Lúc ấy cũng không biết lão Phí kiếm đâu ra một nhóm gọi là quân nhân giải ngũ, tất cả đều mặc trang phục ngụy trang cũ kỹ, xem Diệp Phàm thành con mồi tiến hành huấn luyện khắc nghiệt. Diệp Phàm vì thức ăn, vì mạng sống, mỗi ngày đều phải tiến hành phục kích, ẩn núp, chạy trối chết, đuổi giết...... Một loạt hạng mục huấn luyện cường độ cao chưa từng trải qua khiến hắn nhanh chóng sút đi 10 cân, người như bộ xương khô.
Tuy nói đám quân nhân giải ngũ không cần mạng của Diệp Phàm nhưng xuất thủ tuyệt đối không lưu tình. Bị bọn họ bắt được thì ngay lập tức chịu một trận tơi bời hoa lá chết đi sống lại, xong chuyện thì vất hắn đi như một chiếc giẻ rách. Còn đồng chí Diệp Phàm đáng thương còn phải vội vàng chạy đi tìm chỗ trốn để băng bó vết thương vì nếu không nhóm quân giải ngũ thứ hai sẽ nhanh chóng tìm đến.
Nếu như bị bắt lại thì tiếp tục lại một trận hành hạ, cứ thế vết thương mới chồng lên vết thương cũ, Diệp Phàm đau đến không muốn sống nữa. Thậm chí trong lúc tiêu cực, hắn còn hô to uy hiếp lão Phí nói là xin hàng, nếu không đến cứu sẽ tự sát …etc, ngay cả chiêu thuật harakiri (hình thức mổ bụng tự sát của võ sĩ đạo Nhật Bản) cũng lấy ra uy hiếp, tuy nhiên lão Phí vẫn không hề động tâm.
Lão già này vẫn lạnh như băng nói qua loa phóng thanh:
- Muốn tự sát thì làm nhanh lên, chết sớm đầu thai sớm! Hừ!
Nói xong liền im lặng.
Diệp Phàm nổi giận:
- Lão Phí, ông chết không tử tế đâu. Ông muốn tôi chết thì tôi sẽ không chết, phải sống tốt cho ông xem.
Tục ngữ không phải nói: Người tranh giành một câu nói, Phật tranh giành một nén hương.
Diệp Phàm đương nhiên nảy sinh lòng cầu sống, hơn nữa cũng dần dần thích nghi. Trải qua ba kỳ nghỉ hè huấn luyện thì càng về sau không có nhóm quân nhân giải ngũ nào có thể làm khó được hắn, có khi không cẩn thận còn bị hắn đánh cho chạy trối chết. Tuy nhiên năng lực của lão Phí thực sự rất lớn, thực của đám quân nhân giải ngũ mỗi năm một tăng nên người cuối cùng bị đánh luôn là Diệp Phàm. Hắn vẫn phải thường xuyên đau khổ hét lên:
- Tại sao bị thương luôn là ta đây......
Thanh âm vang vọng quanh quẩn giữa rừng già.
Tuy nhiên không ai để ý đến hắn!
Không lâu sau!
Từ trên người của Lô Vỹ tràn ra một kình khí nội gia quỷ dị, trong nhu có cương, trong cương có nhu.
- Không ngờ anh Lô Vỹ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, có thực lực ít nhất là tam đoạn Khai Nguyên, xấp xỉ với Lý Tuyên Thạch. Nếu như theo thang bậc của võ thuật truyền thống Trung Quốc thì là tam đoạn thượng đẳng võ sĩ.
Nội kình của gã ẩn tàng như thế chắc là có tuyệt học gia truyền, có lẽ là bí thuật......Mình đã quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi, thiên hạ rộng lớn như vậy đâu chẳng có ngọa hổ tàng long, kỳ thuật dị nhân lại càng không ít...... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vốn cho sư phụ Phí là kỳ nhân một đời, có thể cho mình ăn trái cây màu đỏ kia để đạt đến thực lực tam đoạn Thuần Hóa đã là ngon lắm rồi, ai ngờ thanh niên cao thủ cỡ như mình vẫn có, xem ra mình quá tự cao rồi...... Tuy nói thực lực bản thân mình hiện giờ đạt đến gần lục đoạn, có thể xem là thượng đẳng Vũ Sư, nhưng vẫn còn non lắm......
Diệp Phàm âm thầm tự cảnh cáo mình đừng kiêu ngạo quá mức, tránh sau này lại lật thuyền trong rãnh nhỏ.
Năm phút đồng hồ sau.
Trên mặt của Lô Vỹ và Lý Tuyên Thạch đều toát hết cả mồ hôi, gân xanh nổi đầy, môi mím chặt. Tuy nhiên cổ tay vẫn ở vị trí lưng chừng giằng co, người trong điện đều nhìn vào trố mắt. Mọi người trong thôn đều đã nghe qua truyền thuyết về kỳ nhân Lý Tuyên Thạch như dùng tay không đánh chết lợn rừng, mang bốn, năm trăm cân vẫn có thể bước đi nhẹ nhàng nhưng biểu hiện của Lô Vỹ hiện giờ thực sự quá mức quỷ dị.
- Tốt lắm! Công tử Lô, Tuyên Thạch nhận thua một ván này, ha ha......
Lý Tuyên Thạch nghĩ đến Lô Vỹ là hậu duệ của chúa công, ông nội Lý Viêm Đình của mình còn ngồi xe lăn nên hạ mình nhận thua vì nếu quả thực vật được Lô Vỹ thì chắc ông nội sẽ không tha thứ cho mình. Hơn nữa Lý Tuyên Thạch cảm giác thực lực của Lô Vỹ cũng không kém mình nhiều lắm nên dứt khoát cúi đầu nhận thua. Người tới là khách, có nhận thua cũng không mất mặt gì, hơn nữa đều là người trong nhà.
- Ha ha! Hòa thôi, không ai thắng cả. Thế Trừng, ông đi Lâm Tuyền mua ít rượu ngon và thức ăn về đây, tối nay tôi uống vài chén với Tuyên Thạch, Vỹ Cường.
Lô Vỹ tuy trẻ nhưng rất hào sảng, không hề vênh váo mà tự nhận mình ngang tay với Lý Tuyên Thạch, quay đầu lại ra lệnh cho quản gia Lô Thế Trừng.
- Ai! Đáng tiếc lão Lý bị thương, nếu không thật đúng là muốn tỷ thí vật tay với lão nhân gia, có thua cũng là vinh dự.
Lô Vỹ thở dài nói, có chút buồn bã, nửa đời này Lý Viêm Đình chắc sẽ phải ngồi xe lăn rồi. Lúc trước Điêu Lục Thuận với thực lực tam đoạn đỉnh cấp đã dùng dao găm quân đội của Thụy Sĩ cắt đứt gân chân ông, trừ khi là có tiên thuật bằng không thì sẽ tàn phế suốt đời.
Anh hùng mạt lộ a!
- Ha hả! Không cần phải đi Lâm Tuyền, tôi đem rất nhiều thức ăn về đây, tối nay chúng ta thoải mái đi.
Diệp Phàm xoay xoay chiếc chìa khóa xe của Lô Vỹ, trong đầu thoáng hiện ý nghĩ nghịch ngợm.
Hắn cười tủm tỉm nói:
- Anh Lô, hay là chúng ta cũng làm một ván nhỉ?
- Anh......
Lô Vỹ nhìn chằm chằm Diệp Phàm vài giây rồi lắc đầu có vẻ khinh thường:
- Tôi biết anh ngon lành đấy, thậm chí đã từng giết người. Nhưng nói đến vật tay thì không được đâu! Không có hứng thú!
Gã vừa nói xong thì làm Lý Tuyên Thạch đang uống trà chút nữa thì sặc, thầm nghĩ công tử Lô cũng có lúc nhìn nhầm, đời đúng là khôn ba năm dại một giờ, anh Diệp không được thì ai còn được, ông nội mình Lý Viêm Đình vẫn luôn miệng khen là long phượng trong đám thanh niên. Tuy nhiên ngoài mặt Lý Tuyên Thạch vẫn im lặng không lên tiếng, thậm chí thấy
Lý Hoành Sơn vừa há miệng liền lừ mắt để gã không nói. Nguyên nhân bởi vì ngày đó gã vẫn chưa vật qua với Diệp Phàm, trong lòng vẫn không phục. Nếu như Diệp Phàm có thể vật một lần với Lô Vỹ thì sẽ biết được thực lực thật sự của hắn, có nhiều thứ nếu không biết tường tận e là cứ mãi khúc mắc ở trong lòng. Vốn Lý Tuyên Thạch luôn nghi ngờ ngày đó Diệp Phàm có thể vật ngang tay với ông nội mình là do may mắn, ông nội mình đã nhường cho hắn.
- Lô Vỹ! Đấu đi, em ủng hộ anh, đem tổ trưởng Diệp vật cho to đầu ra đi, khanh khách, xem còn trâu bò được nữa không.
Lan Điền Trúc chỉ e thiên hạ không loạn lập tức nhảy vào, bộ dạng giống như một cô bé tám tuổi, tuy nhiên hai ngọn núi trước ngực rung rinh làm cho người khác thần hồn điên đảo.
- Yêu tinh tác quái a! " Núi Đôi" có thể sánh được với em Xuân Hương đấy nhỉ, dường như còn rắn hơn, nếu như có thể cầm được vào tay......
Diệp Phàm liếc trộm thân hình bốc lửa của Lan Điền Trúc, cảm giác dưới thân nóng ran, vội vàng đánh mắt ra chỗ khác nếu không thì xấu hổ rồi.
- Lan đại tiểu thư đã đề nghị vậy thì tôi đùa vui với tổ trưởng Diệp một chút.
Lô Vỹ gật đầu ngay, ra oai trước mặt người đẹp là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà mọi đàn ông phải làm, cũng giống như đạo lý phụ nữ thì không thể im lặng vậy.
- Chơi là có thể, tuy nhiên cũng phải có tý vật chất mới được, các anh xem có đúng không?
Diệp Phàm lại xoay xoay chiếc chìa chìa khóa xe, cười quỷ dị.
- Đánh cuộc có tiền! Lô Vỹ, đánh với hắn đi, em cá là anh thắng.
Lan Điền Trúc hùa theo ngay, bộ ngực lại rung lên làm toàn bộ mấy đồ sắc lang trong điện vội vàng nhìn đi chỗ khác, có người thì vội vàng cúi xuống uống trà, có người thì dụi dụi mắt, có......
Nói trắng ra là sợ bị "Băng thiền" Lan Điền Trúc phát hiện ra mình là Trư Bát Giới làm khởi phát tính tình đại tiểu thư. Ngay cả Lô Vỹ cũng vội vàng nhìn đi chỗ khác
, thầm nghĩ:
- Đàn ông tốt không tranh với phụ nữ! Chọc không nổi thì trốn thôi.
- Cạch!
Ném chùm chìa khóa xe của Lô Vỹ lên bàn, Diệp Phàm cười nhạt nói:
- Như vậy đi! Tôi thích chiếc Mitshubishi đã cải tiến của anh. Nghe nói anh Lô còn có ba chiếc xe khác, anh là nhà giàu, không thiếu xe đi. Tôi là người nghèo, có một chiếc đã vui ngất trời. Vậy đi, nếu thắng thì chiếc xe này thuộc về tôi, anh Lô Vỹ còn phải gọi tôi một tiếng anh diệp. Tôi tuy tuổi còn nhỏ nhưng cứ thích làm lão Đại.
Diệp Phàm vừa nói xong thì tất cả mọi người trong điện đều há mồm trợn mắt.
Lúc ấy cũng không biết lão Phí kiếm đâu ra một nhóm gọi là quân nhân giải ngũ, tất cả đều mặc trang phục ngụy trang cũ kỹ, xem Diệp Phàm thành con mồi tiến hành huấn luyện khắc nghiệt. Diệp Phàm vì thức ăn, vì mạng sống, mỗi ngày đều phải tiến hành phục kích, ẩn núp, chạy trối chết, đuổi giết...... Một loạt hạng mục huấn luyện cường độ cao chưa từng trải qua khiến hắn nhanh chóng sút đi cân, người như bộ xương khô.
Tuy nói đám quân nhân giải ngũ không cần mạng của Diệp Phàm nhưng xuất thủ tuyệt đối không lưu tình. Bị bọn họ bắt được thì ngay lập tức chịu một trận tơi bời hoa lá chết đi sống lại, xong chuyện thì vất hắn đi như một chiếc giẻ rách. Còn đồng chí Diệp Phàm đáng thương còn phải vội vàng chạy đi tìm chỗ trốn để băng bó vết thương vì nếu không nhóm quân giải ngũ thứ hai sẽ nhanh chóng tìm đến.
Nếu như bị bắt lại thì tiếp tục lại một trận hành hạ, cứ thế vết thương mới chồng lên vết thương cũ, Diệp Phàm đau đến không muốn sống nữa. Thậm chí trong lúc tiêu cực, hắn còn hô to uy hiếp lão Phí nói là xin hàng, nếu không đến cứu sẽ tự sát …etc, ngay cả chiêu thuật harakiri (hình thức mổ bụng tự sát của võ sĩ đạo Nhật Bản) cũng lấy ra uy hiếp, tuy nhiên lão Phí vẫn không hề động tâm.
Lão già này vẫn lạnh như băng nói qua loa phóng thanh:
- Muốn tự sát thì làm nhanh lên, chết sớm đầu thai sớm! Hừ!
Nói xong liền im lặng.
Diệp Phàm nổi giận:
- Lão Phí, ông chết không tử tế đâu. Ông muốn tôi chết thì tôi sẽ không chết, phải sống tốt cho ông xem.
Tục ngữ không phải nói: Người tranh giành một câu nói, Phật tranh giành một nén hương.
Diệp Phàm đương nhiên nảy sinh lòng cầu sống, hơn nữa cũng dần dần thích nghi. Trải qua ba kỳ nghỉ hè huấn luyện thì càng về sau không có nhóm quân nhân giải ngũ nào có thể làm khó được hắn, có khi không cẩn thận còn bị hắn đánh cho chạy trối chết. Tuy nhiên năng lực của lão Phí thực sự rất lớn, thực của đám quân nhân giải ngũ mỗi năm một tăng nên người cuối cùng bị đánh luôn là Diệp Phàm. Hắn vẫn phải thường xuyên đau khổ hét lên:
- Tại sao bị thương luôn là ta đây......
Thanh âm vang vọng quanh quẩn giữa rừng già.
Tuy nhiên không ai để ý đến hắn!
Không lâu sau!
Từ trên người của Lô Vỹ tràn ra một kình khí nội gia quỷ dị, trong nhu có cương, trong cương có nhu.
- Không ngờ anh Lô Vỹ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, có thực lực ít nhất là tam đoạn Khai Nguyên, xấp xỉ với Lý Tuyên Thạch. Nếu như theo thang bậc của võ thuật truyền thống Trung Quốc thì là tam đoạn thượng đẳng võ sĩ.
Nội kình của gã ẩn tàng như thế chắc là có tuyệt học gia truyền, có lẽ là bí thuật......Mình đã quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi, thiên hạ rộng lớn như vậy đâu chẳng có ngọa hổ tàng long, kỳ thuật dị nhân lại càng không ít...... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vốn cho sư phụ Phí là kỳ nhân một đời, có thể cho mình ăn trái cây màu đỏ kia để đạt đến thực lực tam đoạn Thuần Hóa đã là ngon lắm rồi, ai ngờ thanh niên cao thủ cỡ như mình vẫn có, xem ra mình quá tự cao rồi...... Tuy nói thực lực bản thân mình hiện giờ đạt đến gần lục đoạn, có thể xem là thượng đẳng Vũ Sư, nhưng vẫn còn non lắm......
Diệp Phàm âm thầm tự cảnh cáo mình đừng kiêu ngạo quá mức, tránh sau này lại lật thuyền trong rãnh nhỏ.
Năm phút đồng hồ sau.
Trên mặt của Lô Vỹ và Lý Tuyên Thạch đều toát hết cả mồ hôi, gân xanh nổi đầy, môi mím chặt. Tuy nhiên cổ tay vẫn ở vị trí lưng chừng giằng co, người trong điện đều nhìn vào trố mắt. Mọi người trong thôn đều đã nghe qua truyền thuyết về kỳ nhân Lý Tuyên Thạch như dùng tay không đánh chết lợn rừng, mang bốn, năm trăm cân vẫn có thể bước đi nhẹ nhàng nhưng biểu hiện của Lô Vỹ hiện giờ thực sự quá mức quỷ dị.
- Tốt lắm! Công tử Lô, Tuyên Thạch nhận thua một ván này, ha ha......
Lý Tuyên Thạch nghĩ đến Lô Vỹ là hậu duệ của chúa công, ông nội Lý Viêm Đình của mình còn ngồi xe lăn nên hạ mình nhận thua vì nếu quả thực vật được Lô Vỹ thì chắc ông nội sẽ không tha thứ cho mình. Hơn nữa Lý Tuyên Thạch cảm giác thực lực của Lô Vỹ cũng không kém mình nhiều lắm nên dứt khoát cúi đầu nhận thua. Người tới là khách, có nhận thua cũng không mất mặt gì, hơn nữa đều là người trong nhà.
- Ha ha! Hòa thôi, không ai thắng cả. Thế Trừng, ông đi Lâm Tuyền mua ít rượu ngon và thức ăn về đây, tối nay tôi uống vài chén với Tuyên Thạch, Vỹ Cường.
Lô Vỹ tuy trẻ nhưng rất hào sảng, không hề vênh váo mà tự nhận mình ngang tay với Lý Tuyên Thạch, quay đầu lại ra lệnh cho quản gia Lô Thế Trừng.
- Ai! Đáng tiếc lão Lý bị thương, nếu không thật đúng là muốn tỷ thí vật tay với lão nhân gia, có thua cũng là vinh dự.
Lô Vỹ thở dài nói, có chút buồn bã, nửa đời này Lý Viêm Đình chắc sẽ phải ngồi xe lăn rồi. Lúc trước Điêu Lục Thuận với thực lực tam đoạn đỉnh cấp đã dùng dao găm quân đội của Thụy Sĩ cắt đứt gân chân ông, trừ khi là có tiên thuật bằng không thì sẽ tàn phế suốt đời.
Anh hùng mạt lộ a!
- Ha hả! Không cần phải đi Lâm Tuyền, tôi đem rất nhiều thức ăn về đây, tối nay chúng ta thoải mái đi.
Diệp Phàm xoay xoay chiếc chìa khóa xe của Lô Vỹ, trong đầu thoáng hiện ý nghĩ nghịch ngợm.
Hắn cười tủm tỉm nói:
- Anh Lô, hay là chúng ta cũng làm một ván nhỉ?
- Anh......
Lô Vỹ nhìn chằm chằm Diệp Phàm vài giây rồi lắc đầu có vẻ khinh thường:
- Tôi biết anh ngon lành đấy, thậm chí đã từng giết người. Nhưng nói đến vật tay thì không được đâu! Không có hứng thú!
Gã vừa nói xong thì làm Lý Tuyên Thạch đang uống trà chút nữa thì sặc, thầm nghĩ công tử Lô cũng có lúc nhìn nhầm, đời đúng là khôn ba năm dại một giờ, anh Diệp không được thì ai còn được, ông nội mình Lý Viêm Đình vẫn luôn miệng khen là long phượng trong đám thanh niên. Tuy nhiên ngoài mặt Lý Tuyên Thạch vẫn im lặng không lên tiếng, thậm chí thấy
Lý Hoành Sơn vừa há miệng liền lừ mắt để gã không nói. Nguyên nhân bởi vì ngày đó gã vẫn chưa vật qua với Diệp Phàm, trong lòng vẫn không phục. Nếu như Diệp Phàm có thể vật một lần với Lô Vỹ thì sẽ biết được thực lực thật sự của hắn, có nhiều thứ nếu không biết tường tận e là cứ mãi khúc mắc ở trong lòng. Vốn Lý Tuyên Thạch luôn nghi ngờ ngày đó Diệp Phàm có thể vật ngang tay với ông nội mình là do may mắn, ông nội mình đã nhường cho hắn.
- Lô Vỹ! Đấu đi, em ủng hộ anh, đem tổ trưởng Diệp vật cho to đầu ra đi, khanh khách, xem còn trâu bò được nữa không.
Lan Điền Trúc chỉ e thiên hạ không loạn lập tức nhảy vào, bộ dạng giống như một cô bé tám tuổi, tuy nhiên hai ngọn núi trước ngực rung rinh làm cho người khác thần hồn điên đảo.
- Yêu tinh tác quái a! " Núi Đôi" có thể sánh được với em Xuân Hương đấy nhỉ, dường như còn rắn hơn, nếu như có thể cầm được vào tay......
Diệp Phàm liếc trộm thân hình bốc lửa của Lan Điền Trúc, cảm giác dưới thân nóng ran, vội vàng đánh mắt ra chỗ khác nếu không thì xấu hổ rồi.
- Lan đại tiểu thư đã đề nghị vậy thì tôi đùa vui với tổ trưởng Diệp một chút.
Lô Vỹ gật đầu ngay, ra oai trước mặt người đẹp là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà mọi đàn ông phải làm, cũng giống như đạo lý phụ nữ thì không thể im lặng vậy.
- Chơi là có thể, tuy nhiên cũng phải có tý vật chất mới được, các anh xem có đúng không?
Diệp Phàm lại xoay xoay chiếc chìa chìa khóa xe, cười quỷ dị.
- Đánh cuộc có tiền! Lô Vỹ, đánh với hắn đi, em cá là anh thắng.
Lan Điền Trúc hùa theo ngay, bộ ngực lại rung lên làm toàn bộ mấy đồ sắc lang trong điện vội vàng nhìn đi chỗ khác, có người thì vội vàng cúi xuống uống trà, có người thì dụi dụi mắt, có......
Nói trắng ra là sợ bị "Băng thiền" Lan Điền Trúc phát hiện ra mình là Trư Bát Giới làm khởi phát tính tình đại tiểu thư. Ngay cả Lô Vỹ cũng vội vàng nhìn đi chỗ khác
, thầm nghĩ:
- Đàn ông tốt không tranh với phụ nữ! Chọc không nổi thì trốn thôi.
- Cạch!
Ném chùm chìa khóa xe của Lô Vỹ lên bàn, Diệp Phàm cười nhạt nói:
- Như vậy đi! Tôi thích chiếc Mitshubishi đã cải tiến của anh. Nghe nói anh Lô còn có ba chiếc xe khác, anh là nhà giàu, không thiếu xe đi. Tôi là người nghèo, có một chiếc đã vui ngất trời. Vậy đi, nếu thắng thì chiếc xe này thuộc về tôi, anh Lô Vỹ còn phải gọi tôi một tiếng anh diệp. Tôi tuy tuổi còn nhỏ nhưng cứ thích làm lão Đại.
Diệp Phàm vừa nói xong thì tất cả mọi người trong điện đều há mồm trợn mắt.