Lúc này Toshiba, Cẩm Hồ và C-Cube không tồn tại quan hệt cạnh tranh, trong thời gian khá dài tiếp theo còn phải liên hợp đối đầu với mặt trận MD do Sony cầm đầu.
Ngải Mặc quay đầu nhìn Độ Biên Kính Nhất đang ăn cơm cùng Lý Tại Thù, vừa đúng lúc Độ Biên Kính Nhất cũng quay sang, đại khái đang bàn luận về bọn họ.
Ngải Mặc học cách ngồi của người Nhật Bản, đặt hai tay lên gối, nói đầy hào khí:
- Vậy chúng ta hãy cùng liên hợp kéo Sony khỏi ngôi báu.
Trong thị trường máy nghe nhạc cầm tay toàn cầu, Sony mới là bậc vương giả chân chính, " đem âm nhạc bỏ vào túi" đó là quan niệm thương nghiệp cực kỳ sáng tạo của Sony.
Mặc dù năm 98 bị cơn bão tài chính liên lụy, nhưng lượng tiêu thụ máy nghe nhạc cầm tay của Sony dự kiến vẫn không ít hơn 140 triệu chiếc, mang lại cho Sony thu nhập không ít hơn 5 tỷ USD.
Nhưng tương lai ai mới là chúa tể của máy nghe nhạc cầm tay, là MD hay Iplayr? Đây là tiêu điểm Toshib, Cube và Cẩm Hồ chú ý.
- Sony chuyến này hẳn cũng sẽ có hành động nhắm vào chúng ta?
Ngải Mặc không chắc lắm.
- Chúng ta liên hợp lại bừng bừng dã tâm muốn lật bộ ngôi báu của họ, tất nhiên bọn họ không thể xem thường.
Là phó tổng giám đốc phát triển sản phẩm của Sony, Độ Biên Kính Nhất lần này tới tham gia triển lãm điện tử Hong Kong cũng là muốn tiếp xúc gần hơn với Cẩm Hồ, nói ra thực buồn cười, Sony có tiếp xúc với Cẩm Hồ từ ba năm trước, nhưng nếu không phải có Lý Tại Thù chỉ cho thì ông ta không biết người thanh niên ngồi đối diện với Ngải Mặc là linh hồn của Cẩm Hồ.
Thấy Ngải Mặc quay đầu nhìn sang phía này, Lý Tại Thù nói:
- Có lẽ bọn chúng đang vọng tưởng khiêu chiến thị trường mày nghe nhạc cầm tay của Sony.
Độ Biên Kính Nhất mỉm cười không đáp lại câu nói của Lý Tại Thù, ông ta có đánh giá thị trường của riêng mình, trong lòng ông ta đang tính toán trong cuộc trao đổi kỹ thuật vào thàng 6, ruốt cuộc Cẩm Hồ hay Toshiba có lợi hơn.
Ăn cơm xong, Lý Tại Thù thấy Trương Khác và Ngải Mặc vẫn bàn bạc say sưa, hắn và Kim Nam Dũng cáo từ với Độ Biên Kính Nhất rời phòng ăn, trong cầu thang không có người khác, Lý Tại Thù hỏi:
- Lúc này tôi kiến nghị tổng bộ mua điện tử Vũ Thế có thích hợp không?
Điện tử Vũ Thế là xí nghiệp Hàn Quốc vô danh, nhưng nó được Cẩm Hồ cấp quyền kỹ thuật sản phẩm Iplayr.
Samsung muốn có được kỹ thuật sản phẩm Iplayr hoặc đàm phán với Cẩm Hồ, hoặc mua lại công ty được Cẩm Hồ cấp quyền.
Kim Nam Dung thì nghĩ, hai cách này có gì khác nhau, chẳng qua thể diện không cần lo Cẩm Hồ nói Samsung cũng khuất phục kỹ thuật DMP mà thôi, gật đầu nói:
- Tôi thấy càng sớm càng tốt, gia nhập trận doanh DMP phù hợp với lợi ích của Samsung, nếu không lợi ích Flash Memory của Samsung tương lai bị Cẩm Hồ và Toshiba liên hợp chèn ép.
- Tôi quyết định rồi, anh soạn cho tôi một váo cáo chính thức, tôi sẽ gửi thẳng cho hội trưởng.
Tuy xí nghiệp điện tử phía dưới Samsung cũng sản xuát MD, nhưng kỹ thuật hạch tâm MD luôn nắm trong tay xí nghiệp của Nhật.
Samsung tham gia trận doanh DMP mặc dù vẫn phải nộp phí bản quyền cho Cẩm Hồ, nhưng lợi ích tương lai của thị trường Flash Memory không cho phép Samsung không coi trọng.
Ngải Mặc cũng cáo từ rời đi, Trương Khác cùng Đường Thanh uống cà phê, ngắm cảnh biển vịnh Victoria vào ban đêm, hoàn toàn không biết Samsung cũng sắp trở giáo quay sang phe DMP.
Cùng giai nhân uống cà phê ngắm cảnh đẹp dễ chịu biết nhường nào, nhưng chiếc di động không thức thời lại reo lên phá đám.
Trương Khác cầm di động lên nhìn số, nói:
- Điện thoại của Tô Tân Đông... Thật đau đầu, mặc xác anh ta nhé?
- Thực ra mình rất thích nhìn bạn lúc bàn bạc công việc, tuy có hơi vô lại, nhưng rất có vị nam nhân.
Đường Thanh tay chống cằm, tay đẩy tay cầm di động của Trương Khác lên tai y:
- Người khác không hiểu được cảm giác này của mình đâu...
Trương Khác yêu thương khẽ vuốt chóp mũi của cô, có người vợ thế này, với một nam nhân mà nói còn sự hậu thuẫn nào hơn được, y nhận điện thoại hơi muộn, Địch Đan Thanh đã vào phòng ăn đón bọn họ.
- Giám đốc Tô gặp được Trương Á Bình của Phillips, giám đốc Đinh cũng ở đó, hi vọng cậu bỏ thời gian qua một chút.
- Trần Tín Sinh đâu?
Trương Khác đứng dậy, trước mặt Địch Đan Thanh, y không thân mật ôm vai Đường Thanh.
- Giám đốc Trần tham dự tiệc của bên TI, tới giờ cũng chưa về.
Đứng trước Trương Khác và Đường Thanh, trái tim Địch Đan Thanh có kiên cường đến mấy cũng không khỏi có cảm giác run rẩy hoang mang, chỉ có điều công việc vẫn phải làm, cô không kiếm được cớ gì không tới Hong Kong.
- Ừ, vậy chúng ta đi thôi.
Trương Khác nhận lấy áo khoác của Đường Thanh từ phục vụ, mặc giúp cô.
Tổng giám đốc Trương Á Bình của Phillips Trung Quốc là bạn cũ của Trương Khác rồi, năm 96 khi mắt đọc đầu đĩa thiếu hụt nhất, chỉ có Cẩm Hồ có đủ lượng mắt đọc từ nhà máy của Phillips, đó là nhân tố quan trọng lập nên địa vị bá chủ thị trường đầu đĩa của Cẩm Hồ.
Trương Á Bình lần đầu tiên gặp Trương Khác vào năm 95, khi đó Cẩm Hồ giới thiệu chiếc đầu đĩa VCD đầu tiên ở Kiến Nghiệp, ngay từ khi đó hắn đã nhìn ra thế nào gọi là mị lực và thiên phú thương nghiệp trên người thiếu niên thư sinh gầy gò ấy.
Nhìn thấy Trương Khác đi vào, Trương Á Bình cùng Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Tiêu Tấn Thành cùng đứng dậy nói:
- Tôi chỉ tùy ý tới đây chơi, không ngờ quấy nhiễu thời gian của Khác thiếu gia bên giai nhân.
- Không sao, tôi là người chỉ có rảnh rỗi là nhiều, ngồi trò chuyện với bạn cũ là điều thích nhất...
Trương Khác cười, kéo ghế cho Đường Thanh và Địch Đan Thanh ngồi xuống trước.
Được một lúc thì Trần Tín Sinh cũng về, vậy là nửa nhân vật quản lý hạch tâm của Cẩm Hồ đã có mặt ở đây rồi.
- Triển lãm lần này Cẩm Hồ sẽ đưa ra sản phẩm mới làm mọi người tiếp tục kinh ngạc chứ?
Trương Á Bình hào hứng nói:
- Mấy năm qua tôi đã quen với loại kỳ vọng này rồi.
Trước mặt bạn cũ chẳng cần giữ hồi hộp tới phút cuối cùng, Trương Khác vui vẻ nói:
- Hiện sản phẩm Cẩm Hồ có thể mang khoe được chỉ có Iplayr thôi, sẽ đưa ra mấy loại máy thu âm kỹ thuật số độc lập, và hai chiếc Iplayr có công năng thu âm, một cái dùng pin khô, một cái dùng pin ắc quy.
Quay đầu sang bảo Địch Đan Thanh:
- Giám đốc Trương là bạn cũ của chúng ta, chúng ta nên có món quà gì chứ...
Rồi lại nói với Trương Á Bình:
- Di động của chúng tôi thì không đáng nhắc tới rồi, không mang ra bêu xấu nữa.
Địch Đan Thanh lấy ra chiếc Iplayr mới nhất của Cẩm Hồ, Trương Á Bình mở hộp nhìn vỏ máy đơn giản gọn gàng, cười nói:
- Sản phẩm của Ái Đạt luôn trang nhã tự nhiên, tôi sớm nghe nói năm ngoái các vị đã mua một công ty có kỹ thuật chip âm tần số của Nhật Bản, đang nghĩ khi nào có thể thấy sản phẩm mang kỹ thuật này.. Ở phương diện này Phillips quá bảo thủ.
- Mỗi bên có sở trưởng khác nhau, Cẩm Hồ mà có nền tảng kỹ thuật như Phillips, thì cần gì khổ công vào những trò tiểu xảo?
Lời này của Trương Khác không hoàn toàn thật lòng, có ý tâng bốc Phillips trong đó, ở thị trường điện tử tiêu dùng Phillips không có được thành tích kiệt xuất, chính là vì quá bảo thủ, trong khi tích lũy kỹ thuật thì Phillips chưa bao giờ thiếu.
Trương Á Bình quan sát thật kỹ chiếc Iplayr mang công năng ghi âm sắp mang ra triển lãm của Cẩm Hồ, cảm khái nói:
- Cẩm Hồ lúc nào cũng đi đầu sản phẩm cao cấp, tôi tin trong nghành điện tử toàn cầu tương lai, sẽ có địa vị của Cẩm Hồ.
- Đừng nói quá khứ, ngay cả hiện tại, và trong cả tương lai khá dài, ở thị trường hải ngoại, sản phẩm mang dòng chữ "made in China" là tiêu chí cho thứ sản phẩm thấp kém, chẳng ngại gì nói ra câu này, đó là hình tưởng sản nghiệp dân tộc chúng ta mang lại cho người ngoài.
Trương Khác thở dài:
- Muốn thay đổi được hình tượng này là điều cực kỳ khó khăn và lâu dài, tôi có một mộng tưởng, tôi nghĩ lão Trần, lão Tô, lã Đinh và giáo sư Đàm cũng có mộng tưởng này, chính là biến Ái Đạt thành thương hiệu dân tộc làm Hoa kiêu ngạo và tự hào, như thế mới có thể nói là thành công... Giám đốc Trương, mộng tưởng của anh là gì?