Nghiêm Văn Giới sau khi dìu Lâm Tuyết lên xe mới nhìn về phía ngõ, cách quá xa chỉ thấy mơ hồ bóng Trương Khác đứng nói chuyện với Đỗ Phi, không nhìn được nét mặt, nghĩ:" Chắc bọn chúng đang suy đoán thân phận của mình."
Bảo lái xe lên đường, Nghiêm Văn Giới cười với Lâm Tuyết:
- Lầm phiền Lâm tiểu thư cùng tôi đi tham quan ngõ Học Phủ, khiến cô bị khổ, thực hết sức xin lỗi, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện, sau này nhất định Lâm tiểu thư phải cho tôi cơ hội chuộc lỗi.
Lâm Tuyết liếc hắn một cái, đỏ mặt thẹn thùng nói:
- Giám đốc Nghiêm nói thế nhất định là sợ tôi đề xuất điều kiện không thích hợp rồi. Chân tôi hơi đau, có điều chưa nghiêm trọng tới mức phải tới bệnh viện, giám đốc Nghiêm đưa tôi về nhà là được.
Xe tới biệt thự Tinh Hải, Nghiêm Văn Giới bảo vệ sĩ cùng hắn dìu Lâm Tuyết vào nhà, cô ta thấy quen nam nhân lúc nào hau háu muốn vật mình ra giường rồi, Nghiêm Văn Giới lịch thiệp nho nhã làm cô ta nhìn không thấu.
Nhìn Nghiêm Văn Giới khép cửa lại rời đi, Lâm Tuyết cởi giầy cao gót ra, đi chân đất trên sàn, làm gì có chút đau đớn nào, cách rèm cửa nhìn Nghiêm Văn Giới rời đi, mắt sắc như dao, gọi điện cho Hồ Tôn Khánh.
- Nghiêm Văn Giới vừa mới đi rồi, đúng là làm người ta nhìn không thấu.
- Chuyến này hắn tới Kiến Nghiệp không thể là để du ngoạn được.
Giọng Hồ Tôn Hiến hơi khàn:
- Cô nghĩ xem hắn có tới gặp Tiêu Minh Kiến hay không?
- Ông lo Tiêu Minh Kiến thay đổi chứ gì, tôi thấy không cần lo, thời buổi này thăng quan tiến chức dựa vào bên trên có người chắc hơn là chính tích, dân tâm. Tiêu Minh Kiến đâu hồ đồ.
Lâm Tuyết nhìn đuôi xe biến mất trong bóng đêm mới quay lưng dựa vào cửa sổ nói:
- Trong lòng Nghiêm Văn Giới cũng rõ bọn chúng và Cẩm Hồ không cùng đường, muốn vào Kiến Nghiệp, không thể ôn hòa ngồi xuống chia địa bàn với Cẩm Hồ được. Tôi và hắn tới ngõ Học Phủ, vừa khéo gặp thằng nhóc kia, giọng điệu hắn không khách khí gì.
- Cho dù ở khu cao tân thì Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng chỉ chiếm một khoảnh nhỏ, Nghiêm Văn Giới đâu phải hạng cứng đầu bẩm sinh, thái độ Tiêu Minh Kiến đã không rõ, hắn còn như thế... Ừm, cô đem tình hình khi đó kể rõ cho tôi xem...
Hồ Tôn Khánh không yên tâm, thương vụ Cẩm Hồ đột nhiên có quan hệ mật thiết với thương nhân người Hoa ở ĐNÁ, thậm chí có thể dẫn tư bản người Hoa chạy khỏi Indo vào Đông Hải, làm Tiêu Kiến Minh xưa nay luôn oán hận Cẩm Hồ cũng trở nên ám muội.
Đây là cục diện Hồ Tôn Khánh sợ nhất, cho nên ông ta rất quan tâm tới Nghiêm Văn Giới, người có thể ảnh hướng tới khuynh hướng Tiêu Kiến Minh với Cẩm Hồ, nếu Tiêu Kiến Minh hoàn toàn ngả về phía Cẩm Hồ, như thế sẽ bị La Quân và Tiêu Kiến Minh liên hợp áp chế, ông ta sẽ có một nhiệm kỳ khốn đốn.
Lâm Tuyết biết Hồ Tôn Khánh lo cái gì, nhưng cô ta không nghĩ như thế, liền đem chuyện gặp Trương Khác ở ngõ Học Phủ kể ra.
Lời của Nghiêm Văn Giới với Trương Khác không thể tính là vô lễ, nhưng có ý vị đối địch, có lẽ do cá tính của hắn. Nghiêm Văn Giới có bối cảnh sâu như thế, lại gây dựng lên xí nghiệp lớn như thế, cho dù thường ngày tỏ ra kín đáo đến đâu, thì bản chất ngạo mạn là khó tránh.
Nghiêm Văn Giới có thể đoán được Lâm Tuyết đứng ở cửa sổ nhìn mình, xe rời khỏi khu biệt thự liền quay đầu lại nhìn, tuy Lâm Tuyết là một mỹ nhân cực kỳ hiếm có, nhưng một mỹ nhân yểu điệu có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc địa ốc Tinh Điển, nếu nghĩ cô ta đơn giản thì quá ngu xuẩn.
Hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân, cho nên chẳng thèm dùng chung tình nhân với người khác, bảo lái xe tới nhà Tiêu Minh Kiến.
Tiêu Minh Kiến từ chối hết chuyện xã giao buổi tối, ông ta định cùng Nghiêm Văn Giới đi khảo sát, chỉ sợ thân phận của mình quá gây chú ý.
- Ồ, cậu gặp Trương Khác rồi à?
Tiêu Minh Kiến nghe Nghiêm Văn Giới kể chuyện ở ngõ Học Phủ, khẩn trương ngồi thẳng dậy, thấy ngữ khí hắn không thân thiện gì, khóe môi hơi hơi nhếch lên:
- Tôi thấy Hoành Tín đầu tư kiến thiết công trình cơ sở, nói không chừng có cơ hội hợp tác với Thế Kỷ Cẩm Hồ.
- Cháu cũng chẳng phải là người háo thắng thích đấu đá.
Nghiêm Văn Giới hớp một ngụm cà phê:
- Ba cháu nhờ cháu gửi lời hỏi thăm chú Tiêu, ba cháu nói dù sao Kiến Nghiệp khác với thành phố bình thường, cơ hội chính chức điều đi, phó chức thay thế chỉ 50/50. Cháu không rõ lắm, sao chú lại đi hạ mình với La Quân hòa hoãn với Cẩm Hồ làm gì, đâu có mấy tác dụng...
Tiêu Minh Kiến ngẩn ra, thì ra hắn tới không phải là giúp tu bổ quan hệ giữa mình và La Quân, mà còn ngược lại còn muốn đẩy cao mâu thuẫn.
Chính trị luôn chỉ là cân nhắc lợi ích, chẳng có cái gọi là đạo nghĩa hay liêm sỉ.
Tiêu Minh Kiến suy nghĩ, lời của Nghiêm Văn Giới có lý, cho dù La Quân rời Kiến Nghiệp, ông ta leo lên vị trí bí thư là rất xa vời, gửi hi vọng lên người La Quân lại càng ngu xuẩn, quan trường chưa bao giờ có chuyện xóa bỏ thù hận xưa. Chẳng lẽ có cơ hội chơi La Quân một vố mình lại bỏ? Hạ mình chẳng qua là vì càng phù hợp với lợi ích hiện tại mà thôi.
Trưa hôm sau trước khi rời Kiến Nghiệp, Nghiêm Văn Giới lại tới bái phỏng Tiêu Minh Kiến.
Lần này Nghiêm Văn Giới hỏi càng thẳng thắn hơn:
- Cháu ví dụ nhé, nếu chú Tiêu tới Giang Nam nhậm chức, năng lực lại được Từ Học Bình tán thưởng, chú có toàn tâm toàn lực theo hầu ông ta không?
Tiêu Minh Kiến lắc đầu, ông ta đương nhiên sẽ không hiến tim mình cho cấp trên như Từ Học Bình.
Tác phong của Từ Học Bình quá mạnh mẽ quá cứng rắn, đắc tội với người quá nhiều, khi Từ Học Bình đắc thế, theo ông ta sẽ vinh quang, nhưng một khi ông ta lui về, hậu họa vô tận sẽ kéo tới, đạo lý này ai cũng rõ, cho nên thời nhậm chức ở Đông Hải, đích hệ của Từ Học Bình rất mỏng, nếu chẳng phải có con quái thú Cẩm Hồ, Từ Học Bình thi thoảng về Đông Hải rất thê lương.
Lần này Từ Học Bình có thể quay trở lại nói cho cùng là vì đám người trước kia ông ta đắc tội đang hoảng loạn sợ hãi bị thanh toán vì trận lũ lụt nên mới không nhảy ra phá đám.
Một số người theo Từ Học Bình, đó là vì không còn lựa chọn nào khác, cũng chẳng có ngày vươn lên, nhưng người có lựa chọn, không tính toán một chút thì quá ngu xuẩn.
Thấy Tiêu Minh Kiến cau mày suy nghĩ, Nghiêm Văn Giới cười khẽ, nói:
- Thủ tướng khi nhậm chức có nói một câu, ông mang mười cỗ quan tài đi nhậm chức, một để cho mình, chín cái giành cho đám tham quan ô lại. Không biết chú Tiêu có nghe câu nói này không?
- Cũng có nghe nói...
Tiêu Minh Kiến lòng máy động, hiểu ý Nghiêm Văn Giới, cho dù được thủ tướng Triệu Tề Đông tán thưởng cũng không nên vui mừng quá sớm.
- Lần này thú tướng ở tỉnh Hồ Tây nói muốn chặt mấy cái đầu, chú nói xem ông ấy có chặt không?
Nghiêm Văn Giới cười đầy thâm ý, đột ngột chuyển đề tài:
- Nghe nói mấy ngày nữa Tiểu Nhị sẽ đi Mỹ di học, chú Tiêu có cần cháu giúp gì không?
Đứa con thứ hai của Tiêu Minh Kiến là Tiêu Dương sắp đi Mỹ du học, không ngờ Nghiêm Văn Giới cũng biết.
- À, Sử Mật Tư của Cty Trung Lợi là bạn cũ của tôi, ông ấy về Mỹ, Tiểu Nhị vừa khéo đi theo, không cần gì đâu.
- Chuyện lớn như thế, dù sao cũng phải bày tiệc chúc mừng chứ, cháu không biết có thể tới Kiến Nghiệp tham gia tiệc nhà của nhà chú được, ân tình này cháu phải giành trước...
Nghiêm Văn Giới lấy từ từ cặp ra một cái phong bì đặt lên bàn:
- Hoành Tín ở Mỹ có chi nhánh, Tiểu Nhị tới Mỹ học có thể tới đó làm thêm, coi như rèn luyện, khiếm chút tiền tiêu vặt.
Tiêu Minh Kiến tiễn Nghiêm Văn Giới về, quay lại bàn cầm lấy phong bì mở ra xem, là một xấp USD, ông ta nhét trở lại, cười tự trào:
- Thế là mình thành tham quan ô lại rồi.
Gọi vợ tới:
- Đây là tiền Văn Giới cho Tiểu Nhị du học, em đưa cho Tiểu Nhị đi.
Lý Tái Thù bề ngoài không giúp ai cả, nhưng khi Trương Khác và Trì Tá Tú Tàng lăn tới chân hắn thì lại thò chân ra đá trộm Trương Khác một cái.
Lái xe và vệ sĩ của Trì Tá Tú Tàng định xông vào giúp, nhưng bị Mã Hải Long dẫn người khống chế, Mã Hải Long vào phòng, đưa tay bóp cổ Lý Tại Thù đang định "cắn trộm" đẩy ngã xuống đất, lại khóa khớp bả vai của Trì Tá Tú Tàng, tách hắn khỏi Trương Khác, thấy hắn vẫn chưa cam tâm đạp Trương Khác một cái, quát:
- Ở Trung Quốc mày bớt ngông cuồng đi.
Trương Khác chật vật bò dậy, trong lòng y trống rỗng, chẳng còn tâm tình so đo với Lý Tại Thù, Trì Tá Tú Tàng, nhưng thấy Lý Hinh Dư vừa bị đánh vừa bị đẩy ngã ra đất trông hết sức đáng thường, lòng xót xa hỏi:
- Hay là cô đi với tôi?
Lý Hinh Dư thấy Trì Tá Tú Tàng như con thú điên, sao dám ở lại đây, vừa đứng dậy được là trốn ngay sau lưng Trương Khác, còn không quên giải thích:
- Tôi và anh Trương Khác không như các người nghĩ, anh ấy uống say tá túc ở đây.
Trương Khác say rượu tá túc ở đây, còn vệ sĩ của y lại canh ngoài biệt thự, Trì Tá Tú Tàng có ăn cứt chó mới tin hai người này đêm qua không làm gì, nam nhân bình thường còn khó cưỡng lại sức hấp dẫn của Lý Hinh Dư, nói gì sau khi say, có điều bị Mã Hải Long bóp vai không vùng vẫy được, gầm gừ nhìn Trương Khác nói:
- Tao sẽ cho mày biết thế nào là cảm giác hai bàn tay trắng.
Trương Khác chẳng buồn cãi nhau với hắn, chỉ lãnh đạm nói:
- Tao chờ đấy.
Nắm tay Lý Hinh Dư còn đang hoảng loạn ra khỏi biệt thự, y thực sự còn chưa tỉnh rượu, đi xuống bậc thềm ngã lăn ra, kéo cả Lý Hinh Dư ngả theo, cả hai luống cuống đứng dậy, chui vào trong xe, Lý Hinh Dư xấu hổ che mặt không dám nhìn ai, nếu nói bọn họ không phải là một đôi gian phu dâm phụ, tới ngay vệ sĩ của Trương Khác cũng chẳng tin.
Nhìn Lý Hinh Dư để Trương Khác nắm tay dẫn đi, Trì Tá Tú Tàng giận tím mặt, quát vào mặt Lý Tại Thù:
- Còn không mau thông báo cho đại sứ quán Hàn Quốc, Hinh Dư bị thằng Chi Na lừa đi rồi.
Lý Tại Thù trong lòng cũng sôi lên sùng sục, song vẫn còn tỉnh táo, khẽ vỗ vai Trì Tá Tú Tàng:
- Anh Tú Tàng, đây là Trung Quốc, vả lại Xảo Trinh là người trưởng thành rồi, đợi lát nữa tôi sẽ gọi nó về mắng cho một trận, nó là đưa bé ngoan, sẽ không phá hỏng tình hữu nghị giữa Samsung và Mitsui đâu.
Lý Tài Thù không phải cấp dưới của hắn, Trì Tá Tú Tàng không thể tùy tiện trút giận lên đầu dược, dậm chân vò đầu đi lại trong phòng, không nghĩ ra cách nào giành lại Lý Hinh Dư, đầu năm ở Tokyo thấy cô đi với tên Chi Na đó hắn đã cảnh giác rồi, tới khi Lý Hinh Dư nhất định tới Trung Quốc du học, hắn càng tin nhất định là vì tên Chi Na đó.
Sao mà chịu nổi được, Trì Tá Tú Tàng chỉ muốn băm vằm Trương Khác làm trăm mảnh mới hả, nhưng hắn không phải là người bị phẫn nộ chiếm cứ là không suy nghĩ được nữa, đừng nói đây là Trung Quốc, cho dù là Nhật Bản, đối phương là người sáng lập ra Cẩm Hồ, trừ khi hắn dám liều phá hỏng kinh tế qua lại giữa Nhật Trung mới có thể làm gì thì làm.
Vụ án đã gây tổn hại nghiêm trọng cho bố cục Mitsui thẩm thấu vào kinh tế Trung Quốc, hắn phái tới đây là để gánh trọng trách khôi phục bố cục chứ không phải đi đánh ghen.
Cho dù không cam lòng, cũng không thể để điểm yếu bị kẻ cạnh tranh trong nội bộ Mitsui nắm được, Trí Tá Tú Tàng nghĩ thế, mặt đanh lại cắn răng xoa dịu lửa giận trong lòng, hắn cần chút thủ đoạn để tên Chi Na kia biết thế nào là đau khổ dám cả gan tranh nữ nhân với hắn.
Ngoài ra hắn biết Lý Tại Thù không muốn bùng phát bê bối của gia tộc Lý Kiện Hi tại Trung Quốc, mà đâu chỉ mất mặt Samsung? Nếu để đám con rùa ở Nhật Bản biết mỹ nhân mình trông đợi mười năm bị nam nhân Chi Na hưởng trước thì cả đời này đừng mong ngẩng đầu lên trước mặt chúng.
Nhìn bề ngoài Trì Tá Tú Tàng đã bình tĩnh lại, nhưng sâu trong lòng có một ngọn lửa càng cháy càng dữ dội.
Lý Hinh Dư một tay che ngực, một tay che gò má bị Trì Tá Tú Tàng tát tới bây giờ vẫn còn đau rát, chẳng cần soi gương cũng biết mặt mình nhất định có năm vết ngón tay rõ ràng, vậy mà vẫn còn rối rít xin lỗi Trương Khác:
- Tú Tàng quá vỗ lễ rồi, gây ra phiền phức lớn thế này cho anh, thực sự hết sức xin lỗi...
Ôi, cô bé này! Trương Khác nhìn Lý Hinh Dư như thế chẳng biết nói gì nữa.
Xe khởi động, Lý Hinh Dư mới chợt nhớ giấy tờ dùng để hôm nay đi báo danh ở Đh Sư phạm vẫn còn trong nhà, ấp úng nhờ Trương Khác lấy hổ, cô không dám quay lại nhìn khuôn mặt như dã thú của Trì Tá Tú Tàng nữa.
Trương Khác sai Mã Hải Long phái hai nhân viên làm theo lời Lý Hinh Dư, lấy đồ cô cần từ trong biệt thự ra, Lý Hinh Dư ngại không nhờ người lấy cả đồ lót trong phòng ngủ, thấy hộ chiếu, giấy báo nhập học, chứng minh, hồ sơ đều có rồi, liền không lên tiếng nữa, ôm vào lòng ngực ngồi cuộn mình trong góc xe.
Trương Khác chẳng thèm quan tâm Trì Tá Tú Tàng và Lý Tại Thù ở trong phòng có sắc mặt thế nào, bảo tài xế lái xe về ngõ Học Phủ, nhưng nhận ra đưa cô tới đó cũng rất đau đầu, ở đó đã có quá nhiều mầm họa, đưa thêm một cái tới nữa, chẳng phải náo loạn tung trời lên sao?
Bọn họ không ngờ rằng có một đôi mắt ẩn sau rèm cửa sổ bên cạnh nhìn hết những chuyện vừa xảy ra.
Lâm Tuyết đi chân đất đứng ở ban công, cô ta dậy sớm, trên đường có ba chiếc xe sang trọng siêu cấp, khiến cô ta chú ý, mặc dù người trong tiểu khu này không quyền cao thì tiền nhiều, nhưng hai chiếc Mercedes đỉnh cấp cùng một chiếc Linconln thì tuyệt đối hiếm có, cho nên cô ta nảy hứng thú với chủ nhân ngôi nhà, dù sao cũng rảnh rỗi, liền kéo ghế ra ngồi sau rèm quan sát.
Cô ta không nhìn thấy cảnh đánh nhau trong nhà, nhưng nhìn thấy Mã Hải Long dẫn người khống chế hai tên áo đen trước cửa, không lâu sau Trương Khác mặt xưng vù dẫn một cô gái xinh đẹp từ trong biệt thự vội vàng đi ra, còn ngã chúi mặt xuống đất, cô ta ngạc nhiên nghĩ:" Tên này nuôi nữ nhân ở đây sao?" Chỉ là cô gái đó quá đẹp.
Hai chiếc Mercedes đi rồi, chiếc Lincoln vẫn đỗ trước biệt thự, một lúc sau thấy Lý Tại Thù cùng một thanh niên khác cũng mặt mũi thâm tím đi ra, chui vào chiếc Lincoln đi mất.
Lâm Tuyết tất nhiên tưởng tượng ra cảnh đấu đá ghen tuông bên trong đó, hơn nữa tên nam nhân đi cùng Lý Tại Thù là kẻ thất bại, tên nam nhân đó có vẻ thân phận không hề thấp, vì khi lên xe Lâm Tuyết nhìn thấy Lý Tại Thù cẩn thận đưa tay mở cửa để thanh niên kia lên trước, cô ta rất lạ, có ai khiến chuyên vụ của Samsung phải lấy lòng như thế? Nghĩ mãi mà không ra.
Tinh Điển tuy có nghiệp vụ địa ốc và khu khai phát phần mềm, nhưng không thể so sánh được với người khổng lồ như Samsung, Lâm Tuyết biết ngay cả Nghiêm Văn Giới cũng chẳng để cô vào mắt, Cẩm Hồ cũng vậy, bọn họ là con cá sấu lớn, Tinh Điển là cá trê nhỏ, bọn họ tâm tình không tốt, nói không chừng há miệng một cái là nuốt chửng Tinh Điển.
Lâm Tuyết nhìn không thấu Nghiêm Văn Giới, không dám quá nhiệt tình với hắn, sợ Hoành Tín nổi dã tâm nuốt mất, Lâm Tuyết chưa bao giờ ngại dạng háng ra trước mặt nam nhân, nhưng cô ta tuyệt đối không để cho nam nhân khống chế.
Tôn Tĩnh Mông, Địch Đan Thanh, Vệ Lan đứng trước ghế ô pha, nhìn Trương Khác mặt mày bầm dập cùng Lý Hinh Dư má hằn lên năm ngón tay đỏ dừ, tay ôm ngực, đều không nói gì.
Trương Khác ra ngoài biệt thự trượt bậc thềm ăn cứt chó, mặt trông rất thảm hại, Vệ Lan lấy túi chườm đá đưa y và Lý Hinh Dư đặt lên mặt giảm sưng.
Khi Trương Khác vào phòng thì ba cô gái cũng y phục xộc xệch, trên sàn rất nhiều vỏ chai rỗng, chẳng biết đêm qua ba cô gái nốc bao nhiêu rượu, Trương Khác đi vào liền giải thích qua chuyện xảy ra, ba cô gái không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng hoàn toàn không tin.