Đường Thanh nhìn thấy trên ngón tay của Trương Khác còn dích dịch thể lóng lánh, định bôi cả lên môi mình, trong lòng xấu hổ muốn chết, né tránh không được, nằm úp người lại, bờ mông tròn lẳn trắng phau đập thẳng vào mắt Trương Khác.
Vòng nhỏ nhắn thon thon, khiến đường cong ở mông càng thêm đầy đặn, cánh hoa cúc màu nâu sẫm, xuống phía dưới nữa là hai mép thịt hồng phập phòng khép mở trong đầm nước, bên cạnh là sợi lông nhỏ mềm ướt sũng, mặc dù trong phòng không có điều hòa, lành lạnh song trên trán Trương Khác đã có những giọt mồ hôi, cảnh đẹp trước mắt làm y như muốn tan chảy.
Trương Khác loáng một cái đã cởi sạch y phục, ngón tay vuốt nhẹ theo cặp chân thanh tú săn chắc của Đường Thanh mơn trớn lên trên, mỉm cười nhìn cơ thể Đường Thanh run lên từng chập, nhẹ nhàng trườn lên tấm thân non nớt láng mịn của cô, đem tiểu huynh đệ hung dữ ngỏng đầu lên, từ từ tiến vào huyệt động ấm áp.
Đường Thanh chưa bao giờ thử qua loại tư thế này, xấu hổ vô cùng, muốn quay người lại, không cho Trương Khác chơi đùa như thế.
Trương Khác ấn eo Đường Thanh xuống, cảm thụ huyệt động ướt đẫm của Đường Thanh co thắt siết lấy tiểu huynh đệ của mình, muốn hét thật lớn phát tiết khoái cảm vô bờ.
Đường Thanh không giãy dụa nữa, mặc dù trong cơ thể truyền tới khoái cảm mới mẻ chưa từng có khiến cô như muốn lịm đi, nhưng không có dũng khí giống phụ nữ thành thục lắc mông phối hợp, chỉ mềm nhũn nằm bẹp xuống giường, đầu ngiêng sang bên, gò má đỏ hồng như quả táo chín, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên siết dụ hoặc, tiếng rên lọt vào tai Trương Khác càng kích thích y tấn công mạnh mẽ hơn.
Chiếc giường phát ra tiếng cót két theo động tác của Trương Khác, khoải cảm như từng đợt sóng vỗ bờ liên tục càng lúc càng mạnh, quả thực là thích thú vô cùng, tay Đường Thanh thở hổn hển, thân thể nhấp nhô kéo theo những con sóng cuộn trào mãnh liệt, tay cào lên giường như muốn tóm lấy thứ gì đó, còn không quên nhắc Trương Khác:
- Mình … mình … không trong thời kỳ an toàn đâu...
Trương Khác ghìm cương chiến mã lại, lấy "áo mưa" ra mang vào, xoay người Đường Thanh lại cùng cô chính diện giao hợp.
Đường Thanh lúc này mới như con bạch tuộc hai tay quấn lấy cổ Trương Khác, cặp đùi dài trơn bóng quắp lấy hông y, điều đó đồng nghĩa cánh cửa địa đàng mở toang chào mời, cô thẹn thùng thở hổn hển nói:
- Vẫn là cảm giác ở trong lòng bạn là dễ chịu nhất, mình muốn bạn yêu mình thế này cơ, đại sắc lang, có biết không hả?
Trương Khác đáp lại bằng nụ hôn nồng nàn say đắm, Đường Thanh càng lúc đáp lại nụ hôn của Trương Khác một cuồng nhiệt, thậm chí còn chiếm lấy thế chủ động tiến vào miệng y, Trương Khác tham lam, mút hút chiếc lưỡi cô đầy đói khát.
Hai con thỏ trắng béo biến thành các chủng hình dạng khác nhau trong tay Trương Khác, núm vú săn lại vểnh lên như đòi hỏi điều gì đó, tiếng bép bép phát ra phía dưới không ngừng lại giây phút nào, cảm giác nước ấm trong cơ thể Đường Thanh đang không ngừng trào ra, ánh mắt cô mỗi lúc một khao khát, mông chuyển động phối hợp, hai người phiêu diêu bay bỏng, sắp đạt tới cảnh giới khoái lạc tối cao thì đột nhiên có tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm".
- Trương Khác.
Nghe thấy giọng nói mang theo vẻ kinh hoàng của Lý Hinh Dư gọi mình, Trương Khác không biết không biết xảy ra chuyện gì, rút khỏi hạ thể của Đường Thanh, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Đường Thanh tức tốc mặc quần áo lót vào, kéo chăn che lấy người, vờ như đã ngủ, đẩy Trương Khác đi mở cửa.
Trương Khác thấy Đường Thanh còn cười trêu mình, cứ như chuyện vừa rồi hoàn toàn chẳng liên quan tới mình vậy, không nhắc cô chỉ có một cái giường là trông giống có người vừa ngủ, không thể bưng tai trộm chuông được.
Trương Khác nhanh nhẹn mặc quần áo, mở cửa phòng ra, để Lý Hinh Dư chỉ mặc quần bó sát người, đường cong cực kỳ gợi cảm đi vào, hỏi vội:
- Sao thế?
- Vừa rồi có hai nam nhân lên tàu, cùng phòng với tôi, ánh mắt... Ánh mắt của bọn họ.
Giọng của Lý Hinh Dư chưa hết sợ hãi:
- Không phải cô một mình một phòng sao?
Trương Khác thầm nghĩ Lý Hinh Dư hẳn không keo kiệt bao cả ba chiếc giường còn lại trong phòng, chuyện cô gái đi một mình trên tàu đêm bị quấy rối thường xảy ra, huống hồ là cô gái có sức dụ hoặc trí mạng với nam nhân như Lý Hinh Dư.
- Tôi đột xuất quyết định đi tàu hỏa, cho nên...
Lý Hinh Dư không dám nhìn vào mắt Trương Khác:
- Cứ tưởng rời Bắc Kinh không còn ai lên tàu nữa... Tôi có thể....
Liếc nhìn thấy trong phòng chỉ có mỗi một cái giường Đường Thanh đang nằm là có dấu vết người ngủ trên đó, yêu cầu tiếp đó không nói ra khỏi miệng được.
- Á...
Đường Thanh cũng ý thức lộ sơ hở ở đâu rồi, cố chịu đựng ngượng ngùng, kéo Lý Hinh Dư ngồi xuống:
- Cô ngủ ở đây là được rồi, dù sao còn thừa hai chiếc giường trống mà, chỉ cần không lo con đại sắc lang trong phòng chúng ta thừa cơ quấy rối là được.
Rồi chỉ huy Trương Khác:
- Bạn đi giúp cô ấy lấy hành lý, y phục lại đây...
Nói tới đó nhìn thấy Lý Hinh Dư vừa chống tay lên giường đã giật mình rụt lại, lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì, tới khi thấy tơ nước long lanh dưới ánh đèn treo trên tay Lý Hinh Dư liền biết tay cô vừa chống lên cái gì...
Lý Hinh Dư vừa chống tay ra sau người liền cảm thấy chạm vào mảng chăn ướt đẫm, giật mình nhấc tay lên nhìn thấy sợi tơ nước kéo dài từ tay mình nối tới vũng nước trên chăn.
Mới đầu Lý Hinh Dư còn nghi hoặc nhìn một cái, nghĩ sao trên giường lại ướt, nhưng chớp mắt một cái hiểu ra ngay vừa có chuyện gì xảy ra, "á" một tiếng, theo bản năng muốn lau đi, tay vừa đặt lên đùi cảm thấy làm thế thất lễ quá, khuôn mặt trắng trẻo đỏ dừ như gấc chín, chân tay luống cuống, không biết phải làm như thế nào.
Đường Thanh cũng xấu hổ tới mức chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào đó mà chui, như con hươu nhỏ kinh hãi nhảy bật dậy, cầm lấy áo khác của Trương Khác treo trên vác bọc lấy cơ thể nửa khỏa thân vào trong, không dám nhìn Lý Hinh Dư, nói:
- Tôi cũng giúp cô lấy hành lý.
Rồi đẩy Trương Khác đang mặc y phục chạy nhanh khỏi phòng.
Tới hành lang Đường Thanh vừa thẹn vừa tức há miệng cắn tai Trương Khác, rít lên:
- Cái độ đại sắc lang, làm người ta mất hết thể diện rồi.
Gằn từng chữ một bên tai y:
- Mất... Mặt... Chết... Đi... Thôi....
Lúc này Phó Tuấn nghe thấy động tĩnh thỏ đầu ra, Đường Thanh càng xấu hổ, rúc đầu vào lòng Trương Khác trốn.
Trương Khác giải thích với Phó Tuấn:
- Không có gì đâu, Lý Hinh Dư ở một mình trong phòng, vừa rồi có hai người lên tàu vào phòng cô ấy làm cô ấy hơi lo, tôi và Đường Thanh đi lấy y phục giúp cô ấy...
Phó Tuấn cười, loại chuyện này không giúp thì tốt hơn, thấy Đường Thanh y phục không chỉnh tề, hắn liền rụt người về phòng.
Đường Thanh siết chặt áo khác bọc kín lấy cơ thể, bàn chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài, đi chân đất trên thảm, trừng mắt lên nhìn Trương Khác, bảo y đi lấy đồ cho Lý Hinh Dư, cô đứng đợi ở hành lang.
Giờ này khách ở trong các phòng đều chìm vào giấc mộng đẹp, trừ tiếng tàu chạy trên đường ray thì xung quanh lặng ngắt.
Trương Khác đi tới trước phòng Lý Hinh Dư, cửa không đáu, có hai tên thanh niên ngồi trên giường, một tên để tóc dài che kín tai, nhìn thấy Trương Khác đi vào thì tỏ ra hơi thất vọng, đầu ngửa ra sau, tỏ ra khinh bỉ không thèm nhìn y, tên thanh niên tóc ngắn chỉ chú ý xem xét chiếc di động Lý Hinh Dư để lại, Trương Khác đi vào cũng không thèm để ý.
- À, bạn tôi bảo tôi qua lấy đồ giúp cô ấy.
Trương Khác chỉ chỉ chiếc di động trong tay tên tóc ngắn:
- Đó là di động của cô ấy.
Rồi đưa tay ra lấy.
- Dựa vào cái gì chứng minh mày là bạn của cô ấy.
Tóc Ngắn rụt tay lại, nhìn Trương Khác khiêu khích:
- Tùy tiện đi vào nói một câu là muốn lấy đồ mang đi, mày tưởng bọn tao dễ lừa à?
- Xéo qua một bên, đâu có phần cho mày nói.
Tiền Quế Hoa đạp Vương Kiến Lâm ngã lăn ra đất, nghiêm khắt quát Thành Phú Trì:
- Còng hắn lại! Đùa cũng phải có chừng mực thôi chứ!
Nhìn Vương Kiến Lâm ôm bụng nhìn đau thở đốc, tới Trần Bỉnh Đức cũng thấy Tiền Quế Hoa chơi khổ nhục kế không tệ, nhưng lời tránh nặng tìm nhẹ phía sau thì không nên nói rồi, Trương Khác là ai mà có thể dễ lừa như thế, Cẩm Hồ cũng đâu phải để đùa? Liếc nhìn sắc mặt Trương Khác, không dãn ra chút nào, vẫn lãnh đạm lạnh lùng, chẳng hề động lòng.
Thành Phú Trì đánh mắt cho cảnh sát để bọn chúng còn đám Vương Kiến Lâm lại dẫn tới góc phòng ngồi xuống, hắn không rõ Tiền Quế Hoa có ý gì, không biết tình hình thế này phải báo cáo ra sao.
Trần Bỉnh Đức ngọt nhạt nói:
- Nếu là hiểu nhầm vậy đem chuyện hiểu lầm kể ra từ đầu tới cuối xem nào.
Thành Phú Trì không lĩnh hội được ý đồ tránh nặng tìm nhẹ của Tiền Quê Hoa, cũng chẳng muốn giúp tránh nặng tìm nhẹ, đối phương kéo Trần Bỉnh Đức tới mà chẳng thèm nể mặt Trần Bỉnh Đức, hiển nhiên lai lịch còn to hơn, còn khó dây hơn, đem tình hình tìm hiểu được kể ra.
Nói ra thì đúng là hồng nhan họa thủy, nếu không phải Vương Kiến Lâm nhìn thấy dung nhan tuyệt diễm của Lý Hinh Dư sinh lòng háo sắc thì làm sao gây là lắm chuyện đến thế? Nếu không phải háo sức tới mờ mắt thì sao biết đối phương ngồi ở phòng riêng còn có vệ sĩ theo cùng còn dây dưa đeo bám như thế.
Lý Hinh Dư và Đường Thanh về trước, Trần Bỉnh Đức không nhìn thấy, ông ta nghe Thành Phú Trì báo cáo tình hình, mày cứ nhíu chặt.
Nam nhân đặt biệt là nam nhân có quyền thế, trừ quyền thế ra cũng chỉ có nữ nhân tuyệt đối không cho kẻ khác đụng chạm vào, đặc biệt là thanh niên mới trên như Trương Khác, dục vọng độc chiếm nữ nhân càng mạnh mẽ, động vào nữ nhân của y là phạm vào kỵ húy lớn nhất rồi.
Trần Bỉnh Đức nghĩ thế, tiếp đó lại nghe nói Vương Kiến Lâm liên tiếp hai lần bị giáo hấn vấn quấn lấy, trong lòng không thương hại hắn nữa, một chút kiến thức cũng không có, Trương Khác mà tha cho hắn thì đúng là quá dễ bị bắt nạt rồi.
Thấy Tiền Kiến Hoa từ lúc tới đây đến giờ vẫn chưa hỏi Trương Khác là người bị hại câu nào, đúng là định tránh nặng tìm nhẹ rồi, thật ngu xuẩn hết sức.
Đợi Thành Phú Trì báo cáo xong, Tiền Quế Hoa hỏi:
- Cục trưởng Trần xem nên xử lý ra sao?
Trần Bỉnh Đức nghiêm khắc nói:
- Đồn công an Tân Mai Viên có vấn đề nghiêm trọng, lần này dẫn cảnh sát đi bắt người lại là đổn trưởng, nên chăng cách chức điều tra đồng chí này trước, tiếp theo xử lý thế nào thì chi cục các đồng chí thảo luận đi.
Thành Phú Trì bàng hoàng đứng đờ ra, hắn ngàn vạn lần không ngờ tới mình lại thành dê thế tội, há hốc mồm quên cả giải thích cho bản thân, hoặc có lẽ cũng biết giải thích cũng vô ích, trước mặt Trần Bỉnh Đức, một đồn trưởng nho nhỏ không có tư cách giải thích.
Tiền Quế Hoa không ngại hi sinh Thành Phú Trì, và lại cách chức có thể phục chức, đương nhiên, phải cho Trần Bỉnh Đức một câu trả lời, cho dù có khai trừ công chức, đợi sóng gió qua đi an bài cương vị tương đương đền bù là được, quan trọng là quyền xử lý nắm trong tay mình.
Thấy Trần Bỉnh Đức tựa hồ không hề có ý dây dưa, Tiền Quế Hoa gọi một cảnh sát tới, hỏi:
- Lý Thu Sinh đâu, sao không có ở đồn? Mau đi gọi cho tôi.
Lý Thu Sinh là chỉ đạo viên đồn, nếu Thành Phú Trì bị cách chức thì công tác trong đồn sẽ do hắn phụ trách. Lý Thu Sinh không trốn xa, nghe được điện thoại thông báo mấy phút sau đã về.
Trong mấy phút này đủ Tiền Quế Hoa liên lạc với thành viên đảng tổ trong chi cục, trao đổi điện thoại, Lý Thu Sinh tới nơi, ông ta tuyên bố miệng cách chức Thành Phú Trì đợi kiểm tra, lại cảm thấy như thế chưa đủ, hùng hổ chỉ đám Vương Kiến Lâm:
- Mấy kẻ này bịa đặt báo cảnh sát, ý đồ báo thù, đem tới khu câu lưu hành chính của chi cục giam lại...
Dặn xong mới nhìn sắc mặt Trần Bỉnh Đức.
Trần Bỉnh Đức gật đầu không nói gì, Trương Khác nhìn mấy tờ giấy vụn còn bay phất phơ, dẫm chân lên, di di mấy cái, nói:
- Vậy tôi đi trước đây... Hôm nay là ngày đầu năm mới, cục trưởng Trần đừng nên quá vất vả.
Không thèm nhìn Tiền Quê Hoa cái nào, coi hắn như không tồn tại.
- Cái vị trí của tôi làm gì có khái niệm lễ tết...
Trần Bỉnh Đức tiễn Trương Khác rời đi.
Tiền Quế Hoa muốn theo, bị Trần Bỉnh Đức dùng ánh mắt ngăn lại.
Ra khỏi phòng tiếp đãi đồn công an, Trương Khác ngẩng đầu nhìn trời tuyết, tầng mây hơi trăng trắng, đợi xe đi vào sân, cùng Phó Tuấn chui vào.
Tiền Quế Hoa không có cơ hội nhìn thấy chiếc Mercedes của Trương Khác, tất nhiên cũng không liên hệ y được với chủ nhân đằng sau của Cẩm Hồ, Thành Phú Trì thành vật hi sinh cũng không thèm nhắc ông ta chi tiết này.
Trương Khác chỉ tới ngõ Học Phủ muộn hơn Đường Thanh và Lý Hinh Dư một tiếng, tuyết chưa rừng, sinh viên trong ngõ rất đông, đầu năm lại gặp ngày tuyết, đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt hưng phấn.
Trương Khác về thẳng chung cư, vào trong thấy Tôn Tĩnh Mông, Vệ Lan đang hoặc ngồi khoanh chân, hoặc ôm gối trên ghế sô pha nghe Lý Hinh Dư và Đường Thanh kể chuyện trên tàu hỏa, tóm lại chẳng có cô nào ngồi đàng hoàng, kể cả Lý Hinh Dư, chơi với đám Trương Khác nhiều nên cô cũng bớt câu nệ hơn nhiều.
Còn may cả Đường Thanh và Lý Hinh Dư đều không có hứng thú nói tới chuyện vũng nước trên chăn.
- Xử lý thế nào, sao về sớm thế?
Tôn Tĩnh Mông quay đầu lại hỏi:
- Còn thế nào được? Tên đồn trưởng cách chức điều tra, đám khách sinh sự thì câu lưu hành chính...
Trương Khác đưa tay ra sau lưng xoa xoa:
- Ở đồn phải làm bộ làm tịch ngồi cứng đờ cả tiếng, lưng đau chết đi được, ai xoa hộ với.
Nói rồi định chen vào giữa Vệ Lan với Tôn Tĩnh Mông.
- Anh dám tới lợi dụng lợi dụng bọn này hả?
Tôn Tĩnh Mông giơ chân đá y, Trương Khác vội tránh sang phía Đường Thanh, ngồi xuống cạnh cô. Phản ứng của Tôn Tĩnh Mông như thế, y yên tâm quá nửa rồi.
- Dễ dàng cho bọn chúng thế sao?
Vệ Lan cảm thấy khó tin.
- Kế hoãn binh phải không?
Đường Thanh hỏi:
-...
Trương Khác cười, khẽ vỗ trán Đường Thanh, khẳng định suy đoán của cô.
Đại khái chịu ảnh hưởng của gia đình, đừng để vẻ ngoài ngây thơ của Đường Thanh lừa gạt, cô nàng này có tâm tư rất tỉ mỉ kín đáo, mấy trò vặt vãnh trên quan trường chỉ nhìn một cái là thấu, Trương Khác lại nghĩ với mình mà nói có cô vợ ghê gớm thế này chẳng phải là chuyện tốt lành.
Chỉ là không phải Trương Khác đang dùng kể hoãn binh, mà là Trần Bỉnh Đức đang làm kế hoãn binh.
Nếu dễ dàng bỏ qua như thế, Trương Khác tội gì tới đồn công an điều hòa không đủ nhiệt, ghế chẳng có đệm ngồi tận một tiếng? Tùy tiện gọi một cú điện thoại là có hiệu quả tương đương rồi.
Nếu Trần Bình Đức có chút này không nhìn ra, thực sự nghĩ Trương Khác đã hài lòng thì ông ta cũng chẳng ngồi lên được cái ghế hiện giờ, ông ta an bài như thế là không muốn đánh cỏ động rắn, muốn nhổ bật gốc Vương Kiến Lâm phải chặt đứt Tiền Quế Hoa.
Cty Trường Lâm và Vân Mộng Các nếu liên quan tới kinh doanh phi pháp, thậm chí xã hội đen, thì đương nhiên ô bảo hộ là Tiền Quế Hoa, từ tình hình ở đồn cảnh sát hôm nay có thể nhìn ra Vương Kiến Lâm ỷ vào thế Tiền Quế Hoa nên ra ngoài nhe nanh mùa vuốt.
Tiền Quế Hoa nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, cấp phó xử, nhưng nếu tưởng có thể tùy tiện mở miệng hạ bệ một phó xử thì không hiểu quan trường trong nước rồi. Chi cục trưởng cục công an của một trong năm thành khu của Kiến Nghiệp, cái vị trí này có thể thông thiên có thể hạ địa, dưới lâu la không ít, trên cũng chẳng thiếu chỗ dựa.
Đụng tới Tiền Quế Hoa là dính líu to ngay, cho dù kéo cả một thành viên thưởng ủy thành ủy Kiến Nghiệp vào thì Trương Khác cũng chẳng bất ngờ.