- Về việc này thì con biết Diệp Phàm rất ấm ức, cậu ta tìm mọi cách phá thảm án 88, vì cái ghế quan cậu ta cũng buộc phải phá vụ án này. Nhưng con không thích cậu ta dùng hai chữ "trao đổi", cậu ta vẫn chưa có cái tầm đó.
Triệu Xương Sơn hừ nói.
- Xương Sơn, tâm thái của con phải bĩnh tĩnh, khi trao đổi con không phải là Bí thư tỉnh ủy, con và Diệp Phàm bình đẳng, chỉ có như vậy mới có thể tiến hành trao đổi được. Trao đổi xong con vẫn là Bí thư tỉnh ủy, vẫn là lãnh đạo của Diệp Phàm, vẫn có thể nhắc nhở cảnh cáo cậu ta mà. Trao đổi không thể mất, Diệp Phàm lần này tới tìm con, hơn nữa còn nói con sẽ mất một ghế thường vụ tỉnh ủy, con nghĩ xem, việc này có quan trọng hay không? Việc quan trọng sao con có thể vì thể diện mà để mất được. Con vẫn còn chưa thực sự trưởng thành, việc này không thể tái diễn được. Hơn nữa, trao đổi thì liên quan gì tới quyền uy của Bí thư tỉnh ủy chứ, con phải phân biệt cho rõ. Nếu không, sau này con sẽ bị thiệt to. Nếu Diệp Phàm không tìm con mà tìm Uông Chính Tiền, vậy hậu quả sẽ thế nào, chắc chắn Uông Chính Tiền sẽ vui vẻ giúp Diệp Phàm. Lập tức gọi cậu ta lại, hoàn thành việc trao đổi.
Câu cuối cùng của Triệu Bảo Cương mang khẩu khí ra lệnh.
- Cái này...
Triệu Xương Sơn vẫn có chút không phục.
- Đừng lôi thôi nữa, còn chậm trễ, thằng nhóc đó mà thay đổi ý định thì con sẽ phải hối hận đấy.
Triệu Bảo Cương hừ nói.
- Vậy thì được, nhưng nếu tên nhóc này mà giở trò trêu đùa với con thì con sẽ cho hắn nếm đòn.
Triệu Xương Sơn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không phục.
- Trêu đùa con, nó không có gan, cũng không ngốc như vậy, đảm bảo con sẽ có lợi lơn.
Triệu Bảo Cương hừ nói.
- Đương nhiên, nếu cậu ta mà quá ư ngông cuồng thì con vẫn có thể ra tay nhắc nhở, Triệu gia không phải chỗ một tên nhóc có thể ngông cuồng được, hừ.
Hai ngày sau, Bộ tổng tham mưu cử người xuống thẳng Ngư Đồng, dưới sự tháp tùng của Tư lệnh Lô An Cương trực tiếp tới Căn cứ Liễu Phong Sơn.
Buổi chiều lan truyền một tin gây chấn động, tư lệnh Lục Dũng của Căn cứ Liễu Phong Sơn bị bắt đi, còn Trung đoàn trưởng Lâm đóng quân ở Công ty khoáng sản Dương Điền để dọa người, nói là diễn tập quân sự cũng bị mất đi chỗ dựa, vội vàng đưa hơn hai trăm binh sĩ rút khỏi Công ty khoáng sản Dương Điền. Sau khi nhận được điện thoại của Vương Triều, Diệp Phàm lập tức ra lệnh vào Công ty khoáng sản Dương Điền khám xét, tuyên bố Công ty khoáng sản Dương Điền tạm thời ngừng hoạt động để điều tra. Nhưng khi Vương Triều mang theo mấy chục cảnh sát hình sự vào đến cổng của Công ty khoáng sản Dương Điền thì lại bị Công ty khoáng sản Dương Điền tổ chức năm sáu trăm công nhân do người của Phòng bảo vệ cầm đầu, tay cầm gậy sắt xếp thành hàng ngăn đám Vương Triều lại.
- Bí thư Diệp, Thanh Lang đã xuất hiện. Người này xếp ở hàng trên cùng, dáng vẻ như chúng ta chỉ cần xông vào là bọn chúng sẽ vây lại đánh.
- Bảo mấy đồng chí cảnh sát lên thử xem, nếu Thanh Lang dám ra tay thì anh đi giải quyết hắn, người của Công ty khoáng sản Dương Điền mà ngăn cản thì bắt hết lại, cảnh sát vũ trang đã lên đến sườn núi rồi, mấy phút nữa là đến nơi thôi. Chúng ta tuy người ít nhưng nếu có xung đột thì cũng không sợ. Công ty khoáng sản Dương Điền này lẽ nào lại là công ty thổ phỉ hay sao?
Diệp Phàm hừ lạnh ra lệnh, kết quả đúng như Diệp Phàm đã dự đoán, Thanh Lang thực sự dám ra tay, mấy đòn đã hạ gục sáu đồng chí cảnh sát hình sự. Tình thế đột nhiên trở nên căng thẳng. Thấy cảnh sát vũ trang đã tới, Vương Triều cũng không do dự nữa, tiến lên, chỉ trong mấy phút hai người đã đấu với nhau mấy cước. Hai người công lực tương đương, nhất thời khó phân cao thấp. Cảnh sát và công nhân cùng vây lại xung quanh, biến thành đánh võ đài.
- Mã Hán, anh có thể lên, cùng tấn công Thanh Lang, bắt được người này thì lập tức bí mật giải về quân khu Ngư Đồng, tiến hành thẩm vấn.
Diệp Phàm ra lệnh, hắn đã sớm điều Mã Hán từ Căn cứ Đại Hùng Sơn ở Ngư Đồng ra, bây giờ đang trà trộn trong đội cảnh sát vũ trang, nhận được điện thoại của Diệp Phàm liền lập tức tiến lên cùng với Vương Triều bao vây Thanh Lang. Tình thế đột ngột xoay chuyển, mấy phút sau Thanh Lang bị Mã Hán đá trúng bụng ngã vật xuống đất, Vương Triều cũng lao lên bồi thêm mấy đá, Thanh Lang lập tức mềm nhũn ra đất, không động đậy được nữa.
- Ai còn dám bạo lực ngăn cản, coi như tòng phạm, bắt hết lại.
Vương Triều cầm lấy chiếc loa bán dẫn hô to.
Đám cảnh sát hình sự, cảnh sát vũ trang liền lao lên, mười mấy người đám bảo vệ của Công ty khoáng sản Dương Điền chống cự lập tức bị hạ gục, Vương Triều Mã Hán lại ra sức thuyết phục, đám đông đã giải tán quá nửa. Sau đó thêm mười mấy người quá khích bị bắt giữ nữa thì không còn ai dám xông lên ngăn cản nữa.
Vương Triều vừa vào trong đã lập tức tiến hành khám xét khu khai thác quặng. Mục đích là tìm khu quặng hóa thạch, nhưng đáng tiếc là không thể nào phát hiện ra. Còn Thanh Lang thì bị Mã Hán bí mật giải về Phân quân khu Ngư Đồng.
Tư lệnh Lô An Cương đích thân sắp xếp một nơi bí mật để tiến hành thẩm vấn.
- Tư lệnh Lục thế nào rồi?
Vẻ mặt Quản Phi xám xịt, cô gái đứng bên cạnh xé chân gà cho hắn người run lên bần bật, bởi Quản Phi có lúc tức giận sẽ tát cô ta mấy cái, không sợ mới lạ.
- Bây giờ vẫn chưa rõ, là người của Bộ tổng tham mưu đưa đi.
Cao Lam ngồi trên ghế, không nói nên lời.
- Chẳng phải anh có người ở Bộ tổng tham mưu hay sao, còn không gọi điện thoại đi.
Quản Phi cũng không kiềm chế nổi, hừ với Cao Lam.
- Tôi đã gọi rồi.
Cao Lam bộ dạng lực bất tòng tâm.
- Bên đó nói thế nào?
Quản Phi hỏi.
- Sẽ cố gắng hết sức, Bộ tổng tham mưu thì đã sao, lẽ nào còn làm gì được Tư lệnh Lục hay sao? Tôi không tin, hừ.
Cao Lam ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.
- Thanh Lang bị giam ở chỗ nào?
Tào Dục hỏi.
- Không rõ, hình như không phải ở Cục công an thành phố, người ở đó nói vậy. Nguồn truyện:
Cao Lam đáp.
- Chủ tịch Quản, Thanh Lang biết rất nhiều bí mật của chúng ta.
Tào Dục vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Một người sống thì không thể bay đi mất được, hừ.
Quản Phi lạnh lùng hừ đáp, nhìn Tào Dục và Cao Lam một cái, nói:
- Trước mắt đã tới thời điểm công ty gặp nguy cấp nhất, ba người chúng ta càng phải đoàn kết, các vị phải cố tìm người nhờ cậy, có ai đưa hết ra. Mục tiêu là Diệp Phàm. Người này rất cứng rắn, ngay cả Hà Trấn Nam cũng không coi ra gì, vì vậy buộc phải lật đổ. Không thể chậm trễ được nữa.
- Đúng thế, hạ được hắn rồi thì Cục công an thành phố không còn đáng ngại nữa. Nhưng quan trọng là phải hạ hắn thế nào. Việc này tôi thấy phải nhờ đến Phó Bí thư Quản thôi, ông ấy phân quản Đảng quần chúng, có vai trò quyết định trong việc bổ nhiệm hoặc bãi miễn cán bộ toàn tỉnh. Chỉ một tên Bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố, Triệu Xương Sơn có lẽ sẽ nể mặt ông ấy.
Cao Lam nói rồi liếc Tào Dục một cái, lại nói:
- Quan hệ của tôi ở trong quân đội, không có mấy vai trò trong việc lật đổ Diệp Phàm, nhiệm vụ của tôi là lôi Tư lệnh Lục ra. Mạng lưới bảo vệ Liễu Phong Sơn mà mất, chúng ta chẳng khác nào lộ diện ngay trước mắt người khác.
- Đúng thế, chuyện của Tư lệnh Lục do Cao Lam phụ trách. Chuyện lật đổ Diệp Phàm để tôi và Tào Dục lo. Anh Tào, nhanh gọi điện thoại, anh có quan hệ trên Bắc Kinh, có thể gây chút áp lực với Triệu Xương Sơn, nếu không cũng không biết Triệu Xương Sơn có chịu nghe hay không. Đây là lúc cấp bách, cũng không cần che giấu gì nữa.
Quản Phi lạnh lùng hừ nói.
- Để tôi thử xem.
Nhìn Quản Phi một cái, Tào Dục thận trọng gật đầu.
Buổi tối, trong một nơi bí mật trong Phân quân khu Ngư Đồng. Có hai chiếc ghế, bốn người đang ngồi trên đó là Diệp Phàm, Lô An Cương, Vương Triều và một người nữ ghi chép.
- Thanh Lang, đừng giả ngất với tôi, tỉnh lại đi.
- Giả ngất, không cần, có gì cứ nói. Thanh Lang tôi ngoài việc bảo vệ ra thì cái gì cũng không biết. Việc hôm nay Thanh Lang tôi cũng chỉ thực thi trách nhiệm của mình với công ty mà thôi. Cho nên, anh cũng đừng mơ biết được gì từ trên người tôi. Không biết là không biết, không bằng đi ngủ sớm cho khỏe người.
Thanh Lang dáng vẻ thản nhiên, lướt nhìn Diệp Phàm và Lô An Cương một cái, không ngờ lại lên tiếng khuyên Diệp Phàm.
- Cứng họng lắm.
Vương Triều tiến lên, đá cho một cái, Thanh Lang hừ một cái, ánh mắt như sói nhìn Vương Triều, hừ nói:
- Tao nhớ mày rồi, tên là Vương Triều phải không?
- Sao, còn uy hiếp tao à, mày là cái cứt gì!
Vương Triều tức giận, tính cách thổ phỉ hình thành từ hồi còn ở Đỗ gia lại nổi lên, đưa mắt nhìn ra, thủ hạ đưa cho một tấm đệm lớn, nhằm thẳng vào lồng ngực Thanh Lang mà đánh, khiến Thanh Lương nôn cả ra nước chua, khiến Lô An Cương không khỏi nhíu mày.
- Được rồi!
Diệp Phàm giơ tay.
- Còn không chịu khai ra?
- Không có gì khai cả, tôi chỉ thi hành trách nhiệm của mình.
Thanh Lang hừ nói, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
- Đây là cái gì?
Diệp Phàm lôi từ trong ngăn bàn ra hai viên bi nhìn có vẻ cổ quái. Hai viên bi lớn bằng quả bóng bàn, màu tím thẫm, hình như làm bằng gỗ, Diệp Phàm cầm trên tay, cảm thấy cũng khá nặng, nhưng nhẹ hơn bi sắt, lại nặng hơn nhiều so với bi gỗ.
- Bi gỗ cầm trên tay để tăng cường sức khỏe, lẽ nào cũng phạm pháp hay sao?
Thanh Lang liếc Diệp Phàm một cái, chậm rãi đáp.
- Đúng là bi gỗ thật, nhưng hình như nó còn có tác dụng khác thì phải.
Diệp Phàm chậm rãi nói, đôi mắt sắc như chim ưng phát hiện khóe môi Thanh Lang khẽ động đậy, dường như đang lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Công dụng đặc biệt, việc này tôi không hiểu, cần phải yêu cầu lãnh đạo Ngư Đồng nêu rõ một chút. Tôi chỉ dùng để luyện tập, để có lợi cho các khớp tay.
Thanh Lang nói.
- Anh nói đi.
Diệp Phàm nhìn Vương Triều nói.
- Cái này có lai lịch rất đáng gờm, ở thời nhà Thanh được gọi là "Cầu An Lạc"
Vương Triều nói đến đây, Thanh Lang không chịu được nữa nói:
- Anh đừng nói bừa, cái gì mà cầu an lac, cứ nói toạc ra đi.
- Đừng lo, để yên nghe tôi nói hết đã. Cái này vào thời nhà Thanh đúng là Cầu an lạc, nói chắc anh cũng hiểu.
- Dùng thiết mộc, tử đàn mộc hàng trăm năm mài dũa mà thành. Nghe nói gỗ này cứng như gang thép, mà còn có thể hơn cả hợp kim thép.
Đương nhiên, bình thường không có nội lực truyền vào thì thiết mộc, tử đàn mộc chỉ cứng hơn các loại gỗ thường một chút, cũng chưa đến mức có thể so sánh với gang thép.
Nhưng, khi cao thủ dùng nội lực mạnh mẽ truyền vào, độ rắn chắc của nó còn hơn cả hợp kim thép. Mà quả cầu này còn có đặc điểm, đánh người sẽ không thể thấy máu, mà chỉ làm lõm vào, nếu không nhìn kỹ thì cũng không thấy rõ.
Cũng là vũ khí giết người lợi hại, đồng thời, người bị hại còn có nét cười trên mặt. Bởi vì sau khi bị cầu tấn công, tác động lên thần kinh cười vì vậy mặt người chết như đang cười. và vì thế mới gọi là "cầu an lạc".
Thật kinh khủng, còn kinh hơn cả truyền thuyết Huyết Trích tử nhà Thanh.
Đương nhiên, cầu này hiện nay không mấy người biết. Nhưng tiếc là tôi là một là trong những người đó. Thanh Lang, tôi nói đúng chứ?
Vương Triều thản nhiên nói.
- Cầu an lạc, an lạc, vui vẻ mà chết, sao có chuyện đó được. Thực ra quả cầu này không có gì đặc biêt, lại còn nội công, trên đời này còn có nội công nào?
Lô An Cương đứng bên cạnh nói có vẻ không tin.
- Lô tư lệnh, chưa nhìn thấy chứ không hẳn là không có. Mang miếng thịt lợn tươi vào đây.
Vương Triều nói với một viên cảnh sát.
- Tôi không hiểu các anh đang nói cái gì, thật vô lý, bị người ta giết rồi mà còn cười. Trên thế gian này lại có kiểu vô lý vậy sao. Thật vô lý, hết sức hoang đường. Tôi thấy cục cảnh sát các anh có phải là vì điều tra mà nói này nói nọ, nói quả cầu bình thường thành quả cầu an lạc gì đó, sao không gọi là cầu ngoài hành tinh đi cho bí mật hơn không?
Thanh Lang thản nhiên nhìn mọi người rồi đột nhiên cười phá lên.
- Ha ha, có phải anh giả vờ không biết gì không? Đợi chút, sẽ có người cho anh thấy, để cho anh xem cầu này không chỉ có anh biết dùng mà người khác cũng có thể dùng.
Diệp Phàm cười, không lâu sau có một cảnh sát mang miếng thịt lợn vào.
Vương Triều gõ vào thấy có âm thanh, xoay xoay quả cầu trong tay vài lần rồi lập tức văng vào miếng thịt lợn.
- Bộp.
Âm thanh vang lên, trên miếng thịt lợn hiện lên một chỗ lõm. Nhưng điều kỳ lạ là không lâu sau vết lõm đấy dần dần đầy lên, sau phút thì vết lõm đó không còn nữa, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra gì cả.
- Vì miếng thịt lợn chứ không phải con lợn còn sống nên nó không thể cười được, Vương Triều cũng không thể nào lấy một người sống sờ sờ ra làm vật thí nghiệm. Nhìn thấy chưa, vết lõm này giống y hệt như vết lõm trong vụ thảm án , Thanh Lang, anh hãy cho chúng tôi lời giải thích rõ rang đi.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Việc này không liên quan gì đến tôi, quả cầu này là tôi có được tại chợ đồ cổ. Khi đó cảm thấy nó hơi nặng, cũng thoải mái hơn cầm cung vì thế nên tôi mua về. Còn khi các anh nói về nội công, tôi không hiểu gì cả, từ nhỏ sức tôi đã mạnh như vậy, có thể giống như cao thủ đã luyện bao năm, nội công cái gì chứ? Trên đời này còn có nội công hay sao?
Thanh Lang có nét mặt mơ hồ nói.
- Anh giả bộ được lắm, công phu của anh không khác gì Vương Triều. Ban ngày anh thể hiện ở Công ty mỏ Dương Điền có hàng trăm người thấy, đừng có mà dọa ai, chúng tôi đều đã nhìn thấy rõ ràng không phải mù.
Diệp Phàm gắt lên.
- Anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhưng tôi có thể nói tôi không hề liên quan đến chuyện này, mà nội công cái chó gì, tôi không biết, nếu Cục cảnh sát các anh thật sự muốn kết cho tôi tội danh liên quan đến vụ thảm án thì tôi tuyệt đối không phục, tôi sẽ phản ánh lên trên về hành vi vu cáo hãm hại người tốt của các anh.
Thanh Lang không ngừng nói, không hề biểu hiện chút sợ hãi gì.
- Hừm!
Diệp Phàm phẫn nộ, đi đến trước mặt Thanh Lang. Nhanh như điện, ra tay chụp vào người Thanh Lang, chỉ có những âm thanh nhỏ, có vẻ giống như người mù sờ tượng.
Không lâu sau, trên người Thanh Lang bắt đầu có phản ứng. Những bắp thịt như nhuyễn trùng đang lúc nhúc, mồ hôi trên trán chảy như trút nước.
Mặt Thanh Lang đột nhiên thay đổi trông thật khó coi, miệng lẩm bẩm "ai cha…", xem ra rất đau.
Nữ cảnh sát ghi chép toàn thân run bẩy, còn Lô An Cương chằm chằm nhìn Thanh Lang.
Chỉ có Vương Triều biết lần này Diệp Phàm tự mình dạy cho hắn "Phân thân thác cốt thủ" vì Diệp Phàm là cao thủ thất đẳng, nên sẽ làm dễ hơn Vương Triều.
Hơn nữa, nhìn thì có vẻ chẳng làm gì cả, chỉ là sờ sờ,chỉ có Vương Triều biết Diệp Phàm đang tháo dỡ cả các khớp xương của người ta.
Khiến cho Vương Triều cũng băng giá trong lòng, ra tay bằng cách này thì mấy ai có thể chịu đựng nỗi sự dau đớn lớn lao này.
Sau khoảng phút, Thanh Lang không hề thể hiện gì chỉ lẩm bẩm trong miệng, Diệp Phàm biết việc lần này đã thất bại.
Ý chí kiên cường của Thanh Lang giúp anh ta chiến thắng cách trừng trị này, xem ra người có ý chí lớn, nghị lực, cách này cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, không thể để quá lâu, chỉ sợ người ta đau chết mất. Diệp Phàm chỉ còn cách đến trước mặt Thanh Lang, làm một vài chiêu và Thanh Lang khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng toàn thân như bị rơi xuống nước, ướt sạch.
Còn Lô An Cương từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, chỉ chau mày, xem ra anh ta cũng đã bị dọa cho sợ ngây người rồi.
- Tôi có chút khâm phục tính kiên cường của anh, thật không hiểu, rốt cuộc vì ai mà anh phải làm như vậy? Quản Phi đáng để anh hy sinh cả tính mạng như vậy?
Diệp Phàm thản nhiên nói, có ý bảo Vương Triều châm thuốc cho Thanh Lang.
- Vốn chẳng có chuyện gì giả dối, anh bảo tôi trả lời cái gì, thì trả lời cũng chỉ là bậy bạ. Thanh Lang tôi không phải loại người như vậy.
Thanh Lang kiên quyết, Diệp Phàm cùng Vương Triều đi vào phòng thẩm vấn.
- Con người này thật đáng gờm.
Ngồi trong xe Diệp Phàm nói với Vương Triều.
- Đúng, những biện pháp thông thường không hề có tác dụng gì. May mà hắn ta có hành vi kháng lại bạo lực của cảnh sát, chúng ta có thể giữ hắn lại rồi tiến hành sau.
Vương Triều vừa lái xe vừa nói.
- Đúng, anh lập tức điều tra Thanh Lang, điều tra tỉ mỉ từ lúc sinh ra đến bây giờ. Tôi không tin, chẳng lẽ anh ta không có điểm yếu nào, chỉ cần phát hiện ra là chúng ta có thể có cơ hội ra tay rồi, cứng rắn không được thì phải mềm mỏng.
Diệp Phàm nhắc nhở.
Vừa về đến nhà thì phát hiện ra có người đang nằm, chợt nhìn, không phải là Lý Nguyệt thì còn là ai được nữa?
Diệp Phàm không để ý đến cô ấy, đi thẳng vào phòng, rồi gọi điện thoại cho Lý Cường, nói rằng:
- Gọi ngay Lý Nguyệt lên phòng, tôi thấy có thể lật tẩy bài rồi.
Không lâu sau, Lý Cường mang một túi lớn đến, hóa ra là Lý Nguyệt.
- Cô không phải sợ, tôi biết cô đang giả điên.
Diệp Phàm nhìn thẳng vào Lý Nguyệt, nói thẳng luôn.
- Ai cha, ai cha.
Lý Nguyệt vốn không để ý đến Diệp Phàmm miệng vẫn lẩm bẩm giả điên.
- Nếu cô tin tưởng tôi thì hãy nói cho tôi tất cả những gì cô biết, nếu như không tin tôi thì tôi cho người đưa cô về, từ nay về sau cô cũng không cần phải giả điên mà nằm ở chân tường nhà tôi nữa. Còn nữa, hôm đến mỏ đồng Dương Điền cô cầm chiếc kính viễn vọng dùng trong quân đội, cô đừng nghĩ mọi người đều là ngốc, Lý Cường, lấy ảnh ra cho cô ta xem.
Diệp Phàm nói, Lý Cường đã làm lại hình ảnh được chụp trộm được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn thấy tấm ảnh mình đang cầm chiếc kính viễn vọng, dù rất mơ hồ, Lý Nguyệt, cuối cùng cũng không tiếp tục lải nhải nữa. Cô ấy bắt đầu rơi lệ, ngồi thụp xuống đất, quỳ trước Diệp Phàm, nấc lên nói:
- Xin…Cục trưởng Diệp hãy giúp tôi, tôi muốn báo thù.
- Cứ bình tĩnh, đừng vội, từ từ nói.
Diệp Phàm ra hiệu cho Lý Cường gọi dì dưới nhà lên, cầm theo chiếc chậu rửa mặt thay quần áo cho Lý Nguyệt cho sạch sẽ rồi sẽ nói chuyện.
- Tôi biết cô chịu khổ cực rồi, cô là cảnh sát của Cục thành phố, tôi cũng là nhân vật số một của Cục thành phố nhưng đã không chăm sóc được cho cô, tôi rất đau lòng. Chắc chắn cô biết bí mật rất lớn, nói đi, đây là phòng cách âm nên cô yên tâm, không phải lo gì hết.
Diệp Phàm ra hiệu Lý Cường đi ra ngoài canh gác.
- Tối ngày tháng năm , khi cả nhà tôi đang ngủ. Đột nhiên thấy có động tĩnh, tôi vừa muốn đứng dậy thì bị vật gì đập vào đầu, rồi lăn ra giường không biết gì nữa.
Lý Nguyệt nói.
- Cô chắc là bị vào trán chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn, sau đó khi tôi tỉnh lại thì phát hiện đang nằm trên giường, trán rất đau, mơ hồ nghe ai nói não tôi bị thương có thể là mất trí nhớ. Lúc đó tôi mới biết mình đã được đưa đến bệnh viện.
Từ đó tôi trả vờ bị điên, sau này mới biết hôm đó đã chết người. Hơn nữa hình như đều là người có liên quan đến mỏ Dương Điền.
Ví dụ như Cục địa chất phụ trách an ninh trong mỏ đều kiểm tra qua mỏ Dương Điền. Mà hình như đều là những người không hài lòng với mỏ.
- Mà người nhà tôi ngoài tôi đã tới mỏ Dương Điền ra còn lại bố mẹ tôi không hề có liên quan gì cả.
Lý Nguyệt nói đến đây thì rơm rớm nước mắt, nhưng cô ấy rất kiên cường không hề khóc thành tiếng.
- Bọn họ sao lại muốn giết hết gia đình cô, hoặc sao lại giết cả một loạt người vây. Lẽ nào cô đã biết được bí mật nào đó của mỏ Dương Điền sao?
Vì thế, chúng mời bắt buộc phải giết người diệt khẩu. Nhưng cũng rất kỳ lạ, theo lý mà nói chúng làm việc này cùng một lúc sẽ khiến mọi người chú ý.
Muốn giết người thì cũng phải chọn thời điểm mà giết người, người bị giết trong cùng một đêm thì đúng là án quá lớn, bọn họ không sợ bị điều tra ra sao?
Diệp Phàm hỏi có ý rất nghi hoặc không thể giải thích nổi….