Chương Văn Lâm đang gắp thức ăn vào bát Tịch Nhược Lâm, nghe thế đũa khựng lại, ngạc nhiên hỏi:
- Cháu nói tân bí thư tỉnh ủy à?
Mông Học Khánh khẽ đẩy vợ một cái:
- Cẩn thận thức ăn dính vào áo Nhược Lâm.
- Á.
Chương Văn Lâm tay run một cái miếng thịt rơi ngay lên áo Tịch Nhược Lâm, vội vàng lấy giấy ra lau, xấu hổ nói:
- Tôi là phụ nữ ít kiến thức, nghe mọi người quen bí thư tỉnh ủy, đúng là giật mình.
Ngược lại Mông Học Khánh vẫn bình tĩnh như không, lấy chai bia rót cho Trương Khác, Đỗ Phi, buổi trưa trên đường đi tới nhà máy sắt thép Trương Khác tiết lộ khá nhiều tin tức rồi, có thể thúc đẩy hạng mục lớn như thế, quen bí thư tỉnh ủy chẳng có gì là lạ.
Trương Khác uống cốc bia lạnh, nói:
- Phó tỉn trưởng Đường Học Khiêm là thế giao với ba cháu và ba Đỗ Phi, mai bác ấy tới Kim Sơn, mai là cuối tuần, chú Mông có thể đi với bọn cháu không?
- Nhà khách không có đầu tuần hay cuối tuần, tôi phải xin nghỉ phép.
Mông Học Khánh có biết chút ít về Đường Học Khiêm, rất nhiều người kỳ vọng rất cao việc ông tới tỉnh Giang Nam nhậm chức, mấy năm qua kinh tế Giang Nam bị tỉnh Đông Hải bỏ lại quá xa.
Ăn cơm xong, Tịch Nhược Lâm giúp Chương Văn Lâm thu dọn bát đũa, đám Trương Khác dẫn cô bé Tiểu Tuệ ngồi ở sân trò chuyện, Mông Nhạc nghe cha kể chuyện Đậu Duy Đào tìm mình, trêu:
- Xem ra ba lấy chắc cái chức cấp phó huyện rồi.
- Cấp bậc không quan trọng, quan trọng là làm được việc, qua một thời gian nữa thăng cấp, chú Mông không chỉ cấp phó huyện đâu...
Trương Khác mỉm cười nói:
Mông Học Khánh hiểu ý, hỏi:
- Huyện Bắc Hà giải tỏa thành lập tân khu cấp phó thị sao?
- Theo tin tức mới nhất thì quốc vụ viên cũng vừa mới đưa ra tư tưởng chỉ đạo, cấp bậc hành chính sẽ là cấp phó thị, nhưng không biết có tin tức xác thực truyền về Tân Đình chưa.
Trương Khác gật đầu khẳng định suy đoán của Mông Học Khánh.
Đỗ Phi cũng tham gia:
- Riêng đầu tư cảng Đông Sơn, cở sở sắt thép đã không dưới 30 tỷ, có thể nói là trọng tâm kinh tế tỉnh Giang Nam, nếu chỉ là khu vực hành chính cấp huyện thì đúng là ủy khuất quá.
Tới đêm Trương Khác, Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm về nhà khách, Mông Nhạc ở nhà, hắn còn nhiều chi tiết phải giải thích cho cha mình.
Trưa ngày hôm sau, Trương khác và Diệp Kiến Bân ăn cơm xong cùng quan viên Tân Đình tới Kim Sơn đón tiếp Đường Học Khiêm, Mông Học Khánh đưa cả vợ con theo cùng.
Đám Trương Khác tới Kim Sơn, hay tin khu công nghiệp điện tử Kim Sơn hoạt động trở lại, đám Trì Tá Tú Tàng, Cát Kiến Đức, Tạ Kiếm Nam đều tới Kim Sơn, chỉ có điều nơi này hiện trở thành cơ sở sản xuất của Tân Khoa Vương, so với sự vắng vẻ ở Hải Châu, bên phía Kim Sơn náo nhiệt hơn một chút, không ít quan viên tỉnh ra mặt, tất cả đều do Từ Học Bình đích thân an bài.
Từ Học Bình cũng rất khổ tâm, so với ân oán cá nhân, thì việc để kinh tế Kim Sơn nhanh chóng khôi phục càng quan trọng hơn, đó mới là thái độ có trách nhiệm với người dân tỉnh Giang Nam.
Thậm chí ông còn yêu cầu chính phủ tỉnh thành phải cố gắng cấp cho Tân Khoa Vương ưu đãi chính sách có thể, không được thừa cơ làm khó dễ.
Người chết rồi mới biết vạn sự không, ý nói con người trước khi chết mới thấu triệt tất cả, có lẽ trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời, Từ Học Bình đã nhìn thấu ân oán rồi.
- Bọn chúng hành động nhanh thật.
Diệp Kiến Bân cười:
- Xem bọn chúng có thể làm tới mức nào, chơi chúng vào lúc này chẳng có hứng thú gì.
- Nói thế chẳng phải thừa à? Chúng ta cũng chỉ nhìn trước vậy.
Trương Khác cũng cười, so với ân oán cá nhân thì y tôn trọng ý nguyện của Từ Học Bình, ông là một trong số ít người mà Trương Khác tôn trọng, chỉ cần Tân Khoa Vương tuân theo quy tắc cuộc chơi, Cẩm Hồ cũng tiết kiệm được sức lực, dù sao đấu tranh trong nước sẽ hạn chế bước tiến bên ngoài của Cẩm Hồ, Mitsui ở đằng sau mới là đối tượng Cẩm Hồ cần cảnh giác, Tân Khoa Vương chẳng qua là món đồ chơi trong tay Mitsui mà thôi.
Đường Học Khiêm tới Kim Sơn tạm thời cũng ở trong nhà chiêu đãi tỉnh ủy, làm hàng sóm với Từ Học Bình, Cố Kiến Bình cũng tới Kim Sơn, công tác của bà đã điều tới đây trước rồi, Đường Thanh cũng xin nghỉ học một ngày tới chúc mừng cha cô nhậm chức.
Buổi tối Mông Học Khánh cùng ăn cơm với nhà Từ Học Bình, Đường Học Khiêm xong rồi vội trở về Tân Đình, hôm nay là cuối tuấn nói với Điền Mưu Đông một tiếng nghỉ phép không sao, mai nếu không xuất hiện ở nhà khách Đông Sơn, thế nào cũng làm người ta hồ nghi suy đoán.
Chu Thục Huệ ngày mai muốn qua Tân Đình về Hải Châu thăm Chỉ Đồng, liền giữ Chương Văn Lâm và Mông Tuệ ở lại, từ Kim Sơn tới Tân Đình đi đêm mất 4-5 tiếng, cô bé buổi sáng đi một chuyến rồi, không thể chịu khổ chuyến nữa.
Tối trời đổ mưa, làm xe đi càng chậm, tới trấn Đông Sơn thì đã tờ mờ sáng, trong xe chợp mắt một lúc, xuống xe không thấy mệt mỏi lắm.
Mông Học Khánh về nhà, sắp xếp lại những chuyện xảy ra hai ngày qua, không thể hiểu nổi vì sao chỉ gặp mặt một lần mà Trương Khác tín nhiệm như thế, nghĩ nhiều vô ích, chuyện nó tới thì chấp nhận vậy.
Tới khi trời sáng nhận được điện thoại của vọ nói bọn họ sắp xuất phát từ Kim Sơn, Mông Học Khánh ra phố mua đồ ăn sáng rồi đi làm.
Vừa tới nhà khách Đông Sơn thì gặp Trương Tri Phi đi xe tới, mở cửa kính xuống nói:
- Giám đốc Mông hôm nay chắc là bận, thế này vậy, buổi tối nếu rảnh thì gọi điện cho tôi, nếu không thì thôi.
Mông Học Khánh vừa mới tới văn phòng thì phó bí thư huyện ủy, giám đốc nhà khách Trương Hán Tuyền tới tìm, nói:
- Cái di động kia phải để anh dùng thôi, sao hôm qua không về? Bí thư Điền vừa có chuyện gấp tìm anh, nhưng không liên hệ được, không có di động làm lỡ hết cả việc.
- Hôm qua tôi có chút chuyện riêng phải làm, sự lão Lý có chuyện gấp dùng tới di động, nên không mang đi.
Mông Học Khánh chẳng so đo ân oán hiếm khích cũ với Trương Hán Tuyền, quan trường là như thế, người đạp người, người nâng người, chẳng nói là bao dung rộng lượng mà nhìn nhiều rồi chẳng còn mấy cảm xúc nữa, hỏi:
- Bí thư Điền có nói là chuyện gì không?
- Bảo tôi thông báo với anh lên thành phố tham gia cuộc hợp, bí thư Điền, huyện trưởng Lâu có khi đã đi rồi, để tôi bảo Tiểu Lý lái xe đưa anh đi, anh tới thành phố tìm cán sự Cao của văn phòng thành ủy nhé, là tiểu cô nương hôm qua ấy.
Trương Hán Tuyền chu đáo nói:
- Vâng, vậy tôi lên thành phố ngay, chuyện nhà khách làm phiền thư ký trưởng và lão Lý...
Mông Học Khánh cũng không hỏi cuộc họp gì, chỉ sợ Trương Hán Tuyền cũng không biết, hỏi nhiều có khi làm hắn không hài lòng.
- Anh đợi chút đã.
Trương Hán Tuyền đi nhanh về văn phòng, lấy một chiếc di động mới tinh đưa cho Mông Học Khánh:
- Trong các phó giám đốc thì lão Mông anh gánh nghiệp vụ nhiều nhất, tôi sớm đã muốn phân phối di động cho anh rồi, chiếc di động này mới mua tuần trước, tôi còn tính mở cuộc họp nhỏ thảo luận, giờ không cần nữa, không thể để bí thư Điền thêm lần nữa không tìm được anh.
Mười năm trước Trương Hán Tuyền điều tới huyện ủy, làm cấp phó cho Mông Học Khánh ở phòng nghiên cứu, về sau hắn tìm được đường chạy ra nhà khách Đông Sơn làm phó giám đóc, rồi giám đốc, phó thư ký trưởng huyện ủy.
Lúc ấy Mông Học Khánh bị đá tới nhà khách làm phó giám đốc, làm trong lòng Trương Hán Tuyền cực kỳ hả hê, mấy năm qua sai bảo Mông Học Khánh như con ở.
Thời vận xoay chuyển đúng là buồn cười, Trương Hán Tuyền giờ có mù cũng biết tình thế hiện tại đang ngả về phía nào.
Trương Khác chấm nước viết một con số, Ngải Mặc nhìn xong kích động đứng bật dậy, gân xanh trên trán nổi hết lên, như khó khăn lắp mới áp chế được lửa giận vậy:
- Cậu đừng có lấn tới nước, ở Bắc Mỹ lập một trang web như vậy không tốn tới triệu USD.
- Ông học tiếng phổ thông ở đâu thế, đây là được nước lấn tới, không phải lấn tới nước, khi nói câu này còn phải nhấn mạnh trọng âm.
Trương Khác cười tít mắt nhìn Ngải Mặc.
Đường Thanh nghe vậy phì cười, cô được chứng kiến kỹ thuật đàm phán kiểu hư tương thanh thế này của Ngải Mặc, nếu không đã sợ hết hồn.
Trương Khác đưa tay lên áp xuống:
- Nào nào, nồi xuống nói chuyện, C-Cube bỏ tiền ra đầu tư vào mạng âm nhạc trực tuyến lấy %, chứ không phải là Cẩm Hồ đem % bán cho C-Cube.
- Như vậy cũng là được nước lần tới.
Ngải Mặc nhấn mạnh hai chữ "được nước":
- Uổng cho tôi đảm bảo với BQT, nói với nhân phẩm Khác thiếu gia nhất định sẽ cho chúng ta một cái giá hợp lý.
- Cẩm Hồ cấp quyền kỹ thuật Iplayr cho C-Cube với giá quá thấp, nên phải bù vào ở phương diện khác. Vả lại mạng internet hiện nay không lo không kiếm được vốn đầu tư. Thời gian qua các quỹ đầu tư tiếp xúc với chúng tôi ra giá còn cao hơn.
Trương Khác gõ tay lên mặt bàn:
- Lần này ông đích thân tới Hong Khong chắc không phải chỉ vì mạng âm nhạc này chứ hả?
Nghe thế Ngải Mặc yên tĩnh lại.
- Chắc ông hiểu ý tôi, tôi sao để ông mất mặt trước BQT được, hơn nữa C-Cube hợp tác với Cẩm Hồ nhiều năm qua đã bao giờ bị thiệt thòi chưa?
- Ồ.
Ngải Mặc vỡ lẽ, ghé đầu tới háy mắt nói nhỏ:
- Nhát đao này chém lên người đám tiểu quỷ Đông Dương chứ gì, có điều cậu chắc là sẽ không làm tôi phải mất mặt chứ?
với người TQ Đông Dương là chỉ Nhật, ĐNÁ là Nam Dương.
Vẻ mặt Ngải Mặc khoa trương tới mức nếu không có Đường Thanh thân mật ngồi bên Trương Khác, người bên cạnh nhìn thấy nhất định cho rằng hai nam nhân này có vấn đề.
Chỉ cần C-Cube chấp nhận cái giá Cẩm Hồ đưa ra, không gian để Toshiba đàm phán rất hữu hạn.
Trước mặt Toshiba to lớn, Trước Khác thà tuyển chọn đứng cùng một chiến tuyến với C-Cube, y nghĩ nếu BQT C-Cube đầu óc bình thường chắc cũng suy nghĩ như mình, mỉm cười nói:
- Ông phải tin tôi chứ.
Ngải Mặc quả nhiên bỏ đề tài này đi không nói tới nữa, chỉ cần bù đắp lại được ở phương diện khác, cái giá Cẩm Hồ đưa ra có thể chấp nhận được:
- Chúng tôi dán mác tiêu thụ USB, mặc dù lượng bán ra không như ý muốn, nhưng kỹ thuật USB vẫn làm chúng tôi động lòng, đây cũng là mục đích chuyến đi của tôi.
Usb được chính thức xuất hiện ở triển lãm điện tử Nga vào tháng , tháng Cẩm Hồ đưa sản phẩm ra thị trường, chủ yếu vẫn là tại các khu kinh tế phát triển như Nhật Hàn, Singapore.
Usb chính thức được người trong nghề coi trọng vào tháng khi Toshiba đưa ra sản phẩn vào tháng , sức ảnh hưởng của Toshiba trên thị trường điện tử tiêu dùng thế giới thì Cẩm Hồ sách dép cho cũng không xứng.
Toshiba là một trong cự đầu điện tử toàn cầu, sớm có thương hiệu toàn cầu rồi, năm giá trị thương hiệu của Toshiba hơn tỷ USD, có thể nói nghiệp vụ hải ngoại của Cẩm Hồ tăng mạnh trong tháng , chủ yếu được lợi từ Toshiba.
Đem so với công năng lưu trữ của Iplayr thì kết cẩu của USB đơn giản hơn nhiều, trừ mấy kỹ thuật phần mềm ra, chip điều kiền cùng kỹ thuật cổng giao tiếp đều thể hiện trên Iplayr hết rồi, nhưng không có nghĩa được cấp quyền sản xuất Iplayr là có thể sản xuất USB, vấn đề cấp quyền kỹ thuật USB phải đàm phán tiếp.
- Điều này tôi nhận lời với ông, cụ thể cứ tìm lão Trần đàm phán.
Trương Khác sảng khoái đồng ý:
- Tôi còn mang cho ông một món quà đây.
Lấy trong túi ra một chiếc Iplayr đặt lên bàn.
- Tôi cần cậu tặng cái này à?
Ngải Mặc nghi hoặc nhìn Trương Khác, đưa tay cầm lấy chiếc Iplayr nhìn, lấy mọt hộp công cụ bằng hộp thuốc lá trong túi ra, cầm tô vít tháo chiếc Iplayr ngay trước mặt mọi người.
Khách khứa ăn cơm ở đây đa phần là khách tham gia triển lãm điện tử ngày mai, hành vi của Ngải Mặc trong mắt bọn họ cũng không có gì là quái dị.
Ngải Mặc mở chiếc Iplayr ra, kinh ngạc thốt lên:
- Nhà máy tinh viên dùng một năm mà có sản phẩm rồi? Kỷ lục này chỉ có Intel và TI sáng tạo ra được, chẳng trách buổi sáng gặp Delfassy, sắc mặt hắn rất quái dị.
Ti là một trong số cổ đông chủ yếu của Trung Tinh Vi Tâm, Delfassy đương nhiên sớm biết tin tức nhà máy thuận lợi đi vào sản xuất và Cẩm Hồ hấp thụ kỹ thuật Flash Memory một cách thuận lợi.
Quan trọng nhất vẫn là Cẩm Hồ hấp thụ được kỹ thuật Flash Memory, điều đó có nghĩa là chip lưu trữ chiếm hơn nửa giá thành sản xuất Iplayr có khả năng giảm mạnh.
Ngải Mặc hết sức thần bí ghé đầu tới hỏi:
- Cẩm Hồ sẽ không thành lập đồng minh giá với Toshiba và Samsung chứ?
Ông ta đương nhiên không thể không nhớ C-Cube, TI, Ái Đạt vẫn đang phân chia lợi nhuận lũng đoạn chip giải mã SVCD, tuy nói năm thị trường đầu đĩa tăng trưởng chậm lại, bọn họ chủ động giảm giá chip giải mã, để nhà sản xuất đầu đĩa thêm đất sống, nhưng C-Cube vẫn kiếm được hơn triệu USD, Cẩm Hồ cũng kiếm được không ít hơn triệu USD.
Trương Khác lắc đầu:
- Không đâu.
Ngải Mặc thực sự sợ Trương Khác gật đầu nói:" Tất nhiên", như thế nói không chừng C-Cube là xí nghiệp đầu tiên đứng ra nộp đơn tố cáo.
- Như vậy xem ra chúng tôi phải chuyển đơn đặt hàng từ Toshiba sang Cẩm Hồ rồi.
Ngải Mặc cẩm bảng điện lên nhìn thật kỹ:
- Chỉ có M thôi à?
Trương Khác mỉm cười:
- Cơm phải ăn từng miếng, tôi cũng biết bộ nhớ M được khu vực Bắc Mỹ hoan nghênh hơn, nếu như không chú trọng tới ngoại hình thì C-Cube thử lắp hai thẻ nhớ vào Iplayr xem...
- Tôi đâu có dễ bị lừa như thế?
Ngải Mặc cười hăng hắc:
- Không biết tôi chơi với cậu bao nhiêu năm rồi à?
Cẩm Hồ lấy kỹ thuật di động hạng hai của TI thu được thành công trong nước, nói cho cùng là chú trọng chất lượng sản phẩm và công nghệ thiết kế, chuyện này Ngải Mặc biết rõ.
Tuy bị Ngải Mặc vạch trần, mặc Trương Khác cũng chẳng đỏ lên, y không thực sự hi vọng C-Cube làm như thế.
- Dù vậy cũng đủ làm người ta hưng phấn rồi.
Ngải Mặc hào hứng nói:
- Đợi qua triển lãm điện tử, tôi theo cậu về Kiến Nghiệp, được không?
- Tuy Trung Tinh Vi Tâm đã có thể làm ra sản phẩm, nhưng tỉ lệ sản phẩm chất lượng tốt rất thấp, muốn có được sản lượng ổn định, cần - tháng quá độ.
Trương Khác mặt tỉnh queo nói:
- Mấy tháng nữa ông hãy đặt hàng cũng chưa muộn.
Ngải Mặc thực sự muốn cắn Trương Khác một cái, ông ta biết y có ý đồ gì.
Trương Khác muốn trì hoãn thêm - tháng tất nhiên là không muốn hạ giá quá nhiều để còn kiếm một mớ nữa. Với lượng tiêu thụ vạn chiếc mỗi tháng như hiện nay, trì hoãn thêm tháng, Cẩm Hồ kiếm thêm được triệu USD mà thôi, nhưng Cẩm Hồ nhường không gian lợi nhuận cho các nhà sản xuất Iplayr khác, để bọn họ ra sức khái thác thị trường sản phẩm cho Cẩm Hồ.
- tháng là đủ để nghiệp vụ hải ngoại của Cẩm Hồ thăng liền hai cấp, Ngải Mặc đã nhìn thấu, lần này Cẩm Hồ tham gia triển lãm điện tử là nhắm vào các đại lý tiêu thụ điện tử Châu Âu, Bắc Mỹ.
Toshiba đưa ra Iplayr được hai tháng đã chiếm % thị trường toàn cầu, nhưng không gian thị trường của Cẩm Hồ và C-Cube không hề bị chèn ép, ngược lại sự tham gia của Toshiba khiến phe DMP tiến bộ mạnh, lượng tiêu thụ của Cẩm Hồ tăng lên rõ rết là nhờ Toshiba thúc đẩy.
Giống như thế, nếu sản phẩm của Cẩm Hồ thành công tiến vào thị trường Châu Âu và Bắc Mỹ, cũng có tác dụng xúc tiến với Toshiba và C-Cube.
Ngải Mặc đoán ra kế hoạch ác độc của Cẩm Hồ, nghiến răng nghiên lợi biểu thị bất bình, nhưng cái bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Trương Khác làm ông ta chịu thua, chỉ biết nói:
- Cậu không lo Toshiba có ý kiến à?
- Toshiba có ý kiến gì được, chẳng lẽ bọn họ hi vọng Iplayr của bọn họ mới bán chưa được ba tháng cho người dùng đã giảm mất / giá à?
Trương Khác cười gian manh:
- Tôi nghĩ Toshiba càng cần thời gian này hơn chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ trao đổi với họ, C-Cube kiên nhân đợi thêm vài tháng nữa đâu có muộn, chúng ta có cùng đối diện với một cường địch là Sony, trao đổi kỹ càng với nhau là cần thiết mà.