Chu Tiểu Quân nhận được điện thoại của Lệnh Tiểu Yến, ngay trong đêm lái xe từ ngoại ô về thành phố, Lục Kiện cũng nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh đưa bạn gái tới.
Lục Kiện nhận lời mời của Ngô Khải Lập, bỏ việc ở ủy ban kế hoạch, ra biển tham gia vào địa ốc Gia Lý, vào hạ tuần tháng 10 đại biểu cho Gia Lý tới Kiến Nghiệp lập công ty địa ốc, nắm 20% cổ phần ở công ty này, tránh để lại hậu họa pháp luật sau này, vốn đầu tư công ty mới cực ít, chỉ có 1 triệu, số tiền này chỉ đủ xẩy ba nhà dân ở Kiến Nghiệp, thực tế dùng hình thức vay vốn lấy tiền khởi động công trình từ Gia Lý.
Vả lại Lục Kiện lãnh đạo công ty mới chỉ là bước thăm dò của Gia Lý ở Kiến Nghiệp, đợi đứng vững chân rồi, Ngô Khải Lập sẽ đổ vốn lớn vào đây, ít nhất ở nghành địa ốc, có thể trở thành lực cản chủ yếu của Thế Kỷ Cẩm Hồ.
Lục Kiện tới Kiến Nghiệp một mình, không gặp vài ngày, bên cạnh đã có thêm một cô gái tươi non rồi, nếu dẫn tới đây, chắc là bạn gái chính thức.
Dịch Hinh không buông tha cho hắn, kéo tai hỏi: - Sao lại bắt đầu gây họa cho con gái Kiến Nghiệp rồi, anh chắc là cô bé này qua tuổi vị thành niên rồi chứ?
- Tôi cải tà quy chính rồi bà cô ạ, không giống như nam nhân của cô đâu, tôi phải ký hiệp ước cầu hòa mới được ông già cho rời Bắc Kinh đấy. Lục Kiện nói câu này còn chột dạ quay đầu nhìn bạn gái, thấy cô gái được mọi người chào đón, lại bắt đầu quay sang giở giọng chớt nhả: - Ít nhất tôi có một điểm hơn nam nhân của cô, bọn tôi tự do yêu đương, còn hai người là hôn nhân phong kiến... Tôi cũng lạ, cô và nam nhân của cô từ nhỏ lớn lên với nhau trong một khoảnh sân, nghe đâu lúc nhỏ hai người ngủ chung giường, cô còn xì nước mũi lên chú nhỏ của nam nhân của cô, giờ hai người ngủ với nhau có thấy cảm giác tội lỗi không?
Dịch Hinh bị Lục Kiện nói cho mặt đỏ dừ, đấm đá hắn mấy cái, đến khi Lục Kiện la oai oái chịu thua mới hả giận bỏ đi.
Lục Kiện kéo bạn gái mới quen giới thiệu cho đám Trương Khác, Lý Hân là sinh viên năm thứ tư học viện pháp luật thuộc ĐH KHKT Kiến Nghiệp. Dịch Hinh không tin tên công tử phong lưu như Lục Kiện trong thời gian ngắn như thế có thể cải tà quy chính, nghiêm túc với cô bạn gái này, bắt hắn khai báo lịch sử yêu đương hai người bọn họ.
Mọi người đều không ngờ Lý Hân đã câu kết với Lục Kiện trước khi hắn tới Kiến Nghiệp, hơn nữa còn yêu nhau trên mạng một thời gian, chỉ có điều Lục Kiện nhiều tuổi hơn Lý Hân hơi nhiều, Lý Hân lại không muốn rời Kiến Nghiệp. Nói ra thì Lý Hân không yên tâm kiểu yêu đương mới mẻ này, chỉ du lịch tới Bắc Kinh gặp Lục Kiện một lần, nhưng không kỳ vọng lắm vào mối tình này, nhưng sau khi Lục Kiện tới Kiến Nghiệp, hai người mau chóng quấn lấy nhau.
- A, thì ra vì thế mà anh tới Kiến Nghiệp. Dịch Hinh vỡ lẽ:
- Phải rồi. Thoát được Dịch Hinh, Lục Kiện nhớ ra một chuyện, nói với Trương Khác: - Tín Thông muốn lập chi nhánh ngân hàng ở Đông Hải, khả năng là qua Tết...
- Thế à? Trương Khác chỉ đáp lại một tiếng, chẳng có phản ứng gì đặc biệt: - Tin tức trong giới địa ốc truyền ra hay từ nguồn khác.
- Tin tức từ giới địa ốc Bắc Kinh truyền ra. Lục Kiện đáp: - Đại Khái là Hoành Tín muốn phát triển nghiệp vụ ở đâu, ngân hàng Tín Thông sẽ theo sau phục vụ... Tín Thông thành đồ của Nghiêm gia thật rồi.
- Dù anh có hận thế nào cũng phải thừa nhận nước cờ này của Nghiêm gia đẹp đấy chứ? Trương Khác mỉm cười: - Trừ khi có thể làm suy yếu sức ảnh hưởng của Nghiêm gia với BQT Tín Thông.
Kẻ thực tế khống chế Tín Thông là Nghiêm gia Văn Chu, Hoành Tín không chỉ là Cty khởi xướng lập nên Tín Thông, còn là cổ đông lớn nhất nắm 20% cổ phần của Tín Thông. Chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Tín Thông là Đổng Vi Văn, có tư giao rất sâu với Nghiêm Khoan Hòa, mà Nghiêm Văn Giới còn trực tiếp nắm chức phó chủ tịch Tín Thông, muốn suy yếu sức ảnh hưởng của Nghiêm gia với Tín Thông đâu có dễ.
Hoành Tín có Tín Thông chống lưng đằng sau, gần như không cần lo về vốn, Cẩm Hồ muốn áp chế Hoành Tín sẽ hết sức khó khăn, trừ khi đối phương có sai lầm ngu xuẩn không chấp nhận được.
Với tin tức Lục Kiện mang tới, Trương Khác cũng chỉ có thể nhếch mép cười.
- Tin tức này truyền ra từ giới địa ốc Bắc Kinh truyền ra, chẳng lẽ Nghiêm Văn Giới vẫn muốn giúp Tiêu Minh Kiến lôi kéo giới địa ốc Bắc Kinh? Diêu Văn Thịnh hỏi:
Lần trước Nghiêm Văn Giới và Tiêu Minh Kiến ngầm lôi kéo giới công tử kinh thành vào sản nghiệp địa ốc, kéo quân tới Kiến Nghiệp, nếu để bọn chúng thành công Nghiêm Văn Giới thành lãnh tụ của một đám thương nhân địa ốc có bối cảnh chính trị hùng mạnh càn quét địa ốc Kiến Nghiệp.
Trương Khác hay tin từ Ngô Khải Lập, liên hợp với La Quân, Vương Duy Quân nhanh chân đi trước kéo giới địa ốc kinh thành tới Kiến Nghiệp.
Nghiêm Văn Giới, Tiêu Minh Kiến tất nhiên bị trọng thương.
Dã tâm chính trị của Tiêu Minh Kiến một lần nữa bị chết non, vết nứt với La Quân càng rộng, khiến La Quân càng ngả về phía Cẩm Hồ.
Với thực lực vốn của Hoành Tín, tháng 10 tới Kiến Nghiệp cũng chỉ lấy được mảnh đất 30 mẫu ở đông Yến Quy Hồ, phải biết rằng hạng mục thương nghiệp đông hồ của Thế Kỷ Cẩm Hồ là gần 3000 mẫu, làm sao Nghiêm Văn Giới cam tâm được.
Lúc này có tin Tín Thông muốn lập chi nhánh ở Kiến Nghiệp, Diêu Văn Thịnh không thể không cảnh giác.
Cho dù đám công tử ca kinh thành có thế lực chính trị sau lưng mạnh tới đâu vẫn phải ăn nói nhỏ nhẹ khép nép với ngân hàng, Tín Thông lập chi nhánh ở Kiến Nghiệp, lại tỏ thái độ rõ ràng hỗ trợ đám công tử ca phát triển địa ốc ở Kiến Nghiệp, đúng là vãn hội lại không ít thiệt hại mất đi lần trước.
Trương Khác gãi đầu: - Chuyện này chỉ đành chấp nhận chứ biết làm sao?
Dịch Hinh vỗ trán, than: - Ôi đám nam nhân các anh, nói vài câu thôi mà như tảng đá lớn đè lên ngực, mày nhíu chặt lại, ai không biết còn tưởng là có bóng đao ánh kiển ẩn đắng sau. Kéo tay Đường Thanh: - Sao cô còn nghe thích thú như thế? Theo chúng tôi ra nơi khác chơi đi, nghe bọn họ nói chuyện mà tôi muốn ngáp rồi đây này.
Bất kể là bị ảnh hưởng của Trương Khác hay gia đình, hay là tâm lý muốn đuổi theo Trương Khác, đều làm Đường Thanh sinh ra hứng thú rất lớn với chính trị và thương nghiệp, có điều cô không thể nói mình hưng thú với thứ đó vì nó không giống thứ một cô gái bình thường nên thích, cũng vờ ngáp đứng dậy: - Tôi muốn đi từ lâu rồi... Nói rồi kéo cánh tay Dịch Hinh và Lý Hân đi, bất tri bất giác nắm quyền chủ đạo, cứ như chính bản thân cô mới là người chủ động đưa ra lời mời.
Trương Khác mỉm cười nhìn theo, cô vợ nhỏ của mình đang bộc lộ những tố chất mà chính bản thân cô có khi chưa ý thức được. Thực lòng mà nói, Trương khác nghĩ nếu mình 20 tuổi thật thì chắc chắn không đối phó nổi với cô vợ đáo để như thế này.
Không có cơ hội đối đầu trực diện với Nghiêm Văn Giới, đấu tranh bề ngoài thế này nhìn bề ngoài không đủ đặc sắc, nhưng ẩn bên trong đao kiếm không ít. Trương Khác phủi đít đứng dậy: - Cái phải tới rồi sẽ tới, lo lắng vô ích, đợi bọn chúng tới chúng ta thấy chiêu nào giải chiêu đó là được, ít nhất lúc này chúng ta đang chiếm thế thượng phong.
Đúng lúc này nhìn thấy Tần Cương và vợ từ cửa nhỏ ngó vào, Trương Khác vẫy tay với họ: - Không phải ở nhà trông con sao?
- Mẹ vợ tôi tới, cho thằng bé ngủ rồi, chúng tôi ra ngoài chơi. Vợ chồng Tần Cương đi vào, thấy toàn người quen, hỏi: - Mọi người đang mở tiệc à?
- Gần như thế, hiếm khi có thời gian mọi người tụ họp được, nên thả lỏng một chút... Trương Khác giới thiệu Lục Kiện, Diêu Văn Thịnh cho vợ chồng họ:
Tần Cương nhớ ra một chuyện, hỏi: - Cậu có biết Ngụy Đông Cường từ chức đi Văn Chu tìm việc rồi không?
Tựa hồ một quyết định lớn thế là rơi lên vai mình, Trần Phi Dung nhìn Trương Khác đứng trong gió lạnh, nắm đấm siết chặt giơ lên, bị y làm kích động theo, hét lớn: - Chúng ta lấy miếng đất này đi, xây thư viện, chỗ này nên xây thư viện.
Trương Khác mỉm cười gật đầu, lập tức lấy di động ra, gọi cho Thiệu Chí Cương, hỏi hắn ở đâu, Thiệu Chí Cương nói đang họp nghiên cứu làm sao thúc đẩy tiến độ khai phát mảnh đất phía đông bắc Đh Đông Hải.
- Không cần họp nữa, cũng không cần thảo luận kế hoạch phát triển gì nữa, mảnh đất này chúng tôi lấy rồi, tôi ở ngay đây, trước kia có tính toán gì bỏ hết đi, tổn thất bao nhiêu tiền tôi bù cho anh, tôi muốn xây một cái thư viện, ít nhất phải có vạn chỗ đọc sách.... Anh muốn tới à? Trời lạnh thế này, anh bắt tôi đợi giữa đồng không mông quạnh bao lâu? Vậy được... Đợi anh phút, tôi tới quán nhỏ bên đường tránh gió.
- Chúng ta tìm chỗ tránh gió một chút đi... Trương Khác cúp điện thoại, bảo Trần Phi Dung cho tay vào túi, đi tới cửa bắc chung cư thanh niên, tầng dưới cùng kề sát phố là mấy cửa hàng, nơi này nối liền với ngõ Học Phủ, tiếp tới là khu nhà dân, rỡ đi kéo dài phố thương nghiệp ngõ Học Phủ đúng là rất tốt, có điều hiện Trương Khác muốn lấy xây thư viện.
Mảnh đất này chưa tới mét vuông, là một mảnh đất hoàn chỉnh khá lớn, ĐH Đông Hải trước giờ rất có hứng thú với nó, có điều sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất muốn lấy nó, Đh Đông Hải không tranh giành với họ.
Ngõ Học Phủ có thể nói là tác phẩm kinh điển của sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp trong những năm qua, sau khi cải tạo mở rộng, diện tích kiến trúc của ngõ Học Phủ tăng lên gấp đôi, thêm vào quy hoạch và vận hành, hơn một năm qua ngõ Học Phủ phồn hoa hơn trước kia, giá thuê cửa hàng tăng lên gấp đôi.
Trước kia đem chuyển nhượng cửa hàng cho Thế Kỷ Cẩm Hồ với giá một mét vuông nghìn đồng, những hộ cầm lấy mấy chục vạn thậm chí trăm vạn bồi thường khi đó hiện giờ mua thuốc hối hận cũng đã muộn, giá thuê tăng lên gấp đôi, tức là giá bán cũng tăng lên gấp đôi.
Thế nên nội bộ Thế Kỷ Cẩm Hồ cực kỳ hứng thú với hạng mục kéo dài ngõ Học Phủ, chỉ riêng phương án khai phát đã xóa bỏ hai lần.
Lần này thảo luận phương án thứ ba, Thiệu Chí Cương bỏ thời gian tham gia cuộc họp, không ngờ giữa chừng nhận được điện thoại của Trương Khác, đặt điện thoại xuống, gập sổ ghi chép vào, đứng dậy tuyên bố tạm thời đóng băng hạng mục.
Mặc dù Thiệu Chí Cương có uy tín cực cao trong công ty, nhưng đột nhiên tuyên bố đóng băng hạng mục bao người phấn đấu vì nó hơn hái tháng, phía dưới lập tức bàn toán xôn xao.
Thiệu Chí Cương cũng chẳng giải thích, hắn cũng đang một bụng nghi hoặc đây, bảo giám đốc khai phát Cung Hào theo mình đi gặp Trương Khác.
- Vì sao đột nhiên đóng băng hạng mục? Trình tự thao tác của chúng ta đâu có vấn đề gì, phía Đh Đông Hải không có ý kiến, không phải có kẻ ngáng chân chứ? Cung Hào là người cũ theo Thiệu Chí Cương từ lúc khai phát trung tâm ẩm thực cầu Tứ Phượng, lên xe rồi không nhịn được hỏi:
- Khác thiếu gia nhìn trúng mảnh đất đó... Cậu ấy muốn xây thư viện.
- Hả? Cung Hào ngớ người, ông chủ lớn muốn xây thư viện, hắn không thể bình luận gì, cũng không thể nói gì trước mặt Thiệu Chí Cương, chỉ cảm thấy đáng tiếc, nói: - Chỗ đó mẫu, riêng đất thôi cũng hơn triệu, sau khi xây lên, lãi ròng tuyệt đối không ít hơn triệu, đem đi xây thư viện có tiếc quá không? Đường Tân Phổ có đất trống, tùy tiện kiếm một mảnh đất xây thư viện không tốt hơn à?
- Đi gặp Khác thiếu gia rồi hãy nói... Thiệu Chí Cương cũng tiếc, muốn đi gặp xem có thể thay đổi ý định của Trương Khác không.
Xe dừng ở bãi đỗ phía bắc chung cư Thanh Niên, vừa khéo nhìn thấy Trương Khác và Trần Phi Dung ngồi ên trong một cửa hàng hamburger phía đối diện, bên trong không ít người, nhưng Trần Phi Dung rất bắt mắt, Địch Đan Thanh đến trước bọn họ, Trương Khác đang đứng xoay lưng về phía bọn họ nói gì đó với cô gái phục vụ, Thiệu Chí Cương và Cung Hào xuống xe đi tới.
- Anh đến rồi đấy à Trương Khác nhìn Cung Hào hỏi: - Đây là người phụ trách anh tìm cho tôi? Không đợi Thiệu Chí Cương trả lời đã luôn mồm nói "tốt tốt tốt", đứng dậy nói: - Chỗ này không tiện, chúng ta vào xe nói chuyện.
Quán đông người, Trương Khác dắt Trần Phi Dung, Địch Đan Thanh vào xe của Thiệu Chí Cương.
Vừa vào xe Trương Khác đưa tờ giấy y vẽ nãy giờ ra cho Thiệu Chí Cương xem: - Tôi vừa tính thử xem, nếu đầu tư một thư viện có thể chứa một vạn người đọc sách, cần tố khoảng - triệu, ngoài ra bồi thường tổn thất tương quan của Thế Kỷ Cẩm Hồ, tôi trả cho các anh triệu, các anh xây cho tôi cái thư viện này... Tôi nghĩ tôi thay đổi mục đích sự dụng mảnh đất thành phố sẽ không có ý kiến gì đâu, tôi vừa gọi điện cho Hứa Tư rồi, cô ấy sẽ tới Kiến Nghiệp ngay, anh xem có thể làm ra thiết kế sơ bộ trước Tết không, xây thư viện trước khai giảng năm sau.
Thấy Thiệu Chí Cương do dự, Trương Khác cười hỏi: - Sao, tiếc à?
Thiệu Chí Cương vốn định xem có cơ hội thay đổi ý định, hoặc xây thư viện ở chỗ khác không, nhìn hình phác thảo của Trương Khác nằm đúng giữa trung tâm các trường học xung quanh, liền hiểu ý tứ của y, vả lại Trương Khác tính tiêu tới triệu bồi thưởng đủ tổn thất cho Thế Kỷ Cẩm Hồ rồi, hắn còn có thể nói tiếc sao: - Khác thiếu gia đã có phương án cụ thể rồi, tôi cứ làm theo là được... Rồi cầm mấy tờ giấy của Trương Khác xem nghiêm túc.
Trương Khác và Trần Phi Dung xuống xe đi mua cốc cà phê nóng hộ cho Thiệu Chí Cương, Cung Hào, trời lạnh thế này ngồi trong xe uống cà phê nóng, cảm giác không tệ.
Vài trang giấy, dù viết kín chữ cũng chỉ cần đọc phút là xong, Thiệu Chí Cương lại xem tới nửa tiếng mới trả lại cho Trương khác hỏi: - Lấy ra triệu, phía Cẩm Hồ liệu có áp lực không?
Chỉ riêng Ái Đạt năm nay có lợi nhuận tới gần tỷ, nhưng không có nghĩa là Trương Khác có thể tiêu pha thoải mái, Cẩm Hồ đang trong giai đoạn phát triển cao tốc, chỉ lo tiền không đủ dùng, chưa bao giờ thấy tiền dư.
Trương Khác đáp: - Ừm, chuyển nhượng cổ phần cho phía thương nhân người Hoa ở ĐNÁ, nên mấy răm triệu dễ kiếm được thôi.
Thiệu Chí Cương gật đầu, thương nhân người Hoa ở ĐNÁ rất hứng thú với tài sản thuộc sở hữu của Cẩm Hồ, trước đó Trương Khác và Tạ Vãn Tình liên hợp chuyển nhượng % cổ phần của Ái Đạt, được triệu USD, tài chính với Trương Khác mà nói đúng là không phải vấn đề.
Cung Hào vẫn trầm tư, Trương Khác nhìn thấy, nếu y không giải thích thì tỏ ra hơi chuyên quyền độc đoán rồi: - Sự nghiệp công ích cũng không phải là hoàn toàn chia tách với lợi ích thương nghiệp, đầu tư triệu xây thư viện, ở trong nước được tính là hạng mục văn hóa công ích cực lớn, sẽ tạo ra hiệu ứng oanh động với công chúng. Anh thấy so với màn khấu đầu chúc tết của Samsung ra sao?
Thiệu Chí Cương cảm khái: - triệu bằng mấy cái khấu đầu của cao tầng Samsung, bọn chúng lãi lớn rồi.
- Biết làm sao. Trương Khác nhún vai: - Người Trung Quốc cực kỳ coi trọng lễ khấu đầu, còn người Hàn Quốc thì không, vụ này bọn họ tính quá chuẩn xác, nếu không chẳng gây nên oanh động như vậy.
- Đúng thế. Thiệu Chí Cương gật đầu:
- Ngoài ra chuyện này nâng cao học thuật, nghiên cứu khoa học với các trường xung quanh, để lợi ích bọn họ phù hợp và đồng nhất với lợi ích lâu dài của Cẩm Hồ. Trương Khác lại nói: - Đh Đông Hải trước kia muốn lấy mảnh đất này cũng là để xây thư viện, nhưng tài chính có vấn đề, mà Thế Kỷ Cẩm Hồ lại tỏ ra có hứng thú lớn với nó nên họ không tranh... Chúng ta phải cảm thông cho tâm tư của người khác chứ.