Diệp Phàm nói tới đây, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén nhìn mọi người một lượt, hừ giọng
- Đương nhiên, chúng ta cần phải thu thập đầy đủ chứng cứ mới khiến Diệp Toàn Sâm không thể nói gì. Cho nên, sớm động tới Tào Dục là vấn đề lớn. Mỗi động tĩnh của Tào Dục đều sẽ ảnh hưởng tới nhũng kẻ khác. Cá lớn chạy rồi, bắt vài con tôm nhỏ còn có ý nghĩa gì!
- Trước tiên cần bí mật giám sát Tào Dục.
Trương Hùng nói.
- Đồng chí Nhất Tiêu âm thầm điều tra tập đoàn Dương Điền từ bên ngoài, nhưng cần chú ý an toàn. Anh Túc à, tiến cử anh tới, không biết là đúng hay là sai. Haizz…
Diệp Phàm sau một hồi giải thích thì thở dài. Việc này có ảnh hưởng rất rộng lớn, nếu Túc Nhất Tiêu vì việc này mà bị tổn thương, thậm chí mất mạng, trong lòng Diệp Phàm sẽ bất an.
Tuy nhiên, điều tra cũng là con dao hai lưỡi, nếu may mắn thành công sẽ tô đậm thêm bản thành tích của Phó giám đốc Sở Giám sát tỉnh Túc Nhất Tiêu, cũng chính là cơ hội đề bạt hiếm có trên con đường chính trị của anh ta.
- Được, tôi sẽ cẩn thận. Trưởng ban Diệp, cảm ơn cậu đề bạt, dẫn dắt tôi vào. Sống ở đời, cốt yếu là có thể làm được việc gì đó, có phải không? Thậm chí vì chuyện này có mất mạng cũng đáng. Uống thôi!
Túc Nhất Tiêu cương quyết gật đầu. Túc Nhất Tiêu nghĩ lại việc rũ sạch mấy chuyện trăng hoa xảy ra ở huyện Ma Xuyên, tỉnh Nam Phúc, cho nên, cũng quyết định thử cố gắng thêm 1 phen.
- Uống nào!
Năm người cùng cạn ly rượu, rồi tan cuộc.
Tết cổ truyền đến rồi.
Diệp Phàm cũng cởi bỏ những tâm sự trong lòng, quyết định về nhà đón mừng năm mới.
Vừa hay, Túc Nhất Tiêu cũng về quê ăn tết. Hai người lái hai chiếc xe về quê. Sau khi tới Thuỷ Châu, tỉnh Nam Phúc hai người mới rẽ về hai hướng.
Vừa về tới Sở Thiên Các-Diệp Phủ, phát hiện thầy Trương Đạo Lâm đã tới rồi. Nhưng, thấy vẻ mặt nặng nề của Trương đại sư, Diệp Phàm giật thót, thầm nói có phải là con gái đại sư có chuyện gì rồi...
- Đại sư, có phải xảy ra chuyện gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sáng nay, chân của Tiểu Cầm đột nhiên bị co rút. Tôi nghĩ là chuyện bình thường, không ngờ lại co rút rất dữ dội, ngay cả gân chân cũng bị gập lại, đưa tới bệnh viện cũng chẳng cách nào giải quyết được.
Trương Đạo Lâm lo lắng nói.
- Xem tình hình trước sao đã hãy nói.
Diệp Phàm gọi Trương đại sư lên xe, lái thẳng tới bệnh viện. Sau khi kiểm tra, lông mày hắn nhíu lại.
- Đại sư, nếu tôi đoán không nhầm, chắc chắn là do tác động của Kim Tử Hoàn gia tộc Kim Hàn Quốc nay đã phát tác kịch liệt. Xem ra, chuyến này phải đi Hàn Quốc ngay mới được.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vậy… anh xem…
Trương Đạo Lâm ngại ngùng nói.
- Tối nay ăn xong bữa cơm tất niên, đợi làm xong thủ tục, nếu có chuyến bay đi Hàn Quốc chúng ta sẽ đi ngay.
Diệp Phàm nói.
- Được, anh nói sao thì tôi làm theo vậy.
Trương Đạo Lâm gật đầu.
Mùng 1, Diệp Phàm đi chúc tết ba người, Tề Chấn Đào, Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên.
Tề Chấn Đào vẫn là một trang anh hùng, xem ra, quân nhân chuyển ngành thì vẫn không giống người thường. Diệp Phàm vừa nhìn thấy, cười ha ha nói:
- Chú Tề, chú vẫn có dáng vẻ của tướng quân lắm.
- Nói kháy tôi phải không?
Tề Chấn Đào hừ giọng liếc Diệp Phàm.
- Không dám. Chú đường đường là Phó Bí thư tỉnh uỷ, nói kháy chủ chẳng phải không muốn giữ cái mũ của mình à
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Tôi không quản được cậu, Triệu Xương Sơn thì còn được.
Tề Chấn Đào không vui, hừ một tiếng.
- Ha… ha…
Diệp Phàm không đáp chỉ cười khan.
- Anh, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, ở đây chán quá. Bây giờ đã qua năm mới rồi, đường phố chắc chắn sẽ rất thú vị.
Tề Thiên ở bên xen vào nói.
- Tiểu tử con yên lặng chút nào. Tiểu Diệp tới là có việc, hiểu không? Đâu giống mày, đã 26, 27 tuổi đầu, không lấy vợ, ngay cả bạn gái cũng không có. Có phải tới lúc lão già này nằm vào quan tài mày mới hiểu chuyện? Cả ngày lông bông, đừng cho rằng tao không biết. Kiếm được chút tiền thì đều đem cho gái bằng sạch. Sao không đốt chết mày luôn đi.
Tề Chấn Đào vừa nghe giọng Tề Thiên thì tức giận. Hơn nữa, trước mặt Diệp Phàm, bị mất mặt như vậy, Tề Thiên vô cùng xấu hổ.
- Có tiền thì có gì sai, con đâu có ăn cắp, ăn cướp của ai. Tiền kiếm bằng mồ hôi công sức của mình, có chứng thực rõ ràng của nhà nước. Còn tiêu thế nào, thì đâu có vấn đề gì. Không tiêu vì gái còn tiêu vì cái gì. Hơn nữa, hừ, bố chẳng quản nổi việc của mình lại trút giận lên con. – Tề Thiên ỷ vào có Diệp Phàm đỡ đằng trước, biết bố già không dám làm gì mình nên mạnh miệng nói.
- Mày…
Tề Chấn Đào bị chọc giận tới mức giơ tay lên rồi dừng lại giữa không trung.
- Thôi, hai bố con ông cứ như thế bảo sao chẳng cãi nhau. Không dễ gì hôm nay Tiểu Diệp tới chơi, đừng doạ cho khách chạy chứ?
Phong Nhã Mai lộ vẻ không vui, nhìn Tiểu Phàm, nói:
- Đừng để ý tới họ, hai bố con đều nóng tính. Cháu ngồi chơi, đợi chút, cô đi làm chút gì cho cháu ăn.
- Chú Tề, vừa rồi Tề Thiên nói cái gì mà "không qua nổi". Có phải bên Nam Phúc có động tĩnh gì không?
Diệp Phàm không dễ bị lừa, nắm ngay lấy đầu mối này mà hỏi.
- Thằng nhóc này nói linh tinh cháu cũng tin!
Tề Chấn Đào mặt biến sắc.
- Ai nói bừa chứ, Quách Phác Dương không phải sắp đi sao. Nghe nói có khả năng Phí Mãn Thiên lên thay, không thì trống mất vị trí Chủ tịch tỉnh à, Bây giờ bố cũng là Phó Bí thư tỉnh uỷ, hoàn toàn có năng lực cạnh tranh. Nhưng, bạn bè cấp trên của Tôn Hoài Vân cũng có chút thực lực. Lần này kế hoạch của bố nghe chừng không ăn thua.
Diệp Phàm hiểu dụng ý của Tề Thiên, đơn giản là muốn nói cho mình nghe, bởi vì Diệp Phàm rất hiểu Tề Thiên. Tên nhóc này cũng rất tai quái.
- Chú Tề, có phải là thật không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, việc này là thật, còn do chính miệng anh tôi nói. Anh ấy chịu trách nhiệm ở Bộ Tài chính, tin tức nhanh nhạy hơn chúng ta nhiều.
Nghe nói qua đầu năm sẽ có đợt điều chỉnh lớn. Kế hoạch của Phí gia là sớm lên thay thế vị trí của Quách Phác Dương. Ai có thể tranh được với anh ta.
Chú Tề của cậu có thể giành được vị trí Chủ tịch tỉnh. Nhưng Phó Bí thư công tác thường vụ Đảng Tôn Hoài Vân, đang có lợi thế hơn tôi.
Điều này không phải quan trọng, chủ yếu là nghe nói Tôn Hoài Vân được Phượng Bảo Sơn ủng hộ. Phượng Bảo Sơn trước khi về hưu, ắt hẳn sẽ tiến cử người thân tín của mình lên.
Mà Phượng gia, lại chẳng có ai có đủ tư cách ngồi vào vị trí đó. Phong Nhã Mai thở dài, dáng vẻ tiếc nuối, dù sao, ai mà chẳng muốn làm phu nhân Chủ tịch tỉnh tôn quí. Tề Chấn Đào cũng 50 rồi, nếu vẫn không nghĩ được cách nào, con đường sau này sẽ khó khăn hơn nhiều.
- Không phải vẫn còn nhà họ Phượng khác ở Bắc Kinh sao?
Diệp Phàm nhìn Tề Chấn Đào, hỏi. Tập đoàn Phượng Bảo Sơn thực lực mạnh, nhưng tập đoàn của Phương Thiên Diêu cũng mạnh không kém, chắc có thể đọ sức một phen.
- Haizz…
Tề Chấn Đào thở dài, vẻ mặt ảm đạm, ngồi đó rất lâu không nói.
- Có phải lần này Phượng gia còn tiến cử ai khác không ạ?
Diệp Phàm hồi lâu sau mới hỏi tiếp.
- Ừ, là con trai cả của Phượng lão, Phượng Triều Phong năm nay đã 53, 54 tuổi rồi, là thư ký đương nhiệm tỉnh uỷ tỉnh An Đông. Năm nay có lẽ sẽ có điều chuyển, có khả năng vào danh sách uỷ viên Bộ chính trị Trung ương. Tuổi của anh ta cũng xấp xỉ rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Còn tôi năm sau mới 50, hơn nữa, tôi có thể so sánh với anh ta sao? Tất nhiên, theo qui định, phải có uỷ viên chính thức Bộ chính trị về hưu. Uỷ viên dự khuyết Bộ chính trị đảng được sắp xếp thay thế theo thứ tự tên.
Nhưng, có những việc cho dù làm theo qui định cũng phải cẩn thận, tránh sau này lỡ có xảy ra chuyện gì, phải không? Hơn nữa, Phượng Triều Phong muốn vào danh sách uỷ viên Bộ chính trị, đầu tiên cần điều tra chức vị của anh ta trước. Chức vị và học hàm không tương đương, sẽ khiến người khác cười chê.
Sự ảnh hưởng tình trạng kinh tế của tỉnh An Đông đối với cả nước đã giảm một chút, cho nên, những người đứng đầu Phượng gia quyết đem toàn lực của cả tập đoàn tập trung tiến cử Phượng Triều Phong, đương nhiên không sợ danh hiệu uỷ viên Bộ chính trị rơi vào tay kẻ khác, vị trí này chắc chắn thuộc về anh ta rồi, chủ yếu là muốn tìm cho anh ta vị trí cao hơn.
Giống như vị trí Phí Bí thư tỉnh uỷ tỉnh Nam Phúc, vốn rất tốt. Nhưng, Phí gia quá soi xét, nếu hợp tác cùng Phí gia, Phượng gia có chút bất lợi.
Nếu sau này Phí Nhất Hoàn vào một trong những vị trí uỷ viên thường vụ cửu thường, vậy chẳng phải sẽ thành một đối thủ mạnh của Phượng gia.
Cho nên, tại địa bàn Nam Phúc này Phượng Lão có sá gì, chắc hẳn là tiến tới những tỉnh lớn khác có ảnh hưởng trên cả nước.
Ví dụ như mấy vị trí Bí thư thành phố trực thuộc. Nguyên nhân cụ thể không thấy Phượng lão nhắc tới, nhưng, ông ấy hi vọng huynh đệ Tề gia chúng ta có thể giúp một tay.
Kể ra vị trí này của tôi vẫn do Phượng lão sắp xếp cho. Lúc trong phái cần giúp đỡ, Tề Chấn Đào tôi có thể từ chối sao<font face="宋体">?
Tề Chấn Đào nói.
Bộ chính trị Trung ương là bộ phận tổ chức của cơ cấu lãnh đạo Trung ương và tổ chức Trung ương. Ngũ đại đảng được thành lập vào tháng 4 năm 1927. Ngũ đại đảng có điều lệ qui định, hội đồng uỷ viên Trung ương, lựa chọn 1 uỷ viên Trung ương chính thức làm Tổng Bí thư chịu trách nhiệm tổ chức, chỉ đạo công việc chính trị trên cả nước, đồng thời lựa chọn số uỷ viên dự khuyết Bộ chính trị Trung ương làm uỷ viên chấp hành Trung ương chính thức.
Khi Uỷ viên dự khuyết cục chính trị tham gia hội nghị của Bộ chính trị chỉ có quyền phát ngôn chứ không được biểu quyết. Lúc uỷ viên chính thức của Bộ chính trị tạm rời cương vị công tác thì uỷ viên dự khuyết sẽ lần lượt bổ sung theo thứ tự. Bộ chính trị Trung ương thuyên chuyển cán bộ trong tổ chức, uỷ viên thường vụ sẽ giải quyết những sự vụ thường ngày của Đảng.
Bộ chính trị Trung ương Đảng, sẽ do hội nghị toàn thể hội đồng uỷ viên Trung ương lựa chọn ra…
Phượng Triều Phong vào danh sách uỷ viên chính trị là việc đã định, không thể ngờ lại điều tra chức vị. Tề Chấn Đào vừa hay gặp phải ngưỡng này của Phượng gia. Trong tình hình không có sự hỗ trợ của Phượng gia, lấy gì để mà tranh thủ vào chức vị đứng đầu tỉnh, tcả nước liệu có mấy vị trí Chủ tịch tỉnh đây?
Mặc dù Tề Chấn Đào biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Kiều gia, nhưng, đây là vị trí Chủ tịch của cả 1 tỉnh. Nếu chỉ là chức vị cấp sở, có lẽ Kiều gia còn giúp được chút ít nếu đến cầu cạnh. Vị trí Chủ tịch tỉnh, không phải dựa vào vây cánh của mình thì người ta cũng chẳng thể giúp, với lại, Tề Chấn Đào cũng không thể đi nhờ Kiều gia. Kiều gia và Phượng gia vốn không cùng chung một chính kiến.
- Chú Tề, thật sự không còn cách nào sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu nói xem còn có cách nào nữa? Đợi cơ hội sau thôi!
Tề Chấn Đào chán ngán lắc đầu.
- Tôn Hoài Vân được điều lên trên, trong phương diện quản lý nội bộ Đảng liệu có thể điều chuyển một người lên không? Công việc quản lý tổ chức Đảng luôn mạnh hơn các vị trí khác.
Diệp Phàm hỏi. Về vấn đề này, tổ chức Đảng ở mỗi tỉnh đều xếp ở vị trí thứ 3, quản lý công tác tổ chức nhân sự, quyền lực đương nhiên lớn.
- Điều này, cũng tương đối khó.
Tề Chấn Đào lắc đầu.
Tiếp theo, Diệp Phàm tới nhà Thiết Thác.
Nói tới việc của Tề Chấn Đào, Thiết Thác cũng lắc đầu, muốn cũng không có cách giúp.
- Anh Thiết, anh công tác ở vị trí Uỷ ban Kỷ luật mãi rồi, không nghĩ đến đi làm việc khác sao, đi làm thử xem.
Diệp Phàm cười nói.