- Vật có ký hiệu đặc biệt mà bố cô để lại ở chỗ nào, là vật gì vậy? Việc này phải bảo mật, không được nói cho bất cứ người nào khác. Những cảnh sát hình sự kia cô cũng không được nói.
Diệp Phàm lôi Đổng Oanh Oang ra một góc nói nhỏ.
- Chính là con chim khắc đá ở trên giá.
Đổng Oanh Oang khàn khàn nói.
Diệp Phàm đi lại gần, nhân lúc không ai để ý liền cầm lấy con chim khắc đá đó cho vào trong túi.
- Cô Đổng, cô không thể ở đây được nữa, tôi tìm cho cô một chỗ an toàn có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không đi, nếu có chết cũng phải chết ở nhà của mình.
Đổng Oanh Oang đột nhiên kêu lên, ôm lấy chăn khóc lớn.
- Vậy cũng được, tôi bảo hai người cảnh sát bảo vệ cô.
Diệp Phàm gọi Cao Bình lại, bố trí hai người cảnh sát một nam một nữ bảo vệ Đổng Oanh Oang cả ngày. Ngoài ra, Diệp Phàm cũng đành gọi Trần Quân đến Ngư Đồng bí mật bảo vệ cho Đổng Oanh Oang.
Quay về Cục, Diệp Phàm ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm ngâm. Vụ thảm án còn chưa có manh mối gì, tết nhất không ngờ lại còn có người chết, đúng là chó cắn áo rách.
Chín giờ sáng, Diệp Phàm cố gắng ra vẻ tươi tỉnh, tiếp nhận 10 chiếc xe mới từ tay đoàn người đại diện của Tập đoàn Thái Mậu Hồng Công. Lúc đi những người đại diện này chỉ nói một câu:
- Hi vọng Diệp tiên sinh sau này sẽ không bán tượng đồng nữa, chủ tịch hội đồng quản trị Lâm có vẻ...
Người đại diện này không nói nửa sau của câu đó nữa, đương nhiên là để Diệp Phàm tự ngẫm nghĩ.
Diệp Phàm sau khi có chút ngạc nhiên liền cười chua chát.
10 giờ, Cao Bình đến báo cáo tình hình thẩm vấn Vương Đông.
Nói là Vương Đông có cung cấp chứng cứ chứng minh, bọn họ thực sự tới nhà Mai Mân chuẩn bị khám xét tìm vật chứng. Tình hình tài chính của tập đoàn Đế Đô Vương Triều có chút vấn đề, gần đây ngân hàng và một vài doanh nhân cũng phản ánh, tập đoàn này mấy năm gần đây phát triển nhanh như vậy, có người tố cáo là do Đổng Phương lợi dụng công ty để ngấm ngầm rửa tiền, mở công ty chỉ là cái cớ che mắt thiên hạ, mục đích thực sự là rửa tiền bẩn, tiền phần trăm Đổng Phương thu cũng rất cao.
- Bọn người Vương Đông có điều tra ra gì không?
- Anh ta nói đang điều tra thu thập chứng cứ, có nghi vấn rất lớn.
Cao Bình nói.
- Nghi vấn rất lớn, tôi còn nghi ngờ bọn chúng âm mưu giết người, sao lại có thể trùng hợp như vậy. Nửa đêm đi khám xét tìm chứng cứ, Mai Mân vừa chết không lâu, sau khi tôi nói rõ thân phận không hỏi đầu đuôi lập tức đòi bắt người, đánh toàn chỗ hiểm, trong việc này chắc chắn có gì đó mờ ám.
- Hơn nữa còn khăng khăng Đổng Oanh Oang là bạn gái tôi, thật là vớ vẩn. Động cơ của Vương Đông là gì, anh điều tra rõ cho tôi, tra rõ rồi tính tiếp.
Diệp Phàm hừ lạnh. Trên thực tế, Diệp Phàm cũng có chút không hài lòng với tên đội trưởng đội hình sự Cao Bình này, tốc độ đến quá chậm, có dấu hiệu cố ý đến chậm. Vụ thảm án này tình tiết ly kì, Diệp Phàm hiện tại không có người có thể tin tưởng ở Cục. Có lẽ, kẻ giấu mặt đằng sau vụ án này cũng có tai mắt ở trong Cục, người có năng lượng lớn như vậy, cài tai mắt chẳng khó khăn gì, hoặc dùng tiền mua chuộc một vài cán bộ cảnh sát ý chí không vững vàng cũng không phải là việc gì khó. Trước mê lực của đồng tiền, tất cả nhân nghĩa đạo đức đều có thể bị vứt bỏ.
- Vừa rồi Viện trưởng viện kiểm sát thành phố gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta thả vô điều kiện bọn người Vương Đông, việc này chỉ là sự hiểu nhầm.
Cao Bình có chút khó xử nói.
- Nghi vấn chưa được điều tra rõ sao có thể thả người được, đó là nghi vấn giết người.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm thấy dùng Cao Bình cũng rất không thoải mái, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, một Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật như mình mà lời nói cũng không có trọng lượng gì cả, lẽ ra phải chấp hành vô điều kiện mới phải.
- Vậy thì được, tôi sẽ tạm giam lại vậy.
Cao Bình gật đầu, đang định bước ra thì có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phàm gọi mời vào.
Hai người bước vào, một người là Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban chính trị pháp luật Mã Bách Sinh, người kia Diệp Phàm không quen, dáng người gầy gầy.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi là Cố Khúc ở Viện kiểm sát.
Người đàn ông trung niên giơ tay tự giới thiệu.
- Ồ là Viện trưởng Cố, xin chào.
Diệp Phàm gật đầu chào.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi tới đòi người. Ở Viện không thể thiếu Vương Đông được, tuy hiện tại đang là nghỉ tết, nhưng Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng chúng tôi quá bận, việc tối hôm qua hoàn toàn là hiểu nhầm, Vương Đông có chút lỗ mãng, có chỗ chưa thỏa đáng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.
Cố Khúc tuy nói rất khách khí, nhưng thực ra trong lòng lại không phục.
- Xin lỗi thì không cần, đều là vì công việc cả. Nhưng Vương Đông có nghi vấn rất lớn, khi Cục công an chưa điều tra ra thì chưa thể thả được, mong Viện trưởng Cố thông cảm cho.
Diệp Phàm cũng rất khách khí trả lời Cố Khúc.
Cố Khúc tuy danh nghĩa là cấp dưới của mình, nhưng cũng có chức vụ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa hệ thống kiểm sát làm việc rất độc lập.
Ngay cả kinh phí như tiền lương chẳng hạn cũng đều do cấp trên trực tiếp rót xuống, không có quan hệ gì tới chính quyền địa phương. Cho nên Viện kiểm sát với tư cách là cơ quan đốc thúc giám sát, hoạt động còn độc lập hơn so với Cục công an và tòa án.
Do vậy, Diệp Phàm danh nghĩa là lãnh đạo của Cố Khúc, nhưng Cố Khúc lại chẳng coi hắn ra gì cả.
- Chủ nhiệm Diệp, Viện kiểm sát làm việc bình thường, chẳng qua ngẫu nhiên gặp phải vụ án giết người, hơn nữa sau khi đến hiện trường thì Mai Mân đã bị hại, hơn nữa, lúc đó anh cũng có mặt ở đó, Mai Mân sao có thể là do Vương Đông đem người giết được. Ngoài ra lúc vụ án xảy ra anh cũng có mặt ở đó, anh cứ đòi bắt người như vậy, có vẻ đang cố ý làm khó.
- Tôi cũng có mặt ở hiện trường, nhưng nếu viện kiểm sát mà đến khám xét phòng của Mai Mân thì sao phải lén lút như sát thủ như vậy, mặc áo đen sì, căn bản là không đúng trình tự, bắt người lung tung. Nếu các anh đã đến khám xét, sao không mặc trang phục công tác.
Diệp Phàm hừ lạnh, Mã Bách Sinh thản nhiên ngồi hút thuốc xem trò vui.
- Đây là yêu cầu công việc, có lúc sợ đánh rắn động cỏ nên phải làm như vậy, việc này cũng bình thường, công an các anh phá án chẳng phải cũng thường xuyên mặc thường phục sao?
Cố Khúc miệng lưỡi cũng không tầm thường.
- Chuyện quần áo tôi cũng không nói nữa, nhưng đến có chút đột ngột, khi tôi nói rõ thân phận, Đổng Oanh Oang chứng thực rồi Vương Đông vẫn muốn ra tay bắt người, hơn nữa ra tay cũng rất thâm độc, nếu không phải tôi có chút võ nghệ thì có lẽ đã bị trọng thương rồi. Hơn nữa bọn họ bịa đặt lý do, lẽ nào đó cũng là tác phong làm việc của Viện kiểm sát hay sao? Nếu thực sự như vậy thì tôi không khỏi nghi ngờ một vài đồng chí ở Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng có vấn đề về tư tưởng, hoặc tư tưởng chỉ đạo của lãnh đạo đã chệch hướng.
Diệp Phàm nói năng rất sắc bén, lợi dụng ưu thế lãnh đạo khiến Cố Khúc không thể nói được câu gì nữa, vẻ mặt rất không tự nhiên, đương nhiên trong lòng rất phẫn nộ. Nhưng Diệp Phàm là lãnh đạo của ông ta, ít nhất về danh nghĩa thì là như vậy.
- Hừ, Bí thư Diệp, tôi nghe nói khi đám người Vương Đông vào thì anh đang trói Đổng Oanh Oang lại, hơn nữa, Mai Mân chết sau khi anh vào.
Cố Khúc lên giọng, ý tứ rất rõ ràng.
- Ha ha, các anh mà nghi ngờ thì có thể điều tra, có cần phải xích tôi lại lôi về Viện kiểm sát thẩm vấn không?
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Anh Cố, tôi có nghe qua câu thế này, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, ha ha. Huống hồ, Viện kiểm sát các anh có quyền giám sát đôn đốc mà, đừng quên rằng quốc gia đã cho các anh quyền lợi chính đáng này
Lúc này, Mã Bách Sinh đang ngồi hút thuốc trên sô pha đột nhiên nói một câu, đương nhiên là có ý châm dầu vào lửa.
- Ý của Chủ nhiệm Diệp là không thả người?
Cố Khúc không thèm để ý đến Mã Bách Sinh, biết là tên này cũng chẳng có ý tốt gì, để ý đến lời hắn nói thì chỉ có thiệt thân.
- Điều tra rõ ràng xong rồi sẽ thả, việc này không thương lượng gì nữa, các anh đi đi, tôi còn bận việc. Ngoài ra, phô tô một bản các tài liệu liên quan tới tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều mà Vương Đông đang điều ra gửi cho tôi, tôi muốn đích thân xem xem rốt cuộc là tài liệu gì mà khiến Vương Đông nửa đêm phải đi khám xét Đổng gia, tài liệu có đầy đủ hay không, chứng cứ có xác đáng hay không.
Người của Đổng gia chết rồi, Cục công an thành phố đang điều tra, cũng rất cần tài liệu của Vương Đông. Hơn nữa, Vương Đông trước đó đã ẩn nấp quanh biệt thự của Đổng gia, bọn họ nhìn thấy tôi và Đổng Oanh Oang đi vào.
Nếu đã nhìn thấy tôi, đương nhiên có thể nhìn thấy kẻ giết người. Tôi không tin mười sáu con mắt của tám đồng chí ở Viện kiểm sát các anh mà không nhìn thấy dấu tích gì của kẻ giết người. Lẽ nào người đó biết độn thổ.
Hơn nữa, lãnh đạo Bộ công an và lãnh đạo tỉnh ủy cũng rất quan tâm, vụ thảm án 88 vô cùng quan trọng. Mọi vụ án khác đều phải nhường đường cho vụ thảm án này. Việc của Mai gia cũng rất có thể liên quan đến việc này, có thể là mắt xích đột phá trong vụ thảm án này.
Diệp Phàm xua tay, nói rất kiên quyết.
- Hừ, đồng chí Diệp Phàm, anh đang can thiệp vào công việc của Viện kiểm sát. Tôi sẽ phản ánh tình hình với lãnh đạo cấp trên. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cố Khúc hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh của Diệp Phàm:
- Tùy.
Biểu hiện đó của Cố Khúc khiến Diệp Phàm càng cảm thấy tấm lưới đó đang khép lại, vì sao đường đường là Viện trưởng viện kiểm sát như Cố Khúc lại phải vội vàng đến đòi người, lẽ nào trên người Vương Đông có bí mật không thể nói ra được, bọn họ không dám để Vương Đông ở lâu tại Cục công an.
Hơn nữa việc tối qua Cố Khúc biết rõ như vậy, ông ta lại không hề có mặt tại hiện trường, các phương tiện liên lạc của đám người Vương Đông đều bị Cục công an tịch thu hết, Cố Khúc sao lại biết cụ thể như vậy, ngay cả những gì mình nói ông ta cũng biết rõ.
Kết hợp những việc này lại, Diệp Phàm đã có một phán đoán rõ nét, đó chính là trong Cục công an thành phố có tai mắt của Cố Khúc.
Phải mượn người từ trên Sở rồi, nhân viên ở Cục công an thành phố Ngư Đồng quá phức tạp, căn bản không thể tin được. Cứ thế này có lẽ không thể phá được thảm án 88.
Diệp Phàm còn nghĩ sâu xa hơn, có lẽ trong Cục đã có tai mắt của kẻ đứng đằng sau vụ án 88, một chút tin tức đều bị lọt ra ngoài thì còn phá án kiểu gì nữa. Cục diện như vậy khiến mình rất bị động, hơn nữa đối phương lại ẩn mình trong bóng tối, mình căn bản không làm gì được.
Phải chuyển sang chủ động mới được.
Nhưng cho dù là cán bộ trên Sở công an tỉnh xuống thì cũng chưa chắc đã đáng tin.
Buổi chiều, Diệp Phàm đến Căn cứ Đại Hùng Sơn.
Tư lệnh căn cứ Đường Sâm cung kính dẫn Diệp Phàm vào trong văn phòng.
- Tư lệnh Đường, vụ thảm án có lẽ ông đã nghe qua rồi phải không?
Diệp Phàm không vòng vo hỏi thẳng.
- Đương nhiên có nghe nói, hơn nữa tôi cũng thấy rất lạ, rất nhiều chuyện trùng hợp cũng xảy ra thì không còn là sự trùng hợp nữa. Nghe nói tướng quân đang điều tra vụ án này, thời gian nửa năm thực sự cũng không nhiều, cần tôi phối hợp thế nào, xin ông cứ nói.
Đường Sâm rất thông minh, Diệp Phàm vừa đến ông ta đã đoán ra ngay.
- Ừ, hiện nay Cục công an Ngư Đồng khá lộn xộn, tôi vừa tới cũng không có tâm phúc gì, rất khó xoay xở, cho nên muốn mượn một vài quân nhân có khả năng trinh sát phá án phối hợp với tôi điều tra lấy chứng cứ, đương nhiên phải chú ý bảo mật, các ông không cần ra mặt, âm thầm điều tra là được. Việc này đương nhiên là việc cá nhân, không cần báo cáo lên trên, coi như tôi nợ ông một cái ơn vậy.
Diệp Phàm cũng không khách sáo, nói thẳng.
- Sao lại nói vậy, có thể làm việc cho tướng quân là vinh hạnh của tôi. Hơn nữa, việc này cũng không thể coi là việc cá nhân, tướng quân cũng là một lòng vì quốc gia, có lẽ việc này còn liên quan đến an ninh quốc gia cũng nên. Căn cứ Đại Hùng Sơn bề ngoài thì là một cảng quân sự nhỏ, nhưng thực tế thì không phải, tầng hầm mới là khu vực trọng tâm cần bảo vệ, thủ trưởng xin đi theo tôi.
Đường Sâm nói xong liền mở cửa tủ quần áo trong phòng nghỉ ở bên trong. Vén quần áo sang một bên, ấn vào một tấm gỗ ở phía sau, không lâu sau thì xuất hiện một lối đi bí mật, sau khi Diệp Phàm đi vào thì lối đi đó lại tự động đóng lại, nhìn có vẻ như không có gì khác lạ cả. Thực ra cũng không khác mấy so với Căn cứ đảo Phi Ngư mà Diệp Phàm đã từng nhìn thấy. Lại đi qua mấy cánh cửa bí mật nữa, đều do Đường Sâm đi trước dẫn đường mở cửa, cuối cùng cả hai đi đến một chiếc thang máy, bước vào rồi thang máy chạy thẳng xuống.
Không lâu sau lại đến một đường thang cuốn đưa Diệp Phàm và Đường Sâm đi thẳng vào trong, có chút giống với thang cuốn vận chuyển hành lý ở trong sân bay.
Cuối cùng thì đến một cánh cửa lớn, lần này Đường Sâm dùng nhận dạng âm thông và vân tay, không lâu sau thì cánh cửa mở ra.
Lại xuất hiện một con đường vách đá.
- Tướng quân, đi vào trong là vào lòng núi rồi. Lúc trước Tổ đặc nhiệm chọn căn cứ Đại Hùng Sơn, chuyển nhân viên nòng cốt của đảo Phi Ngư sang đây là có mục đích cả. Bởi vì thứ nhất là vịnh ở căn cứ Đại Hùng Sơn rất tốt, bến cảng chỉ cần cải tạo một chút là tàu chiến hàng vạn tấn có thể ra vào dễ dàng. Hơn nữa cửa ra biển rất thích hợp, vào trong vịnh tránh bão, tránh vệ tinh giám sát đều rất có lợi. Quan trọng nhất là người của Tổ đặc nhiệm phát hiện ra một hang động tự nhiên trong núi Đại Hùng Sơn này, ở bên dưới có một con sông có thể dẫn trực tiếp ra biển sâu, đường đi kín đáo hơn nhiều so với đảo Phi Ngư. Cho nên sau khi cải tạo thì đã trở thành nơi trú đậu của tàu Thần Long M, tàu ngầm hiện đại nhất của ta hiện nay.
- Thần Long M đúng là niềm tự hào của chúng ta, nhưng rốt cuộc nó có tính năng ưu việt gì, cho đến nay tôi vẫn không biết gì cả. Lần trước chỉ thấy nó lặn được rất sâu, khó bị phát hiện. Tàu ngầm lớn như vậy mà lặn lên lặn xuống đều rất nhông, tiếng ồn cũng rất nhỏ, tàu ngầm cũng rất dài, bên trong có gần trăm quân nhân thường xuyên đóng quân có phải không. Ha ha.
Diệp Phàm mỉm cười.
- Đó chỉ là những biểu hiện cơ bản nhất của nó. Tướng quân nếu muốn xem tài liệu thì phải tới phòng bảo mật để xem. Còn nhân viên thì lần đi Nhật Bản thực hiện nhiệm vụ vẫn chưa đủ quân số, nếu đủ quân số thì lên tới gần người.
Đường Sâm có chút đắc ý nói.
- Không cần, tôi không có hứng thú với những thứ này.
Diệp Phàm xua tay, hai người đã đi vào đến lòng núi.
Cảnh tượng rất hoành tráng.
Bên trong rất rộng, phải rộng tới trăm mét, không biết dài bao nhiêu mét, không biết là dẫn tới đâu nữa, Diệp Phàm thậm chí còn nghĩ rằng quốc gia phải chăng đã đào thông cả lòng núi, dẫn đến một nơi nào đó.
- Chào thủ trưởng.
Vừa thấy Đường Sâm xuất hiện, quan binh đang làm việc trên cảng lập tức đứng nghiêm chào.
- Tất cả tập hợp, thủ trưởng nói chuyện.
Đường Sâm hô lớn, tiếng chuông vang rền, mấy trăm con người từ trong hang, từ trên các tầng, thậm chí từ dưới nước chui ra, xếp hàng nghiêm chỉnh, rất hiếu kỳ nhìn Đường Sâm, không biết thủ trưởng mà Đường Sâm nói là ai. Nếu là Diệp Phàm thì có đánh chết họ cũng không tin, sao có thể có chuyện đó được.
- Báo cáo thủ trưởng, thuyền trưởng Thần Long M Kim Chấn Đông đã tập hợp toàn thể thuyền viên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Một thượng tá cao lớn hướng về phía Đường Sâm hô lớn.
- Tướng quân, xin chỉ thị của ông.
Đường Sâm xoay người, hướng về phía Diệp Phàm giơ tay chào, hai tiếng "tướng quân" vừa hô lên, tất cả quan binh đều không kìm được sự bình tĩnh, có lẽ đã có mấy chục người hô "ồ" một cái.
- Im lặng!
Đường Sâm vội vàng hô lớn, trong động đột nhiên im phăng phắc nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, nghỉ!
Diệp Phàm hô, nhìn mọi người một cái, nói:
- Hôm nay tôi chỉ đến xem loanh quanh, không có nhiệm vụ đặc biệt gì cả. Mọi người ở dưới sâu hàng trăm mét thế này có vất vả không?
- Vì nhân dân phục vụ, bảo vệ tổ quốc, không vất vả.
Mấy trăm quan quân cùng hô lớn, thông âm chỉnh tề vang vọng.
- Hôm nay tôi đại diện quân ủy, đại diện tướng quân Trấn, hỏi thăm sức khỏe tất cả mọi người.
Diệp Phàm hô lớn.
- Tướng quân vất vả rồi.
Bọn họ cùng hô lớn, vẻ mặt rất hưng phấn.
- Mọi người vì quốc gia cam tâm ở nơi quông năm không ánh nắng thế này, mọi người vất vả rồi. là một quân nhân, bảo vệ tổ quốc là sứ mệnh thần thánh của nhân dân. Tư lệnh Tiền, hôm nay vui, tối nay thêm mấy món cho mọi người có được không? Ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- Dạ, tướng quân!
Đường Sâm cười nói.
Sau đó, Đường Sâm và thuyền trưởng Kim đưa Diệp Phàm đi thị sát căn cứ, đi đến đâu các quan binh đều vẻ mặt cung kính, hưng phấn hô lớn "xin chào tướng quân".
Diệp Phàm lúc này cũng thấy trong lòng chấn động, tuy không muốn phát triển trong quân đội nhưng không khí này vẫn rất tự hào.
Còn về việc bảo mật thân phận của mình, Diệp Phàm không có chút lo lắng, có thể ở đây thì đều là lực lượng tinh nhuệ, là bộ đội bí mật của quốc gia, bọn họ có lẽ đều biết cái gì là bảo mật. Nơi đây chính là bí mật cao nhất của đất nước.
Đến nửa đêm Diệp Phàm quay trở lại bên trên căn cứ.
Đường Sâm cười, đưa cho Diệp Phàm một bản dông sách, cười nói:
- Tướng quân, mấy người này đều công tác ở những cơ quan trọng yếu ở thành phố Ngư Đồng và tỉnh Việt Đông, chỉ cần ông nói ám hiệu thì bọn họ sẽ hết sức phối hợp với ông.
Diệp Phàm cầm lấy nhìn lướt qua, đột nhiên sửng sốt.
Trong đó có Cục phó Cục công an thành phố Ngư Đồng Vỹ Minh Phi, Phó viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng An Hồng Thăng, Cục trưởng Cục an ninh quốc gia Văn Nhất Tiếu.
Khi nhìn thấy chức vụ của một người, Diệp Phàm đột nhiên cười nói:
- Chị Sở Nhâm Nhâm này hình như là Phó chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ thành phố Ngư Đồng, các ông đúng là ở đâu cũng có tai mắt nhỉ. Ngay cả Hội liên hiệp phụ nữ cũng không bỏ qua.
- Tướng quân, thực ra các đồng chí phụ nữ là các đồng chí chuyển tin tức có lợi nhất, thường thì những lời bên gối của bọn họ đều có thể truyền được đến tai chúng ta. Các đồng chí này đều là thành viên tổ chức ngoại vi của Tổ đặc nhiệm, bọn họ chỉ bí mật lấy cái dông bộ đội, nếu không có hành động lớn gì thì có lẽ cả đời bọn họ đều công tác, học tập, sinh hoạt như người bình thường. Đương nhiên, huấn luyện kỹ năng cần thiết thì vẫn phải có, hai năm huấn luyện một lần, đối với bọn họ cũng đều có rất nhiều ích lợi. Không ảnh hưởng gì đến công tác gia đình mà vẫn lấy hai phần lương, hơn nữa, lương Tổ đặc cần của chúng ta đưa cho họ cao hơn nhiều lương ngành nghề kia mà bọn họ nhận được. Đi làm nhiệm vụ còn có trợ cấp, đương nhiên, nhưng người này đều là ông tài chúng ta đã tuyển lựa kỹ lưỡng, về mặt kỷ luật hoàn toàn có thể tin cậy.
Đường Sâm cười nói.
- Có phải ở thành phố nào các ông đều bố trí những người này.
Diệp Phàm hỏi, có chút tò mò, lập tức xua tay nói:
- Thôi bỏ qua đi, đây là bí mật, tôi không nên hỏi.
- Đối với tướng quân thì Tổ đặc cần không có bí mật, còn về việc bố trí tai mắt, mỗi thành phố không thể đều có được, có nhiều tiền cũng không thể đủ chi trả nổi. Thành phố Ngư Đồng có căn cứ Đại Hùng Sơn, cho nên mười mấy năm trước đã bắt đầu bố trí. Ở những thành phố ven biển phát triển đều bố trí những người như vậy, nhưng số lượng không nhiều như vậy, việc bình thường chúng tôi đều giao cho cơ quan an ninh quốc gia xử ý. Cục tình báo quân sự cũng có bố trí người, người của Tổ đặc cần thực ra lại không nhiều lắm. Thực ra, trong tình hình đặc biệt, cơ quan an ninh quốc gia và Cục tình báo quân sự đều phải cung cấp tin tình báo chuẩn xác cho chúng ta. Cho nên, Tổ đặc cần chỉ chú trọng những việc trọng tâm nhất, những việc thông thường thì đều không quan tâm. Dù sao Tổ đặc nhiệm cũng là anh tài của quốc gia, không thể nào mọi mặt đều quan tâm tới được.
Đường Sâm giải thích, nhìn Diệp Phàm một cái rồi lại nói:
- Tôi đã trao đổi với bọn họ phối hợp hành động với ông, danh nghĩa là vụ thảm án được quốc gia chú ý, cho nên không để lộ thân phận thực sự của ông.
- Ừ, ông vất vả rồi, cảm ơn.
Diệp Phàm vỗ vai Đường Sâm, nói:
- Giơ tay ra.
Đường Sâm chợt sững người, rồi nhông chóng hiểu ra, đột nhiên trong lòng vui mừng, bởi trình độ Quốc thuật là một trong những chỉ tiêu quan trọng khi kiểm tra của Tổ đặc nhiệm, trình độ quốc thuật chưa đạt thì khó mà có thể nâng hàm nâng cấp trong Tổ đặc nhiệm. Cho nên Đường Sâm không chút do dự, lập tức giơ tay phải ra, Diệp Phàm vận khí kiểm tra rồi nói:
- Ông đã đạt đến ngũ đẳng giai đoạn thứ hai rồi, có muốn đột phá lên tầng thứ ba không?
- Có!
Đường Sâm đáp không chút do dự, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Thuộc hạ dừng ở ngũ đẳng tầng thứ hai đã hai năm rồi, muốn đột phá lên tầng thứ ba nhưng không biết tại sao không thể được.
Đường Sâm có chút buồn phiền.
- Vận khí, đột phá.
Diệp Phàm đột nhiên hô lớn, dùng Hóa Âm Mê Thuật, Đường Sâm chợt chấn kinh, đột nhiên bị hô một cái, khí kình đột nhiên tỏa ra. Diệp Phàm cũng vận khí vỗ lên người ông ta một cái. Khí tức vừa vặn toát ra thâm nhập vào kinh mạch của Đường Sâm, bốp một tiếng, Đường Sâm cảm thấy đầu óc ong ong, lập tức bật người lên, lao ra cánh rừng bên ngoài ra sức đấm đá. Nửa tiếng sau Đường Sâm quay lại, cung kính hướng về phía Diệp Phàm, cung kính cúi chào như kiểu thuộc hạ bái kiến cao thủ thời cổ đại, nói:
- Cám ơn tướng quân, vấn đề phiền nhiễu tôi hai năm qua đã được giải quyết, cảm ơn.
- Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn. Đáng tiếc, nếu có thể phối hợp với thuốc thì có thể đột phá lên tầng thứ năm, nhưng bây giờ đã hết thuốc rồi. Nếu không mấy năm nữa ông sẽ có thể đột phá lên lục đẳng. Không vội, cứ bình tĩnh, công phu càng chắc chắn.
Diệp Phàm an ủi.