Vân Thường rất thông minh, mặc dù trước kia chưa bao giờ tiếp xúc với chữ nổi, nhưng lại học rất nhanh, khiến Thầy giáo kinh thán không thôi, liên tiếp tán dương. Ngày đầu tiên học tập tất cả đều vui vẻ, sau khi kết thúc Vân Thường thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn.
Lục phu nhân sợ Vân Thường mệt mỏi, một ngày chỉ cho cô học hai tiếng rưỡi, hơn nữa chỉ vào buổi sáng, buổi chiều sẽ để cho Vân Thường tự do hoạt động.
Có chuyện làm khiến Vân Thường rất hào hứng, ngay cả cặp con ngươi trống rỗng mờ mịt kia cũng sáng hơn nhiều, nói cho cùng cũng chỉ là một cô gái bình thường, cho dù ưu tú hơn người khác một chút, kiên cường một chút, nhưng trong cuộc sống cũng cần có nơi gửi gắm.
"Học tốt chứ?" Thật ra thì nhìn cô như vậy Lục phu nhân liền biết đáp án, nhưng là vẫn không nhịn được phải hỏi thêm một câu.
"Vâng." Vân Thường dùng sức gật đầu một cái, trên mặt hiện lên chút nụ cười: "Thầy giáo nói dựa theo tiến độ học tập của con, không lâu nữa có thể đọc được vài quyển sách đơn giản rồi!"
"Vậy thì tốt." Lục phu nhân gắp choVân Thường một con hải sâm tươi ngon: "Nếm thử xem, cái này vừa được chở về từ bờ biển, mặc dù không phải là thứ quý hiếm mùa này, nhưng mùi vị không tồi."
Hải sâm ăn sống rất có dinh dưỡng, vừa tươi vừa non mềm, vừa vào miệng liền tan đi, vị tương đối ngon. Nhưng chỉ có hải sâm sinh trưởng ở bờ biển mới có thể ăn sống được, vì vậy cũng cực kỳ trân quý.
Lục phu nhân thích ăn hải sản, Thượng tướng Lục giao thiệp rộng, quan hệ cũng rộng, vì vậy dù là thời tiết thế nào, trên bàn ăn Lục gia mỗi bữa đều sẽ có mấy món hải sản.
Vân Thường chưa từng ăn hải sâm sống, có chút không dám. Lục phu nhân dứt khoát để đũa xuống, dùng muỗng đưa hải sâm vàng tới khóe miệng Vân Thường: "Ăn đi, không sao đâu, mùi vị rất tốt, còn thơm hơn gạch cua nhiều."
Vân Thường đấu tranh tư tưởng mấy giây, rốt cuộc há miệng ra, không có mùi tanh như trong tưởng tượng, mà ngược lại vừa thơm vừa trơn, chỉ ăn một miếng miệng liền đầy dư hương. Vân Thường híp mắt hưởng thụ cảm giác hải sâm trượt vào cổ họng, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên ở phương diện ăn uống Lục phu nhân luôn rất có uy tín!
Ăn cơm trưa xong, Vân Thường đang chuẩn bị uống trà cùng Lục phu nhân, không ngờ mới từ trên ghế vừa đứng lên, liền cảm thấy dạ dày đau xót, lập tức lảo đảo chạy đến toilet, ôm bồn cầu nôn hết đống đồ ăn lúc nãy ra mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Lục phu nhân cũng đi theo vào, thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, nói gì cũng không chịu thỏa hiệp: "Đi! Đi bệnh viện!" Nói xong bước ra ngoài vẫy vẫy tay với người giúp việc, sai anh ta đi thông báo tài xế.
"Mẹ, con. . . . . ." Vân Thường đỡ bồn cầu đứng lên, hai chữ "không sao" còn chưa kịp nói ra, liền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, ngã ngồi xuống đất trong tiếng kinh hô của Lục phu nhân.
"Lão Lục! Lão Lục!" Lục phu nhân vội vàng chạy tới muốn nâng Vân Thường dậy, nhưng Vân Thường cao hơn bà mười mấy cm, Lục phu nhân mệt dến đầu đầy mồ hôi cũng không nâng lên được, âm thanh cũng trở nên gấp gáp hơn: "Nhanh tới đây giúp một tay!"
"Mẹ, con không sao, không sao." Vân Thường vội vàng an ủi Lục phu nhân, đồng thời hai tay chống đất, muốn tự mình đứng lên, nhưng đầu thật sự là rất không nghe lời, cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, thế nào cũng không đứng lên nổi.
"Con câm miệng!" Lần đầu tiên Lục phu nhân lớn tiếng với Vân Thường, đáng lẽ bà không nên nghe theo Vân Thường! Nếu đến bệnh viện từ sớm thì bây giờ đâu phải chịu tội thế này!
Lục phu nhân còn muốn nói gì nữa, đúng lúc này Thượng tướng Lục tiến vào, bà vội vã quay đầu gọi Thượng tướng Lục: "Nhanh đỡ Vân Thường dậy, đi bệnh viện!"
Lục gia cách bệnh viện rất gần, chỉ khoảng vài phút đã đến nơi. Không cần đăng ký, trực tiếp đi vào bằng đường khẩn cấp. Vì trên đường đi đã gọi điện thoại cho viện trưởng, nên sau khi đến bệnh viện, liền nhanh chóng đưa đi xét nghiệm máu, chụp X quang, động tác tương đối gãy gọn.
"Trong đầu có máu bầm, cho nên mới xảy ra nôn mửa cùng ngất xỉu." Viện trưởng đeo kính lão lên, liếc mắt nhìn cuộn phim nói với Lục phu nhân: "Lúc trước cô ấy từng xảy ra va chạm mạnh phải không?"
Sắc mặt của Lục phu nhân rất khó coi, ngón tay nắm chặt túi xách: "Nửa năm trước từng xảy ra tai nạn xe cộ."
"Đúng là bậy bạ!" Lão Viện Trưởng chợt vỗ bàn một cái, chỉ vào cuộn phim nói với Thượng tướng Lục: "Ông xem, lúc đầu, khi xảy ra tai nạn xe cộ, máu bầm đã tụ trong não, đè ép dây thần kinh thị giác, cho nên mắt của cô ấy mới không nhìn thấy. Lão Lục, các người làm sao vậy, khi đó nên nhanh chóng phẫu thuật mới đúng, tại sao không làm?" Dứt lời, tay của ông giật giật: "Ông xem, bây giờ máu bầm trong đầu cô ấy đã di chuyển. . . . . ."
"Vậy sẽ như thế nào? Không trị hết được sao?" Sắc mặt của Lục phu nhân xanh mét, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Lúc Vân Thường xảy ra tai nạn xe cộ, bệnh viện không thể nào không nói nguyên nhân Vân Thường bị mù cho người thân, võng mạc bị tổn thương hoàn toàn gì chứ, đều là chó má! Trên thực tế là ba Vân Thường không nỡ tốn tiền, tình nguyện hủy hoại cả đời Vân Thường!
Lục phu nhân chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng vừa tức vừa đau, Vân Thường là một đứa bé tốt như vậy, tại sao có thể có một người cha vô lương tâm đến!
"Không phải không trị hết." Bác sĩ ho một tiếng, "Chỉ là có chút phiền toái. . . . . ."
"Mặc kệ như thế nào cũng phải trị!" Thượng tướng Lục kiên định, lời nói tràn đầy khí phách.
"Đúng! Dù thế nào cũng phải trị!" Lục phu nhân ở bên cạnh phụ họa, bây giờ Vân Thường là con của bọn họ, dù chỉ có một chút hi vọng bọn họ cũng không buông tha!
"Thật ra thì tình trạng của cô ấy cũng không nghiêm trọng, thần kinh thị giác bị tổn thương không quá lớn." Viện trưởng nhìn Lục phu nhân qua chiếc kính lão, "Mặc dù nửa năm trước làm giải phẫu mới là thời điểm tốt nhất, nhưng mà bây giờ bắt đầu trị liệu cũng không sao, hơn nữa cô bé này mạng lớn, máu bầm trong đầu cũng đã tự tản đi một chút, phiền toái duy nhất là . . . . ."
Lục phu nhân là một người tính tình nôn nóng, vào lúc này bị kích thích như vậy thiếu chút nữa giơ chân, vất vả lắm mới đè xuống được, hít sâu một hơi, hỏi: "Còn có phiền toái gì?"
Lão Viện Trưởng tháo kính lão xuống, xoa xoa vết hằn trên mũi, lúc này mới chậm rãi nói trong ánh mắt nóng nảy như lửa đốt của Lục phu nhân: "Cô ấy mang thai, đã hai tuần lễ rồi."
Vân Thường nằm ở trên giường bệnh, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết thân thể mình lại xảy ra vấn đề gì, có phải là bệnh nặng gì đó hay không?
Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng bị đẩy ra, âm thanh bất chợt dọa Vân Thường giật mình.
"Vân Thường! Vân Thường!" Nếu mắt của Vân Thường có thể sáng lại, nhất định có thể thấy được trạng thái bây giờ của Lục phu nhân, chính là hiện tượng "kén tằm hóa bướm" như trong truyền thuyết.
"Mẹ?" Âm thanh của Lục phu nhân không trầm trọng, ắt hẳn là không có vấn đề gì quá lớn? Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: "Con. . . . . . con bị sao vậy?"
Nghĩ đến nguyên nhân mắt Vân Thường bị mù, sự hưng phấn trong lòng Lục phu nhân có chút phai nhạt. Bà cân nhắc một lúc, đi tới trước giường bệnh của Vân Thường, ngồi xuống, nắm lấy tay cô: "Vân Thường, bây giờ cảm giác của con . . . . . . với cha con như thế nào?"
Vân Thường sững sờ, ngay sau đó cầm ngược lại tay Lục phu nhân: "Con chỉ có một người cha."
Lục phu nhân là một người thông minh, lập tức hiểu ý Vân Thường, bà vỗ vỗ tay cô, trong mắt đều là thương tiếc: "Con hãy nghe mẹ nói, mắt của con . . . . ."
Từ nửa năm trước, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, lần đầu tiên Vân Thường chăm chú nghe tình trạng đôi mắt của mình, càng nghe trong lòng càng thê lương, chẳng có chút vui vẻ nào của một người biết có thể phục hồi được thị lực.
Đó là cha ruột của cô, nhưng bởi vì không nỡ bỏ tiền cho cô phẫu thuật não mà lừa gạt cô, nói mắt của cô vĩnh viễn không thể nhìn thấy. Hổ dữ không ăn thịt con, Vân Thường không nghĩ ra, tại sao Vân Quang Phương có thể đối xử ác tâm với cô như vậy.
Cũng thế cả thôi, cô là một đứa con gái lỗ vốn, không phải con trai, ngay cả đứa con trai mẹ kế mang tới kia cũng còn được yêu thương hơn cô, mặc dù người kia đối xử với cô. . . . . .
Từ khi còn bé, Vân Quang Phương đã không thích cô. Nhưng Vân Thường không biết, Vân Quang Phương đã chán ghét cô đến mức độ này, dù là trong cơ thể cô chảy dòng máu của ông ta, cũng không thể khiến ông ta đối xử với cô tốt hơn một chút.
Cũng được, dù sao đi nữa ông ta cũng đã bán cô đi, ông ta không thích cô, cô cũng không có bao nhiêu tình thân với ông ta, từ nay về sau liền "cầu quy cầu lộ quy lộ" đi!
*Ý là ai đi đường nấy.
Lục phu nhân biết dù Vân Thường nói không quan tâm, nhưng nhất định trong lòng rất đau đớn. Bà sờ sờ đầu Vân Thường, sửa lại mấy sợi tóc rối trên trán cho cô, an ủi: "Không sao, mắt của con có thể chữa được, thần kinh thị giác cũng không bị tổn thương chút nào, về sau chỉ cần mỗi ngày châm cứu, làm cho máu bầm trong đầu tự động tản ra là được, cả thuốc cũng không phải uống đâu!"
Vân Thường gật đầu một cái, thương cảm trong lòng thoáng vơi bớt, có thể khôi phục thị lực, là có thể nhìn thấy Lục Diệp rồi, cô còn không biết hình dáng anh thế nào. . . . . .
"Vân Thường, " Mặt Lục phu nhân đầy hồng quang, trong âm thanh không giấu được nụ cười: "Còn có một tin tức."
"Gì vậy ạ?"
"Con mang thai, em bé đã được hai tuần lễ rồi."
"Cái . . . . . . Cái gì?" Vân Thường chợt trợn to hai mắt, choáng váng, ngay cả đầu lưỡi cũng như bị đông lại, sao có thể mang thai? Sao lại nhanh vậy chứ! Cô sắp làm mẹ rồi ư?
Còn chưa kịp vui mừng, Vân Thường lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Châm cứu có thể ảnh hưởng đến em bé không?"
"Không có." Lục phu nhân khẳng định:"Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, không ảnh hưởng chút nào đến em bé đâu!" Trên thực tế, chỉ cần không kích thích huyệt vị trên tay chân hoặc bụng, châm cứu trong lúc mang thai cũng không sao. Nhưng cho dù như vậy cũng nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu chỉ sơ sẩy một chút, đứa nhỏ trong bụng sẽ biến thành tử thai.
Nhưng Lục phu nhân không định nói những vấn đề này cho Vân Thường, thay vì mọi người đều lo lắng, không bằng giấu cô thì hơn.
Là thật ư! Vân Thường không tự chủ được sờ sờ vùng bụng bằng phẳng, đường cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn. Trong bụng của cô có một cái trứng, là trứng của cô và Lục Diệp !
Không biết lúc nào anh mới có thể về. . . . . .
Vân Thường rất thông minh, mặc dù trước kia chưa bao giờ tiếp xúc với chữ nổi, nhưng lại học rất nhanh, khiến Thầy giáo kinh thán không thôi, liên tiếp tán dương. Ngày đầu tiên học tập tất cả đều vui vẻ, sau khi kết thúc Vân Thường thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn.
Lục phu nhân sợ Vân Thường mệt mỏi, một ngày chỉ cho cô học hai tiếng rưỡi, hơn nữa chỉ vào buổi sáng, buổi chiều sẽ để cho Vân Thường tự do hoạt động.
Có chuyện làm khiến Vân Thường rất hào hứng, ngay cả cặp con ngươi trống rỗng mờ mịt kia cũng sáng hơn nhiều, nói cho cùng cũng chỉ là một cô gái bình thường, cho dù ưu tú hơn người khác một chút, kiên cường một chút, nhưng trong cuộc sống cũng cần có nơi gửi gắm.
"Học tốt chứ?" Thật ra thì nhìn cô như vậy Lục phu nhân liền biết đáp án, nhưng là vẫn không nhịn được phải hỏi thêm một câu.
"Vâng." Vân Thường dùng sức gật đầu một cái, trên mặt hiện lên chút nụ cười: "Thầy giáo nói dựa theo tiến độ học tập của con, không lâu nữa có thể đọc được vài quyển sách đơn giản rồi!"
"Vậy thì tốt." Lục phu nhân gắp choVân Thường một con hải sâm tươi ngon: "Nếm thử xem, cái này vừa được chở về từ bờ biển, mặc dù không phải là thứ quý hiếm mùa này, nhưng mùi vị không tồi."
Hải sâm ăn sống rất có dinh dưỡng, vừa tươi vừa non mềm, vừa vào miệng liền tan đi, vị tương đối ngon. Nhưng chỉ có hải sâm sinh trưởng ở bờ biển mới có thể ăn sống được, vì vậy cũng cực kỳ trân quý.
Lục phu nhân thích ăn hải sản, Thượng tướng Lục giao thiệp rộng, quan hệ cũng rộng, vì vậy dù là thời tiết thế nào, trên bàn ăn Lục gia mỗi bữa đều sẽ có mấy món hải sản.
Vân Thường chưa từng ăn hải sâm sống, có chút không dám. Lục phu nhân dứt khoát để đũa xuống, dùng muỗng đưa hải sâm vàng tới khóe miệng Vân Thường: "Ăn đi, không sao đâu, mùi vị rất tốt, còn thơm hơn gạch cua nhiều."
Vân Thường đấu tranh tư tưởng mấy giây, rốt cuộc há miệng ra, không có mùi tanh như trong tưởng tượng, mà ngược lại vừa thơm vừa trơn, chỉ ăn một miếng miệng liền đầy dư hương. Vân Thường híp mắt hưởng thụ cảm giác hải sâm trượt vào cổ họng, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên ở phương diện ăn uống Lục phu nhân luôn rất có uy tín!
Ăn cơm trưa xong, Vân Thường đang chuẩn bị uống trà cùng Lục phu nhân, không ngờ mới từ trên ghế vừa đứng lên, liền cảm thấy dạ dày đau xót, lập tức lảo đảo chạy đến toilet, ôm bồn cầu nôn hết đống đồ ăn lúc nãy ra mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Lục phu nhân cũng đi theo vào, thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, nói gì cũng không chịu thỏa hiệp: "Đi! Đi bệnh viện!" Nói xong bước ra ngoài vẫy vẫy tay với người giúp việc, sai anh ta đi thông báo tài xế.
"Mẹ, con. . . . . ." Vân Thường đỡ bồn cầu đứng lên, hai chữ "không sao" còn chưa kịp nói ra, liền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, ngã ngồi xuống đất trong tiếng kinh hô của Lục phu nhân.
"Lão Lục! Lão Lục!" Lục phu nhân vội vàng chạy tới muốn nâng Vân Thường dậy, nhưng Vân Thường cao hơn bà mười mấy cm, Lục phu nhân mệt dến đầu đầy mồ hôi cũng không nâng lên được, âm thanh cũng trở nên gấp gáp hơn: "Nhanh tới đây giúp một tay!"
"Mẹ, con không sao, không sao." Vân Thường vội vàng an ủi Lục phu nhân, đồng thời hai tay chống đất, muốn tự mình đứng lên, nhưng đầu thật sự là rất không nghe lời, cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, thế nào cũng không đứng lên nổi.
"Con câm miệng!" Lần đầu tiên Lục phu nhân lớn tiếng với Vân Thường, đáng lẽ bà không nên nghe theo Vân Thường! Nếu đến bệnh viện từ sớm thì bây giờ đâu phải chịu tội thế này!
Lục phu nhân còn muốn nói gì nữa, đúng lúc này Thượng tướng Lục tiến vào, bà vội vã quay đầu gọi Thượng tướng Lục: "Nhanh đỡ Vân Thường dậy, đi bệnh viện!"
Lục gia cách bệnh viện rất gần, chỉ khoảng vài phút đã đến nơi. Không cần đăng ký, trực tiếp đi vào bằng đường khẩn cấp. Vì trên đường đi đã gọi điện thoại cho viện trưởng, nên sau khi đến bệnh viện, liền nhanh chóng đưa đi xét nghiệm máu, chụp X quang, động tác tương đối gãy gọn.
"Trong đầu có máu bầm, cho nên mới xảy ra nôn mửa cùng ngất xỉu." Viện trưởng đeo kính lão lên, liếc mắt nhìn cuộn phim nói với Lục phu nhân: "Lúc trước cô ấy từng xảy ra va chạm mạnh phải không?"
Sắc mặt của Lục phu nhân rất khó coi, ngón tay nắm chặt túi xách: "Nửa năm trước từng xảy ra tai nạn xe cộ."
"Đúng là bậy bạ!" Lão Viện Trưởng chợt vỗ bàn một cái, chỉ vào cuộn phim nói với Thượng tướng Lục: "Ông xem, lúc đầu, khi xảy ra tai nạn xe cộ, máu bầm đã tụ trong não, đè ép dây thần kinh thị giác, cho nên mắt của cô ấy mới không nhìn thấy. Lão Lục, các người làm sao vậy, khi đó nên nhanh chóng phẫu thuật mới đúng, tại sao không làm?" Dứt lời, tay của ông giật giật: "Ông xem, bây giờ máu bầm trong đầu cô ấy đã di chuyển. . . . . ."
"Vậy sẽ như thế nào? Không trị hết được sao?" Sắc mặt của Lục phu nhân xanh mét, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Lúc Vân Thường xảy ra tai nạn xe cộ, bệnh viện không thể nào không nói nguyên nhân Vân Thường bị mù cho người thân, võng mạc bị tổn thương hoàn toàn gì chứ, đều là chó má! Trên thực tế là ba Vân Thường không nỡ tốn tiền, tình nguyện hủy hoại cả đời Vân Thường!
Lục phu nhân chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng vừa tức vừa đau, Vân Thường là một đứa bé tốt như vậy, tại sao có thể có một người cha vô lương tâm đến!
"Không phải không trị hết." Bác sĩ ho một tiếng, "Chỉ là có chút phiền toái. . . . . ."
"Mặc kệ như thế nào cũng phải trị!" Thượng tướng Lục kiên định, lời nói tràn đầy khí phách.
"Đúng! Dù thế nào cũng phải trị!" Lục phu nhân ở bên cạnh phụ họa, bây giờ Vân Thường là con của bọn họ, dù chỉ có một chút hi vọng bọn họ cũng không buông tha!
"Thật ra thì tình trạng của cô ấy cũng không nghiêm trọng, thần kinh thị giác bị tổn thương không quá lớn." Viện trưởng nhìn Lục phu nhân qua chiếc kính lão, "Mặc dù nửa năm trước làm giải phẫu mới là thời điểm tốt nhất, nhưng mà bây giờ bắt đầu trị liệu cũng không sao, hơn nữa cô bé này mạng lớn, máu bầm trong đầu cũng đã tự tản đi một chút, phiền toái duy nhất là . . . . ."
Lục phu nhân là một người tính tình nôn nóng, vào lúc này bị kích thích như vậy thiếu chút nữa giơ chân, vất vả lắm mới đè xuống được, hít sâu một hơi, hỏi: "Còn có phiền toái gì?"
Lão Viện Trưởng tháo kính lão xuống, xoa xoa vết hằn trên mũi, lúc này mới chậm rãi nói trong ánh mắt nóng nảy như lửa đốt của Lục phu nhân: "Cô ấy mang thai, đã hai tuần lễ rồi."
Vân Thường nằm ở trên giường bệnh, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết thân thể mình lại xảy ra vấn đề gì, có phải là bệnh nặng gì đó hay không?
Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng bị đẩy ra, âm thanh bất chợt dọa Vân Thường giật mình.
"Vân Thường! Vân Thường!" Nếu mắt của Vân Thường có thể sáng lại, nhất định có thể thấy được trạng thái bây giờ của Lục phu nhân, chính là hiện tượng "kén tằm hóa bướm" như trong truyền thuyết.
"Mẹ?" Âm thanh của Lục phu nhân không trầm trọng, ắt hẳn là không có vấn đề gì quá lớn? Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: "Con. . . . . . con bị sao vậy?"
Nghĩ đến nguyên nhân mắt Vân Thường bị mù, sự hưng phấn trong lòng Lục phu nhân có chút phai nhạt. Bà cân nhắc một lúc, đi tới trước giường bệnh của Vân Thường, ngồi xuống, nắm lấy tay cô: "Vân Thường, bây giờ cảm giác của con . . . . . . với cha con như thế nào?"
Vân Thường sững sờ, ngay sau đó cầm ngược lại tay Lục phu nhân: "Con chỉ có một người cha."
Lục phu nhân là một người thông minh, lập tức hiểu ý Vân Thường, bà vỗ vỗ tay cô, trong mắt đều là thương tiếc: "Con hãy nghe mẹ nói, mắt của con . . . . ."
Từ nửa năm trước, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, lần đầu tiên Vân Thường chăm chú nghe tình trạng đôi mắt của mình, càng nghe trong lòng càng thê lương, chẳng có chút vui vẻ nào của một người biết có thể phục hồi được thị lực.
Đó là cha ruột của cô, nhưng bởi vì không nỡ bỏ tiền cho cô phẫu thuật não mà lừa gạt cô, nói mắt của cô vĩnh viễn không thể nhìn thấy. Hổ dữ không ăn thịt con, Vân Thường không nghĩ ra, tại sao Vân Quang Phương có thể đối xử ác tâm với cô như vậy.
Cũng thế cả thôi, cô là một đứa con gái lỗ vốn, không phải con trai, ngay cả đứa con trai mẹ kế mang tới kia cũng còn được yêu thương hơn cô, mặc dù người kia đối xử với cô. . . . . .
Từ khi còn bé, Vân Quang Phương đã không thích cô. Nhưng Vân Thường không biết, Vân Quang Phương đã chán ghét cô đến mức độ này, dù là trong cơ thể cô chảy dòng máu của ông ta, cũng không thể khiến ông ta đối xử với cô tốt hơn một chút.
Cũng được, dù sao đi nữa ông ta cũng đã bán cô đi, ông ta không thích cô, cô cũng không có bao nhiêu tình thân với ông ta, từ nay về sau liền "cầu quy cầu lộ quy lộ" đi!
Ý là ai đi đường nấy.
Lục phu nhân biết dù Vân Thường nói không quan tâm, nhưng nhất định trong lòng rất đau đớn. Bà sờ sờ đầu Vân Thường, sửa lại mấy sợi tóc rối trên trán cho cô, an ủi: "Không sao, mắt của con có thể chữa được, thần kinh thị giác cũng không bị tổn thương chút nào, về sau chỉ cần mỗi ngày châm cứu, làm cho máu bầm trong đầu tự động tản ra là được, cả thuốc cũng không phải uống đâu!"
Vân Thường gật đầu một cái, thương cảm trong lòng thoáng vơi bớt, có thể khôi phục thị lực, là có thể nhìn thấy Lục Diệp rồi, cô còn không biết hình dáng anh thế nào. . . . . .
"Vân Thường, " Mặt Lục phu nhân đầy hồng quang, trong âm thanh không giấu được nụ cười: "Còn có một tin tức."
"Gì vậy ạ?"
"Con mang thai, em bé đã được hai tuần lễ rồi."
"Cái . . . . . . Cái gì?" Vân Thường chợt trợn to hai mắt, choáng váng, ngay cả đầu lưỡi cũng như bị đông lại, sao có thể mang thai? Sao lại nhanh vậy chứ! Cô sắp làm mẹ rồi ư?
Còn chưa kịp vui mừng, Vân Thường lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Châm cứu có thể ảnh hưởng đến em bé không?"
"Không có." Lục phu nhân khẳng định:"Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, không ảnh hưởng chút nào đến em bé đâu!" Trên thực tế, chỉ cần không kích thích huyệt vị trên tay chân hoặc bụng, châm cứu trong lúc mang thai cũng không sao. Nhưng cho dù như vậy cũng nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu chỉ sơ sẩy một chút, đứa nhỏ trong bụng sẽ biến thành tử thai.
Nhưng Lục phu nhân không định nói những vấn đề này cho Vân Thường, thay vì mọi người đều lo lắng, không bằng giấu cô thì hơn.
Là thật ư! Vân Thường không tự chủ được sờ sờ vùng bụng bằng phẳng, đường cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn. Trong bụng của cô có một cái trứng, là trứng của cô và Lục Diệp !
Không biết lúc nào anh mới có thể về. . . . . .