- Trung đoàn trưởng phải không? Người tôi đá chính là ông.
Diệp Phàm mắng, rồi đá một phát vào lưng Phó Ba, thằng nhãi này chau mày nhưng chẳng hé răng nửa lời. Xem ra, tính cách cũng là một người khá cứng rắn, người cũng hơi lao về phía trước, nhưng đã nhanh chóng quay lại, tung chân định đá về phía Diệp Phàm.
- A! Người anh em, cũng có tí tài đấy nhỉ?
Diệp Phàm nói chế nhạo một câu, rồi …tiếp chiêu. Bạch một tiếng, tay họ Phó kia cảm giác như mình đá phải tấm thép vậy. Chỉ trong giây lát y đã bị một cước của Diệp Phàm cho bay xa mấy mét.
Tuy nhiên, tay Phó Ba này cũng khá "cứng đầu", còn định lật người dậy phản công một lần nữa.
Tuy nhiên, lần này, Diệp Phàm không cho y thực hiện được ý đồ đó, vì vậy một cước nữa đạp cho y lăn lông lốc.
Thẳng nhãi này miệng mồm há hốc, thở hổn hển, không đứng dậy nổi nữa. Lần này, Diệp Phàm đã ra tay hơi mạnh rồi.
Tay cảnh sát đứng cạnh bắt đầu kêu gào, Diệp Phàm liếc mắt nhìn y một cái, thuận chân đạp cho tay cảnh sát cầm cờ một phát, rồi nhanh chóng nhảy lên xe đuổi theo, giờ đã chẳng thấy bóng dáng Vương Triều đâu rồi.
- Mẹ kiếp, to gan lớn mật thật, anh Triệu, biển xe đó ghi lại chưa?
Phó Ba xoa xoa chỗ thắt lưng bị đau của mình, mắng:
- Mẹ kiếp, lưng ông mày sắp gãy rồi.
- Anh phải đi bệnh viện ngay đi, không biết xương cốt có vấn đề gì không? Nếu bị để lại di chứng thì phiền phức to đấy.
- Đi cái con khi ấy. Đã nhớ cái biển số xe kia chưa. Không lột được da thằng nhãi đó, ông mày sẽ không đi bệnh viện. Ở cái đất này còn có kẻ dám đánh ông, Việt Châu có còn là Việt Châu nữa không?
Đội trưởng Phó Ba tức giận nói, nhìn về phía trước, cau mày nói:
- Thế đã đuổi theo chưa?
- Tôi đã thông báo cho Vương Huy, anh ta đã đuổi theo rồi. Thằng chết tiệt này, không để nó trốn thoát được.
Triệu Quân mắng.
- Là thuộc đơn vị nào, mau chóng tra biển số xe xem.
Phó Ba hừ nói.
- Vâng, tôi sẽ lập tức sai người đi làm ngay.
Triệu Quân đáp.
- Mẹ nó chứ, cũng may mà là buổi tối đấy, nếu không, thì đội cảnh sát hình sự chúng ta thật là mất mặt.
Phó Ba hừ nói, rồi nhẹ nhàng ngồi lên ghế.
- Tiếc là anh Vương không có mặt ở đây, bằng không, thằng nhóc đó có chạy đằng trời.
Triệu Quân thở dài nói, tuy nhiên nhìn qua thấy tay Phó nhíu mày. Thằng nhãi này liền hiểu ra rằng mình khen sếp Vương lợi hại trước mặt sếp Phó, thì chẳng phải chửi vào mặt sếp Phó hay sao? Cho nên y lập tức "chữa cháy":
- Sếp Phó của chúng ta cũng không kém, chỉ là mấy ngày liền phải thức đêm nên bị mệt mà thôi.
- Mệt cái con khỉ, tay Vương đúng là có thân thủ cứng rắn, tôi đây không phải là đối thủ của hắn.
Phó Ba lại gật gật đầu nói thẳng.
- Ha ha.
Triệu Quân cười gượng một tiếng, thực sự y cũng có chút xấu hổ.
Không lâu sau, có một viên cảnh sát đi đến, từ xa Triệu Quân đã hỏi:
- Đã điều tra ra chưa? Là thằng nào vậy?
- Không rõ lắm, hình như là biển số xe hỏng.
Viên cảnh sát trẻ tuổi kia báo cáo, lập tức, đám Phó Ba ai nấy đều thộn mặt ra.
Một lúc sau mới mắng:
- Lợi hại, một thằng lái chiếc xe rách nát vậy mà dám đánh chúng ta. Anh em, hãy mau liên lạc với Vương Huy, chúng ta đuổi theo. Tôi nghi ngờ thằng này chính là trọng phạm là trên sở đang truy đuổi.
Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát thẳng theo hướng Diệp Phàm chạy mà đi.
- Đừng nóng vội, Vương Huy dẫn theo toàn là cao thủ cả. Nghe nói còn đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cái khác tôi không dám nói, chứ chuyện đi theo dõi người thì tuyệt đối sẽ không để mất đối tượng đâu.
- Ừm! Mấy anh em, chút nữa bắt được người rồi thì xem chúng ta xử lý hắn thế nào.
Phó Ba gật gật đầu, vẻ mặt dữ tợn.
- Vương Triều, cứ làm như vậy để bắt người đó ra. Tìm một nơi không có người, tôi sẽ ở chỗ đó mai phục trước, cậu đến sau, có thế may ra mới dễ quan sát một chút.
Diệp Phàm dặn dò Vương Triều. Sau đó quay lại phía sau nhìn, mỉm cười, lẩm bẩm một mình:
- Không ngờ còn dám theo dõi mình, chút nữa phải khởi động gân cốt môt chút rồi.
Vương Triều nghe xong liền chạy xe thẳng hướng vùng ngoại ô, đến một chỗ trong rừng thì dừng xe lại. Bên ngoài có một bãi cỏ rất lớn, vô cùng trống trải, phỏng chừng phải rộng đến hai ba trăm mét.
Vương Triều giả bộ thần bí, vừa đi vừa quan sát bốn phía, không lâu sau thì đã vào hẳn trong rừng rồi.
Diệp Phàm đã sớm chiếm được một điểm cao, đem máy quan sát trong đêm của tổ đặc nhiệm A ra, quan sát mọi động tĩnh.
Kỳ lạ là khoảng nửa giờ chẳng thấy bóng người nào, mà chỉ nhìn thấy mấy con chuột chạy qua mà thôi.
Chẳng lẽ Vương Triều cảm giác sai sao? Căn bản là chẳng có ai theo dõi cả. Không đúng, mình cũng có cảm giác này, không phải là người này còn lợi hại hơn cả mình chứ?...
Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, cảm thấy không có khả năng, có lẽ người này đang ở chỗ nào đó há miệng chờ sung. Diệp Phàm bảo Vương Triều cố ý gây tiếng động, giống như đang đánh nhau, rồi kêu lên mấy tiếng như sắp mất mạng đến nơi.
Quả nhiên có động tĩnh.
Động thái này xảy ra ở nơi mà không ai có thể ngờ tới, hơn thế cách Diệp Phàm không xa, khoảng 50 mét.
Ban đầu, Diệp Phàm còn tưởng một con vật nhỏ nào đó, ví dụ như thỏ, nhưng nhìn kỹ thì thấy con vật kia cử động khẽ hơn.
Không lâu sau, một tiếng bộp nhẹ vang tới, trong đám cỏ phía trước có một đống cỏ đen đen kỳ dị. Từ đầu đến đều không thấy bóng dáng nào xuất hiện, chỉ là khiến Diệp Phàm có cảm giác như đống cỏ phía trước đã tiến lên vậy.
"Cao nhân…"
Trong lòng Diệp Phàm không thể kiềm nổi sự thán phục, thi triển thuật Khinh Thân Đề Túng, nhẹ nhành bước ra phía sau đống cỏ.
Nhặt một tảng đá lên ném vào phía trước, dù cho đống cỏ khô có lợi hại đến đâu nhưng thủ thuật Diệp Phàm sử dụng là gì chứ, đó chính là tuyệt kỹ Phi Đao của Phí gia, bởi vậy đống cỏ bị ném trúng.
Chắc hẳn là khá đau, quả nhiên, từ phía đống cỏ một bóng đen xuất hiện. Nhìn bốn phía một lượt, miệng còn lẩm bẩm càu nhàu:
- Quái quỷ thật! Đá từ trên trời rôi xuống, không thể là thiên thạch rồi…
- Huynh đệ, không phải đá từ trên tròi rơi xuống đâu, là đại ca ném đấy, chuyên dùng để ném đồ vật chơi.
Bóng đen nghe thấy giọng nói, thoáng ngẩng đầu lên, hóa ra là Vương Triều.
Biết rõ là đã hỏng việc rồi, thằng nhãi này không nói thêm câu nào, đột ngột ra tay, ném về phía Vương Triều, cái bóng nhanh chóng xoay người muốn chuồn. Thân pháp lủi chuồn của hắn phải nói là tuyệt đỉnh, không ngờ có thể chuồn ngay tại chỗ, trong nháy mắt đã trốn vào trong đống cỏ, cả bóng người đột nhiên biến mất, phải gọi hắn là chuột chũi mới đúng.
Phía bên cạnh Vương Triều chợt lóe lên, vật trúng phải Phi Đao của Diệp Phàm, một tiếng nổ vang lên, rất nhiều thứ màu hồng nhạt bắn ra.
"Thuốc mê…" Trong đầu Diệp Phàm chợt lóe lên, hô to:
- Tránh ra.
Chuyển người tung cước, cái bóng đen ngã lăn xuống cách bụi cỏ 5 mét. Trong lòng Diệp Phàm sửng sốt, vốn cho rằng gặp phải cao thủ, không ngờ người đó lại ra tay không lịch sự như vậy.
Tuy nhiên, cái bóng đen quay lại, định bụng lẩn trốn theo hướng tên ban nãy. Nhưng, thật xui cho hắn vì hôm nay gặp phải Diệp Phàm.
- Khá đấy, khả năng chạy trốn này của ông có thể ghi vào kỷ lục Guinness thế giới đấy.
Diệp Phàm cười gằn một tiếng, phì một tiếng, lại tung ra một cước, Diệp Phàm đã sử dụng ba phần công lực để tung ra đòn này, cái bóng đen kia không kịp nhúc nhích, như con tê tê nằm đứng bất động trong bụi cỏ, trong chớp mắt quyền cước phi tới.
- Mẹ nó, lại chạy à, đủ lợi hại chưa, dám theo dõi ông nội Vương Triều của mày à?
Vương Triều chửi một cách thô tục, có vẻ tức giận, thấy mất mặt vô cùng.
- Vương Triều, lui về…
Diệp Phàm hô to một tiếng, sau đó cho ba mũi phi đao bay ra. Một tiếng súng vang lên trong đêm. May mà Diệp Phàm nhắc nhở đúng lúc, Vương Triều chỉ bị sứt sát chân một chút thôi.
Diệp Phàm chạy lên trước mặt bóng đen kia, giơ ngón tay lên, bóng đen kia lập tức không thể nhúc nhích.
- Quả nhiên có độc dược.
Diệp Phàm từ miệng "bóng đen" kia móc ra một vật giống như chiếc răng giả, vật này là độc dược dùng để tự sát của những người làm tình báo khi thi hành nhiệm vụ đặc biệt mà bị bắt. Chỉ cần vài giây thôi là có thế mất mạng. Những nhân viên và đặc công cao cấp của cục An ninh Quốc gia và Cục tình báo quân sự đều có vật này.
Đương nhiên, loại độc dược này rất quý, trong dân gian không dễ gì tìm được.
- Nói, ai sai mày tới?
Diệp Phàm hừ một tiếng, đạp một nhát lên đùi y, lập tức y nhếch miệng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đang định dùng phân cân thác cốt thủ, nhưng thân thể y bỗng run lên vài cái rồi chết luôn.
- Không ngờ được người này còn có hậu thủ, viên thuốc độc thứ hai nằm ở chỗ nào?
Vương Triều vẻ mặt tiếc nuối, sau khi kiểm tra kỹ trên đùi mình rồi mới yên tâm.
- Không rõ lăm, việc này có chút phức tạp. Người này võ công chẳng ra sao, chỉ là khả năng theo dõi có thể gọi là tuyệt vời…
Diệp Phàm nói, rồi kiểm tra một lần nữa, nhưng chẳng phát hiện ra viên thuốc độc nào nữa.
Hai người quyết định đem thi thể đến căn cứ Hùng Sơn nghiên cứu một chút. Vừa mới đến dưới chân núi, Diệp Phàm đang muốn đi đến chỗ xe của mình.
Đột nhiên, một tiếng két nữa lại nhẹ nhàng kêu lên. Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát thì trông thấy một chiếc lá cây bay đến một cách quỷ dị, chiếc lá cây này trông giống như tấm lá bài Pi-khơ. Bay đến như tên…
Dám chơi trò này với tôi à. Diệp Phàm trong lòng thầm kinh ngạc, quay lại đằng sau, Diệp Phàm nhặt chiếc lá đó lên xem, quá nhiên đúng là một lá bài phu-khơ, mà còn là một con K đỏ chót.
Tên này quả có bản lĩnh, dám chơi với anh cả Hồng Kong thường xuyên đánh tú lơ khơ. Khi Diệp Phàm đang tính toán trong đầu, soạt soạt soạt vài tiếng, lần này, từ những vị trí khác nhau phi ra đồng thời ba lá bài tú lơ khơ, chia ra ba hướng trên- giữa- dưới.
Diệp Phàm giật mình, muốn thử xem này lá bài này nặng nhẹ thế nào, vì thế, giơ tay ra gạt đi. Lá bài vừa chạm vào bàn tay giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua. Cảm giác tương đối có lực độ, hơn nữa, lòng bàn tay cảm giác nóng rát, ắt hẳn không dưới bảy tám trăm cân. May mắn là Diệp Phàm có nội công bảo vệ được bàn tay.
Bằng không, nếu là người thường dùng tay tiếp đòn thì sẽ giống như bị đao chém trúng mà không tóe máu mới là lạ. Xem ra, người này là một cao thủ, Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, lách thân như mình rắn nhẹ nhàng tránh được cả ba lá bài, cười nói:
- Thêm mấy lá nữa đi!
- Hừ!
Bên trong đường rừng trúc truyền đến một tiếng hừ lạnh, lần này lại tới nữa, bảy tám lá bài đồng thời phi tới, nhìn thoáng qua trông như Thiên Nữ Tán Hoa rất đẹp mắt.
Tiếng động đó lại vang lên:
- Xem anh làm sao tránh được "Thất Tinh sát" của tôi?
- Lại còn "Thất Tinh sát" cơ à, thú vị thật đấy.
Diệp Phàm đột nhiên dẫm mạnh lên mặt đất một cái, thân hình thành một hình xoắn ốc lớn, vọt lên khỏi vòng vây của các lá bài.
Loáng một cái, sau vài tiếng pặc pặc, bảy lá bài đều rơi xuống đất. Không ngờ lại có thể găm vào bùn đất sâu như thế, lực tay thực sự tương đối lớn, Diệp Phàm thầm kinh ngạc trong lòng.
Đúng lúc này, hai bên rừng trúc đột nhiên có một cảnh sát dũng mãnh lao đến và hét lớn:
- Giơ tay lên, bằng không tôi bắn.
Diệp Phàm sửng sốt trong lòng, mới biết đám Phó Ba đuổi theo kịp. Cao thủ bài tây này không biết là ai. Vừa ngẩng đầu nhìn một cái, tên nhãi này, Diệp Phàm ngoan ngoãn giơ mười ngón tay lên ôm đầu..
- Chạy, xem mày có thể chạy đến đâu? Ở địa bàn Việt Đông này, mày dám đắc tội với anh K thì mày chỉ có mà chết đẹp.
Triệu Quân đắc ý gầm lên, đi đến chỗ Diệp Phàm, muốn dùng họng súng đập vài cái vào mặt Diệp Phàm để thị uy.
Vương Triều đang vác cái thi thể kia trên người nên mặt bị che lại, hơn nữa là buổi tối nên đám người kia không nhận ra. Vương Triều vừa nghe thấy tiếng động liền bỏ thi thể xuống đất quát lên:
- Mẹ nó, làm cái gì thế, muốn bắn chết bố mày có phải không?
- Vương... Là đội trưởng Vương...
Tiếng của Triệu quân kèm theo một tia khóc nức nở, vị đội trưởng Vương Triều này là lãnh đạo của đội cảnh sát hình sự, luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn.
Hơn nữa, võ công cao cường, cán bộ trong đội Cảnh sát Hình sự này thật sự đều đã bị anh ta xử lý. Nên bây giờ vừa nhìn thấy đội trưởng Vương, cả đám đều sợ bị anh ta bắt đi huấn luyện, toàn bộ đi vòng ra xung quanh.
Đùa gì chứ, đi huấn luyện với đội trưởng Vương thì chỉ có làm bao cát thôi. Dù có là thằng ngốc cũng không tình nguyện làm chuyện này.
- - Vương... đội trưởng Vương...là anh à, vừa rồi là đang chấp hành nhiệm vụ. Đồng chí này chẳng những đỗ xe trái quy định, hơn nữa, còn ngang nhiên tấn công cảnh sát. Cho nên, chúng em...
Phó Ba mới vừa bước lên nói được hai câu, thì Vương Triều cũng hét lên với anh ta:
- Nghiêm!
Tất cả cảnh sát đều chưa hiểu chuyện gì, nhưng đều nghe lời, toàn bộ buông xuống súng đứng nghiêm, nhìn chằm chằm Vương Triều, không biết anh ta muốn làm gì?
- Biết anh ấy là ai không?
Vương Triều sa sầm mặt nói.
- Còn chưa điều tra ra ạ?-
Phó Ba dẫn đầu, lắc lắc đầu. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, trong lòng chùng xuống, thầm nhủ người này phải có chút lai lịch đây. Nhìn bộ dạng vừa rồi của đội trưởng Vương nhất định là đang cùng anh chàng này làm chuyện gì đó mờ ám.
- Đây là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Diệp Phàm, mắt chó của các anh mù cả rồi còn gọi gì là cảnh sát cơ động. Trưởng ban Diệp trước kia là làm công tác chính pháp, lần này có việc cần anh ấy giúp đỡ sở tỉnh làm việc. Anh ấy còn là khách mà đích thân sở trưởng Trần mời đến. Các anh không những chế giễu, còn muốn bắt người. Có muốn tôi đem chuyện này báo với sở trưởng Trần một tiếng rằng các anh muốn bắt khách mà ông ấy mời làm trò vui không?
Vương Triều nói, trên nét mặt, nói có bao nhiêu thối thì có bấy nhiêu thối.
- Hiểu lầm thôi, đội trưởng Vương. Việc này chúng tôi
cũng không rõ cho lắm.Phó Ba vội nói, đang muốn nói với Diệp Phàm hai tiếng, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng mang vẻ mặt cười tủm tỉm đầy ẩn ý, còn vỗ nhẹ lên vai Phó Ba nói:
- Tôi nói rồi, tôi nhớ cậu rồi,
là Phó Ba đúng không..
Nói đoạn, Diệp Phàm ra chào hỏi Vương Triều. Hai người không quan tâm gì, lên xe đi mất. Chỉ còn lại một anh chàng như con chim ngốc ngếch trông theo đít xe đi xa dần nhóm cảnh sát hình sự.
- Sao có thể? Không ngờ lại là khách mời của sở trưởng Trần, lại còn là vị Trưởng ban Diệp của Ngư Đồng đó đến nữa chứ.
Triệu Quân môi hơi run rẩy nói.
- Nghe nói hắn là người do Triệu Bí thư tự mình chọn lựa. Lần này e rằng đá phải sắt thật rồi, haizz...
Vương Huy thở dài, vẻ mặt ngao ngán.
- Làm làm làm, làm cái rắm, thu quân về.
Phó Ba gắt một tiếng, quay người lên xe đi, lại là tự mình lái xe đi.
- Phó Ba, anh chàng này khá thú vị.
Diệp Phàm điềm nhiên cười nói.
- Ừ, nghe nói là người này từ quân đội chuyển sang. Hơn nữa, còn là từ đội Báo Săn Thủy Châu chuyển sang. Trước kia ở Báo Săn khi đã là phó Tiểu đoàn trưởng, tuy nhiên, nghe nói vì có làm chút chuyện mất lòng mấy vị lãnh đạo nên bị buộc thuyên chuyển về đây. Ở trên tỉnh, anh ta là trợ lý của tôi. Chơi được bài lơ khơ. Chẳng những kĩ thuật đánh rất cao, trong vòng mét còn có thể gây sát thương. Ở trên Sở đều gọi anh ta là "anh K", bình thường rất là oai phong.
Vương triều cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Mà anh Diệp này, vì câu nói sau cùng của anh tối nay nhất định làm đồng chí "Anh K" ngủ không yên rồi.
- Anh K, cái tên nghe kêu thật! Nhất định là cũng không thiếu tiền tiêu đâu, đến lúc không có tiền lại đi đến sòng bài một chuyến thì tiền về tay rồi. Tuy nhiên, thân thủ của anh ta quả là không tồi chút nào nhỉ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, cũng thường xuyên đi kiếm ít tiền tiêu chẳng hạn vài chục nghìn nhân dân tệ. Thằng cha này cũng biết đắn đo đúng mực chứ không phải là quá tham lam.
Thường xuyên ở sòng bạc đóng giả nhân vật lợn ăn thịt hổ. Bắt đầu có vẻ non, còn giống như thua mấy chục nghìn nhân dân tệ, về sau mới lộ bộ mặt thật ra, thường sẽ làm nhà cái tè cả ra quần.
Mà nhà cái này sau khi tra được gốc gác của gã cũng không dám cho người đi gây sự với gã. Đương nhiên, thằng cha này không tham lớn cũng là có nguyên nhân quan trọng. Bình thường nếu thắng đến một triệu tệ mà vẫn chưa thu tay sẽ làm nhà cái chịu không nổi mà hạ độc thủ.
Nói về phương diện võ học, thì chỉ kém một chút so với tôi, tuy nhiên, tôi thấy rất kì lạ. Dựa vào thân thủ của anh ta có thể đạt được tiêu chuẩn tứ đẳng cấp thứ ba. Sao lại không thể vào Tổ đặc nhiệm A? Không phải nghe nói bậc Khai Nguyên tứ đẳng là có thể gia nhập rồi ư?
Vương Triều có chút mơ hồ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Haha, chắc là người này có vấn đề rồi, nếu không sẽ không bị chuyển nghề. Người như thế ở bên trong Báo Săn cũng không nhiều, hẳn là xem như cao thủ. Mặc dù là Báo Săn và Tổ đặc nhiệm A, trong nội bộ có ít nhiều khúc mắc. Sao mà có thể cứng như sắt thép được, nơi nào có người là nơi đó có giang hồ, không thể thiếu tranh đấu. Người này, trong lòng khẳng định có nội tình. Vừa rồi, tôi vì sao cố ý vỗ một chút bờ vai của anh ta, đoán rằng không lâu sau đó sẽ nhờ người đến nói giúp cho. Dù sao, cái danh Phó trưởng ban Tổ chức của tôi cũng khá kêu đó chứ.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Hiểu rồi.
Vương Triều mỉm cười, liếc xéo Diệp Phàm một cái, nói:
- Đại ca muốn đem biến người này thành người của mình phải không? Cũng là rất đáng để thu phục, người này tuổi cũng không lớn, không quá tuổi, khoảng hai bảy hai tám tuổi là cùng. Nếu dùng được thì tốt, chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực. Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự người ta đều có một tổ chức cấp dưới ủng hộ. Không có cấp dưới thì sao có thể hình thành tập đoàn, ở trong tổ chức tự gọi là "Thành viên tổ chức". Đại ca, thân phận hiện tại của anh không giống như trước nên có thể thành lập "Diệp Gia Quân" của chính mình rồi.
Vương Triều nói xong, vẻ mặt cười tủm tỉm, có chút thần sắc như vậy.
- Nói rất hay, Diệp Gia Quân, ha ha.
Diệp Phàm gật gật đầu, châm một điếu thuốc xong, nhìn xuyên qua cửa kính xe ra vô vàn vì sao trời một cách ngơ ngẩn.
Rồi chợt tươi cười nói:
- Chắc lúc đó đồng chí K này cũng từng bị cậu ghi hận nhỉ?
- Đương nhiên, lúc ấy tôi mới đến Sở. Thằng cha này cũng không phục, nghe nói còn đến trước mặt sở trưởng Trần đòi làm tôi mở rộng tầm mắt bằng cách đề nghị thách đấu với tôi, nếu không thì hắn sẽ không phục. Hắn còn nói cảnh cảnh sát hình sự đều là liều mình việc, sao có thể để một kẻ ẻo lả đến lãnh đạo. Nghe nói Đội trưởng cảnh sát Hình sự tiền nhiệm, đồng chí Hà Ý Công cũng thường xuyên bị hắn đùa giỡn đến mức quá đáng cũng chỉ cười gượng được một tiếng.
- Sở trưởng Trần đồng ý à?
Diệp Phàm điềm nhiên hỏi.
- Đương nhiên không đồng ý, còn cho một tràng dạy dỗ hắn ngay tại chỗ. Tuy nhiên, tôi đã đứng ra, tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn. Mới thăng chức lên đội Cảnh sát Hình sự, cũng phải lập uy có phải hay không.
Vương triều cười lên một tiếng, rồi nói:
- Tuy nhiên, lá bài K đỏ của thằng cha này quả là cao minh. Lúc mới bắt đầu tôi thiếu chút nữa là có phần lúng túng chân tay rồi.
Sau vài ba hiệp mới từ từ thích ứng, có điều tôi cũng tốn không ít sức lực, phải đến trăm hiệp mới quật hắn ngã như chó ăn bùn.
Thằng cha này vẫn còn không phục, đứng lên muốn chơi đến cùng. Tôi lại bồi cho hắn thêm mấy chục chiêu. Cuối cùng, hắn bị tôi đá tới mức mềm như bún rồi mới hoàn toàn phục tôi.
Tuy nhiên, tôi cũng bị mấy quân bài kia phi trúng vài lần, trên lưng cũng bị bị thương chảy máu. Có điều, từ đó hắn rất phục tôi, suốt ngày gọi anh Triều này, anh Triều kia. Người này thực ra rất cứng rắn, rất trượng nghĩa, lòng dạ cũng ngay thẳng, nên có tố chất làm cảnh sát hình sự. Anh Diệp nếu có thể thu phục hắn, cũng coi như là không mất đi một trợ thủ đắc lực.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, liền đem tình hình tối nay kể cho Thiết Chiêm Hùng nghe. Anh chàng Thiết nghe xong thì trầm ngâm một lúc, nói:
- Thế giới này có hàng trăm vạn điều kì lạ.Cái mà chúng ta nhìn thấy chính là thủ pháp miệng ngậm độc dược.
Kỳ thật, con người nếu muốn giết chết chính mình, có mấy trăm loại phương pháp có thể khiến cho cậu dù có đề phòng đến mấy cũng không phòng được, giống như tôi biết đến chính là có giấu độc trong mắt.
Thời khắc mấu chốt hình như là hướng ánh mắt thật mạnh đến nơi nào đó khiến mắt có độ uốn khúc là có thể làm giết chết chính mình. Đương nhiên, động tác này phải cố ý mới có thể làm được, trong tình huống bình thường thì mắt anh có làm thế nào cũng đều không sẽ tiết ra độc được. Loại động tác này, phải qua huấn luyện đặc biệt mới có thể làm được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Diệp Phàm lập tức bảo Vương Triều đi kiểm tra một hồi, không phát hiện trong mắt người này có tình trạng gì bất thường, xem ra, không phải trong mắt có giấu độc.
Nói:
- Loại độc dược này theo lý mà nói thì dân chúng rất khó điều chế ra được, chẳng lẽ chuyện này còn ít nhiều liên quan quân đội?
- Anh Thiết, em có chút hoài nghi, có lẽ, Lô An Cương của vụ thảm án chỉ là một lính qua sông. Đầu mối đằng sau còn chưa khơi ra được. Việc này có chút không hợp lý rồi, đối phó một mình Quản Nhất Minh cần gì phải hao tổn nhiều công sức như vậy, trực tiếp cho người xử ông ta không phải càng dễ giải quyết.
- Phải biết rằng, với năng lực của Lô An Cương muốn xử lý Quản Nhất Minh cũng không khó. Mà Lô An Cương nói là muốn khiến Quản Nhất Minh bị tù chung thân để chịu sự trừng phạt, chẳng lẽ thù hận sâu nặng đến như thế sao?
Tình nguyện không giết chết đối phương mà muốn cho đối phương chịu sự trừng phạt về tinh thần. Tuy nhiên, hiện tại Lô An Cương quả là đã làm được. Tên con riêng Quản Phi này đã thành thái giám, còn chúng ta cũng vẫn quyết không tha cho tập đoàn Dương Điền và Quản Nhất Minh.
- Có lẽ, điều này chính là kết qủa mà Lô An Cương hy vọng đặt được. Trong vụ án này, tôi cảm thấy người thắng lợi nhiều nhất là Lô An Cương, chứ không phải Quản Phi hay chúng ta. Thủ đoạn của Lô An Cương quả là hết chỗ nói, sau khi chết còn có thể khiến cho người ta vì hắn mà bỏ ra công sức. Thật lợi hại!
Sự tài giỏi khiến người khác không ngừng cảm phục.