Điền Mưu Đông và Đào Thư Nghệ làm việc với nhau thời gian dài, khá thân thiết, để Mông Học Khánh phụ trách chiêu đãi hắn càng an tâm, ít nhất không phải nơm nớp sợ có chỗ nào chiêu đãi thiếu chu đáo.
Trương Khác đợi Mông Học Khánh đi vào giới thiệu:
- Chú Mông, để cháu giới thiệu cho chú, đây là chú cháu Trương Tri Phi, chỗ này có rất nhiều người người quen Mông Nhạc, đây là Diệp Kiến Bân, Triệu Bằng, Lương Quân, Đàm Thiên.... À Đàm Thiên không biết Mông Nhạc.
- Biết chứ, đầu tháng chín tôi còn cùng ăn cơm với Mông Nhạc, Đỗ Phi đấy.
Đàm Thiên chính chính:
- Ồ, tôi lại không biết chuyện đó.
Trương Khác quay sang bên cạnh:
- Bí thư Đậu, người bạn kia của tôi chỉ e ngay ba anh ấy cũng không biết anh ấy làm gì, thị trường Đào là tiền bối của chúng tôi ở ĐH Đông Hải, có lẽ đã nghe qua công ty Sáng Vực chính là do người bạn đó của tôi cùng người bạn khác sáng lập nên... Ngày mai tôi sẽ giới thiệu người bạn này cho mọi người làm quen.
Nhắc tới Sáng Vực thì Đậu Duy Đào biết, ông ta có hoài báo chính trị rất lớn, chẳng quan tâm tới Mông Nhạc, nhưng quan tâm tới Đỗ Phi con trai Đỗ Tiểu Sơn, lại cùng trưởng thành với Trương Khác.
Mông Nhạc có thể cùng Đỗ Phi sáng nghiệp, tất nhiên là nhân vật hiếm có, nghe Trương Khác nói thế ấn tượng với Mông Học Khánh tốt lên vài phần, thân thiết nói:
- Tân Đình có nhân tài xuất sắc như thế mà lão Mông làm cha lại chẳng biết gì, hai cha con sau này phải giao lưu nhiều vào.
Mông Học Khánh dạy con trai tinh thần độc lập từ nhỏ, thi thoảng quan tâm một chút, tình hình tỉ mỉ đúng là không hay biết gì, cười ngượng nói:
- Thật là hổ thẹn...
Đêm đã khuya, hàn huyên qua qua rồi đám Đậu Duy Đào cáo từ, Trương Khác cũng không giữ Mông Học Khánh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì lại.
Diệp Kiên Bân cười hỏi:
- Mông Nhạc chẳng nói cho cha cậu ta điều gì thì phải... Mẹ cậu ta mất sớm à?
- Ừm, khá sớm, tầm thời sơ trung của Mông Nhạc.
Trương Khác nhớ lại:
- Mông Học Khánh đợi tới khi anh ấy học cao trung mới tái hôn.
- Chuyện bình thường thôi, có điều hình như quan hệ Mông Nhạc với cha hình như hơi lãnh đạm.
- Cũng không thể nói là lãnh đạm, mà nên nói là không được tự nhiên.
Trương Khác nghĩ Mông Nhạc si tình hiếm có trên đời, về sau còn nếm đủ đau khổ trên tình trường mới biết tỉnh cảm là thứ không đơn thuần:
- Ba Mông Nhạc tái hôn với dì của anh ấy, dì anh ấy tới hơn 30 tuổi còn chưa lấy chồng, tựa hồ là vì đợi ba Mông Nhạc, tình cảm hai người nảy sinh khi dì Mông Nhạc chăm sóc chị gái mình bị bệnh, tuy trì hoãn mấy năm sau mới kết hôn, nhưng anh biết đấy chuyện này có vướng mắc người ngoài không bình luận được... Ba Mông Nhạc vốn có cơ phát triển ở Bắc Hà, cũng vì những chuyện này làm lỡ.
- Cháu không nói quá chứ?
Trương Tri Phi không tin lắm.
Diệp Kiến Bân thì lại cười lớn:
- Thú vị đấy, có thời gian tôi phải tới bái phỏng ông ta...
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Thấy tầng dưới có tiếng người, Trương Khác đang mơ ngủ mở mắt ra, cửa kính hơi mờ, ánh sáng trong phòng không đủ nhìn rõ đồng hỗ treo trên vách tường đối diện, nghe có cả giọng Đỗ Phi, thì ra đêm qua hắn đi cùng Mông Nhạc, cầm đồng hồ đeo tay ở đầu giường lên xem, mới có 4 giờ sáng.
Sáng cuối thu trời hơi lạnh, Trương Khác chui trong chăn ấm ra, không thấy lạnh chỉ thấy buồn ngủ díp mắt lại, y ngủ chưa đẫy giấc, nếu chỉ có Đỗ Phi và Mông Nhạc thì y mặc xác, nhưng có cả tiếng Mông Học Khánh, mới vật lộn bò dậy rửa mặt xuống lầu.
Tịch Nhược Lâm cũng ở dưới lầu, mặc quần bò, áo dài tay, xinh đẹp dịu dàng, nhưng trước mặt Mông Học Khánh có chút gò bó.
Trương Khác vừa đi xuống vừa nói:
- Sao tới cả thế, rảnh lắm à?
- Hôm nay là thứ bảy, Tịch sư tỷ tới được, vì sao tao không tới được?
Đỗ Phi không quên trêu ghẹo Tịch Nhược Lâm.
Đây là lần đầu theo Mông Nhạc về quê gặp trưởng bối, Tịch Nhược Lâm mặc kệ Đỗ Phi, ngoan ngoãn giúp phục vụ trực đêm pha trà nước.
Mông Nhạc hỏi:
- Chắc buổi sáng cậu có an bài, buổi trưa mời cậu thử hải sản Tân Đình nhé? Chưa ngủ đủ thì cứ lên ngủ đi, tới trưa tôi gọi.
- Bị mọi người đánh thức rồi, còn ngủ sao được nữa?
Trương Khác lại nhìn đồng hồ theo thói quen:
- Giờ chắc là còn kịp lúc thuyền cá ra biển hả? Chúng ta ra biển chơi đi.
Mông Nhạc không rõ chuyện này, quay sang nhìn cha, dù sao thì cũng cần cha hắn an bài.
Lúc này Phó Tuấn cũng tới, Trương Khác bảo hắn:
- Anh đi hỏi anh Diệp, chúng tôi theo thuyền cá ra biển, anh ấy có muốn đi cùng không?
Phó Tuấn nhắc:
- Bí thư Đậu hôm qua ở trong nhà khách, còn chưa đi.
Trương khác sáng sớm theo thuyền cá ra biển, có thể về trước trưa hay không rất khó nói, bỏ Đậu Duy Đào qua một bên tựa hồ không thích hợp lắm.
Trương Khác lắc đầu nói:
- Trước khi tôi tới vốn không định kinh động nhiều người như vậy rồi, trước khi đi anh gọi điện báo với bí thư Đậu một tiếng là được, nói chúng ta ra biển đánh cá mời họ... Vả lại anh Diệp chắc gì đã bò được khỏi giường theo chúng ta.
Mông Học Khánh gật đầu:
- Để tôi đi hỏi, thuyền cá giờ này gần như ra biển hết rồi, tôi không dám đảm bảo.
Không nói gì thêm, gọi Mông Nhạc theo cùng.
Đi ra ngoài, Mông Học Khánh không đi tới cổng mà rẽ sang phía bắc.
- Ba không đi liên hệ với thuyền cá à, sao lại rẽ vào đây?
Mông Nhạc hỏi:
- Con coi ba là bí thư huyện ủy hay sao mà muốn thuyền có thuyền.
Mông Học Khánh không dừng bước:
- Cậu bạn đó thân phận ra sao?
- Cậu ta không giới thiệu tên à?
- Trương Tri Phi và Diệp Kiến Bân thì ba biết, trong huyện đang đồn đại thương vụ Cẩm Hồ muốn mua nhà máy đóng thuyền và nhà máy sắt thép, chuyện cụ thể thế nào ba làm sao biết được.
- Con cũng không biết, nếu ba tò mò thì con hỏi cho.
Mông Học Khánh nhìn con trai, từ kỷ nghỉ hè năm ngoái tới giờ Mông Nhạc không về nhà, đã hơn một năm cha con không gặp nhau rồi, không cao lên, nhưng trông chững chạc hơn nhiều, chắc một năm qua xảy ra nhiều chuyện không ngờ, ông ta chỉ lắc đầu, muốn biết cũng không cần vội.
Mông Học Khánh đi tới một tòa tiểu lâu phía bắc nhà khác, tìm phục vụ trực đêm hỏi:
- Bí thư Điền ở phòng nào?
- Học Khánh, sớm thế này đã có chuyện gì vậy?
Cha con Mông Học Khánh theo phục vụ còn chưa tới trước phòng Điền Mưu Đông thì thấy Điền Mưu Đông mở cửa phòng mặc áo ngủ đi ra.
- Bí thư Điền, đây là con tôi Mông Nhạc, nó từ Kiến Nghiệp về đêm qua.
- Ồ, đúng là tuổi trẻ tài cao, bí thư Đậu còn nói muốn gặp cậu đấy.
Điền Mưu Đông liếc nhìn Mông Nhạc, cười ôn hòa, hắn biết Mông Học Khánh sáng sớm tới đây chẳng phải giới thiệu con trai mình.
- Đám Trương Khác muốn ra biển chơi, sợ không thể về trước buổi trưa được.
Mông Học Khánh cẩn thận nói:
Đề xuất yêu câu này là hơi chút thất lễ, dù sao đám Đậu Duy Đào tới đây là vì y và Diệp Kiến Bân, y lại muốn ra biển chơi, không coi Đậu Duy Đào ra gì sao? Trương Khác lại còn như vô ý kéo cả ông ta vào, Mông Học Khánh không dám tự quyết, không dám phán đoán, nên mới tới xem phản ứng của Điền Mưu Đông.
Điền Mưu Đông nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói:
- Thuyền cá lúc này chắc đang ra biển, anh lấy danh nghĩa của tôi liên hệ với công ty ngư nghiệp huyện, bảo bọn họ để lại chiếc thuyền cá tốt nhất ở cửa cảng đợi lệnh, cho dù có ra biển rồi cũng phải gọi lại cho tôi, điều kiện trên thuyền cá rất kém, nhà khách phải chuẩn bị thêm, chuyện an toàn, bảo công ty ngư nghiệp phải đặc biệt chú ý... Tôi đi tìm bí thư Đậu đây.
Mông Học Khánh ra phòng trực gọi thông báo cho cho công ty ngư nghiệp, lúc này Điền Mưu Đông thay y phục xong đi, nhận lấy điện thoại nói:
- Tôi là Điền Mưu Đông, đồng chí là.. Phải, phía đồng chí phải làm gì đều sẽ do giám đốc Mông an bài.
Rồi trà điện thoại cho Mông Học Khánh, đi tìm Đậu Duy Đào.
Chiếc di động này vốn là Trương Hán Tuyền mua cho mình dùng, số máy chỉ có tình nhân Trương Mẫn của hắn biết, chỉ cần bảo Trương Mẫn một tiếng không gọi tới số này nữa là được, chẳng có gì phải luyến tiếc.
Trương Hán Tuyền còn lo Mông Học Khánh không nhận chiếc di động này hơn.
- Cám ơn thư ký trưởng quan tâm, vậy tôi cầm dùng tạm đã...
Mông Học Khánh hàn huyên vài câu rồi tới thành phố, vừa vặn Điền Mưu Đông vừa tới nơi.
- Quốc vụ viện phê duyệt quy hoạch cảng sẽ rất tốn thời gian, chúng ta phải tranh thủ làm trước khi hết năm...
Điền Mưu Đông đợi Mông Học Khánh tới, đi ngang vai với ông ta:
- Có điều công tác chuẩn bị ở thành phố, ở huyện không thể chỉ quanh quẩn ở trong văn phòng mãi được, hôm nay chúng ta chủ yếu sẽ thảo luận vấn đề này, quy hoạch đường thông ra đảo do anh hoàn thành trước tiên, anh phải chuẩn bị sẵn sàng phát biểu đấy.
Đường Thông Đảo là con đường thông từ nội thành Tân Đình tới Lâm Tước bờ đối diện với đảo Đông Sơn, là công trình phụ trợ chủ yếu trước khi xây cảng, năm công tác giải tỏa đã làm xong, nhưng do TW đột nhiên thu hẹp ngân sách, con đường này tất nhiên cũng chết yểu, vì không có tiền trả cho nông dân bị giải tỏa nên xảy ra chuyện người dân tấn công huyện ủy, Mông Học Khánh là một trong số quan viên bị chuyện đó làm liên lụy.
Nói tới công tác tiền kỳ, trừ đường Thông Đảo ra thì còn phải xây hải đăng, công trình cung cấp điện, nước, thông tin v..v..v.. Đại khái là cần - triệu.
Mông Học Khánh chẳng nói thừa, mấy chuyện này chắc đám Đậu Duy Đào thuộc lòng trong bụng, hôm qua Từ Học Bình, Đường Học Khiêm cũng đã tiết lộ, tỉnh tuy tài chính eo hẹp, nhưng vẫn trích ra một phần tài chính hỗ trợ Tân Đình chuẩn bị trước, công trình xây đảo Đông Sơn đã như tên lên giây cung rồi.
Cuộc họp buổi sáng được tổ chức đột xuất, ngoài thông qua phương án làm đường Thông Đảo, còn quyết định bổ nhiệm Mông Học Thành làm phó chủ nhiệm văn phòng tiểu tổ lãnh đạo công tác trù bị, chủ nhiệm của văn phòng này là do thư ký trưởng thành ủy kiêm nhiệm.
Buổi chiều Mông Học Khánh theo Điền Mưu Đông về huyện, Điền Mưu Đông triệu tập thành viên thường ủy huyện, quyết định bổ nhiệm Mông Học Khánh làm phó thư ký trưởng huyện ủy phụ trách công tác điều phối sự vụ xây dựng đảo.
Đây là lệnh bổ nhiệm quá bất ngờ, nhưng cũng chỉ tạo ra xôn xao trong cơ quan huyện ủy mà thôi, tuy không ít kẻ ghen tị, nhưng chẳng ai có thể nói ra nói vào được, dù sao Mông Học Khánh từ năm đã là phó chủ nhiệm tư cách cao từ năm rồi.
Xây dựng cảng nước sâu cỡ lớn là quá trình dài dằng dặc, trong khi ai nấy bận tối mặt thì Trương Khác sau khi về Kiến Nghiệp lại chẳng có gì để làm.
Ngày mùng tháng , Hoành Tín và địa ốc Gia Tín ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần ở địa ốc Cẩm Thành, đi bước thực chất đầu tiên trong việc nuốt chửng địa ốc Cẩm Thành.
Trước kia địa ốc Gia Tín cùng Chính Thái, Tinh Điển lấy hình thức quyền chủ nợ đổi lấy quyền nắm cổ phiếu tuyệt đối của địa ốc Cẩm Thành, trong thời gian sau đó lại liên tục đầu tư khai phát, khi trái quả sắp chín phải nhường cho người khác, cha con Cát Minh Tin đau thế nào khỏi phải nói.
Tuy chuyển nhượng cổ phần ở Cẩm Thành đi đổi lấy được gần triệu đầu tư, nhưng đem so với giá trị tiềm tàng của địa ốc Cẩm Thành thì ít tới mức đáng thương.
Cơn bão tài chính Châu Á vẫn tiếp tục làm liên lụy, kinh tế ĐNÁ vẫn chưa nhìn thấy hi vọng hồi sinh, điện tử - Địa ốc Gia Tín cần cắt giảm nghiệp vụ để duy trì sinh tồn, với cha con Cát Minh Tín mà nói, cơn ác mộng chưa dễ dàng chấp dứt như thế.
Việt Tú, Ái Đạt liên hợp với những cổ đông trung nhỏ khác của điện tử Gia Tín chính thức đề xuất tố cáo lên ủy ban chứng khoán Hong Kong, nói điện tử Gia Tín cuối năm ngoái mua công ty hải ngoại Khoa Vương có hành vi phạm luật nghiêm trọng.
Công ty hải ngoại Khoa Vương là công ty tư do Cát Ấm Quân thành viên BQT điện tử Gia Tín đăng ký tại Hong Kong, khi khai thác thị trường ĐNÁ gặp cơn bão tài chính bị thiệt hại lớn, Cát Ấm Quân thông qua mua lại công ty này, đem thiệt hại đẩy lên công ty chứng khoán, hơn nữa sau khi mua lại, Cty hải ngoại Khoa Vương tiếp tục thua lỗ ở nghiệp vụ ĐNÁ, gây thiệt hại gần triệu cho công ty chứng khoán, hành vi này tổn hại nghiêm trọng cho các cổ đông trung và nhỏ.
Tố cáo còn nêu rõ, điện tử Gia Tín khi quyết định đầu tư vào khu công nghiệp điện tử Kim Sơn đã thổi phổng quá nhiều trong báo cáo, có hiềm nghi lừa dối đại hội cổ đông, khiến cho điện tử Gia Tín bị trọng thương không thể bù đắp, trong quá trình Khoa Vương xây dựng lại, cũng tồn tại hiềm nghi chuyển dời lợi ích.
Ủy ban chứng giám Hong Kong ngày mùng chính thức đưa ra quyết định điều tra điện tử Gia Tín, giáng một đòn trí mạng vào cổ phiếu điện tử Gia Tín vốn rất bấp bênh, giá cổ phiếu tụt như nhảy lầu tới %.
Điện tử Gia Tín vào thời đỉnh thịnh trí giá tới tỷ, tới ngày mùng tháng đóng cửa giao dịch đã tụt xuống . tỷ.
Bị điện tử Gia Tín làm liên lụy, giá cổ phiếu địa ốc Gia Tín trượt mạnh, chỉ bằng % lúc đỉnh cao, chuyện chuyển nhượng cổ phần địa ốc Cẩm Thành cho Hoành Tín cũng bị các cổ đông nhỏ chất vấn, ủy ban chứng khoán Hong Kong liên tục nhận được khiếu nại về địa ốc Gia Tín.
Tới chập tối Trương Khác kết thúc một ngày học tập ở thư viện về chung cư, nhận được báo cáo tình hình thị trường chứng khoán Hong Kong từ Địch Đan Thanh, mỉm cười nói:
- Giết địch một vạn, tự tổn thất ba nghìn, lời này không sai chút nào.
Bắt đầu từ tai nạn xe hơi từ trung tuần tháng , Trương Khác luốn bám sát cha con Cát Minh Tín, tới tháng năm, dùng khoản tiền lớn mua cổ phiếu điện tử Gia Tín và địa ốc Gia Tín, ép cha con chúng vì giữ quyền khống chế hai công ty này mà bỏ tiền tăng cổ phần, khiến tiền mặt tập đoàn Gia Tín tiêu hao mạnh, làm cho nguy cơ tài chính sau đó không còn đủ tài chính cẩm cự, rơi vào khốn cảnh.
Nếu được, Trương Khác tuyệt đối không muốn thấy cảnh đê Kim Sơn vỡ tạo thành thảm kịch hơn nghìn người tử thương, nhưng phải thừa nhận đó là đòn chí mạng giáng vào điện tử Gia Tín.
Đồng thời các cự đầu công nghiệp điện tử Đài Loan nhân nguy cơ tài chính ra sức mở rộng, đàn áp đối thủ cạnh tranh, khiến nghiệp vụ gia công của điện tử Gia Tín càng bị thu hẹp, thịt chặt thêm sợi thòng lọng ở cổ Gia Tín, làm Gia Tín liên tục mất máu mà không còn năng lực cứu bản thân.
Cổ phiếu điện tử Gia Tín đã sa lầy từ trung tuần tháng , Cẩm Hồ lấy danh nghĩa Việt Tú mua cổ phần của điện tử Gia Tín tất nhiên là bị tổn thất lớn, cho nên nhìn báo cáo Địch Đan Thanh đưa cho, Trương Khác mới cảm khái như thế.
Cổ phiếu điện tử Gia Tín mà Cẩm Hồ nắm trong tay có thể nói đã thành rác rưởi không đáng một xu rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ Trương Khác ra thì Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh càng quyết tâm đả kích cha con Cát Minh Tín, chút tổ thất này không tổn thương tới gân cốt Việt Tú có tài sản chất lượng tới chục tỷ được.
Trương Khác kẹp báo cáo vào nách, nói:
- Tĩnh Mông nhất định sẽ rất vui khi thấy tin này, cùng tôi tới quán bar nhé.
Địch Đan Thanh do dự một lúc mới nói:
- Cũng được, lâu lắm rồi chưa tới , mặc dù lúc này hơi sớm một chút.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Tôi sao dám có ý kiến gì chứ ạ?
Điền Mưu Đông và Đào Thư Nghệ làm việc với nhau thời gian dài, khá thân thiết, để Mông Học Khánh phụ trách chiêu đãi hắn càng an tâm, ít nhất không phải nơm nớp sợ có chỗ nào chiêu đãi thiếu chu đáo.
Trương Khác đợi Mông Học Khánh đi vào giới thiệu:
- Chú Mông, để cháu giới thiệu cho chú, đây là chú cháu Trương Tri Phi, chỗ này có rất nhiều người người quen Mông Nhạc, đây là Diệp Kiến Bân, Triệu Bằng, Lương Quân, Đàm Thiên.... À Đàm Thiên không biết Mông Nhạc.
- Biết chứ, đầu tháng chín tôi còn cùng ăn cơm với Mông Nhạc, Đỗ Phi đấy.
Đàm Thiên chính chính:
- Ồ, tôi lại không biết chuyện đó.
Trương Khác quay sang bên cạnh:
- Bí thư Đậu, người bạn kia của tôi chỉ e ngay ba anh ấy cũng không biết anh ấy làm gì, thị trường Đào là tiền bối của chúng tôi ở ĐH Đông Hải, có lẽ đã nghe qua công ty Sáng Vực chính là do người bạn đó của tôi cùng người bạn khác sáng lập nên... Ngày mai tôi sẽ giới thiệu người bạn này cho mọi người làm quen.
Nhắc tới Sáng Vực thì Đậu Duy Đào biết, ông ta có hoài báo chính trị rất lớn, chẳng quan tâm tới Mông Nhạc, nhưng quan tâm tới Đỗ Phi con trai Đỗ Tiểu Sơn, lại cùng trưởng thành với Trương Khác.
Mông Nhạc có thể cùng Đỗ Phi sáng nghiệp, tất nhiên là nhân vật hiếm có, nghe Trương Khác nói thế ấn tượng với Mông Học Khánh tốt lên vài phần, thân thiết nói:
- Tân Đình có nhân tài xuất sắc như thế mà lão Mông làm cha lại chẳng biết gì, hai cha con sau này phải giao lưu nhiều vào.
Mông Học Khánh dạy con trai tinh thần độc lập từ nhỏ, thi thoảng quan tâm một chút, tình hình tỉ mỉ đúng là không hay biết gì, cười ngượng nói:
- Thật là hổ thẹn...
Đêm đã khuya, hàn huyên qua qua rồi đám Đậu Duy Đào cáo từ, Trương Khác cũng không giữ Mông Học Khánh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì lại.
Diệp Kiên Bân cười hỏi:
- Mông Nhạc chẳng nói cho cha cậu ta điều gì thì phải... Mẹ cậu ta mất sớm à?
- Ừm, khá sớm, tầm thời sơ trung của Mông Nhạc.
Trương Khác nhớ lại:
- Mông Học Khánh đợi tới khi anh ấy học cao trung mới tái hôn.
- Chuyện bình thường thôi, có điều hình như quan hệ Mông Nhạc với cha hình như hơi lãnh đạm.
- Cũng không thể nói là lãnh đạm, mà nên nói là không được tự nhiên.
Trương Khác nghĩ Mông Nhạc si tình hiếm có trên đời, về sau còn nếm đủ đau khổ trên tình trường mới biết tỉnh cảm là thứ không đơn thuần:
- Ba Mông Nhạc tái hôn với dì của anh ấy, dì anh ấy tới hơn 30 tuổi còn chưa lấy chồng, tựa hồ là vì đợi ba Mông Nhạc, tình cảm hai người nảy sinh khi dì Mông Nhạc chăm sóc chị gái mình bị bệnh, tuy trì hoãn mấy năm sau mới kết hôn, nhưng anh biết đấy chuyện này có vướng mắc người ngoài không bình luận được... Ba Mông Nhạc vốn có cơ phát triển ở Bắc Hà, cũng vì những chuyện này làm lỡ.
- Cháu không nói quá chứ?
Trương Tri Phi không tin lắm.
Diệp Kiến Bân thì lại cười lớn:
- Thú vị đấy, có thời gian tôi phải tới bái phỏng ông ta...
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Thấy tầng dưới có tiếng người, Trương Khác đang mơ ngủ mở mắt ra, cửa kính hơi mờ, ánh sáng trong phòng không đủ nhìn rõ đồng hỗ treo trên vách tường đối diện, nghe có cả giọng Đỗ Phi, thì ra đêm qua hắn đi cùng Mông Nhạc, cầm đồng hồ đeo tay ở đầu giường lên xem, mới có 4 giờ sáng.
Sáng cuối thu trời hơi lạnh, Trương Khác chui trong chăn ấm ra, không thấy lạnh chỉ thấy buồn ngủ díp mắt lại, y ngủ chưa đẫy giấc, nếu chỉ có Đỗ Phi và Mông Nhạc thì y mặc xác, nhưng có cả tiếng Mông Học Khánh, mới vật lộn bò dậy rửa mặt xuống lầu.
Tịch Nhược Lâm cũng ở dưới lầu, mặc quần bò, áo dài tay, xinh đẹp dịu dàng, nhưng trước mặt Mông Học Khánh có chút gò bó.
Trương Khác vừa đi xuống vừa nói:
- Sao tới cả thế, rảnh lắm à?
- Hôm nay là thứ bảy, Tịch sư tỷ tới được, vì sao tao không tới được?
Đỗ Phi không quên trêu ghẹo Tịch Nhược Lâm.
Đây là lần đầu theo Mông Nhạc về quê gặp trưởng bối, Tịch Nhược Lâm mặc kệ Đỗ Phi, ngoan ngoãn giúp phục vụ trực đêm pha trà nước.
Mông Nhạc hỏi:
- Chắc buổi sáng cậu có an bài, buổi trưa mời cậu thử hải sản Tân Đình nhé? Chưa ngủ đủ thì cứ lên ngủ đi, tới trưa tôi gọi.
- Bị mọi người đánh thức rồi, còn ngủ sao được nữa?
Trương Khác lại nhìn đồng hồ theo thói quen:
- Giờ chắc là còn kịp lúc thuyền cá ra biển hả? Chúng ta ra biển chơi đi.
Mông Nhạc không rõ chuyện này, quay sang nhìn cha, dù sao thì cũng cần cha hắn an bài.
Lúc này Phó Tuấn cũng tới, Trương Khác bảo hắn:
- Anh đi hỏi anh Diệp, chúng tôi theo thuyền cá ra biển, anh ấy có muốn đi cùng không?
Phó Tuấn nhắc:
- Bí thư Đậu hôm qua ở trong nhà khách, còn chưa đi.
Trương khác sáng sớm theo thuyền cá ra biển, có thể về trước trưa hay không rất khó nói, bỏ Đậu Duy Đào qua một bên tựa hồ không thích hợp lắm.
Trương Khác lắc đầu nói:
- Trước khi tôi tới vốn không định kinh động nhiều người như vậy rồi, trước khi đi anh gọi điện báo với bí thư Đậu một tiếng là được, nói chúng ta ra biển đánh cá mời họ... Vả lại anh Diệp chắc gì đã bò được khỏi giường theo chúng ta.
Mông Học Khánh gật đầu:
- Để tôi đi hỏi, thuyền cá giờ này gần như ra biển hết rồi, tôi không dám đảm bảo.
Không nói gì thêm, gọi Mông Nhạc theo cùng.
Đi ra ngoài, Mông Học Khánh không đi tới cổng mà rẽ sang phía bắc.
- Ba không đi liên hệ với thuyền cá à, sao lại rẽ vào đây?
Mông Nhạc hỏi:
- Con coi ba là bí thư huyện ủy hay sao mà muốn thuyền có thuyền.
Mông Học Khánh không dừng bước:
- Cậu bạn đó thân phận ra sao?
- Cậu ta không giới thiệu tên à?
- Trương Tri Phi và Diệp Kiến Bân thì ba biết, trong huyện đang đồn đại thương vụ Cẩm Hồ muốn mua nhà máy đóng thuyền và nhà máy sắt thép, chuyện cụ thể thế nào ba làm sao biết được.
- Con cũng không biết, nếu ba tò mò thì con hỏi cho.
Mông Học Khánh nhìn con trai, từ kỷ nghỉ hè năm ngoái tới giờ Mông Nhạc không về nhà, đã hơn một năm cha con không gặp nhau rồi, không cao lên, nhưng trông chững chạc hơn nhiều, chắc một năm qua xảy ra nhiều chuyện không ngờ, ông ta chỉ lắc đầu, muốn biết cũng không cần vội.
Mông Học Khánh đi tới một tòa tiểu lâu phía bắc nhà khác, tìm phục vụ trực đêm hỏi:
- Bí thư Điền ở phòng nào?
- Học Khánh, sớm thế này đã có chuyện gì vậy?
Cha con Mông Học Khánh theo phục vụ còn chưa tới trước phòng Điền Mưu Đông thì thấy Điền Mưu Đông mở cửa phòng mặc áo ngủ đi ra.
- Bí thư Điền, đây là con tôi Mông Nhạc, nó từ Kiến Nghiệp về đêm qua.
- Ồ, đúng là tuổi trẻ tài cao, bí thư Đậu còn nói muốn gặp cậu đấy.
Điền Mưu Đông liếc nhìn Mông Nhạc, cười ôn hòa, hắn biết Mông Học Khánh sáng sớm tới đây chẳng phải giới thiệu con trai mình.
- Đám Trương Khác muốn ra biển chơi, sợ không thể về trước buổi trưa được.
Mông Học Khánh cẩn thận nói:
Đề xuất yêu câu này là hơi chút thất lễ, dù sao đám Đậu Duy Đào tới đây là vì y và Diệp Kiến Bân, y lại muốn ra biển chơi, không coi Đậu Duy Đào ra gì sao? Trương Khác lại còn như vô ý kéo cả ông ta vào, Mông Học Khánh không dám tự quyết, không dám phán đoán, nên mới tới xem phản ứng của Điền Mưu Đông.
Điền Mưu Đông nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói:
- Thuyền cá lúc này chắc đang ra biển, anh lấy danh nghĩa của tôi liên hệ với công ty ngư nghiệp huyện, bảo bọn họ để lại chiếc thuyền cá tốt nhất ở cửa cảng đợi lệnh, cho dù có ra biển rồi cũng phải gọi lại cho tôi, điều kiện trên thuyền cá rất kém, nhà khách phải chuẩn bị thêm, chuyện an toàn, bảo công ty ngư nghiệp phải đặc biệt chú ý... Tôi đi tìm bí thư Đậu đây.
Mông Học Khánh ra phòng trực gọi thông báo cho cho công ty ngư nghiệp, lúc này Điền Mưu Đông thay y phục xong đi, nhận lấy điện thoại nói:
- Tôi là Điền Mưu Đông, đồng chí là.. Phải, phía đồng chí phải làm gì đều sẽ do giám đốc Mông an bài.
Rồi trà điện thoại cho Mông Học Khánh, đi tìm Đậu Duy Đào.