Diệp Phàm xua tay.
- Tôi cũng không muốn về Bắc Kinh nữa, cứ ở gian phòng Tổng thống này cũng được, ăn uống thỏa thích, thật là sung sướng.
Lang Phá Thiên dáng vẻ nghiêm túc, nhưng ăn nói lại chẳng ra gì cả.
Khiến người khác có cảm giác rất kỳ quái. Chu Khải thầm dè bỉu Lang Phá Thiên và Diệp Phàm, cảm thấy tính tính của mấy cao nhân này đều vô cùng kỳ quái, có lúc khiêm tốn như người bình thường, có lúc lại vô cùng cao ngạo, ngay cả sếp Trấn cũng còn dám mắng.
***
Trong biệt thự của Đỗ gia tại thành phố Phố Hải. Mấy người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách rộng rãi sang trọng, một người đàn ông trung niên vuốt vuốt râu, nói:
- Những lời của tay họ Diệp đó nói cũng nên suy nghĩ lắm, Tử Nguyệt, cháu có thể khẳng định hắn không nói dối chứ.
- Cái này, nếu là giả thì theo lý không thể sắp xếp hoàn hảo như vậy được, theo tình hình hiện nay thì Diệp Phàm hình như đang tán Tô Chi của Tô gia. Nhưng Phó Vỹ, con trai Phó Trường Ba hình như cũng thích Tô Chi, lúc cháu đi ra hai tên này đang sửng cổ với nhau ở đại sảnh, chắc chắn không phải đang diễn kịch. Phó gia và Tô gia còn muốn đuổi Diệp Phàm đi, lẽ nào Phó Trường Ba và Tô Bột Hậu cũng bị bọn chúng lôi đến cùng đóng kịch hay sao? Việc này sắp đặt quá chu đáo, tự nhiên tới mức khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Tử Nguyệt có vẻ chần chừ, liếc mắt nhìn chú hai Đỗ Cử Văn một cái, Đỗ Cử Văn được gọi là quân sư của Đỗ gia, rất nhiều việc của Đỗ gia đều do Đỗ Tử Nguyệt cùng Đỗ Cử Văn bàn bạc thực hiện. Còn Đỗ Tiếu Trạch, bố của Đỗ Tử Nguyệt đã chết sớm, Đỗ Phong thì lại phản bội mình, chỉ còn chú hai Đỗ Cử Văn và cô ba Đỗ Tuyết Mai. Đỗ Tuyết Mai đã được gả đi, chỉ được một món hồi môn rất lớn, cũng không có ảnh hưởng gì đối với Đỗ Tử Nguyệt. Chỉ có Đỗ Phong là tham lam, muốn đòi 4 phần sản nghiệp của Đỗ gia. Đỗ Tử Nguyệt là con trai của con trưởng của Đỗ gia, đương nhiên là không chịu.
- Ừ, có chút kỳ lạ, Tô Bột Hậu và Phó Trường Hải chắc không phải đang diễn trò, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn.
Đỗ Tử Văn như đang nghĩ gì, gật đầu nói.
- Sợ cái gì, thiếu gia, để tôi đi bắt tên họ Diệp đó là xong, một tên quan cỏn con có thể làm được gì chứ. Hỏi xong dọa dẫm một tí, đảm bảo hắn tè ra quần.
Lúc này, thủ lĩnh của tứ đại cao thủ của Đỗ Tử Nguyệt, Vương Triều lên tiếng.
- Bắt, mày nghĩ là thân thủ của mày đến đâu, hừ.
Đỗ Tử Nguyệt liếc Vương Triều một cái, tên này thừa lòng trung thành nhưng lại thiếu một cái đầu, thân thủ không tồi, đã đạt đến ngũ đẳng, nhưng lại chẳng có đầu óc gì.
- Ha ha, đương nhiên không thể so với thiếu gia được, nhưng tên Diệp Phàm đó chẳng phải chỉ là một quan chức nhỏ hay sao, lại chẳng phải cảnh sát đặc nhiệm gì, có thể có thân thủ gì chứ.
Vương Triều dáng vẻ không phục.
- Hắn đương nhiên không đáng lo, cho dù là quan chức cấp Thứ trưởng, chúng ta cũng chẳng coi ra gì, nhưng bên cạnh hắn có một người tên là Lang Phá Thiên, người này thân thủ có lẽ không tồi, nhưng đây vẫn chưa phải chỗ đáng ngại nhất, đáng ngại nhất chính là thân phận của hắn có chút đặc biệt.
Đỗ Tử Nguyệt nhíu mày nói.
- Thân phận gì?
Đỗ Cử Văn hỏi.
- Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương.
Đỗ Tử Nguyệt dáng vẻ nghiêm trọng nói, đám người bọn Vương Triều không có cảm giác gì, chỉ có Đỗ Cử Văn là nhíu mày lại.
- Một Cục trưởng thì có gì ghê gớm.
Vương Triều bất mãn lên tiếng.
- Mày đúng là thằng ngu, một Cục trưởng đương nhiên không có gì đáng sợ, nhưng hắn lại không giống những Cục trưởng bình thường khác. Cục cảnh vệ trung ương làm gì mày có biết không?
Đỗ Cử Văn còn ra vẻ thần bí liếc bốn người bọn Vương Triều một cái, rồi mới nói tiếp:
- Người ta bảo vệ chín ông lãnh đạo thường vụ Bộ chính trị, không có chút thân thủ nhất định không thể leo lên vị trí đó được. Cho dù người này thân thủ có thể không cao lắm, nhưng thân phận quá ghê gớm, nếu hắn gặp phải chuyện gì, có lẽ Tổ đặc nhiệm A sẽ không để yên đâu. Chưa biết chừng người này còn là người của Tổ đặc nhiệm A, không thể coi thường.
- Tổ đặc nhiệm A?
Vương Triều không kìm được hỏi, liếc mắt nhìn Đỗ Tử Nguyệt một cái, thấy thiếu gia vẻ mặt cũng rất nhiêm túc, không nói gì cả.
Đành phải quay sang Đỗ Cử Văn nói:
- Nhị đương gia, cái Tổ A kia rốt cuộc lai lịch thế nào, sao chưa từng nghe đến vậy?
- Các anh đương nhiên chưa từng nghe đến, đó là tổ chức thần bí nhất của quốc gia, còn thần bí hơn cả Bộ an ninh quốc gia nữa. Nghe nói nhân viên không nhiều lắm, nhưng ai cũng là cao thủ, muốn vào được Tổ A, yêu cầu thấp nhất là phải có thân thủ như các anh.
Đỗ Cử Văn cười nói.
Đám người Vương Triều cuối cùng cũng có chút biến sắc, kêu lên:
- Thân thủ của chúng tôi tuy không thể so với thiếu gia, nhưng cũng là hàng hiếm có trên giang hồ. Nếu Tổ A kia có mấy chục người như chúng tôi thì thực lực thật là đáng sợ.
- Ha ha, Vương Triều, cậu hiểu sai rồi, tôi vừa nói yêu cầu thấp nhất chính là thân thủ như các cậu, nhưng lẽ nào người ta không còn cao thủ hay sao? Trung Quốc rộng lớn như vậy, người tài đầy rẫy, thân thủ của các cậu, nói thật, bắt nạt người bình thường còn được chứ so với cao thủ thực sự thì chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Đỗ Cử Văn đột nhiên làm ra vẻ hiểu biết, khiến đám người Vương Triều tuy bất mãn, nhưng biết người ta thân phận đặc biệt, cũng chỉ biết kìm nén trong lòng.
- Chú hai nói đúng, nghe nói trong Tổ A còn có siêu cao thủ bát đẳng, các anh nghĩ xem, siêu cao thủ như vậy mà ra tay thì hậu quả thế nào.
Đỗ Tử Nguyệt ve mặt bình tĩnh nói.
- Bát đẳng?
Bốn người đám Vương Triều mặt biến sắc, bọn chúng hiểu rõ, cho dù tất cả người của Đỗ gia cũng không thể đánh lại được một bát đẳng cao thủ. Tuy Đỗ Tử Nguyệt cũng đã là cao thủ thất đẳng tầng thứ hai, nhưng vẫn còn kém xa bát đẳng cao thủ.
- Cho nên, việc này phải tính toán kỹ lưỡng. Nhưng việc của tứ đệ chưa giải quyết xong thì như gai trên lưng, chỉ e hắn đột nhiên nhảy ra gây chuyện thì phiền phức to. Hơn nữa, sản nghiệp của Đỗ gia lớn, hắn trong chỗ tối, đột nhiên nhảy ra cho một đòn thì tổn thương cũng sẽ rất lớn.
Đỗ Cử Văn vẻ mặt lo lắng nói, liếc Đỗ Tử Nguyệt một cái, lại nói:
- Chưa biết chừng hắn còn ra nước ngoài mời cao thủ về, ở nước ngoài nghe nói có mấy tên sát thủ cao cấp, chỉ cần có tiền là sẵn sàng làm mọi việc, hơn nữa thân thủ của hắn cũng không tồi, trong Đỗ gia hiện nay chỉ có Tử Nguyệt có thể đấu được với hắn.
- Hai ngày, đợi thêm hai ngày. Lang Phá Thiên là Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, có lẽ không thể dời Bắc Kinh lâu được, dù sao sự an nguy của mấy vị lãnh đạo kia cũng quan trọng hơn nhiều so với việc đưa Diệp Phàm đi chơi.
Đỗ Tử Nguyệt hừ nói.
- Hai ngày sau mà hắn còn chưa đi thì làm thế nào, chỉ sợ sự việc có thay đổi, tứ đệ đột nhiên rời khỏi Thái Lan, chúng ta không tìm thấy được thì phiền toái to.
Đỗ Cử Văn nói.
- Hai ngày sau mà hắn còn chưa đi thì chúng ta tìm cách khác, nhất định sẽ có cách.
Đỗ Tử Nguyệt hừ lạnh, dụi mạnh tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Đám người Vương Triều biết, hành động này của thiếu gia có nghĩa ông ta sắp ra tay rồi, mà còn là ra độc thủ nữa.
***
-Tiên sinh, người của Đỗ gia tập trung trong phòng khách, hình như đang bàn tán cái gì đó. Sợ bọn họ phát hiện nên tôi không dám lại gần quá, không nghe thấy gì.
- Bác Trần, không cần lại gần, theo dõi từ xa là được. À, bác có phát hiện thấy điều gì đặc biệt khác không.
Diệp Phàm hỏi.
- Thạm thời không có.
Trần Khiếu Thiên nói xong gập điện thoại.
***
- Phó soái Diệp, đã xác định có ba người theo dõi các anh, bọn họ cũng thuê phòng ở khách sạn. Hai nam một nữ, tầm vóc trung bình.
Tổ đặc nhiệm số 7 gọi là Tổ giám sát, chuyên xử lý các việc nội bộ, thủ trưởng tên là Đới Thành. Thực ra mọi người đều không biết, người bình thường vẻ mặt nghiêm túc, nhìn như không có chút thân thủ gì này thực ra đã đạt tới trình độ thất đẳng, cũng là cao thủ hàng đầu trong Tổ đặc nhiệm A. Tổ giám sát chịu hai tầng quản lý, vừa chịu sự điều động của Trấn Đông Hải, lại là cơ quan chuyên môn do Bộ chính trị điều đi giám sát hoạt động của Tổ đặc nhiệm A. Chỉ khi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không đủ nhân sự, Trấn Đông Hải mới có thể điều động bọn họ hỗ trợ, những lúc khác thì không được quyền can thiệp vào công tác của Tổ giám sát. Cho dù là nhân viên, tiền lương, kinh phí hoạt động Tổ giám sát cũng hoàn toàn tách khỏi Tổ đặc nhiệm A, do vậy Đới Thành mới có thể yên tâm tiến hành giám sát, bởi tiền trong túi mình, quyền độc lập cũng lớn hơn không ít.
Nhưng khi chấp hành nhiệm vụ, mục tiêu của bọn họ đều là đương đầu với các đối thủ có nguy hại cho an ninh quốc gia. Do vậy, việc của Đỗ gia lần này Đới Thành cũng rất vui vẻ tham gia, hỗ trợ Diệp Phàm thực hiện nhiệm vụ có chút cá nhân này.
- Ừ, chỉ cần theo dõi, không được rút dây động rừng.
Diệp Phàm nói.
- Rõ.
Đới Thành đáp, bố trí người theo sát. Tuy cấp bậc thực sự của Đới Thành còn cao hơn cả Diệp Phàm, nhưng người phụ trách hành động lần này là Diệp Phàm, do vậy Đới Thành tạm thời cũng là thuộc hạ của Diệp Phàm.
***
Nửa đêm điện thoại lại vang lên, giọng nói mềm mại của Mai Phán Nhi truyền tới:
- Tôi ở khách sạn Thiên Thủy.
- Ha ha, ngủ ngon không?
Diệp Phàm cười gượng, cảm giác nóng cả người. Nhưng đang là thời khắc đặc biệt, các bên đều theo dõi chặt, Diệp Phàm đương nhiên không dám mạo muội, chỉ e mang lại phiền toái cho Mai Phán Nhi.
- Không ngủ được.
Mai Phán Nhi có chút bất mãn câu trả lời của Diệp Phàm, hừ nói.
- Vậy, nếu không ngủ được thì uống một viên thuốc ngủ cũng được.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi có việc cần cậu giúp.
Mai Phán Nhi đột nhiên nói.
- Bây giờ quá muộn rồi, ngày mai đi.
Diệp Phàm trong lòng căng thẳng, nói.
- Sau này đừng tìm tôi nữa, hừ.
Mai Phán Nhi tức giận dập điện thoại.
- Ôi!
Diệp Phàm cười khổ lắc đầu.
***
- Đỗ gia còn có cao thủ nào khác vẫn đang ẩn mình không?
Trong một phòng đóng kín của gian phòng Tổng thống, Diệp Phàm liếc nhìn Đỗ Phong ở phía đối diện, hỏi.
- Chắc là không có, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy có cao thủ nào khác. Bố Đỗ Tử Nguyệt, cũng chính là đại ca của tôi trước kia là cao thủ thất đẳng tầng thứ ba, nhưng đã chết mấy năm rồi. Nghĩ lại năm xưa tôi và anh ta cùng nhau xông pha, cuối cùng mới ổn định được địa vị của Đỗ gia ở Phố Hải. Không ngờ vật đổi sao dời, Đỗ Phong tôi cuối cùng lại trôi nổi ra nỗi này. Huynh đệ trở mặt, cháu trai ám hại tôi. Đều là do tiền cả. Tôi cũng chỉ muốn lấy lại phần của tôi, gia sản của Đỗ gia mấy tỷ, đều do tôi và Đỗ Tiếu Trạch gây dựng nên. Dựa vào cái gì mà Đỗ Tử Nguyệt chẳng làm cái gì lại được chia bảy phần, còn anh hai Đỗ Cử Văn chẳng động chân động tay cũng được chia hai phần, còn tôi lại chỉ được một phần. Thật không công bằng.
Đỗ Phong vẻ mặt bất mãn, vô cùng tức giận.