Hai ngày tiếp theo, Vân Sở vẫn nghỉ ngơi ở trong nhà. Vừa nghỉ ngơi vừa bảo Mộc Ngân liên hệ với Lưu trưởng lão kia, nắm bắt tình hình gần đây trong bang. Bên cạnh đó bảo Vân Hàn để ý động tĩnh của Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong, chờ đợi cơ hội để xử lý bọn họ.
Nhưng không ngờ, hôm nay một người luôn bình tĩnh như Vân Hàn lại kích động chạy đến bên người cô, nói cho cô biết, ngày hôm qua bang Hồng Nghiệp bị cướp sạch, một bang mạnh như bang Hồng Nghiệp nhưng ngay cả đối thủ là ai cũng không biết rõ, bị cướp sạch không còn gì. Chết thì chết, bị thương thì bị thương, trong một đêm bang Hồng Nghiệp bị hủy diệt không còn một mảnh. Còn lão đại bang Hồng Nghiệp cũng chính là cha Kim Lan Nhược - Kim Nhất An bị thương nặng, đã đưa vào bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Còn về phần Kim Lan Nhược, nghe nói là bị hủy dung, trước mắt cũng nằm trong bệnh viện, cảm xúc có chút không khống chế được.
Nghe thấy mấy tin này, Vân Sở nhíu mày, hả giận nhưng đồng thời cũng có nhiều nghi vấn.
"Kim Lan Nhược ngoại trừ đắc tội với tôi ra, còn đắc tội với người nào sao?" Vân Sở hỏi.
Vân Hàn cũng nhíu mày, nói: "Kim Lan Nhược luôn ngụy trang trước mặt người khác, ngoại trừ từng công khai trở mặt với tiểu thư ra thì chưa từng có đắc tội với người nào khác, cho dù có thì đối phương cũng không phải là nhân vật độc ác, không thể có khả năng lớn đến mức có thể hủy diệt bang Hồng Nghiệp trong vòng một đêm."
Nghe thấy lời nói của Vân Hàn, Vân Sở lại càng cảm thấy khó hiểu, nói thầm: "Chỉ từng có liên quan đến tôi, chẳng lẽ có người giúp tôi báo thù sao?" Nghĩ đến đây, theo bản năng cô nghĩ đến Thượng Quan Triệt, nhưng mà không có khả năng, Thượng Quan Triệt và cô không quá thân quen, vì sao lại phải làm chuyện này vì cô chứ?
Chẳng lẽ là Vân Cảnh sao? Anh ta có bản lĩnh lớn như vậy sao? Không đúng, mấu chốt không phải là anh ta có khả năng làm được việc đó hay không, mà là anh không cần thiết phải làm như vậy.
Cho dù anh ta có đồng ý giúp bản thân giáo huấn Kim Lan Nhược, giáo huấn tùy tiện một chút là được rồi, căn bản không cần phải mạo hiểm lớn như vậy, đi san bằng bang Hồng Nghiệp............
Nghĩ đến đây, cô hỏi tiếp: "Vân Cảnh biết việc này chưa? Thái độ của anh ta như thế nào?"
Vân Hàn gật đầu: "Tôi cũng đang muốn nói chuyện này, dường như anh ta không biết chuyện này, khi biết được tin tức thì rất kinh ngạc, còn hỏi tôi có biết là ai ra tay hay không."
Nói như vậy thì có thể chắc chắn là không phải Vân Cảnh làm, anh ta cũng không có động cơ làm chuyện này. Vân Sở có chút đau đầu, xoa xoa cái trán nói: "Ừ, tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc đi, chuyện này tôi sẽ chú ý."
Sau khi Vân Hàn đi ra ngoài, Vân Sở cầm lấy laptop, gõ lên bàn phím, bắt đầu tìm hiểu cụ thể tin tức bang Hồng Nghiệp bị diệt.
Nhưng kết quả giống như Vân Hàn nói, bang Hồng Nghiệp bị đạp đổ nhưng không biết là ai làm, thậm chí bên ngoài cũng không ai biết bang Hồng Nghiệp đã đắc tội với ai, người nào lại có thể mạnh mẽ như vậy, nhổ tận gốc chỉ trong một lần.
Đường nhiên, có lẽ bởi vì lần trước giữa Kim Lan Nhược và Vân Sở có xảy ra chuyện, đại đa số mọi người đều đoán chuyện này có liên quan đến bang Huyễn Dạ. Hơn nữa, chỉ có bang Huyễn Dạ mới có năng lực như vậy, có thể đá bang Hồng Nghiệp chỉ trong một đêm, và cũng chỉ có bang Huyễn Dạ mới có động cơ làm chuyện này.
Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì những người biết đến chuyện này cũng biết, mặc dù Vân Sở là đại tiểu thư bang Huyễn Dạ nhưng lại vô dụng, không có địa vị, thậm chí là cái đinh trong mắt Vân Cảnh, một người như cô thì làm sao có năng lực đạp đổ bang Hồng Nghiệp chứ?
Nhìn vào vài nguyên nhân này, rất nhiều người suy đoán việc này có liên quan đến Vân Sở, nhưng không ai dám khẳng định.
Tuy rằng không biết là ai làm nhưng trong lòng Vân Sở cũng bội phục người kia, hành động lớn như vậy mà lại có thể làm lặng yên không một tiếng động, muốn người ta không vỗ tay hoan hô cũng khó khăn nha.
Kim Lan Nhược, cô cũng có ngày hôm nay, hừ! Tuy nhiên chỉ là hủy dung, cảm thấy có phần đáng tiếc, cô còn chưa kịp ra tay mà. Để cô tìm cơ hội, vẽ thêm vài đường lên mặt Kim Lan Nhược để cô ta vĩnh viễn không thể gặp được người khác mới tốt.
Nghĩ như vậy, Vân Sở lộ ra nụ cười tà ác, vừa tải tài liệu trên internet, vừa nghĩ xem nên chế tạo ra loại thuốc gì thì mới hả giận.
. . . . . .
Thành phố I, trong phòng làm việc bộ tổng tư lệnh quân khu, một thân quân trang, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi trước bàn làm việc nghe cấp dưới báo cáo, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười yêu dị.
Nghe cấp dưới báo cáo xong, anh cười nói: "Bang Huyễn Dạ bên kia có tin tức gì không?"
"Báo cáo cấp trên, mấy ngày nay Vân đại tiểu thư luôn ở trong nhà dưỡng thương, sau khi Vân Cảnh nhận được tin tức dường như đang lo lắng là có người sẽ làm chuyện bất lợi với anh ta, hành động của anh ta đã bắt đầu nhanh hơn."
Người đàn ông gật đầu: "Ừ, đi xuống đi."
Sau khi cấp dưới rời đi, người đàn ông vuốt cằm, thưởng thức cây bút máy trong tay, nhớ đến một tiểu nha đầu nào đấy rất đáng yêu, lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Nha đầu, không biết cô có hài lòng hay không...........''
Đáp án của vấn đề này, tối ngày thứ hai anh sẽ biết.
Nghe nói, ngày đó Kim Lan Nhược đại tiểu thư vừa từ viện ra, trên đường đi về nhà thì gặp vài tên lưu manh. Vì bang Hồng Nghiệp bị đạp đổ nên hiện tại bên người Kim Lan Nhược không còn nhiều người.
Hơn nữa, bởi vì Đường Dịch Phong đi đón cô cho nên cô không mang theo nhiều người, hai người bọn họ đang đi trên đường thì đụng phải vài gã say rượu.
Kim Lan Nhược không thèm để ý vài tên say rượu này, cô đang hưởng thụ sự quan tâm của Đường thiếu đối với cô, đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh đi, một nửa gương mặt vốn dĩ bị băng vải quấn chặt lại đột nhiên bị rượu hắt vào, hơn nữa, dường như rượu này không phải là rượu............
Trên đường xuất hiện một tiếng thét chói tai, Kim Lan Nhược ôm lấy khuôn mặt bị rượu hắt vào, thiếu chút nữa thì té xỉu. Kết quả, Kim đại tiểu thư vừa mới từ bệnh viện đi ra lại được Đường Dịch Phong đưa vào bệnh viện. Bởi vì lo lắng thật sự bị hủy dung nên ngay cả mấy kẻ say rượu cũng không kịp truy cứu, trong lúc vội vàng khiến mấy tên "hung thủ" này trốn luôn.
Nhưng mặc dù Đường Dịch Phong dùng tốc độ nhanh nhất đưa Kim Lan Nhược vào bệnh viện tốt nhất thành phố I, bác sĩ lại cho kết quả vô cùng kinh hãi.
"Trong rượu có lẫn axit sunfuric (H2SO4), tuy rằng nồng độ nhạt nhưng lại trộn lẫn với cồn rồi hắt lên miệng vết thương, khiến miệng vết thương thối rữa. Axit sunfuric này đã thấm vào da, muốn rửa sạch đã là cả một vấn đề, cho dù có thể rửa sạch thì trên mặt cũng sẽ để lại sẹo.
Sau khi bác sĩ nói xong thì Kim Lan Nhược lại ngất xỉu thêm một lần nữa.
Còn ở một chỗ rẽ bên cạnh ngã tư đường, một thiếu nữ nào đấy mặc váy đen nhìn Đường Dịch Phong hoảng hốt ôm lấy Kim Lan Nhược liên tục hét chói tai đi, nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác.
"Ai bảo cô đắc tội với tôi, hừ, vết thương trên mặt này vĩnh viễn không thể xóa sạch đi, để tôi xem cô còn thể kiêu ngạo kiểu gì. Ha ha ha ha. . . . . ."
Nghe thấy nụ cười kinh sợ này của mỗ nữ, người đàn ông nào đó luôn luôn lạnh lùng ở bên cạnh cô nuốt một ngụm nước miếng, một lần nữa phải nhìn vị đại tiểu thư này với ánh mắt khác trước.
Mà vị sĩ quan nào đó nghe được tin tức này, vừa uống cà phê vừa bất đắc dĩ cười nói: "Tôi biết ngay là cô sẽ không vừa lòng mà, tiểu nha đầu này tâm địa thật là độc ác. Tuy nhiên, tôi thích..........."
Dứt lời, anh cầm lấy di dộng, gọi vào điện thoại của một nha đầu đã không gặp vài ngày qua, nhắc nhở cô, qua một ngày nữa là đến ngày hẹn, cô nên cùng anh đi về nhà "gặp tộc trưởng" rồi.
Còn một thiếu nữ nào đấy đang kiêu ngạo, đang cảm thấy hài lòng với kiệt tác của bản thân, sau khi nhận được cuộc điện thoại như vậy, lập tức mặt dài ra, bất mãn kêu lên với người đàn ông đầu kia điện thoại: "Thượng Quan đại thúc, anh đây là đang ép buộc thiếu nữ vị thành niên có đúng hay không!"
HẾT CHƯƠNG 23
Nhưng không ngờ, hôm nay một người luôn bình tĩnh như Vân Hàn lại kích động chạy đến bên người cô, nói cho cô biết, ngày hôm qua bang Hồng Nghiệp bị cướp sạch, một bang mạnh như bang Hồng Nghiệp nhưng ngay cả đối thủ là ai cũng không biết rõ, bị cướp sạch không còn gì. Chết thì chết, bị thương thì bị thương, trong một đêm bang Hồng Nghiệp bị hủy diệt không còn một mảnh. Còn lão đại bang Hồng Nghiệp cũng chính là cha Kim Lan Nhược - Kim Nhất An bị thương nặng, đã đưa vào bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Còn về phần Kim Lan Nhược, nghe nói là bị hủy dung, trước mắt cũng nằm trong bệnh viện, cảm xúc có chút không khống chế được.
Nghe thấy mấy tin này, Vân Sở nhíu mày, hả giận nhưng đồng thời cũng có nhiều nghi vấn.
"Kim Lan Nhược ngoại trừ đắc tội với tôi ra, còn đắc tội với người nào sao?" Vân Sở hỏi.
Vân Hàn cũng nhíu mày, nói: "Kim Lan Nhược luôn ngụy trang trước mặt người khác, ngoại trừ từng công khai trở mặt với tiểu thư ra thì chưa từng có đắc tội với người nào khác, cho dù có thì đối phương cũng không phải là nhân vật độc ác, không thể có khả năng lớn đến mức có thể hủy diệt bang Hồng Nghiệp trong vòng một đêm."
Nghe thấy lời nói của Vân Hàn, Vân Sở lại càng cảm thấy khó hiểu, nói thầm: "Chỉ từng có liên quan đến tôi, chẳng lẽ có người giúp tôi báo thù sao?" Nghĩ đến đây, theo bản năng cô nghĩ đến Thượng Quan Triệt, nhưng mà không có khả năng, Thượng Quan Triệt và cô không quá thân quen, vì sao lại phải làm chuyện này vì cô chứ?
Chẳng lẽ là Vân Cảnh sao? Anh ta có bản lĩnh lớn như vậy sao? Không đúng, mấu chốt không phải là anh ta có khả năng làm được việc đó hay không, mà là anh không cần thiết phải làm như vậy.
Cho dù anh ta có đồng ý giúp bản thân giáo huấn Kim Lan Nhược, giáo huấn tùy tiện một chút là được rồi, căn bản không cần phải mạo hiểm lớn như vậy, đi san bằng bang Hồng Nghiệp............
Nghĩ đến đây, cô hỏi tiếp: "Vân Cảnh biết việc này chưa? Thái độ của anh ta như thế nào?"
Vân Hàn gật đầu: "Tôi cũng đang muốn nói chuyện này, dường như anh ta không biết chuyện này, khi biết được tin tức thì rất kinh ngạc, còn hỏi tôi có biết là ai ra tay hay không."
Nói như vậy thì có thể chắc chắn là không phải Vân Cảnh làm, anh ta cũng không có động cơ làm chuyện này. Vân Sở có chút đau đầu, xoa xoa cái trán nói: "Ừ, tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc đi, chuyện này tôi sẽ chú ý."
Sau khi Vân Hàn đi ra ngoài, Vân Sở cầm lấy laptop, gõ lên bàn phím, bắt đầu tìm hiểu cụ thể tin tức bang Hồng Nghiệp bị diệt.
Nhưng kết quả giống như Vân Hàn nói, bang Hồng Nghiệp bị đạp đổ nhưng không biết là ai làm, thậm chí bên ngoài cũng không ai biết bang Hồng Nghiệp đã đắc tội với ai, người nào lại có thể mạnh mẽ như vậy, nhổ tận gốc chỉ trong một lần.
Đường nhiên, có lẽ bởi vì lần trước giữa Kim Lan Nhược và Vân Sở có xảy ra chuyện, đại đa số mọi người đều đoán chuyện này có liên quan đến bang Huyễn Dạ. Hơn nữa, chỉ có bang Huyễn Dạ mới có năng lực như vậy, có thể đá bang Hồng Nghiệp chỉ trong một đêm, và cũng chỉ có bang Huyễn Dạ mới có động cơ làm chuyện này.
Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì những người biết đến chuyện này cũng biết, mặc dù Vân Sở là đại tiểu thư bang Huyễn Dạ nhưng lại vô dụng, không có địa vị, thậm chí là cái đinh trong mắt Vân Cảnh, một người như cô thì làm sao có năng lực đạp đổ bang Hồng Nghiệp chứ?
Nhìn vào vài nguyên nhân này, rất nhiều người suy đoán việc này có liên quan đến Vân Sở, nhưng không ai dám khẳng định.
Tuy rằng không biết là ai làm nhưng trong lòng Vân Sở cũng bội phục người kia, hành động lớn như vậy mà lại có thể làm lặng yên không một tiếng động, muốn người ta không vỗ tay hoan hô cũng khó khăn nha.
Kim Lan Nhược, cô cũng có ngày hôm nay, hừ! Tuy nhiên chỉ là hủy dung, cảm thấy có phần đáng tiếc, cô còn chưa kịp ra tay mà. Để cô tìm cơ hội, vẽ thêm vài đường lên mặt Kim Lan Nhược để cô ta vĩnh viễn không thể gặp được người khác mới tốt.
Nghĩ như vậy, Vân Sở lộ ra nụ cười tà ác, vừa tải tài liệu trên internet, vừa nghĩ xem nên chế tạo ra loại thuốc gì thì mới hả giận.
. . . . . .
Thành phố I, trong phòng làm việc bộ tổng tư lệnh quân khu, một thân quân trang, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi trước bàn làm việc nghe cấp dưới báo cáo, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười yêu dị.
Nghe cấp dưới báo cáo xong, anh cười nói: "Bang Huyễn Dạ bên kia có tin tức gì không?"
"Báo cáo cấp trên, mấy ngày nay Vân đại tiểu thư luôn ở trong nhà dưỡng thương, sau khi Vân Cảnh nhận được tin tức dường như đang lo lắng là có người sẽ làm chuyện bất lợi với anh ta, hành động của anh ta đã bắt đầu nhanh hơn."
Người đàn ông gật đầu: "Ừ, đi xuống đi."
Sau khi cấp dưới rời đi, người đàn ông vuốt cằm, thưởng thức cây bút máy trong tay, nhớ đến một tiểu nha đầu nào đấy rất đáng yêu, lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Nha đầu, không biết cô có hài lòng hay không...........''
Đáp án của vấn đề này, tối ngày thứ hai anh sẽ biết.
Nghe nói, ngày đó Kim Lan Nhược đại tiểu thư vừa từ viện ra, trên đường đi về nhà thì gặp vài tên lưu manh. Vì bang Hồng Nghiệp bị đạp đổ nên hiện tại bên người Kim Lan Nhược không còn nhiều người.
Hơn nữa, bởi vì Đường Dịch Phong đi đón cô cho nên cô không mang theo nhiều người, hai người bọn họ đang đi trên đường thì đụng phải vài gã say rượu.
Kim Lan Nhược không thèm để ý vài tên say rượu này, cô đang hưởng thụ sự quan tâm của Đường thiếu đối với cô, đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh đi, một nửa gương mặt vốn dĩ bị băng vải quấn chặt lại đột nhiên bị rượu hắt vào, hơn nữa, dường như rượu này không phải là rượu............
Trên đường xuất hiện một tiếng thét chói tai, Kim Lan Nhược ôm lấy khuôn mặt bị rượu hắt vào, thiếu chút nữa thì té xỉu. Kết quả, Kim đại tiểu thư vừa mới từ bệnh viện đi ra lại được Đường Dịch Phong đưa vào bệnh viện. Bởi vì lo lắng thật sự bị hủy dung nên ngay cả mấy kẻ say rượu cũng không kịp truy cứu, trong lúc vội vàng khiến mấy tên "hung thủ" này trốn luôn.
Nhưng mặc dù Đường Dịch Phong dùng tốc độ nhanh nhất đưa Kim Lan Nhược vào bệnh viện tốt nhất thành phố I, bác sĩ lại cho kết quả vô cùng kinh hãi.
"Trong rượu có lẫn axit sunfuric (H2SO4), tuy rằng nồng độ nhạt nhưng lại trộn lẫn với cồn rồi hắt lên miệng vết thương, khiến miệng vết thương thối rữa. Axit sunfuric này đã thấm vào da, muốn rửa sạch đã là cả một vấn đề, cho dù có thể rửa sạch thì trên mặt cũng sẽ để lại sẹo.
Sau khi bác sĩ nói xong thì Kim Lan Nhược lại ngất xỉu thêm một lần nữa.
Còn ở một chỗ rẽ bên cạnh ngã tư đường, một thiếu nữ nào đấy mặc váy đen nhìn Đường Dịch Phong hoảng hốt ôm lấy Kim Lan Nhược liên tục hét chói tai đi, nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác.
"Ai bảo cô đắc tội với tôi, hừ, vết thương trên mặt này vĩnh viễn không thể xóa sạch đi, để tôi xem cô còn thể kiêu ngạo kiểu gì. Ha ha ha ha. . . . . ."
Nghe thấy nụ cười kinh sợ này của mỗ nữ, người đàn ông nào đó luôn luôn lạnh lùng ở bên cạnh cô nuốt một ngụm nước miếng, một lần nữa phải nhìn vị đại tiểu thư này với ánh mắt khác trước.
Mà vị sĩ quan nào đó nghe được tin tức này, vừa uống cà phê vừa bất đắc dĩ cười nói: "Tôi biết ngay là cô sẽ không vừa lòng mà, tiểu nha đầu này tâm địa thật là độc ác. Tuy nhiên, tôi thích..........."
Dứt lời, anh cầm lấy di dộng, gọi vào điện thoại của một nha đầu đã không gặp vài ngày qua, nhắc nhở cô, qua một ngày nữa là đến ngày hẹn, cô nên cùng anh đi về nhà "gặp tộc trưởng" rồi.
Còn một thiếu nữ nào đấy đang kiêu ngạo, đang cảm thấy hài lòng với kiệt tác của bản thân, sau khi nhận được cuộc điện thoại như vậy, lập tức mặt dài ra, bất mãn kêu lên với người đàn ông đầu kia điện thoại: "Thượng Quan đại thúc, anh đây là đang ép buộc thiếu nữ vị thành niên có đúng hay không!"
HẾT CHƯƠNG 23