Cả buổi tối Vân Thường không ngủ, nhiệt độ trong hành lang bệnh viện rất thấp, chân dẫm trên nền đá cẩm thạch bị lạnh gần như cũng đã mất đi tri giác.
Lục phu nhân không chỉ một lần muốn cô đi nghỉ ngơi, nhưng thế nào cô cũng không chịu đi, nhất quyết đòi trông chừng bên ngoài phòng vô khuẩn. Giống như như vậy là có thể truyền sức lực của cô cho anh, cùng anh chiến đấu.
Phòng vô khuẩn khép kín, bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, bên trong cũng không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng đối với với Vân Thường mà nói, thật ra chẳng có gì khác biệt, dù sao cô cũng không nhìn thấy.
Cô an vị trên chiếc ghế dài ngoài phòng vô khuẩn, trong lòng yên lặng đếm thời gian trôi qua, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Tối ngày hôm qua lúc Vân Thường đến bệnh viện, dọa Lục Thượng tướng cùng Lục phu nhân giật mình. Cô cũng biết bọn họ không nói cho cô là sợ cô lo lắng.
Nhưng cô căn bản không khống chế được tâm tình của mình, dù không nhìn thấy anh, dù canh giữ ở bên ngoài căn bản là phí sức, cô cũng muốn được gần anh hơn một chút.
Lúc mới ngồi ở chỗ này là thời điểm khó khăn nhất, nước mắt không ngừng chảy ra, khi xẹt qua gương mặt, vừa ẩm vừa lạnh, lạnh đến mức răng cô cũng rung lên.
Đầu không nghe khống chế nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng không tốt, càng nghĩ càng sợ. Trong hành lang thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng khóc thê lương cùng âm thanh rên rỉ khổ sở của bệnh nhân.
Tất cả mọi thứ đều khiến sự lo lắng trong lòng cô càng lúc càng thêm nghiêm trọng, cảm xúc tiêu cực càng lúc càng nhiều, đè lên trái tim, gần như đau đến mức không thể hô hấp.
Nhưng càng về sau, sự đau đớn đó giống như đã bị chết lặng, cô cũng học được cách dời đi sự chú ý của mình.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lần đầu tiên thân mật. . . . . .
Anh cõng cô lên cầu thang, dắt tay cô băng qua đường.
Bóc vải cho cô, cùng cô đến thăm mẹ.
Lục Diệp không thể bỏ lại mình cô, đợi cô chữa khỏi mắt, người đầu tiên muốn nhìn thấy nhất chính là anh! Cô muốn đem cả người anh, từ đầu đến chân nhìn thật kỹ, sau đó khắc sâu vào trong lòng mình. Cả đời này đều quấn quýt lấy anh!
Lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh, xương cốt như bị nước đá dội qua. Lục phu nhân khoác cho cô một chiếc áo ấm thật dày cũng không thể làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cảm giác lạnh thấu xương này ương ngạnh mà sắc bén, giống như một cây đao băng, cắt nát tim cô, khiến nó đầm đìa máu tươi.
Hai tay Vân Thường đặt ở trên bụng, cảm thụ nhiệt độ từ đó tản ra.
Tròn Tròn, người ở trong kia chính là ba. . . . . .
Ba con đó, tính tình rất tốt, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy xấu hổ, có thể sẽ không ra ngoài gặp con ngay được…con đừng nên tức giận.
Tròn tròn à, ba sẽ nhanh chóng ra gặp chúng ta thôi, con nói có đúng hay không?
Tròn tròn. . . . . .
Từ đêm đợi đến sáng, nhưng không có bất cứ tin tức gì truyền tới. Cửa ra vào phòng vô khuẩn khép mở nhiều lần, bác sĩ tới rồi lại đi, lời nói ra vĩnh viễn đều là chưa có gì chuyển biến, chờ thêm một thời gian.
“Vân Thường, đi về nghỉ một lát đi, có tin tức gì mẹ sẽ thông báo ngay cho con, có được không?” Lục phu nhân nhỏ nhẹ khuyên cô. Vân Thường đã ngồi ở trong hành lang cả đêm, bảo cô đến phòng bệnh sát vách nghỉ ngơi cũng không chịu, trong hành lang khí lạnh nặng như vậy, nếu còn tiếp tục sao thân thể cô có thể chịu nổi đây chứ?
“Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi?” Vân Thường không nói được, cũng không nói không được, cô ngẩng mặt lên, chà xát đầu ngón tay tê dại, hỏi.
“Đã là buổi sáng rồi, con. . . . . .”
“Bác sĩ không phải nói đến sáng thì sẽ có tin tức ư? Để con chờ thêm một chút, biết kết quả rồi con sẽ đi nghỉ ngơi.”
Lục phu nhân thở dài một cái, không lay chuyển được cô, chỉ đành phải chăm sóc cô cẩn thận. Bảo người giúp việc đi theo Vân Thường đổi cho cô một đôi găng tay ấm áp khác, sửa áo khoác lại cho cô thật chặt, lúc này mới thôi.
Lúc Lục Diệp tỉnh lại, đầu vẫn còn mơ hồ, vùng ngực đau đớn, cổ họng khó chịu như đang bốc lửa. Mí mắt vừa trầm vừa nặng, thế nào cũng không mở ra được.
Trí nhớ dừng lại lúc tiếng nổ vang lên trong rừng nhiệt đới, anh nằm ở trên nền đất vừa lạnh vừa ẩm thấp, trong đầu một mảnh trống rỗng, nhưng lại nhớ cô đến phát điên.
Bóng tối, trước mắt biến thành một màu đen hắc ám, cô đơn cùng khủng hoảng kết thành một tấm lưới dầy đặc, quấn chặt cả người anh, dùng sức dìm xuống.
Thì ra cảm giác không nhìn thấy chính là như vậy, không thấy ánh sáng, không tìm được hi vọng. Tim Lục Diệp nhất thời giống như bị ngâm ở trong thùng nước mơ, vừa chua vừa chát. Cảm giác này lấn át tất cả đau đớn, thúc giục anh nhanh chóng mở mắt, để có thể nhìn thấy Vân Thường của anh.
“Bệnh nhân đã tỉnh lại.” Trong giọng nói của bác sĩ mang theo một tia nhẹ nhõm, “Ý chí của anh ấy rất ngoan cường, tố chất thân thể cũng đầy mạnh mẽ, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà bởi vì vết thương gần tim, cho nên nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày ở trong phòng vô khuẩn rồi mới có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.”
Vân Thường thở nhẹ ra, thân thể vốn căng cứng như cây cung trong nháy mắt nới lỏng, mềm nhũn tựa vào ghế dài, một chút hơi sức cũng không có.
Mệt mỏi tiềm ẩn trong tứ chi bách hài vào giờ khắc này rốt cuộc dốc toàn bộ lực lượng trỗi dậy, mãnh liệt đến mức cô gần như chống đỡ không nổi. Vân Thường đưa tay che mặt, núp ở trên ghế dài, bả vai gầy yếu run rẩy kịch liệt, nước mắt theo khe hở rỉ ra.
“Khi nào người thân có thể vào thăm?” Tỉnh táo nhất vẫn là Lục Thượng tướng, lưng ông thẳng tắp, âm thanh trầm ổn trước sau như một, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể phát hiện ra trong đó có chút run rẩy.
“Bây giờ có thể vào rồi.” Bác sĩ nói: “Nhưng chỉ hai người thôi, không được ở trong đó quá lâu.”
Lục Thượng tướng gật đầu một cái, đẩy Lục phu nhân: “Em và Vân Thường vào đi, anh chờ ở ngoài.” Ông cũng lo lắng, cũng muốn gặp con trai, nhưng vẫn nhường cơ hội quý giá này lại.
Lục phu nhân gật đầu một cái, lau sạch nước mắt trên mặt, đi tới trước mặt Vân Thường, kéo cô dậy, dẫn cô đi thay quần áo.
Không thấy Vân Thường. Cô không ở đây. Có lẽ là bởi vì bị thương, có lẽ là bởi vì có chỗ dựa, luôn luôn mạnh mẽ như Lục Thiếu tá khó có lúc lộ ra một mặt yếu đuối, anh cảm thấy uất ức vô cùng, cảm giác chua xót trong lòng gần như bao phủ cả người anh.
Gian phòng này không lớn, nhưng lại trống rỗng, chỉ có một mình anh cô đơn nằm tại đây. Mở mắt đã dùng gần hết hơi sức của anh, lúc này, ngay cả muốn di chuyển con ngươi cũng có chút lao lực, căn bản không đủ khả năng gọi người.
Lục Diệp nhắm mắt lại, khổ sở trong lòng càng lúc càng gia tăng, Vân Thường, Vân Thường. . . . . .
Vừa lúc đó, Lục Diệp bén nhạy nghe được một vài âm thanh nhỏ, trong lòng anh hơi động, dùng hết tất cả hơi sức trên người nhìn về phía nguồn gốc của tiếng vang.
Ngoài cửa, có hai người mặt quần áo vô khuẩn đang đi tới, từ đầu đến chân, trừ đôi mắt không có gì lộ ra ngoài nữa.
Ánh mắt Lục Diệp lướt qua người phía trước, rơi vào người đang đi phía sau. Người nọ có một đôi mắt hạnh không lớn không nhỏ, vừa đỏ vừa sưng, không xinh đẹp giống ngày thường, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Lục Diệp nhìn cô từng bước một đến gần mình, ánh mắt tham lam gần như mê luyến, mãi không dám chớp, cho đến khi khô rát, mới hơi nheo lại, nhưng tầm nhìn vẫn dính vào người cô không hề rời đi.
Mũi Vân Thường tràn đầy mùi thuốc sát trùng, mùi vị đặc hữu của bệnh viện này khiến cho cô cảm thấy vừa khủng hoảng lại vừa lo lắng. Cho đến khi Lục phu nhân dừng bước, để cô nắm lấy bàn tay vô cùng quen thuộc của Lục Diệp, lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Không gian yên tĩnh, giống như phòng vô khuẩn có chức năng khiến người ta im lặng, Vân Thường nắm thật chặt tay Lục Diệp, nỗ lực khống chế không cho mình rơi nước mắt.
Lúc Lục Diệp ở nhà, rất thích nắm tay cô, bởi vì sợ mắt cô không nhìn thấy mà đụng phải đâu đó. Tay của anh to mà có lực, lòng bàn tay vì lâu năm cầm súng, nên sinh ra một vết chai dày, tay cô được tay anh bao lấy, khiến Vân Thường cảm nhận được sự sủng ái từ anh.
Nhưng bây giờ, tay của anh mềm nhũn, giống như không hề có chút sức lực nào. Cô chỉ có thể học theo dáng vẻ trước đây của anh, nắm chặt tay anh, một cái tay quá nhỏ liền dùng hai tay, nắm thật chặt.
“Vân. . . . . . Vân Thường. . . . . .” Âm thanh của Lục Diệp khàn khàn, là di chứng sau khi bị sốt, do cổ họng khô khốc gây ra, lại giống như một chiếc cưa sắc bén, vừa sắc vừa nhọn xẹt qua tim Vân Thường, không ngừng đâm vào mảnh mềm mại nhất tận đáy lòng cô.
“Em đây.” Âm thanh của Vân Thường xuyên thấu qua tầng khẩu trang thật dày truyền vào trong lỗ tai Lục Diệp, có chút buồn buồn, nhưng lại cực kỳ ấm áp.
“Anh đã trở về.”
“Ừ.” Vân Thường đáp một tiếng, “Trở về là tốt rồi.”
“Không đi nữa, trước khi….trước khi kết thúc thời gian nghỉ kết hôn sẽ không đi nữa.” Thân thể Lục Diệp còn rất suy yếu, chỉ mấy câu thôi liền mệt đến mức thở hồng hộc.
Lục phu nhân thấy thế liền vỗ vỗ bả vai Vân Thường, ý bảo cô nhanh lên một chút. Lục phu nhân thấy bây giờ con trai đã không còn nguy hiểm, nên bà cũng không nóng vội, trước hết để cho Lục Diệp nghỉ ngơi thật tốt mới là quan trọng nhất.
Vân Thường hiểu ý của bà, cô nắm chặt tay Lục Diệp, âm thanh càng thêm êm ái, giống như sợ không cẩn thận sẽ khiến Lục Diệp giật mình vậy: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ nói có thể ra khỏi phòng vô khuẩn nhanh thôi, đến lúc đó em lại tới thăm anh.”
Âm thanh của cô vừa ấm vừa mềm, giống như là gió nhẹ tháng Năm, tuy rằng êm ái, nhưng lại kéo dài không dứt, khiến sự nóng nảy trong lòng Lục Diệp trong nháy mắt được trấn an, dần dần hạ xuống.
“Được.”
Đầu của anh còn bị thuốc tê làm cho có chút mơ hồ, trên người rất mệt mỏi, cũng cần phải nghỉ ngơi.
“Vân Thường, đi thôi, chúng ta về nhà trước, ăn gì đó rồi nghỉ ngơi đã.” Ra khỏi phòng vô khuẩn, Lục phu nhân cùng Lục Thượng tướng khuyên nhóm binh lính đã đứng chờ cả đêm về xong, lại thu thập vài thứ còn để ở trong hành lang, rồi mới quay sang nói với Vân Thường.
Đã ngồi ở bệnh viện cả đêm, Vân Thường cũng rất mệt, sau khi xác định Lục Diệp không sao, cô dĩ nhiên sẽ không cố chấp đòi ở đây nữa, vì vậy liền gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Mới vừa đi được mấy bước, bụng chợt “cô lỗ cô lỗ” kêu lên, mặt Vân Thường đỏ bừng, sờ bụng một cái, từ tối hôm qua cho đến sáng hôm nay cũng chưa ăn gì, có chút đói.
Sờ bụng, Vân Thường như chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên dừng bước, mắt trừng thật to, cô. . . . . . quên nói cho Lục Diệp, về chuyện “quả trứng” trong bụng này rồi!
Cả buổi tối Vân Thường không ngủ, nhiệt độ trong hành lang bệnh viện rất thấp, chân dẫm trên nền đá cẩm thạch bị lạnh gần như cũng đã mất đi tri giác.
Lục phu nhân không chỉ một lần muốn cô đi nghỉ ngơi, nhưng thế nào cô cũng không chịu đi, nhất quyết đòi trông chừng bên ngoài phòng vô khuẩn. Giống như như vậy là có thể truyền sức lực của cô cho anh, cùng anh chiến đấu.
Phòng vô khuẩn khép kín, bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, bên trong cũng không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng đối với với Vân Thường mà nói, thật ra chẳng có gì khác biệt, dù sao cô cũng không nhìn thấy.
Cô an vị trên chiếc ghế dài ngoài phòng vô khuẩn, trong lòng yên lặng đếm thời gian trôi qua, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Tối ngày hôm qua lúc Vân Thường đến bệnh viện, dọa Lục Thượng tướng cùng Lục phu nhân giật mình. Cô cũng biết bọn họ không nói cho cô là sợ cô lo lắng.
Nhưng cô căn bản không khống chế được tâm tình của mình, dù không nhìn thấy anh, dù canh giữ ở bên ngoài căn bản là phí sức, cô cũng muốn được gần anh hơn một chút.
Lúc mới ngồi ở chỗ này là thời điểm khó khăn nhất, nước mắt không ngừng chảy ra, khi xẹt qua gương mặt, vừa ẩm vừa lạnh, lạnh đến mức răng cô cũng rung lên.
Đầu không nghe khống chế nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng không tốt, càng nghĩ càng sợ. Trong hành lang thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng khóc thê lương cùng âm thanh rên rỉ khổ sở của bệnh nhân.
Tất cả mọi thứ đều khiến sự lo lắng trong lòng cô càng lúc càng thêm nghiêm trọng, cảm xúc tiêu cực càng lúc càng nhiều, đè lên trái tim, gần như đau đến mức không thể hô hấp.
Nhưng càng về sau, sự đau đớn đó giống như đã bị chết lặng, cô cũng học được cách dời đi sự chú ý của mình.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lần đầu tiên thân mật. . . . . .
Anh cõng cô lên cầu thang, dắt tay cô băng qua đường.
Bóc vải cho cô, cùng cô đến thăm mẹ.
Lục Diệp không thể bỏ lại mình cô, đợi cô chữa khỏi mắt, người đầu tiên muốn nhìn thấy nhất chính là anh! Cô muốn đem cả người anh, từ đầu đến chân nhìn thật kỹ, sau đó khắc sâu vào trong lòng mình. Cả đời này đều quấn quýt lấy anh!
Lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh, xương cốt như bị nước đá dội qua. Lục phu nhân khoác cho cô một chiếc áo ấm thật dày cũng không thể làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cảm giác lạnh thấu xương này ương ngạnh mà sắc bén, giống như một cây đao băng, cắt nát tim cô, khiến nó đầm đìa máu tươi.
Hai tay Vân Thường đặt ở trên bụng, cảm thụ nhiệt độ từ đó tản ra.
Tròn Tròn, người ở trong kia chính là ba. . . . . .
Ba con đó, tính tình rất tốt, nhưng có đôi khi cũng cảm thấy xấu hổ, có thể sẽ không ra ngoài gặp con ngay được…con đừng nên tức giận.
Tròn tròn à, ba sẽ nhanh chóng ra gặp chúng ta thôi, con nói có đúng hay không?
Tròn tròn. . . . . .
Từ đêm đợi đến sáng, nhưng không có bất cứ tin tức gì truyền tới. Cửa ra vào phòng vô khuẩn khép mở nhiều lần, bác sĩ tới rồi lại đi, lời nói ra vĩnh viễn đều là chưa có gì chuyển biến, chờ thêm một thời gian.
“Vân Thường, đi về nghỉ một lát đi, có tin tức gì mẹ sẽ thông báo ngay cho con, có được không?” Lục phu nhân nhỏ nhẹ khuyên cô. Vân Thường đã ngồi ở trong hành lang cả đêm, bảo cô đến phòng bệnh sát vách nghỉ ngơi cũng không chịu, trong hành lang khí lạnh nặng như vậy, nếu còn tiếp tục sao thân thể cô có thể chịu nổi đây chứ?
“Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi?” Vân Thường không nói được, cũng không nói không được, cô ngẩng mặt lên, chà xát đầu ngón tay tê dại, hỏi.
“Đã là buổi sáng rồi, con. . . . . .”
“Bác sĩ không phải nói đến sáng thì sẽ có tin tức ư? Để con chờ thêm một chút, biết kết quả rồi con sẽ đi nghỉ ngơi.”
Lục phu nhân thở dài một cái, không lay chuyển được cô, chỉ đành phải chăm sóc cô cẩn thận. Bảo người giúp việc đi theo Vân Thường đổi cho cô một đôi găng tay ấm áp khác, sửa áo khoác lại cho cô thật chặt, lúc này mới thôi.
Lúc Lục Diệp tỉnh lại, đầu vẫn còn mơ hồ, vùng ngực đau đớn, cổ họng khó chịu như đang bốc lửa. Mí mắt vừa trầm vừa nặng, thế nào cũng không mở ra được.
Trí nhớ dừng lại lúc tiếng nổ vang lên trong rừng nhiệt đới, anh nằm ở trên nền đất vừa lạnh vừa ẩm thấp, trong đầu một mảnh trống rỗng, nhưng lại nhớ cô đến phát điên.
Bóng tối, trước mắt biến thành một màu đen hắc ám, cô đơn cùng khủng hoảng kết thành một tấm lưới dầy đặc, quấn chặt cả người anh, dùng sức dìm xuống.
Thì ra cảm giác không nhìn thấy chính là như vậy, không thấy ánh sáng, không tìm được hi vọng. Tim Lục Diệp nhất thời giống như bị ngâm ở trong thùng nước mơ, vừa chua vừa chát. Cảm giác này lấn át tất cả đau đớn, thúc giục anh nhanh chóng mở mắt, để có thể nhìn thấy Vân Thường của anh.
“Bệnh nhân đã tỉnh lại.” Trong giọng nói của bác sĩ mang theo một tia nhẹ nhõm, “Ý chí của anh ấy rất ngoan cường, tố chất thân thể cũng đầy mạnh mẽ, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà bởi vì vết thương gần tim, cho nên nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày ở trong phòng vô khuẩn rồi mới có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.”
Vân Thường thở nhẹ ra, thân thể vốn căng cứng như cây cung trong nháy mắt nới lỏng, mềm nhũn tựa vào ghế dài, một chút hơi sức cũng không có.
Mệt mỏi tiềm ẩn trong tứ chi bách hài vào giờ khắc này rốt cuộc dốc toàn bộ lực lượng trỗi dậy, mãnh liệt đến mức cô gần như chống đỡ không nổi. Vân Thường đưa tay che mặt, núp ở trên ghế dài, bả vai gầy yếu run rẩy kịch liệt, nước mắt theo khe hở rỉ ra.
“Khi nào người thân có thể vào thăm?” Tỉnh táo nhất vẫn là Lục Thượng tướng, lưng ông thẳng tắp, âm thanh trầm ổn trước sau như một, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể phát hiện ra trong đó có chút run rẩy.
“Bây giờ có thể vào rồi.” Bác sĩ nói: “Nhưng chỉ hai người thôi, không được ở trong đó quá lâu.”
Lục Thượng tướng gật đầu một cái, đẩy Lục phu nhân: “Em và Vân Thường vào đi, anh chờ ở ngoài.” Ông cũng lo lắng, cũng muốn gặp con trai, nhưng vẫn nhường cơ hội quý giá này lại.
Lục phu nhân gật đầu một cái, lau sạch nước mắt trên mặt, đi tới trước mặt Vân Thường, kéo cô dậy, dẫn cô đi thay quần áo.
Không thấy Vân Thường. Cô không ở đây. Có lẽ là bởi vì bị thương, có lẽ là bởi vì có chỗ dựa, luôn luôn mạnh mẽ như Lục Thiếu tá khó có lúc lộ ra một mặt yếu đuối, anh cảm thấy uất ức vô cùng, cảm giác chua xót trong lòng gần như bao phủ cả người anh.
Gian phòng này không lớn, nhưng lại trống rỗng, chỉ có một mình anh cô đơn nằm tại đây. Mở mắt đã dùng gần hết hơi sức của anh, lúc này, ngay cả muốn di chuyển con ngươi cũng có chút lao lực, căn bản không đủ khả năng gọi người.
Lục Diệp nhắm mắt lại, khổ sở trong lòng càng lúc càng gia tăng, Vân Thường, Vân Thường. . . . . .
Vừa lúc đó, Lục Diệp bén nhạy nghe được một vài âm thanh nhỏ, trong lòng anh hơi động, dùng hết tất cả hơi sức trên người nhìn về phía nguồn gốc của tiếng vang.
Ngoài cửa, có hai người mặt quần áo vô khuẩn đang đi tới, từ đầu đến chân, trừ đôi mắt không có gì lộ ra ngoài nữa.
Ánh mắt Lục Diệp lướt qua người phía trước, rơi vào người đang đi phía sau. Người nọ có một đôi mắt hạnh không lớn không nhỏ, vừa đỏ vừa sưng, không xinh đẹp giống ngày thường, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Lục Diệp nhìn cô từng bước một đến gần mình, ánh mắt tham lam gần như mê luyến, mãi không dám chớp, cho đến khi khô rát, mới hơi nheo lại, nhưng tầm nhìn vẫn dính vào người cô không hề rời đi.
Mũi Vân Thường tràn đầy mùi thuốc sát trùng, mùi vị đặc hữu của bệnh viện này khiến cho cô cảm thấy vừa khủng hoảng lại vừa lo lắng. Cho đến khi Lục phu nhân dừng bước, để cô nắm lấy bàn tay vô cùng quen thuộc của Lục Diệp, lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Không gian yên tĩnh, giống như phòng vô khuẩn có chức năng khiến người ta im lặng, Vân Thường nắm thật chặt tay Lục Diệp, nỗ lực khống chế không cho mình rơi nước mắt.
Lúc Lục Diệp ở nhà, rất thích nắm tay cô, bởi vì sợ mắt cô không nhìn thấy mà đụng phải đâu đó. Tay của anh to mà có lực, lòng bàn tay vì lâu năm cầm súng, nên sinh ra một vết chai dày, tay cô được tay anh bao lấy, khiến Vân Thường cảm nhận được sự sủng ái từ anh.
Nhưng bây giờ, tay của anh mềm nhũn, giống như không hề có chút sức lực nào. Cô chỉ có thể học theo dáng vẻ trước đây của anh, nắm chặt tay anh, một cái tay quá nhỏ liền dùng hai tay, nắm thật chặt.
“Vân. . . . . . Vân Thường. . . . . .” Âm thanh của Lục Diệp khàn khàn, là di chứng sau khi bị sốt, do cổ họng khô khốc gây ra, lại giống như một chiếc cưa sắc bén, vừa sắc vừa nhọn xẹt qua tim Vân Thường, không ngừng đâm vào mảnh mềm mại nhất tận đáy lòng cô.
“Em đây.” Âm thanh của Vân Thường xuyên thấu qua tầng khẩu trang thật dày truyền vào trong lỗ tai Lục Diệp, có chút buồn buồn, nhưng lại cực kỳ ấm áp.
“Anh đã trở về.”
“Ừ.” Vân Thường đáp một tiếng, “Trở về là tốt rồi.”
“Không đi nữa, trước khi….trước khi kết thúc thời gian nghỉ kết hôn sẽ không đi nữa.” Thân thể Lục Diệp còn rất suy yếu, chỉ mấy câu thôi liền mệt đến mức thở hồng hộc.
Lục phu nhân thấy thế liền vỗ vỗ bả vai Vân Thường, ý bảo cô nhanh lên một chút. Lục phu nhân thấy bây giờ con trai đã không còn nguy hiểm, nên bà cũng không nóng vội, trước hết để cho Lục Diệp nghỉ ngơi thật tốt mới là quan trọng nhất.
Vân Thường hiểu ý của bà, cô nắm chặt tay Lục Diệp, âm thanh càng thêm êm ái, giống như sợ không cẩn thận sẽ khiến Lục Diệp giật mình vậy: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ nói có thể ra khỏi phòng vô khuẩn nhanh thôi, đến lúc đó em lại tới thăm anh.”
Âm thanh của cô vừa ấm vừa mềm, giống như là gió nhẹ tháng Năm, tuy rằng êm ái, nhưng lại kéo dài không dứt, khiến sự nóng nảy trong lòng Lục Diệp trong nháy mắt được trấn an, dần dần hạ xuống.
“Được.”
Đầu của anh còn bị thuốc tê làm cho có chút mơ hồ, trên người rất mệt mỏi, cũng cần phải nghỉ ngơi.
“Vân Thường, đi thôi, chúng ta về nhà trước, ăn gì đó rồi nghỉ ngơi đã.” Ra khỏi phòng vô khuẩn, Lục phu nhân cùng Lục Thượng tướng khuyên nhóm binh lính đã đứng chờ cả đêm về xong, lại thu thập vài thứ còn để ở trong hành lang, rồi mới quay sang nói với Vân Thường.
Đã ngồi ở bệnh viện cả đêm, Vân Thường cũng rất mệt, sau khi xác định Lục Diệp không sao, cô dĩ nhiên sẽ không cố chấp đòi ở đây nữa, vì vậy liền gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Mới vừa đi được mấy bước, bụng chợt “cô lỗ cô lỗ” kêu lên, mặt Vân Thường đỏ bừng, sờ bụng một cái, từ tối hôm qua cho đến sáng hôm nay cũng chưa ăn gì, có chút đói.
Sờ bụng, Vân Thường như chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên dừng bước, mắt trừng thật to, cô. . . . . . quên nói cho Lục Diệp, về chuyện “quả trứng” trong bụng này rồi!