Hai người đến khu nhà cũ của phó Chủ tịch thành phố, Trương đại sư đi một vòng quanh tường sau đó nhíu mày.
- Nếu không thì vào xem một chút, tường này không cao.
Diệp Phàm cười đề nghị.
- Đi vào thì tốt, tòa nhà này, hình như âm khí thật sự quá nặng.
Trương đại sư vẻ mặt nghiêm túc nói, hai người tìm chỗ không có ai, đối với Trương đại sư mà nói cũng thân thủ ngũ đẳng, muốn trèo tường cũng là dễ dàng.
- Quả nhiên âm khí trầm trọng, tòa nhà này, xem ra ở dưới có cái mộ, chôn hình như là oan hồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đại sư Trường vuốt vuốt râu thản nhiên nói.
- Lạ quá, gia tổ nhà họ Chung trên lý thuyết vẫn là nhà có tiền, sao lại tìm một thầy phong thủy kém như vậy đến để chọn xây nhà chứ, còn xây trên nấm mồ của oan hồn.
Vẻ mặt Diệp Phàm trầm xuống nói.
- Việc này cũng không phải nhà gia tổ nhà họ Chung chọn đại sư không giỏi phong thủy, khi mới bắt đầu, khu đất này có lẽ là khu đất quý.
Nói như thế nào được, cậu chắc chắn khó hiểu. Thật ra, mặc dù dưới nền nhà cũ có một phần mộ của oan hồn, nhưng cũng không thể nói chỗ đất này không tốt.
Khi mới bắt đầu, oan hồn có oán khí tràn ra, nhưng bởi vì nơi này thông gió tốt, hơn nữa cảnh sắc đẹp, tam thủy quy nguyên.
Oán khí đều bị nước tẩy sạch, hơn nữa tình trạng thông gió tốt, oán khí này không lưu lại một chút nào. Đã không có oán khí, khu đất này thật sự là bảo địa.
Được gọi là nơi rồng ngủ. Tuy không thể nuôi dưỡng ra một ông vua hay một người lãnh đạo nhưng con cháu sau này đạt đến lãnh đạo cấp bộ là có khả năng. Nói trắng ra là, trong hoàng cung long mạch cũng thế thôi.
Trương đại sư vẻ mặt thần bí nói.
- Vậy lạ quá, hiện tại vì sao không nên cho người ở lại, chẳng lẽ phong thủy nơi này đã thay đổi.
Diệp Phàm thực sự không rõ.
- Đương nhiên, vạn vật trong trời đất bất cứ lúc nào cũng đều có thay đổi. Trái đất chuyển động, yên lặng cũng chỉ là vận động tương đối.
Có người từng nói, một đời người không thể tắm trên cùng một dòng sông. Nghĩ lại rất có lý, cậu nghĩ xem, sông tuy vẫn là con sông đó, nhưng nước trên sông lúc nào cũng chảy. Cậu ở trên đó một thời điên, và ngay sau đó nhảy xuống cùng địa điểm trên sông, nước trên sông đã không phải là một. Cho nên, không thể xem như là cùng một con sông.
Nói một cách tương đối vẫn là cùng một dòng sông thôi. Nhà cũ của nhà họ Chung trước kia vẫn không tồi, điểm xấu không ở đâu xa, cậu nhìn phía đối diện cửa chính lại, chắc chắn sẽ hiện lên cái gì?
Trương Đạo Lâm cười thần bí, giơ tay chỉ.
Diệp Phàm nhìn theo tay ông chỉ, nói:
- Chỉ thấy một tòa nhà, Hải Long Building, chẳng lẽ chính là nguyên nhân?
- Ừ, tòa nhà này cao mười tầng, người hiểu rõ phong thủy biết tòa nhà cao này cách trở, biết rõ nơi biến thành bế tắc, cho nên, oán khí thật ra chính là âm khí không thể thông đi. Hơn nữa, xung quanh lại xây dựng nhà tầng, tam thủy chi nguyên bị cắt đắt, hiện tại còn sót lại một ít. Cậu nhìn xem, khúc sông sau nhà cũ hiện tại đã không nhìn rõ, nước đen tối làm sao có thể lọc được oan hồn khí. Cho nên nơi này nếu muốn tiếp tục ở lại, trừ khi hủy tòa nhà Hải Long, nước sông này có thể lọc oan hồn khí.
Đại sư Trương sờ sờ cằm bình tĩnh cười nói. Thật là có phong cách của đại sư.
- Không thể tưởng được, phong thủy còn huyền diệu như vậy, kết hợp với lý luận khoa học hiện đại, thực sự có điểm có lý.
Diệp Phàm cười nói.
Quay người nói:
- Tuy nhiên, nghe nói cha của Phó chủ tịch thành phố Chung Hưng Điều Chung Vệ là người bảo thủ, phải làm cho ông ta tin tưởng, hơn nữa, phải làm ông ta tin tưởng không dấu vết mới được. Nếu đại sư trực tiếp tìm đến cửa, một là tổn hại uy danh của đại sư, thứ hai sẽ làm cho Chung Hưng Điền nghi ngờ Lã Bột Toàn mời thuyết khách.
- Lã Bột Toàn muốn mời tôi, y còn chưa đủ tư cách.
Trương Đạo Lâm mỉm cười lắc lắc đầu.
- Đúng thế, tuy nhiên, chúng ta phải làm được, đương nhiên làm được mà không dấu vết thì tốt. Thật ra, muốn giải quyết vấn đề của Lã Bột Toàn giúp đỡ thông gia của tôi cũng không phải phiền toái như vậy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy, có một số việc cầu người không bằng cầu chính mình. Có một số việc tự đi làm đối khi trong quá trình có rất nhiều niềm vui.
Diệp Phàm thật thà nói.
- Ừ, khả năng của cậu Diệp tôi cũng có thể đoán được một ít. Thật ra sống ở trên đời là tranh đấu, không tranh đấu mà có người làm cho trước hết thì có ý nghĩa gì. Trong cảm nhận riêng, chỉ có cảm nhận của chính mình mới có thể là kinh nghiệm cuộc đời có phải không?
Trương đại sư cười nói.
- Vâng,
Diệp Phàm gật gật đầu cười nói.
- Giở trò sinh sự, đại sư đến kinh, ha ha.
- Cậu Diệp chuẩn bị mọi việc ra sao?
Trương Đạo Lâm cũng tò mò hỏi.
- Xác ướp đại sư đã nghe nói qua?
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ha ha, xác ướp cũng không có gì thần bí, chẳng qua là thi thể không mục nát thôi. Có khác gì xác ướp trong Kim Tự Tháp ở Ai Cập. Trên phim ảnh có nói đến xác ướp, việc này đương nhiên là giả dối, đó là xác ướp được thuần hóa.
Trương đại sư quả nhiên hiểu biết sâu.
- Vâng, đương nhiên. Tuy nhiên, một người bạn tốt của tôi thực sự là xác ướp. Trương Đại sư có hứng thú đi xem một cái.
Diệp Phàm cười nói.
- Nhìn mộtchút không sao.
Trương Đạo Lâm cười cười.
Hai người tiếp tục bay đến Thủy Châu, đi thẳng đến Cổ Lưu tìm Lôi Thản.
Lôi Thản vẫn mặc một áo khoác từ đời nhà Thanh, khiến người ta thấy một ông lão xưa. Nhìn thấy Diệp Phàm nhiệt tình chào đón.
- Lôi Thản, vị này chính là bậc thầy về phong thủy của nước ta Trương Đại Lâm, ha ha
Diệp Phàm cười giới thiệu.
- Đại sư Trương, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Không thể tưởng tượng được đại sư Trương lại có thể đến cửa hàng, thật sự là..
Lôi Thản lập tức kinh ngạc, hai mắt hiện lên tỉnh tây khiếp sợ, hai tay ôm quyền nói xong lời khách sáo. Tuy nhiên, Diệp Phàm ở đó thái độ của Lôi Thản không một chút tỏ vẻ.
- Ha ha, một người xem phong thủy, các ông giả thần giả thánh thôi.
Trương Đạo Lâm thản nhiên cười cười.
- Lôi Thản, cái quái dị gần nhà cũ ông có thể bay gần đây tình hình hoạt động thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tần suất hoạt động ít đi nhiều, tuy nhiên, thi thoảng còn có thể đến nhà cũ một chuyến. Cũng không biết là vật gì, bởi vì không phá hư vật gì ở nhà cũ, chỉ có điều thích trộm chút đồ chơi, cho nên người trong nhà cũng quen, không ai để ý đến nó. Tuy nhiên, cuối cùng tôi nghĩ vật thần bí này rốt cuộc là cái gì, có liên quan đến xác ướp trong tầng hầm của nhà tôi không, việc này nếu đại sư Trương đến rồi, thì mời giải thích nghi hoặc…
Lôi Thản nói và nói về vật kỳ lạ kia một lần.
Trương Đạo Lâm nghe xong vẻ mặt cũng trầm tư, một lúc lâu sau mới nói:
- Vật ấy ắt hẳn là một động vật hoặc loài chim, nói là Quỷ hồn tuyệt đối không thể có.
Trên đời không có Quỷ hồn, thiên hạ lại có mấy người biết. Khi còn trẻ tôi có nghe nói qua một loại động vật, gọi là bích miêu( mèo vách tường).
Vật ấy so với con sóc còn hơn, nhẹ như mao đòa, hành động rất nhanh, ví nhanh như điện, di chuyển nhanh như sấm cũng không đủ để hình dung.
Bình thường đều rất khó bắt được, loại động vật này thích chơi đùa, hơn nữa, cũng không xúc phạm đến cái gì. Tuy nhiên, tôi cũng chỉ nghe người ta nói, ngược lại cũng chưa từng thấy loài vật kỳ lạ này.
Ba người trực tiếp ngồi xe đến nhà cũ của Lôi gia.
Trương Đại sư vừa xuống xe, nhìn thoáng qua, đột nhiên nhíu mày, Lôi Thản vừa thấy thế, biết chắc chắn đại sư phát hiện điều gì không hài lòng, vội vàng hỏi:
- Đại sư phát hiện gì có phải hay không?
- Nhà cũ của ông cửa sau có chỗ dựa vững chắc, chỉ có điều ông nhìn hướng đông xem.
Trương Đạo Lâm đưa tay chỉ về phía đông.
Lôi Thản và Diệp Phàm nhìn nhìn hai người tất nhiên không hiểu sao, lắc lắc đầu, Lôi Thản thành thật nói:
- Đại sư, tôi không thấy cái gì.
- Cậu Diệp thấy chứ?
Đại sư Trương cười nói.
- Tôi cũng mơ hồ, hình như phía đông rất trống trải. Xa xa có một tòa nhà, không phải là tòa nhà này liên quan đến phong thủy gì gì chứ?
Diệp Phàm đoán.
- Ha ha, liên quan đến phong thủy, đúng thế. Phía tây của nhà cũ còn có một chỗ nước chảy rất lớn, có một lượng lớn hơn nước bốc lên, vốn là nước vạn vật chi linh, có nước tốt lắm.
Nhưng hơi nước này đi thẳng đến phía đông, vốn đã tràn đầy, nhưng lại gặp tòa nhà cao, một phần bắn ngược trở lại.
Đây vốn là chuyện tốt chứng tỏ có nước đến. Nhưng mấu chốt vấn đề là hơi nước phản xạ từ tòa nhà không phải phản xạ đến nhà cũ mà là đến khu đất trống ở giữa.
Các anh nhìn xem, cây cối ở khu đất trống có phải rất tươi tốt không? Chính là do hơi nước nên thế.
Trương Đại Lâm khẽ cười nói, hình như có lý.
- Ý đại sư là khu đất trống là bảo địa?
Lôi Thản ánh mát sáng lên, hỏi.
- Khổng tử nói: Cai thiện giống như nước, nước tạo phúc cho vạn vật, nuôi dưỡng vạn vật mà không hề cùng vạn vật tranh cao thấp, đây mới là phẩm chất đẹp nhất của sự khiêm tốn. Sông, biển sở dĩ là nơi để các nguồn khác đổ về, là vì nó nằm ở vị trí hạ du…Trên thế giới này, chẳng vật nào mềm mại được bằng nước, vậy mà nó có thể xuyên thấu cả những vật cứng rắn nhất…
Trương đại sư thản nhiên nói.
- Cao kiến.
Lôi Thản khom lưng hành lễ, nói:
- Học trò hiểu rồi.
Thi thể ướp lạnh ở nhà Lôi Thản được để ở chỗ sâu mười mấy mét, đó là thi thể của một người phụ nữ, thi thể được bảo tồn rất tốt, không mất một bộ phận nào, mà chỉ teo lại thôi.
- Người phụ nữ này có lai lịch thế nào? Cậu biết không?
Trương đại sư quan sát cẩn thận, hỏi.
- Nghe nói xuất thân từ huyện Đào Mộc, thành phố Hải Đông, còn cụ thể ở chỗ nào thì con không rõ. Bởi vì người ta ăn cắp, thấy không đàng hoàng gì, lai lịch lại có chút phức tạp, cho nên nhất thời rất khó xác định.
Lôi Thản có chút tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Huyện Đào Mộc, thành phố Hải Đông, có nhiều đạo gia dùng kiếm bằng gỗ đào để bắt ma, rất có danh tiếng. Chẳng qua bây giờ chẳng có ai tin điều này nữa, thật đáng tiếc.
Trương đại sư lắc lắc đầu, nhìn thi thể, nói:
- Chắc vật chôn cùng cô gái này cũng bị người ta lấy đi rồi. Không có chứng cứ, rất phán đoán xem là người thuộc triều đại nào.
Buổi tối, ba người ngồi trong nhà, không biết vật bích miêu kia có đến hay không, chỉ dựa vào vận may thôi.
Đợi đến ba giờ sáng, quả nhiên là đến thật.
Một vật trắng toát giống sợi bông nhảy ra, bay giống như bình thường, có khi một bước đến tám mét cao, thật ra là nhảy, nói bay hình như là nói quá.
Con vật này đi trên vách tường rất tự nhiên.
Phi trảo lôi đình trong tay Diệp Phàm hình như đánh ra, con vật này sợ tới mức định chuồn, tuy nhiên, hôm nay nó gặp xui xẻo, gặp vị cao thủ bát đẳng Diệp Phàm này. Xèo xèo hai tiếng kêu thảm thiết, con vật này bị phi trảo của Diệp Phàm bao lấy.
Điện bật lên thấy con vật này có chút kỳ lạ, hai mắt màu đỏ, lông màu trắng, nhìn giống sóc tuy nhiên lớn hơn sóc nhiều.
Hơn nữa rất lạ chính là trên lưng có hai cánh dài so với chim không ngắn hơn, khó trách hành động nhanh như vậy. Hơn nữa, thoạt nhìn sẽ giống như bay. Nhìn qua tổng thế làm người ta có cảm giác chính là con sóc màu trắng, rất đáng yêu.
- Lôi Thản không ngại để tôi mượn dùng một chút chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu Diệp muốn mượn dùng, thứ này cũng gây phiền trong nhà vài năm, lấy đi rất tốt.
Lôi Thản cười nói, cũng thoải mái, cuối cùng giải quyết được rối loạn.
Trở lại Bắc Kinh.
Trương Đại Lâm đột nhiên cười nói:
- Mèo vách tường này thật sự rất ngoan, nhưng can đảm. Nghe nói cậu cùng nó chống lại mắt, có thể kiên trì bất động, có thể hàng phục nó, từ nay về sau nó rất nghe lời. Đương nhiên, việc này tôi cũng chỉ nghe nói.
Diệp Phàm vừa nghe đến đây thích thú. Vội vàng vận khí một vòng, thực cùng mèo vách từng chống lại mắt. Hắn ta chịu khổ vì khi mới bắt đầu mèo vách tường rất không an phận, vẫn kêu định chuồn. Dần dần không ngờ ngoan ngoãn, nhìn Diệp Phàm vẻ mặt đáng thương.
Cuối cùng, không ngờ cúi đầu, chạy theo Diệp Phàm, còn vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Diệp Phàm một chút.
Đại sư Trương cười nói:
- Xem ra thành công, ha ha, thật là chuyện lạ, thú vị!
Diệp Phàm thử buông lỏng sợi dây, hắn chẳng những nghĩ nó sẽ trốn đi ngay trước mắt. Cái gì gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn.
Hiện giờ bích miêu thật sự không đi, không lâu, quen thuộc, không ngờ chậm rãi bước lên phòng của Diệp Phàm ở Hồng Diệp, giống như quen thuộc ngôi nhà mới này.
- Coi như là trong nhà nuôi một con mèo.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cũng rất thích thú.
- Cậu Diệp, xác ướp nữ của Lôi Thản xem ra có lai lịch, chôn xuống đất mà không mục, nên đất mộ không phải tầm thường. Nếu có thể tìm được câu trả lời, sẽ có gặt hái không ngờ.
Đại sư Trương thần bí nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Chẳng lẽ là nơi có linh?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, linh địa có linh khí tập trung, âm khí dương khí đạt đến sự kết hợp tốt nhất, có thể bảo vệ thi thể không mục nát. Nơi như vậy thường thường sẽ sinh ra vật trời sinh. Nói một cách đơn giản, nếu đem sâm trên núi Trường Bạch trồng ở đây chắc chắn khả quan, giá trị dinh dưỡng khẳng định cũng đặc biệt cao hơn một ít. Đây là nơi Chung Linh mẫn tú vật thần kỳ.
Đại sư Trương nói.
- Nếu có rảnh thì đi đến huyện Đào Mộc thăm dò.
Diệp Phàm cười nói, nhưng thật ra giật mình.
Hai ngày huấn luyện, mèo vách tường đã thích Hồng Diệp, thật sự, Diệp Phàm không biết nội kình cao tinh khiết của hắn cũng là vũ khí lớn nhất thuần phục mèo vách tường. Nếu không, muốn thuần phục nó không mất một năm rưỡi chắc chắn không thể làm được.
Có hành động của mèo vách tường, chuyện ma quái trong nhà cũ của Phó chủ tịch thành phố Chung lan truyền.
Gây sức ép hơn mười ngày cho cả nhà Chung Vệ, cuối cùng không chịu được mời thầy phong thủy đến một lần nữa xem tòa nhà, lại mời đạo sĩ đến hành pháp, nhưng hình như không có hiệu quả gì. Việc này đương nhiên là do một tay Diệp Phàm khống chế.
Đối với kế sách của nhà họ Chung đương nhiên bị Diệp Phàm giải quyết trước tiên. Cho nên, mèo vách tường mới có thể càn quấy như thế. Nếu không, người ta dùng súng xem ra chính mèo vách tường cũng sớm chết.
Mà Trương Đại Lâm được một ông lớn ở Bắc Kinh mời, đúng lúc Chung Hưng Điền ra mặt đi mời Trương lão, tuy nhiên kết quả thật đáng tiếc, đại sư Trương căn bản không nể mặt y là lãnh đạo cấp thứ trưởng.
Ngay lúc người nhà họ Chung không có cách gì khả thi, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ khu Triều Dương Tống Ninh Kiệt cũng chính là anh vợ của em trai Diệp Phàm Diệp Tử Kỳ thông qua một ít quan hệ đến nhà họ Chung, nói là có cách mời đại sư Trương, Chung Vệ lập tức cho gọi con trai Chung Hưng Điền về gặp mặt Tống Ninh Kiệt.
- Cậu có cách nào nói nghe một chút.
Chung Hưng Điều vẫn có thái độ kiêu kỳ của lãnh đạo cấp cao, căn bản không tin một phó cục trưởng như Tống Ninh Kiệt có thể một người mà đến lãnh đạo cấp cao cũng khó mời như đại sư Trương.
Trong lòng thầm nói, đến tôi cũng vô dụng, cậu có thể mời đến, để cậu làm không được tôi sẽ xử lý. Muốn vuốt mông ngựa cũng không thể trêu ngươi như thế.
- Ha ha, Chủ tịch Chung, đương nhiên, với vẻ mặt của tôi đi mời đại sư Trương Đạo Lâm, đó là không thể mời. Tuy nhiên có người chắc chắn có thể mời.
Tống Ninh Kiệt đưa ra nút thắt.
- Hả, là ai?
Chung Hưng Điền thật ra hơi tin.
- Diệp Phàm, người này đảm nhiện chức Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng ở thành phố Việt Đông, hiện đang đang tham dự lớn học Nâng cao trình độ Cán bộ Thanh niên Trung Quốc xuất sắc ở trường Đảng trung ương.
Tống Ninh Kiệt kính cẩn cười.
- Diệp Phàm…
Miệng Chung Hưng Điền thì thào vài cái, cuối cùng lắc đầu nói:
- Ngại quá, người này tôi không quen. Tuy nhiên, nếu là khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, hẳn có nhiều cán bộ cấp sở đi? Với cấp bậc chức vụ của hắn, là cán bộ cấp phó giám đốc sở phải không?
- Thôn Đại Vũ Địa khu Đức Bình tỉnh Nam Phúc ban đầu là một thôn lớn, có tám thôn, được gọi là thôn Bát quái. Sau đó cũng là đại sư Trương ra tay, lấy Bát quái làm phương hướng, kết hợp thiết kế xây dựng hiện đại và thiết kế Bát quái để xây dựng đô thị. Hiện tại đã sửa thành khu Đại Vũ. Hơn nữa, cũng là một thí điểm ở tỉnh Nam Phúc, có danh tiếng. Mà lúc đó, khu Đại Vũ chính là do Diệp Phàm đảm nhiệm cục trưởng Cục xây dựng muốn làm.
Tống Ninh Kiệt nói một sự kiện khác, đương nhiên là cố ý ném gạch dẫn đường.
- Xem ra đồng chí Diệp Phàm có chút năng lực, tuy nhiên, hắn với cậu có quan hệ gì?
Chung Hưng Điền có chút động tâm.
- Chúng tôi là thông gia, em trai hắn Diệp Tử Kỳ đã đính hôn với em gái tôi, ha ha
Tống Ninh Kiệt trên mặt hiện lên một tia đắc ý.
- Tốt, tốt, vị Bí thư Diệp này giờ không biết đang ở đâu? Tìm một chỗ, chúng tôi gặp nhau uống vài chén?
Chung Hưng Điền mày giãn ra.
Buổi tối.
Trong phòng riêng của quán trà Hải Vương tinh ba người ngồi.
- Bí thư Lã, vị này chính là người tôi nói với ngài, đồng chí Diệp Phàm, bạn học ở trường Đảng với tôi.
Một người đàn ông trung niên cười ha hả giới thiệu Diệp Phàm với Bí thư khu ủy Triều Dương Lã Bột Toàn. Người này là bạn học của Diệp Phàm ở trường Đảng, đương nhiệm ủy viên thường vụ khu ủy Triều Dương, phó Bí thư xếp hạng thứ năm họ Phí, còn kiêm chức Bí thư Đảng ủy công an khu.
Người này tuy nói họ Phí thật ra cùng nhà họ Phí ở chân núi Phong diệp cũng không có nhiều quan hệ lắm. tuy nhiên sau buổi tranh luận cuộc điều tra nghiên cứu, tiếng tăm của Diệp Phàm rất lớn, hiện tại bạn học ở trường Đảng thể hiện thiện ý với Diệp Phàm nhiều lên.
Bởi vì, ấn tượng ban đầu của hiệu trưởng trường Đảng Đường Hạo Đông đối với Diệp Phàm không tệ lắm. Hôm đó cuộc tranh luận quá nhiều nhằm vào đề xuất Điểm kinh tế trọng điểm là quan trọng. Ông cũng đưa ra lời nhận xét nhàn nhạt.
Tuy chỉ là một lời nhận xét nhàn nhạt cũng không nói là khen ngợi nhưng Đường Hạo Đông đã làm đến người nối nghiệp tương lại của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, thái độ của ông ta đương nhiên là chong chóng đo chiều gió.
Vì sao ông ta không đưa ra lời nhận xét cho các báo cáo của tổ điều tra nghiên cứu khác, đến tổ của em ruột Đường Lâm ông ấy cũng không đưa ra lời nhận xét. Chỉ đưa ra lời nhận xét riêng cho tổ Diệp Phàm chứng tỏ ông ấy có ấn tượng với phần báo cáo của Diệp Phàm, thậm chí…
Cho nên gần đây đến mối quan hệ của em trai Đường Hạo Đông ĐườngLâm với Diệp Phàm cũng từng bước được cải thiện. Từ chỗ trước kia không giao thiệp trở thành bạn bè. Hai người đều bị nằm trong một thời kỳ li hợp, uống mấy lần rượu coi như là một bước tiến lớn.
- Ha ha ha. Không thể tưởng tượng được đồng chí Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy đã là cán bộ cao cấp của Đảng.
Lã Bột Toàn nhìn Diệp Phàm một cái, khách sáo nói.
- Đồng chí Diệp Phàm tuy là còn trẻ nhưng còn là lớp phó ở lớp Nâng cao trình độ cán bộ thanh niên Trung Quốc xuất sắc ở trường Đảng của chúng tôi, hơn nữa, đã cùng Thủ tướng cùng ngồi ăn cơm.
Nếu Bí thư Lã có xem tin tức đưa tin buổi tối đó, nói vậy cũng có thể nghĩ đến bóng dáng đồng chí Diệp Phàm.
Hơn nữa, hiệu trưởng Đường đã tự mình tiếp đồng chí Diệp Phàm, lần này đồng chí Diệp Phàm muốn làm báo cáo đều tra nghiên cứu, đăng trên thời báo của Trường Đảng.
Hơn nữa, nghe nói có khả năng đăng trên tài liệu tham khảo nội bộ.
Phí Nhất Khởi nhân cơ hội tạo thế cho Diệp Phàm, đương nhiên diệp phàm trong lòng thư thái, quan hệ hai người sẽ càng tiến thêm một bước.
- Ôi, nhìn xem tôi nói sao có vẻ hơi giống, hôm đó tin tức đưa tin tôi còn thực sự nhìn Vừa nãy gặp đồng chí Diệp Phàm, sao có cảm giác hơi quen. Ban nãy đã lục lại trí nhớ xem có phải người quen của mình không. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, từ trước đến giờ tôi thật sự chưa từng gặp Bí thư Diệp.Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Lã Bột Toàn giả bộ ngạc nhiên, Diệp Phàm nghi ngờ y có vẻ làm bộ làm tịch.
- Ha ha, Bí thư Lã nói quá lời. Nói là bóng dáng chỉ là chợt lóe qua mà thôi. Lúc ấy cũng là dịp may mắn. Thủ tướng bảo tôi báo các công việc ở Ngư Đồng, vừa lúc gặp giờ ăn.Các bàn khác đều đủ người, bàn của Thủ tướng còn một vị trí trống, cho nên, cũng có may mắn ăn cơm. Nói tiếp thì thấy xấu hổ, lúc đó Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương Phí Nhất Hoàn hỏi tôi, làm tôi hoảng quá tí đánh đổ chén rượu Mao Đài
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Nói chuyện một lúc, ba người cũng trở nên quen thuộc.
- Nghe nói Bí thư Lã muốn làm quảng trường Thế Hào, lúc ấy Nhất Khởi nói, thật sự cho rằng là một khoản tiền lớn.
Diệp Phàm cố ý khen tặng Lã Bột Tòa, biết ông ta bởi vì nhà cũ của Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Chung Hưng Điền mà quảng trường Thế Hào phải ngừng.
Lã Bột Toàn muốn thành tích, mà nhà cũ nhà họ Chung không chịu đi, làm cho Thế Hào hiện tại rơi vào hoàn cảnh xấu.
Mà Lã Bột Toàn trước sau đều có địch, bên trong Khu Triều Dương cũng có nhiều tiếng nói không đồng thuận, nghi ngờ Lã Bột Toàn muốn làm quảng trường Thế Hào là một công trình để lấy tiếng tăm. Mà Chung Hưng Điền ở thành phố cũng biến công trình này thành công trình lấy tiếng tăm. Lã Bột Toàn gần đây tâm trạng không được tốt, vẫn buồn rầu.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm không ngờ nói đến viêc này, có chút chua xót cười cười nói:
- Ôi… miễn bàn việc này, nhớ tới có chút phiền.
- Bí thư Lã chuyện của các anh tôi cũng nghe nói qua một ít. Đối với nhà cũ của nhà họ Chung, tôi thật ra tôi có cách để thử xem.
Diệp Phàm cười nói.