàng gì...
Tên TV đang chiếu cuộc phỏng vấn của ĐTH Hong Kong với tổng giám đốc điều hành Tương Vi của Việt Tú.
Cát Ấm Quân xem tin tức này cũng chẳng còn tinh thần chửi rủa Cẩm Hồ vào lúc này cũng không quên đâm bọn chúng một dao, bọn họ một năm qua gửi gắm cực lớn vào hạng mục đầu tư ở Kim Sơn, nghe tin tất cả bị nước lũ hủy hoại, nghe những lời của Tương Vi đã chẳng cảm thấy gì nữa.
- Phòng sách lược nghiên cứu ra đối sách gì chưa?
Cát Minh Tín mệt mỏi hỏi con trai.
Chỉ trong phút, cổ phiếu tập đoàn Gia Tín mất tới % giá trị, tức là gần . tỷ, giá trị lúc này không bằng được / thời đỉnh cao năm , đặc biệt thời gian qua kháng cự lại Cẩm Hồ có mưu đồ nắm cổ phần của Gia Tín, Cát Minh Tín dùng tới gần . tỷ HKD tiền mặt dự trữ mua thêm cổ phần, riêng bộ phận này mất giá đã khiến tổn thất tới gần triệu.
- Bên đó chỉ có phương án sơ bộ, còn phải xem lực độ cứu nạn phía Kim Sơn ra sao.
Cát Ấm Quân trả lời:
- Các thành viên BQT tới đủ rồi, chỉ đợi ba tới hợp.
- Lúc này họp còn có tác dụng gì?
Cát Minh Tín nói vậy nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy, lại hỏi Cát Ấm Quân khi nào có thể tới Kim Sơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm ngày sau, ngày tháng , qua nỗ lực gian nan của quân đội và người dân, đoạn đê vỡ dài gần mét phía bắc hồ Kim Sơn đã được bịt kín, lúc này quân khu đã điều động một sư đoàn bộ đội cùng mấy vạn dân quân trú ở bên hồ Kim Sơn, đảm bảo an toàn đê bao.
Thời gian này sức khỏe của Trương Khác bị sụt giảm nghiêm trọng, ngày sốt nhẹ, uống thuốc xong không để ý lắm, ngày đê được lấp kín còn chạy lên xem, Địch Đan Thanh bị trượt chân ngã xuống hồ, Trương Khác và Phó Tuấn nhảy xuống nước cứu cô lên, Địch Đan Thanh thì không sao, nhưng Trương Khác không thay y phục ướt ngay, tới tối thì sốt cao, có lúc rơi vào hôn mê.
Phó Tuân, Địch Đan Thanh không nghe Trương Khác để y ở lại Kim Sơn nữa, đem chuyện kể cho Lương Cách Trân.
Lương Cách Trân ở Tân Vu lo sốt vó, đường bộ, đường sắt từ Kiến Nghiệp tới Kim Sơn đã bị lũ nhấn chìm, lại chẳng thề vì mình tới Kim Sơn mà điều động trực thăng quân đội, mà chồng cũng đang đâm đầu kháng lũ không màng sống chết, hơn tháng qua toàn ở trên đê, chỉ về nhà có hai lần, Lương Cách Trân phải tới tận bộ chỉ huy chống lũ và chính phủ mới gặp được chồng, cần bà ở lại Tân Vũ theo dõi thì Trương Tri Hành mới không xảy ra vấn đề gì.
Lương Cách Trân bảo Phó Tuấn và Địch Đan Thanh đưa Trương Khác về Hải Châu ngay trong đêm, từ Kim Sơn tới Tân Đình rồi tới Hải Châu thì đường vẫn thông.
Phó thủ tướng Tằng Như Thánh sau khi biết bệnh tình của Trương Khác cùng quan viên tỉnh Giang Nam và tp Kim Sơn tới bệnh viên thăm, thì y đã ý thức mơ hồ, rơi vào trạng thái nửa hôn mê, đợi bệnh viện bố trí trị liệu xong, liền phái chuyên cơ đưa đoàn người Trương Khác về Hải Châu, thế là Trương Khác bỏ lỡ cơ hội tốt gặp Tằng Như Thánh.
Về tới Hải Châu đến sáng ngày hôm sau nữa Trương Khác mới giảm sốt, ở trong bệnh viện nhân dân số Hải Châu quan sát thêm hai ngày mới rời viện về nhà, mọi người đều lấy lời Lương Cách Trân ra ngăn không cho y rời khỏi Hải Châu, Trương Khác mới đành ở lại.
Lương Cách Trân rốt cuộc không thể yên tâm, quay về Hải Châu, thấy con trai má hõm sâu lại, oán trách:
- Sao cần con đích thân đi lên tuyến đầu? Con lên đó chỉ tay múa chân chỉ gây thêm rắc rối cho người ta, con nói xem người ta có cần con chỉ bảo không? Cẩm Hồ tiền cũng quyên rồi, vật tư cũng quyên rồi, con còn muốn thế nào nữa? Đừng học thói cứng đầu của ba con!
Hậm hực dậm chân:
- Đúng là tạo nghiệt mà, mẹ tối còn phải về Tân Vu, con nói đi hai cha con ngoan ngoãn nghe lời thì mẹ có phải khổ thế này không? Tiểu Lan sắp có kết quả thi rồi, đợi ở đâu cũng là đợi, mẹ bảo nó tới Hải Châu trông chừng con.
Hiện giờ Đường Thanh suốt ngày ở cùng y, Địch Đan Thanh cũng không rời nửa bước, Tạ Vãn Tình đã về Hải Châu, thêm vào Trần Phi Dung thường xuyên được Đường Thanh hẹn tới, một đống người ngọc lượn qua lượn lại bên cạnh, y không đụng vào được một ai.
Ấy, còn chưa hết, thêm vào ba tiểu nha đầu Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ nhảy nhót trước mặt, Trương Khác chỉ nghĩ tới đó là cười khổ:
- Ai chiếu cố ai chứ ạ? Mấy ngày qua toàn con đi chợ mua thức ăn về nấu, thêm một mình chị Vệ Lan nữa cũng chẳng nhiều.
- Bạn sinh bệnh chủ yếu là do dùng đầu óc quá độ, thể lực hao hụt quá nhiều, phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, vận động nhẹ nhàng mới có lợi cho việc hồi phục sức khỏe.
Đường Thanh cong môi nói:
- Để bạn làm chút việc để bạn khỏi rảnh rỗi đầu óc suy nghĩ lung tung.
- Biết bạn lo cho mình, quan tâm tới tơi sức khỏe của mình, thực ra mình đã khỏe như con trâu rồi.
Trương Khác đưa tay ra bẹo má Đường Thanh, ăn no sinh dâm dục, cô bé này lại lấy cớ mình chưa khỏe không cho đụng vào người, không còn chuyện gì tệ hơn nữa.
Đường Thanh biết Trương Khác nói gì, lại không dám để lộ trước mặt Lương Cách Trân, quay mặt không cho y bẹo má.
Địch Đan Thanh đi vào, Trương Khác nhìn thấy khóe mắt cô hơi đỏ, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Không có gì?
Địch Đan Thanh lắc đầu:
- Thành phố Kim Sơn tiến hành điều tra sơ bộ vụ vỡ đê, tôi vừa mới nhận được điện thoại, nghe nói một số việc.
- Việc gì vậy?
Mọi người đều quay đầu sang:
- Trước khi đê vỡ đã có người phát hiện tình hình nguy hiểm, khi ấy quân dân giữ đê đặt tinh lực chủ yếu trên mặt đê, dân công luân lưu nghỉ ngơi ở dưới đề phát hiện ở lưng đê có đoạn rỉ nước, liền thông báo cho bộ đội, nhưng khi bộ đội cứu nạn tới nơi thì đê sụp xuống, khi đó có sáu chiến sĩ cầm tay nhau nhảy vào lỗ hổng, định dụng cơ thể ngăn lũ, tranh thủ thêm một cơ hội mong manh, thi thể sáu chiến sĩ này nay mới tìm thấy ở phía bắc Tẩm Viên, bọn họ vẫn nắm chặt lấy cánh tay nhau, dùng sức tách ra mà không được, đầu bọn bọ đều chụm vào nhau.
Nói tới đó giọng Địch Đan Thanh nghẹn ngào, các cô gái trong phòng mắt đỏ lên.
Lương Cách Trân dễ mềm lòng không trách con trai chuyện gì cũng xông lên phía trước:
- Mẹ về Tân Vu đây, cha con liều mạng lắm, mẹ không sao yên tâm được.
Trương Khác gật đầu, đi tiễn mẹ lên xe, về phòng khách gọi Địch Đan Thanh tới hỏi tình hình Kim Sơn.
- Trừ sáu chiến sĩ kia ra, khi ấy trên đê còn có hơn quân dân bị lũ cuốn không kịp chạy thoát. Khu thành phố mới cùng hai xã bị tai nạn nghiêm trọng nhất đã xác nhận có hơn người thiệt mạng, hơn người mất tích, hi vọng sống sót rất mong manh. Khu thành phố mới bị nước lũ nhấn chìm, vô số công trình chưa kịp hoàn thành hoặc giải tỏa đã bị lũ phá hủy, nhiều tuyến đường sắt, đường bộ tới Kiến Nghiệp chìm sâu trong nước, giao thông đứt đoạn, vật tư cứu viện phải dùng tàu thủy vận chuyển tới. Ước tính tổn thất trực tiếp gần tỷ, kinh tế Kim Sơn tổn hại nghiêm trọng.
Trương Khác trầm ngâm một chút rồi ra hiệu cho Địch Đan Thanh nói tiếp.
- Gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, tỉnh không thể ba phải đùn đẩy trách nhiệm nữa. Nguyên nhân trực tiếp gây ra đê vỡ đã được sơ bộ làm rõ, một công ty phía dưới cục thủy lợi từng muốn xây một trạm xăng gần sát thân đê, đào nên sâu mấy mép, ăn sâu vào tận móng đê, sau khi bắt đầu công tác phòng lũ năm nay, cái trạm xăng đó bị điều chỉnh, công ty kia lệnh phải khôi phục nguyên trạng, lấp kín đất vào. Nhưng công tia kia chỉ đối phó cho xong chuyện, nên gây ra tai họa.
Địch Đan Thanh tiếp tục nói:
- Khi sửa đê hồ Kim Sơn năm , bao thầu lại là công ty thuộc cục thủy lợi, nhưng phân chia gói thầu ra tới tận công ty, quản lý cực kỳ hỗn loạn, làm người nghiên răng căm hận là bên thi công đó tới - phần trăm không có tư cách thi công, hiện tất cả quan viên có liên quan đều đã bị bắt.
Trương Khác dựa đầu vào lưng ghế sô pha, chẳng muốn nói gì, bất kể là sáu chiến sĩ hi sinh anh dũng, hay là cục thủy lợi Kim Sơn tự đào nền gây ra họa, đều sẽ không xuất hiện trên báo chí, trước đó tất cả công ty truyền thông chính đều được chỉ thị, chỉ được cho đằng tin tích cực chính diện.
Buổi tối ăn cơm, vợ chồng Đường Học Khiêm và Cố Kiến Bình cùng tới, so với tổn thất thiên tai ở Kim Sơn, Đường Học Khiêm càng quan tâm tới khả năng chính cục Kim Sơn rung chuyển vì chuyện này hơn.
- Chu Cẩn Du sau khi lên làm bí thư thành ủy Kim Sơn quyết định đem đê cũ phá đi để lấy không gian phát triển sản nghiệp kỹ thuật thông tin. Chính vì đê cũ bị phá, khiến cho đê hồ Kim Sơn sau khi vỡ, cho tới tận Cửu Giang Hà không có địa hình thuận lợi nào để kháng lũ. Hơn nữa trong lúc kháng lũ, biểu hiện của bà ta cũng làm chính phủ tỉnh ủy Giang Nam hết sức thất vọng, nên ở lại hậu phương phụ trách việc hậu cần.
Trương Khác kể những điều y quan sát được:
- Bà ta dù ở lại được vị trí này cũng là vì tình hình nghiêm trọng, cần phải giữ lòng người ổn định. Hiện công tác phòng chống lũ lụt đều do thị trưởng Triệu Hữu Luân phụ trách. Hai lần phó thủ tướng Tằng Như Thánh, bộ trưởng bộ quốc phòng Lương Vĩ Liệt tới Kim Sơn, đều do thị trưởng Triệu báo cáo tình hình. Tỉnh ủy Giang Nam đã mở cuộc họp khẩn cấp, đề bạt ông ta làm thành viên thường ủy tỉnh ủy.
Triệu Hữu Luân thay thế Chu Cẩn Du xem ra đã được định đoạt, còn hướng đi của Thượng Học Nghĩa sẽ do TW định đoạt, nhưng Lương Vĩ Pháp tư lịch kém, sợ không thể trực tiếp thế chỗ.
Cuối bữa ăn, Đường Học khiêm mới nói:
- Bác vừa được thông báo, đợi qua kỳ lũ này, bác sẽ tới trường đảng TW học ba tháng.
Nghe Đường Học Khiêm nói thế đũa trong tay Trương Khác khựng lại, gãi gãi đầu:
- Bất ngờ quá! Nhưng mà kệ bất ngờ hay không, phải nói chúc mừng bác mới đúng...
Tới trường đảng TW học gần như là bước đi ắt qua để tới cấp phó tỉnh, chỉ là Đường Học Khiêm đang làm rất tốt ở Hải Châu, đột nhiên điều đi học, mà Trương Khác không nghe được chút tin tức nào từ phía Đào Tấn hay Lý Viễn Hồ, tức là không phải trong tỉnh tiến cử, rốt cuộc mấy vị lão đại TW có tâm tư gì, y chưa đủ tầng cấp để phán đoán.
Mấy cái ghế ở tỉnh Đông Hải có người ngồi hết rồi, kinh tế phát triển tốt, chính trị xã hội ổn định, TW sẽ không tùy tiện làm rối loạn trật tự hiện có của tỉnh Đông Hải, như vậy khả năng lớn nhất là Đường Học Khiêm sẽ điều đi.
Đương nhiên cái tên "tỉnh Giang Nam" hiện ra trong đầu Trương Khác đầu tiên.
Đường Học Khiêm mỉm cười nói:
- Cháu vừa từ Giang Nam về, chắc hiểu tình hình bên đó, bác phải tìm cháu nghe cho kỹ mọi chuyện.
- Bên trên có ám thị bác rồi ạ?
Trương Khác hỏi:
Đường Học Khiêm lắc đầu:
- Bác chỉ nhận được mỗi thông báo đi học, ngày mai mới tới gặp bí thư Đào Tấn.
Đương nhiên điều Trang Khác nghĩ ra ông cũng nghĩ ra được.
Trương Khác thở dài, tỉnh Giang Nam kinh tế phát triền trì tệ, chính trị hủ bại nghiêm trọng.
Năm ngoái TW tiến hành đại phẫu với nhân sự tỉnh Giang Nam, thành viên thường ủy thay liền năm người, nhưng vận hạn của tỉnh Giang Nam chỉ mới bắt đầu, đầu tiên là vụ án đất hiếm chất động toàn quốc, Lương Vĩ Pháp và Triệu Hữu Luân tích cực bôn ba hợp tác kinh tế khu vực với tỉnh Đông Hải, làm kinh tế vừa có chút dấu hiệu chuyển biến thì đê hồ Kim Sơn đã vỡ giáng cho một đòn tàn khốc.
Kinh tế Giang Nam rất có khả năng không gượng dậy được nữa, khỏi nói tới ổn định chính trị xã hội, muốn thay đổi cục diện cực kỳ bị động này, TW cần phải có khí phách lớn bố cục ngược lợi với quán tính quan trường Giang Nam mới mang tới sức sống cho tỉnh Giang Nam.
Chỉ là không biết tỉnh Giang Nam sẽ để lại ví trì gì cho Đường Học Khiêm đây?
Trương Khác nghĩ không ra, gãi đầu gãi tai.
- Đầu óc Trương Khác sắp sốt tới hồ đồ rồi, nói không chừng chưa tới đã mắc chứng mất trí.
Đường Thanh thấy cha muốn bàn công việc với Trương Khác, cô không vui, làm nũng nói:
- Con bắt bạn ấy phải nghỉ mấy ngày, ba lại còn muốn tìm bạn ấy nói chuyện.
- Đừng có nguyền rủa mình, nếu tuổi mình bị mất trí, bạn lúc ấy tuổi muốn lấy chồng khác cũng muộn rồi.
Trương Khác nói đùa làm cả nhà cười lớn, lại quay sang Đường Học Khiêm:
- Bác tìm thầy Hứa mới đúng.
Lần này Hứa Hồng Bá cũng bị cưỡng ép đưa về Hải Châu nghỉ ngơi, Trương Khác liền gọi điện cho Hứa Thụy Bình bảo hắn lái xe đón cha tới.
Hứa Hồng Bá nghe xong tình hình cũng cau mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng không nói ra trước mặt Đường Học Khiêm, chỉ đem tình hình tình Giang Nam nói ra một cách chi tiết hơn cho Đường Học Khiêm nghe, bất tri bất giác nói chuyện tới tận đêm khuya, Đường Thanh ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật rồi.
Đường Học Khiêm sáng sớm còn lên tỉnh, sau giờ liền cùng con gái rời đi, Cố Kiến Bình đã về từ trước rồi, nghe thấy chồng vào nhà, trở mình nói với ông:
- Anh có thấy các cô gái bên cạnh Tiểu Khác quá nhiều không?
Hôm nay bà mới thấy Địch Đan Thanh, Vệ Lan đã hoa cả mắt.
- Thế nào gọi là nhiều, thế nào là không nhiều, nếu chẳng phải cái ghế của anh có đống kẻ trên dưới nhắm vào, anh đã đổi sang trợ lý trẻ trung xinh đẹp, đuổi Tiểu Hứa đi làm chuyện khác.
Đường Học Khiêm lên giường đùa với vợ:
- Ai mà biết anh có nuôi vợ bé bên ngoài không, đừng có tưởng lấy bộ mặt cợt nhả đó ra là lừa được em.
Cố Kiến Bình vặn ep áp sát vào người chồng:
- Không phải em nói Tiểu Khác, em chỉ thấy nam nhân chẳng có ai tử tế, Tiểu Thanh cũng ngốc quá đi, sao lại đồng ý để Cách Trân cho cô chị nuôi kia ở lại chăm sóc Tiểu Khác chứ?
- Thế mà em còn bảo không nói nó à? Anh phát hiện ra phụ nữ bọn em mà đấu đá nhau còn lợi hại hơn người trên quan trường.
Đường Học Khiêm biết ý vợ nhưng mà mai ông phải đi sớm, gặp bí thư tỉnh ủy đâu phải đùa, cần ở trạng thái tốt nhất có thể, sắp rồi đâu còn sung sức chiến đấu ngày đêm nữa, vỗ vai vợ:
- Tắt đèn ngủ thôi.
- Tự đi mà tắt.
Cố Kiến Bình hờn dỗi kéo chăn quay người đi:
- Anh dù có làm thủ tướng cũng đừng mơ sai bảo em như người hầu.
Đường Học Khiêm chỉ biết cười khổ, xoay người đi tắt đèn.
~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~
Đợi Đường Học đi rồi, Hứa Hồng Bá mới nói với Trương Khác:
- Tw trực tiếp điều Đường Học Khiêm tới Giang Nam là hi vọng dựa vào đôi bàn tay khéo léo của ông ta chỉnh đốn công tác kinh tế của Giang Nam, ông ta sẽ phối hợp với Lương Vĩ Pháp hay bí thư tỉnh ủy Giang Nam kế tiếp chưa chắc được, nên cần phải đợi chuyện này xác định trước đã.
Thượng Học Nghĩa xuống là điều chắc chắn, năng lực của ông ta đã không còn được TW tín nhiệm nữa, có thể lui về tuyến hai một cách có thể diện là lựa chọn tốt nhất rồi.
- Tỉnh trưởng Lương không có hi vọng sao ạ?
Trương Khác hỏi, y cũng cảm thấy hi vọng rất nhỏ, nhưng Giang Nam đã nát bét thế này, biết đâu TW phá lệ.
- Chắc hẳn là vô vọng rồi, chưa nói tư lịch của ông ta còn thấp, tính cách không rõ ràng, không có khí phách khai sáng cục diện mới, TW sẽ không nhìn trúng ông ta...
Hứa Hồng Bá nói rất khẳng định.