- Bí thư Đường, chú Dịch, chú Diệp đều là bậc nhân kiệt, cháu làm sao so được.
Diêu Văn Thịnh giở trò lưu manh:
- Thời gian không còn sớm nữa, mọi người còn ý chí chưa bị mài mòn đợi mai tiếp tục đi ạ, cháu thấy hôm nay nên nghỉ ngơi thôi.
Dịch Vân Phi và Diệp Chúc Dân nhà ở Bắc Kinh, tất nhiên về nhà nghỉ ngơi, Đường Học Khiêm và Trần Tân Dân đều ở lại Cố gia trạch viện.
Không thể ở quá nhiều người tại Cố gia, trừ Hứa Thụy Bình ở lại chiếu cố thì Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh quay lại Thúy Viên, Dịch Hinh không về theo cha mà theo đám Trương Khác.
Dịch Hinh đi trước, sắp lên xe đột nhiên quay lại hỏi Diêu Văn Thịnh:
- Anh nói nam nhân các anh mài mòn ý chí, có phải đều bị mài mòn trên bụng nữ nhân không?
Địch Đan Thanh nghe thấy bật cười khúc khích, Trương Khác thì giả điếc, thầm nghĩ đương nhiên nữ sắc là thứ mài mòn ý chí nam nhân nhất, đột nhiên nhớ ra câu chuyện cười địa hạ đảng trước giải phóng.
*** Địa Hạ Đảng: thời Cách mạng Dân Chủ, Đảng cộng sản TQ ở dưới sự thống trị của Quốc dân đảng và người Nhật, phải hoạt động bí mật, nên gọi thế.
Địch Đan Thanh hỏi y cười cái gì, Trương Khác liền kể cho cô nghe:
- Ngày 28 tháng 9 năm 1949 có một thành viên địa hạ đảng không may bị bắt, ngày đầu tiên, kẻ địch dùng ghế hùm, anh ta không khai. Ngày thứ hai kẻ địch dùng nước ớt, anh ta không khai. Ngày thứ ba kẻ địch dùng mỹ nhân kế, anh ta khai ngay. Ngày thứ tư anh ta muốn khai tiếp thì đã giải phóng mất rồi.
- Có thể thấy nam nhân đều chẳng phải thứ tử tế.
Dịch Hinh khoác cánh tay Diêu Văn Thịnh, chun mũi nói, nhưng vẻ mặt chẳng hề bận tâm mấy về chuyện nam nhân tham hoa luyến sắc, cuộc sống trước kia của Diêu Văn Thịnh, cô biết rất rõ.
Địch Đan Than thở dài, thầm nghĩ giữa tài phú và quyền thế tìm đâu ra tỉnh cảm thuần khiết không có tạp chất, nên sinh ra từ gia đình quyền thế, Dịch Hinh có thể nhìn thoáng chuyện này.
Tới Thúy Viên, thấy chiếc xe jeep cả Lục Kiện đỗ trước mặt bọn họ.
- Sao lại quay về?
Diêu Văn Thịnh ấn cửa kính xuống, thò đầu ra hỏi:
- Không phải là nhìn trúng cô em nào đó nên len lút quay lại chứ hả?
- Giám đốc Ngô vừa gọi điện cho tôi, bên này xảy ra chút chuyện...
Lục Kiện liền đem tình hình kể ra.
Diêu Kiên và bạn gái vừa rồi ở lại Thúy Viên, không vội về phòng nghỉ ngơi mà nhà chính xem biểu diễn, giữa chừng Diêu Kiên rời đi một lúc, bạn gái hắn bị một người khách say rượu quấy rối. Diêu Kiên còn chưa quay lại, bạn gái hắn đã đẩy tên say rượu kia ngã chỏng gọng, chảy chút máu mũi, khách tới Thúy Viên chơi làm gì có ai thân phận đơn giản, tên say và đám bạn của hắn liền gây chuyện, Lục Kiên nhận được điện thoại của Ngô Khải Lập liền quay lại.
- Vậy anh vào trước giúp giám đốc Ngô giải quyết rắc rối đi.
Trương Khác phất tay:
Chuyện vặt này Ngô Khải Lập đương nhiên giải quyết được, Thúy Viên hoạt động theo chế độ hội viên, tư liệu về khách nắm bắt được tương đối, cùng lắm là chịu chút thua thiệt đề hai bên bỏ qua.
Cho dù có rắc rối lớn hơn nữa, Ngô Khải Lập không thông báo cho đám Trương Khác mà thông báo cho Lục Kiện mới quen, chẳng qua là thừa cơ xem thủ đoạn của Lục Kiện ra sao, nếu không sao có thể yên tâm hợp tác với hắn? Chỉ không ngờ bọn họ quay lại nhanh như thế.
- Người Hong Kong đúng là tinh minh.
Diêu Văn Thịnh lấy thuốc lá ra chia:
- Tinh minh cũng tốt, ít nhất là biết chừng mực và tiến lui...
Diệp Kiến Bân nhận nhận lấy điếu thuốc, đứng ngoài hút một lúc mới đi vào trong.
Nhà chính là kiến trúc kiểu Đường thời dân quốc, mái ngói lưu ly, hành lang cột đá, hai bên vách còn có phù điêu lớn, thảm đỏ tươi trải ra tận sân, đèn màu rực rỡ, biệt thự sau Thúy Viên uy tĩnh thanh nhã, nhưng nhà chính thì cực kỳ xa hoa.
Bậc thềm đá cẩm thạch trắng có hai hàng tiếp viên cao ráo xinh đẹp, áo sườn xám phấn hồng, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, giờ Trương Khác mới biết phục vụ nơi ở của y tuy xinh đẹp, nhưng ăn mặc lại rất bảo thủ lắm.
Dịch Hinh nhìn mà cảm khái:
- Thế giới đúng là xoay quanh đàn ông các anh.
Đám Trương Khác đi lên tầng hai, đại sảnh có phụ vụ đang ngồi dưới đất lau đi những vết máu, trên lan can cũng có, thầm nghĩ tên say kia đúng là xui xẻo, Trương Khác hỏi Dịch Hinh:
- Các cô gái của Đông Hàng đều hung hãn như thế à?
Dịch Hinh không đáp, Địch Đan Thanh giễu cợt:
- Có phải là cậu hi vọng các cô gái Đông Hàng bị người ta động chân động tay còn phối hợp rên rỉ mấy tiếng không?
Những người khác đều bật cười, Trương Khác mở to mắt, mặt dầy nói:
- Có loại chuyện hay vậy sao?
Diêu Văn Thịnh gọi phục vụ tới hỏi đám Ngô Khải Lập đi đâu giải quyết vấn đề, được phục vụ dẫn lên lầu ba, còn chưa đẩy cửa đi vào đã nghe bên trong có giọng nói oang oang:
- Đã bảo là hiểu lầm mà, bạn tôi uống hơi nhiều rượu, đứng không vững, thấy bạn anh đứng đó muốn vịn nhờ một cái, cho dù có chạm vào mặt, cùng lắm là giải thích rõ ràng, cần đánh người ta thành ra như thế này. Các người nói là xô ngã, bạn tôi không tỉnh táo lắm, tôi thì thấy làm lạ, có thẩy xô ngã mũi xuống đất sao?
Trương Khác cũng lấy làm lạ, phải chăng là bị người ta đấm cho một phát vào mũi rồi mới đẩy ngã? Đẩy cửa đi vào, thấy Chu Hưng Đông vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế nói:
- Nếu Lục đại thiếu gia đã ra mặt, vậy cũng dễ giải quyết, mở miệng ra đòi 8 vạn 10 vạn là tống tiền, chúng tôi chẳng có gan tống tiền anh, tôi dẫn bạn mình tới bệnh viện kiểm tra, nếu không có vấn đề gì, ngày mai anh đặt một phòng bao mời chúng tôi coi như nhận lỗi... Cái khác không so đo nữa.
- Phòng bao để tôi đặt, ở Thúy Viên hay Sáng Nghệ đều được, nhiều bạn bè tới náo nhiệt một chút, thời buổi này mọi người phải vui vẻ kết bạn mới phát tài được.
Ngô Khải Lập thấy đám Trương khác đi vào, vội đứng ra giảng hòa.
Bên cạnh Chu Hưng Đông có hai tên thanh niên ăn mặc bất phàm, một tên mũi rịt bông, vết máu trên mặt đã lau đi, ánh mắt tuy không cam tâm, nhưng vẫn nghe Chu Hưng Đông, tên còn lại nghi hoặc nhìn đám Trương Khác.
- Tám vạn mười vạn tôi có đấy, cho tôi sờ mặt anh một chút là được.
Trương Khác lạnh lùng nói:
Chu Hưng Đông lúc này mới nhìn thấy Trương Khác, Diệp Kiến Bân đứng ở cửa, hốt hoảng bỏ chân xuống, bị câu nói của Trương Khác làm bối rối, không biết trả lời ra sao, chẳng lẽ đưa mặt tới cho Trương Khác "sờ" một cái thật.
- Khác thiếu gia, Diệp thiếu gia tới rồi...
Ngô Khải Lập tươi cười mời bọn họ ngồi, ông ta thực sự không ngờ bọn họ quay lại nhanh như thế.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Trương Khác nhướng mày lên.
- Xảy ra chút hiểu lầm, không phải chuyện gì to tát..
Ngô Khải Lập vội đáp:
Trương Khác liếc mắt nhìn Chu Hưng Đông:
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy đã giải thích rõ ràng chưa?
- Giải thích rõ ràng rồi...
Chu Hưng Đông bị khí thế của Trương Khác trấn áp, hắn không cách nào lên mặt với Trương Khác, tới điện tử Hoa Hạ còn bị Cẩm Hồ đè dưới chân, hắn chẳng qua chỉ là giám đốc một công ty dưới cờ Liên Tín, bản thân hắn có thói quen lấy cấp bậc này phân biệt mình với người khác.
- Vậy còn ngồi đây làm cái gì?
Trương Khác giọng tiếp tục rất bất thiện:
- Chẳng lẽ bạn tôi bị các người sờ mặt còn phải phối hợp rên rỉ mấy tiếng các người mới hài lòng à?
Chu Hưng Đông giật áo cái tên bạn còn chưa rõ tình hình, đứng dậy rời khỏi phòng bao, đám công tử kinh thành còn giữ thể diện cho nhau, còn làm bộ làm tịch, nhưng tên Trương Khác này là hạng man rợ, nói cho cùng là bọn chúng đuối lý trước.
Đám Chu Hưng Đông vừa ra khỏi phòng, Dịch Hinh cười tới đau cả bụng, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh thì khắc chế không cười lớn, còn đám Ngô Khải Lập, Diêu Kiên thì không hiểu ra sao.
Dịch Hinh cố nín cười kể lại đoạn đối thoại giữa Trương Khác và Địch Đan Thanh, bạn gái Diêu Kiên xấu hổ, ôm lấy Dịch Hinh cười, nhìn có vẻ cô không sao, thời đại này, tâm lý các cô gái không yếu đuối như trong tưởng tượng.
Tùy ý nói chuyện một lúc thì buổi biểu diễn pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, pháo hoa rực rỡ như sao đầy trời, hoặc như đủ loại hoa nở rộ, làm ngọn núi thấp thoáng như ẩn như hiện, càng thêm xinh đẹp.
Ba ngày trước, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân tổng cộng tiếp đón du khách . lượt người. Cả Tuần lễ vàng dự tính tiếp đón trên . lữ khách. Thu nhập cho các loại vé vào cửa trên triệu ngàn. Trước đó đâu nghĩ đến núi Thiên Vân sau khi vào đêm còn có thể có trên du khách, đáng tiếc điều kiện cư trú trên núi hữu hạn, chỉ có thể cung cấp chưa đến / số giường ngủ, phần lớn lữ khách trước khi đêm khuya phải xuống dưới chân núi.
Nói cách khác, căn cứ vào an bài của Quốc vụ viện, ngày Quốc Tế Lao Động, tết âm lịch, lễ quốc khánh, ba Tuần lễ vàng trong một năm, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân chỉ vé vào cửa trong ngày đã đột phá triệu, cái này còn chưa tính đến thu nhập từ các mặt giải trí, ăn uống, thương nghiệp, giao thông bên trong cảnh khu, lúc này còn ai sẽ nhảy ra nói Trương Tri Hành đầu tư triệu vào bên trong cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân là dùng tiền lung tung?
-----------------------------------
Sau khi biểu diễn bắn pháo hoa kết thúc, du khách tại quảng trường ngắm cảnh ven hồ lục tục ra về, còn các du khách ở nhà gỗ ven hồ thì có thể tiếp tục thưởng thức ánh trăng bên hồ.
Trương Khác cùng cha ngồi ở ban công nói chuyện với Giang Thượng Nguyên, ngày gần đây khá được chú ý chính là công trình xây cảng đảo Đông Sơn của Tân Đình, tuy nói không có quan hệ quá lớn với Tân Vu, nhưng Giang Thượng Nguyên cảm thấy hứng thú nên nói chuyện có nhiều hơn.
Qua giờ, cháu trai của Giang Thượng Nguyên quậy đòi đi ngủ, nhóm Trương Khác liền cáo từ ra về. Giang Thượng Nguyên tay chống hông, nói:
- Vào ngày Quốc Tế Lao Động sang năm, kinh tế du lịch của Tân Vu có thể bước lên một bấc thang -- thị trưởng Trương đến Tân Vu đã là công thần rồi!
- Tất cả còn phải nhờ bí thư Giang này lèo lái...
Trương Tri Hành khiêm tốn cười cười, cùng Giang Thượng Nguyên nắm tay cáo từ.
------------
- Lúc đi, lời nói của Giang Thượng Nguyên hình như ám chỉ điều gì! - Trương Khác nói với cha.
- Ám chỉ cái gì?
Trương Tri Hành đang suy nghĩ một vấn đề khác, đột nhiên nghe Trương Khác nói như vậy thì nghiêng đầu hỏi y.
- Giang Thượng Nguyên hy vọng cha ở Tân Vu an tâm làm thêm một năm...
- An tâm làm thêm một năm?
Trương Tri Hành có vẻ nghi hoặc lập lại một lần:
- Cha ở Tân Vu thì có gì không an tâm?
- Cha tới Tân Vu là muốn làm ra thành tích, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Đầu năm nay có bao nhiêu quan viên không phải là tích cựu luồn cúi muốn leo lên cao hơn?
Trương Khác nở nụ cười, chớp mắt với cha vài cái:
- Cha hiểu ý của con chứ?
- À.
Trương Tri Hành vỗ vỗ đầu, hắn vẫn đang suy nghĩ đến chuyện khác, quả thật không nghĩ đến mặt này:
- Nếu nói luồn cúi, con lại tương đối thích hợp hơn đấy...
Giang Thượng Nguyên năm nay tuổi rồi, với cái tuổi của hắn đảm nhiệm bí thư Thành ủy Tân Vu thuộc về dạng có thể lui có thể không lui.
Tuy nói vụ án La Quy Nguyên, Giang Thượng Nguyên phải gánh chịu một số trách nhiệm lãnh đạo, nhưng vụ án La Quy Nguyên dù sao đã qua hai năm rồi, ảnh hưởng mặt trái cũng nhỏ. Lại nói thị dân bình thường luôn luôn dễ quên. Khi đê sông xây mới đã ngăn được trận hồng thủy mùa hè trăm năm mới gặp, công lao xây lại con đê tự nhiên quy vào ban thị ủy khóa này.
Mùa lũ qua đi, dân chúng bờ sông đều tự phát đến trước Thành ủy, Phủ thị chính cùng với khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ đốt pháo, treo tranh hoặc chữ viết. Vì đây là điều hiếm thấy trong những năm gần đây, giới truyền thông tỉnh thị đều cao điệu tiến hành đưa tin. Lại thêm các phương diện kinh tế, xã hội trị an của Tân Vu đều tiến vào một thông đạo phát triển tốt, cho dù dân gian có hơi phản đối về việc rầm rộ phát triển kinh tế du lịch, nhưng dù sao đã làm cho Tân Vu trở thành đẹp hơn. Lại nói Tuần lễ vàng qua đim phát triển ngành du lịch trở thành sản nghiệp trụ cột của Tân Vu sẽ không có dị nghị gì. Danh vọng của Giang Thượng Nguyên tại Tân Vu sẽ mạnh hơn so với mấy nhiệm kỳ bí thư Thành ủy trước.
Giang Thượng Nguyên hoàn toàn có thể làm hết khóa này trên cương vị bí thư Thành ủy Tân Vu, trong tỉnh cũng không có khả năng chủ động yêu cầu hắn lui xuống.
Cất bước cha con Trương Tri Hành đi rồi, Giang Thượng Nguyên ngồi trở lại ban công, cầm lấy thuốc hút, bạn già hắn hầu hạ đứa cháu ngủ rồi, đi tới muốn giựt thuốc trong tay hắn. Giang Thượng Nguyên tránh đi, nói:
- Mỗi ngày hút mấy điếu thuốc, không chết được đâu. Người lòng mệt mỏi thọ mệnh mới ngắn.
- Mấy năm nay ông có nghỉ ngơi chưa? Bạn già hắn tức giận phản bác.
- Chung quy có tốt hơn.
Giang Thượng Nguyên mỉm cười, lấy ra cái bật lửa châm thuốc:
- Hiện tại tôi lo lắng người khác oán tôi ngựa nhớ chuồng không đi...
- Người khác oán thì kệ người khác. Ông lo lắng Lưu Tước?
Bạn già của Giang Thượng Nguyên dọn ra một cái ghế ngồi xuống:
- Ngày hôm nay ông giở chứng gì vậy, cho tới bây giờ ông chưa từng nói chuyện này với tôi?
- Không phải là Lưu Tước, tôi nói là Trương Tri Hành.
- Thị trưởng tiểu Trương có oán giận sao?
Bạn già của Giang Thượng Nguyên hơi khó hiểu:
- Tôi cảm thấy thái độ của chú ấy rất tốt mà. Lấy bối cảnh của chú ấy, có thể không để đại bí thư Giang ông vào mắt vẫn có thể ngồi lên vị trí này. Người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.
- Cũng không thể nói 'Oán', tôi muốn ngồi vị trí này, người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.
Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói nhiều hơn:
- Nhưng Trương Tri Hành có lẽ không có kiên trì đợi thêm ba năm nữa, sẽ tìm mọi cách điều ra khỏi Tân Vu mà? Tuy nói tỉnh Đông Hải một cây củ cải một cái hố, nhưng tỉnh Giang Nam thì sao, đó là tỉnh thị cộng thêm Bộ uỷ trung ương, vị trí thích hợp vẫn có rất nhiều...
- Sao thế, thị trưởng tiểu Trương muốn điều ra khỏi Tân Vu sao? sao tôi không cảm thấy chút nào?
- Đợi người khác cảm thấy rồi, thì sẽ không thể vãn hồi nữa.
Giang Thượng Nguyên khẽ thở dài:
- Người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng. Qua ba năm nữa, Trương Tri Hành cũng sắp đến bước ngoặt tuổi rồi, còn muốn lên cao nữa sẽ không có quá nhiều ưu thế tuổi tác. Ba năm trước tuổi, đối với bất cứ một người nào có hoài bão chính trị mà nói, đều phải tranh thủ từng giây từng phút -- điểm này, căn bản là không cần hắn ám chỉ cái gì...
- Vừa rồi ông đưa thị trưởng tiểu Trương ra về, nói với chú ấy câu đó là có ý gì? - bạn già của Giang Thượng Nguyên cảnh giác hỏi.
- Bà khẩn trương như thế làm gì, lẽ nào bà còn ngựa nhớ chuồng hơn cả tôi sao?
Giang Thượng Nguyên thoải mái cười, nghĩ thầm đầu năm nay "ý thức phù nhân" cũng không phải tùy tiện nói lung tung:
- Biến hóa hai năm nay của Tân Vu bà cũng thấy đấy, Trương Tri Hành ở lại Tân Vu mới có lợi...
- Muốn xê dịch vị trí thì cũng phải xê dịch Lưu Tước, dựa vào cái gì muốn ông nhượng hiền!
Bạn già của Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói lớn hơn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Bí thư Đường, chú Dịch, chú Diệp đều là bậc nhân kiệt, cháu làm sao so được.
Diêu Văn Thịnh giở trò lưu manh:
- Thời gian không còn sớm nữa, mọi người còn ý chí chưa bị mài mòn đợi mai tiếp tục đi ạ, cháu thấy hôm nay nên nghỉ ngơi thôi.
Dịch Vân Phi và Diệp Chúc Dân nhà ở Bắc Kinh, tất nhiên về nhà nghỉ ngơi, Đường Học Khiêm và Trần Tân Dân đều ở lại Cố gia trạch viện.
Không thể ở quá nhiều người tại Cố gia, trừ Hứa Thụy Bình ở lại chiếu cố thì Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh quay lại Thúy Viên, Dịch Hinh không về theo cha mà theo đám Trương Khác.
Dịch Hinh đi trước, sắp lên xe đột nhiên quay lại hỏi Diêu Văn Thịnh:
- Anh nói nam nhân các anh mài mòn ý chí, có phải đều bị mài mòn trên bụng nữ nhân không?
Địch Đan Thanh nghe thấy bật cười khúc khích, Trương Khác thì giả điếc, thầm nghĩ đương nhiên nữ sắc là thứ mài mòn ý chí nam nhân nhất, đột nhiên nhớ ra câu chuyện cười địa hạ đảng trước giải phóng.
*** Địa Hạ Đảng: thời Cách mạng Dân Chủ, Đảng cộng sản TQ ở dưới sự thống trị của Quốc dân đảng và người Nhật, phải hoạt động bí mật, nên gọi thế.
Địch Đan Thanh hỏi y cười cái gì, Trương Khác liền kể cho cô nghe:
- Ngày 28 tháng 9 năm 1949 có một thành viên địa hạ đảng không may bị bắt, ngày đầu tiên, kẻ địch dùng ghế hùm, anh ta không khai. Ngày thứ hai kẻ địch dùng nước ớt, anh ta không khai. Ngày thứ ba kẻ địch dùng mỹ nhân kế, anh ta khai ngay. Ngày thứ tư anh ta muốn khai tiếp thì đã giải phóng mất rồi.
- Có thể thấy nam nhân đều chẳng phải thứ tử tế.
Dịch Hinh khoác cánh tay Diêu Văn Thịnh, chun mũi nói, nhưng vẻ mặt chẳng hề bận tâm mấy về chuyện nam nhân tham hoa luyến sắc, cuộc sống trước kia của Diêu Văn Thịnh, cô biết rất rõ.
Địch Đan Than thở dài, thầm nghĩ giữa tài phú và quyền thế tìm đâu ra tỉnh cảm thuần khiết không có tạp chất, nên sinh ra từ gia đình quyền thế, Dịch Hinh có thể nhìn thoáng chuyện này.
Tới Thúy Viên, thấy chiếc xe jeep cả Lục Kiện đỗ trước mặt bọn họ.
- Sao lại quay về?
Diêu Văn Thịnh ấn cửa kính xuống, thò đầu ra hỏi:
- Không phải là nhìn trúng cô em nào đó nên len lút quay lại chứ hả?
- Giám đốc Ngô vừa gọi điện cho tôi, bên này xảy ra chút chuyện...
Lục Kiện liền đem tình hình kể ra.
Diêu Kiên và bạn gái vừa rồi ở lại Thúy Viên, không vội về phòng nghỉ ngơi mà nhà chính xem biểu diễn, giữa chừng Diêu Kiên rời đi một lúc, bạn gái hắn bị một người khách say rượu quấy rối. Diêu Kiên còn chưa quay lại, bạn gái hắn đã đẩy tên say rượu kia ngã chỏng gọng, chảy chút máu mũi, khách tới Thúy Viên chơi làm gì có ai thân phận đơn giản, tên say và đám bạn của hắn liền gây chuyện, Lục Kiên nhận được điện thoại của Ngô Khải Lập liền quay lại.
- Vậy anh vào trước giúp giám đốc Ngô giải quyết rắc rối đi.
Trương Khác phất tay:
Chuyện vặt này Ngô Khải Lập đương nhiên giải quyết được, Thúy Viên hoạt động theo chế độ hội viên, tư liệu về khách nắm bắt được tương đối, cùng lắm là chịu chút thua thiệt đề hai bên bỏ qua.
Cho dù có rắc rối lớn hơn nữa, Ngô Khải Lập không thông báo cho đám Trương Khác mà thông báo cho Lục Kiện mới quen, chẳng qua là thừa cơ xem thủ đoạn của Lục Kiện ra sao, nếu không sao có thể yên tâm hợp tác với hắn? Chỉ không ngờ bọn họ quay lại nhanh như thế.
- Người Hong Kong đúng là tinh minh.
Diêu Văn Thịnh lấy thuốc lá ra chia:
- Tinh minh cũng tốt, ít nhất là biết chừng mực và tiến lui...
Diệp Kiến Bân nhận nhận lấy điếu thuốc, đứng ngoài hút một lúc mới đi vào trong.
Nhà chính là kiến trúc kiểu Đường thời dân quốc, mái ngói lưu ly, hành lang cột đá, hai bên vách còn có phù điêu lớn, thảm đỏ tươi trải ra tận sân, đèn màu rực rỡ, biệt thự sau Thúy Viên uy tĩnh thanh nhã, nhưng nhà chính thì cực kỳ xa hoa.
Bậc thềm đá cẩm thạch trắng có hai hàng tiếp viên cao ráo xinh đẹp, áo sườn xám phấn hồng, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, giờ Trương Khác mới biết phục vụ nơi ở của y tuy xinh đẹp, nhưng ăn mặc lại rất bảo thủ lắm.
Dịch Hinh nhìn mà cảm khái:
- Thế giới đúng là xoay quanh đàn ông các anh.
Đám Trương Khác đi lên tầng hai, đại sảnh có phụ vụ đang ngồi dưới đất lau đi những vết máu, trên lan can cũng có, thầm nghĩ tên say kia đúng là xui xẻo, Trương Khác hỏi Dịch Hinh:
- Các cô gái của Đông Hàng đều hung hãn như thế à?
Dịch Hinh không đáp, Địch Đan Thanh giễu cợt:
- Có phải là cậu hi vọng các cô gái Đông Hàng bị người ta động chân động tay còn phối hợp rên rỉ mấy tiếng không?
Những người khác đều bật cười, Trương Khác mở to mắt, mặt dầy nói:
- Có loại chuyện hay vậy sao?
Diêu Văn Thịnh gọi phục vụ tới hỏi đám Ngô Khải Lập đi đâu giải quyết vấn đề, được phục vụ dẫn lên lầu ba, còn chưa đẩy cửa đi vào đã nghe bên trong có giọng nói oang oang:
- Đã bảo là hiểu lầm mà, bạn tôi uống hơi nhiều rượu, đứng không vững, thấy bạn anh đứng đó muốn vịn nhờ một cái, cho dù có chạm vào mặt, cùng lắm là giải thích rõ ràng, cần đánh người ta thành ra như thế này. Các người nói là xô ngã, bạn tôi không tỉnh táo lắm, tôi thì thấy làm lạ, có thẩy xô ngã mũi xuống đất sao?
Trương Khác cũng lấy làm lạ, phải chăng là bị người ta đấm cho một phát vào mũi rồi mới đẩy ngã? Đẩy cửa đi vào, thấy Chu Hưng Đông vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế nói:
- Nếu Lục đại thiếu gia đã ra mặt, vậy cũng dễ giải quyết, mở miệng ra đòi 8 vạn 10 vạn là tống tiền, chúng tôi chẳng có gan tống tiền anh, tôi dẫn bạn mình tới bệnh viện kiểm tra, nếu không có vấn đề gì, ngày mai anh đặt một phòng bao mời chúng tôi coi như nhận lỗi... Cái khác không so đo nữa.
- Phòng bao để tôi đặt, ở Thúy Viên hay Sáng Nghệ đều được, nhiều bạn bè tới náo nhiệt một chút, thời buổi này mọi người phải vui vẻ kết bạn mới phát tài được.
Ngô Khải Lập thấy đám Trương khác đi vào, vội đứng ra giảng hòa.
Bên cạnh Chu Hưng Đông có hai tên thanh niên ăn mặc bất phàm, một tên mũi rịt bông, vết máu trên mặt đã lau đi, ánh mắt tuy không cam tâm, nhưng vẫn nghe Chu Hưng Đông, tên còn lại nghi hoặc nhìn đám Trương Khác.
- Tám vạn mười vạn tôi có đấy, cho tôi sờ mặt anh một chút là được.
Trương Khác lạnh lùng nói:
Chu Hưng Đông lúc này mới nhìn thấy Trương Khác, Diệp Kiến Bân đứng ở cửa, hốt hoảng bỏ chân xuống, bị câu nói của Trương Khác làm bối rối, không biết trả lời ra sao, chẳng lẽ đưa mặt tới cho Trương Khác "sờ" một cái thật.
- Khác thiếu gia, Diệp thiếu gia tới rồi...
Ngô Khải Lập tươi cười mời bọn họ ngồi, ông ta thực sự không ngờ bọn họ quay lại nhanh như thế.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Trương Khác nhướng mày lên.
- Xảy ra chút hiểu lầm, không phải chuyện gì to tát..
Ngô Khải Lập vội đáp:
Trương Khác liếc mắt nhìn Chu Hưng Đông:
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy đã giải thích rõ ràng chưa?
- Giải thích rõ ràng rồi...
Chu Hưng Đông bị khí thế của Trương Khác trấn áp, hắn không cách nào lên mặt với Trương Khác, tới điện tử Hoa Hạ còn bị Cẩm Hồ đè dưới chân, hắn chẳng qua chỉ là giám đốc một công ty dưới cờ Liên Tín, bản thân hắn có thói quen lấy cấp bậc này phân biệt mình với người khác.
- Vậy còn ngồi đây làm cái gì?
Trương Khác giọng tiếp tục rất bất thiện:
- Chẳng lẽ bạn tôi bị các người sờ mặt còn phải phối hợp rên rỉ mấy tiếng các người mới hài lòng à?
Chu Hưng Đông giật áo cái tên bạn còn chưa rõ tình hình, đứng dậy rời khỏi phòng bao, đám công tử kinh thành còn giữ thể diện cho nhau, còn làm bộ làm tịch, nhưng tên Trương Khác này là hạng man rợ, nói cho cùng là bọn chúng đuối lý trước.
Đám Chu Hưng Đông vừa ra khỏi phòng, Dịch Hinh cười tới đau cả bụng, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh thì khắc chế không cười lớn, còn đám Ngô Khải Lập, Diêu Kiên thì không hiểu ra sao.
Dịch Hinh cố nín cười kể lại đoạn đối thoại giữa Trương Khác và Địch Đan Thanh, bạn gái Diêu Kiên xấu hổ, ôm lấy Dịch Hinh cười, nhìn có vẻ cô không sao, thời đại này, tâm lý các cô gái không yếu đuối như trong tưởng tượng.