"Em ra ngoài một chút." Ăn qua điểm tâm, Vân Thường mang khăn quàng cổ lên, nói với Lục Diệp đang cho Đại Mao ăn.
Tay Lục Diệp hơi dừng lại, vốn định nói anh sẽ đi cùng cô, nhưng suy nghĩ kỹ liền nuốt những lời này lại vào trong bụng, nhưng vẫn quay đầu nhìn Vân Thường từ đầu đến chân một lần, xác nhận cô ở bên ngoài sẽ không bị lạnh, lúc này mới nói: "Đừng đi quá xa."
Vân Thường thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói được, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô khó có thể bình tĩnh đối mặt với Lục Diệp nữa, thật vất vả chịu qua một buổi tối, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài hít thở rồi.
Ngày hôm qua, bọn họ làm thật sự quá điên cuồng quá thấu triệt rồi, cái loại cảm giác không màng gì cả giao hết chính mình cho đối phương đó, rất sảng khoái nhưng cũng thật làm cho người ta hoảng hốt.
Rõ ràng đã cái gì cũng đã làm, nhưng chung quy lại vẫn xấu hổ. Mỗi lần nghĩ đến mình ngày hôm qua từ bỏ tất cả dè dặt, dâm đãng rên rỉ ở dưới người anh thì Vân Thường liền không nhịn được nóng mặt.
Cố tình, chuyện ngày hôm qua giống như là bị người dùng dao găm, từng nhát từng nhát khắc vào trong đầu, vừa sâu lại rõ ràng, chỉ cần hơi đụng chạm, là có thể kích thích tất cả trí nhớ.
Vân Thường đưa tay chà xát hai gò má bị gió thổi có chút khô rát, không biết Lục Diệp có cảm thấy cô quá mức phóng túng hay không, hoặc là dâm đãng?
Vân Thường vừa suy nghĩ miên man, vừa thận trọng đi lên đường dành cho người khiếm thị, nếu đã ra ngoài, liền nhân tiện mua một ít thức ăn về, buổi chiều khỏi mất công đi ra.
Thời gian vẫn còn sớm, siêu thị mới vừa mở cửa không lâu, rất ít người, Vân Thường quen việc dễ làm, đi đến khu rau dưa cùng khu thịt, dưới sự giúp đỡ của nhân viên siêu thị mua rau thịt, liền ra khỏi siêu thị.
Suy nghĩ một chút vẫn không đi thẳng về luôn, mà quẹo đến một quán trà sữa ở góc đường mua một ly vị đậu đỏ, ngậm ống hút vừa đi vừa hút.
Nghĩ tới lát nữa khi về nhà nhất định phải trấn định, dù sao đây là chuyện hai người, Lục Diệp không xấu hổ, cô vì cớ gì cứ phải nóng mặt chứ!
Đường cho người khiếm thị ở dưới chân, cô cảm nhận rất rõ ràng, tốc độ của Vân Thường cũng không chậm, chẳng khác người bình thường là mấy. Chỉ rẽ vào một khúc quanh nữa là có thể đến tiểu khu nhà mình, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, quả thật không giống như trời tháng tư, mặc dù vẫn là sáng sớm, nhưng cũng đã có thể nhận ra được buổi trưa sẽ rất chói chang.
Trên trán Vân Thường lấm tấm mồ hôi, cô bước nhanh hơn, nghĩ tới nước đá trong tủ lạnh ở nhà, nhất thời cảm thấy cổ họng càng thêm khô rát.
Bên tai chợt truyền đến một tiếng gầm rú, Vân Thường nghiêng tai lắng nghe, giống như là âm thanh của xe mô tô, hơn nữa cách mình rất gần.
Nhưng không phải là nội thành không cho phép chạy xe gắn máy sao? Vân Thường cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý, toàn tâm toàn ý đi đường của mình.
Tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, Vân Thường đột nhiên cảm thấy có chút kinh hồn bạt vía, dưới chân bây giờ đã không còn đường dành cho người khiếm thị nữa, chỉ còn một đoạn ngắn là sẽ đến chung cư rồi, trong lòng Vân Thường đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Cô nắm thật chặt đồ trên tay, lui về phía sau mấy bước, muốn chờ tiếng gầm rú biến mất rồi mới rẽ vào.
Nhưng đã chậm, lỗ tai gần như bị tiếng vang khổng lồ này làm điếc, tóc gáy trên người Vân Thường đều bị dựng đứng lên, đây là cảm giác bản năng lúc con người ta nhận thấy được nguy hiểm.
Đồ ăn tươi mới vương vãi đầy ra đất, đầu óc cô trống rỗng, ý thức sau cùng là câu nói kia của Lục Diệp "đừng đi quá xa".
Lục Diệp cho Đại Mao ăn xong, lại ngồi ở phòng khách xem TV một lát, cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng Vân Thường vẫn còn chưa về.
Anh có chút không yên lòng, nhưng nghĩ tới lực cảm giác cao kinh người kia của Vân Thường, lại thấy mình thật sự là lo lắng quá mức.
Có lẽ chẳng qua là Vân Thường cảm thấy xấu hổ, cho nên mới về trễ chút thôi? Đúng rồi, nhất định là như vậy, Lục Diệp nghĩ đến bộ dáng trốn tránh sáng nay của Vân Thường liền cảm thấy buồn cười.
Bà xã của mình da mặt thật mỏng, xem ra sau này vẫn nên dạy dỗ cho tốt, nếu không, chỉ thân thiết một lát đã bỏ chạy mất tăm mất tích thì anh còn làm gì được nữa chứ?
Lục Diệp không yên lòng nhìn màn hình TV đầy màu sắc, nghĩ tới sóng mắt lưu chuyển lúc dộng tình của Vân Thường hôm qua, nhiệt độ trên người không khỏi tăng cao.
Đại Mao ăn xong rồi, bụng nhỏ phình lên, chạy đến bồn cầu nhỏ cạnh tường tiểu xong, liền hấp ta hấp tấp chạy trở về bên cạnh Lục Diệp.
Đại Mao rất thân với Vân Thường và Lục Diệp, mặc dù so sánh với Lục Diệp, nó thích Vân Thường nhiều hơn một chút. Nhưng lúc này tìm tới tìm lui cũng không thấy Vân Thường, liền nằm ở bên chân Lục Diệp tìm kiếm an ủi.
Lục Diệp đối với loại động vật nhỏ lông lá này không có tính kiên nhẫn, trên thực tế, trừ Vân Thường cùng súng của anh, anh đối với thứ gì cũng không có kiên nhẫn.
Sờ soạng qua loa hai cái trên thân thể nhỏ bé gầy trơ cả xương của Đại Mao xong, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử, đã hơn mười giờ, Vân Thường đi ra ngoài hai tiếng rồi, sao đến bây giờ còn chưa về?
Chân mày Lục Diệp cau chặt, cầm điện thoại lên gọi cho Vân Thường. Tắt máy, sáng nay Vân Thường quên mở máy sao? Trong lòng Lục Diệp đột nhiên dâng lên một cỗ phiền não, lấy áo khoác trên ghế sa lon lên mặc vào người, đẩy Đại Mao đang tính đi theo vào lại nhà xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài tìm Vân Thường.
Tiểu khu rất lớn, Lục Diệp không tìm khắp mọi nơi, mà đến những nơi anh đã từng đi cùng Vân Thường hết một lần, nhưng căn bản không thấy bóng dáng của cô.
Không tìm được người, Lục Diệp tất nhiên sẽ không trở về, nghĩ tới không chừng Vân Thường thuận tiện đi mua thức ăn, nên định đến siêu thị xem một chút, ai ngờ vừa ra chung cư liền nhìn thấy rất nhiều cảnh sát giao thông đứng bên ngoài, kéo dây bao quanh khu vực cách ly.
Đầu Lục Diệp "ông" lên một tiếng, sải bước xông lên níu lấy một người đang vây xem, căng thẳng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người nọ bị động tác của anh làm cho bực mình, nhưng khi chống lại cặp mắt đen kinh người kia của Lục Diệp thì lửa giận trong lòng nháy mắt bị sợ hãi ép xuống.
"Tai nạn xe cộ, mới vừa rồi thôi."
Mí mắt Lục Diệp giật giật, chỉ cảm thấy máu trong động mạch chảy mạnh lên đầu, ép đến mức đầu anh muốn nổ tung: "Là ai ?"
Người nọ thấy bắp thịt trên mặt anh cũng vặn vẹo, mấy chữ ngắn ngủn giống như là nặn ra từ trong kẽ răng, nhất thời bị dọa, trái tim đập thình thịch: "Nghe, nghe nói là lái xe mô tô vi phạm luật lệ, lấn đường, đụng một. . . . . . một người mù. . . . . ."
Vừa dứt lời, thân thể chợt bị Lục Diệp ném sang một bên. Lục Diệp cảm thấy trước mắt mình đều là màu đen, đôi tay run rẩy dữ dội hơn, ngay cả bắp thịt trên người cũng tê dại, huyệt Thái Dương phồng lên, tưởng như chỉ một giây kế tiếp là có thể nổ tung, máu trong động mạch nháy mắt bị đông lại, kết thành từng khúc, rét buốt, đâm vào anh khiến cả người từ trong ra ngoài đều đầm đìa máu tươi.
Anh xé dây cách ly ra, mạnh mẽ chống từng bước một đến trước mặt cảnh sát giao thông: "Người vừa xảy ra tai nạn xe cộ đâu?" Trời mới biết anh dốc bao nhiêu dũng khí mới hỏi ra được những lời này. Anh mong đợi tất cả mọi chuyện đều chỉ là nhầm lẫn, mong đợi người kia không phải Vân Thường. Mong đợi một giây kế tiếp cô vợ nhỏ của anh sẽ xuất hiện trước mắt anh, nắm tay anh gọi Lục Diệp. . . . . .
Xảy ra tai nạn xe cộ vốn đã rất rối loạn, trong lòng cảnh sát giao thông không kiên nhẫn, muốn mời Lục Diệp ra khỏi phạm vi cách ly, nhưng thấy sắc mặt anh thật sự là quá mức khó coi, nghĩ tới không chừng là thân của người bị tai nạn, liền đáp: "Một cô gái, mắt không nhìn thấy, lúc đến khúc quanh bị xe mô tô đụng phải."
Lời của cảnh sát giao thông trong nháy mắt đánh Lục Diệp vào thẳng địa ngục. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên thâm sâu, những bắp thịt trên gương mặt bởi vì biến đổi quá lớn mà vặn vẹo thành một bộ dạng đáng sợ, đôi tay gắt gao nắm chặt hai vai cảnh sát giao thông, giống như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục: "Tôi là thân nhân của cô ấy. Cô ấy đâu?"
Cảnh sát giao thông bị vẻ mặt anh dọa giật mình, máy móc nói: "Đưa đến bệnh viện trung tâm rồi."
Một chữ cuối cùng vừa rơi xuống, Lục Diệp liền buông anh ta ra, dốc sức chạy tới bệnh viện.
Gió tháng Tư vù vù thổi qua bên tai, mang theo nhiệt độ lành lạnh. Trên cây liễu chỉ có vài chồi non mới nhú, lại đang dần héo úa đi.
Cổ họng khô rát gần như muốn bốc khói, trong lòng Lục Diệp vừa sợ lại vừa hối hận, tại sao buổi sáng mình không đi cùng cô ra ngoài! Tại sao biết rõ cô không nhìn thấy nhưng vẫn để cô đi một mình!
Nếu anh đưa cô đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không có chuyện ngày hôm nay! Lục Diệp giống như là một con ruồi mất đầu, vọt vào trong bệnh viện, bắt được một bác sĩ liền hỏi người phụ nữ vừa xảy ra tai nạn xe cộ đang ở đâu.
Bác sĩ vốn định giải phẫu, nhưng thấy nét mặt Lục Diệp thật sự là quá kinh khủng, liền trực tiếp quẹo cua giúp anh hỏi thăm.
Lục Diệp thân hình cao lớn, hình thể kiện mỹ. Mặc dù bắp thịt trên người không quá lớn, nhưng lại căng đầy có lực, lúc này bởi vì chạy bộ kịch liệt mà áo khoác đã bị giật ra, chỉ mặc một chiếc áo trong, khiến hình dáng mỹ lệ của bắp thịt đều lộ hết ra bên ngoài.
Anh vốn là lính đặc chủng, lại thường đi thi hành nhiệm vụ, trên tay sao có thể chưa từng dính máu người, lúc này bởi vì nghe được Vân Thường xảy ra tai nạn xe cộ, nhất thời phương pháp đại loạn, khí thế bén nhọn trên người toàn bộ đều triển khai, còn mang theo một dòng sát khí đầy huyết tinh, thật sự là vô cùng dọa người.
Cho nên mặc dù bác sĩ bất mãn thái độ của anh, nhưng căn bản không dám chống đối. Lục Diệp lúc này, thoạt nhìn giống như là một tên côn đồ cực kỳ hung ác, ngay cả gương mặt xuất sắc cũng không thể che kín luồng khí tức hung sát này.
Vân Thường đang ở trong phòng cấp cứu, Lục Diệp căn bản không vào được, chỉ có thể trơ mắt chờ bên ngoài.
Lục Diệp thật sự sợ hãi, anh đã từng thấy rất nhiều người chết, đồng đội, huấn luyện viên, lưu manh, nhưng lại chưa bao giờ kinh hoảng giống như lần này.
Anh sợ anh sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười của Vân Thường nữa, sợ cuộc sống của mình không có cô, cũng sợ cô cho mình ấm áp không thể thay thế rồi lại đột nhiên xoay người rời đi.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, anh không dám đi lên, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đó, trơ mắt nhìn bác sĩ một từng chút một đến gần anh.
"Người thân bệnh nhân sao?"
Lục Diệp gật đầu, siết chặt quả đấm, căn bản không dám nhìn người trên giường một cái.
"Trên người bệnh nhân có nhiều chỗ bị gãy xương, bắp đùi bị thương nghiêm trọng nhất, cần cắt, phải lập tức vào phòng ICU, xin chuẩn bị kỹ lưỡng."
Trước mặt Lục Diệp bỗng tối sầm, bất ngờ đẩy bác sĩ ra muốn vén chăn trên giường bệnh lên, lại bị mấy bác sĩ cùng y tá gắt gao kéo lại.
"Cút! Tất cả đều cút ngay cho tôi!" Đáy mắt Lục Diệp đỏ ngầu, giống như một con dã thú bị bức tới đường cùng, "Đây là vợ của tôi! Buông tôi ra!" Sức lực của anh rất lớn, mấy người này căn bản không kéo nổi anh, khó khăn lắm kiên trì mấy giây liền bị anh tránh thoát.
Lục Diệp tiến lên một bước bất ngờ vén chăn lên, "Vân Thường. . . . . ." Lời nói tới đây liền ngưng lại, trên giường là một người đàn ông!
Thái độ của bác sĩ rất quái dị: "Đây là. . . . . . vợ của anh?"
"Em ra ngoài một chút." Ăn qua điểm tâm, Vân Thường mang khăn quàng cổ lên, nói với Lục Diệp đang cho Đại Mao ăn.
Tay Lục Diệp hơi dừng lại, vốn định nói anh sẽ đi cùng cô, nhưng suy nghĩ kỹ liền nuốt những lời này lại vào trong bụng, nhưng vẫn quay đầu nhìn Vân Thường từ đầu đến chân một lần, xác nhận cô ở bên ngoài sẽ không bị lạnh, lúc này mới nói: "Đừng đi quá xa."
Vân Thường thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói được, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô khó có thể bình tĩnh đối mặt với Lục Diệp nữa, thật vất vả chịu qua một buổi tối, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài hít thở rồi.
Ngày hôm qua, bọn họ làm thật sự quá điên cuồng quá thấu triệt rồi, cái loại cảm giác không màng gì cả giao hết chính mình cho đối phương đó, rất sảng khoái nhưng cũng thật làm cho người ta hoảng hốt.
Rõ ràng đã cái gì cũng đã làm, nhưng chung quy lại vẫn xấu hổ. Mỗi lần nghĩ đến mình ngày hôm qua từ bỏ tất cả dè dặt, dâm đãng rên rỉ ở dưới người anh thì Vân Thường liền không nhịn được nóng mặt.
Cố tình, chuyện ngày hôm qua giống như là bị người dùng dao găm, từng nhát từng nhát khắc vào trong đầu, vừa sâu lại rõ ràng, chỉ cần hơi đụng chạm, là có thể kích thích tất cả trí nhớ.
Vân Thường đưa tay chà xát hai gò má bị gió thổi có chút khô rát, không biết Lục Diệp có cảm thấy cô quá mức phóng túng hay không, hoặc là dâm đãng?
Vân Thường vừa suy nghĩ miên man, vừa thận trọng đi lên đường dành cho người khiếm thị, nếu đã ra ngoài, liền nhân tiện mua một ít thức ăn về, buổi chiều khỏi mất công đi ra.
Thời gian vẫn còn sớm, siêu thị mới vừa mở cửa không lâu, rất ít người, Vân Thường quen việc dễ làm, đi đến khu rau dưa cùng khu thịt, dưới sự giúp đỡ của nhân viên siêu thị mua rau thịt, liền ra khỏi siêu thị.
Suy nghĩ một chút vẫn không đi thẳng về luôn, mà quẹo đến một quán trà sữa ở góc đường mua một ly vị đậu đỏ, ngậm ống hút vừa đi vừa hút.
Nghĩ tới lát nữa khi về nhà nhất định phải trấn định, dù sao đây là chuyện hai người, Lục Diệp không xấu hổ, cô vì cớ gì cứ phải nóng mặt chứ!
Đường cho người khiếm thị ở dưới chân, cô cảm nhận rất rõ ràng, tốc độ của Vân Thường cũng không chậm, chẳng khác người bình thường là mấy. Chỉ rẽ vào một khúc quanh nữa là có thể đến tiểu khu nhà mình, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, quả thật không giống như trời tháng tư, mặc dù vẫn là sáng sớm, nhưng cũng đã có thể nhận ra được buổi trưa sẽ rất chói chang.
Trên trán Vân Thường lấm tấm mồ hôi, cô bước nhanh hơn, nghĩ tới nước đá trong tủ lạnh ở nhà, nhất thời cảm thấy cổ họng càng thêm khô rát.
Bên tai chợt truyền đến một tiếng gầm rú, Vân Thường nghiêng tai lắng nghe, giống như là âm thanh của xe mô tô, hơn nữa cách mình rất gần.
Nhưng không phải là nội thành không cho phép chạy xe gắn máy sao? Vân Thường cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý, toàn tâm toàn ý đi đường của mình.
Tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, Vân Thường đột nhiên cảm thấy có chút kinh hồn bạt vía, dưới chân bây giờ đã không còn đường dành cho người khiếm thị nữa, chỉ còn một đoạn ngắn là sẽ đến chung cư rồi, trong lòng Vân Thường đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Cô nắm thật chặt đồ trên tay, lui về phía sau mấy bước, muốn chờ tiếng gầm rú biến mất rồi mới rẽ vào.
Nhưng đã chậm, lỗ tai gần như bị tiếng vang khổng lồ này làm điếc, tóc gáy trên người Vân Thường đều bị dựng đứng lên, đây là cảm giác bản năng lúc con người ta nhận thấy được nguy hiểm.
Đồ ăn tươi mới vương vãi đầy ra đất, đầu óc cô trống rỗng, ý thức sau cùng là câu nói kia của Lục Diệp "đừng đi quá xa".
Lục Diệp cho Đại Mao ăn xong, lại ngồi ở phòng khách xem TV một lát, cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng Vân Thường vẫn còn chưa về.
Anh có chút không yên lòng, nhưng nghĩ tới lực cảm giác cao kinh người kia của Vân Thường, lại thấy mình thật sự là lo lắng quá mức.
Có lẽ chẳng qua là Vân Thường cảm thấy xấu hổ, cho nên mới về trễ chút thôi? Đúng rồi, nhất định là như vậy, Lục Diệp nghĩ đến bộ dáng trốn tránh sáng nay của Vân Thường liền cảm thấy buồn cười.
Bà xã của mình da mặt thật mỏng, xem ra sau này vẫn nên dạy dỗ cho tốt, nếu không, chỉ thân thiết một lát đã bỏ chạy mất tăm mất tích thì anh còn làm gì được nữa chứ?
Lục Diệp không yên lòng nhìn màn hình TV đầy màu sắc, nghĩ tới sóng mắt lưu chuyển lúc dộng tình của Vân Thường hôm qua, nhiệt độ trên người không khỏi tăng cao.
Đại Mao ăn xong rồi, bụng nhỏ phình lên, chạy đến bồn cầu nhỏ cạnh tường tiểu xong, liền hấp ta hấp tấp chạy trở về bên cạnh Lục Diệp.
Đại Mao rất thân với Vân Thường và Lục Diệp, mặc dù so sánh với Lục Diệp, nó thích Vân Thường nhiều hơn một chút. Nhưng lúc này tìm tới tìm lui cũng không thấy Vân Thường, liền nằm ở bên chân Lục Diệp tìm kiếm an ủi.
Lục Diệp đối với loại động vật nhỏ lông lá này không có tính kiên nhẫn, trên thực tế, trừ Vân Thường cùng súng của anh, anh đối với thứ gì cũng không có kiên nhẫn.
Sờ soạng qua loa hai cái trên thân thể nhỏ bé gầy trơ cả xương của Đại Mao xong, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử, đã hơn mười giờ, Vân Thường đi ra ngoài hai tiếng rồi, sao đến bây giờ còn chưa về?
Chân mày Lục Diệp cau chặt, cầm điện thoại lên gọi cho Vân Thường. Tắt máy, sáng nay Vân Thường quên mở máy sao? Trong lòng Lục Diệp đột nhiên dâng lên một cỗ phiền não, lấy áo khoác trên ghế sa lon lên mặc vào người, đẩy Đại Mao đang tính đi theo vào lại nhà xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài tìm Vân Thường.
Tiểu khu rất lớn, Lục Diệp không tìm khắp mọi nơi, mà đến những nơi anh đã từng đi cùng Vân Thường hết một lần, nhưng căn bản không thấy bóng dáng của cô.
Không tìm được người, Lục Diệp tất nhiên sẽ không trở về, nghĩ tới không chừng Vân Thường thuận tiện đi mua thức ăn, nên định đến siêu thị xem một chút, ai ngờ vừa ra chung cư liền nhìn thấy rất nhiều cảnh sát giao thông đứng bên ngoài, kéo dây bao quanh khu vực cách ly.
Đầu Lục Diệp "ông" lên một tiếng, sải bước xông lên níu lấy một người đang vây xem, căng thẳng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người nọ bị động tác của anh làm cho bực mình, nhưng khi chống lại cặp mắt đen kinh người kia của Lục Diệp thì lửa giận trong lòng nháy mắt bị sợ hãi ép xuống.
"Tai nạn xe cộ, mới vừa rồi thôi."
Mí mắt Lục Diệp giật giật, chỉ cảm thấy máu trong động mạch chảy mạnh lên đầu, ép đến mức đầu anh muốn nổ tung: "Là ai ?"
Người nọ thấy bắp thịt trên mặt anh cũng vặn vẹo, mấy chữ ngắn ngủn giống như là nặn ra từ trong kẽ răng, nhất thời bị dọa, trái tim đập thình thịch: "Nghe, nghe nói là lái xe mô tô vi phạm luật lệ, lấn đường, đụng một. . . . . . một người mù. . . . . ."
Vừa dứt lời, thân thể chợt bị Lục Diệp ném sang một bên. Lục Diệp cảm thấy trước mắt mình đều là màu đen, đôi tay run rẩy dữ dội hơn, ngay cả bắp thịt trên người cũng tê dại, huyệt Thái Dương phồng lên, tưởng như chỉ một giây kế tiếp là có thể nổ tung, máu trong động mạch nháy mắt bị đông lại, kết thành từng khúc, rét buốt, đâm vào anh khiến cả người từ trong ra ngoài đều đầm đìa máu tươi.
Anh xé dây cách ly ra, mạnh mẽ chống từng bước một đến trước mặt cảnh sát giao thông: "Người vừa xảy ra tai nạn xe cộ đâu?" Trời mới biết anh dốc bao nhiêu dũng khí mới hỏi ra được những lời này. Anh mong đợi tất cả mọi chuyện đều chỉ là nhầm lẫn, mong đợi người kia không phải Vân Thường. Mong đợi một giây kế tiếp cô vợ nhỏ của anh sẽ xuất hiện trước mắt anh, nắm tay anh gọi Lục Diệp. . . . . .
Xảy ra tai nạn xe cộ vốn đã rất rối loạn, trong lòng cảnh sát giao thông không kiên nhẫn, muốn mời Lục Diệp ra khỏi phạm vi cách ly, nhưng thấy sắc mặt anh thật sự là quá mức khó coi, nghĩ tới không chừng là thân của người bị tai nạn, liền đáp: "Một cô gái, mắt không nhìn thấy, lúc đến khúc quanh bị xe mô tô đụng phải."
Lời của cảnh sát giao thông trong nháy mắt đánh Lục Diệp vào thẳng địa ngục. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên thâm sâu, những bắp thịt trên gương mặt bởi vì biến đổi quá lớn mà vặn vẹo thành một bộ dạng đáng sợ, đôi tay gắt gao nắm chặt hai vai cảnh sát giao thông, giống như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục: "Tôi là thân nhân của cô ấy. Cô ấy đâu?"
Cảnh sát giao thông bị vẻ mặt anh dọa giật mình, máy móc nói: "Đưa đến bệnh viện trung tâm rồi."
Một chữ cuối cùng vừa rơi xuống, Lục Diệp liền buông anh ta ra, dốc sức chạy tới bệnh viện.
Gió tháng Tư vù vù thổi qua bên tai, mang theo nhiệt độ lành lạnh. Trên cây liễu chỉ có vài chồi non mới nhú, lại đang dần héo úa đi.
Cổ họng khô rát gần như muốn bốc khói, trong lòng Lục Diệp vừa sợ lại vừa hối hận, tại sao buổi sáng mình không đi cùng cô ra ngoài! Tại sao biết rõ cô không nhìn thấy nhưng vẫn để cô đi một mình!
Nếu anh đưa cô đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không có chuyện ngày hôm nay! Lục Diệp giống như là một con ruồi mất đầu, vọt vào trong bệnh viện, bắt được một bác sĩ liền hỏi người phụ nữ vừa xảy ra tai nạn xe cộ đang ở đâu.
Bác sĩ vốn định giải phẫu, nhưng thấy nét mặt Lục Diệp thật sự là quá kinh khủng, liền trực tiếp quẹo cua giúp anh hỏi thăm.
Lục Diệp thân hình cao lớn, hình thể kiện mỹ. Mặc dù bắp thịt trên người không quá lớn, nhưng lại căng đầy có lực, lúc này bởi vì chạy bộ kịch liệt mà áo khoác đã bị giật ra, chỉ mặc một chiếc áo trong, khiến hình dáng mỹ lệ của bắp thịt đều lộ hết ra bên ngoài.
Anh vốn là lính đặc chủng, lại thường đi thi hành nhiệm vụ, trên tay sao có thể chưa từng dính máu người, lúc này bởi vì nghe được Vân Thường xảy ra tai nạn xe cộ, nhất thời phương pháp đại loạn, khí thế bén nhọn trên người toàn bộ đều triển khai, còn mang theo một dòng sát khí đầy huyết tinh, thật sự là vô cùng dọa người.
Cho nên mặc dù bác sĩ bất mãn thái độ của anh, nhưng căn bản không dám chống đối. Lục Diệp lúc này, thoạt nhìn giống như là một tên côn đồ cực kỳ hung ác, ngay cả gương mặt xuất sắc cũng không thể che kín luồng khí tức hung sát này.
Vân Thường đang ở trong phòng cấp cứu, Lục Diệp căn bản không vào được, chỉ có thể trơ mắt chờ bên ngoài.
Lục Diệp thật sự sợ hãi, anh đã từng thấy rất nhiều người chết, đồng đội, huấn luyện viên, lưu manh, nhưng lại chưa bao giờ kinh hoảng giống như lần này.
Anh sợ anh sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười của Vân Thường nữa, sợ cuộc sống của mình không có cô, cũng sợ cô cho mình ấm áp không thể thay thế rồi lại đột nhiên xoay người rời đi.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, anh không dám đi lên, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đó, trơ mắt nhìn bác sĩ một từng chút một đến gần anh.
"Người thân bệnh nhân sao?"
Lục Diệp gật đầu, siết chặt quả đấm, căn bản không dám nhìn người trên giường một cái.
"Trên người bệnh nhân có nhiều chỗ bị gãy xương, bắp đùi bị thương nghiêm trọng nhất, cần cắt, phải lập tức vào phòng ICU, xin chuẩn bị kỹ lưỡng."
Trước mặt Lục Diệp bỗng tối sầm, bất ngờ đẩy bác sĩ ra muốn vén chăn trên giường bệnh lên, lại bị mấy bác sĩ cùng y tá gắt gao kéo lại.
"Cút! Tất cả đều cút ngay cho tôi!" Đáy mắt Lục Diệp đỏ ngầu, giống như một con dã thú bị bức tới đường cùng, "Đây là vợ của tôi! Buông tôi ra!" Sức lực của anh rất lớn, mấy người này căn bản không kéo nổi anh, khó khăn lắm kiên trì mấy giây liền bị anh tránh thoát.
Lục Diệp tiến lên một bước bất ngờ vén chăn lên, "Vân Thường. . . . . ." Lời nói tới đây liền ngưng lại, trên giường là một người đàn ông!
Thái độ của bác sĩ rất quái dị: "Đây là. . . . . . vợ của anh?"