Úng lụt tích lũy cả tháng rất sâu, dựa vào mỗi mấy cái máy bơm nước khó mà thoát được, khu lều lán nhà máy giấy toàn là nhà trệt thấp, gần như nhà nào cũng bị ngâm trong nước.
Hình Kiến Quốc uy tín cao, động viên rời đi hoàn toàn không khó, còn tổ chức được đội công tác đại biểu động viên, vấn đề là phối hợp nơi bố trí rút đi với tổng chi huy phòng chống lụt bão thành phố.
Trương Dịch, Hình Văn Lệ và Tôn Đình đều tới phía tây khu lền lán, nơi có những kiến trúc nguy hiểm điều phối đưa gần một vạn dân cư rời đi.
Đợi Hình Kiến Quốc đưa ra phương án sơ bộ, Đàm Thiên ở thành phố cũng tổ chức một đội xe gồm 60 cái xe tải tới nơi, Trương Khác thì đích thân tới bộ tổng chỉ huy phòng chống lụt bão tìm Triệu Hữu Luân bảo ông ta đen cư dân khu lều lán bố trí vào trong tổng bộ, phối hợp với với xã Tứ Yến cùng dùng đường Thần Yến rút lui, tránh tạo thành hỗn loạn không cần thiết ảnh hưởng tới tốc độ rút lui.
Bộ tổng chỉ huy bận rộn hỗn loạn, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngớt.
Nhìn thấy Trương khác đi vào bộ tổng chỉ huy, Chu Cẩn Du mặt âm trầm, nhưng dân cư khu lều lán giấy Thần Hi rút đi không dùng tới tài nguyên phòng chống lụt bão của thành phố, bà ta chẳng nói được gì.
Từ thượng tuần tháng 6 tới nay, Cẩm Hồ đã quyên tặng cho Kim Sơn vật tư giá trị mấy trăm vạn, quyên tặng cho các khu bị lũ lụt ở hai tỉnh Giang Nam, Đông Hải vô số kể, chả lẽ bà ta nói y rảnh rang xen vào chuyện của người khác.
Thượng du Tiểu Giang có lũ, thượng du Ẩm Mã Hà cũng có lũ, tuy nhỏ hơn, nhưng đã tới cực hạn chịu đựng của đê bao hồ Kim Sơn rồi, mà nước Tiểu Giang cứ dâng cao không ngừng, khiến nước hồ Kim Sơn không thoát đi đâu được, thậm chí khi lũ Tiểu Giang đổ tới còn phải đóng cổng xả lũ đề phòng nước sông chảy ngược vào.
Tình thế của xá Tứ Yến là nguy hiểm nhất, khi dân cư nơi đó rút đi, sẽ thành một tơi tiết lũ thiên nhiên, có thể giảm bớt áp lực phòng lũ của hồ Kim Sơn và Ẩm Mã hà, bên phía bắc lại có sườn núi ngăn cản, có thể ép đổi hướng lũ, vòng qua nhà máy giấy Thần Hi để chảy xuống bờ đông thấp hơn.
Nhưng giữa đường Thần Yến giấy Thần Hi và xã Tứ Yến lại có một lỗ hổng, khu lều lán chính đối diện với nó, có tính nguy hiểm nhất định.
Triệu Hữu Luân thì lại lo Trương Khác quá tích cực với công tác phòng lũ làm trì hoãn công tác chuẩn bị thu hút vốn người Hoa Indo rút đi, nhưng lời này không thể nói ra ngoài được.
Rạng sáng ngày 15 tháng 7, từ bộ tổng chỉ huy Trương Khác lên xe tới bờ đông, trên đường toàn là người dân rút khỏi xã Tứ Yến. Trên đường chật ních xe quân dụng, xe dân dụng cùng vô số người đi bộ, tiếng chỉ huy rút lui truyền qua loa phóng thanh hướng dẫn mọi người thoát đi.
Bình minh tới, mưa ngừng lại, phương đông lộ ra ánh sáng đỏ hồng.
Tuy nói nơi này mây tan mưa tạnh, nhưng thượng du Ẩm Mã hà từ huyện Tấn Bình tới phía đông nam Chương Châu, mưa lớn không hề có dấu hiệu sẽ ngừng, khiến thanh thế lũ tới phía nam huyện Tấn Bình càng lúc càng khiếp người.
Đứng trên bờ đê lầy lội, Trương Khác nhìn thấy các chiến sĩ người đầy bùn đất đang đóng từng cái cọc gỗ xuống nước gia cố bờ đê, nhìn Địch Đan Thanh mặc đồng phục công nhân nhà máy giấy đã cả một đêm không ngủ, đang chăm chú nhìn mặt nước đỏ ánh bình minh:
- Vất vả lắm hả?
- Cũng tạm.
Địch Đan Thanh nhoẻn miệng cười, nhìn người dân đang rời đi:
- Nghe nói tình hình ở Tân Vu cũng rất nguy cấp, tôi đang nghĩ nếu La Quy Nguyên còn tại vị, không biết Tân Vu có kiếp nạn này không?
Trương Khác chẳng thấy vui hơn chút nào, trừ đi Tân Vu con số người gặp nạn trong trận lũ 98 mà chính quyền công bố tới hơn 4000 người.
Cho tới tận buổi chiều công tác tổ chức người dân rút lui mới cơ bản hoàn thành, xe quân dụng, xe tuyên truyền lục tục tới nhà máy tập kết, chuẩn binh cuộc rút lui cuối cùng, tổng bộ chỉ huy cũng phái bộ đội vận chuyển vật tư tới chỗ hổng sườn núi, chuẩn bị xây dựng một con đê tạm ở đó, tăng thêm một bức tường bảo hồ nhà máy Thần Hi.
Lũ sẽ kéo vào hồ Kim Sơn trước tối nay, 4 giờ chiều Trương Khác nhận được điện thoại của Triệu Hữu Luân mới y tới bờ đối diện xem quá trình phá đê tiết lũ vào xã Tứ Yến.
Trương Khác không hứng thú gì với cảnh này, người dân xã Tứ Yến vì đảm bảo an toàn cho đê bao hồ Kim Sơn và Ẩm Mã Hà đã phải hi sinh lớn, tuy chỉnh phú nói sẽ bố trí ổn thỏa, nhưng dù sao đó là tổn thất lớn, người dân tích góp cả đời được chút sản nghiệp sẽ bị hủy trong chớp mắt, bồi thường sẽ rất có hạn.
Nhưng Triệu Hữu Luân đã mời đành phải đồng ý.
Trương Khác và Địch Đan Thanh đã hơn 30 tiếng rồi chưa ngủ, ngồi lên xe, tinh thần vừa mới buông lỏng một cái là ngủ thiếp đi, xe tới nơi Phó Tuấn mới đánh thức dậy, Trương Khác mở mắt ra, thấy Địch Đan Thanh gối đầu lên vai mình ngủ ngon lành, nhưng trông mặt hơi tiều tụy.
Hai người họ xuống xe, nhìn thấy trên đê có phóng viên cầm camera, Trương Khác cau mày lại, nơi này chính là đê bao đối diện xã Tứ Yến, mặt sông nơi này rất rộng, giống như Ẩm Mã Hà tới đây giống như há miệng ra nuốt lấy hồ Kim Sơn vậy, Chu Cẩn Du đang đứng xoay lưng hồ Kim Sơn trả lời phỏng vấn.
Trương Khác không muốn lọt vào trong ống kính, cùng Địch Đan Thanh đứng xa xa, cũng không đi chào Triệu Hữu Luân, lũ đã vào thủy vực hồ Kim Sơn, bị hồ nước rộng thu nạp, uy lực của lũ giảm đi rất nhiều, nhưng áp lực thực sự còn phải đợi một thời gian nữa mới truyền tới hạ du Ẩm Mã Hà, lúc này phá đê tiết lũ là để giảm bớt áp lực với hạ du.
Nhìn qua ống nhòm, đê phía đông nam xã Yến Hương đã nứt, tựa hồ không cần người đi phá, nước càng ngày càng lớn, cả đoạn đê sắp sập rồi.
Ánh tịch dương cực đẹp, một đợt sóng trắng từ xa cuộn tới, Địch Đan Thanh chỉ phía đó hỏi:
- Đấy có phải là sóng do lũ tạo ra không?
Trương Khác không rõ, định tìm người hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng động khủng khiếp ở sau lưng, kinh hãi quay đầu lại, đê phòng hộ khu thành phố mới bị sập một lỗ lớn, nước hồ cuồn cuộn với khí thế san đồi phá núi ập vào đê đất sau đê bao...
Trương Khác mặt trắng bệch, không ai rõ sau đê hồ có bao nhiêu chiến sĩ giữ đê, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng một chiếc xe quân dụng đắng sau chớp mắt bị dòng nước cuốn trôi.
Lỗ hổng nhanh chóng mở rộng, áp lực nước khổng lồ dồn lên mấy chục mét đê bê tông cốt thép, nếu đoạn đê này mất, nước hồ 600 dặm của hồ Kim Sơn sẽ đổ ập vào thành phố Kim Sơn.
Không một ai ngờ phía bờ tây lại xảy ra vấn đề, tất cả các đoàn công binh, đủ các loại vật tư đều chất đống ở phía bờ tây, chính là để đảm bảo cho nơi đó không có sơ xảy gì, vì đằng sau đó là 300 vạn nhân khẩu, không ngờ đúng lúc chuẩn bị phá đê phía đông tiết lũ thì đê phía tây lại sập.
Hơn một trăm triệu tấn nước sẽ đổ xuống thành phố Kim Sơn.
Tất cả mọi người mặt tái dại, Chu Cẩn Du và Triệu Hữu Luân mặt cắt không ra máu, đang trả lời phỏng vấn đều đồng loạt câm nín, cuống lên không biết làm sao, máy camera vẫn chiếu về phía bờ đê.
Địch Đan Than theo bản năng nắm chặt tay Trương Khác ôm vào lòng, nín thở nhìn chỗ đê vỡ, Trương Khác nắm tay cô, thấy đám lãnh đạo thành phố vẫn ngâ ra như phỗng.
- Phải điều động tất cả nhân thủ có thể tới bờ đông sông Cửu Giang xây đê, bất kỳ công cụ gì có thể dùng được, máy đào đất, cuốc, cuốc xẻng gì cũng được, dùng tất cả xe cộ thành phố có thể điều động, quyết không để lũ đổ vào thành phố...
Trương Khác chẳng để ý tới ân oán cá nhân với Chu Cẩn Du, lúc này cần lập tức ra quyết định chạy tới trước mặt quát cho bà ta tỉnh lại:
Địa vị Hải Châu đang ngày một trở nên trọng yếu, không có bối cảnh đủ sâu, Lục Dật Quang hiển nhiên không có khả năng làm bí thư thành ủy, một phương diện khác tuổi của ông ta cũng sắp tới giới hạn rồi, an bài ông ta làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, lại có Đỗ Tiểu Sơn làm trưởng phòng tổ chức, như thế có thể tránh tân bí thư thành ủy một tay che trời, Hải Châu có thể duy trì tình hình kinh tế tốt đẹp nằm trên quỹ đạo.
- Ồ, vậy Tô Dật Quần hoặc người khác tới làm bí thư thành ủy cũng chẳng sao cả rồi.
Đỗ Phi gật gù, lại hỏi:
- Có thể tân bí thư là nhân tuyển khác, còn Tô Dật Quần điều khỏi Hải Châu không?
Trương Khác gật đầu:
- Không thể để Tô Dật Quần có cơ hội liên hợp với bí thư mới khống chế Hải Châu.
Đỗ Phĩ bĩu môi:
- Bà nó chứ, há chẳng phải Tống Bồi Minh lại cười ngoạc miệng ra rồi?
Tống Bồi Minh vốn ở Hong Kong phụ trách chuyện mời gọi đầu tư, Đường Học Khiêm tới Bắc Kinh học, ông ta liền khẩn cấp trở về.
Trước tiên là điều chỉnh với Đỗ Tiểu Sơn, Lục Dật Quang, ổn định cục diện Hải Châu, đợi tới khi Đường Học Khiêm chính thức rời Hải Châu, hoặc Tô Dật Quần lên làm bí thư thành ủy, Tống Bối Minh làm thị trưởng; hoặc điều một người khác tới làm bí thư thành ủy, Tô Dật Quần điều khỏi Hải Châu, Tống Bồi Minh vẫn làm thị trưởng.
Trương Khác không tiện can dự vào bổ nhiệm bí thư thành ủy mới, địa vị Hải Châu ngày càng trở nên trọng yếu, nói không chừng nhân tuyển bí thư thành ủy đã lọt vào tầm mắt TW, có điều Trương Khác chẳng cho rằng Tô Dật Quần có cái số dẫm phải phân cho này, Lý Viễn Hồ cũng chẳng hề có ý nói đỡ cho hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~
Nước lũ rút đi, khắp nơi là cảnh nhà cửa tan hoang, cây cối đổ rạp, đồ gia dụng tán loạn, bùn đất be bét, thành phố đã tổ chức người dọn dẹp đường phố, có điều tinh lực chủ yếu vẫn đặt lên việc bảo vệ đê điều, con đường phía nam trung tâm triển lãm công tác dọn dẹp chưa bắt đầu, bánh xe lún vào bùn đất trên đường, để lại dấu vết kéo dài, nhìn có ánh kim loại phản quang trong bùn, Trương Khác bảo lái xe dừng lại, nhảy xuống nhặt lên xem, không ngờ là bảng mạch di động cắm vào trong bùn.
- Thảo nào Samsung trì hoãn thời gian ra mắt di động.
Trương Khác đưa cho Địch Đan Thanh xem:
- Xem ra di động bọn họ sẽ tiêu thụ ở Trung Quốc đều giao cho khu công nghiệp điện tử Kim Sơn sản xuất, Samsung phải tổ chức dây chuyển sản xuất khác thôi.
Địch Đan Thanh hỏi:
- Cậu đoán chừng bọn họ tổn thất bao nhiêu?
- Siết chặt cổ bọn chúng thêm một chút, đủ để điện tử Gia Tín gục hẳn.
Trương Khác nhìn khu nhà xưởng tàn tạ, tuy nói hiện lấy công tác cứu chữa làm trọng, nhưng với cha con Cát Minh Tín phải thừa cơ lấy mạng chúng, trong này không có chuyện nhân nghĩa gì hết.
Ngày tháng , sau khi tiễn Đường Thanh và Thịnh Hạ về Hong Kong, Trương Khác lại trực tiếp đi máy bay từ Hong Kong tới Kim Sơn.
Từ Học Bình là tổ trưởng tiểu tổ điều phối công tác khắc phục tai nạn của Quốc vụ viện, trước đó công tác khẩn yếu nhất là kháng lũ cứu nạn, Trương Khác không vội tới gặp ông, xuống máy bay được biết Từ Học Bình đang được Lương Vĩ Pháp đưa đi thị sát hiện trường tai nạn nên từ sân bay tới thẳng đây.
Khu thành phố mới đã hoàn toàn không nhận ra được nữa, qua trung tâm triển lãm, không còn gì dựa vào để nhận đường nữa, Trương Khác bảo lái xe đi theo vết xe để lại.
Nhìn đống kiến trúc đổ nát trước mắt là có thể đoán ra được đó là trung tâm chế tạo điện tử cho Gia Tín và Chính Thái đầu tư.
Mặt tường bao đối diện với hướng lũ đổ về đã đổ tàn bộ, nhà xưởng sập cả khoảng lớn, dây chuyền sản xuất thì tan nát mỗi chỗ một ít, cho thấy nhà xưởng khi đó không chịu được nước lũ tấn công, cách nhà máy càng gần, nguyên vật liệu càng nhiều, cho dù không tản mạc thế này, bị ngâm nước hơn mười ngày cũng chẳng sử dụng được nữa.
Có một đám đông tụ tập góc đông bắc nhà máy, Tạ Kiếm Nam tay vò đầu, thấy có xe đi tới liền nhìn sang, đợi nhìn rõ khuôn mặt lạnh tanh của Trương Khác sau cửa kính liền ngoảnh đi, tất nhiên không muốn bộ dạng khốn đốn của mình làm kẻ thù thống khoái.
Xe dừng lại, Trương Khác đi xuống, đứng đằng xa cười, chẳng vội đi tới.
~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~
- Nơi này là trạm cuối cùng của bác rồi, chẳng có gì phải đắn trước đo sau hết...
Hoàng hôn, khí trời ngột ngạt, vầng thái dương màu đỏ chiếu ánh sáng sắp tắt lên Ẩm Mã Hà, ánh sóng long lanh chói mắt, nước sông cuối cùng đã hạ xuống, Từ Học Bình dõi mắt nhìn bầu trời như có lửa đốt cháy đám mây,
Trương Khác cùng Từ Học Bình đi dạo trên đê, trước khi mùa mưa qua đi, công tác kháng lũ vẫn tiếp tục, dân quân chưa rút đi, nhưng nước hạ xuống đã làm mọi người nở nụ cười nhẹ nhõm.
Y có thể hiểu được quyết tâm của Từ Học Bình, với ông mà nói, ở lại Bắc Kinh có lẽ sẽ có tuổi già yên ả hơn nhưng đó không phải cuộc sống ông muốn.
- Trong số bọn họ có rất nhiều người nhà cửa bị nước lũ cuối trôi, có điều họ đều chưa mất hi vọng.
Từ Học Bình nhìn những dân quân mệt mỏi dựa vào thân đê ngủ thiếp đi:
- Tiếp theo đây là công tác xây dựng lại sau thiên tai, bác đã trao đổi với tỉnh trưởng Lương rồi, bí thư Thượng hi vọng trước khi lùi về xúc tiến chuyện Cẩm Hồ mua Thần Hi, làm tốt chặng cuối cùng, sáng nay tỉnh mở cuộc họp quyết định điều Tống Cảnh Bình khỏi vị trí tổng giám đốc giấy Thần Hi, do phó tỉnh trưởng Lưu Tử Kỳ kiêm nhiệm, cháu có ý kiến gì không?
Bờ sông đối diện là nhà máy Thần Hi, đa phần nhà xưởng bị nhấn chìm, chưa biết bao giờ mới khôi phục sản xuất, nhưng Ẩm Mã Hà được nước lũ tảy rửa, đứng bên sông không ngửi thấy cái mùi khó chịu kia nữa rồi.
Tuy nói người đi trà lạnh, Thượng Học Nghĩa cũng không vô trách nhiệm tới mức ném một đống hỗn độn lại cho Từ Học Bình, mà đem những vấn đề khó nhằn còn tranh luận giải quyết hộ, để giảm bớt một chút áp lực cho việc Từ Học Bình tới Giang Nam triển khai công tác.
Trương Khác khẽ thở dài:
- Hiện giờ đường bộ, đường sắt từ Kiến Nghiệp tới Kim Sơn đã được khôi phục, Chu Du có thể tới thương lượng bất kỳ lúc nào...
~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~
- Nhà máy khó khăn lắm mới giữ được, nhưng chỉ cần đồng tâm hiệp lực có thể mau chóng khôi phục sản xuất, vì sao kiên trì bán cho loại xí nghiệp tư doanh như thế?
Hình Kiến Quốc theo sát gót Lưu Từ Kỳ trên đê hỏi:
Lưu Tử Kỳ vừa đại biểu chính phủ tỉnh ủy tới tuyên bố Tống Cảnh Bình sẽ điều tới sở thủy lợi tỉnh làm tuần thị viên cấp phó sở, giấy Thần Hi sẽ do ông ta kiêm nhiệm cùng đàm phán bán nhà máy.
Lưu Từ Kỳ từ giấy Thần Hi đi lên, có cảm tình rất sâu nặng với nhà máy, các giám đốc, xưởng trưởng hiện tại của Thần Hi đa phần do ông ta bồi dưỡng lên, mặc dù ông ta nhìn thấy rất nhiều vấn đề tồn tại ở Thần Hi, nhưng vẫn chống đối bán nó cho Cẩm Hồ.
Hôm nay Thượng Học Nghĩa đặt trọng trách lên vai ông ta, còn dứt khoát nói:
- Không làm được việc này, đồng chí cũng khỏi làm phó tỉnh trưởng nữa, theo tôi về nhà dưỡng lão...
Lưu Tử Kỳ không hoài nghi Thượng Học Nghĩa có khả năng đá đít mình trước khi lui về, thái độ chuyển biến nhanh chóng, ông ta thay đổi thái độ rồi, đám địa đầu xà không giở trò gì được nữa, khi đông ta tuyên bố quyết định này, thậm chí không một ai dám đứng ra công khai chất vấn.
Chỉ là không biết ai đem tin tức nói ra cho Hình Kiến Quốc, Lưu Tử Kỳ biết các giám đốc, xưởng trưởng vừa rồi ở cuộc họp không nói gì, nhưng không có nghĩa họ không có ý kiến, chỉ không dám phản đối trước mặt mình, nên mới giật dây Hình Kiến Quốc.
Khi Lưu Tử Kỳ mới tới xưởng bột giấy làm kỹ thuật viên, Hình Kiến Quốc là thợ cả, chỉ là tính ông ta quá khó chịu, không để cho người ta chút thể diện nào, Lưu Tử Kỳ chẳng có chút thiện cảm nào với ông ta, sau khi bay cao càng không muốn ngó ngàng tới ông ta.
Lưu Tử Kỳ thích thể diện, sợ người ta nói mình vong ân bạc nghĩa, cho nên không đuổi Hình Kiến Quốc xuống đê, kiên nhẫn giải thích:
- Đây là quyết định của chính phủ và tỉnh ủy, ông phải hiểu, phải tin vào...
- Tin cái rắm, ông nhìn xem bờ đối diện đã thành ra thế nào?
Hình Kiến Quốc ở trước mặt Lưu Tử Kỳ càng chẳng cố kỵ gì.
Lưu Tử Kỳ điên đầu, chỉ muốn đạp ông ta một phát xuống sông, nhưng bất kể thế nào Hình Kiến Quốc lần này lập công, một ông già tuổi, trong thời khắc nguy cấp không về nhà tới một ngày, còn được tiếp kiến thủ tướng, ở trên đê uy tín chưa chắc kém Lưu Từ Kỳ.
Nhìn thấy bờ đối diện có mấy cái xe, Lưu Tử Kỳ hỏi thư ký:
- Ai ở bên đó thế?
- Là chủ nhiệm Từ.
Lưu Tử Kỳ kiếm ngay được cái cớ bỏ Hình Kiến Quốc lại:
- Tôi phải đi tìm chủ nhiệm Từ báo cáo công tác, ông đừng theo tôi.
- Vừa vặn tôi cũng muốn báo cáo công tác với chủ nhiệm Từ, tỉnh trưởng Lưu, ông không ngại cho tôi đi nhờ xe chứ?
Lưu Từ Kỳ cuống lên, Thượng Học Nghĩa vì sao vội giải quyết việc bán Thần Hi trước khi lùi vì, chính là xét tới mối quan hệt mật thiết giữa Từ Học Bình và Cẩm Hồ, sợ có kẻ lấy đố làm cái cớ tạo dư luận bất lợi cho Từ Học Bình.
Nếu Hình Kiến Quốc tới trước mặt Từ Học Bình nói linh tinh gì đó, nói không chừng Từ Học Bình sẽ hoài nghi do mình sai phái, Lưu Kỳ nào dám mạo hiểm như thế, nghiêm mặt nói:
- Ông đã nghỉ hưu mấy năm rồi đừng xen vào nữa, chuyện tỉnh bán nhà máy cho Cẩm Hồ không kiếm chút lợi nào trong đó đâu, điều kiện mua lại cũng có lợi cho tỉnh, trước lũ muốn bán, sau lũ càng phải bán! Vì sao phải bán, trong lòng ông cũng rõ, hiện Kim Sơn, Chương Châu, Thuận Nghĩa tình hình nghiêm trọng, cần tiền để xây dựng lại, quốc gia sẽ cấp, người dân sẽ quyên, nhưng không thể giải quyết toàn bộ vấn đề, các cán bộ già tình cảm sâu nặng với nhà máy, nhưng không thể vì thế bỏ mặc những nơi khác. Ông đi báo cáo công tác với chủ nhiệm Từ đi, tôi đột xuất có việc không tiễn ông nữa.
Lưu Tử Kỳ nghĩ mình đường đường là một phó tỉnh trưởng mà bị một lão già nửa điên nửa khùng dòn ép thảnh ra thế này, thực sự là bi ai, nhưng hoàn toàn không làm gì nổi loại người này, trước kia chọc giận mình còn có thể sai người đuổi đi, giờ người ta đã là anh hùng kháng lũ, không thể dùng thủ đoạn kịch liệt được.
Lúc này viên thư ký đi tới nói:
- Chủ nhiệm Từ nhìn thấy chúng ta, gọi điện tới mời tỉnh trưởng qua đó.
Lưu Tử Kỳ thầm thở dài, ông ta không thể không gặp Từ Học Bình, lúc này cũng không có cớ gì bỏ Hình Kiến Quốc lại, lên xe chỉ nói:
- Chủ nhiệm Từ vì chuyện cứu giúp thiên tai mà quên ăn quên ngủ, ông đừng có nói năng linh tinh đấy.
Hình Kiến Quốc vốn chẳng định nói gì trước mặt Từ Học Bình, không thấy Hứa Hồng Bá đâu liền hỏi thăm, nghe Trương Khác kể xong thì lắc đầu:
- Cậu có hai mấy tuổi đầu, vậy mà gân cốt còn kém ông già sâu bảy chục tuổi.
Khi tình hình lũ khẩn cấp, trên dưới hỗn loạn, một số chi tiết người ta bỏ quên, Lưu Từ Kỳ trước kia thấy qua Trương Khác rồi, lúc đó y xuất hiện bên Thượng Học Nghĩa, Lương Vĩ Pháp, thi thoảng có mặt trên đê kháng lũ, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc, tới khi phó thủ tướng Tằng Như Thánh sau khi nghe tin người thanh niên này bị bệnh đích thân tới bệnh viên thăm, còn dùng chuyên cơ của mình đưa y về Hải Châu, mới dám khẳng định y là Trương Khác.
Lưu Tử Kỳ không ngờ Hình Kiến Quốc và Trương Khác biết nhau, hơn nữa còn có vẻ thân thiết, cố dấu ngạc nhiên trong lòng, chào hỏi Từ Học Bình:
- Chủ nhiệm Từ lại đích thân lên đi thị sát mực nước ạ?
Từ Học Bình khẽ gật đầu:
- Tỉnh trưởng Lương bảo tôi chuyển lời cho Trương Khác, đồng chí ở đây, vậy không cần tôi làm người trung gian nữa.
Lưu Tử Kỳ không rõ mói quan hệ giữ Hình Kiến Quốc và Trương Khác là gì, chỉ nửa đùa nửa thật nói:
- Tôi với tới giấy Thần Hi chuyển đạt tinh thần của tỉnh, xưởng trưởng Hình đây là người phản đối kiên định, vừa may để Khác thiếu gia làm công tác cho xưởng trưởng Hình.
Hình Kiến Quốc không hiểu sao Lưu Tử Kỳ lại nói như thế?
Trương Khác mỉm cười:
- Tân Quang bị nói thành xí nghiệp bội tín bội nghĩa, hứa mà không làm, chỉ biết bóc lột công nhân, không có trách nhiệm xã hội, xưởng trưởng Hình phản đối là đương nhiên đâu.
Thấy Hình Kiến Quốc mặt ngơ ngơ, Trương Khác không vội giải thích với ông ta, bảo Lưu Tử Kỳ:
- Trong đại biểu đàm phán, tôi thấy cần tăng số đại biểu công nhân viên chức, gồm cả người đã nghỉ hưu, để họ có được con đường tin tức chính thức, tôi nghĩ chuyện công nhân bao vây tổ đàm phán lần trước là có thể tránh được...
Rồi mới quay sang Hình Kiến Quốc:
- Xưởng trưởng Hình, chuyện thu mua Thần Hi là do chúng tôi đứng sau thức đẩy, lần trước tôi tới Kim Sơn là vì công nhân viên nghe lời đồn vây công khiên nhân viên Tân Quang bị thương, tôi tới là để hi vọng làm rõ tin đồn, đám phán được tiếp tục, Kim Sơn sẽ không xảy ra lũ lụt nghiêm trọng thế này nữa...
- Các … các cậu muốn mua Thần Hi?
- Xưởng trưởng Hình có thấy chúng tôi là một xí nghiệp như vậy không?
Trương Khác bình tĩnh nhìn Hình Kiến Quốc hỏi lại:
Hình Kiến Quốc hoàn toàn không ngờ người thanh niên này lại lên tiếng đại biểu cho Tân Quang, thân phận hình như còn hơn cả Chu Du, chẳng biết phải nói gì, theo bản năng hỏi:
- Trương Dịch cũng là người của Tân Quang à?
- Coi như vậy.
Trương Khác gật đầu:
- Tẩm Viên do chú tôi đầu tư.
Hình Kiến Quốc ấp a ấp úng, trước mặt Trước Khác bỗng nhiên trở nên câu nệ cẩn thận, không dám hỏi kỹ nữa.
Tẩm Viên cách chỗ đê vỡ khá xa, sau khi nước rút cơ bản không có tổn thất gì, nhưng không vội chỉnh trang kinh doanh lại, mà tiếp tục sử dụng làm nơi trú chân tạm thời, Trương Dịch và tất cả nhân viên của Tẩm Viên đều tập trung hết vào việc cứu nạn.
Sau khi đê hồ Kim Sơn vỡ, các kiến trúc lều lớn đơn giản bị nước lũ cuỗn trôi quá nửa, hoàn toàn nhờ bên này chuẩn bị hơn chiếc xe tải sơ tán cho nên mới không tạo thành thương vong về người, tổn thất tài sản mới giảm thiểu đi rất nhiều.
Khi tình hình nghiêm trọng nhất Trương khác, Hứa Hồng Bá đích thân lên tuyến đầu bôn ba, Hình Văn Lệ ở lại Tẩm Viên làm công tác cứu trợ, cho nên ông ta biết từ sau khi phát sinh tai nạn, vật tư cuồn cuộn đổ về Kim Sơn, tuy cô không rõ con số cụ thể, nhưng biết nếu đổi ra tiền sẽ là con số khủng khiếp.
Chiếc di động chống nước trong tay ông ta là vật tư phòng lũ do Tẩm Viên quyên, tổng cộng có hơn chiếc, trước đó ông ta còn thắc mắc, sao một cái khách sạn nhỏ mà ông chủ đằng sau lại có tài lực lớn như thế.
Thì ra tất cả đều là do xí nghiệp muốn mua Thần Hi mà ra.
Hình Kiến Quốc tự hỏi lương tâm, đó là một xí nghiệp không có chữ tín, chỉ biết bóc lột, không có chút trách nhiệm xã hội nào ư?
Lưu Tử Kỳ nhìn Hình Kiến Quốc như thế, thầm nghĩ thì ra ông ta biết tác dụng của Tẩm Viên trong việc cứu nạn, chẳng qua không biết đó là Cẩm Hồ hỗ trợ.
Trương Khác nói với Lưu Tử Kỳ:
- Tôi sẽ thông báo cho Chu Du mau chóng liên hệ với tỉnh trưởng Lưu. Xưởng trưởng Hình, tôi đang tìm ông có việc, khu lều lán bị lũ xô đổ quá nửa rồi, cái còn lại cũng toàn là nhà sắp sập. Chuyện xây dựng lại chúng tôi sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Vừa rồi ở trên đê chúng tôi đã thương lượng, nếu xây lại theo tiêu chuẩn tiểu khu, ước chừng tốn triệu, số tiền này chúng tôi sẽ bỏ...
Đúng là lắm tiền nhiều của, lần này Kim Sơn là nơi tổn thất lớn nhất, Cẩm Hồ lên tiếng một cái đã nhận ngay / nhiệm vụ xây dựng lại, Lưu Tử Kỳ tạm biệt về xe, lòng còn nghĩ:" Tw quyết định sẻ dụng Từ Học Bình quả nhiên là có toan tính."