Quán bar thuộc về thế giới đêm tối, có điều quán bar ngõ Học Phủ bị ảnh hưởng bởi sinh viên các trường xung quanh, nên buổi chiều đã lục tục mở cửa, chỉ có 1978 hơi lạc loài một chút.
Trương Khác và Địch Đan Thanh vào 1978, Tôn Tĩnh Mông còn chưa từ Học viện Âm nhạc tới, đang giờ cơm, trong quán bar không có mấy người.
Lý Hinh Dư đang nghiêm túc ngồi sau quầy bar luyện tập tiếng Hán với Hà Huyền, còn Hà Huyền thì nhân cơ hội học tiếng Hàn, không lâu sau Vệ Lan và Tôn Tĩnh Mông cùng đi vào, không biết hai cô gái sao lại gặp nhau.
Vệ Lan đã quen với cuộc sống trong trường đại học, lúc quân huấn cắt tóc ngắn, chỉ che tới mang tai, buộc một chiếc kẹp tóc hình bướm xanh trên đầu, dung nhan thuần khiến lay động lòng người.
Trương Khác nhìn Vệ Lan tặc lưỡi nói:
- Chị mà mặc thêm đồng phục váy ngắn của học sinh cao trung thì hoàn mỹ.
- Ở Kiến Nghiệp có nữ sinh trường nào mặc đồng phục váy ngắn, không phải là anh lại tiếp tục lén lút xem JAV đấy chứ hả?
Tôn Tĩnh Mông ngoẹo đầu nhìn Trương Khác.
Các cô gái cười rộ lên chả có chút ngại ngùng nào, Trương Khác phát hiện ra ở đây mình thuộc về "phái yếu" rồi.
Bức ảnh khỏa thân mạnh bạo đầu tiên của Madoka Ozawa được chụp vào năm 1997, nhưng tới năm nay mới có băng xuất bản, Tôn Tĩnh Mông không hiểu được Trương Khác giữ ảnh, phim của Madoka Ozawa trong máy tính đa phần là giữ hồi ức về chuyện trước kia.
Tôn Tĩnh Mông vô tình nhìn thấy phim sex trong máy tính của Trương Khác, vẻ kinh ngạc lẫn khinh bỉ lúc đó quả thực phức tạp tới đỉnh điểm, đương nhiên cô chẳng định giữ bí mật cho Trương Khác, rất nhanh Vệ Lan, Địch Đan Thanh đều biết, lúc này tới lượt Lý Hinh Dư và Hà Huyền, nhưng nhìn nụ cười của Hà Huyền chắc là biết việc này trước rồi.
Trương Khác nhét báo cáo vào trong tay Tôn Tĩnh Mông, suy nghĩ đầu tiên là kiếm cơ chuồn khỏi cái nơi có thể thành trò đùa cho mấy cô gái, lại không muốn chạy như thế quá mất phong độ, thấy quán bar không có ai, ba hoa:
- Nếu nói trong nhân vật công chúng có cô gái nào làm tôi tán thưởng thì Ozawa khẳng định xếp vị trí số 1, tâm tình khi tôi xem ảnh cô ấy hoàn toàn không giống như các cô nghĩ... Các cô có biết thân thế của Ozawa không?
- Anh cứ ba hoa đi, xem phim sex còn nâng cao trình độ thưởng thức được tới mức nào?
Tôn Tĩnh Mông cười mê người như vầng trăng, cô đi tới quầy bar, chống tay lên quầy bar làm dáng vẻ rửa tai lắng nghe:
- Xem anh có thể ba hoa tới đâu.
- Trong ấn tượng của người bình thường, cô gái dấn thân vào giới AV đều bị ép buộc vì kế sinh nhai, nhưng Ozawa là thiên kim nhà giàu có cuộc sống không lo lắng nghĩ suy gì, chưa nói tới tướng mạo thanh thuần ngọt ngào, cô ấy còn giỏi diễn tấu piano, thích chơi bóng chuyền. Chỉ có điều chán làm mỹ nữ áo tắm quảng cáo rồi, hi vọng trải nghiệm một chút mới mẻ, cho nên với tham gia vào giới AV. Suy nghĩ và sở thích của cô ấy khác người, phong cách làm việc độc lập, tư tưởng đi trước thời đại... Các cô cũng biết đấy thường thì tâm lý của thanh thiếu niên Đông Á luôn vô cùng kìm nén, hành vi của Ozawa trở thành thành người dẫn dắt tinh thần lẫn sinh lý cho bọn họ. Hành vi cao đẹp ấy không ngờ bị cô nhìn nhận thành tồi tệ...
Trương Khác chép miệng, nhìn Tôn Tĩnh Mông với vẻ khinh thường, giải thích cho bọn thân:
- Một cô gái như thế chẳng lẽ không đáng tôn kính, ảnh cô ấy chẳng lẽ không đáng lưu trữ thưởng thức? Thậm chí tôi còn tính để đại sứ hình ảnh của Ái Đạt có nên đổi từ Matsu Takako sang Ozawa hay không.
-...
Tôn Tĩnh Mông mắt trợn tròn:
- Lời này mà anh cũng có dũng khí bịa ra, tôi chẳng tin anh muốn đổi đại sứ hình ảnh của Ái Đạt.
- Ài, chuyện này không phải do một mình tôi quyết định được.. Vả lại hợp đồng của công ty với Matsu Takako tới tận năm 2000 mới kết thúc, nên tôi chưa thể chứng minh cho cô xem.
Trương khác vô lại nói:
- À phải rồi, nhân viên công ty Nhật Bản tiến cứ tên Tiêu Nhạn Ninh nghe nói cậu quen ở Tokyo năm ngoái.
Địch Đan Thanh mãi không nói gì đột nhiên xen vào một câu:
- Tôi nhìn ảnh cô ấy có vài phần giống Ozawa, cô ấy được tiến cử không phải do cậu ám thị với công ty Nhật Bản chứ hả?
- Hả?
Trương Khác ngớ ra:
- Sao cô biết Ozawa trông như thế nào.
Y vĩnh viễn không nhìn được sơ hở nào trên mặt Địch Đan Thanh, liền quay sang tấn công Vệ Lan.
Vệ Lan da mặt mỏng, bị Trương Khác nhìn cho đỏ mặt, chột dạ tiết lộ:
- Tôi không không muốn xem đâu, Tĩnh Mông kéo tôi đi tìm chị Địch lấy mật mã máy vi tính của cậu... Nên nhìn qua vài cái.
Máy vi tính của Trương Khác ngoài y ra chỉ có Địch Đan Thanh mở được.
Tôn Tĩnh Mông lúc này vội giải thích cho mình:
- Tôi cũng chỉ muốn biết rốt cuộc nam nhân các anh nghĩ gì, chẳng thèm hứng thú với thứ đó... Nhưng Ozawa đẹp thật đấy.
Xoay người đi ra sau quầy bar, Vệ Lan đỏ mặt chạy mất, chỉ có Địch Đan Thanh mặt thản nhiên ngồi bên cạnh Trương Khác.
Trương Khác nghe mà tiếc vô cùng, nếu đích thân bắt được ba cô gái này trốn trong phòng xem JAV thì... Chậc chậc chậc.
Lý Hinh Dư hỏi:
- Cô Tiêu là cô gái anh quen ở Tokyo à, cô ấy cũng tới Kiến Nghiệp rồi sao?
- Ừ, cô ấy kết thúc du học ở Chiba, qua được cuộc tuyển chọn của Ái Đạt.
Trương Khác mỉm cười nói:
- Người quen của cô ở Kiến Nghiệp ngày một nhiều, hãy xem đây là quê hương thứ hai của cô đi.
Tiêu Nhạn Ninh là cô gái tiếp rượu Trương Khác quen khi tới giới thiệu Iplayr của Tokyo, nhờ Tiêu Nhạn Ninh mà Trương Khác và Lý Hinh Dư mới có chuyến lữ hành xa quê đáng nhớ.
Mặc dù Tiêu Nhạn Ninh chưa bị kéo xuống bùn, nhưng dù sao có một quá khứ không hay, cảm thấy cuộc sống ở Nhật Bản làm tinh thần áp lực, liền kết thúc du học về nước.
Văn phòng độc lập Trương Khác lập nên, là cơ cấu thư ký cho cơ cấu quyết sách tối cao của Cẩm Hồ, cần nhân viên có tố chất cao, trong 9 nhân viên, 4 du học ở nước ngoài.
Tiêu Nhạn Ninh không phải nhân viên cũ của Cẩm Hồ, nhưng được coi là "người quen cũ" của Trương Khác, cho nên được phá lệ tiến cử.
Có điều Tiêu Nhạn Ninh có bạn trai ở Nhật Bản rồi, là nhân viên Ái Đạt Nhật Bản, chấp nhận quá khứ của cô. Địch Đan Thanh nhắc tới chẳng qua muốn trêu Trương Khác, không ngờ bị y tóm được thóp.
Lý Hinh Dư xem đồng hồ:
- A, tới giờ ăn cơm rồi, tôi phải đi trước đây.
Rồi cười tinh nghịch:
- Không cản trở mọi người thảo luận đề tài nghệ thuật nghiêm túc nữa...
Ôm chồng sách trên quầy bar đi ra ngoài, gặp đúng Lệnh Tiểu Yến đi vào.
- Á, đánh chết tôi cũng không vào đâu.
Lệnh Tiểu Yến nhìn các cô gái trong quán bar, mặt hầm hầm nói:
- Nhìn các cô ở một chỗ làm người ta phát điên mất.... Cô bé Phi Dung sao không tới, để làm tôi sụp đổ luôn cho rồi?
Lý Hinh Dư, Hà Huyền, Tôn Tĩnh Mông, Địch Đan Thanh, Vệ Lan, Trần Phi Dung, tùy tiện chọn ra một cô gái, có ai là không đẹp tới ngây ngất? Các cô gái bình thường nhìn thấy đều chịu áp lực tâm lý lớn, Lệnh Tiểu Yến thì chịu đả kích quen rồi, năm xưa cô cũng làm nền cho Giang Đại Nhi suốt, nói thế nhưng vẫn cứ đi vào.
Lý Hinh Dư mìm môi cười rời đi.
Trừ Hà Huyên vẫn ở đây theo quỹ tích kiếp trước, còn các cô gái còn lại, hoặc ít hoặc nhiều vì Trương Khác mới tụ tập ở nơi đây, tuy Học viện Âm nhạc là nơi sản sinh mỹ nữ, nhưng những mầm họa cấp yêu nghiệt thế này chỉ có thể gặp không thể cầu.
Nếu mỗi người đều tuân theo quỹ tích cũ, có lẽ Tôn Tĩnh Mông sang năm thứ hai ra nước ngoài du học, Địch Đan Thanh và Vệ Lan sẽ có vận mệnh lay lắt trong hoàn cảnh sống đặc thù kia, Trần Phi Dung thì bỏ học từ thời cao trung, còn Lý Hinh Dư....
Nên Trương Khác rất thích 1978 lúc này.
- Chị thích Trương Khác ở điểm nào?
Mặc cho Địch Đang Thanh lão luyện đến đâu bị Đường Thanh bất ngờ hỏi câu này cũng sợ tới mất hồn mất vìa, kinh hoàng nhìn Đường Thanh, không hiểu mình để lộ sở hở ở chỗ nào.
Nhưng thấy ánh mắt Đường Thành gắn chặt trên người Trương Khác không nhận ra mình luống cuống mới ý thức được đó chỉ là cách Đường Thanh nói chuyện với người khác thôi, nếu người ngồi bên cạnh là nam nhân, cũng hỏi cầu này, hẳn là đang thắc mắc vì sao những người đi tới đâu cũng là nhân tài được săn đón lại cam tâm tình nguyện tụ tập dưới cờ của Cẩm Hồ.
- Tôi có thể thích gì ở cậu ta sao?
Địch Đan Thanh che dấu gợn sóng trong lòng, khẽ cười nói:
- Thời buổi này tìm được một ông chủ trả lương cao như vậy chẳng dễ dàng gì.
Đường Thanh quay sang cười hì hì:
- Cái tên hư hỏng này béo tới chảy mỡ rồi, suốt ngày rảnh rỗi lang thang, chuyện gì mọi người cũng làm giúp cả, không thể để cậu ấy hưởng lợi một mình được.
Địch Đan Thanh nhận ra tình cảm của Đường Thanh với Trương Khác còn mang chút nhân tố sùng bái, trong quan hệ hai người tự hạ thấp địa vị của bản thân, nhớ tới Tạ Vãn Tình, Hứa Tư đại khái đều không hi vọng xa vời có trọn vẹn tình cảm của y, cô đang nghĩ:" Chẳng biết Đường Thanh có biết sự tồn tại của Vãn Tình không?" nghĩ thế bản thân cũng hơi chột dạ.
Phía bên kia Trương Á Bình bị những lời của Trương Khác nói làm cho nhiệt huyết sục sôi, nhất thời không biến nói gì trả lời Trương Khác, muốn làm nên một phen sự nghiệp cần có mộng tưởng, nếu không làm sao có đột phá trong cuộc đời được.
Đối với người bạn cũ này, Trương Khác không cần vòng vo rồi mới đi vào chủ đề chính, nói thẳng luôn:
- Trong hơn một năm qua, có thể nói các phòng ban của Ái Đạt đều trưởng thành rất nhanh chóng, chúng tôi đã thực hiện được tự sản xuất hơn % ở sản phẩm Iplayr tầm trung thấp, mục tiêu này sẽ nhanh chóng thực diện ở di động và các sản phẩm khác. Trung Tinh Vi Tâm cũng chỉ cần chưa tới một năm đã đi vào sản xuát rồi, mọi người đều rất không hài lòng với tỉ lệ sản phẩm tốt, với tôi mới đi vào sản xuất có % sản phẩm tốt là rất hài lòng rồi.
Tới đây dừng lại một chút để Trương Á Bình tập trung lại:
- Cơ sở trong nước rất yếu kém, cần cho Trung Tinh Vi Tầm một quá trình đề cao. Bên phía Ái Đạt, điều kiện cùng kỹ thuật sản xuất kém hơn một chút, tuyển công nhân cũng cần thời gian để thuần thục, nhà máy chỉ có nghiêm ngặt khống chế chất lượng sản phẩm mới có thể giữ được hình tượng thương hiệu Ái Đạt. Bản thân tôi thì không có gì bất mãn, nhưng lão Trần lão Tô thường kiểm điểm với tôi cần bỏ công sức nhiều hơn tinh tế hóa sản xuất, giảm sự cố chất lượng tới mức thấp nhất, nâng cao hiệu suất sản xuất, đề ra kế hoạch "chế tạo tinh chuẩn", muốn tổ chức một đội ngũ thực thi kế hoạch này, tiên hành tiêu chuẩn hóa tất cả công đoạn của Ái Đạt... Bọn họ đều khen ngợi anh là người đứng đầu quản lý chế tạo điện tử ở Trung Quốc, nói anh là nhân tuyển thích hợp nhất cho đội ngũ này; ngoài ra Ái Đạt còn có kế hoạch lập phòng linh kiện để tăng cường quản lý nghiệp vụ sản xuất, tiêu thụ linh kiện, tôi mong anh sang lãnh đạo nó...
Hợp đồng của Trương Á Bình với Phillips sắp hết hạn, Phillips cũng hi vọng hắn ở lại, còn thăng lên làm phó tổng giám đốc cấp cao, dù sao Trương Á Bình lập công lớn cho sự phát triển của Phillips ở khu vực Đại Trung Hoa, hơn nữa hắn đang ở độ tuổi thành tục sung mãn.
Trong nước có rất nhiều xí nghiệp điện tử mời Trương Á Bình làm tổng giám đốc điều hành, nhưng mấy năm qua chỉ có Cẩm Hồ là khiến cho y kích động, cùng với thời gian dài tiếp xúc, Trương Á Bình có hiểu biết sâu sắc về Cẩm Hồ, hiểu ưu thế của Cẩm Hồ cùng những chỗ Cẩm Hồ cần cải tiến, tư giao với đám Trần Tín Sinh, Đinh Hòe, Tô Tân Đông cũng không tệ.
Trong thâm tâm Trương Á Bình rất khát vọng gia nhập Cẩm Hồ, nhưng điều này cần Cẩm Hồ đề xuất ra, đồng thời phải an bài cho hắn một không gian để thi triển phát huy tài năng.
Cuối năm đầu năm , nghiệp vụ đầu đĩa trong nước bị hạn chế bởi lượng cung cấp mắt đọc, khi ấy Trương Á Bình nắm đại quyền nhà máy linh kiện Phillips có thể nói là người quyết định phân ngạch thị trường đầu đĩa lúc bấy giờ, lúc đó chỗ dựa cho quyến định của hắn là xí nghiệp nào có quản lý hoàn thiện hơn, có tiềm lực phát triển hơn.
Tô Tân Đông có trình độ quản lý sản xuất rất cao, khi đó Ái Đạt vì thế mà lọt vào mắt xanh của Trương Á Bình, được nửa lượng linh kiện Phillips cung ứng.
Mấy năm qua đám Tô Tân Đông, Lỗ Khánh Sinh luôn yêu cầu hà khắc với việc quản lý nhà máy, nổi bật với các đồng nghiệp trong nghề. Nhưng bản thân họ cũng có thiếu sót kinh nghiệm, một phương diện khác sản xuất của Ái Đạt mở rộng quá nhanh khiến trình độ quản lý sản xuất so với các cự đầu còn lại có chênh lệch lớn.
Ái Đạt hiện đúng là rất cần công nhân lành nghề, kỹ thuật viên có kinh nghiệm, yêu cầu khà khắc về chất lượng sản phẩm khiến hiệu suất sản xuất thấp, vật liệu hao tổn cao, những hạn chế này làm sản lượng của Ái Đạt không thể nhanh chóng nâng cao, chi phí sản xuất khá lớn làm triệt tiêu ưu thế tài nguyên nhân lực trong nước.
May mắn là nghiệp vụ di động Ái Đạt chủ yếu triển khai trong nước ở vào thời kỳ lợi nhuận cao, Iplayr và USB là sản phẩm mới, khi xác định giá thị trường đã để lại không gian lợi nhuận đủ lớn, vì thế Cẩm Hồ hình thành được quy mô lợi nhuận cao, nhưng những điều đó cũng chỉ đủ tạm thời che đi thiếu sót của Ái Đạt.
Có điều Trương Khác và tầng quản lý tỉnh táo nhận thức được thời kỳ lợi nhuận cao của di động sẽ qua đi, Iplayr và USB cũng không phải vĩnh viễn không có đối thủ cạnh tranh, những thiếu sót trước đó sẽ bộc lộ ra...
Đương nhiên hiện vấn đề đau đầu nhất vẫn là không thể mau chóng nâng cao sản lượng.
Một khi không còn thời kỳ lợi nhuận cao, thậm chí rơi vào nguy cơ kinh tế, xí nghiệp điện tử muốn tồn tại được trong cuộc cạnh tranh tàn khốc, chủ yếu phải dựa vào năng lực ở những phương diện này.
Nhưng công tác phương diện này cần một nhà quản lý mạnh mẽ để lãnh đạo, có thể nói Trương Á Bình luôn nằm trong tầm mắt của đám Trương Khác, Trần Tín Sinh.
Bản thân năng lực, kinh nghiệm của Trương Á Bình là quá đủ rồi, hơn nữa với mối quan hệ trong nghề của hắn, có thể mau chóng tổ chức lên một đội ngũ có kinh nghiệm triển khai công tác tương quan, lại có quan hệ mật thiết lâu dài với Cẩm Hồ, như thế nhậm chức phó tổng giám đốc tập đoàn sẽ không sinh ra va chạm lớn trong nội bộ tập đoàn...
Quan trọng nhất là phải có sự thừa nhận Trương Khác là lãnh đạo tối cao của Cẩm Hồ.
Đối với người không biết rõ về Trương Khác về Cẩm Hồ, không có quá trình cùng trưởng thành, thì rất khó tận tâm tận lực làm việc dưới sự lãnh đạo của một thanh niên vừa mới qua tuổi .
Với nhân tài tầng cấp như Trương Á Bình, lương bổng không phải là vấn đề chủ yếu bọn họ suy tính nữa, mà sự nghiệm cùng sức hút khí phách của lãnh đạo mới là nhân tố quan trọng.
Cẩm Hồ và Trương Á Bình có thể nói là "tình đầu ý hợp", nhưng thế nào cũng phải đợi nhiệm kỳ của Trương Á Bình ở Phillips kết thúc.
Hai bên trò chuyện hợp ý, bất tri bất giác đã tới rạng sáng, lúc tiễn Trương Á Bình ra cửa, chuyện hắn chuyển sang Cẩm Hồ xem như đã được quyết định.
Đám Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông cũng cáo từ ai về phòng nấy, Địch Đan Thanh thu dọn tài liệu xong mới đi, tới khi ra cửa mới nói một câu ý từ mơ hồ:
- Phải ngủ sớm nhé, cẩn thận sáng mai dậy mắt có quầng thâm bị người ta cười cho đấy.
- Á, chị nói lung tung gì vậy?
Đường Thanh xấu hổ hết sức, cô nàng tức tốc chạy vào phòng ngủ, ôm y phục để thay trốn sau lưng Địch Đan Thanh nói với Trương Khác:
- Bạn cũng phải ngủ sớm đấy, mình sang phòng chị Địch ngủ...
Chưa nói hết câu đã chạy trước rồi.