- Đnh cái rắm, dám mắng sư phụ của tao như thế, mày ăn tim gấu gan báo rồi hay sao mà ngu suẩn vậy?
Mai Thiên Kiệt cảm thấy chưa hết giận, đi lên phía trước nhìn vào Mai Bỉ Văn rồi lại hung hang đá xuống mấy phát.
- Thôi, đá chết lại thêm phiền toái.
Diệp Phàm khoát tay, hướng mắt nhìn về phía Lý Tùng, Lý Tùng cũng buông lỏng chân ra.
- Mai Bỉ Văn, mau xin lỗi sư phụ tao!
Mai Thiên Kiệt chỉ vào Mai Bỉ Văn dưới chân mình mà nói, rồi lại xoay người nói với Mai Tòng Vân:
- Còn ông nữa, cũng phải nói.
- Thiên Kiệt, cậu thế này là giơ cổ ra cho người ngoài đập đấy, chúng ta là người nhà họ Mai, sao cậu lại có thể giúp người ngoài.
Mai Tòng Vân giận đến cả gân cốt cũng run lên nhưng cái giọng nói tranh luận kia đã có chút bất lực.
Biết Mai Thiên Kiệt chính là đích tôn của nhà họ Mai, được ông cụ Mai yêu thương chiều chuộng, cái mũ quan mình đang đội kia cũng là của nhà họ Mai để cho, nên lại nào dám đắc tội với Mai đích tôn. Nhưng vì giữ thể diện cho cái mặt già này dù sao cũng phải cãi cọ 1 chút.
- Không nói đúng không, không nói cũng được, sau này các người không phải bước chân vào nhà họ Mai nữa. Mai Thiên Kiệt cũng không nhúc nhích, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Xin…xin lỗi.
Mai Bỉ Văn với vẻ mặt bị lăng nhục nói ra câu nói đấy!
- Còn ông?
Mai Thiên Kiệt nhìn chằm chằm vào Mai Tòng Vân, lão già này sau hồi do dự, cuối cùng lý trí đã chiến thắng ý nghĩ bị lăng nhục, miệng mấp máy nói:
- Xin…xin lỗi Diệp tiên sinh.
Nói xong hai chú cháu nâng nhau dậy, dẫn theo một đám người mặt mày xám xịt chỉ muốn bỏ đi.
- Khoan đã!
Diệp Phàm đột nhiên mở miệng.
- Diệp tiên sinh, lỗi chúng tôi cũng đã xin rồi, còn muốn…
Mặt Mai Tòng Vân đỏ bừng lên, hanh tiếng nói.
- Không có liên quan đến chuyện này, tôi muốn nói với ông một tiếng, Tống Thiến Thiến là vợ của em trai tôi, hy vọng các ông sau này không đến làm phiền cô ấy nữa.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Người nào còn dám động vào Tống gia là muốn gây khó dễ cho Mai Thiên Kiệt ta, hừm!
Mai Thiên Kiệt ở 1 bên nói phụ vào. Thằng nhóc này tỏ ra có vòng có điểm, tương đối trung thành, khiến cả Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút dị thường, trong lòng nghĩ có phải tên này lại định muốn chấm mút gì từ mình…
- Biết rồi, Bỉ Văn sẽ không thế nữa.
Mai Tòng Vân nói.
- Còn nữa, Phó bí thư Mai cũng là Bí thư Đảng Quần chúng quận Triều Dương vậy thì việc Tống Ninh Kiệt, anh trai Tống Thiến Thiến có lên được chức Phó cục trưởng không đều nhờ cậy ở Bí thư Mai cả vậy. Thiết nghĩ chuyện này với ông không phải chuyện khó, xét cho cùng, ông cũng là người lớn tuổi trong nhà họ Mai đúng không? Diệp Phàm bình tĩnh nói, những lời kia vừa ra khỏi miệng đã khiến mọi người trong sảnh đều mắng thằng nhãi này thật vô liêm sỉ đến cực điểm rồi. Đánh người ta lại còn bắt người ta phải giúp việc, thiên hạ còn có giống người vô liêm sỉ thế này không? Có, đó chính là đồng chí Diệp!
- Xin lỗi Diệp tiên sinh, việc này Mai Tòng Vân tôi không thể đáp ứng được, đề bạt cán bộ có tổ chức trình tự, không phải là tôi muốn là được, quận Triều Dương còn đang có rất nhiều vị lãnh đạo khác.
Các cơ trên mặt Mai Tòng Vân đều đang run lên, đến mực sắp không kiềm chế được nữa.
- Sư phụ bảo ông làm thì ông phải làm, chú Mai, nếu đến cả việc này chú cũng không làm được thì thật mất mặt người nhà họ Mai quá, nếu thế thì về sau chú cũng không phải đến tìm ông nội nữa.
Mai Thiên Văn lạnh lùng nói.
- Vậy…thôi được, nếu Mai Thiên Kiệt đã nói thế, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Mai Tòng Vân bị ép đến mức muốn đâm đầu vào tường.
- Không phải tận lực, mà là không thể không được, mà phải làm nhanh, trong vòng ba tháng phải làm xong hết.
Mai Thiên Kiệt hoàn toàn giống như 1 đại thiếu gia kiêu ngạo, mặc kệ suy nghĩ của Mai Thiên Kiệt, cứng đầu đè ép xuống.
Mai Tòng Vân bất đắc dĩ phải gật đầu, không hé răng nửa lời nữa, liếc nhìn Diệp Phàm một cái thật lâu rồi đỡ cháu lên, cùng với đám người của mình đi ra ngoài.
- Ha ha, sư phụ, đến kinh thành lúc nào mà cũng không lấy 1 tiếng, đồ đệ muốn hiếu kình người mà cũng không tìm thấy ở đâu. Mai Thiên Kiệt cười gượng liên tiếp, y như một đứa trẻ trong bộ dạng người lớn.
- Nhớ tôi, không phải chứ, cậu lại nghĩ tới cái gì thôi đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Thông gia, chuyển chiếc bàn kia đi, chúng ta bắt đầu lại buổi tiệc, có được không?
Tống Bạch An mặt dạn mày dày tiến lên, thân thích nhà họ Tống cũng đứng cả dậy, tất cả đều mỉm cười mời đến mời Diệp Phàm.
- Không cần nữa, ban nãy cũng thật không tồi, hôm nay đến đây là có việc muốn thương lượng với mọi người 1 chút. Chuyện em trai tôi, Diệp Tử Kỳ và Thiến Thiến nếu mọi người đồng ý thì tối nay ở nhà tôi Hồng Diệp Bảo có làm mấy mâm coi như lễ đính hôn, nếu không đồng ý…
Diệp Phàm mới nói đến đây, Tống Bạch An đã ngắt lời nói:
- Đương nhiên đồng ý rồi, xã hội hiện đại, hôn nhân tự chủ, chỉ cần Thiến Thiến đồng ý, làm cha như ta đương nhiên không phản đối, không trách móc, đúng không?
Tống Bạch An thật thông minh, còn hỏi con gái trước, thật chẳng phải để che đậy sao.
- Ba, việc này ba làm chủ là được rồi.
Tống Thiến Thiến đỏ mặt nói.
- Ha ha, tốt, tốt, ba làm chủ, vậy cứ làm thế đi, làm theo những gì bên thông gia nói, sẽ tổ chức ở Hồng Diệp Bảo, bên tôi chắc sẽ có 4 bàn.
Tống Bạch An ha ha cười nói.
- Thông gia, không biết Hồng Diệp Bảo là ở đâu? Để chúng tôi còn tiện sai người mua chút đồ qua đó chuẩn bị.
Lúc này, Tống Ninh Kiệt cũng mặt dày mày dạn bước đến.
- Mua đồ? Cái này không cần đâu, chúng tôi đã sắp xếp bên ấy ổn thỏa rồi.
Diệp Phàm nói với ông ta không chút rụt rè, cảm giác là dù ít tuổi hơn nhưng lại có thế lực hơn, hắn quay đầu sang phía Viên Viên cười nói:
- Viên Viên, em mang sính lễ ra đây.
- Sính lễ!
Viên Viên hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, lấy tứ trong túi ra 1 tấm phiếu sáu mươi ngàn đưa sang phía Tống Bạch An cười nói:
- Một chút lòng của Diệp gia Cổ Xuyên, xin hãy nhận lấy.
- Không cần, xã hội hiện đại còn dùng cách này làm gì?
Tống Bạch An sửng sốt, nhưng không giơ tay ra đón.
- Nhận lấy đi, đây là một chút lòng của Diệp gia.
Diệp Phàm đưa tay ra cầm tấm phiếu nhét vào tay Tống Bạch An, lúc này ông ta cũng đã nhận lấy, ha ha cười nói:
- Chỗ này tôi cứ giữ trước, đến lúc kết hôn sẽ đưa cho Thiến Thiến, để nó muốn mua gì thì sẽ mua.
Tống Bạch An cười rồi tiện tay đưa sang cho một người phụ nữ trung niên bên cạnh, có lẽ là mẹ của Thiến Thiến.
Bà đưa tay nhận lấy, nhìn liếc qua, bỗng ngây người vài giây, nói:
- Thông gia, nhiều quá rồi.
- Không nhiều, ha ha.Diệp Phàm thản nhiên cười, cảm thấy đã tạm ổn rồi nên liền đứng dậy cáo từ. Cả nhà họ Tống đều đứng cả dậy tiễn hắn, đúng lúc này, 1 tên tiểu tử chạy đến, trán còn nhễ nhại mồ hôi, đưa cho Mai Thiên Kiệt 1 cái hộp khảo cứu.
- Sư phụ, một chút tấm lòng của đồ đệ, xin hãy thay đồ đệ tặng cho nhân vật chính của ngày hôm nay.Mai Thiên Kiệt vẻ mặt thần bí, cười nói.
- Cái gì vậy?
Diệp Phàm quay đầu hỏi.
- Mở ra xem đi.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
Diệp Phàm tiện tay nhận chiếc hộp rồi đưa cho em trai Diệp Tử Kỳ, cười nói: - Đã là tấm lòng của Mai Thiên Kiệt, thì hai em cứ nhận lấy đi, mở ra xem là cái gì, dù sao tôi cũng có chút tò mò.
- Diệp Phàm, anh làm anh mà quản nhiều quá, thế này không tốt, đã là tặng cho hai em ấy rồi thì để 2 em ấy quyết định. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kiều Viên Viên ở bên cạnh làm ra bộ dạng oán trách, cười nói.
- Không sao đâu chị dâu, thôi để Thiến Thiến mở đi.
Diệp Tử Kỳ cười nói, quay người lại cảm ơn Mai Thiên Kiệt:
- Cảm ơn Mai thiếu gia.
- Gọi tôi là anh Mai là được rồi, anh hai cậu là sư phụ của tôi, chúng ta đều là an hem cả, sau này ở thủ đô có việc gì cứ đến tìm tôi là được, đây là danh thiếp của tôi.Mai Thiên Kiệt cười tủm tỉm đưa danh thiếp, Diệp Tử Kỳ nói câu cảm ơn rồi cầm lấy.
- Tử Kỳ, cái này giống với lục bảo thạch quá?
Tống Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên, đưa hộp chìa ra.
- Em gái, loại này gọi là đá quý mắt mèo xanh, chất lượng đạt mức thượng phẩm, em xem, đường mắt mèo này nhỏ mà hẹp, giới hạn rõ ràng, dưới ánh mặt trời mắt nhắm mở rất linh hoạt, rất có sức sống, màu sắc và bố cục của mặt mèo hình thành nên vẻ rất cân đối, tầng lớp mạnh mẽ, hơn nữa đường mắt mèo ở giữa mặt, hơn nữa thêm vào khuôn khảo cứu nạm vàng này, độ màu này, thợ khéo này, phỏng đoán phải là đồ cổ từ thời nhà Thanh, thạch quang mắt mèo này trọng lượng chắc khoảng 6 cara, giá trị hẳn là không nhỏ.
Viên Viên làm ra vẻ một người am hiểu và biết giám định đồ cổ, cầm lấy hai miếng đá quý rồi thốt ra như thế.
- Viên Viên, anh cảm thấy em sắp thành người buôn đồ cổ rồi đấy, ha ha.Diệp Phàm thản nhiên cười nói, rồi quay sang phía Mai Thiên Kiệt nói:
- Giá trị bao nhiêu, hẳn là vật bảo gia truyền nhà họ Mai, đừng để mang ra đây rồi quay về bị nghe mắng đấy.
- Không sao, là cô Phán Nhi nghe nói xong liền lấy từ trong số trang sức của cô đưa cho bảo tôi mang đến tặng, loại nhẫn này là 1 đôi, gọi là uyên ương miêu nhĩ, đúng là tổ tiên Mai gia truyền lại, nhưng Phán Nhi cô cô có thể không chỉ có 1 bộ, đôi nhẫn này cũng chỉ xem là hạng trung phẩm, nói đến giá tiền thì trần tục quá, ha ha.
Mai Thiên Kiệt cười gượng 1 tiếng.
- Thật sự là tổng giám đốc Mai đưa cho, cậu không lừa tôi đấy chứ, cô ấy giờ đang ở đâu, sao có thể chọn được đôi nhẫn mắt mèo quý giá này?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, như cười như không cười nhìn Mai Thiên Kiệt.
- Thật là cô ấy đưa cho mà, tôi đâu có tiền mua đồ tặng người khác, hơn nữa nếu có thật thì cũng bị mẹ tôi giữ hết, không cho chúng tôi tiêu linh tinh, chắc phải đến lúc lấy vợ mới được nhìn thấy, haiz…
Mai Thiên Kiệt lại thở dài.
- Thông gia, đôi thạch bảo mắt mèo này ít nhất đáng giá con số này.
Lúc này, một thân thích có để râu nhà họ Tống, vốn là nhà giám định đấu giá đồ cổ bước lên sờ vào thạch bảo, sau 1 hồi quan sát liền đưa 2 ngón tay.
- 2 trăm ngàn, thật là không rẻ, món lẽ này thật nặng quá, Thiên Kiệt, cậu nói với tổng giám đốc Mai, gia đệ không thể nhận.
Diệp Phàm lập tức từ chối nói, nghe Diệp Phàm nói thế, đôi mắt phu nhân nhà họ Tống không khỏi lóe lên, miệng chậc 1 tiếng.
- Không phải 2 trăm ngàn, nếu lão đoán không sai thì sẽ là 2 triệu, Mai công tử, có đúng không?
Ông lão kia vuốt vuốt bộ râu, vẻ mắt cao thâm cười nói.
- Cái này tôi không rõ lắm, chỉ là 2 viên bảo thạch, không đáng giá thế chứ. Mai Thiên Kiệt gượng cười, đánh mắt qua lại, sợ Diệp Phàm không chịu nhận lấy.
- Nhận lấy, Tử Kỳ, tối nay để Thiến Thiến đeo, 2 triệu, không tính gì, cái cậu này, sao không làm miếng 2 vạn mang đến, khó coi à.
Diệp Phàm bỗng lại thản nhiên nhận, biết thằng nhóc Mai Thiên Kiệt này không có ý tốt gì, kiểu gì tí nữa cũng có việc nhờ đến mình.
Hơn nữa, sau khi nhận thằng nhãi này còn làm mặt sĩ diện như giáo huấn ai, Mai Thiên Kiệt thiếu chút nữa toát mồ hôi, cái gì gọi là vô sỉ, cài này chính là 1 ví dụ minh chứng rõ ràng.
- Anh, cái này, thật đắt quá,
Diệp Tử Kỳ và Tống Thiến Thiến đều từ chối, còn người nhà họ Tống thì suýt ngã cả xuống đất, mặc dù nhà họ Tống có thể nói là giàu có nhưng tổng gia sản cũng không vượt quá 4 triệu, mà chỉ có 1 đôi nhẫn này lại trị giá 2 triệu, thật là có chút giật mình.
Mời sư phụ xuất mã
- Ha ha, không sao, đồ của người này em không nhận là uổng phí đấy, huống hồ, người của Diệp gia, cái này có gì đâu, cho nên, anh sẽ có lý do riêng của mình.
Diệp Phàm nhận lấy, Diệp Tử Kỳ vui vẻ đưa nhẫn cho Diệp Thiến Thiến.
Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm bước chân ra khỏi cửa nhà họ Tống, Kiều Viên Viên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cái hộp nhẫn trong tay Tống Thiến Thiến.
Tên nhãi này vô cớ tặng quà thế, hẳn có gì không ổn, không khéo thạch bảo mắt mèo này là gây ra họa, đàn bà mà, đều thích những thứ như thế này, nhưng không phải nói là Kiều Viên Viên tham tiền, mà chủ yếu là đôi nhẫn này khiến cô có chút cảm động, chắc chắn là cô đang nghĩ đến chính mình.
- Viên Viên, cái đấy có gì chứ, sau này chúng ta cũng sẽ có thôi, phải không?
Diệp Phàm nhanh chóng nháy mắt.
- Có, anh chừng nào thì đưa cho em?
Sắc mặt Kiều Viên Viên ửng đỏ, giơ tay ra như kiểu cô gái đòi kẹo vậy.
Đồng chí Diệp toát mồ hôi nhìn Kiều Viên Viên, thật là hết lời để nói. Trong lòng nghĩ có kẻ còn vô liêm sỉ hơn cả mình, chợt gượng cười một cái:
- Sắp rồi, sắp rồi, chờ chút nữa!
- Hừ!
Kiều Viên Viên rụt tay về, hậm hực nhìn vị "kẻ" vô liêm sỉ một cái rồi không nói gì nữa, nhưng đồng chí Diệp lại nhanh chóng đưa Kiều Viên Viên trở về nhà đi mất.
Vừa mới ngồi vào trong xe, Mai Thiên Kiệt cười gượng rồi cũng ngồi vào.
- Có chuyện gì thì mau nói đi,, biết thằng nhóc cậu không có lòng tốt như vậy đâu, tặng đá tai mèo có phải là muốn nhận chút lợi lộc gì không?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Sư phụ, đồ đề đâu dám đòi báo đáp từ sư phụ chứ, hơn nữa, cái này cũng là của cô cô đồ đệ tặng, cũng không phải là của đồ đệ, chỉ là bây giờ đồ đệ gặp phải một chuyện khó.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt cay đắng, có vẻ đáng thương nữa. Diệp Phàm vốn biết món đồ này chỉ là giả bộ mang đến đẻ lấy lòng cảm thông thôi.
- Việc khó, thật sao? Diệp Phàm thản nhiên hừ tiếng nhưng cũng không phản ứng, đến lúc này Mai Thiên Kiệt có chút cuống rồi, mông hắn ở trên ghế xe mà cứ xoay đi xoay lại.
Một lúc lâu sau, thấy Diệp Phàm ngồi trong xe yên lặng, thật là không nhịn được nữa, đành gãi gãi đầu nói:
- Sư phụ, người thực mặc kệ việc khó của đồ đệ sao?
- Ở đất thủ đô này còn có việc mà họ Mai nhà cậu không làm được sao? Chẳng phải cái gì mà nhà họ Mai ghê gớm sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Sao có thể đều làm được hết, nhà họ Mai cũng không phải nhà đế vương. Mai Thiên Kiệt lẩm bẩm nói.
- Thôi vậy, nói ra nghe xem nào, xem tôi có hứng thú không.
Diệp Phàm liếc gã một cái rồi khoát tay, nói.
- Sư phụ, đồ đệ đưa sư phụ đến một chỗ được không?
Mai Thiên Kiệt có chút bộ dạng bí bí ẩn ẩn nói.
- Đi đâu?
Diệp Phàm nhíu mày. Mai Thiên Kiệt lại có chút lo sợ, nhanh chóng lấy lại nụ cười, nói:
- Dưới chân núi Hương Sơn có vịnh Phong Diệp. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bây giờ chắc còn chưa phải mùa ngắm lá đỏ nhỉ? Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên không phải, phải đến đến mùa thu mới có cảnh lá phong đỏ trong tháng.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
- Có phải là dưới cây Phong Diệp có mỹ nữ?
Lời này của Diệp Phàm là từ khoang mũi mà ra.
- Sư phụ chính là vị thần anh minh vĩ đại, tính toán được hết mọi chuyện trên đời như đại tiên giáng trần.
Mai Thiên Kiệt giơ ngón tay cái lên làm ra vẻ tán dương nịnh bợ.
- Cái này lạ rồi, cậu muốn đi tán gái, đâu nhất thiết phải kéo cả tôi, hay là muốn tôi đi làm vật trang trí?
Diệp Phàm cảm giác có chút kinh ngạc.
- Đồ đệ đâu dám, nếu là kéo người đi làm vật trang trí đồ đệ sợ vật trang trí này sáng quá, lại cướp cả em ấy đi mất, như thế chẳng phải thảm hại rồi sao?
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt khổ sở, đương nhiên là làm bộ rồi.
- Thế thì càng lạ, cũng không phải kéo tôi đi làm bóng đèn, thế tôi đi để làm gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Hì hì, là thế này, gần đây đồ đệ người đang theo đuổi một cô gái, cô ấy là Ninh Hòa Hòa, dáng người như nàng tiên vậy, đến cả nụ cười cũng có thể làm nghiêng thành đổ nước, nhưng mà, cô ấy thích nhất là được đến vịnh Phong Diệp dưới chân núi Hương Sơn.
Mai Thiên Kiệt vừa làm vẻ mặt khổ sở vừa nói.
- Người ta đi thì để người ta đi, liên quan gì đến cậu?
Diệp Phàm hừ một tiếng, rồi lại quay người lại cười nói:
- Không phải là dưới vịnh Phong Diệp có một con hổ đáng sợ đến mức khiến cho đường đường một Mai thiếu gia của thủ đô này cũng không dám đi đấy chứ?
- Ôi…
Mai Thiên Kiệt có vẻ bị nói trúng tim đen, vẻ mặt buồn bực, Diệp Phàm ngược lại, lòng hiếu kỳ lại dâng lên, hỏi:
- Nếu đúng là như thế thì kỳ lạ thật, vẫn còn có nơi mà Mai thiếu gia không dám đến sao? Không phải là đầm rồng hang hổ chứ?
- Thực ra, cái này, nhà họ Mai tuy nói bên ngoài truyền đi còn được, chứ ở thủ đô, như gia tộc nhà đồ đệ thì chỉ xếp ở đỉnh núi hạng hai, vẫn không đứng được trong hàng hạng nhất.
Như những gia tốc phẩm cấp màu đỏ, cái đế của những đấy không dày hơn của nhà họ Mai, như Triệu gia, Trấn gia, …
Những dòng họ này đều có nền tảng sâu hơn nhà họ Mai, những điều này vẫn không phải lý do tôi sợ, chỉ là giữ cái vịnh Phong Diệp kia là người nhà họ Phí. Mai Thiên Kiệt cũng không khoa trương, nói đúng tình hình thực tế.
- Họ Phí…
Diệp Phàm miệng lẩm nhẩm nói ra chữ này, trong lòng suýt chút nữa là nói to ra. Thầm nhủ lẽ nào Phí gia đó chính là người bác họ Phí kia, thôi xong rồi.
Trước đây khi ở Samoa của vương quốc Thái, khi người bác ấy ra đi có đưa cho mình một sợi dây chuyền, nói muốn nhờ mình đưa cho cô gái tên là Yến Hồng ở dưới chân núi Hương Sơn, thời gian này vì bận quá mà quên khuấy mất chuyện kia.
Tuy nhiên, Sư phụ Phí Thanh Sơn thời gian trước vẫn ở thành phố Phổ Hải, hẳn là có đi qua chỗ cô gái có tên Yến Hồng ấy, cũng không nói chuyện này với mình, việc này thật đúng có chút kỳ lạ. Có lẽ không có khả năng đấy, đâu có thẻ trùng hợp đến thế, không thể có chuyện người phụ nữ tên Hồng Yến ấy lại là bạn tuổi già của bác ấy được…
- Người nhà này lý lịch ra sao?
Diệp Phàm hỏi, cũng là rất nghiêm túc hỏi.
- Ừm, nhà họ Phí trước là Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương thứ nhất Phí Nhất Hoàn, tuổi của người này không phải là lớn, có lẽ khoảng gì đấy, nghe nói Phượng Bảo Sơn cũng sắp nghỉ hưu, người kế nhiệm chắc tám phần là Phí Nhất Hoàn rồi.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt trầm xuống, nói ra những lời này.
- Thực là lý lịch cũng rất lớn, chả trách cậu thành ra cái bộ dạng lo sợ này. Phí Nhất Hoàn nếu có thể kế nhiệm Phượng Bảo Sơn thì đúng là trong trụ cột Chính trị rồi, là lãnh đạo quốc gia đấy, vậy Phí gia còn sợ không lên được hạng dòng họ hạng nhất trong thành sao.
Diệp Phàm thoáng như có chút suy nghĩ, xoa xoa cằm, rồi gật gật đầu.
- Không đúng thưa sư phụ, Phí gia vốn đã là gia tộc hạng nhất ở thủ đô rồi, kiêu ngạo cũng chẳng kém gì Triệu gia, cũng có thể so sánh với Trấn gia người đang chấp chính thủ đô, thuộc vào top dòng họ quyền lực đỉnh cao nhất của Trung Quốc chúng ta, nếu nói đến Phí gia, Phí Mãn Thiên chủ tịch tỉnh Phúc Nam chúng ta chính là người nhà họ Phí đấy, hơn nữa còn là thân thích trực hệ.
Mai Thiên Kiệt đúng là cũng biết không ít, dù sao cũng là từ miệng nhà họ Mai ra, bình thường đúng là nghe ngóng cũng không ít.
- Người nhà họ Phí kia cũng khá nhiều đấy phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên nhiều, nhiêu hơn cả người nhà họ Mai, chỉ tính anh em của Phí Nhất Hoàn nghe nói cũng đã có đến mấy người, có thể hợp thành một ban được.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
- Quan nhà họ Phí! Thế nều nói vậy, quyền lực nhà họ Phí là chuyên chú cho một khối chính quyền rồi?
Diệp Phàm nói.
- Cũng không phải một nhà, thực tế, như những dòng họ ở trong thành này, không thể nói là chuyên chú cho một khối nào, ví dụ chính quyền hoặc quân đội, hoặc thương nghiệp, kỳ thực, như những dòng họ cấp cao này, đều chia ra các khối, quân đội cũng có, chính quyền cũng có, thậm chí trong thương nghiệp cũng có lúc ra mặt, không có sự hậu thuẫn của kinh tế, chẳng có dòng họ nào có tiền mà thịnh vượng được.
Tiền là cái gốc của một gia tộc hưng thịnh, là hòn đá tảng của một vượng gia. Như Kiều gia ở thủ đô này, bởi vì không tham gia vào kinh thương cho nên tất cả đều ăn vào cái vốn tổ tiên để lại, trong vấn đề thương nghiệp có lúc phải cấm gập khủy tay.
Có sự hậu thuẫn của kinh tế, như cá gặp nước, hơn nữa, người trong dòng họ tham ô cũng sẽ giảm đi rất nhiều, nhược điểm cũng không bị đối thủ bắt lấy được.
Mai Thiên Kiệt nói ra một thôi một hồi lý lẽ.
Nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:
- Đương nhiên, họ cũng có trọng điểm, ví dụ nhà họ Mai, coi trọng về quân đội, Triệu gia cũng thế, cho nên bị người ngoài cho rằng là thế gia quân giới, đại gia quân giới…
- Không đúng, cậu theo đuổi người họ Ninh, có liên quan gì đến nhà họ Phí?Diệp Phàm ra vẻ không hiểu, thực ra là muốn thăm dò nguồn gốc nhà họ Phí.
- Ha ha, đúng là họ Ninh, nhưng là bà con với nhà họ Phí, đời trước là quan hệ an hem. Mai Thiên Kiệt cười nói, mới nhắc đến Ninh Hòa Hòa, hai con mắt lại có chút ánh lên, xem ra có chút bị rơi vào võng tình.
- Ừ, xem ra, thế lực nhà họ Phí này lớn lắm, đến lãnh địa của họ hẳn có chút khiến người ta phải sợ, chỉ bằng cái chức Phó giám đốc sở này của tôi mà đến đấy hẳn sẽ bị người ta coi thường, nói vậy chắc cậu cũng không muốn sư phụ của mình bị mất mặt chứ? Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tối mai nghe nói Phí gia sẽ mở bữa tiệc, số người được mời cũng khá đông, bởi vì quan hệ giữa đồ đệ và Ninh Hòa Hòa cũng không tệ lắm nên đồ đệ cũng nhận được thiệp mời, nhà họ Phí vẫn còn dùng thiệp gỗ.
Mai Thiên Kiệt nói, có chút đắc ý, tiện tay rút trong ví ra tấm thiệp.
Diệp Phàm nhận lấy nhìn, đúng là có mùi thơm của gỗ, mỏng như cánh ve, màu hơi đỏ đậm snag trọng, phía trên có khắc hình đại bang đang bay lượn trên mây, kiểu dáng đầy khí phách.
- Ừ, thiệp không tồi. tuy nhiên, cũng không có gì kỳ lạ.
Diệp Phàm hừ nói, đem thiệp trả lại Mai Thiên Kiệt.
- Không có gì đáng ngạc nhiên, sư phụ à sư phụ, xem đi, người thật là quê quá, không nhìn ra gì cả. Mai Thiên Kiệt thiếu chút nữa cắn răng, làm ra vẻ tiếc rằng sắt không mài thành thép, cảm thấy có chút đã nói sai, liền quay mặt cười nói:
- Xin lỗi, nhỡ miệng rồi, hì hì.
- Hừm, chẳng lẽ tấm thiệp gỗ này có lai lịch gì chăng?
Diệp Phàm khinh liếc thằng nhãi này một cái, hừ nói.
- Đương nhiên là có, đây là tấm thiếp bát phẩm mộc đàn ở thành này.
Mai Thiên Kiệt không phục, nói.
- Còn phân chia phẩm hạng, cũng không phải là quan chức võ công, phải chia đẳng cấp sao, thật là người thô quá đi, tấm thiệp này, có là cái trò gì chứ?
Diệp Phàm hồn nhiên không để ý, rõ ràng có chút cố ý.
- Sư phụ, người có thể không hiểu, ở thủ đô này các đại gia tộc, quyền quý và giàu có đều mở tiệc cưới, chuyển nhà, chúc thọ để mời khách…đều phải đến Trần Ký làm thiếp, hơn nữa, tất cả đều là thiếp của Trần Ký làm vinh dự.
Huống hồ, thiếp gỗ đàn này phân thành bát phẩm, loại tốt nhất đương nhiên là nhất phẩm, loại thiệp bát phẩm này đương nhiên đều do công nhân thủ công chế tác.
Người xem xem, cách chế tác này, kiểu dáng này, loại gỗ đàn sang quý này đưa cho công nhân làm thành mỏng như cánh ve, đây đúng là có bí thuật và tài năng mới làm được.
Hơn nữa, tương đối quý, chỉ một tấm thiệp này thôi cũng phải đến ngàn tệ.
Mai Thiên Kiệt đắc ý xoa xoa tấm thiệp, giống như nhặt được bảo kiếm vậy.