- Người biết chuyện thì là chắc chắn, còn có phải người tốt hay không thì chưa chắc, có lẽ người đó có mục đích khác, ví dụ như muốn mượn tay của em và anh để hạ đối thủ Quản Phi. Tuy nhiên, khả năng người này là bạn của ba em là rất lớn. Anh sẽ về kiểm tra, cố tìm người này, có lẽ, người này chính là mấu chốt của vụ án.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
Liếc mắt nhìn Đổng Oanh Oanh một cái, nói:
- Em hãy làm một bản danh sách bạn thân của ba em khi còn sống, chỉ cần là bạn đã từng tiếp xúc với ba em cũng đưa vào. Còn nữa, các tài liệu của tập đoàn Dương Điền mà công an không tìm được cũng cố lấy một bản. Nếu có thể kiếm được tài liệu trung tâm tài vụ của tập đoàn Dương Điền thì tốt.
- Người ba em từng tiếp xúc có khá nhiều, tuy nhiên em sẽ kiểm tra lại. Về phần tài liệu có liên quan đến tập đoàn Dương Điền, thì anh nghĩ thử xem, họ bắt cha em rút cổ phần thì làm sao đưa tài liệu cho em được.
Huống hồ, Quản Phi làm rất tốt, người này kiếm được khoản lớn lại đầu tư vào việc mua máy móc, xây dựng trụ sở làm việc… Hơn nữa còn xây dựng Hào Hoa sơn trang để tiếp khách.
Chỉ là không chia tiền thưởng. Thời gian trước em đến Dương Điền, em cũng đề xuất việc này với ban giám đốc, bởi vì anh cũng biết, Hoàng Triều Đế Đô gần đây vận chuyển khó khăn.
Nói thật với anh, trong mấy trăm căn nhà đó, có đến mấy chục tòa biệt thự, nơi này tài chính bên trong còn đến hơn hai trăm triệu.
Công ty hiện nay một đồng tiền vận chuyển cũng không có, hơn nữa, ngân hàng ngày nào cũng giục nợ, nói là nếu không trả thì sẽ kiện.
Nếu thực sự có chuyện như vậy xảy ra, có lẽ, nửa năm sau, chúng em phải tuyên bố phá sản, anh sẽ không còn được gặp lại tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô.
Gia nghiệp cha em cả đời gây dựng, lại bị hủy hoại dưới tay em. Làm một người nghèo đối với em chẳng vấn đề gì.
Khoản nợ của cha em cũng không sợ. Nhưng cha mẹ em không thể chết như vậy được, chuyện này chắc chắn có vấn đề. Họ chắc chắn là bị hãm hại.
Đổng Oanh Oanh vẻ mặt ảm đạm, đôi mắt rưng rưng lệ. Tuy nhiên, cô rất kiên cường không để cho nước mắt rơi xuống.
- Nếu những tòa nhà, biệt thự này bán đi thì tình hình thế nào.
Diệp Phàm hỏi, rồi đưa tay lau đi những giọt lệ trong khóe mắt của cô.
- Thì sẽ thu được khoảng 500 triệu, chỉ có điều, hiện tại chúng em đã đến đường cùng rồi. Thế chấp biệt thự và nhà họ cũng không cần.
Nói là những căn nhà này tuy được xây dựng không tồi, nhưng hiện tại trị an của Ngư Đồng quá kém. Đến ngay cả Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cũng bị giết thì sao bảo đảm được những căn nhà này không có vấn đề gì.
Hơn nữa, chủ yếu là người Việt Đông giờ cũng nói, Ngư Đồng biến tính rồi, mạng không giữ được còn lấy tâm trí đâu để đến nơi này mua nhà nữa.
Giống như biệt thự hải cảnh của bọn em cũng khá có phong cách, trước kia một căn cũng phải lên trên chục triệu, còn bây giờ 5 triệu cũng chẳng có ai dám mua.
Đám người giàu nói căn biệt thự này xui xẻo, cản vận làm quan, còn những người dân bình thường thì ai mua nổi.Đổng Oanh Oanh vẻ mặt bi thương, cả người không biết lúc nào đã nằm gọn trong lòng Diệp Phàm rồi, cô bỗng nhiên khóc nức nở.
- Cứ bình tĩnh, để anh xem xem có thể thương lượng với ngân hàng được không, để bọn họ gia hạn thêm cho một thời gian nữa.
Diệp Phàm an ủi nói, hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ là phải bảo vệ cô gái yếu ớt này.
- Vô ích thôi, mấy ngân hàng lớn đều cùng nhau ra thông điệp, là gần đây ngân hàng trung ương thắt chặt tài chính, yêu cầu phải thu lại hết nợ.
Chúng em phải trả cũng là phải, vì vay lâu quá rồi, người ta nói cũng có lý.
Về phần bạn bè của cha em thì, xã hội bây giờ người đi thì tình hết, đi gãy cả chân mà không vay được 1 triệu, toàn là đám nịnh bợ cả.
Thậm chí còn có người còn đề xuất với em ý tưởng đầy ghê tởm nữa cơ, trong đó có người từng là bạn làm ăn của cha em, toàn là lũ dê già cả. Em khinh!
- Haiz, xã hội bây giờ, chuyện này cũng là bình thường.
Diệp Phàm thở dài, vuốt vuốt mái tóc của Đổng Oanh Oanh.
Đột nhiên thân thể cô vừa động, chiếc áo mỏng giống như áo ngủ kia bị cô kéo xuống, để lộ ra hai ngọn núi cao ngất, đầy quyến rũ.
Mặt cô đỏ ửng, nói:
- Công ty không thể xoay được tình thế, có lẽ nửa năm sau là anh không còn được gặp em nữa, trước khi đi, em muốn hiến dâng cho anh.
Một mong muốn duy nhất là anh hãy kiên trì điều tra vụ án này, bất luận là bao giờ phá được, thì cha mẹ em trên trời cũng thấy được an ủi phần nào.
Tuy nhiên, anh cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, em dùng thân thể để đổi lấy lời hứa phá án của anh, em không cần anh hứa hẹn điều gì khác, chỉ cần anh hết sức là được rồi.
Em cũng biết, việc phá án cũng không phải việc dễ dàng, vội vàng thì sẽ chẳng làm được. Đây là em tự nguện, hơn nữa, từ khoảng thời gian chúng ta kết giao đến naym anh là người đáng tin cậy nhất, từ trước đến nay em chưa thấy người đàn ông nào có cá tính như vậy.
- Có cá tính, ý em muốn nói là anh dễ khiến người ta ghét?
Diệp Phàm có chút chua xót cười nói.
- Khiến người ta ghét có gì là không tốt chứ, chứng tỏ anh là người có năng lực, người ta đố kị thôi. Hơn nữa, rồi cũng có người ghét anh thôi, ví dụ như em chẳng hạn.
Đổng Oanh Oanh duyên dáng cười, nói.
- Em dự định đi đâu?
Diệp Phàm vô thức lấy tay âu yếm lên ngọn núi cao ngất kia.
- Còn chưa quyết định, có lẽ sẽ đi Canada, hoặc là Thụy Sỹ.
Đổng Oanh Oanh có chút run rẩy, dù sao cũng chưa trải qua chuyện này, bị Diệp Phàm làm như vậy nên cũng có chút chưa quen, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, hai mắt hơi nhắm lại, giống như chú cá đang chờ lên thớt vậy.
- Mấy đại cổ đông khác không có thái độ gì sao?
Diệp Phàm bất động, tiếp tục hỏi.
- Bọn họ vẫn ép đòi phải giải thể, bảo em bỏ tiền ra mua cổ phần, nhưng em đâu có tiền. Tuy nhiên bọn họ cũng nhìn thấy tình trạng công ty không có tiền cho nên không muốn mất cả chì lẫn chài.
Ban đầu tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô một cổ phần có giá 10 tệ, bây giờ cũng coi như không tồi, đã thét lên 5 tệ rồi.
Nhưng em không có tiền, bả lại, mấy trăm căn nhà không có người mua căn bản chỉ là một đống rác, năm tệ cũng không đáng.
Nếu có thể bán 5 tệ, thì cổ phần của em em đã sớm bán rồi, ít nhất cũng có thể để lại chút tiền cho anh trai em, bằng không, cuối cùng ngân hàng kiện, không những không lấy được đồng nào mà còn phải đeo nợ trên người.
Đổng Oanh Oanh đột nhiên giơ tay, đặt bàn tay diệp phàm lên ngực mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Không lâu, bàn tay Diệp Phàm đã di chuyển đến rốn, miệng cô lẩm bẩm nói:
- Anh, anh đến đi, Đổng Oanh Oanh đã chuẩn bị rồi. Thân thể này chỉ giành cho người em coi trọng mà thôi. Trên đời này anh là người đàn ông duy nhất mà em động lòng.
- Oanh Oanh.
Diệp Phàm cũng có chút động lòng, đôi tay ma quái đã luồn vào trong chiếc áo ngủ.
- Ôm, hãy ôm em.
Đổng Oanh Oanh ánh mắt rung động, thân thể cũng khẽ khàng run rẩy.
- Ở…Ở đây.
Diệp Phàm trên môi có chút khô khốc, ừ một tiếng.
- Vâng.
Đổng Oanh Oanh khẽ di chuyển ra ghế sô pha, hai chân vừa hé mở, đã để lộ ra vùng đất thần bí trống trải, một "bầu máu nóng" của Diệp Phàm như muốn bật ra ngoài lồng ngực, phía dưới vật kia đã sớm hưởng ứng mãnh liệt.
- Không được.
Diệp Phàm đột nhiên như tỉnh ra, kêu lên. Đổng Oanh Oanh khẽ mở đôi mắt, thấy Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng, trong tay đang cầm một ly rượu hồng.
- Anh làm như vậy là không được, đó là lợi dụng người khác gặp khó khăn, đó không phải là điều một đại trượng phu nên làm.
Diệp Phàm ánh mắt thanh minh, ngửa cổ lên uống cạn một ly Brandy.
- Em biết, đàn bà của anh rất nhiều, có lẽ, em… Em không thể khiến anh động lòng.
Đổng Oanh Oanh rốt cục cũng đã rơi lệ, nhìn Diệp Phàm nói.
- Không phải như thế.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, trong lòng vẫn không sao bình tĩnh được. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Như vậy đi.
Đổng Oanh Oanh đột nhiên kêu lên một tiếng, chậm rãi đi đến chỗ tường, chiếc áo ngủ cũng đã tuột xuống nền nhà, cô mở tủ ra, một lúc sau ném một chiếc túi da trước mặt Diệp Phàm.
- Em làm cái gì vậy?
Diệp Phàm nhìn cô chằm chằm.
- Bên trong là 1 triệu, anh cầm đi. Chỉ hy vọng sau này anh là quan tốt, một quan không tham.
Em chỉ có bằng này tiền, để lại cho anh trai em ba triệu, em còn hơn 1 triệu để ra nước ngoài.
Có lẽ anh không thể giải quyết được thảm án Ngư Đồng trong một sớm một chiều được, nhưng đợi anh có địa vị cao rồi quay lại điều tra cũng được.
Đổng Oanh Oanh thản nhiên nói, sau khi nói xong liền đi đến trước mặt Diệp Phàm, những giọt lệ đã lăn dài trên đôi má.
- Có phải em nghe phong thanh được điều gì không?
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, rồi ôm cô vào trong lòng.
- Cục trưởng cục tài chính An Lôi, người bị anh làm mất chức quan đó, bây giờ lại quay lại rồi, và tuyên bố sẽ cho anh biết tay.
Còn có Từ Lâm và Chung Nhất Minh nữa, hôm đó cũng ngồi với Mã Bách Sinh, không biết là bàn bạc chuyện gì.
Bên ngoài đồn đại, nói anh không thể hoàn thành phá án trong nửa năm được, hiện tại đã qua ba tháng rồi, phỏng chừng anh sẽ trốn mất.
Họ còn nói anh đã chuẩn bị nơi để chuồn rồi.
Đổng Oanh Oanh nói.
- Mẹ kiếp! Bịa đặt.
Diệp Phàm tức giận, chén rượu trong tay cũng bị quăng vỡ vụn.
- Chúng ta làm một ly nhé.
Lại rót hai ly nữa, Đổng Oanh Oanh cũng không nói chuyện, ngửa đầu lên uống cạn, lập tức, mặt trở nên đỏ ửng.
Nhằng nhãi này cũng gần như vậy, một hơi uống cạn ly rượu, hắn bị chọc giận, đạn đã lên nòng rồi, liền bế cô gái lên giường, sau đó là những tiếng thở gấp gáp của sự hòa quyện.
Ánh nắng ban mai chiếu lên biệt thự của Đổng gia.
Hai người cùng mở mắt ra, trên tấm ga giường là những vệt máu hồng.
- Có đau không?
Diệp Phàm hỏi khẽ.
- Có, như là bị xé rách ra vậy. Anh, anh mạnh mẽ quá, em mới lần đầu tiên.
Đổng Oanh Oanh khẽ đáp, định nhấc chân đứng dậy, nhưng đột nhiên nhíu mày lại.
- Khẽ thôi, lần đầu tiên, cẩn thận một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Đều tại anh cả, đáng ghét. Người ta đau đến chết đây.
Đổng Oanh Oanh lườm Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Lẽ nào không thoải mái.
Diệp Phàm giả bộ ngạc nhiên, hỏi.
- Không nói chuyện với anh nữa, nói thẳng như vậy, không có tí trình độ gì cả.
Đổng Oanh Oanh hừ một cái, quay người đi.
- Anh là người nhà quê, thô lỗ mà.
Diệp Phàm bộ dạng đắc ý liếc Đổng Oanh Oanh một cái.
- Em thật sự định bán cổ phần với giá tệ một cổ phiếu hay sao? Còn những cổ đông khác có chịu bán hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đưong nhiên, ít nhất còn có thể lấy lại tám phần vốn, còn đừng mơ có lãi. Nếu bán hết tất cả, Đổng gia ít nhất có thể được chia triệu.
Đổng Oanh Oanh vẻ mặt nghiêm túc, nói rồi bước xuống giường, vào nhà tắm tắm rửa một lát rồi quay lại.
Diệp Phàm cũng vào tắm rửa qua loa.
- Để em làm cái gì đó ăn tạm nhé.
Đổng Oanh Oanh như một người vợ hiền dịu, nhẹ nhàng nói.
- Cũng được.
Diệp Phàm cười đáp.
Lát sau, vừa ăn điểm tâm, vừa nhìn Đổng Oanh Oanh, cười nói:
- Thế này đi, anh giới thiệu cho em một công ty, bọn họ có lẽ sẽ đồng ý rót vốn vào công ty Đế Đô Hoàng Triều. Mua với giá tệ một cổ phiếu, đương nhiên, bọn họ phải chiếm % cổ phần, em hiểu chứ.
- Em hiểu, bọn họ muốn có cổ phần khống chế, em không có ý kiến gì, bán hết cho họ cũng được, nhưng trong giai đoạn hiện tại đâu dám có hy vọng viển vông đó.
Đổng Oanh Oanh vẻ mặt có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, miếng trứng ốp lết gắp trên đũa hồi lâu vẫn không cho vào miệng.
- Đừng vội, ngày là xong.
Diệp Phàm cười bí hiểm.
- Được, em đợi.
Đổng Oanh Oanh nhoẻn miệng cười, như một bông mẫu đơn khoe sắc.
- Trong này có triệu, anh vay được, em cầm lấy mà lo việc trước mắt.
Diệp Phàm lôi từ trong cặp ra một tờ ngân phiếu.
- Cái này...em không thể cầm được, nếu vì nó mà anh phạm pháp thì làm thế nào? Người khác sao có thể tốt bụng cho anh vay nhiều như vậy được, sau này nhất định ép anh làm những việc không chính đáng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đổng Oanh Oanh lắc đầu, không chịu cầm lấy.
- Cầm lấy đi, chẳng phải ngày là có thể trả được hay sao. Anh có một người anh em, ở Thủy Châu, gia đình rất có tiền. Nếu nói là ép anh thì không thể nào, cô anh ấy hiện đã là thường vụ tỉnh ủy, quan to hơn anh nhiều, sao còn cần nhờ vả anh nữa, ha ha.Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên nói.
- Anh...đã sớm chuẩn bị rồi có phải không?
Đổng Oanh Oanh liếc Diệp Phàm một cái.
- Ha ha...
Diệp Phàm chỉ cười không đáp.
- Coi như em không nhìn lầm người, tấm thân này cũng không uổng phí, hừ.
Đổng Oanh Oanh cố ý hừ, cũng không làm ra vẻ nữa, cầm lấy tờ ngân phiếu.
- An Lôi hiện nay làm chức vụ gì?
Vẻ mặt Diệp Phàm lại trầm xuống.
- Nghe nói điều sang Ban tổ chức cán bộ thành ủy làm Phó trưởng ban thường trực, cấp bậc không đổi, quyền lực lớn hơn không ít. Trưởng ban tổ chức thành ủy Khang Văn Sinh vốn cùng phe cánh với Hà Trấn Nam, bây giờ thêm vào An Lôi nữa, Ban tổ chức thành ủy coi như đổi sang họ Hà rồi.
Đổng Oanh Oanh vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Phàm, khẽ cầm khăn lau vết dầu trên mép hắn.
- Mục đích của bọn họ không chỉ có vậy, hừ.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có phải là muốn làm chuyện bất lợi với anh không?
Đổng Oanh Oanh ngả vào người Diệp Phàm, thân người run run.
- Đừng sợ, anh không dễ bị người khác lật đổ như vậy đâu.
Diệp Phàm giơ tay khẽ vỗ nhẹ eo của cô.
- Nếu không được để em nói với anh trai em một câu, dù sao anh ấy cũng công tác ở Văn phòng tỉnh ủy, tuy chỉ là thư ký chạy việc linh tinh, nhưng ít nhiều cũng quen với quan chức trên tỉnh.
Đổng Oanh Oanh nói.
- Ha ha, nhắc đến anh em anh suýt nữa quên. Cơ nghiệp lớn như vậy không quay lại quản lý, lại cứ nằm mãi ở Văn phòng tỉnh ủy làm một tay thư ký quèn, hình như hiện tại vẫn chưa có vị lãnh đạo nào để mắt đến anh ấy, tiền đồ chưa thấy có tia hi vọng gì cả.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Anh trai em ghét buôn bán, muốn tiến thân trên đường quan trường, tám phần gia sản để lại hết cho em, nói là mỗi năm chia cho anh ấy một hai triệu tiền tiêu là được. Nhưng chốn quan trường cũng không dễ dàng, hai năm rồi vẫn chỉ là nhân viên quèn, tuổi còn lớn hơn anh, anh xem đấy, ôi...
Đổng Oanh Oanh thở dài, liếc Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Em quên mất, năng lượng của anh có lẽ còn lớn hơn anh ấy nhiều. Hay là anh nghĩ cách tìm cho anh ấy một chỗ dựa đi có được không?
- Anh ấy tốt nghiệp trường gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Khoa văn trường Đại học Trung Sơn, nhưng gần đây đang học Thạc sỹ kinh tế.
Đổng Oanh Oanh nói.
- Có năng lực để làm thư ký đấy. Để anh hỏi xem thế nào, xem có lãnh đạo nào thiếu thư ký không. Nếu không em gọi anh ấy về, để anh hỏi xem, đến Ban tổ chức tỉnh ủy, thế nào?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Ban tổ chức tỉnh ủy đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà khó quá.
Đổng Oanh Oanh lắc đầu.
- Việc khác em đừng lo, cứ giao cho anh, coi như là bù đắp cho em vậy.
Diệp Phàm cười cười.
- Em không cần bù đắp gì cả, anh coi em là cái gì thế?
Đổng Oanh Oanh vẻ mặt không vui, lườm Diệp Phàm một cái.
Quay về Cục.Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phó chủ tịch phân quản Ủy ban kỷ luật Vu Chí Hải, hỏi:
- Việc của An Lôi thông qua rồi sao?
- Lúc đó anh xin nghỉ, chúng tôi biết An Lôi và anh không hợp nhau, cho nên tôi và Tư lệnh Lô, Chu Minh Ngọc đều đã nêu ý kiến, phản đối việc sử dụng lại An Lôi, bởi rắc rối do cô ta gây ra vừa mới qua, lãnh đạo ở trên vẫn còn đang để ý. Nhưng cũng không hiểu vì lý do gì, lần này Chủ tịch Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải lại không nói gì cả.
Thái Chí Dương cũng đã nói mấy câu, nhưng thấy Lý Quốc Hùng không nói gì thì cũng đoán ra là người ta đã có hiệp ước gì đó với Hà Trấn Nam rồi, cho nên, Thái Chí Dương cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Quả nhiên, trong nghị trình sau đó Lý Quốc Hùng đã giành được cái ghế Bí thư huyện ủy của huyện An Ninh. Lý Quốc Hùng đưa ra Tề Dã, Hà Trấn Nam không hề phản đối gì. Tuy sau đó tôi và anh Lô, anh Chu đều bỏ phiếu phản đối, Thái Chí Dương bỏ phiếu trắng, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn thông qua việc bổ nhiệm An Lôi.
Hà Trấn Nam để có thể đưa An Lôi lên ghế đó cũng đã cắn răng bỏ cái ghế Bí thư huyện ủy huyện An Ninh. Ôi!
Vu Chí Hải thở dài.
- Hà Trấn Nam chắc là vẫn còn dự tính khác, nếu không sao có thể để mất một cái ghế Bí thư huyện ủy để đổi lấy cái ghế Phó trưởng ban tổ chức thành ủy được, rõ ràng là thiệt lớn. Cho dù nghe nói Hà Trấn Nam và An Lôi có quan hệ mờ ám, nhưng Hà Trấn Nam cũng là kẻ khôn ngoan, sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy được. Bí thư huyện ủy huyện An Ninh có thể khống chế được cả một huyện, bỏ cả một huyện đi, tổn thất quá lớn.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi cũng đã mơ hồ cảm nhận thấy, tối hôm đó tôi cùng Tư lệnh Lô, Chu Minh Ngọc bàn bạc một chút, cảm thấy rất kỳ lạ. Khang Văn Sinh ở Ban tổ chức thành ủy vốn là người của Hà Trấn Nam, Ban tổ chức đã nằm gọn trong tay Hà Trấn Nam rồi, quyền nhân sự đã thuộc quyền kiểm soát của ông ta, sao còn phải đưa thêm An Lôi vào đấy nữa chứ, có cảm giác lãng phí chức vụ.
Vu Chí Hải cũng không thể hiểu nổi, đang thấy buồn bực trong lòng.
- Gần đây lẽ nào các anh không nghe thấy tin đồn gì hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Có nghe nói, nói là anh sắp đi rồi. Cái này tôi không tin, nhưng ba tháng qua rồi mà thảm án vẫn chưa có chút manh mối gì, tôi thấy anh chuyển đi chỗ khác có lẽ sẽ tốt hơn.
Vu Chí Hải không ngờ lại nói như vậy, hiển nhiên cũng đã có chút dao động.
- Hừ, dù có lột bộ cảnh phục này thì tôi cũng không dời khỏi Ngư Đồng đâu, anh nói với Phó Chủ tịch Chu và Tư lệnh Lô, Diệp Phàm tôi xưa nay làm việc luôn có trước có sau.
Diệp Phàm có chút tức giận, khẩu khí cũng nặng hơn không ít. Trầm ngâm một lúc rồi lại nói:
- Nếu không tối nay chúng ta lại ngồi lại trò chuyện một chút.
- Được!
Vu Chí Hải đáp rất dứt khoát, trầm ngâm một lúc rồi lại nói:
- Thực ra tạm thời anh dời khỏi Ngư Đồng cũng không phải là việc tồi. Lẽ nào anh định đợi đến lúc hết thời gian rồi, bị lột bỏ cảnh phục, như vậy thì thật không khôn ngoan. Anh có thể lên cơ quan nào đó trên tỉnh một thời gian, ví dụ như Sở công an hoặc Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh chẳng hạn, qua một hai năm rồi lại quay lại. Đó chẳng qua cũng chỉ là một loại chiến thuật, cũng không thể coi là mất mặt, tới lúc đó anh phá được án, chẳng phải lại có tiếng vang hay sao.
Vu Chí Hải là bà con của Lý Khiếu Phong, biết ông rất coi trọng Diệp Phàm, nên cũng thực lòng quan tâm Diệp Phàm.
- Không cần nói gì thêm nữa, tôi đã từng nói, việc gì tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Hơn nữa, thời hạn sáu tháng vẫn chưa hết, có lẽ vẫn còn hi vọng.
Diệp Phàm vô cùng quyết tâm.
- Theo như phân tích của anh, tôi cảm thấy, có lẽ Hà Trấn Nam đang nhòm ngó vị trí của anh, đến lúc đó chuyển Khang Văn Sinh sang vị trí của anh chẳng phải là có thể đưa An Lôi lên ghế Trưởng ban tổ chức thành ủy rồi sao?
Vu Chí Hải nói.
- Tôi cũng có ý nghĩ đó, nhưng tin rằng ông Hà sẽ vô cùng thất vọng.
Diệp Phàm thản nhiên nói, ngẫm nghĩ rồi lại nói:
- Nếu Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng mà kết thành liên minh, sau này họp thường vụ thành ủy sẽ chẳng còn cơ hội cho chúng ta lên tiếng nữa. Nhân vật số và số liên kết với nhau, ai có thể chống lại được chứ. Việc này có chút khó khăn rồi đây.
- Cũng có khả năng này, nhưng tôi cảm thấy có lẽ sẽ không kéo dài, liên minh của họ chỉ là tạm thời, có lẽ, chỉ lần này thôi. Khát vọng quyền lực của Hà Trấn Nam rất mãnh liệt, không chỉ nắm giữ quyền nhân sự, mà ngay cả bên chính quyền của Lý Quốc Hùng ông ta cũng âm thầm nhúng tay vào. Việc Cục trưởng Cục tài chính An Lôi chặn tiền lại là một ví dụ rõ nét. Hà Trấn Nam nhờ đó mà kiếm thêm được không ít uy danh, còn uy danh của Lý Quốc Hùng thì giảm sút rất nhiều.
Do vậy, Lý Quốc Hùng quyết không thể nào chấp nhận để Hà Trấn Nam khống chế toàn cục, còn Hà Trấn Nam cũng không chịu để Lý Quốc Hùng mở rộng quyền lực của mình.
Nỗi sỉ nhục mà Hà Trấn Nam gây ra cho Lý Quốc Hùng, ông ta nhất định sẽ không thể nào quên. Nhưng chúng ta cũng phải thường xuyên liên lạc với Lý Quốc Hùng, kết nối quan hệ tình cảm mới được.
Vu Chí Hải phân tích rất có lý.
- Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải là một cặp, nghe nói Bí thư thành ủy thành phố Thanh Châu La Bình cũng có quan hệ rất tốt với Lý Quốc Hùng, như vậy bên bọn họ đã có ba phiếu rồi.
Bên chúng ta có bốn phiếu, gộp lại là bảy phiếu. Nghe nói Hà Trấn Nam trước kia nắm chắc năm phiếu, sau khi tôi đến thì còn bốn phiếu, cũng không biết ông ta có phát triển thêm người mới không.
Nếu liên kết liên minh với Lý Quốc Hùng, bên chúng ta sẽ nắm chắc bảy phiếu, trong hội nghị thường vụ người Hà Trấn Nam chắc chắn sẽ phải đau đầu.
Nếu ông ta chỉ mở cuộc hội ý, Thái Chí Dương cũng có ý đồ riêng, còn Lý Quốc Hùng liên kết với anh, cũng có hai phiếu rồi. Nếu Thái Chí Dương mà liên kết với Hà Trấn Nam thì vẫn chỉ là -, nên trong cuộc họp rút gọn Hà Trấn Nam cũng không có ưu thế gì cả. Ông thấy thế nào?
Diệp Phàm đột nhiên cười.
- Nhưng bên Lý Quốc Hùng biến động rất lớn, hơn nữa, La Bình ở thành phố Thanh Châu và Lý Quốc Hùng cũng không phải là quan hệ khăng khít, người này dao động khó lường, một phiếu của ông ta cũng không thể tính vào được. Như vậy cho dù chúng ta có liên kết được với Lý Quốc Hùng thì trong hội nghị thường vụ cũng chỉ mới có phiếu, chưa quá bán, uy lực sẽ giảm đi không ít.
Hơn nữa, gần đây Hà Trấn Nam cũng đang âm thầm lôi kéo La Bình, thường xuyên đến thành phố Thanh Châu, có lẽ, La Bình đã sớm bị ông ta lôi kéo rồi.
Cho dù là "Song Tử Tinh" Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải thì trong hội nghị thường vụ cũng không đáng tin. Trên quan trường làm gì có cái gọi là quan hệ thân thiết, tất cả đều vì một chữ "lợi". Thôi Minh Khải lẽ nào không muốn leo lên vị trí của Lý Quốc Hùng, cho nên có lúc khó mà biết được lòng người, rất khó nói trước được. Mọi việc đều đang thay đổi, trái đất vẫn luôn quay, lòng người cũng đang thay đổi. Hơn nữa, nếu thực sự xảy ra cục diện Hà Trấn Nam không thể khống chế được hội nghị thường vụ thì có lẽ Tỉnh ủy cũng sẽ không chấp nhận nhìn cục diện đó. Dù sao đi chăng nữa, Đảng cũng quản lý chức vụ, Hà Trấn Nam đại diện cho quyền uy của đảng. Ông ta mà bị cô lập, lãnh đạo tỉnh ủy cũng sẽ ra tay, hoặc Hà Trấn Nam tự mình ra tay, chuyển chỗ một hai người trong chúng ta là lại nắm lại được hội nghị thường vụ thôi.
Cho nên, muốn khống chế ông ta không phù hợp với quy tắc thể chế hiện tại. Đương nhiên, trọng lượng của liên minh chúng ta mà lớn lên thì quyền phát ngôn cũng sẽ tăng lên không ít.
Vu Chí Hải phân tích rất cặn kẽ, Diệp Phàm thầm gật đầu.
Thầm nghĩ chỉ cần không cản trở tôi phá án, tôi can dự vào việc của Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng làm gì. Nhưng có những việc lại cứ liên quan đến nhau. Ví dụ như việc An Lôi cản trở phá án, Mã Bách Sinh giở trò, chức vụ của những người này đều vô cùng quan trọng. Cho nên, muốn độc lập phá án cũng không thể nào. Trên đời này vòng lớn ôm vòng nhỏ, liên kết với nhau. Có lẽ việc thay đổi chức vụ của An Lôi có thể ảnh hưởng đến việc phá án của Cục công an.
Chị ta là Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức thành ủy, có ảnh hưởng rất lớn đến việc sắp xếp nhân sự đội ngũ lãnh đạo Cục công an thành phố.
Sáng hôm sau Vương Triều và Điền Thất Hòa đi đến công ty xây dựng số Ngư Đồng, hành động rất nhanh gọn, khi Tổng giám đốc Đới Chí Quân còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bắt đi, xe BMW cũng bị tạm giữ.
Quay trở về Cục liền lập tức thẩm vấn, Phạm Tiếu Lâm và Trương Mai ở bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn thấy Đới Chí Quân liền lập tức ghi khẩu cung báo án, đương nhiên thời gian ghi là tối ngày hôm qua.
Đới Chí Quân đầu tiên không chịu mở miệng chứng nhận việc đánh vợ chồng Phạm Tiếu Lâm, nhưng Vương Triều không phải hạng tay mơ, anh ta vốn là người trong giang hồ, tất cả mọi trò thâm độc hiểm ác đều giở hết ra, những cách xử lý, đe dọa người khác đều biết rất rõ. Cuối cùng đóng cửa lại ra tay, ngay cả Điền Thất Hòa ở bên cạnh cũng không khỏi rụng rời chân tay.
Vương Triều học được một món tuyệt kỹ, đó là có thể căn cứ vào tình hình xương khớp của người đó mà tháo rời từng đoạn xương của người đó ra, thực ra là làm cho xương cốt bị trật khớp.