- Bí thư Triệu, cái này, cũng khó nói. Kỳ thực, mấu chốt là ở tâm ý. "Mũ" ai mà chẳng muốn. Ai ai cũng có tinh thần hướng lên phía trước, nếu có đồng chí nào ngay cả mũ quan cũng chẳng cần, chắc chắn sẽ mất đi chí tiến thủ, không có chí tiến thủ thì làm sao có nhiệt tình làm việc. Vĩ nhân nói, binh sĩ không muốn làm tướng không phải binh sĩ tốt. Cho têm, tôi cũng có cách nghĩ thế này, mấu chốt là phải nắm được đúng mức độ là được.
Diệp Phàm nói, không sợ hãi gì.
- Ừ, Trường Đảng đi không uổng nhỉ, tiến bộ rồi đấy, không ngờ còn kiếm được cả một đống lý luận về mũ quan. Tôi thấy tư tưởng của cậu cũng nghiêm túc đó, đừng có để rơi mất mũ trong đó không trèo lên được.
Muốn mũ cũng được, nhưng phải làm được thành tích trước, không có thành tích chỉ khua môi múa mép thì có thể kiếm được mũ quan sao?
Tặng quà mà nói, nhận chút quà thì cũng chỉ có thể giúp chút sức nhỏ thôi. Một kẻ ăn hại, cậu có tặng lãnh đạo người ta bao nhiêu quà đi nữa người ta có dám trọng dụng cậu không? Cho nên, thành tích là quan trọng nhất.
Triệu Xương Sơn thản nhiên nói.
- Không có cách nào cả Bí thư, chính ông sắp xếp tôi đi ban Tổ chức cán bộ, hiện nay đúng là đã rơi vào đống mũ rồi. Ngày nào cũng phải suy xét vấn đề mũ nón của các cán bộ.
Sáng sớm mở mắt ra là khảo hạch cán bộ này, kết quả, đương nhiên là vấn đề có cấp mũ quan hay không.
Nhưng, gần đây Trưởng ban Cổ lại sắp xếp tôi đi làm Đại hội thuyền rồng, chẳng có thời gian để tiếp xúc vấn đề mũ quan.
Vốn chuyện này do Trưởng ban Phượng phụ trách, không ngờ hiện nay anh ta lại trút hết lên đầu tôi.
Diệp Phàm đem Đại hội thuyền rồng ra, dĩ nhiên là muốn thăm dò cách nhìn của Triệu Xương Sơn một chút. Xem xem có thể thăm dò được ông ta vừa ý ai không.
- Đây là do Trưởng ban Cổ tín nhiệm cậu, Đại hội thuyền rồng là một hoạt động do ban Tổ chức cán bộ thực hiện. Nhưng, cũng phải suy xét rõ mọi tình huống, đây là việc đầu tiên từ khi cậu vào ban Tổ chức cán bộ, phải nâng cao góc nhìn đối với chính trị, không thể coi đó là trò đùa được. Làm cho tốt mới có thể thể hiện trình độ của cậu.
Triệu Xương Sơn sắc mặt nghiêm túc.
Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tiểu Diệp, công việc tổ chức là một công việc nghiêm túc, so với những việc khác, tính đặc thù lớn hon nhiều. Có thể, chỉ cần một chút vô ý của cậu, người các cậu chọn làm phải chuyện gì, thì tai họa sẽ liên quan đến dân chúng cả một vùng. Cho nên, phải thật thận trọng, thận trọng và thận trọng mới được.
- Tôi biết rồi!
Diệp Phàm gật đầu, nhưng, rất thất vọng, Triệu Xương Sơn chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của Đại hội thuyền rồng. Xem ra, Đại hội thuyền rồng này thực sự là cuộc thi đấu chọn mũ quan. Triệu Xương Sơn không có ám chỉ gì, làm cho Diệp Phàm chẳng thể cân nhắc được suy nghĩ trong lòng của lão già này.
- Nói đi, lần này đưa cá đến, là muốn mũ quan cho ai?
Triệu Xương Sơn trong nháy mắt, đã chuyển đề tài về con cá.
- Bí thư Triệu, lần trước ở Bắc Kinh cũng có gặp ông Triệu. Chân của ông ấy hiện nay đang trong thời gian hồi phục, cá này vừa hay có thể bồi bổ, hơn nữa, nếu phối với một số thảo dược hiệu quả càng cao, những thảo dược này tôi cũng đã phối xong cả rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Phàm chuyển sang Tiệu Bảo Cương. Dĩ nhiên không thể trực tiếp đề cập đến Lý Quốc Hùng, đành phải vây Ngụy cứu Triệu, đợi thời cơ tung Lý Quốc Hùng ra,
- Ờ, chuyện này tôi cũng biết, Tiểu Tứ có nói với tôi rồi, chuyện này, tôi thực sự phải cảm ơn cậu một tiếng.
Triệu Xương Sơn thái độ tốt hơn nhiều. ói đến cha ông, ông vẫn rất hiếu kính.
- Phục vụ lãnh đạo là phận sự của cấp dưới mà.
Đồng chí Diệp Phàm khiêm tốn.
- Ồ! Xem ra tư tưởng nhận thức của đồng chí tiểu Diệp được nâng cao rồi! Nhưng, cậu phải biến thành sự thực đi, đừng chỉ treo bên miệng, chẳng thấy cậu vì lãnh đạo phục vụ được mấy lần.
Triệu Xương Sơn hừ một tiếng, trong lời nói có ẩn chứa ý châm chọc.
Lão Triệu nói vậy là có ý gì, lẽ nào ngầm chỉnh mình chưa đủ bán sức làm việc cho ông ta? Diệp Phàm trong lòng lóe lên suy nghĩ, miệng nói:
- Tôi sẽ ghi nhớ lời của Bí thư Triệu.
Lại nói tiếp:
- Cá này câu từ Nguyệt đầm ở Ngư Đồng đấy ạ, mùa này nghe nói đúng mùa của loại cá này. Lần trước gặp đồng chí quyền Bí thư Ngư Đồng Lý Quốc Hùng, ông ấy nói nếu có gặp Bí thư Triệu thì nhờ tôi chân thành gửi lời mời, nếu Bí thư Triệu có thời gian rãnh thì đến Nguyệt đầm câu cá.
- Lý Quốc Hùng…
Triệu Xương Sơn miệng lẩm nhẩm không nói già. Diệp Phàm cũng yên lặng ngồi, đôi mắt ưng ngầm quan sát phản ứng của đồng chí Lão Triệu. Nhưng, đồng chí lão Triệu tâm tư quá thâm sâu, ngay cả đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng chẳng nhìn được ông ấy có chút biến hóa nào trên mặt.
Thật lâu sau, Triệu Xương Sơn hừ giọng nói:
- Bảo anh ta làm cho tốt chuyện của Ngư Đồng đi, làm ra cái sọt lớn ấy, chuyện Ngư Đồng không gấp.
- Lời nói của ông tôi sẽ truyền đạt không sót chữ nào.
Diệp Phàm giật mình, cân nhắc mở miệng. Triệu Xương Sơn có thể nói như vậy, lẽ nào cũng tán thành Lý Quốc Hùng. Bằng không, sao lại bảo ông ta làm tốt công việc, có phải là nói chuyện Bí thư thành ủy không gấp…
- Lần này đến trường Đảng học tập, cậu có đến chỗ Thủ tướng báo cáo công việc đúng không?
Triệu Xương Sơn lại chuyển đề tài, nói đến chuyện này.
Trong lòng Diệp Phàm căng ra, chẳng biết trả lời thế nào cho đúng. Thủ tướng giao mình điều tra việc đẳng sau thảm án 88, chuyện này chắc chắn thủ tướng không nói với Triệu Xương Sơn. Nếu có giao cho Triệu Xương Sơn thì chuyện này sẽ do Triệu Xương Sơn nói với mình chứ không phải thủ tướng.
Cho nên, chuyện này có chút phức tạp. Nếu đem ý của Thủ tướng nói ra chắc chắn không được, nếu không nói sau này Triệu Xương Sơn biết thì chắc chắn sẽ rắc rối.
Sẽ cho là đồng chí Diệp Phàm anh lông cánh đủ mạnh rồi, nên trực tiếp đâm lên lãnh đạo đúng không? Lãnh đạo ghét nhất là cấp dưới làm việc vượt cấp của mình. Cũng có thể nói, bản thân sẽ không là một vật trang trí. Đơn giản chỉ là vấn đề thể hiện quyền lực thôi, quyền lực chính là lợi ích, anh không cho quyền lực tương xứng dĩ nhiên người ta cũng không có lợi ích.
- Vâng, lúc đi câu cá ở Quốc Tân quán, thủ tướng đang tiếp đãi lãnh đạo của một tiểu quốc ở Châu Phi. Tôi thì đang học ở trường Đảng trung ương, gần đó, cho nên, trong khoảng thời gian nửa tiếng rãnh rỗi đã gọi tôi đến báo cáo thảm án Ngư Đồng.
Diệp Phàm nói, đương nhiên là muốn nói đại khái cho qua chuyện.
- Thủ tướng muốn nghe bó cáo, cậu chắc chắn là nói đúng sự thực. Toàn bộ đúng là như vậy, không bẻ cong lừa dối cho qua chuyện chứ.
Triệu Xương Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thằng nhãi trong lòng giật thót, câu nói này của đồng chí lão Triệu huyền cơ rất sâu. Rốt cuộc là đang nói mình có đánh lừa tổng thống không hay là nói mình vừa nãy có lừa dối đồng chí lão Triệu không…
- Đúng vậy, tôi báo cáo đúng tình hình thực tế. Nhưng, khi tôi nói đến bí mật của động chí Lô An Cương nói với tôi trước khi chết, Thủ tướng có hơi nhíu mày.
Diệp Phàm quyết định lờ mờ một chút, đến lúc đó đồng chí lão Triệu có cho rằng mình giả bộ ngớ ngẩn cho qua chuyện thì cũng không nghĩ mình không tôn trọng ông ấy.
- Chuyện này có thể làm Thủ tướng nhíu mày?
Triệu Xương Sơn vẻ mặt thản nhiên, tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, Triệu Xương Sơn cũng hơi nhíu mày, xem ra, ông ta cũng rất chú ý đến bí mật Lô An Cương nói trước khi chết.
- Lúc đó đồng chí Lô An Cương nói với tôi, dưới sơn trang Đông Pha có bí mật. Cho nên, tôi đã bảo đồng chí Vương Triều đi dọn dẹp, vừa dọn dẹp được đống rác rưởi đó, thì tôi lại bị cách chức. Còn Vương Triều bị người ta đuổi đi. chuyện này dừng lại ở đó.
Diệp Phàm nói thật. Dĩ nhiên cũng có chút bất mãn với quyết định của Tỉnh ủy, bao gồm chữ ký của Triệu Xương Sơn.
- Ờ…
Triệu Xương Sơn ờ khẽ, chậm rãi nhấp ngụm trà. Tay cầm trà có ý tiễn khách. Diệp Phàm biết điều đứng lên tỏ ý cáo từ.
- Cậu muốn nghe lời của Thủ tướng.
Sau lưng truyền đến giọng nói không ẩn chứa chút tình cảm gì của Triệu Xương Sơn. Diệp Phàm biết, Triệu Xương Sơn cân nhắc chuyện mình ngầm điều tra.
- Haizz… thước sao có thể ngắn dài giống nhau?
Diệp Phàm nhìn quanh, đột nhiên phát hiện trên tủ nhỏ bên cạnh Triệu Xương Sơn có đặt ba khúc gỗ làm thước đo, thuận miệng nói. Kỳ thực là nên nắm chắc chừng mực nào, thì đang ngầm xin ý kiến của Triệu Xương Sơn.
Triệu Xương Sơn là ai, vừa nghe đã hiểu rõ, miệng nói:
- Chừng mực ở trong lòng, tùy tâm mà nắm.
- Vâng!
Diệp Phàm gật đầu bước ra ngoài. Ra đến cửa, quả thực muốn chửi mẹ nó, Triệu Xương Sơn đúng là lão già giảo hoạt, lão này căn bản chẳng thể hiện tháo độ gì, bảo mình tự nắm giữ. Cái này, bảo mình nắm giữ thế nào chứ, nếu như vượt quá ý của đồng chí lão Triệu, không tới được ý của Tổng thống thì sao, Diệp Phàm cảm thấy đầu căng lên bị kẹp giữa hai người khổng lồ, đúng là làm khó mình mà.
- Đồng chí Quốc Hùng, Bí thư Triệu bảo tôi nói với ông câu này.
Diệp Phàm nói trong điện thoại.
- Trưởng ban Diệp, giờ cũng chưa muộn, đi ăn chút điểm tâm được không?
Lý Quốc Hùng vừa nghe, trong lòng co lại, tim đập thình thịch, một lát sau mới ổn định, nói lời mời.
- Thế thì… được…
Diệp Phàm nhìn đồng hồ, chưa đến 10, dù sao cũng đang ở ngoài đường, nên đồng ý.
Tới nơi.
- Bí thư Triệu nói.
Diệp Phàm vừa nói ra, thấy mí mắt của Lý Quốc Hùng giật vài cái, biết ông ấy đang căng thẳng, cười nói:
- Bảo anh ta làm cho tốt việc ở Ngư Đồng, làm ra một cái sọt thật lớn, chuyện ở Ngư Đồng không cần gấp.
- Không cần gấp, không cần gấp…
Lý Quốc Hùng lẩm nhẩm, đột nhiên đứng lên, tay hơi run run, liên tục nói:
- Cảm ơn! Cảm ơn, Trưởng ban Diệp, anh đúng là bạn của Lý Quốc Hùng tôi.
- Haha…
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng, biết trong lòng đồng chí lão Lý đã có quyết định lớn rồi.
- Trưởng ban Diệp, Bí thư Quản với cha của Lô An Cương trước kia cùng sống ở một thôn. Đó là lúc thanh niên tri thức phải về vùng quê.
Nghe nói Lô Cư Nhất và Bí thư Quản đều thích cùng một người con gái, tên là Lý Muội Dung. Nhưng, sau đó Lý Muội Dung được gia đình gả cho em trai Quản Thanh của Bí thư Quản.
Không lâu sau sinh Quản Phi, chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền. Nhưng, Quản Phi hiện nay thảm lắm, nghe nói được đưa qua Mỹ điều trị.
Lý Quốc Hùng đột nhiên kể ra những chuyện cũ, kỳ thực, trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm lớn.
Chuyện này vừa kể ra, sẽ khiến cho Bí thư Đảng - quần chúng Quản Nhất Minh này phẫn nộ. Đương nhiên, Lý Quốc Hùng biết Quản Nhất Minh không thích Diệp Phàm, lần trước chuyện mất chức là do Quản Nhất Minh bày ra. Lúc mất chức Lý Quốc Hùng cũng có mặt ở hiện trường.
Lý Quốc Hùng hiện nay đồng ý kể ra chuyện này, kỳ thực cũng đem mình đứng đối lập với Quản Nhất Minh rồi.
Đương nhiên, Lý Quốc Hùng sau khi biết thái độ của Triệu Xương Sơn cũng có ý định sẽ theo Triệu Xương Sơn. Còn Diệp Phàm trong tỉnh được coi là người phát ngôn của Triệu gia, bản thân cũng muốn bày tỏ tấm lòng muốn đi theo Triệu Xương Sơn với Diệp Phàm. Còn chuyện Quản Nhất Minh và Triệu Xương Sơn không hợp nhay thì trong tầng cao của tỉnh ai mà chẳng biết.
Trong thể chế, làm quan ghét nhất cái loại ba phải. Anh không muốn đắc tội với ai, kết quả lại là, đắc tội với tất cả mọi người.
Diệp Phàm trong lòng thoáng kinh hoàng, sớm đã nghe Lô An Cương nói trước lúc chết Quản Phi là con riêng của Quản Nhất Minh. Chẳng lẽ thời thanh niên về nông thôn Quản Nhất Minh, Lý Muội Dung và Lô Cư Nhất có gút mắc tình cảm gì đó?
Lô An Cương nói cha mình bị Quản Nhất Minh hại chết, chắc không phải vì chuyện của Lý Muội Dung chứ. Diệp Phàm cảm giác tin này chính là điểm đột phá của vụ án, dĩ nhiên là cảm kích Lý Quốc Hùng, biết ông ta cũng là có qua có lại cho toại lòng nhau.
May là tối nay mình giúp ông ta, bằng không, Lý Quốc Hùng chắc chắn sẽ không nói ra bí mật động trời này. Những chuyện cũ như thế này, muốn điều tra cũng không dễ. Mấy chục năm rồi, làm sao có thể nhớ cho được. Hơn nữa, Lý Muội Dung chắc chắn cũng không nói ra những chuyện riêng tư này.
- Cảm ơn, cụng một ly nào.
Diệp Phàm và Lý Quốc Hùng cụng ly. Hai người thoáng nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói.
Sau đó, hai người nói những chuyện vô thưởng vô phạt một lát rồi mới tạm biệt. Dĩ nhiên, Diệp Phàm cũng đề nghị Lý Quốc Hùng chiếu cố đám người Chu Ngọc Minh. Lý Quốc Hùng cũng bày tỏ thái độ sẽ đối đại với họ như người nhà của mình.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm vào văn phòng, Đồng chí Chánh văn phòng Trương Lâm Hoa lại đến.
Lần này bước vào, Trương Lâm Hoa thể hiện cung kính hơn. Đầu tiên là cung kính đưa điếu thuốc, cười hỏi:
- Trưởng ban Diệp, bên Chánh văn phòng bảo đồng chí Phó chủ nhiệm Lâm Hành Đông đến hợp tác với anh là Đại hội thuyền rồng.
Lâm Hành Đông cũng là cao thủ trong chuyện này, từng tổ chức nhiều hoạt động lớn giống vậy. Như hoạt động leo núi của cán bộ lão thành Cửu Cửu Trùng Dương của Ban tổ chức cán bộ năm ngoái cũng giúp đồng chí Lâm Hành Đông được Chủ tịch tỉnh Uông khen ngợi, nói là ông ấy làm việc, khiến các cán bộ lão thành về hưu rất hài lòng.
Nhưng, còn chuyện thư ký mà của anh không biết Trưởng ban Diệp đã coi qua tài liệu chưa? Nếu chưa vừa ý, tôi lại đi kiếm vài tài liệu tới.
- Vẫn còn chưa coi nữa, thế này đi, cứ bảo Trương Ngôn qua giúp tôi vài hôm, bên cạnh không có trợ lý cũng không tiện.
Diệp Phàm thản nhiên nói. Đối với sự thay đổi thái độ của Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm cũng đoán được một chút, chắc là Trương Lâm Hoa đi tìm Kim Thụ Dương, Kim Thụ Dương đã nhắc nhở ông ta trong điện thoại rồi.
- Trương Ngôn?
Trương Lâm Hoa ngạc nhiên, sau đó gật đầu, nói:
- Trương Ngôn không tệ, bằng cấp không thấp, tốt nghiệp Đại học Nhân dân.
Đang nói thì điện thoại vang lên, là Cổ Hoài gọi đến, nói:
- Đại hội thuyền rồng sắp đến rồi, trong ban cũng có suy xét đến nguyên nhân này, nếu như anh đã đề xuất mượn dùng đồng chí Trương Lâm Hoa, vậy thì kêu đồng chí Trương Lâm Hoa qua giúp anh đi. Còn công việc cụ thể thế nào do cậu tự quyết định.
- Đồng chí Trương Lâm Hoa vừa đi, chuyện bên Chánh văn phòng cũng không ít, tôi thấy cứ để Lâm Hành Đông phối hợp là được rồi.
Diệp Phàm nói, nghĩ tại sao Cổ Hoài lại thay đổi chủ ý. Lẽ nào lại có biến cố gì đó.
- Cứ quyết định vậy đi, đồng chí Lâm Hành Đông tạm thời đến Chánh văn phòng làm Quyền chủ nhiệm thay đồng chí Trương Lâm Hoa cho đến lúc kết thúc Đại hội thuyền rồng.
Cổ Hoài nói.
Gác máy, Diệp Phàm đem quyết định của Trưởng ban Cổ Hoài nói với Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa cũng chẳng thể hiện mất mát gì lớn lao. Xem ra lời nói của Trưởng ban Kim cũng có chút uy lực.
- Chủ nhiệm Trương, ngày mai tôi đến hiện trường thuyền rồng Hải Châu Kim Mã, bên đó chắc chuẩn bị cũng khá rồi nhỉ.
Diệp Phàm nói.
- Thuyền rồng sớm đã được vận chuyển đến bãi Kim Mã của Hải Châu rồi, mỗi chiếc chon người chèo, đều là chọn từ những nhân viên công tác chính thức quốc gia thuộc thành phố. Nhưng, Trưởng ban Diệp, vấn đề thứ tự lần này hơi khó làm.
Trương Lâm Hoa nói. Cũng lập tức thay đổi vai diễn.
- Thứ tự, là sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi, những loại hoạt đông này, nếu như có tính mục đích nhất định, thường che giấu tai mắt mọi người, sắp đặt trước danh thứ kia. Hoạt động, chỉ là bề ngoài thôi. Cái này gọi là điều động nội bộ, trong thẻ chế, những chuyện thế này nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
- Cái này, nếu như cấp trên không ngầm ám chỉ, thì họt động sao triển khai được?
Trương Lâm Hoa biết Cổ Hoài xuống tay với mình, nhưng chẳng thể nào phản kích, quyết định cùng làm với Diệp Phàm. Cho nên, trong lòng cũng đào hố rồi. Dĩ nhiên, chuyện này cũng liên quan đến ám chỉ của Kim Thụ Dương.
- Trước kia khi Trưởng ban Phượng tiếp nhận cấp trên nói sao? Dĩ nhiên tôi đang nói là ám chỉ.
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Cái này, tôi cũng không rõ. Hạng mục này lúc đó không phải do tôi phụ trách. Trước kia hình như cũng có tổ chức hoạt động thế này, kỳ thực, danh thứ đã được ấn định trước, hoạt động chỉ cần triển khai cho náo nhiệt là được. Có một số cán bộ không phục, nhưng cuối cùng cũng phải theo đại cục, dù sao, cánh tay cũng xoay không nổi đùi mà.
Trương Lâm Hoa nói,
- Ông nói hoàn thiện phương án cụ thể trước, thông báo cho bên Hải Châu chuẩn bị tốt. Muốn làm đến mức nào, lập tức lôi kéo tiến hành cuộc thi đến mức đó. Đừng để đến khi đó lại luống cuống chân tay, như vậy là không được, đó là không chuẩn bị tốt.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Kỳ thực, họ sớm chuẩn bị xong cả rồi. Tôi nghe nói năm vị Bí thư thị ủy của năm thành phố sớn đã tụ tập binh tướng ở Hải Chậu rồi.
Hơn nữa, mỗi đội đại diện của mỗi thị xã chỉ có ba thuyền rồng, bọn họ không ở một chỗ, mà tự bao một khách sạn nào âm thầm lên kế hoạch gì đó.
Chẳng hạn như nói về đội viên đi, mỗi đội chỉ có người, dĩ nhiên, ngoài ra, mỗi thuyền rồng còn có một tay trống.
Trên thực tế một thị xã có thành viên chính thức, thêm những cổ động viên làm những việc linh tinh gì đó, chắc hẳn không dưới người.
Mà thị xã Kim Mã trực thuộc Hải Châu chiếm được tiên cơ địa lợi, đội của họ là đông nhất. Nghe nói Bí thư thị ủy Kim Mã Chu Tiềm Hãm đã gọi đội cổ động viên hô hào cả chục ngàn người.
Bên ban Tổ chức cán bộ cũng có vài nhân viên hiện nay đang đóng quân ở bãi Kim Mã Hải Châu, phụ trách công việc cụ thể bên đó.
Trương Lâm Hoa nói.
- Dân gian chắc cũng đoán được, ông nói, đội nào mạnh hơn một chút?
Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên, Diệp Phàm tiếng là hỏi danh thứ, trên thực tế là đang hỏi năng lực hoạt động và danh vọng của Bí thư thành ủy nào cao hơn.
- Lần này tương đối phức tạp, hình như là "thế lực ngang nhau". Cho nên, rất khó chọn lựa. Nhưng, Bí thư thị xã Miêu Đô trực thuộc tỉnh thành Cát Hải Bình nghe nói rất có năng lượng, hơn nữa thành phố Miếu Đô cách tỉnh rất gần, gần quan thì được ban lộc mà. Hơn nữa, Cát Hải Bình là cánh tay đắc lực của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh ủy, Bí thư tỉnh thành Tô Thanh Vân.
Còn đặc khu thành phố Hải Châu, Bí thư Chu Tiềm thị xã Kim Mã chiếm địa lợi, vì, địa điểm tổ chức chính là sông Kim Mã.
Đến lúc đó, chắc hẳn dân chúng đến xem cuộc thi đấu không dưới mấy trăm ngàn người, dưới ánh mắt theo dõi chăm chú của ngàn vạn người, chúng ta muốn "tự do" hành động, chắc hẳn Chu Tiềm này có gây ra chuyện gì hay không cũng khó nói.
Bí thư thị xã Thiên Đông trực thuộc thành phố Ngư Đồng Phí Thủy Đông, người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là có người thân ở tỉnh. Rốt cuộc là ai, cũng chưa rõ…
Chủ nhiệm Trương Lâm Hoa như đã thuộc trong lòng bàn tay, làm cho Diệp Phàm có cảm giác người này rất thích hợp với vị trí quản gia.
Trương Lâm Hoa vừa đi, Diệp Phàm vào văn phòng của Phượng Quốc Hưng.
- Trưởng ban Phượng, về đại hội thuyền rồng lần này, cấp trên có dặn dò gì đặc biệt không?
Diệp Phàm nói thẳng, không vòng vo.
- Dặn dò đặc biệt, không thấy nghe nói.
Phượng Quốc Hưng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
- Chẳng lẽ một chút ám chỉ cũng không có?
Diệp Phàm truy vấn nói.
- Tôi chẳng nghe nói gì cae, hay là, anh thử hỏi Trưởng ban Cổ xem.
Phượng Quốc Hưng thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
- Haha, nếu không có thì được rồi.
Diệp Phàm cười, gật đầu, trở về văn phòng.
Gọi điện cho Cổ Hoài, nói:
- Trưởng ban Cổ, đại hội thi đấu thuyền rồng lần này có sắp xếp gì đặc biệt không?
- Có sắp xếp gì đặc biệt chứ?
Giọng điệu Cổ Hoài nghiêm túc.
- Thế Trưởng Ban Cổ có ám chỉ gì xin cứ nói, tôi sẽ sắp xếp tốt có được không?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Tôi chỉ yêu cầu tổ chức thi đấu công bằng công khai thôi, trong Ban đã quyết định giao chuyện này cho anh phụ trách, làm thế nào thì anh cứ tự suy xét đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cổ Hoài thản nhiên nói rồi gác máy.
"Công bằng, công khai, công chính cái rắm!" Sau khi gác máy Diệp Phàm bực bội chửi một câu.
Lúc này, có tiếng gõ cửa khe khẽ.
- Vào đi!
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Trưởng ban Diệp, anh gọi tôi.
Trương Ngôn co cổ rụt đầu, rất khác với khẩu khí lúc đụng phải mình hôm trước.
Nghe Chủ nhiêm chánh văn phòng Trương nói Trưởng ban Diệp bảo mình qua giúp đỡ, lập tức hai mắt Trương Ngôn mở lớn. Những đồng nghiệp bên cạnh như đám Đồng Hân lập tức vây quanh bảo Trương Ngôn đãi khách đi.
- Đại hội thuyền rồng anh đã nghe nói chưa? Anh biết được gì nói trước đi…
Diệp Phàm chậm rãi nói, cứ để Trương Ngôn đứng như vậy, phải tỏ tư thế lãnh đạo một chút chứ.
- Tôi vốn cũng là một trong những thành viên giúp đỡ đại hội thuyền rồng, chỉ phụ trách công tác liên lạc với bên sông Kim Mã Hải Châu thôi.
Lúc đầu Trưởng ban Phượng Quốc Hưng phụ trách chuyện này, đã rút vài thành viên trong Chánh văn phòng chúng tôi qua phối hợp.
Vốn kế hoạch là mỗi thị xã có một thuyền rồng, sau đó không lâu Trưởng ban Phượng lại đổi ý, mỗi thị xã tham gia thi đấu bố trí ba thuyền rồng, giống như là đang so sánh năng lực tác chiến của bộ máy vậy…
Trương Ngôn cũng không tệ, khôi phục bình tỉnh, nói có đầu có đuôi.
- So sánh năng lực tác chiến của bộ máy, đó không phải là đánh giặc sao. Hơn nữa, thành viên thuyền rồng đều là những nhân viên công tác khỏe mạnh trong cơ quan chính phủ, những thanh niên này mới hai mấy tuổi, nhiều lắm cũng chỉ đến cấp phòng, Phó cục trưởng là cao rồi, có thể coi là bộ máy sao?
Trương Ngôn sắc mặt hơi biến sắc, vốn nghĩ Diệp Phàm đã chấm mình. Đây là dấu hiệu tốt, có thể, vận may tới rồi nên được Trưởng ban Diệp để mắt chọn mình làm thư ký cũng nên.
Trương Ngôn sau khi tốt nghiệp Đại học nhân dân đã lăn lộn nhiều năm, đến giờ chỉ là một tay chạy việc vặt, ngay cả bạn gái cũng khó giữ, nếu nói không gấp gáp thì chính là nói dối rồi.