Mai Phán Nhi không lấy làm dễ chịu cho lắm, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Đôi chân nuột nà tuyệt đẹp xoắn vào nhau, còn cố tình cọ vào ai đó mấy cái. Liếc Diệp Phàm nói:
- Anh còn định xử lý cô bé Hàn Quốc kia như thế nào, hừ, anh dám?
- Khiêu khích anh, xem ra, không trừng trị em không được rồi.
Người đàn ông gào rống lên, dĩ nhiên là không phải vì chủ đề cô gái người Hàn Quốc kia. Nhắc đến chuyện này trước mặt người phụ nữ kia chỉ là thêm dầu vào lửa. Chợt Tiểu Diệp vồ lên giống như hổ đói vồ mồi, lập tức trong phòng lại tràn ngậy xuân tình, tiếp tục cuộc chiến đấu một cách nhanh chóng.
- Nguyên Dã, bộ dạng cậu ấp a ấp úng như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi.
Thủ tướng nhìn Thư ký Nguyên Dã, ôn tồn hỏi.
- Việc này, thủ tướng, tối qua xảy ra một việc nhỏ, tôi không biết có nên kể hay không?
Trần Nguyên Dã nói.
- Nói đi, chuyện nhỏ gì mà khiến ông khó chịu như vậy?
Thủ tướng hỏi.
- Tối qua điện thoại reo, nhấc máy nghe mới biết là Bí thư Diệp, người đã phá vụ án thảm sát 88 ở thành phố Ngư Đồng, đánh nhau với người ta, nghe nói là uống say bị các đồng chí công an của phân cục Đông Thành, thành phố Thủy Châu bắt, đó là điện thoại của một trưởng phòng tên là Tống Trị gọi tới.
Trần Nguyên Dã vẻ mặt nghiêm trong nói.
- Hắn ta không trở về Việt Đông làm việc, chạy tới Thủy Châu làm gì, sắp cuối năm rồi, các công việc đều rất bận. Kỳ cục, lại còn uống rượu say mèng, còn giống một cán bộ sao?
Thủ tướng mặt nghiêm lại, hừ nói.
- Không phải, lúc ấy Tống Trị nói là Bí Thư Diệp miệng luôn lẩm bẩm rằng, hai người bọn họ đã sắp xếp cả rồi, muốn cô lập tôi. Quản Nhất Minh, học viên ưu tú của trường Đảng làm được cái quái gì chứ?
Trần Nguyên Dã cẩm thấy hơi khó chịu khi phải nhắc lại những lời nói của trưởng phòng Tống Trị.
- Lời này có ý gì?
Đuôi mày thủ tướng nhẩy lên một cái, hừ nói.
- Thủ tướng, tôi… tôi hỏi qua rồi.
Trần Nguyên Dã có vẻ hơi lo lắng, chủ yếu là do sợ thủ tướng trách mình tự dưng đi nghe chuyện linh tinh.
- Nghe được cái gì, nói đi.
Mặt thủ tướng không hề biến đổi chút gì, hỏi.
- Nghe nói lúc ấy vì Việt Đông là tỉnh lớn, lần này Trung Thang Can đang tập trung xây dựng đội ngũ vì vậy có ba đầu mối chính, một là Phó trưởng ban Ban Tổ chức Tỉnh ủy Phượng Quốc Hưng, một người là đồng chí Tằng Khải Phó Chủ tịch thành phố Việt Châu, một vị là đồng chí Diệp Phàm của Ngư Đồng.
Nghe nói do Diệp Phàm xử lí không thỏa đáng chuyện ở sơn trang Đông Pha, bị Phó bí thư tỉnh ủy Quản Nhất Minh cách chức.
Cho nên, lúc đồng chí Diệp Phàm đến học ở trường Đảng, hắn không có chức vụ gì, chỉ đến khi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông khôi phục chức vụ, nói là hắn ta tạm thời nghỉ ngơi, đi học trước đã.
Học nửa năm nay rồi, toàn trường đảng đều có cấp bậc hết Đồng chí Phượng Quốc Hưng cấp bậc là ưu, Tăng Khải cấp là lương, lần này chỉ có một mình đồng chí Diệp Phàm được "Học viện xuất sắc" thôi.
Nghe nói, còn là hiệu trưởng Đường đích thân cấp bằng cho, xem như là vinh dự nhất rồi. Tuy nhiên, ba người đều cùng nhau về rồi, đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo cáo trước.
Trưởng ban Cổ tiếp bọn họ. Chỉ có điều, Trưởng ban Cổ nói là do Tỉnh ủy Việt Đông và Ban tổ chức Trung ương quyết định.
Đồng chí Phượng Quốc Hưng được đề bạt làm Phó trưởng ban Thường vụ, đồng chí Tăng Hải vẫn là cấp giám đốc sở, chỉ là được đề bạt lên ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố Việt Châu.
Chỉ có đồng chí Diệp Phàm là chưa thấy nói gì. Nghe nói chuyện Diệp Phàm, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã báo cáo Phó bí thư Quản Nhất Minh rồi, tuy nhiên Bí thư Quản nói, cuối năm bận quá, phải đợi đến đầu năm sau mới sắp xếp.
Cho nên, việc này cứ kéo dài thế. Trưởng ban Cố động viên Diệp Phàm, bảo đồng chí ấy về nghỉ ngơi một thời gian.
Chập tối hôm qua, Diệp Phàm sau khi uống ượu chúc mừng Tăng Khải được đề bạt xong thì liền về Thủy Châu rồi. Không ngờ đến Hoàng Thị hội đã xảy ra chuyện, nghe nói lúc ấy có bảy tám người đánh một mình cậu ấu, may mà cậu ấy có bản lĩnh, nên không việc gì.
Tuy nhiên, Diệp Phàm chẳng nói được gì, có lẽ là do uống say rồi. Mà Tống Trị không biết Diệp Phàm là ai, cho nên liền lục ví tiền, lục thấy danh thiếp có ghi số điện thoại của tôi nên liền gọi điện đến. Đêm qua tôi sợ Diệp Phàm lạ nước lạ cái, bị đánh trong đồn công an, bởi vì đối đầu còn có Bí thư Cố Nhất Võ ở khu kinh tế mới Thủy Châu, người này vẫn là Phó chủ tịch thành phố Thủy Châu.
Còn có một nguyên nhân nữa, nghe nói trước kia đồng chí Diệp Phàm và Cố Nhất Võ cùng tranh chức Bí thư Quận ủy khu kinh tế mới Hồng Liên.
Tôi sợ đồng chí Diệp Phàm bị thương, cho nên, tối hôm qua tôi…tôi đã lấy danh nghĩa thư ký của ngài để gọi điện cho đồng chí Lý Xương Hải, quyền giám đốc sở công an tỉnh Nam Phúc, để bảo anh ấy xử lý chuyện này.
Bảo đồng chí ấy đợi khi Diệp Phàm tỉnh rượu thì hỏi cho rõ việc này. Thủ tướng, việc này có phải là tôi đã giải quyết không đúng hay không? Hôm qua muộn quá rồi, tôi không dám làm phiền ngài, hơn nữa đây chỉ là chuyện nhỏ.
Trần Nguyên Dã nói.
- Ừ, không sao, anh xử lý khá lắm. Nếu đồng chí Diệp Phàm say, trước tiên phải bảo đảm an toàn bản thân. Anh đi đi, chuyện này cứ như vậy.
Thủ tướng khoát tay, Trần Nguyên Dã vừa ra ngoài, thủ tướng liền nghiêm mặt hẳn lên.
Ngẫm nghĩ một chút, Thủ tướng lấy điện thoại ra gọi, nói:
- Đồng chí Xương Sơn, danh hiệu học viên xuất sắc là do chính tay Đường Hạo Thông trao tặng cho đồng chí Diệp Phàm, đồng chí nói với thường ủy Việt Đông một chút.
Thủ tướng chỉ nói một câu, liền cúp điện thoại.
Làm cho Triệu Xương Sơn đứng sững sờ một lúc, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên thủ tướng lại nhắc đến việc này. Ha ha, lão Quản, ông đòi đấu với tôi, thì sẽ cho ông nếm mùi…
Không lâu sau, Triệu Xương Sơn đi vào phòng hội nghị thường vụ. Nhìn các ủy viên thường vụ một cái, nở một nụ cười quỷ dị, khiến chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền, và Quản Nhất Minh cảm thấy khó hiểu. Có lẽ có đại tin tức gì đây.
- Mọi người ngồi đi, hôm nay vốn chỉ là thảo luận vấn đề cái tạo nội thành cũ. Đã cuối năm rồi, nếu không quy hoạch tốt thì lại phải đợi sang năm, năm này kéo dài sang năm khác, lúc nào mới xong được.
Triệu Xương Sơn mở màn như vậy, sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên, trước khi họp tôi phải nói chỉ thị ban nãy của thủ tướng.
Nghe lão Triệu vừa nói đến chỉ thị của thủ tướng, các ủy viên đều ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Xương Sơn.
Mà Uông Chính Tiền và Quản Nhất Minh trong lòng cũng đang nói thầm, phỏng chừng lão Triệu hôm nay cười, có lẽ là có chuyện chẳng tốt đẹp gì đối với mình.
- Vừa nãy, tôi nhận được điện thoại của thủ tướng, chỉ có mỗi một câu: đồng chí Xương Sơn, danh hiệu học viên xuất sắc là do chính Đường Hạo Thông trao tặng, ông nói với các ủy viên thường vụ Việt Đông một tiếng.
Triệu Xương Sơn nói xong liền thản nhiên cười, nhìn Quản Nhất Minh một cái, quả nhiên, ông ta đang cúi gằm mặt xuống.
- Các vị nói xem, câu này của thủ tướng là có ý gì? Tôi nghĩ mãi mà chẳng ra.
Triệu Xương Sơn hỏi.
- Bí thư Triệu, lần trước về việc điều chỉnh công tác của đồng chí Diệp Phàm sau khi từ trường Đảng trở về, vì lúc đó thời cơ chưa chín muồi, cho nên mới tạm gác lại.
Bí thư Quản nói cuối năm bận quá, nhưng Phượng Quốc Hưng và Tăng Khải đều đã được đề bạt rồi, trong khi đồng chí Diệp Phàm là học viên xuất sắc.
Hơn nữa, còn là do đồng chí Đường Hạo Thông trao tặng, thủ tướng lại đích thân hỏi đến, liệu có phải...
Diệp Đông cố ý nói. Vì lần trước Diệp Phàm giúp Túc Nhất Tiêu cho nên Diệp dông cũng muốn trả ân tình này.
- Tôi nhớ rồi, hình như lần trước, đồng chí Đp đến Điếu Ngư Đài Quốc Tân quán báo cáo công tác, nghe nói được ăn cơm cùng thủ tướng…
Lúc này, Phó chủ tịch tỉnh Lỗ Đông Lai cũng lên tiếng.
- Ừ, đồng chí Diệp Phàm được ăn cơm cùng thủ tướng, lại được danh hiệu học viên xuất sắc nữa, điều này là vinh dự với tỉnh Việt Đông chúng ta.
Nếu đã đề bạt hai đồng chí Phượng Quốc Hưng và Tăng Khải rồi thì, chuyện của đồng chí Diệp Phàm có phải nên…
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Phong vì chuyện của con trai, Diệp Phàm đã giúp đỡ cho nên cũng ủng hộ Diệp Phàm.
Vốn Lâm Phong và Triệu Xương Sơn cũng không phải là hợp phách nhau cho lắm, lần này Lâm Phong giúp Diệp Phàm, không phải là Triệu Xương Sơn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Vậy các đồng chí xem xem, ở tỉnh chúng ta có vị trí nào thích hợp với đồng chí Diệp Phàm?
Triệu Xương Sơn đương nhiên liền thuận thế, tung ra những lời này. Tự nhiên, cũng là nước chảy thành sông, Triệu Xương Sơn không cần mất một chút sức lực nào cũng có thể bố trí được cho Diệp Phàm.
- Đồng chí Diệp Phàm nguyên là Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng, năm nay tròn 24 tuổi. Nếu đề bạt lên cấp giám đốc sở, e là trái với nguyên tắc tổ chức.
Uông Chính Tiền đương nhiên không đồng ý để Diệp Phàm lên cấp giám đốc sở.
- Ừm, Giám đốc sở thì không được, nếu đã không về thành phố Ngư Đồng được, thì bên thành phố Triều Châu kia không phải còn trống một ghế Phó chủ tịch thành phố hay sao? …
Quản Nhất Minh đương nhiên không dám đấu chọi với thủ tướng rồi.
Hơn nữa, thủ tướng lại khéo léo đưa Đường Hạo Thông vào, hai ông lớn như vậy ra mặt, thì ai dám không bố trí công tác cho Diệp Phàm.
Tuy nhiên, lão Quản cũng không để cho Diệp Phàm dễ chịu, bố trí thì được thôi, nhưng vào vị trí nào thì vẫn phải qua mình.
Quản Nhất Minh đúng là thâm hiểm, thành phố Triều Châu còn kém hơn cả Ngư Đồng, lại không phải là thường ủy viên, như vậy không phải càng sống càng kém hay sao, thế này thì lão Quản dễ dàng bóp chết được đồng chí Diệp Phàm.
.