- Chuyện nhỏ, bất luận thế nào, bị bắt là chuyện đáng xấu hổ. Bát Quái Môn có hơn một ngàn năm lịch sử, không thể coi thường được.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói, cơ mặt anh ta bị thuốc làm cho nổi hết lên.
Mà hình tượng đồng chí Diệp Phàm lại thiên hướng nữ tính, Lang Phá Thiên lại như biến thành một nho sinh, đến Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút quái dị.
Thuốc biến cơ mặt của Tổ khoa học Năng lượng của tổ đặc nhiệm A cũng thật sự thần kỳ. Hiện tại đều bị ba vị tướng quân dùng làm công cụ để trộm cắp, không biết tướng quân Trấn sẽ có cảm tưởng gì.
- Mẹ nó, quái lạ, căn phòng kia sao lại có phân hình hồng ngoại tuyến nhỉ?
Lang Phá Thiên mắt tinh tường, chỉ nhìn qua đã phát hiện ra manh mối.
- Âm Dương sâm không phải là giấu trong viện kia chứ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Có chút vấn đề, hay là, có người tuần tra còn làm hồng ngoại tuyến, phải cẩn thận, bước vào nhìn kỹ rồi tính sau.
Lang Phá Thiên hừ nói, ba người cẩn thận tiếp cận, phát hiện viện này cũng chẳng có gì thu hút, nhìn qua thì chỉ có hai tầng, đều là tường đất, lại rách nát, trông có vẻ rất thảm hại.
Diệp Phàm nói:
- Tôi đi trước.
- Không được, cậu hiện giờ vẫn chưa ổn, tốt nhất là để lão Lang đi trước đi.
Thiết Chiêm Hùng không đồng ý nói.
- Ha ha, hai người anh em, hai người nhìn trong bóng tối không rõ, tôi nhìn bóng tối thì như nhìn ban ngày.
Diệp Phàm tỏ thái độ, kiên quyết đi đầu.
Quả nhiên phát hiện manh mối.
Ở bên ngoài tòa viện rách nát này có một rãnh nước nhỏ, chỉ bước một cái là qua, đối với đám Diệp Phàm mà nói là chuyện quá đơn giản, tuy nhiên Diệp Phàm ngăn lại, ba người nằm phục cạnh rãnh nước quan sát cẩn thận.
- Hình như có một tuyến rào vây quanh tám nhà này.
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
- Tôi cảm thấy nước trong rãnh này có vấn đề, hơi bốc lên có vẻ nhàn nhạt.
Lang Phá Thiên đeo mặt nạ bảo hộ vào, nhíu mày nói.
- Tôi thử trước xem sao.
Diệp Phàm không kìm được, bèn nhặt một hòn sỏi ném qua.
- Không thấy động tĩnh gì, có lẽ là cố ý làm giả vậy thôi.
Lang Phá Thiên lắc lắc đầu nói.
Diệp Phàm thử một chút, khi sắp chạm đến rãnh nước thì có điều kỳ lạ xảy ra, trong nước không ngờ có bảy tám mũi đao bay về phía Diệp Phàm.
- Then chốt ở đây, hình như là tôi đã động vào tuyến kỳ quái đó.
Diệp phàm hừ nhẹ một tiếng, Tiểu lý đao trên tay dễ dàng đánh bại mấy mũi đao kia.
- Hai người lại đây, tôi đã đánh rơi đao phi đến rồi.
Diệp Phàm nói.
Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng cùng lao đến, quả nhiên là có phi đao bắn ra, và đều bị Tiểu lý đao của Diệp Phàm xử lý, đối với một cao thủ phi đao như Diệp Phàm thì điều này chẳng có gì khó khăn cả.
- Còn có chút bản lĩnh, không ngờ lại có thể vượt qua được rãnh đao phi của Bát Quái Môn chúng ta.
Lúc này liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng, không gian bỗng nhiên sáng lên, lập tức có hơn hai mươi người đều là thanh niên trai tráng cầm đao xông đến, phỏng chừng đây là đệ tử của Bát Quái Môn.
- Chính chủ đến rồi.
Lang Phá Thiên hừ nói, sau đó liền nhìn vào một ông lão râu bạc trắng, nói:
- Nghe nói quý môn có Âm Dương sâm, không biết có thể cho mượn một chút được không?
- Ông hẳn là Bạch Phác trưởng môn phải không?
Thiết Chiêm Hùng khá là lịch sự, chắp hay hỏi.
- Đúng vậy, các người đúng là to gan thật, Âm Dương sâm đương nhiên là có, tuy nhiên có thể cho các người mượn dễ dàng vậy sao?
Bạch Phác vuốt râu, cực kỳ khinh miệt nói.
- Hừ, không cho mượn cũng được, nhưng anh ta sẽ mất mạng.
Diệp Phàm đưa ra tín vật của Bạch Thủy Dương, đó là một dúm tóc.
- Cậu, không thể nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bạch Phác đột nhiên trợn mắt lên, điệu bộ không tin nói.
- Cái gì cũng có thể hết.
Lang Phá Thiên liếc mắt nhòn Bạch Phác, nói.
- Có giao ra hay không? Lôi thôi làm gì. Có muốn nhận một cái chân của Bạch Thủy Dương trước không?
Thiết Chiêm Hùng hung tợn nói.
- Trước tiên hãy hỏi cây đao trong tay lão phu có đồng ý không đã.
Bạch Phác Dương không ngờ lại trở nên kiên cường, bổ qua một đao.
- Lão già này.
Diệp Phàm tung người lên, một đạp khiến cho Bạch Phác Dương phải lùi bảy tám bước, khó khăn lắm mới đứng vững lại được, đến lúc này, lão già mới hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, có chút tin rồi.
- Có muốn cái nữa không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Mẹ kiếp, đánh chết nó đi.
Mấy người trẻ tuổi kia liền nổi giận, lao về phía Diệp Phàm.
- Các người là đối thủ của tôi sao, đừng có nhầm.
Lang Phá Thiên chỉ đá một cái, mấy tên kia đều nằm rạp xuống đất hết.
- Tôi đếm đến 10, nếu không giao ra thì Bạch Thủy Dương…
Thiết Chiêm Hùng hừ nói, bắt đầu đếm 1…2…3…
- Khoan đã, tôi muốn nói với con tôi vài câu.
Bạch Phác Dương kêu lên, điều này rất dễ dàng làm được, bên kia Trương Hùng chỉ cần chuyển điện thoại, là truyền đến giọng nói của Bạch Thủy Dương.
- Haiz…
Bạch Phác Dương thở dài, sau đó dẫn ba người đi vào trong viện.
- Vật đó nằm ở phía dưới mạch nước ngầm, phải đi xuống mới được.
Bạch Phác Dương không chút đo dự, chỉ một lúc chum gạo lớn bên cạnh tự động mở ra, còn dùng cả một chiếc ròng rọc.
Phía dưới lộ ra một cửa động tối đen như mực, trông có chút đáng sợ.
Diệp Phàm hay tay đập vào Thiết Chiêm Hùng, lão Thiết liền hiểu, anh ta biết công lực hiện tại của mình không đủ, đi xuống cũng chẳng được việc gì.
Khẽ vỗ vai Diệp Phàm, rồi rút ra ngoài viện, không ngờ còn rút một khẩu súng trong túi ra. Lão Thiết lặng lẽ đứng canh gác ở cổng, thực ra bên ngoài vẫn còn ba bốn đệ tử, còn đại đa số đã bọ Bạch Phác Dương gọi vào trong rồi.
Bên ngoài, ánh sáng yếu ớt của bầu trời đầy sao không sao làm cho Thiết Chiêm Hùng cảm thấy thoải mái được.
Có lẽ, Bạch Phác Dương không muốn nhiều đệ tử biết, những người được ông ta giữ lại chắc chắn phải là những người có công lực mạnh nhất, lợi hại nhất.
Những người này có lẽ có thân thủ tam đẳng, một người Thiết Chiêm Hùng đối phó còn được, đối phó với hai tên thì phải dùng đến kinh nghiệm là có thể hạ được, nhưng đến bốn tên như vậy thì có lẽ lão Thiết sẽ thua.
Cho nên mới rút súng ra. Bốn tên đệ tử của Bạch Phác Dương kia nhìn thấy liền tản ra luôn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Thiết Chiêm Hùng.
- Chỉ cần các người không làm bậy, tôi sẽ không ra tay. Nếu thật sự muốn thử khẩu súng này, tôi sẽ không ngần ngại mà cho Bát Quái Môn này tan tành đâu.
Trong túi của tôi còn rất nhiều lựu đạn, các người cứ suy xét ddi. Chúng tôi chỉ cần một chút Âm Dương sâm, không muốn giết người.
Đương nhiên, nếu các người ép thì tôi cũng không khách khí đâu. Huống chi chủ của các người đang nằm trong tay chúng tôi, muốn hắn sống thì phải tự trọng một chút.
Thiết Chiêm Hùng mặt mày dữ tợn, bốn thanh niên kia nhất thời không dám manh động.
Diệp Phàm theo Bạch Phác trước, Lang Phá Thiên đi sau, hai người cẩn thận đi xuống. Tin tưởng rằng có Bạch Thủy Dương trong tay thì ông ta chắc sẽ không dám giở trò. Tuy nhiên cũng không thể không đề phòng được, có người vì lợi ích mà sẵn sàng vứt bỏ cả máu thịt của mình.
Xuống được khoảng 10 phút, rốt cục cũng nghe được thấy tiếng nước chảy.
- Tới rồi, haiz, tổ tiên à, con có lỗi với tổ tiên rồi.
Bạch Phác Dương thở dài, ấn hòn đá trong tay một cái, ngọn đèn bên trong liền sáng lên, hóa ra còn có cả thiết bị chiếu sáng.
Một mạch nước ngầm cũng không phải rộng lắm, phỏng chừng chiều rộng cũng chỉ hai ba mươi mét, tuy nhiên dòng chảy cũng rất nhanh, chảy ào ào. Hơn nữa, bên trong còn có một luồng khí lạnh khiến người ta phải nổi da gà.
Dưới ánh sáng của ngọn đènm Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đều có chút kinh ngạc, bọn họ phát hiện hơi nước có cả màu hồng nhạt, giống như bên trong có phấn hồng vậy.
Hơn nữa, ở một chỗ rộng đến bốn mươi mét còn có một pho tượng, toàn thân màu hồng, tuy nhiên tròng mắt lại có màu xanh giống như người Châu Âu, nhưng tóc thì màu đen, sống mũi thấp, trông như thể là người phụ nữ lai vậy, rất có khí chất.
"Quái lạ, chẳng lẽ tổ tông của Bát Quái Môn lại là nữ hay sao?"
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đều có ý nghĩ này.
Bạch Phác Dương cung kính dập đầu trước bức tượng.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên cũng không ngăn cản, dù sao cũng phải tôn trọng tổ tiên của người ta. Sau khi ông ta khấu đầu xong, Lang Phá Thiên nói:
- Vật đó đâu, chúng tôi không có thời gian đâu.
- Các người theo nơi mà tổ tiên tôi nhìn chằm chằm đó là có thể thấy.
Bạch Phác Dương lạnh lùng hừ nói, cơ thịt trên mặt ông cũng run lên, xem ra rất tiếc.
Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát, quả nhiên chỗ cao tới 10 mét phía đối diện có một phiến màu hồng.
Diệp Phàm phát lực mạnh trên mặt dất, mượn lực trên vách đá để phát lực. Mầ Lang Phá Thiên lạnh lung nhìn Bạch Phác, sợ ông ta giở trò.
- Thật ra, loại Âm Dương sâm này chỉ là một loại củ cải đặc biệt thôi, đương nhiên tổ tiên chúng tôi gọi là củ cải vợ chồng, nam màu hồng, nữ màu xanh, cho nên Âm Dương sâm mới cơ nửa xanh nửa hồng. Trên kia có ba cây, hy vọng cậu có thể để lại cho chúng tôi một cây, coi như là tích chút đức, đừng để nó bị tuyệt chủng.
Bạch Phác Dương đau lòng, thở dài nói.
- Loại cây này trồng rất khó sao?
- Đương nhiên là khó rồi, bình thường cứ được bằng ngón tay lại chết đi. Muốn để nó to đến bằng nắm tay thì phải mất năm sáu mươi năm. Đến bây giờ, qua mấy trăm năm rồi nhưng chúng tôi cũng chỉ lấy 5 cây thôi. Ba cây trên này 50 năm qua vẫn không hề nhúc nhích, còn những cây mới mọc thì chết hết rồi.
Bạch phác lại thở dài.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát một lúc, nhẹ nhàng vạch những chiếc lá to lớn có hình bàn tay lá cây này cũng là một mảnh hồng. Rốt cuộc đã tìm ba gốc Âm Dương Tham rồi.
Diệp Phàm nhìn nhìn nói
- Tôi không phải người có lòng tham, cái này nếu gọi là Âm Dương Tham, chắc chắn có tác dụng điều hòa, ba cái gốc này, tôi chỉ nên lấy một gốc, gốc lớn nhất và gốc nhỏ nhất để lại cho mọi người, tôi lấy gốc vừa phải.
Nói xong bắt đầu ra tay, cẩn thận nhổ gốc cây màu đỉ ra khỏi đất. Cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo thực sự của Âm Dương Tham.
Quả là không có gì đặc biệt, bề ngoài trông có vẻ cũng giống củ cải, một gốc Âm Dương Tham lớn hơn nắm tay người rất nhiều, chắc hẳn đường kính gần nửa thước. Đào cả lên, phát hiện bộ dạng quả giống hai vợ chồng đang ôm nhau.
Ngay cả đặc thù nam và nữ, tỷ như háng của người nam nhân cũng có cái đó, nhân vật nữ cũng rất rõ ràng, giống như dùng loại đất sét xanh xanh đỏ đỏ nặn thành vậy, Diệp Phàm không thể không cảm thán. Tạo hóa thần kỳ. không thể tưởng tượng thế giới còn có cây củ cải thần kỳ như thế
Lấy ra một hộp ngọc thạch, Diệp Phàm dọn dẹp lại dấu vết trên đất, liếc mắt ra hiệu Lang Phá Thiên một cái, Lang Phá Thiên lập tức lấy trong túi du lịch sau lưng ra một xấp tiền mặt, hơn nữa, tất cả đều là đô la Mỹ.
- Ở đây có ba trăm ngàn đô la Mỹ, đổi ra tiền chúng ta là hai triệu. Cứ coi như là biểu hiện chút lòng thành đi, yên tâm, chúng tôi sẽ không nói việc ở đây ra ngoài, giang hồ có đạo nghĩa của giang hồ, chỉ vì chúng tôi phải dùng cái này để cấp cứu, nếu không đã không đến tìm anh rồi.
Diệp Phàm nói xong, đang định nhún người nhảy xuống vách đá.
Đột nhiên, một âm thanh lạnh như băng truyền đến, hừ nói:
- Lấy được đồ tốt thì muốn đi rồi à, hai triệu là nhiều sao? Hi hi hi, đây làcây củ cải vợ chồng, không phải là cây củ cải bình thường. Đừng nói là hai triệu, ngay cả hai trăm triệu cũng không đổi được, thật to gan lớn mật không ngờ dám đến giương oai ở Bát Quái Môn, nếu đến đây, hôm nay sẽ không thể trở về. Bạch Phác, tôi thấy cậu càng sống càng tụt lùi rồi đấy
- Bà là vị tiền bối nào?
Bạch Phác đột nhiên chuyển động lên
- Ừ, năm nay là năm cuối cùng tôi thực hiện lời hẹn ước. Cậu rất may mắn, Bạch Phác, cậu thật sự là kẻ phá gia chi tử, sư phụ của cậu có ơn với sư phụ của tôi, sư phụ tôi đồng ý giúp ông ấy trông coi hộ Bát Quái Môn hai mươi năm, tuy nhiên, sư phụ đã quy tiên rồi, tôi tiếp tục trông nom hộ, đến bây giờ cũng đã tám năm, không thể tưởng tượng được chính cậu lại dẫn người đến đào
Giọng nói của người kia hết sức khinh miệt.
- Tôi rất xin lỗi sư phụ, tôi thẹn với liệt tổ liệt tông, tiền bối, bà giết tôi đi!
Bạch Phác đột nhiên hướng về phía pho tượng điêu khắc bên cạnh vách đá đổ hét lên. Một tiếng giết rõ ràng lưu loát đi xuống đất, đầu cúi xuống thật sự thấp
- Giết cậu, làm ô uế tay của tôi, hừ!
Nhân vật kia hừ lạnh một tiếng, lạnh lung như hàn sương vạn năm, ngay cả Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nghe xong cũng có cảm giác thấu xương. Hai người sớm đã chuẩn bị tốt, nhìn chằm chằm vách đá đối diện.
- Xuất hiện đi, nếu hai chúng ta phải ở lại, được, phải xuất ra bản lĩnh mới được
Lang Phá Thiên tuyệt không sợ hãi, hai đấm nắm chặt vang lên răng rắc, hai mắt bắn ra một tia cuồng bạo đầy hưng phấn. Diệp Phàm biết rằng, lòng hiếu chiến của thằng nhãi này đã bị kích phát rồi!
- Là ngươi, hừ!
Một khối nắm tay đột nhiên tảng đá lớn như đạn pháo lao về phía Lang Phá Thiên, gào thét trên không trung, dường như có cảm giác đang xé rách không khí. Nhất là mạch nước ngầm tại đây đặc biệt rát tai người
Đồng tử Diệp Phàm và Lang Phá Thiên vừa co rút lại, cảm giác được một cổ áp lực vô hình.
- Huynh đệ, anh đi trước, người này không phải người anh, tôi có thể đối phó đâu!
Diệp Phàm đột nhiên rống to một câu, bay lên đá một cước về phía tảng đá đang bay đến Lang Phá Thiên. Bên này không kịp rồi, một tiếng sát, hòn đá cọ xát qua chân, lập tức, máu tươi phun ra.
Hòn đá này có chút quỷ dị, mắt thấy có thể tránh được, nhưng kết quả lại chẳng thể tránh được. Phương thức và thủ pháp đụng vào người rất quái dị, hơn nữa, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt.
- Mẹ kiếp, có chết cùng chết
Lang Phá Thiên đánh tới, đứng cùng Diệp Phàm, lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi hòn đá băng ra. Về phần Bạch Phác, tâm tình tương đối phức tạp, vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
- Thật sự có tài, không ngờ tránh được hòn đá
Âm thanh kia có vẻ không ngờ, ừ một tiếng
Xích xích xích
Lần này bắn ra ba hòn đá, cũng không khác lúc trước lắm, hai khối công kích Diệp Phàm, một khối công kích lão Lang.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, hai bên đổi chỗ, cũng là né tránh. Tuy nhiên, ngay khi hai người thoáng thả lỏng, một tiếng nổ vang lên, phía sau Lang Phá Thiên không ngờ bị hòn đá đã tránh thoát đột nhiên từ mặt đất bắn lên không trung.
Diệp Phàm cũng vậy, hòn đá kia không ngờ vừa đụng vào một chút, bể thành bốn khối cùng xông tới, tránh được ba khối, cũng bị khối cuối cùng đánh trúng. Lập tức cảm giác xương trước ngực nóng rát đau nhức, cuồng táo ban đầu cố gắng áp chế, giờ phút này lại sắp bùng phát, trước ngực buồn bực khó chịu, giống như một quả bóng cao su thổi lên sắp bị nổ rồi
- Không việc gì chứ huynh đệ?
Diệp Phàm khẩn trương hỏi.
- Còn sống, chó Nhật, lợi hại, giống như bị đại chùy đập một cái
Lang Phá Thiên để tay ra sau lưng, phát hiện quần áo toàn bộ bị rách rồi, một rãnh máu ngay cả tay cũng có thể sờ được, vẻ mặt lập tức khó coi.
- Vả miệng
Giọng nói nhân vật kia nổi giận mắng, theo âm thanh, đôi mắt ưng hạ của Diệp Phàm phát hiện một ảo ảnh trên vách đá bắn xuống dưới, hóa ra mấy chục đạo chưởng hướng trên người Lang Phá Thiên bay tới.
- Mau lui lại
Diệp Phàm kêu to một tiếng, lao tới ảo ảnh trên vách đá. Lão Lang cũng không chậm, đại thiết bang trong tay gào thét nện xuống ảo ảnh. Kỳ thật cũng không phải ảo ảnh, chỉ có điều tốc độ người đó quá nhanh, làm cho mắt người ta thành ảo giác thôi
- Thình thịch thình thịch..
Sau khi hai tiếng động vang lên, trên bãi nước ngầm lập tức nện xuống hai hình dáng, đương nhiên là Diệp Phàm và Lang Phá Thiên, anh không ra anh, em không ra em, hai người liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc khó nén sự khiếp sợ trong lòng.
- Quá mạnh, chắc chắn người này có nội công bát đẳng tầng hai.
Lang Phá Thiên cảm thán nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái
- Huynh đệ, hôm nay nguy rồi
Diệp Phàm tập trung nhìn vào, phát hiện, cách ăn mặt của người đối diện với tảng đá điệu khắc giống hệt nhau, chỉ có điều trên mặt có che một tấm mạng đỏ nên nhìn không rõ lắm, cho dù Diệp Phàm có đôi mắt ưng, vẫn không thấy rõ lắm, không biết tấm mạng mỏng bảo hộ kia làm bằng chất liệu gì.
- Mong tiền bối ra mặt, chúng ta chủ ý tới Bát Quái Môn là để mua cây củ cải vợ chồng, bà cũng thấy, chúng tôi không làm gì quá đáng đúng không nào? Âm Dương Tham này chúng tôi không cần nữa,xin trả lại.
Diệp Phàm hai tay liền thu quyền, lựa chọn làm người tuấn kiệt là kẻ thức thời, lấy Âm dương tham ra đặt trước mặt.
Lão Lang mở miệng muốn cãi lại, tuy nhiên, bị ánh mắt nghiêm khắc của Diệp Phàm ngăn lại. Biết lão Lang chưa đấu đủ, trong lòng còn không phục, còn muốn đấu lại, việc này, đấu thêm nữa sẽ mất mạng thì đấu làm cái gì?
- Con ta ở trên tay các cậu, mời thả nó
Lúc này Bạch Phác lớn tiếng hô
- Câm miệng
Nhân vật kia giống như tức giận, Bạch Phác thình thịch đập vào mạch nước ngầm, thằng nhãi vừa mới bò lên bờ, một hòn đá đối diện đột nhiên bay tới, thịch một cái đánh vào giữa. Dường như bị đánh trúng, Bạch Phác gục phía trước, bất tỉnh.
- Đồ vô dụng, tổ tông cũng không giữ được, còn dám ở đây lách lưỡi, tôi cũng thấy mất mặt với cậu, hừ
Nhân vật kia hừ lạnh mọt tiếng, hướng về phía Bạch Phát hừ
- Tiền bối, rốt cuộc ngài muốn thế nào?
Diệp Phàm mở miệng thương lượng, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
- Cùng bà ta dông dài làm gì, tôi không tin bà ta lợi hại được bao nhiêu, không phải chỉ là một người đàn bà sao?
Lang Phá Thiên không phục, rốt cuộc không kìm nổi quát.
- Hihihi, nói hay lắm, một người đàn bà. Tuy nhiên, bản cô nương là một người đàn bà, các ngươi thì sao, không phải thường xuyên kêu to là đàn ông, đàn ông thì sao? Ở trước mặt bản cô nương thì cũng chỉ là một lũ cứt chó thối chính cống, lũ chó má thôi. Nếu các muốn làm đại gia, hôm nay, bản cô nương ta thật sự giữ lại các ngươi, làm nô bọc cho ta một năm cũng không tệ, hihihi…
Nhân vật kia đường hoàng mỉm cười
Diệp Phàm nghe xong chợt lạnh trong lòng, làm nô bộc này khẳng định bi thảm, không bằng chết.
- Nếu như vậy, chúng ta đành phải bỏ. Ha ha ha, cùng lắm da ngựa bọc thây thôi, còn như thế nào nữa?
Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, hai mắt lạnh, một tay cầm lấy Âm Dương Tham, bẻ một miếng đưa cho Lang Phá Thiên, chúng ta ăn, sống chết với nó.
Lão Lang cũng không khách sáo, hai người răng rắc vài cái nhanh chóng nuốt Âm Dương Tham vào trong bụng, tuy nhiên, nhân vật kia rất quỷ dị, cũng không ngăn cản, thản nhiên nhìn đồng chí Diệp cùng lão Lang gặm cây củ cảivợ chồng.
- Bà không phải người canh giữ Bát Quái Môn sao? Sao lại không ngăn cản, bà làm vậy chính là thất tín với người phó thác Bát Quái Môn cho bà, hơn nữa, thất tín với sư phụ bà
Diệp Phàm ăn xong, lạnh lùng châm chọc nói.
Đương nhiên muốn cho đối phương tâm trạng hối hận một chút, mới có thể tìm ra cơ hội xuống tay. Cao thủ quyết đấu, thường khi chấn động tâm thần sẽ khiến cho phản ứng rối loạn. Có lúc, đây chính là điểm chí mạng.
- Hihihi thất tín với người, No.
Nhân vật kia không ngờ nói ra tiếng Anh, thiếu chút nữa khiến lão Lang hóa đá, vốn nghĩ nhân vât này vốn cổ hủ, không thể tưởng tượng được như vậy, không mở rộng tầm mắt mới lạ.
Hai con mắt liếc hai kẻ đáng thương một cái, nhân vật kia hừ nói
- Bởi vì, bản cô nương đã đến thời điểm rồi, khi ta đánh ngất Bạch Phát là đã hết giờ. Hiện tại à, không phải nghĩa vụ của bản cô nương nữa. Nếu mười phút trước các ngươi nuốt Âm Dương Tham này, ta chắc chắn sẽ không để cho các ngươi làm vậy. Tuy nhiên, trước khác nay khác, hiện tại, các ngươi ăn hết Âm Dương Tham, bản cô nương cũng sẽ không đau lòng.
- Việc này thật kỳ quái, Âm Dương Tham này chẳng lẽ thành cây củ cải, không đáng giá tiền, cô không động tâm chút nào?
Diệp Phàm tiếp tục châm chọc nói
- Động tâm, có chút. Tuy nhiên thứ này mười năm nay vô dụng với bản cô nương, chi bằng để các ngươi ăn đi.
Nhân vật kia cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Tiền bối thật đúng là có lòng tốt
Lang Phá Thiên hừ giọng nói
- Lòng tốt, không không! Bản cô nương không biết có lòng tốt gì cả. Các ngươi ăn cũng như ta ăn
Nhân vật kia cười nói
- Ý tứ gì, tôi đây không hiểu
Lang Phá Thiên vẻ mặt mơ hồ kêu lên.