- Viên Viên, Khuynh Thành và cô Trần, các cô ra ngoài trước tôi có việc muốn ở lại một mình.
Tôi muốn nói chuyện riêng với Tư lệnh Trần một chút.
Diệp Phàm cùng kiềm chế ý cười, lên tiếng.
- Không cần, chúng ta không có gì để nói cả.
Trần Khải Việt khoát tay áo.
Thực ra là ông ta trong lòng vẫn đang phản cảm việc Diệp Phàm được Mai Công Lượng nhà họ Mai nói giúp. Ông ta liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Nói thẳng ra thì cậu không có tư cách nói chuyện với tôi, chừng nào cậu đủ tư cách thì tới nói chuyện.
- Vậy thế này được gọi là có tư cách hay không ạ?
Diệp Phàm tức giận lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu.
Hắn đưa cho Trần Khải Việt.
Trần Khải Việt cầm lấy mở ra, lập tức khóe miệng của ông ta giật giật mấy cái.
Lập tức ông ta hừ, nói:
- Cậu quả thật là hoang đường, tài năng quá đấy.
Vừa nói đến đây, ông ta lập tức ngưng lời, quay sang bảo mấy người Kiều Viên Viên đi ra.
- Các cháu ra ngoài để bác nói chuyện với anh ta.
- Hoang đường hay không thì không đến lượt Tư lệnh Trần phê phán. Nhìn cho rõ đi, là do Thủ trưởng số 1 ký đấy.
Diệp Phàm nói với vẻ nghiêm túc.
Hắn quyết định sẽ chèn ép lão già kiêu ngạo này một chút, nếu không thì giống như cầm phải cái bánh nhân đậu không thích tí nào.
Tất cả các quan tướng được bổ nhiệm đều là do Thủ trưởng số 1 kí, sao có thể xem thường được.
Chẳng qua là tình thế vậy thôi. Chắc chắn là hai lão già Tần Chí và Tiền Phong Vân ngồi lê đôi mách.
Chắc muốn che mắt người trong thiên hạ.
Trần Khải Việt làm ra vẻ, ngay cả hai vị Phó chủ tịch Quân ủy ông ta cũng phê phán.
- Ít nhất thì tôi có quyền hỏi chuyện lữ đoàn quân thứ năm chứ Tư lệnh Trần?
Diệp Phàm không chút hoang mang thản nhiên đối đáp lại.
- Có quyền can dự nhưng chuyện lữ đoàn trưởng không tới phiên cậu đánh nhịp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trần Khải Việt lạnh lùng nói.
Ông ta hừ một tiếc rồi liếc xéo Diệp Phàm một cái.
- Việc chọn Lữ đoàn trưởng không tới phiên tôi đánh nhịp, tuy nhiên bản thân tôi là người được Ban Quân vụ - Bộ Tổng tham mưu cử đi điều tra.
Phó chủ nhiệm Tra phòng Điều tra quân khu các ngài muốn hợp thành loại tân binh cũng được gọi là lữ đoàn hỗn hợp.
Tình hình đó là hợp với phép tắc. Tập đoàn quân thứ năm hẳn là thuộc sự lãnh đạo của quân ủy Bộ tổng tham mưu.
Đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đương nhiên cậu có thể điều tra.
Trần Khải Việt thiếu chút nữa nghẹn giọng.
Lời nói đó được ông ta nói ra với vẻ cứng rắn.
- Ha ha, điều tra loại này thì để có được một tin tức nào đó có khi mất một ngày, có khi mất một tháng.
Có lẽ nếu muốn làm rõ tình trạng của lữ đoàn hỗn hợp thì có thể tới một năm, hai năm.
Nếu không có kết luận cuối cùng trước bản nhân thì các vị có thể hướng về phía Bộ tổng tham mưu đề nghị tạm dừng việc thành lập lữ đoàn hỗn hợp.
Hơn nữa không tất yếu việc thành lập lữ đoàn còn cần thiết và tôi tin là lãnh đạo Bộ tổng tham mưu cũng sẽ tôn trọng kết quả điều tra.
- Đề nghị của tôi xin Tư lệnh Trần xem xét.
Diệp Phàm cắt ngang.
- Cậu quả thực là đồ vô lại, định bắt chẹt tôi phải hướng về phía Quân vụ cảm ơn Bộ xây dựng.
Điều này phản ánh hành vi vô lại của cậu.
Trần Khải Việt chỉ vào Diệp Phàm hét lên.
May mắn thay phòng bệnh cách âm tốt, cũng giống như nhà hát nên bên ngoài căn bản là không nghe thấy.
- Việc này xin cứ tự nhiên. Tôi tin rằng Trưởng ban Tạ sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác. Huống chi ngài báo cáo.
Tình hình có cần phải điều tra hay không, có được chứng cớ chính xác không thì cứ điều tra sẽ rõ.
Lữ đoàn hỗn hợp đã thành lập được hơn một năm rưỡi. Đến lúc đó nếu tình hình có biến động mà việc này có thất bại thì ngài cũng đừng trách.
Người cố tình làm cho tình hình đó xảy ra là Tư lệnh Trần đó.
Diệp Phàm ngược lại không giận mà cảm thấy đây là một người ngay thẳng.
Người như vậy thì dễ đối phó, cho nên hắn càng trở nên bình tĩnh.
- Nếu không đồng ý mà cứ muốn phá việc này, cậu cứ thử làm xem có khả năng đó không.
Nếu muốn quấy rối cấp trên thì còn có lãnh đạo Bộ tổng tham mưu.
Ủy ban Quân ủy nói vậy thì cậu cũng không quên tôi đây là Ủy viên Quân ủy.
Nói chuyện cậu mà được thăng cấp thiếu tướng thì như là với thấu trời vậy.
Hơn nữa không phải Trần Khải Việt tôi khinh thường cậu, trong Ủy ban quân ủy cậu còn không có tư cách có được một vị trí nữa là.
Cơ hội khó mà có được, ha ha.
Tư lệnh Trần đột nhiên cười lớn.
Ông ta thản nhiên quét mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
Lão già này thật khó lường, chẳng lẽ vừa rồi ông ta giả vờ. Trong lòng Diệp Phàm âm thầm tự hỏi.
Nếu dùng biện pháp cứng rắn thì xem ra khó mà thành công được, dùng cách mềm mỏng thì lại càng không được.
Chuyện Công Lượng thất bại như thế nào phải nói chuyện với Mai Phán Nhi mới biết được.
- Thật ra Tư lệnh Trần hợp tác thì cả hai người cùng có lợi.
Mai Công Lượng cũng không phải là một người tài trí tầm thường. Ông ta có thực lực ngang sức với chức quan trong quân đội.
Ông ta sẽ không cứng nhắc đề cử đâu. Đương nhiên tôi cũng thừa nhận bản thân mình còn có chút vướng mắc.
Diệp Phàm nói.
- Nói như vậy thì cậu đúng là có lợi còn gì.
Lời này của cậu tôi không thể tin, tôi thấy cậu không thể nào từ Quân khu đến được.
Hợp tác thì cùng có lợi, lợi ở chỗ nào chứ?
Trần Khải Việt nhấp ngụm trà, nói với vẻ khinh miệt.
- Không phải là các ngài muốn biến việc thành lập Lữ đoàn hỗn hợp như là một thí nghiệm đấy chứ, có phải như vậy không?
Một lần nữa muốn thử huấn luyện như mấy đại quân khu làm vậy, nhìn là thấy ngay cũng giống như quân khu Lĩnh Nam.
Mọi người đều muốn nỗ lực phấn đấu phải không nào.
Tuy nhiên rốt cục đáp án cuối cùng như thế nào thì thật khó nói.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
- Nếu cậu đã biết như thế thì sao lại còn muốn dính vào loại binh chủng kiểu mới này chứ.
Đặc biệt quan trọng là loại thí nghiệm tân binh lần này có thể thành công.
Trần Khải Việt nói.
Giọng điệu ông ta rất hòa nhã, âm thanh cũng có vẻ như là đang tán chuyện gẫu.
- Tôi lần này đến cũng là vì giúp cho các ngài thử nghiệm điều mà các ngài muốn làm giống như Báo Săn.
Tuy nhiên chủ nhân Báo Săn có phải thay đổi hay không nào.
Diệp Phàm rất khéo léo. Hắn không nói thẳng là Tổ đặc nhiệm A thay đổi mà nói lái đi thành chủ nhân Báo Săn.
Trần Khải Việt vừa nghe thì hiểu ngay, ông ta liền gật đầu nói:
- Tôi thừa nhận quân tôi thua bọn họ.
Chính xác là không có đơn vị bộ đội nào có khả năng siêu việt như bọn họ.
- Tôi có thể nói với chủ nhân Báo Săn giúp các ngài hoàn thiện sân huấn luyện.
Diệp Phàm mở lời.
Hắn ra giá.
- Không thể nào, cậu không thể tác động đến bọn họ được. Tuyệt đối là không thể.
Mặc dù tôi nói thật là bọn họ có quyền hành nhưng không hề giống với bên quân đội.
Chuyện ở đó hẳn cậu cũng không rõ ràng lắm. Đầm nước sâu kia như đại dương mênh mông, người trẻ tuổi làm sao biết hết được.
Không biết thì đừng nói bừa, nên biết rằng cơm không thể ăn bậy, nói càng không thể nói bậy.
Càng không thể dễ dàng mở lời hứa hẹn.
Trần Khải Việt càng nói càng tiếp thêm sức mạnh cho Diệp Phàm.
Hắn vào thế.
- Ha ha, vừa rồi ngài cũng có thấy hai người phía sau tôi, vậy chính xác thì họ đang làm gì?
Là một lão tướng quân thì chắc chắn ngài rõ ràng điều này.
Diệp Phàm cười thoải mái.
Hắn đưa mắt thăm dò lão già này một cái.
- Đương nhiên tôi biết họ là người của Tổ đặc nhiệm A.
Trần Khải Việt nói.
- Ha ha, Thiết Chiêm Hùng trước ở Báo Săn, giờ xuất ngũ đang làm gì hẳn ông cũng có biết.
Diệp Phàm cười.
Hắn càng nói càng gần đến mục tiêu, tâm trạng càng trở nên hào hứng.
- Đương nhiên tôi biết rõ Thiết Chiêm Hùng, tuy lúc trước anh ta chỉ là một thiếu tướng nhưng rất khó cầu xin được anh ta.
Người này rất kiêu ngạo. Chẳng lẽ cậu có thể nói với anh ta để anh ta giúp chúng tôi ư.
Nếu làm được điều đó thì tôi đồng ý với việc Lữ trưởng.
Mắt Trần Khải Việt lóe sáng rồi chợt tắt.
Ông ta đang xúc động.
Dù sao Mai Công Lượng là người nhà họ Mai có nền tảng vững chắc nên Trần Khải Việt cũng đã có chút tin tưởng.
Ông ta quá khôn khéo. Huống chi đây cũng là làm ơn cho nhà họ Mai.
Tuy nói rằng Tư lệnh Trần không phải là người xu nịnh nhưng thuận nước dong thuyền thì cũng chẳng mất gì.
- Xong rồi nhé.
Diệp Phàm vỗ xe lăn cười.
- Làm sao có thể làm được.
Trần Khải Việt không hưởng ứng, căn bản ông ta không tin Diệp Phàm có thể tác động lên Thiết Chiêm Hùng.
Thôi cố gắng ra sức vì quân khu Lam Kinh. Trước kia trong cùng hệ thống quân đội ông ta còn không gặp được huống gì bây giờ người ta đã lên Bộ Công an rồi.
Ông ta dự đoán chắc sẽ càng không được.
- Anh Thiết gần đây có khỏe không?
Diệp Phàm trực tiếp gọi điện thoại.
- Thoải mái đến nỗi mong ngày nào cũng bận rộn. Mới đầu năm mà cậu em đã trốn vào bệnh viện rồi ư.
Mấy em y tá mát xa cho sướng nhỉ. Mọi chuyện năm ngoái đều gạt sang một bên rồi chứ gì.
Mấy ngày nay bận rộn quá. Đời này trời sinh ra mệnh khổ rồi.
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ một tiếng.
- Ha ha, cậu em này có việc muốn nhờ anh.
Diệp Phàm trực tiếp vào thẳng vấn đề của Trần Khải Việt.
Hắn liếc mắt thấy lão già này đã sớm nghe lỏm cuộc chuyện trò rồi.
- Có gì thì cứ nói thẳng đừng có mà lề mề. Chúng ta thì còn gì mà phải giữ kẽ chứ.
Cậu đã giúp tôi thu lời, tôi còn chưa cảm ơn cậu, hôm nay tôi chuẩn bị chuyển nhà.
Tôi định đãi tiệc. Đến lúc đó tôi cho người đến đón cậu, cậu đến chơi nhé, gọi cả Lang Phá Thiên đi luôn.
Cả Trương Hùng và Lý Long nữa.
Giọng nói của Thiết Chiêm Hùng có vẻ rất thân mật.
- Được ạ.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Em muốn hỏi về kế hoạch huấn luyện bên Báo Săn.
- Kế hoạch huấn luyện ở Báo Săn tôi phải mất nhiều năm mới thành công.
Thiết Chiêm Hùng thiếu chút nữa chửi đổng. Thằng nhãi này đúng là nhiều chuyện.
- Không có cách nào giúp em được ư. Em sẽ không nói với ai cả đâu.
Hơn nữa, chỉ cần sao chép quy trình huấn luyện của Báo Săn là được. Đương nhiên chỉ cần một nửa của kế hoạch huấn luyện của Báo Săn cũng tốt rồi. Công việc cụ thể bên này anh rảnh thì đi chỉ đạo một chút là được.
Được chiêu đãi rượu thịt rồi được mát xa cũng không thành vấn đề.
Kể cả có muốn cầm phong bao cũng thoải mái.
Diệp Phàm gượng cười một tiếng.
- Kế hoạch ở Báo Săn, bây giờ tôi đã đi khỏi không mang theo cùng. Hơn nữa, chuyện này trái với quy định, dễ phải ra tòa án quân sự lắm đó.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ chần chừ.
- Là việc thành lập sân huấn luyện quân đội mà chẳng lẽ cũng trái với pháp luật ư.
Huấn luyện được một đơn vị bộ đội tinh nhuệ không phải cũng có lợi cho quốc phòng hay sao mà lại gọi là phạm vào kỉ luật.
Chuyện đương nhiên là cơ mật, chỉ cần chúng ta giữ bí mật là được.
Diệp Phàm hừ một tiếng, nói.
- Kế hoạch thì chỉ cần đưa cho em, khi nào anh rảnh thì qua giúp một chút thôi.
Thiết Chiêm Hùng không do dự nữa, gã không từ chối được đành phải đồng ý.
- Thế nào Tư lệnh Trần, tôi có nói điêu không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Không thể tưởng được là cậu có quan hệ rộng như vậy, có thể tác động được cả Thiết Chiêm Hùng. Diệp tướng quân, sau này rảnh mời cậu tới quân khu Lam Kinh chơi, đây là danh thiếp của tôi, đến lúc đó chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được, ha ha.
Trần Khải Việt dường như nhất thời hứng chí lên, liền rút ngay danh thiếp ra đưa.
- Tư lệnh Trần, nói thật, tôi chỉ thích làm việc ở chính quyền, giới quân sự vẫn là bí mật đối với tôi, hơn nữa, thật ra tôi không muốn phát triển ở quân giới. Cho nên tôi xin ngài giữ bí mật giúp tôi một chút.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu mà, yên tâm đi.
Tư lệnh Trần gật đầu, trong lòng hơi ngạc nhiên. Ông ta trầm ngâm rồi lập tức nói thêm:
- Buổi tối nghe nói là tiệc mừng chuyển nhà của Thứ trưởng Thiết.
- Vâng, không biết là Tư lệnh Trần tiện không, nếu được thì mời cùng đi với tôi.
Diệp Phàm giật mình, thay Thiết Chiêm Hùng mời ông ta.
Hắn biết Trần Khải Việt hỏi như vậy là có thâm ý, ông ta muốn liên hệ với Thiết Chiêm Hùng một chút, cũng để trao đổi chuyện huấn luyện quân sự. Dù sao, trong mấy đại quân khu thì thấy ngay là ai cũng muốn nỗ lực vươn lên hàng đầu.
- Chuyện này, tiện thì tiện nhưng chỉ sợ không ổn.
Trần Khải Việt thản nhiên nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm biết rằng lão già này còn tự kiềm chế, hắn nghĩ chắc là còn phải đợi Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại mới được, chứ chắc không có vấn đề gì lớn.
Sáu giờ tối, Lang Phá Thiên tới đón Diệp Phàm. Nhìn thấy Lang Phá Thiên, khóe miệng Tư lệnh Trần không khỏi hơi run run. Ông ta lại nhìn Diệp Phàm, không biết trong lòng muốn gì.
Chắc là ông ta biết lai lịch của Lang Phá Thiên. Bởi vì lúc trước Thiết Chiêm Hùng gọi điện mời Trần Khải Việt, lão già này liền như con lừa xuống sườn núi, đồng ý tối nay cùng đi.
Xe vừa mới ra đến cổng bệnh viện thì Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành không ngờ đồng thời hét to:
- Ủa, không phải xe của anh tôi đó sao? Sao lại ở đây?
Diệp Phàm đành phải nói với Lang Phá Thiên:
- Anh dừng lại cho họ gặp một lát.
Hắn mắng thầm trong lòng, sao lại trùng hợp thế này nhỉ, anh của hai cô lúc này đều xuất hiện ở cổng, đúng là giấu đầu hở đuôi.
- Diệp Phàm, tôi giới thiệu với anh một chút nhé. Anh tôi là Kiều Bá Quốc, bây giờ đang đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Phòng Đôn đốc Tỉnh ủy tỉnh Việt Đông, anh ấy cũng vừa mới xuống đây. Về sau các anh có thể thỉnh thoảng gặp nhau.
Kiều Viên Viên cười nói.
Kiều Báo Quốc dáng người cũng gần giống như Diệp Phàm, khuôn mặt béo hơn nhiều so với Kiều Viên Viên, thoạt nhìn thì có vẻ điềm đạm. Sau khi nghe Kiều Viên Viên giới thiệu, gã liền mở lời chào hỏi Diệp Phàm.
- Em sao lại đến đây mà chưa về nhà?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Em với anh Diệp cùng đến thăm một người bạn, anh có muốn đi không thì đi cùng luôn.
Anh Diệp, vậy có được không ạ?
Kiều Viên Viên dường như đang phối hợp đóng kịch với anh mình, cô tự bảo anh mình cùng đi rồi lại quay đầu hỏi Diệp Phàm.
- Cùng đi thì càng vui chứ sao.
Diệp Phàm trong lòng trầm lại, hắn cười nói.
- Được, nếu là bạn của em thì đi cùng cũng vui.
Kiều Báo Quốc gật đầu. Về phần Phượng Cương, anh của Phượng Khuynh Thành thì trước kia khi Diệp Phàm tới nhà họ Phượng cũng đã từng gặp nên cũng không cần giới thiệu lại.
Biết rằng hai cô gọi anh mình tới để biểu dương lực lượng nên Diệp Phàm đành phải đưa tất cả mọi người cùng đi.
Khách sạn họ đến là khách sạn vốn đã có tên tuổi lâu năm, tuy nhiên cũng được xây dựng mới lại, toàn bộ đều dựa trên những gì đặc sắc của Trung Hoa để làm nên một khách sạn năm sao.
Thiết Chiêm Hùng thuê cả một phòng lớn, bên trong có cả hàng ăn uống, cạnh đó còn có quán trà kiểu Trung Quốc. Thật ra, đó là một phòng riêng.
Bên trong là một chiếc bàn lớn dài khoảng ba mét, có thể ngồi được tầm hai lăm, hai sáu người. Khi bước vào, Diệp Phàm nhận thấy tất cả mọi người đều đang ngồi trên ghế uống trà nói chuyện phiếm, cả nam lẫn nữ đều có vẻ rất thảnh thơi.
Trong đó hắn có biết Trương Hùng, Lý Long và Quân đoàn trưởng Đằng Vân Khải, quân khu Bắc Kinh, còn những người khác thì hắn hoàn toàn không biết.
Tuy nhiên, nếu đã là khách Thiết Chiêm Hùng mời, hơn nữa cũng không nhiều lắm thì chắc chắn là những nhân vật cấp cao cả.
Thấy Tư lệnh Trần Khải Việt bước vào, Đằng Vân Khải sớm bước ra đón, vẻ mặt y tươi cười, y nói to:
- Không ngờ Tư lệnh Trần cũng tới.
Thấy Đằng Vân Khải nói như vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía đó. Thấy dáng vẻ của Đằng Vân Khải thì đúng là y có vẻ rất tôn kính Đại Tư lệnh quân khu. Đại Tư lệnh quân khu họ Trần cũng có tới ba bốn người, nhưng người này rốt cục có chức vụ gì thì mọi người cũng không biết rõ lắm.
- Ừ, chào Quân đoàn trưởng Đằng.
Trần Khải Việt thản nhiên gật gật đầu, trên mặt không hề tươi cười chút nào. Đằng Vân Khải cũng không so đo việc đó, y biết đó là bản tính của Trần Khải Việt rồi.
Sau đó, Triệu Quát cũng bước ra. Ở Bắc Kinh này thì tiếng tăm của Triệu Quát còn vang dội hơn cả Trần Khải Việt.
Vì dù sao Triệu Quát cũng là Phó tư lệnh viên thứ nhất Quân khu Bắc Kinh, thỉnh thoảng còn có thể lên cả TV nữa. Nhưng thật ra Trần Khải Việt thường ở Lam Kinh, trong quân đội thì biết ông ta nhưng ngoài quân đội không nhất thiết là có biết.
Thiết Chiêm Hùng chào hỏi rồi mời mọi người ngồi. Thiết Chiêm Hùng không nhường ai ngôi chủ vị, mà trong các vị quan khách thì vị trí quan trọng nhất đương nhiên là nhường cho Tư lệnh Trần ngồi, nhân vật quan trọng thứ hai chính là Trung tướng Triệu Quát.
Thái Phượng Tuyết, vợ của Thiết Chiêm Hùng mở lời đầu tiên:
- Ông Thiết à, nhanh mời người anh em thân thiết Diệp Phàm của ông một ly đi. Chúng ta may mắn mới được đón tiếp cậu ấy đấy.
Cô ta quay đầu lại phía Diệp Phàm cười nói:
- Vợ chồng tôi kính cậu một ly, sau này khi đến Bắc Kinh phải đến ngủ lại nhà chúng tôi đấy nhé, đừng ở khách sạn, lại sinh ra lãng phí.
Vừa nghe cô nói như vậy, ánh mắt của hai mươi mấy vị khách đang ngồi quanh bàn đều quay lại nhìn, họ đều cảm thấy kì lạ, không hiểu người thanh niên trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào mà đáng để cho vợ chồng Thiết Chiêm Hùng coi trọng đến như vậy?
- Điều đó là đương nhiên rồi, uống cốc này đi. Tuy nhiên, muốn ở lại nhà tôi thì thôi, Phượng Tuyết, em có khả năng còn không biết là nhà của chúng ta so với chỗ ở của cậu ấy không khác gì cái ổ chó.
Thiết Chiêm Hùng cười ha hả khiến cho Thái Phượng Tuyết liếc mắt xem thường, cô ta hừ nói:
- Ông Thiết, ông uống vào lại ăn nói hồ đồ rồi, nhà chúng ta thành ổ chó từ bao giờ chứ?
- Ha ha, làm chén nữa nào.
Thiết Chiêm Hùng cười gượng một tiếng, cảm thấy mình hơi lỡ miệng.
- Anh Thiết, chị dâu à, đáng lẽ em phải kính anh chị một ly trước mới đúng. Hôm nay anh chị là chủ nhà, có được nhà mới thì thật là phấn khởi, thằng em này cũng phấn khởi lắm. Anh Lang, anh Trương, anh Lý, còn có Tư lệnh Trần, Tư lệnh Triệu và các vị lãnh đạo ở đây, các vị nói có đúng không?
Diệp Phàm đứng lên khiêm tốn nói.
Hắn biết Thái Phượng Tuyết cố tình mở rộng mạng lưới quan hệ cho mình, các vị khách ngồi đây có tám phần đều có quan hệ với Thiết Chiêm Hùng, vậy nên hắn cũng nâng chính mình lên, gây ấn tượng cho mọi người. Trong lòng Diệp Phàm tất nhiên thầm cảm sự ủng hộ của chị dâu.
- Mọi người phải cùng làm một ly, cùng chúc mừng vợ chồng Chiêm Hùng nào, ha ha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Triệu Quát đưa ra đề nghị, mọi người liền cầm ly lên cụng.
Không khí trên bàn rất vui vẻ, mọi người chúc rượu nhau và thông qua đó cũng làm quen với nhau. Họ đều tự trao đổi danh thiếp. Mặc kệ thế nào thì trước mắt cứ quen biết cái đã, còn chuyện sau này có qua lại hay không thì tính sau.
Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành lúc này khá là hiền lành, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải Diệp Phàm. Họ cũng không nói gì, chỉ hơi mỉm cười e lệ, thỉnh thoảng nhấp ngụm rượu hồng. Còn về phần Diệp Phàm thì rượu hồng được đổi thành rượu đỏ, đó là do chủ ý của Kiều Viên Viên.
Cô chuyên cầm bình rượu đỏ, chỉ rót rượu cho Diệp Phàm. Phượng Khuynh Thành cũng cầm một bình rượu đỏ, một người bên trái, một người bên phải thay phiên nhau rót rượu cho Diệp Phàm. Có vẻ có chút kì lạ, Thiết Chiêm Hùng cũng có chút lo lắng, tuy nhiên cũng không tỏ vẻ ra ngoài.
Lúc này, Thiết Chiêm Hùng nói chuyện với Phó cục trưởng Ngô Giang, người này tuy cấp bậc chỉ là Phó giám đốc sở, nhưng bố y là Ngô Chính Phong, vốn là Bí thư Đảng ủy Công an ở thủ đô Bắc Kinh, kiêm Cục trưởng Công an, thẳng thắn mà nói thì tuy chỉ là cấp quan Giám đốc sở nhưng cấp Thứ trưởng còn phải kém một bậc.
Đương nhiên việc này như ván đã đóng thuyền nên Ngô Giang vẫn tự xem là mình hơi yếu thế.
Đáng nhẽ Thiết Chiêm Hùng mời Ngô Chính Phong nhưng ông ta bận việc đột xuất không đến được nên bảo con mình là Ngô Giang đến thay.
Thiết Chiêm Hùng cũng không nề hà gì việc đó. Tốt xấu gì thì người ta cũng là Cục trưởng Công an Thủ đô, quyền lực trên thực tế hơn hẳn một Thứ trưởng Bộ Công an như gã. Bởi vậy gã cũng đành đồng ý để con ông ta đến thay.
Ngô Giang khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Bình thường thì y cũng rất thích tìm kiếm phụ nữ, số phụ nữ mà y tán tỉnh không được một trung đội thì cũng được một nửa số đó rồi.
Hơn nữa, người này cũng luôn tự cao tự đại, cho rằng mình tốt nghiệp đại học ở nước ngoài về, nhưng thực ra đó chỉ là một trường đại học hạng ba chuyên lừa phỉnh tiền bạc người Trung Hoa mà thôi. Cho nên thằng nhãi này cứ cao không tới, thấp không xong, mãi mà vẫn chưa tìm được một nửa còn lại của mình.
Vừa rồi thấy Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành xuất hiện, y lập tức chú ý tới ngay. Hơn nữa y luôn thầm để ý đến Diệp Phàm. Sau khi nghe ngóng, gã mới biết được Diệp Phàm cũng chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Nhưng Diệp Phàm ở tỉnh thì căn bản không thể so sánh với vị trí hiện tại của y ở bộ Công an được. Hơn nữa y lại rất có gia thế. Thằng nhãi này lập tức trong lòng cảm thấy rất hưng phấn thể hiện ra mặt.
Ban đầu thì y còn nể mặt Thiết Chiêm Hùng, lại được cha mình dặn dò trước nên y còn nhịn. Giờ phút này gặp Kiều Viện Viện và Phượng Khuynh Thành, cả hai cô gái xinh đẹp một trái một phải đều tự nguyện hầu hạ Diệp Phàm, y ghen tức trong bụng, cố nhịn nhưng sau đó rốt cục lại không kìm được.
Thằng nhãi này đứng lên, nâng chén rượu, vẻ mặt tươi cười đi về phía Kiều Viên Viên, nói với giọng lễ phép:
- Chào cô, tôi tên là Ngô Giang, công tác ở bộ Công an, rất hân hạnh được làm quen với cô. Tôi mời cô một ly được không?
- Rất xin lỗi, tôi không biết uống rượu.
Kiều Viên Viên tỏ vẻ khách khí, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lắc đầu lễ phép từ chối.
- Thế này vậy, tôi một ly, cô nửa ly, được không?
Mặt Ngô Giang hơi đỏ lên, y chưa từng phải chịu cảnh này.
- Rất xin lỗi, phụ nữ uống rượu thì dễ bị lão hóa, đó là lời anh Diệp nói đấy ạ.
Kiều Viên Viên hơi nhíu mày, cô có vẻ hơi ghét người này nên định đem Diệp Phàm ra làm tấm lá chắn.
- Vậy thì thôi, xem ra cô rất nghe lời Bí thư Diệp.
Trên mặt Ngô Giang hiện lên vẻ lo lắng. Y lo rằng ở đây có nhiều vị tai to mặt lớn, nếu không hẳn y đã sớm trở mặt.
Thằng nhãi này chuyển sang phía bên phải Diệp Phàm, nghĩ bụng nếu cô gái này là bạn gái Diệp Phàm thì hẳn là không đi, dù sao cũng phải hành động tiếp mới được. Y liền mỉm cười nói:
- Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi là Ngô Giang, công tác ở Bộ Công an, cùng uống một ly nhé?
- Rất xin lỗi, tôi phải giữ gìn vóc dáng, anh Diệp nói con gái uống rượu thì sẽ bị béo phì, trông rất khó coi. Tôi không muốn bị béo phì, nếu anh Diệp không cần tới tôi nữa thì làm sao bây giờ?
Phượng Khuynh Thành cũng nói một câu với vẻ mặt lạnh như băng. Lập tức mọi ánh mắt trên bàn đều dồn về phía cô.
- Lại là anh Diệp, hai người là gì của anh ta chứ?
Rốt cục Ngô Giang không kìm nổi, liền đặt mạnh chén rượu lên bàn.
- Hai cô gái này có quan hệ gì với tôi thì cũng không có liên quan gì đến người anh em cả mà, ha ha. Hai chúng ta cùng uống vài chén nhé, tôi uống đỡ cho các cô ấy…
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, hắn liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, thầm nhủ nếu không phải là buổi tiệc chiêu đãi của anh Thiết thì mình đã sớm cho thằng này một cú đấm vỡ mũi rồi.
- Anh uống thay các cô ấy ư, anh dựa vào cái gì mà uống thay các cô ấy, các cô ấy là gì của anh, hừ.
Ngô Giang hừ một tiếng rồi nói, từ trên nhìn chằm chằm xuống Diệp Phàm với vẻ mặt khinh miệt. Lang Phá Thiên và Trương Hùng thoáng nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười kì lạ.
- Tôi là bạn gái anh ấy.
Kiều Viên giành nói trước, cô nghĩ rằng nhân cơ hội này làm rõ thân phận mình khiến cho bọn người Thiết Chiêm Hùng biết, về sau dễ bề cư xử.
Cô vừa thốt ra lời này thì khiến cho ông anh Kiều Báo Quốc của cô hoảng sợ. Cô liền chu mồm thè lưỡi muốn mở miệng giải thích với anh mình. Bên này Phượng Khuynh Thành cũng lập tức nói:
- Anh ấy là bạn trai tôi.
Mặt Phượng Cương lập tức biến sắc, cũng không khác gì Kiều Báo Quốc là mấy. Cả hai đều có vẻ mặt rất khó chịu.
Toàn bộ mọi người ngồi quanh bàn đều rõ, hai cô gái ở đây đều có cảm tình với người thanh niên này.
- Buồn thay, chân đứng hai thuyền là trái phép. Đặc biệt lại là một cán bộ cao cấp của Đảng thì càng không được như vậy.
Ngô Giang nói tới đây liền đắc ý liếc mắt nhìn hai cô rồi quay sang hai cô nói:
- Hai cô chẳng lẽ không hiểu pháp luật ư, một chức quan nhỏ mà các cô cũng đồng ý tự tiện…
- Cút đi.
Không thể tưởng tượng được cả Kiều Báo Quốc lẫn Phượng Cương cùng nhau hét lên.
- Ngô Giang, về chỗ đi.
Thiết Chiêm Hùng nghiêm mặt, hừ nói. Thật ra thằng nhãi này trong lòng cũng thầm hứng khởi, bởi vì Ngô Chính Phong, cha của Ngô Giang ỷ vào việc có người bên trong Đảng ủy Công an Trung ương ủng hộ, lại là Cục trưởng Công an thành phố Bắc Kinh, mà ông này cũng quá quan hệ không tồi với Thứ trưởng Lâm Thiên Dân. Vậy nên ông ta căn bản không coi Thiết Chiêm Hùng ra gì.
Lần trước Thiết Chiêm Hùng lần đầu tiên đến kiểm tra công tác tại Cục Công an Thủ đo, Ngô Chính Phong đã không ra mặt chiêu đãi, chỉ giải thích là một Phó cục trưởng thì chỉ cần qua loa cho xong.
Thiết Chiêm Hùng cũng tỏ ra rộng lượng không để bụng việc đó, tất nhiên là gã nhớ thầm trong đầu việc này. Bây giờ thấy Ngô Giang không ngờ lại ngu ngốc đến độ đi gây gổ với Đại tiểu thư nhà họ Kiều, Đại tiểu thư nhà họ Phượn. Thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Ở thủ đô này thì ngọa hổ tàng long, sự phiền hà rắc rối mà nhà họ Ngô có khả năng chuốc lấy là rất lớn. Cho nên, Thiết Chiêm Hùng ra vẻ thân tình bảo Ngô Giang trở về.
Tự nhiên diễn trò cho người khác xem, đến lúc đó không hạ đài được thì cũng đừng trách Thiết tôi đây. Đó là do Ngô Giang không hiểu chuyện mà thôi.
Đối với tình huống đột nhiên nảy sinh này, Trần Khải Việt và Triệu Quát đã sớm chống mắt nhìn xem thế nào. Những người không biết thân phận của Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành cũng muốn nhân cơ hôi này biết về họ.
- Thứ trưởng Thiết, hôm nay tôi phải về sớm, đầu tiên tôi muốn xin lỗi ngài một tiếng. Tuy nhiên, hai vị này quá kiêu ngạo, không ngờ bảo tôi cút đi. Ngô Giang tôi đã nhiều tuổi như vậy rồi mà còn chưa hề nghe thấy câu đó.
Ngô Giang quay sang Thiết Chiêm Hùng nói mấy câu, hai mắt cay cú nhìn chằm chằm Kiều Báo Quốc và Phượng Cương, đương nhiên còn bao gồm cả tên đầu sỏ Diệp Phàm.