- Đương nhiên, nếu lão Thiết còn có tiếng ở Báo Săn, anh trực tiếp xuất binh đến cứu Diệp Phàm đi, tin rằng mặc dù đến Tào Mộng Đức cũng chỉ giương mắt nhìn. Dù sao các anh cũng là tổ chức bí mật, mặc dù Tào Mộng Đức làm gì cũng suy xét, không vì họ hàng xa như Tào Chính Đức đi đắc tội với các anh.
- Vậy anh nói một chút xem phương pháp xử lý như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng sắc mặt nghiêm trọng đáng sợ, nếu Trấn Thang Thành thấy nhất định sẽ bị hù dọa.
- Trước tiên điều đình, nếu Tào Chính Đức vấn không chịu điều đình thì sẽ phiền toái. Việc này xem ra còn phải đợi tòa án quân sự.
Mặc dù là Tào Chính Đức đồng ý điều đình thì Diệp Phàm chỉ có thể nán lại quân khu Đức Bình, hơn nữa Tào Chính Đức sẽ đưa ra điều kiện không nhẹ. Tào Chính Đức có lòng tham vô đáy, nếu không cũng sẽ không vừa đến Đức Bình đã sinh sự.
Trấn Thang Thành hơi ngượng ngùng nói.
- Hừ, muốn Diệp Phàm nhận lỗi với Tào Chính Đức là không thể có. Lão Trấn, tôi cũng nói trước với anh, Tào Chính Đức tốt nhất nếu có chuyển biến tốt hãy nhận, bằng không, đừng trách chúng tôi không khách khí.
Thiết Chiêm Hùng lạnh như băng hừ nói.
- Lão Thiết, tôi cũng không có biện pháp. Tuy nhiên tôi sẽ cố gắng giúp đỡ Diệp Phàm một phen.
Trấn Thang Thành thật sự là buồn chết, thế là không nể mặt Thiết Chiêm Hùng nhưng Tào Mộng Đức giống như một tòa núi lớn đè trên đầu.
- Còn nữa, lão Trấn, tôi cũng không làm khó dễ anh, để tôi gọi cho Phó trưởng ban thường trực ban quân vụ Bộ tổng tham mưu, thiếu tướng Đinh Tam Căn quan hệ cũng khá tốt.
Thiết Chiêm Hùng nghĩ đến một người.
- Cũng được, Tướng quân Đinh cũng là người tốt.
Trấn Thang Thành không phủ nhận.
- Vậy thì tốt rồi, anh gọi điện thọai cho Tướng quân Đinh, nói chuyện của Diệp Phàm, xem ông ta nói thế nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Lão Thiết, việc này có liên quan sao, tướng quân Đinh là Phó trưởng thường trực ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu, việc nhỏ của phân quân khu Đức Bình còn phải để ông ta xử lý. Việc này, có cảm giác như dùng đại pháo đánh muỗi. Huống chi, việc này thực chất tướng quân Đinh hiểu được, Diệp Phàm có thể có phiền toái. Đến khi tướng quân Đinh xuống xử lý thì tài liệu cũng được báo cáo Quốc vụ viện, xem ra cuộc đời Diệp Phàm từ nay về sau….
Trấn Thang Thành chưa biết Thiết Chiêm Hùng nói có ý gì.
- Anh đừng lo việc khác, anh cứ gọi điện cho Tướng quân Đinh là được, xem ông ta nói thế nào. Việc này tôi không trách anh, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm là được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Trấn Thang Thành thấy Thiết Chiêm Hùng kiên trì như vậy, cũng hiểu được việc này có nhiều tế nhị, cũng gọi điện thọai cho tướng quân Đinh nói lại chuyện xảy ra ở Phân quân khu Đức Bình.
- Thang Thành, lập tức ra lệnh, bảo Tào Chính Đức thả người, lập tức thả người. Không được gây rối nữa, việc này cứ như vậy cho qua. Nếu Tào Chính Đức gây rối nữa, cậu có thể nói với y, tôi đang theo dõi việc này, nếu y gây rối nữa, đích thân Đinh Tam Căn tôi sẽ xuống xử lý, hừ
Đinh Tam Căn nói.
- Tướng quân, việc này chỉ sợ nhà họ Tào nghĩ khác, lão già kia không thể bỏ qua.
Trấn Thang Thành có chút khó xử, nói.
- Tào Mộng Đức phải không? Nếu ông ta ra mặt, cậu nói với ông ta tìm tôi là được. Tuy nhiên tôi tin là Tào Mộng Đức sẽ không ra mặt.
Việc này là Tào Chính Đức làm không đúng, định dùng khu huấn luyện mà sư đoàn chủ lực số 1 không dùng nữa, cố ý gây khó dễ cho việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm muốn đến bàn bạc một chút, còn ra tay tấn công, cuối cùng còn vây hãm, thậm chí còn dùng súng, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay y.
Tào Chính Đức ngang ngược không tìm đúng người, Diệp Phàm là ai, là quân vụ của tôi…Được rồi cứ như vậy đi, cậu lập tức hạ lệnh làm như vậy. Nghiêm cấm gây rối lần nữa, trấn an binh lính một chút.
Đinh Tam Căn thiếu chút nữa lộ ra nội tình của Diệp Phàm. Thật ra là Đinh Tam Căn cố ý.
Chính là muốn lộ một chút manh mối để Trấn Thang Thành đoán già đoán non. Mà Đinh Tam Căn cũng không để lộ hoàn toàn, cũng không định làm trái với kỷ luật của tổ chức.
Thân phận Phó trưởng ban quân vụ này, lúc mấu chốt Diệp Phàm người ta còn không để lộ, cho nên, Đinh Tam Căn cũng không để lộ.
Đinh Tam Căn thật ra cũng không biết thân phận thật sự của Diệp Phàm ở tổ đặc nhiệm A. Chỉ là đoàn mà thôi, bởi vì Triệu Bảo Cương có cẩn thận nói với ông ta, không thể để Diệp Phàm chịu thiệt, hơn nữa, thân phận bí mật…
Cho nên, Đinh Tam Căn đoán Diệp Phàm là một pho tượng thần nhỏ, có lẽ là con của một lãnh đạo nào đó… Nhà họ Tào nếu đoán được thân phận của Diệp Phàm xem ra sẽ không nói nữa.
Dù sao, Diệp Phàm mà là ngôi sao mới thì mọi thế lực đều phải thể hiện thiện chí. Mặc dù Diệp Phàm không hề có cái thân phận khác, chỉ nói đến bằng tuổi hắn đã là một Phó trưởng ban quân vụ, cũng đủ khiến cho mọi người ngạc nhiên.
Mà Đinh Tam Căn làm Phó trưởng ban thường trực ban Quân vụ, đương nhiên trong lòng cũng nghĩ đó là người một nhà. Tào Chính Đức bắt nạt người của ban Quân vụ không phải là ra oai với Đinh Tam Căn tôi sao?
Đương nhiên, Tào Mộng Đức đoán được thân phận của Diệp Phàm hay không cũng khó nói. Nếu không biết, để cho nhà họ Tào va chạm với nghé con Diệp Phàm cũng không sao. Đinh Tam Căn thật sự muốn nhìn thấy việc này xảy ra.
Phía sau Diệp Phàm, chắc chắn có chỗ dựa vững chắc, đây là Đinh Tam Căn nghĩ.
"Đinh Tam Căn nói vậy có ý gì, hình như Diệp Phàm có chức gì trong ban quân vụ…" Trấn Thang Thành suy nghĩ một hồi, đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Phàm đúng là nhân viên điều tra bí mật của Ban Quân vụ.
Điều tra viên này tuy cấp bậc không cao lắm, nhưng thường thường là do nhân vật số 1 của Ban quân vụ phụ trách.
Hơn nữa, tất cả đều là cán bộ quân đội cấp cao. Người như thế giống như là nhân vật bí mật của hoàng cung ngày xưa, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, có hay không Trấn Thang Thành cũng chỉ là phỏng đoán.
Trấn Thang Thành đang ngẩn ngơ, bình tĩnh lại mới gọi điện thoại sắp xếp một chút, lúc này tiếng điện thọai vang lên.
Trong điện thọai là tiếng của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh:
- Tư lệnh Trấn, Tào Chính Đức của phân quân khu Đức Bình công khai ngăn cản xây dựng quốc lộ Thiên Tường, đây chính là chân ngoài dài hơn chân trong, hi vọng cậu có thể điều đình một chút, nhất định phải đảm bảo an toàn cho đồng chí Diệp Phàm. Thiết Thác tôi nói lời không dễ nghe, nếu đồng chí Diệp Phàm bị thương tôi thay mặt Ủy ban kỷ luật tỉnh tìm chủ tịch Phượng để bắt Tào Chính Đức.
Thiết Thác nói rất nhẹ nhàng nhưng không mất đi uy lực, rất quyết đoán. Người như Thiết Thác muốn hạ quyết tâm bắt ai đó, Tào Chính Đức dù tránh trong quân đội cũng không thể.
Tào Chính Đức liêm khiết hay không, chính Trấn Thang Thành cũng không biết. Nếu như bị Thiết Thác theo dõi, mặc dù chỉ là một món lợi nhỏ, cũng bị ông ta cho thành việc lớn.
Vừa nói chuyện với Thiết Thác xong, Trưởng ban thư ký Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu cũng gọi điện thoại đến, ý tứ cũng không khác gì Thiết Thác, chỉ là hi vọng Trấn Thang Thành ra mặt điều đình, đảm bảo an toàn cho Diệp Phàm.
Không lâu sau, Tề Chấn Đào cũng quát:
- Lão Trấn, ngay lập tức thả Diệp Phàm, nếu không tôi mang công an đến tấn công Phân quân khu Đức Bình. Đừng tưởng súng công an không bằng súng quân đội, tôi nhiều người, trị cũng phải trị chết Tào Chính Đức.
- Đừng vội lão Tề, tôi ngay lập tức sắp xếp người.
Trấn Thang Thành biết tính tình Tề Chấn Đào. Cho nên cũng không chấp, tình cảm hai người vốn tốt.
- Lợi hại thật, mấy ủy viên thường vụ tỉnh ủy đều nói hộ thằng nhóc này, xem ra thật sự là có lai lịch,
Trấn Thang Thành đang thì thào tự nói vài câu, lập tức điện thoại cho chính ủy Trấn Đào Thanh nói:
- Đào Thanh, lập tức thả người, cậu lập tức cử vài người thân tín bảo vệ Diệp Phàm về lại bên chỗ chính quyền. Còn nữa, bảo Tào Chính Đức lập tức đến Quân khu tỉnh báo cáo tình hình.
- Tư lệnh Trấn, sao lại thế, Diệp Phàm đánh gãy sống lưng vài binh lính của chúng ta, sao có thể phải bảo vệ hắn?
Trấn Đào Thanh cố ý hỏi, đương nhiên cũng phải giả vờ giả vịt trước mặt sếp.
- Nói nhiều cái gì, lập tức thả người.
Trấn Thang Thành nói.
- Thật ra không cần lo lắng, sư đoàn trưởng Mã đã mang theo người đến phân quân khu, lão Mã nói là làm nhiệm vụ nhưng thực ra là che chở, Diệp Phàm hẳn không việc gì, tôi lập tức giải thích cùng tư lệnh Tào một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trấn Đào Thanh trong lòng thầm vui vẻ.
Nếu Tào Chính Đức vì việc này mà bị phạt thì Trần Đào Thanh mình không phải có thể ngồi lên ngai vàng Tư lệnh sao. Phải biết rằng, Tào Chính Đức là người cản đường thăng tiến của Trấn Đào Thanh nên trong lòng y âm thầm có kế sách.
Sư đoàn Trưởng Mã đến, thật ra là Diệp Phàm thả Tào Chính Đức, y xoa xoa cổ vừa bị bóp, vuốt năm dấu ngón tay, còn nước tiểu trên quần không kịp thay.
Nghe chỉ thị của Trấn Đào Thanh, Tào Chính Đức lập tức tím mặt quát:
- Không được, tại sao lại thả người, đánh người, làm bị thương mấy cán bộ Quân khu của tôi.
- Lão Tào, bình tĩnh một chút, tư lệnh Trấn đã có mệnh lệnh, không phải Trấn Đào Thanh tôi nói.
Trấn Đào Thanh cố ý nói to.
- Thúi lắm, tôi muốn đích thân nghe Tư lệnh Trấn nói mới tin.
Tào Chính Đức hăm hở lấy điện thoại, điện thoại vừa chuyển, Trấn Thang Thành lạnh lùng nói:
- Đồng chí Tào Chính Đức lập tức đến quân khu tỉnh báo cáo tình hình. Thả Diệp Phàm, không được gây rối nữa.
- Vì sao?
Tào Chính Đức ỷ vào có chỗ dựa là nhà họ Tào, hỏi lại.
- Không vì sao, đến Quân khu tỉnh nói sau.
- Tôi không đến, trước tiên bắt Diệp Phàm rồi nói sau.
Tào Chính Đức gầm lên trước mặt mấy người lính, quát:
- Lập tức bắt giữ, có gì tôi chịu trách nhiệm.
- Lão Tào, bình tĩnh một chút, từ từ nói chuyện.
Lúc đó sư đoàn trưởng Mã đứng lên, kéo Tào Chính Đức, nghe ông ta nói vậy đám lính đứng im. Thật ra có vài người hơi sợ Diệp Phàm.
Chỉ sợ hắn lại ra mấy quyền cước, làm mình gãy xương. Hơn nữa, nghe giọng của Trấn Đào Thanh xem ra lai lịch hắn không nhỏ. Tư lệnh quân khu Trấn cũng ra lệnh thả người. Người ta đánh người, cuối cùng đánh rắm cũng không có xui xẻo ở những người như con tép này.
Trấn Đào Thanh vội vàng báo cáo tình hình cho Trấn Thang Thành. Trấn Thang Thành hình như nổi giận, quát:
- Lập tức truyền đạt mệnh lệnh, áp giải Tào Chính Đức lên quân khu tỉnh, không nghe lời có phải không, tôi sẽ dùng quyền tư lệnh.
- Từ từ đã, mệnh lệnh của tư lệnh quân khu tỉnh, lập tức thả Diệp Phàm.
Trấn Đào Thanh chỉ vào mấy người lính nói:
- Tư lệnh Trấn ra lệnh, lập tức mời đồng chí Tào Chính Đức đến quân khu tỉnh báo cáo tình hình.
Mấy người lính không do dự chút nào, áp sát kèm Tào Chính Đức đi ra ngoài.
- Thằng ranh Diệp Phàm, tao không để mày yên. Muốn khu đất ấy, trừ phi Tào Chính Đức tao chết rồi, chết rồi, ha ha…
Tào Chính Đức bị mấy người lính mạnh mẽ kéo đi, vừa giãy dụa và quát.
- Tào Chính Đức, hôm nay trước mặt mọi người tôi chấp nhận lời nói của ông. Ông cứ chờ xem.
Diệp Phàm lạnh lùng nói vài câu, cùng Hạ Hải Vĩ dưới sự bảo vệ của mấy người phía sư đoàn trưởng Mã đi ra khỏi phân quân khu Đức Bình.
Trở lại Đức Bình, Diệp Phàm lập tức bị Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên gọi đi.
Sau khi hỏi rõ tình hình, hai lãnh đạo cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Thật lâu sau Trang Thế Thành mới nói:
- Xem ra Tào Chính Đức cố ý gây khó dễ, người này làm việc bỉ ổi, tốt xấu cũng là Ủy viên thường vụ Địa ủy, sao có thể chân ngoài dài hơn chân trong, ngang ngược ngăn trở. Việc này xem ra phải báo cáo với Tỉnh ủy, hi vọng Bí thư Quách có thể nói với quân ủy một chút vấn đề của đồng chí Tào Chính Đức. Về việc đồng chí này có tư tưởng tư lợi nghiêm trọng.
Trang Thế Thành nói xong, Lô Trần Thiên cũng gật đầu.
- Không vội, bí thư Trang, việc này cứ để tôi giải quyết, không cần thiết phải kinh động đến bí thư Quách, còn báo cáo lên quân ủy, không được tốt.
Diệp Phàm giọng kiên quyết nói.
- Cậu có biện pháp?
Lô Trần Thiên hỏi.
- Cháu cứ thử xem trước, cho cháu vài ngày, nếu không được sẽ báo cáo Bí Thư Quách.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cứ xử lý đi.
Trang Thế Thành gật đầu. Việc này nếu không cần báo cáo lên tỉnh đương nhiên là tốt, dù sao làm lớn chuyện hai bên đều không được tốt.
Diệp Phàm đi một mạch đến văn phòng, mặt đã tái mét, nghĩ một lát cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện thoại:
- Chủ tịch Triệu, chào ngài, tôi là Diệp Phàm.
- Hả, cậu sao lại gọi điện cho tôi? Ha ha, tôi lâu nay cho rằng cậu rất bận rộn, nghe nói lần trước vì chuyện quốc lộ Thiên Tường cậu đến Bắc Kinh, cũng không đến nhà chơi, có phải nhà tôi không đáng để cậu đến đúng không?
Triệu Bảo Cương nói giọng có vẻ như châm chọc cũng có vẻ như trêu chọc.
Diệp Phàm hiểu, trong lòng Triệu Bảo Cương có chút bực. Bởi vì lần trước Triệu Bảo Cương hướng mình thể hiện thành ý, mà mình không đến hỏi thăm ông ta, rõ ràng là không thoải mái.
- Không phải Chủ tịch Triệu, gần đây thật sự bận nhiều việc. Lần này muốn nhờ ngài một việc, trước kia cha ngài đã nói ở Quân ủy là cho tôi một lời hứa, tôi hiện tại đến tìm chính là vì lời hứa này.
Diệp Phàm kiên trì nói.
- Nói đi, cậu muốn gì?
Triệu Bảo Cương hừ nói.
- Trong vòng ba ngày bắt Phân quân khu Đức Bình tỉnh Nam Phúc Tào Chính Đức, tôi muốn y trọn đời không thể vươn lên.
Diệp Phàm hung hăng nói.
- Ừ.
Triệu Bảo Cương không nói lời thừa nào, lên tiếng rồi cúp điện thoại.
- Tào Chính Đức, anh thật sự phải khư khư cố chấp sao?
Trấn Thang Thành đập bàn quát.
- Việc này không thể thương lượng, không làm Diệp Phàm chết, tôi còn lăn lộn cái gì. Tư lệnh Trấn, đây là ân oán giữa tôi và Diệp Phàm, hi vọng ngài không nhúng tay.
Tào Chính Đức kiên quyết nói.
- Tốt, tốt lắm, Tào Chính Đức, tốt, anh muốn xử lý thì xử lý. Trấn Thang Thành có khuyên gì cũng vô dụng, tùy anh đi. Tuy nhiên Tào Chính Đức đừng làm hỏng phân quân khu Đức Bình là được, đến lúc mọi việc không thể gỡ ra đừng tìm tới tôi để nhờ giúp. Đến lúc đó anh cũng đừng trách Trấn Thang Thành tôi trở mặt, thấy chết mà không cứu.
Trấn Thang Thành vẻ mặt tức giận nói.
- Sẽ không có việc này, tôi sẽ tự xử lý tốt.
Tào Chính Đức nói xong bước ra khỏi phòng Trấn Thang Thành.
- Thiên Hạ, Diệp Phàm quá coi thường người khác, đơn giản là không coi nhà họ Tào chúng ta ra gì.
Tào Chính Đức nói trong điện thoại với Sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số quân khu Lam Kinh Tào Thiên Hạ.
- Một Cục trưởng nhỏ, có thể có nhiều sức mạnh sao, chẳng lẽ anh Chính Đức còn phải chịu bất bình sao?
Tào Thiên Hạ giọng thản nhiên, căn bản là không yên tâm về việc này.
- Trấn Thang Thành giúp đỡ hắn.
Tào Chính Đức hừ nói.
- Trấn Thang Thành? việc này hình như có chút lạ
Tào Thiên Hạ trong lòng có chút ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ thằng nhãi kia có lai lịch gì?
- Có cái rắm, cha mẹ tổ tông tám đời cũng không tìm ra một chức lãnh đạo huyện. Nghe nói quan hệ giữa hắn và binh đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn Thiết Chiêm Hùng trước kia không tồi. Trấn Thang Thành có thể là nể mặt Thiết Chiêm Hùng.
Tào Chính Đức nói.
- Ừ, thì ra thế, Thiết Chiêm Hùng thật ra là một người nổi tiếng. Tuy nhiên, trước đây khác, người này hiện là thứ trưởng xếp hạng cuối cùng của Bộ Công an, sau khi rời khỏi quân đội như cá không có nước, y còn có thể làm cái gì?
Tào Thiên Hạ thản nhiên nói.
- Có thể là giao tình cũ.
Tào Chính Đức cũng rất thoải mái nói.
- Yên tâm, Chính Đức, khu đất đó Sư đoàn chủ lực số chúng ta không gật đầu, không ai có thể lấy đi, kể cả thằng nhóc đó. Quốc lộ Thiên Tường phải thay đổi tuyến đường, đó là không thể, Giống như xây dựng lại quốc lộ núi Thiên Xa, ha ha…
Tào Thiên Hạ đắc ý mỉm cười.
- Ừ, chính là tôi muốn nói với anh một chút, phải giữ sườn núi Nguyệt Nga, ai tới cũng không cấp cho. Rõ ràng chúng ta nên cho người đi sửa sang một chút, giả như khu vực huấn luyện, đến lúc đó có thể từ từ đổ cho chúng. Về chuyện tiền nong để tôi nghĩ cách, không cần các anh ra một đồng,
Tào Chính Đức lại đưa ra ý tưởng.
- Được, tôi lập tức sắp xếp vài người xuống dưới đó, phối hợp với các anh, giả vờ một chút.
Tào Thiên Hạ cười nói, việc này không cần tiền mà có thể kiếm chuyện làm Tào Thiên Hạ vui vẻ. Hơn nữa, sân huấn luyện làm tốt cũng có phần công của mình.
- Còn một chuyện Chính Đức, nghe nói thằng nhãi ăn mày còn đòi ăn xôi gấc?
Tào Thiên Hạ khinh bỉ nói.
- Thiên, … Thiên Hạ, tôi chưa hiểu?
Tào Chính Đức chưa hiểu ý của Tào Thiên Hạ.
- Ngoài thằng ranh Diệp Phàm còn ai? Hừ
Tào Thiên Hạ hừ nói:
- Không ngờ lại để ý đến cháu ngoại tôi là Tống Trinh Dao, hắn cũng không nghĩ lại, với gia thế của hắn, sao có thể xứng với Trinh Dao của nhà họ Tào.
- Anh nói là con gái của Chủ tịch Tỉnh Tống, tiểu thư Trinh Dao?
Tào Chính Đức nghe xong, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ, nếu thằng nhóc này thật sự gặp phải phó Chủ tịch thường trực tỉnh Tống Sơ Kiệt, ông đây không cần ra tay.
- Ha ha...
Tào Thiên Hạ cười vang trên điện thoại.
- Diệp Phàm nhanh đến đây.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Anh Thiết lại ra tay nữa?
Diệp Phàm cười nói.
- Nào có nhanh như vậy?
Lâm Thiên Dân xem ra nghe thấy chút mùi vị gì đó hôm nay tới Nam Phúc kiểm tra, đương nhiên là các công trình. Có thể người này đến Đức Bình sẽ đi một vòng, trong khoảng thời gian này cậu bảo Hạ Hải Vĩ giữ gìn một chút, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ mà hỏng việc lớn.
Thiết Chiêm Hùng cẩn thận dặn dò:
- Chúng ta đừng nóng vội, bắt Lâm Thiên Dân là chuyện sớm hay muộn, cán bộ cấp bậc như y không phải muốn bắt thì bắt, không phải chỉ là một Chủ tịch thị trấn, cả nước cũng không phải nhiều.
- Em lập tức nói với gã ta một chút, không làm hỏng việc lớn.
Diệp Phàm nói.
- Còn nữa, những nhân viên theo dõi đều phải lui.
Thiết Chiêm Hùng nói, xem ra là rất cẩn thận:
- Tôi sẽ về Bắc Kinh buổi sáng, nếu không y sẽ nghi ngờ. Hễ là đến cán bộ cao cấp đến Đức Bình như Ủy ban kỷ luật Trung ương hay Bộ Công an hoặc viện kiểm sát tối cao thì y chắc chắn sẽ nghi ngờ.
- Chúng em sẽ cẩn thận, dù sao cũng là lễ mừng năm mới, thoải mái một chút rồi nói sau.
Diệp Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Chuyện Tào Chính Đức cậu cũng phải rộng lượng một chút đừng cùng y so đo nhiều. Nói thế nhưng y trải qua bài học lần này cũng sẽ kiềm chế một ít. Ở Địa ủy cậu có Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên đều ủng hộ, ở tỉnh có anh tôi và Tề Chấn Đào, y muốn bắt cậu cũng không có cách nào. Tuy nhiên, cậu phải đề phòng nhà họ Tào ở Bắc Kinh, tôi nghi ngờ việc này có bóng dáng của nhà họ Tào.
- Em biết, anh Thiết, nhà họ Tào nói không ủng hộ nhưng chắc chắn ngầm đồng ý hoặc dung túng. Sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số Quân khu Lam Kinh Tào Thiên Hạ chính là cậu của Tống Trinh Dao.
Chắc là nhà họ Tào thấy em có quan hệ tốt với Tống Trinh Dao, sợ em làm hỏng quan hệ thông gia giữa hai nhà Tào - Cố, chắc chắn sẽ nhân dịp này công kích em. Tuy nhiêm, đối với Tào Thiên Hạ em đã có sắp xếp, tin tưởng mai kia sẽ có kết luận.
Diệp Phàm vẻ mặt tàn nhẫn, trên mặt có lộ ra tia độc ác.
Diệp Phàm tuy là tâm tính lương thiện, lần này bị Tào Chính Đức làm cho tức giận, hơn nữa, trước khi đi đã nói, không chết không thể kết thúcc.
- Hả, ông em tìm Thủ trưởng Trấn?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
-Không cần tìm ông ấy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không phải là ông ấy thì là ai, ai có thể làm hỏng sự giúp đỡ của nhà họ Tào đối với Tào Chính Đức. Hiện tại đã không phải vấn đề giữa cậu và Tào Chính Đức mà đã là chuyện giữa cậu và nhà họ Tào ở Bắc Kinh.
Nếu Tào Chính Đức ngã xuống, sĩ diện của nhà họ Tào mất hơi lớn. Ngoài thủ trưởng Trấn, ai có khả năng đàn áp nhà họ Tào, đem xử lý Tào Chính Đức.
Hơn nữa, nhà họ Tào cũng không riêng gì nhà họ Tào, Tào Mộng Đức của Tào gia và Cố Thiên Long của Cố gia là một trong hai người cầm đầu Kinh phái Nam Viên.
Nếu đến trình độ phe phái, vậy thì cậu đối mặt là một tập đoàn chính trị khổng lồ. Mặc dù là thủ trưởng Tấn cũng phải đắn đo một chút. Dù sao một tập đoàn phe phái, không phải dễ dàng dàn xếp như vậy. Mọi mặt đều phải suy xét, thường thường đều là rút dây động rừng.
Thiết Chiêm Hùng cẩn thận giải thích nói. Y không muốn thấy Diệp Phàm như chim non bị nhà họ Tào làm hỏng.
Kinh phái Nam viên hệ thế lực quá lớn, ở khắp cả nước, hơn nữa, có người trong quân đội lẫn chính phủ. Hai nhà Tào - Cố chỉ là người cầm lái, trên thực tế còn có Lão Tam, Lão Tứ, Lão Ngũ. Những người này đều là quan lớn cấp bộ trưởng, sức mạnh cũng rất lớn, cũng không phải là người mà Diệp Phàm có thể chống lại.
Ví dụ như người vừa ngồi lên vị trí Phó thủ tướng Diệp Toàn Sâm, là một trong những người sẽ tiếp bước Cố Thiên Long thành người cầm lái Kinh phái Nam Viên.
Cố Thiên Long và Tào Mộng Đức đều già rồi, mấy tháng sau sẽ nghỉ. Đây là thời kỳ mà hai nhà Tào - Cố đều rất vội vàng trước khi hai ông cụ không còn đảm nhiệm chức vụ, tận lực sắp xếp một số chức vụ quan trọng.
Như nhà họ Tào, Tào Thiên Hạ được đề bạt làm Phó quân đoàn trưởng chính là chuyện mà ông cụ Tào Mộng Đức luôn muốn làm.
Bởi vì Tào Thiên Hạ muốn đến tập đoàn quân thứ hai hoặc là đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu đảm nhiệm Phó tư lệnh viên xếp hạng chót.