- Ha ha, lúc tôi đến Ngư Đồng nhậm chức, có đến chỗ Trưởng ban Kim báo cáo. Cũng đã gặp mặt vài lần, vừa hay ông ấy lại được điều đến Bắc Kinh rồi. Tôi ở Bắc Kinh cũng chẳng có mấy người quen, cho nên đã mời ông ấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Hừ, anh không dám nói ra thân phận của hai người trung niên, có phải là vì sợ chúng tôi sẽ đến tìm ông ta không?
Phí Thảo Thảo bĩu môi, hừ nói. Nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:
- Yên tâm, chúng tôi chỉ đánh mông bọn họ thôi, không ức hiếp đâu mà sợ.
Nói xong, đắc ý nhìn Diệp Phàm.
- Làm càn, mông bọn họ là để cô đánh hay sao?
Diệp Phàm đột nhiên biến đổi sắc mặt, hừ nói với Phí Thảo Thảo. Thấy sắc mặt Ninh Chí Hòa có chút biến đổi, liền nói:
- Tôi chỉ sợ lời nói của Thảo Thảo sẽ đến tai bọn họ thì sẽ không hay. Hai người bọn họ đều là bạn của tôi. Một người tên là Thiết Chiêm Hùng, là thứ trưởng bộ công an. Còn một người là Lang Phá Thiên, là trung đoàn trưởng, trung đoàn nội vệ văn phòng Trung ương. Rất xin lỗi sếp Ninh, chuyện này…
Quả nhiên, thân phận của Lang Phá Thiên cũng khá dọa người. Tất cả mọi người trên bàn đều trầm mặc, Ninh Chí Hòa cũng mỉm cười, nói:
- Hóa ra là hai người bọn họ, cái mông này không đánh được rồi. Thảo Thảo, nếu đánh thì chắc tôi cũng không đánh lại được bọn họ.
- Trung đoàn trưởng nội vệ đó rất oách sao? Chỉ là một trung đoàn trưởng thôi mà.
Phí Thảo Thảo có chút không rõ, cũng không càn quấy nữa. Chỉ có điều, lúc này lại chuyển thành tò mò.
- Đương nhiên là oách rồi, cô nghĩ xem, người ta là vệ sĩ đầu lĩnh của Trung Nam Hải, có oách hay không?
Ninh Chí Hòa cười cười.
- Hả, thật đúng là lợi hại. Vệ sĩ của Trung Nam Hải.
Phí Thảo Thảo thốt lên, vẻ mặt tràn đầy sự hâm mộ.
- Phó trưởng ban Diệp, lần trước đến Bắc Kinh, may mắn được ăn cơm với Thứ trưởng Thiết. Lần sau nếu ông ấy có đến Việt Đông, thì nói cho tôi một tiếng nhé, bữa này, tôi mời!
Trần Bố Hòa cười nói, giơ một chén rượu lên chạm với Diệp Phàm.
Bởi vì, Trần Bố Hòa gặp khó khăn vì chuyện chuyển chính thức ở Bộ công an. Lâm Thiên Dân chính là trở ngại lớn nhất. May mà Thiên Dân đã chết một cách lãng xẹt, mà Thiết Chiêm Hùng đã bỏ công sức lớn. Ân tình này, Trần Bố Hòa đương nhiên là nhớ đến Diệp Phàm rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Được, lần sau anh Thiết dến, tôi sẽ báo anh. Đến lúc đó sẽ uống hết rượu của anh, ha ha.
Diệp Phàm vui vẻ cùng Trần Bố Hòa cạn một ly.
Không lâu sau, Túc Nhất Tiêu cùng mấy đồng sự đến cửa Diệp Phàm. Đương nhiên cũng là để khoe khoang một chút, vì Túc Nhất Tiêu mời đến đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, thậm chí còn có cả Phó chủ tịch tỉnh Lưu Trường Thanh cũng đến.
Điều này cũng là nghe nói Phó bí thư Diệp Đông sẽ đến. Mà Diệp Đông cũng đến thật, chỉ có điều uống được một chén rượu rồi đi rồi, ý là có lòng đến là được rồi.
Đương nhiên, mọi người ngồi ở đây cũng không phải là những kẻ ngốc, dễ dàng đoán được Phó bí thư Diệp Đông và Túc Nhất Tiêu có giao tình sâu đậm với nhau. Bằng không, người ta sao chịu đến chứ.
Tuy nhiên, khi bước vào phòng ăn, đám Túc Nhất Tiêu ai nấy đều trợn tròn mắt, thậ chí tim còn đập thình thịch.
Bởi vì ngồi ở đây đều là những nhân vật cao cấp, so với bên của Diệp Phàm thì Túc Nhất Tiêu cũng cảm thấy phải hổ thẹn, thầm mắng: " Biến thái thật, thư thể là mở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vậy, mẹ kiếp, tức chết đi được…"
Phó chủ tịch Lưu Trường Thanh vốn không muốn đến "xuyên cửa", mà cho rằng Diệp Phàm phải đến chỗ mình mới phải. Tuy nhiên, Lưu Trường Thanh nghĩ đến Diệp Phàm là Phó trưởng ban Tổ chức, có lẽ trưởng ban Cổ Hoài cũng sẽ đến.
Cho nên, khi bước vào vốn có tâm lý từ một kẻ "bề trên", không ngờ mình lại chẳng là cái gì, cho nên vẻ mặt đang từ lạnh lùng liền chuyển sang cung kính.
- Phó chủ tịch Lâm, tôi kính ngài một ly.
Lưu Trường Thanh mời rượu đương nhiên là dựa theo thứ bậc trong Đảng để mời rồi.
Trong bốn vị Tỉnh ủy viên Lâm Phong, Cổ Hoải Thanh, Tô Thanh Vân, thì Lâm Phong là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đương nhiên là thứ bậc cao hơn so với ba vị còn lại. Cho nên Lưu Trường Thanh cầm ly lên mời Lâm Phong, thì đó cũng là am hiểu quy tắc chốn quan trường. Nếu sai thì đương nhiên sẽ tự chuốc vạ vào thân rồi.
- Chủ tịch Lưu, chén rượu này ông mời nhầm người rồi.
Lâm Phong cười quỷ dị, đương nhiên là cười nhắc nhở với thiện ý thôi.
- Mời sai ư?
Lưu Trường Thanh có vẻ ko hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ còn có vị đại thần nào nữa sao.
- Nhìn thấy chưa? Mơ hồ rồi phải không? ha ha.
Lâm Phong nói xong liền chỉ vào Ninh Chí Hòa nói:
- Muốn mời thì phải mời Trưởng ban tổ chức Trung ương Ninh trước. Chúng ta là người nhà rồi. Mọi người từ xa đến đều là khách mà.
- Trưởng...Trưởng ban Ninh, tôi..tôi..
Lưu Trường Thanh tay khẽ run rẩy, cũng may mà chưa làm rớt rượu. Sau đó ngượng ngùng nhìn Ninh Chí Hòa mời rượu.
- Ở xa đến thì đều là khách, Chủ tịch Lưu vừa vào cũng không biết, cho nên cũng không thể trách ông ấy được, có phải không nào? Bây giờ đã biết rồi thì bắt đầu từ Trưởng ban Ninh, được không? Mà tôi là chủ nhà, cho nên cũng xin phép được cạn cùng Trưởng ban Ninh, Chủ tịch Lưu một chén.
Diệp Phàm vội vàng đứng ra làm " sứ giả". Lúc này Lưu Trường Thanh đương nhiên là cảm kích rồi.
Kết quả, đám cán bộ cấp Phó giám đốc, giám đốc sở ai nấy đều cứng cổ lại, rồi từng người cung kính rút lui.
- Phó giám đốc sở Túc, bạn bè của ông cũng không nhỏ nhỉ?
Lưu Trường Thanh sau khi đi ra liền thở dài, nói.
- Người ta là người của ban Tổ chức cán bộ, năng lượng đương nhiên là hơn tôi nhiều rồi.
Túc Nhất Tiêu cũng có chút đắc ý, Diệp Phàm là bạn mình, Diệp Phàm có năng lượng như vậy, mình cũng nở mày nở mặt.
Hơn nữa, vừa rồi khi mời rượu, Diệp Phàm cũng giữ thể diện cho lão Túc, trước mặt mọi người gọi một tiếng " anh Túc" hai tiếng "anh Túc", làm cho lão Túc cảm thấy oai lên nhiều.
Về sau, Diệp Phàm cũng lịch sự đến phòng của Túc Nhất Tiêu. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác có chút quái dị, các cán bộ cấp Phó giám đốc, giám đốc sở kia đều đối đãi với mình như lãnh đạo. Đến Phó chủ tịch Lưu Trường Thanh cũng thân thiết bắt tay bắt chân chẳng chịu buông tay.
Diệp Phàm biết rằng, ánh mắt Lưu Trường Thanh là đang theo dõi Ninh Chí Hòa. Nếu Trưởng ban Ninh đã là khách mời của mình, thì quan hệ của ông ta với mình hẳn sẽ không tồi.
Lưu Trường Thanh là Phó chủ tịch tỉnh, đương nhiên cũng muốn tiến thêm, mà việc này lại liên quan đến ban Tổ chức Trung ương.
Việc đề bạt quan to câp tỉnh thông thường đều nằm trong tay ban Tổ chức Trung ương.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm vào trụ sở Tỉnh ủy, trông thấy tòa nhà mà người bên ngoài đều cảm thấy thần bí, trong lòng cũng có chút cảm thán.
Không thể tưởng tượng được mình cũng có ngày hôm nay, cũng có văn phòng riêng ở chỗ này.
Diệp Phàm chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề, chậm rãi đi về phía ban Tổ chức cán bộ.
Tuy nhiên, trên đường đi không có mấy người nhận ra Diệp Phàm. Bởi người trẻ tuổi như vậy, thường cấp bậc không cao, cho nên cũng chẳng có ai để ý đến hắn.
- Không có mắt à.
Đột nhiên từ đằng sau truyền đến một tiếng quát. Diệp Phàm quay lại, mới phát hiện ra mình đã chạm phải một đồng chí đang khuôn vác tài liệu. Tài liệu lập tức rơi đầy nền nhà.
- Không sao chứ đồng chí?
Diệp Phàm đưa tay kéo đồng chí kia dậy, dù sao mình cũng cản đường người ta cho nên mới bị vậy.
- Đi đứng thế nào không biết, tôi đã nói cậu tránh ra rồi. Cậu xem xem, tài liệu rơi hết xuống rồi. Còn không nhặt lên cho tôi. Đúng là xui xẻo, chưa sáng ngày ra..Nếu để chủ nhiệm bắt gặp thì mắng tôi chết mất.
Người thanh niên bực mình nói.
- Ha ha, không sao đâu, tôi sẽ nói với chủ nhiệm của anh.
Diệp Phàm ôn hòa cười, nhìn vào cửa của ban Tổ chức cách đó không xa, phỏng chừng anh chàng này cũng là thư ký gì đó, hoặc ở phòng văn thư cũng không biết chừng.
- Nói với chủ nhiệm của tôi. Nực cười, cậu là ai hả. Tôi đây là sinh viên xuất sắc của đại học Nhân Dân, mấy năm rồi mới chỉ là một phó phòng. Còn cậu...
Anh chàng này nhìn Diệp Phàm nói.
Sau đó không ngờ còn vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
- Anh bạn, có phải đến xin việc không?
- Xin việc, ừ, cứ coi là như vậy đi.
Diệp Phàm cười cười, quay sang nhìn bàn tay của anh chàng kia đang đặt lên vai mình.
Người thanh niên này hình như cũng giác được điều gì đó nên cũng buông tay ra. Tuy nhiên gã cũng có vẻ đắc ý, liếc mắt nhìn thấy trên hành lang không có ai liền nhỏ giọng nói:
- Anh bạn, đừng trách tôi nhiều lời. Ban Tổ chức này "nước sâu" lắm đấy, cậu đừng có không tin, không tin thì sẽ bị dìm chết đấy.
- Tôi biết bơi, không vấn đề gì.
Diệp Phàm vừa giúp anh ta nhặt tài liệu, vừa nói.
- Biết bơi, có tác dụng chó gì chứ. Nói ngay như chủ nhiệm của chúng tôi, đừng có nhìn chỉ là một chánh văn phòng, người ta cũng là cán bộ cấp cục trưởng đấy. Nhưng năng lượng còn hơn cục trưởng nhiều...
Đồng chí Trương này liên miệng nói, coi Diệp Phàm như một sinh viên mới ra trường thật vậy.
Năng lượng rất lớn, cái này tôi cũng có chút mơ hồ. Trước đó tôi cũng có đọc qua một số văn kiện liên quan đến tổ chức.
Hình như Chánh văn phòng chủ yếu là phụ trách phối hợp tổng hợp và đốc thúc kiểm tra công tác trong nội bộ: đảm nhiệm việc sắp xếp các cơ quan có liên quan, truyền đạt những công việc bên ngoài, phụ trách phối hợp tổ chức các cuộc họp quan trọng, phụ trách nói chuyện với bộ phận lãnh đạo, góp ý. tổng kết đối với những công việc của cơ quan… công tác phúc khảo các văn kiện vào bản thảo, tổ chức các cuộc họp bộ trưởng, các cuộc họp của bộ liên quan đến công tác sự vụ, phụ trách vấn đề ghi chép những việc lớn có liên quan đến bộ, phụ trách những công tác hậu cần hành chính như quản lý xe, hội họp, tiếp đãi, tài vụ, vấn đề vệ sinh an toàn…, xử lý những công việc khác do lãnh đạo giao phó.
Xem tình hình này, tôi thấy, cái này giống như làm việc vặt. Thế thì có phân lượng lớn được bao nhiêu chứ?
Diệp Phàm giật mình, cảm thấy người thanh niên này ắt hẳn tin tức nhanh nhạy, không chừng còn có thể đào bới được chút tin tức gì đó trong ban tổ chức từ miệng của anh chàng. Đừng thấy đây là những tin tức nhỏ, theo quan niệm của một số người, mạng lưới quan hệ của người trong bộ đều có giá trị tham khảo.
- Anh đúng là thông thuộc quá nhỉ! Xem ra, cũng phải khổ cực một phen rồi. Về những chuyện này, tôi còn thông thuộc hơn anh gấp ngàn lần. Ngày nào cũng ở trong văn phòng dùi mài, thì cũng phải thuộc được những gì mà văn phòng của chúng tôi phải làm chứ.
Đồng chí Trương đắc ý hừ một câu, nhìn Diệp Phàm, cười nói:
- Kỳ thực, chủ nhiệm hiện nay của chúng tôi chẳng hay ho gì, cũng chịu xui xẻo liên đới với chúng tôi thôi.
- Nói gì vậy, chẳng phải anh mới nói chủ nhiệm của các anh lợi hại lắm sao, giờ lại nói cũng chẳng lợi hại gì, cái này không phải là trước sau mâu thuẫn à?
Diệp Phàm nói đùa.
Hai người nhặt tài liệu xong, vừa đi vừa nói chuyện. Vì văn kiện nhiều quá, cho nên Diệp Phàm giúp đồng chí Trương cầm bớt, hai người đều ôm một hộp tài liệu cao hơn thước.
- Haizz, đổi chủ rồi.
Đồng chí Trương thở dài, nhíu mày, trông có chút cô đơn, thở dài nói:
- Vốn, đều rất tốt, tôi cũng có thể rời khỏi Chánh văn phòng đi làm chức thư ký cho lãnh đạo nào đó, ai ngờ, trời đột nhiên chuyển biến, chuyện của tôi cũng hỏng hết.
Vốn là như vậy, ắt hẳn là sau khi Cổ Hoài đến thì chủ nhiệm Chánh văn phòng cũng sống không dễ. Đổi người là chuyện không lâu sau đó. Diệp Phàm trong lòng thở dài, khuôn mặt như cười như không, nói:
- Nói không chừng vận khí của anh lại đến. Có vị lãnh đạo nào lại nhìn phải anh thì sao.
- Không có đâu, kỳ thực, Trương Ngôn tôi dù có tên Trương Ngôn, nhưng cũng biết nặng nhẹ. Chuyện không nên nói đánh chết tôi cũng không nói, hôm nay cảm thấy hợp với anh, nên nhắc nhở anh một chút. Tí nữa gặp lãnh đạo nhất định phải cung kính một chút.
Đừng giống tôi, trước đây, lúc mới tốt nghiệp Đại học Nhân Dân, tự nhận là nổi danh toàn quốc. Kiêu ngạo vô cùng, còn viết một bức thư với những câu chữ chân thành điên cuồng cho bạn gái.
Lúc mới đi làm như cá gặp nước. Kỳ thực, những thứ này, trong mắt lãnh đạo chẳng là cái gì, nói khó nghe một chút, là chẳng khác nào phân chó. Lãnh đạo chỉ thích nghe lời của nô tài, chứ không thích những lời khoe khoang của nhân tài.
Cho nên, lúc đó đã xảy ra một số việc tôi xử lý không ổn thỏa một chút. Kết quả, đến giờ mấy năm trời vẫn chỉ là một Phó phòng nhỏ. Bạn gái đưa thông điệp cuối cùng, năm nay mà không được lên trưởng phòng, thì cả hai chia tay.
Trương Ngôn nói xong vẻ mặt buồn bã.
- Anh rất yêu cô ấy?
Diệp Phàm thản nhiên nói,
- Nhưng, nói thẳng nhé, tôi thấy cô ấy hơi vụ lợi thì phải. Sao có thể dựa vào chức quan lớn nhỏ của anh mà nói chuyện yêu đương? Loại con gái thế này, chia tay sớm càng tốt.
- Cô ấy không phải loại người như vậy, là gia đình cô ấy ép. Gần đây có một tên gia thế không tệ để ý đến cô ấy. Nhưng, cô ấy chẳng để ý gì đến gã.
Một lòng yêu tôi. Nhưng, tôi không so được rồi, gã đó với tôi tuổi cũng xấp xỉ, người ta giờ đã là một cán bộ cấp Phó cục rồi.
Haizz, anh nói coi, người nhà cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Người ta đi làm ra về đều có xe. Còn tôi à, chỉ có chiếc xe đạp hai bánh.
Danh thì cũng dễ nghe đó, làm việc tại Ban tổ chức tỉnh ủy, nhưng kỳ thực, mỗi ngày không phải chỉ là tên chạy việc vặt đưa công văn thôi sao. Chẳng làm được việc gì đàng hoàng cả. Bạn gái ở bên ngoài cũng gọi tôi là Trưởng phòng của Ban tổ chức tỉnh ủy, haizz…
Đây mà là Phó phòng gì chứ! Có khi, trong ban có khách đến tôi còn là một chân chạy đi mua thuốc nữa.
Trương Ngôn có vẻ hơi oán giận, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Thời gian đầu anh đến, còn chưa quen, cần phải đưa tin ở đâu, tôi đưa anh đi là được rồi. Dù nói Trương Ngôn tôi ở trong ban chẳng được coi là nhân vật lớn gì, nhưng, vì chuyện đưa văn kiện, nên cũng quen biết mọi người, giờ, mọi người thấy tôi, đều gọi tôi là Trương Văn kiện đấy!
- Không cần, trước kia cũng có đến một lần rồi, nên cũng nhận mặt được.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy là anh lợi hại đấy, hiểu được chuyện trước khi dẫm phải đĩa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Ngôn hơi ngạc nhiên, lập tức thoải mái.
Lúc này, bên trong có người gọi, "Trương Văn Kiện". Trương Ngôn cười lớn trả lời, còn cười với Diệp Phàm một nụ cười tiêu xái, cầm chồng văn kiện trên tay Diệp Phàm, bước qua.
Nhưng, Diệp Phàm phát hiện, Trương Ngôn cười không chút rạng ngời, mà mang chút chua xót.
- Giẫm lên đĩa, haha, tôi thành Sơn Đại Vương rồi.
Diệp Phàm hơi lắc đầu, cười tự diễu mình bước vào trong.
Diệp Phàm đến văn phòng của Trưởng ban Cổ Hoài trước.
- Ngồi đi, ngồi đi!
Vừa thấy Diệp Phàm tiến vào, Cổ Hoài nhấc chồng văn kiện trên tay xuống, thản nhiên cười bảo Diệp Phàm ngồi xuống.
- Trưởng ban, công việc của Ban tổ chức, nói thực, tôi giống như cô gái lần đầu bước lên kiệu, chẳng biết tôi phải làm gì? Xin nhờ Trưởng ban chỉ giáo một chút.
Diệp Phàm nhẹ nhàng ngồi xuống, cười nói.
- Sắp tết rồi, muốn nói công việc cụ thể, nói thực, tôi thực sự cũng ít quản bên này. Thế này đi, cậu cứ ổn định trước đã.
Tôi đã nói với đồng chí Chủ nhiệm Chánh văn phòng Hoa rồi. Ông ấy đang đợi bên ngoài, đợi chút nữa sẽ đến phòng cậu xem thử, chỗ nào chưa vừa ý thì cứ chỉnh đốn lại trước đã có được không?
Cậu có yêu cầu gì, thì cứ nói với ông ấy. Còn về sắp xếp công việc cụ thể, thế này đi, cuối năm rồi, bên dưới không phải đam làm hội thi đấu thuyền rồng sao, việc này do đồng chí Quốc Hưng chủ trì, sắp tết, công việc của anh ấy cũng bận rộn lắm, cậu cứ qua đó phụ anh ta làm cho xong Hội thi đấu thuyền rồn đi. Còn chuyện phân công công việc, đợi ăn tết xong sẽ sắp xếp có được không?
Cổ Hoài kìm nụ cười, vẻ mặt không tốt không xấu, giống như đang trưng cầu ý kiến của Diệp Phàm.
- Được! Tôi qua xem văn phòng trước, sau đó sẽ tìm đồng chí Quốc Hưng.
Diệp Phàm gật đầu, cảm thấy Cổ Hoài nói chuyện cũng hợp lý, trong thời gian ngắn này, quả thực không bận rộn gì. Mà mình cũng vừa đến Ban tổ chức, làm quen tình hình bên dưới cũng tốt. Hơn nữa, Diệp Phàm chắc hẳn cũng sẽ mò được một phân công công tác tốt. Vậy thì cứ tạm làm việc vặt trước đã.
Mới ra khỏi văn phòng, đã nhìn thấy một người trung niên tóc đã bạc, lông mi dài, tương đối già đang đứng ngoài phòng họp nhỏ.
- Phó trưởng ban Diệp, chào anh, tôi là Trương Lâm Hoa, phụ trách công tác chánh văn phòng của Ban tổ chức. Văn phòng của anh đã được sắp xếp xong tôi, tôi đưa anh đi xem.
Trương Lâm Hoa có vẻ tương đối cung kính, người hơi cúi xuống, trên mặt nở nụ cười.
- Chủ nhiệm Trương, chào anh, cứ đi xem trước đã.
Diệp Phàm gật đầu, Trương Lâm Hoa đi bên cạnh Diệp Phàm, hơi lùi ra phía sau nửa bước. Vì Diệp Phàm không biết đường, ông đành phải đi lên trước.
Vừa bước đến gần văn phòng, nghe mấy tiếng the thé chói tai, Chủ nhiệm Trương Lâm Hoa nhướn mày, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, vội vàng bước lên trước, đẩy cửa hỏi:
- Các người sao vậy? Chuyển cái bàn mà cũng phải làm long trời lở đất vậy à?
- Chủ… chủ nhiệm, cái bàn này có vấn đề. Nhìn thì tốt, ai ngờ, tôi với Đồng Hân, Lý Chấn Thủy nhẹ nhàng chuyển đến, mới phát hiện bên dưới đã bị kiến ăn gần hết rồi.
Có một giọng quen thuộc truyền đến, không phải là chàng thanh niên ban nãy ôm văn kiện Trương Ngôn thì còn ai nữa.
- Sao lại ngư vậy, tòa văn phòng to như vậy mà có kiến à? Nói lung tung hả?
Trương Lâm Hoa suýt chút nữa nổi giận. Phó trưởng ban mới nhậm chức đến xem văn phòng, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Nếu để Trưởng ban Diệp không vui, chuyện này, chắc lại đổ lên đầu mình mất thôi.
- Chủ nhiệm, Trương Ngôn nói đúng đấy. Lúc nãy Chấn Thủy nói con kiến này vốn ở trong gỗ, hoặc do ai đó không cẩn thận đem vào, vừa mở ra, là đã có tổ rồi. Hiến bây giờ giỏi lắm, ở đâu mà không làm tổ được.
Một giọng nữ dễ nghe nói.
- Ừ, anh bạn, anh đến đây làm gì? Có phải là cũng được phân đến Chánh văn phòng không, hay quá, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!
Lúc này, Trương Ngôn đột nhiên phát hiện Diệp Phàm đang đứng ở cửa, thân thiết tiến đến chào hỏi. Mà, bàn tay kia, còn vỗ nhẹ lên vai Diệp Phàm nữa.
- Haha.
Diệp Phàm cười cười không đáp.
- Trương Ngôn, anh ấy là ai vậy?
Cô gái xinh đẹp quay đầu lại, hỏi.
- Sáng nay gặp trên hành lang, đến Ban tổ chức đưa tin, chắc là cũng được phân đến đây, Ờ, không ngờ chúng ta cũng có duyên nhỉ, anh ấy đụng phải tôi làm đống tài liệu đổ lung tung, đúng là không đánh không quen nhau nhỉ. Sau này ở văn phòng các vị chiếu cố anh ấy một chút nhé, dù sao anh ấy cũng có duyên với Trương Ngôn tôi mà!
Trương Ngôn cười ha hả nói, hơi có vẻ đắc ý, liếc nhìn Diệp Phàm một cá, có tư thế của một đại ca.
- Cậu nói chuyện chú ý một chút, anh ấy là Phó trưởng ban Diệp.
Trương Lâm Hoa ngồi xuống quan sát ổ kiến. Vừa nghe là đã hồi phục lại tinh thần, đổ mồ hôi.
Vội vàng đứng lên bên cạn Diệp Phàm. Nói:
- Đều phải trách tôi, Phó trưởng ban Diệp, bàn này không dùng được rồi, tôi lập tức sắp xếp đi mua lại cái mới.
- Phó trưởng ban…
Trương Ngôn kia miệng há hốc, một nam một nữ đứng cạnh cũng tương tự. Lập tức, khuôn mặt đã xơ cứng, trên mặt ba người lộ vẻ ngượng ngùng. Đặc biệt là Trương Ngôn, tay trái chà tay phải, đứng ở đâu cũng không ngừng xấu hổ.
- Không sao đâu, có kiến là chuyện bình thường.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nhìn toàn bộ văn phòng, nói:
- Cũng không tệ.
Chủ nhiệm Trương vẻ mặt bối rối xin lỗi một tiếng, vội vàng bước đi. Ông ta nói sẽ đích thân xử lý, dĩ nhiên là có ý lập công chuộc tội rồi.
Gần một tiếng sau, một bộ bàn ghế được đưa đến. Dĩ nhiên, Chủ nhiệm Trương căn cứ theo tiêu chuẩn của các Thứ trưởng, không dám làm xằng.
Ngồi trên bộ bàn ghế mới, ngửi thấy mùi sơn thoang thoảng, Diệp Phàm xoay trong, trong lòng tương đối kệch cỡm.
Lúc này, chủ nhiệm Trương lấy mấy thứ đồ từ chỗ Trương Văn Kiện, nói:
- Trưởng ban Diệp, đây là một số tư liệu nhân viên văn thư, anh xem trước, nếu như có gì thích hợp cứ nói một tiếng. Còn nếu như không có gì thích hợp thì xin Trưởng ban Diệp cứ nói yêu cầu của thư ký là gì, tôi sẽ đi chọn về.
- Đặt ở đó đi, rảnh tôi sẽ xem.
Diệp Phàm gật đầu liếc nhìn Trương Lâm Hoa một cái, nói:
- Chủ nhiệm Trương, hút thuốc không?