- Hơi căng đó, Phòng cán bộ 3 hình như là khảo sát cán bộ thành phố cấp 3, không phải là chuyện vừa. Lại thêm Phòng cán bộ 4 khảo sát khối xí nghiệp, quyền hạn rất lớn!
Triệu Xương Sơn châm điếu thuốc, điềm nhiên nói.
- Tôi hơi lo lắng vai hắn non vậy không gánh vác được, Cổ Hoài sao có thể đẩytrách nhiệm nặng như thế cho Diệp Phàm. Hôm đó thái độ mập mờ của anh trong hội nghị thường vụ có tác dụng nhất định rồi đấy.
Tuy nhiên, đây có vẻ không giống phong cách của Cổ Hoài. Theo như lý thuyết có thể phân công cho Diệp Phàm quản lý Phòng cán bộ 4 xem như đã nể mặt anh lắm rồi, sao có thể giao cả Phòng cán bộ 3 cho Diệp Phàm.
Chẳng lẽ Cổ Hoài thực sự đang hậu đãi cán bộ trẻ tuổi, muốn bồi dưỡng Diệp Phàm làm cán bộ cốt lõi ư? Hay là đồng chí Cổ Hoài muốn dựa vào anh?
Lỗ Đông Lai không để ý cảm thán, lắc đầu, lời y nói ra chính y còn có chút không tin tưởng.
- Không không không! Cổ Hoài tên này luôn mạnh tay không thể khả năng y sẽ thỏa hiệp, lúc nãy anh cũng đã nói rồi, xét trên bề mặt thì y đang bồi dưỡng cho Diệp Phàm trở thành cán bộ cốt lõi. Nhưng ông Lỗ ơi, anh không nghĩ trong ban tổ chức đã có cái cột trụ rất to rồi hay sao. Hai cái cột trụ mà để vào cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì?
Triệu Xương Sơn điềm nhiên nói, đôi mắt thâm thúy kia dường như có thể nhìn thấu ý đồ của cả ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Một mũi tên trúng hai đích sao! Cổ Hoài tính toán hay lắm. Phượng Quốc Hưng chắc chắn trong lòng có chút bất mãn, y muốn chơi trò tọa sơn quan hổ đấu. Hai con hổ đánh nhau tất có một con bị thương, Diệp Phàm khi khảo sát cán bộ cấp dưới chắc chắn sẽ có thái độ xung đột với thái độ với Phượng Quốc Hưng.Kẻ nào cũng muốn nắm quyền lực trong tay. Một khi Diệp Phàm và Phượng Quốc Hùng bất đồng quan điểm thì chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nhìn ở góc độ khác, Cổ Hoài là muốn làm cho anh thấy.
Lỗ Đông Lai xuýt xoa về suy tính thâm sâu ấy của Cổ Hoài.
Đúng là như vậy!Cách tốt nhất để đánh hổ không phải mình làm Võ Tòng mà là phải nuôi được một Võ Tòng khác thay ta đánh hổ.
Sư phụ của tên Võ Tòng này là phải đứng trong hàng ngũ tướng, hơn nữa còn phải làm thế nào để xử lí con hổ ấy để không tốn chút sức lực nào. Dù sao thì đào tạo ra Võ Tòng cũng không tốn sức, cuối cùng có bị hổ nó ăn thịt, đối với người bồi dưỡng mà nói nhiều nhất cũng chỉ mất đi sự cân bằng giữa hổ và Võ Tòng.
Mà trong khi hổ chiến đấu với Võ Tòng nhất định phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Huống chi Võ Tòng mà Cổ Hoài đào tạo ra lại không phải người Cổ Hoài tin tuyệt đối, mà thuần túy chỉ là giữ cân bằng với hổ mà đào tạo ra "Võ Tòng".
Triệu Xương Sơn nói.
- Có lẽ, Diệp Phàm sau khi thành Võ Tòng có thể tiêu trừ được con hổ Phượng Quốc Hưng.
Lỗ Đông Lai gật gật đầu nói.
- Vậy thì phải xem Cổ Hoài có cung cấp cho Võ Tòng nhiều dinh dưỡng hay không. Tất cả chuyện này trên thực tế đều nằm trong tay Cổ Hoài.
Triệu Xương Sơn nói.
- Tướng ngồi chính giữa, không biết trong lòng Cổ Hoài nghĩ gì, nhưng chuyện này có nên nhắc nhở Diệp Phàm một chút không?
Lỗ Đông Lai ngày một ấn tượng với Diệp Phàm.
- Không cần, nếu Diệp Phàm ngay cả việc này cũng không ngẫm ra thì hắn đúng là một tên Võ Tòng ngu ngốc, đáng bị hổ chén. Hắn hiện giờ trong ban tổ chức, sau này còn ngồi lên những vị trí cao hơn thế. Trưởng thành luôn đi kèm với vấp ngã, không có vấp ngã sao có thể trưởng thành. Nếu như nửa đường vấp ngã thì chỉ có thể tự trách mình mệnh số không tốt.
Lời nói của Triệu Xương Sơn có chút ác nghiệt vô tình, nhưng Lỗ Đông Lai ngẫm nghĩ một lát cảm thấy trong đó ẩn chứa đạo lý lớn.
Chẳng qua chỉ là "vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn" mà thôi.
Thoáng cái đã tới tết Nguyên Đán 2001, gió xuân nhè nhẹ, cuối năm sắp đến. Trong ban tổ chức, công tác vẫn khá thuận lợi. Mặc dù nói Phượng Quốc Hưng có lúc cũng tìm một số mánh khóe nhưng đều được Diệp Phàm tiếp chiêu được hết..
Tên Cổ Hoài kì quái mấy tháng nay im hơi lặng tiếng, có vẻ trầm mặc, làm cho Diệp Phàm không hiểu ra làm sao cả, không đoán được trong lòng người cầm lái ban Tổ chức cán bộ này đang nghĩ gì. Tất nhiên Diệp Phàm nên báo cáo thì vẫn báo cáo, đối với lãnh đạo, mặc dù nói trong lòng có chút khúc mắc, nhưng lễ nghĩa nên làm thì vẫn phải làm.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng đang cố gắng sửa cái ấn tượng về mình trong mắt Cổ Hoài. Tư tưởng của con người cũng sẽ thay đổi, có thể trước đây Cổ Hoài dị ứng với hắn nhưng sau thì dị ứng với hắn cũng nên, dù sao cũng phải thử xem sao.
Hơn nữa, mấy tháng nay thái độ các đồng nghiệp trong ban tổ chức tổ chức cũng không tồi. Nhìn thấy hắn đều mỉm cười vui vẻ, gọi trưởng ban Diệp với vẻ mặt kính trọng, Diệp Phàm dần dần cũng hòa nhập với vòng tròn này.
Kiều ViênViên không phải hôm nào cũng quấn lấy Diệp Phàm, một tuần hai người gặp nhau được một lần nhưng cũng chỉ cùng nhau đi dạo phố xá. Diệp Phàm khổ sở đưa Kiều Viên Viên đi dạo khắp các chợ lớn đến phát điên, về sau chính thức thành người khuân vác kiêm vệ sĩ miễn phí.
Mà sự thân mật của Kiều Viên Viên, nhiều nhất cũng chỉ là hôn môi nắm tay vài lần, vẫn chưa có lần nào thân mật quá mức. Kiều Viên Viên rất hiểu lí lẽ, cô nói khi nào làm cô dâu mới để Diệp Phàm động vào người cô.
Có khi Diệp Phàm bị chọc đến mức không chịu nổi, không biết làm thế nào đành phải đi vụng trộm về chỗ Đổng Oanh Oanh ở Ngư Đồng, xuân phong một đêm, mai vàng mấy độ. Nếu Mai Phán Nhi tình cờ đến Việt Châu ở mấy ngày, cả hai người tất nhiên thể xác hai người cũng hòa vào nhau không ngừng nghỉ trong điệu nhạc ái ân.
Tết âm lịch dã đến.
Năm rồng đại cát, Diệp Phàm đang ngồi than thở về việc mình lại già đi một tuổi và cũng hài lòng về những gì mình đã đạt được, hắn lái xe chuẩn bị về Nam Phúc để ăn tết.
Năm nay bố mẹ có đưa ra thông điệp, yêu cầu con trai con gái về hết quê Cổ Xuyên để ăn tết. Nếu như đứa nào mang cả người yêu về thì bố mẹ càng mừng.
Nói từ góc độ đại sự của người, Diệp Phàm tuổi cũng không nhỏ, cũng 26 tuổi, đã đến lúc lấy vợ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Viên Viên, năm này tới Cổ Xuyên ăn tết cùng anh nhé?
Diệp Phàm vẻ mặt cười nịnh đưa ra lời mời.
- Việc này……
Mặt Kiều Kiều trong chốc lát có chút đỏ lên, đối với cô ấy mà nói nó có những ý nghĩa trong đại, là lần gặp đầu tiên gia đình người yêu, tất cả các cô dâu đều sợ cửa ải này, Viên Kiều Kiều cũng không phải ngoại lệ, cô ta tỏ ra đặc biệt ngượng ngùng.
- Sao, không vui thì thôi vậy.
Mặt Diệp Phàm có chút trầm xuống, hừ nói.
- Em vui mà!
Kiều Viên Viên quýnh lên mà thốt ra lời này. Nói ra khỏi miệng mới cảm thấy cảm giác ấy thật rõ ràng, có chút xíu hạ mình.
Trợn mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Không phải em không muốn đi chỉ là tại năm nay nhà em tổ chức mừng thọ cho bà nội, anh nói xem, em vắng mặt được sao? Tới lúc đó, tất cả con cháu Kiều gia đều phải tới chúc thọ bà, hay là em mời anh cùng đi?
Kiều Viên Viên là người hiểu tâm lý người khác, nếu như nói đưa Diệp Phàm đi thì sợ hắn cảm thấy mất giá trị nên cố tình thêm một chữ "mời" vào câu nói. Không thể không nói, Kiều Viên Viên cô gái này rất biết cách giữ gìn sự tôn nghiêm cho đàn ông.
- Thôi vậy, chuyện này bàn sau.
Diệp Phàm phẩy phẩy tay, nhớ lại lời Kiều Viễn Sơn nói. Thằng nhãi này chắc là quyết không cúi đầu đây.
- Em biết anh đang ấm ức, cha em chẳng qua chỉ nói có vài câu, tương lai anh sẽ là rể của Kiều gia, ít tuổi thì chịu ít ấm ức thì có làm sao? Coi như vì em, chẳng nhẽ anh không thể nhẫn nhịn một chút sao? Hơn nữa, giờ chú quyền cao chức lớn, trong lớp nhân sĩ trẻ tuổi anhđã vượt qua cả anh trai em rồi, sao anh lại không dám bước vào đại viện Kiều gia?
Kiều Viên Viên hình như nghĩ đến lời cha mình, nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên vụt tắt, đổi lại là vẻ mặt u sầu.
- Chuyện này không phải là việc anh dám hay không dám, đầm rồng hang hổ anh đều đã đi qua. Đại viện Kiều gia đáng sợ nhưng có đáng sợ bằng văn phòng Thủ tướng không? Mắc cười!
Diệp Phàm hừ nói,…….
- Biết anh sẽ lấy chuyện này ra nói.
Kiều Viên Viên lườm hắn một cái.
- Bố em khi đó nhất định không nói giỡn chơi mà là rất nghiêm túc. Viên Viên, em cũng không muốn sau này anh không ngẩng nổi mặt với Kiều gia sao?
Thái độ Diệp Phàm cương quyết.
- Vậy được, em chờ anh.
Kiều Viên Viên thất vọng cực điểm, giọt lệ nơi khóe mắt rưng rưng, cuối cùng cũng chảy xuống hai bên má.
- Đừng nóng vội bảo bối của anh, chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn kịp mà, chỉ cần chờ thêm vài năm nữa thôi. Theo lời ông chồng em thì với tốc độ thăng quann của anh chắc chỉ tầm 30 tuổi là anh có thể lên tới chức Phó bộ rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Sao có thể, anh giờ vẫn chỉ là Phó giám đốc cấp sở, muốn làm chức Phó bộ ở tuổi 30, haiiz……
Kiều Viên Viên lắc lắc đầu.
- Em xem, anh không phải là còn một thân phận nữa sao? Theo như cấp bậc thiếu tướng quân đội của anh trong chính phủ đã có thể hơn cái cấp Phó bộ rồi. Tới khi đó nếu như không vào được ví trí đó thì lấy thân phận này ra, cho nhà em chấn động một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh dám lấy thân phận đó ra sao?
Kiều Viên Viên nét mặt lóe lên một tia hy vọng bất ngờ.
- Được rồi, tới lúc ấy rồi nói, có thể khônglộ ra thì tốt nhất là đừng để lộ ra.
Diệp Phàm chuyển giọng nói.
- Hừ, biết thừa cái kiểu đầu voi đuôi chuột của anh.
Kiều Viên Viên hừ nói. Liếc Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Được rồi, em biết chuyện đó không thể lộ ra được, lộ ra lại đem đến cho anh không ít rắc rối.
- Cũng chẳng sợ cái gì, việc này, đi đường thẳng được rồi thì việc gì phải đi đường ngang ngõ tắt kia.
Diệp Phàm cười lên một tiếng, biến cái quân hàm Thiếu tướng đội đặc nhiệm A thành đường ngang ngõ tắt không biết là đồng chí Trấn Đông Hải nghe xong sẽ có cảm tưởng gì.
Ngy 21 tháng 1 năm 2001, ngày mốt là tết rồi. Diệp Phàm về với Thủy Châu Sở Thiên Các-
Diệp phủ, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gang lại, trước tiên là đến chỗ Tề Chấn Đào Tề gia.
Thấy Tề Chấn Đào và Phong Nhã Mai vợ hắn đều ở nhà, chỉ có điều không thấy tên nhãi Tề Thiên đâu. Hắn hỏi:
- Chú Tề, dì Phượng, thằng nhãi Tề Thiên đâu? Không phải cuối năm rồi mà vẫn có nhiệm vụ đấy chứ?
- Nhiệm vụ cái rắm.
Tế Chấn Đào bỏ tờ báo đang cầm trên tay xuống, vẻ mặt khó chịu hừ nói.
- Xem kìa, con trai anh yêu đương đưa người yêu đi chơi rồi, anh còn lải nhải cái gì thế. Tề Thiên cũng đã 28 tuổi rồi, nếu không tìm được người muôn đăng hậu đối, chờ tới khi 30 tuổi thì thành thanh niên già rồi. Anh muốn em ôm thằng con trai mà chết sao.
Phong Nhã Mai tức giận hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Mau ngồi xuống đi, Diệp Phàm giờ là trưởng ban rồi ít khi có thời gian rảnh đến nhà Tề gia chơi, đợi chút Tề Thiên đưa bạn gái về…….
Phong Nhã Mai vẻ mặt vui vẻ, hơn nữa còn lộ vẻ đắc ý, cái mặt ấy thiếu chút nữa thì cười nở ra hoa, Diệp Phàm rất tò mò, không kìm nổi liền hỏi:
- Dì Phong không biết là cô gái nào mà có diễm phúc khiến đại công tử Tề Thiên say đắm thế ạ?
- Công tử cái rắm, giống y như con khỉ ấy.
Tề Chấn Đào giống như vừa ăn phải đạn, giọng lạnh lùng nói. Diệp từ trong mắt ông ấy Phàm cảm thấy hình như có vẻ không vừa lòng với cô con dâu này.
- Hôm nay anh làm sao thế? Ăn phải đạn à? Cố gia là người thành phố, chẳng lẽ lại không bằng cái gia đình nói được vài câu tỉnh Nam Phúc này sao? Hơn nữa con bé ấy lại là do chị dâu em giới thiệu, sao có thể không muôn đăng hậu đối.
Phượng Nhã Mai hừ nói.
- Cố gia, chẳng nhẽ lại là người nhà Cố Thiên Long?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Không phải, mà là em gái của Cố Nhất Võ ở khu kinh tế mới Hồng Liên, tên là Cố Phượng Minh gì đó.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Tiểu Diệp này, chuyện này cháu đừng trách dì Phong. Năm đó nghe nói cháu và Cố Nhất Võ vì cái chức ở khu kinh tế mới Hồng Liên mà hình như có đọ sức với nhau hả.
Nhưng chuyện này đã hơn năm rồi, cháu là người đại lượng chấp gì kẻ tiểu nhân, chuyện này coi như cho qua nhé, thế nào?
Cháu có thấy không, Chấn Đào đúng là lão già cố chấp, nói là không thích Cố Nhất Võ. Tôi biết thừa trong đầu lão có u mủ, chuyện năm đó chắc vẫn chưa thể quên được.
Cố Nhất Võ không thích nó là đúng, nhưng mà cái cô Cố Phượng Minh ấy cũng chẳng có gì sai, nhẹ nhàng e ấp thế ai mà chẳng có ấn tượng khó phai.Phượng Nhã Mai thật ra muốn xin ý kiến Diệp Phàm.
- Haha, chuyện này, cháu với Cố Nhất Võ không có thù hận gì, sớm đã tan thành mây khói rồi. Dì Phượng, chú Tề hai người xem cháu sống ở Việt Đông không phải là đang rất tốt sao.
Diệp Phàm cười hơi miễn cưỡng, không ngờ bạn gái Tề Thiên lại là cô em gái kẻ đối đầu với mình. Trái đất thật là nhỏ, quay đi quay lại rồi lại quay về một chỗ.
- Thằng nhóc cậuđừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cậu xem nụ cười của cậu kìa còn khó coi hơn khóc. Cậu không ấm ức gì với Cổ Nhất Võ sao, chỉ có quỷ mới tin thôi. Nói cậu lăn lộn ở Việt Đông cũng chẳng tệ, tôi thấy cái tên Triệu Xương Sơn đó không có tử tể thật lòng đối đãi với cậu đâu. Kể ra mới thấy Nam Phúc chúng ta là tốt nhất.
Nhìn vợ một cái Tề Chấn đào thở dài nói:
- Thật ra, chuyện này là do dì Phong của cậu bày ra.
Nói một cách cứng rắn thì Tề Thiên đã trưởng thành rồi, trưởng thành ở đây là muốn tìm cho mình một cô vợ môn đăng hậu đối. Chuyện này Phong gia ở thủ đô đã để bụng rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Mà Cố Nhất Võ thực sự sẽ coi trọng Tề Thiên sao? Không thể! Y thấy được sức ảnh hưởng của Tề gia ở Nam Phúc, thằng đó làm ăn không ra gì ở khu kinh tế mới Hồng Liên tí nữa làm Đoàn Hải Thiên tức chết. Chuyện này cũng có cái tốt, gây sự chú ý cho Tề gia chúng tôi. Tôi chỉ sợ tới lúc đó làm gã mê muội, hối hận thì cũng đã muộn.
- Chú Tề, chuyện này chỉ cần Tề Thiên vừa ý thì chẳng sao. Cổ Nhất Võ là Cổ Nhất Võ, em gái y là em gái y có đúng không ạ?
Diệp Phàm điềm nhiên nói, thật ra trong lòng sớm đã ấm ức, trong đầu hắn chỉ muốn chửi tên Tề Thiên đó trăm nghìn lần.
.
Chuyện này nhìn một cái đã hiểu được vấn đề, hình như là Tề Chấn Đào vẫn ngắm cái chức chủ tịch Tỉnh Nam Phúc. Mà chỗ dựa vững chắc sau lưng Phượng gia lại không kịp rút tay, lần này chẳng có cách nào cứu được ông.
Vì vậy Phong gia đơn giản chỉ muốn qua được cái cầu này, để cho Tề gia và Cố gia kết thông gia. Có lẽ nhờ vào sự giúp đỡ của Cố gia, lại thêm năng lượng của Tề gia, sức ảnh hưởng của Phượng gia, Tề Chấn Đào sẽ có một đường hy vọng.
Lát sau không ngờ nhận được điện thoại của Tề Thiên, tên nhãi này vừa mở mồm đã hô:
- Lão đại, nghe nói anh về Thủy Châu rồi, nhanh đến cứu anh em đi chứ?
- Là sao? Không phải là chú em đang dẫn người đẹp chim sa cá lặn, như hoa như ngọc của Cố gia kia đi chơi sao. Hay là lại gặp phải tên háo sắc nào à? Việc này anh không giúp được chú đâu, đi báo cảnh sát đi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Không phải đâu đại ca, Cố Phong Minh ấy chẳng là gì trong mắt em, chim sa cá lặn cái gì chứ, vốn dĩ là một cô nàng chua ngoa đanh đá. Người phụ nữ này lúc nói chuyện quả thật là phiền phức. Mẹ em và mợ Đường muốn xúc tiến hôn sự cho nhanh, không đi gặp mặt thì bọn họ sẽ rút gân em mất. Mấy năm trước gặp Triệu Tứ đã chơi trò tự mình hại mình rồi, lần này cái trò đó linh nữa. Cứu em đi. Em thực sự gặp xui xẻo lớn rồi.
Tề Thiên kêu lên, sợ làm cho Diệp Phàm mất hứng
- Chú có phải đang giả tâm già ý gì không thế, nếu thực sự thích cái cô Cố Phong Minh đó đại ca anh sẽ tặng chú đôi nhẫn kim cương vào ngày cưới, ca-ra, thấy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em!
Diệp Phàm nói châm chọc.
- Em thật sự không thích, bị buộc phải lên thuyền. Giờ em đang phải làm bộ mặt cười nói để tiếp rượu lũ bạn mà Cố Nhất Võ gọi đến đây.
Mẹ nó, chẳng có đứa đếch nào có bản lĩnh, toàn nhờ Cố gia ở Bắc Kinh nâng lên, ông đây sớm biết rằng bọn họ ở thành phố này cũng chẳng có cái bản lĩnh đếch gì.
Cố gia thì sao?
Không phải chỉ là gia tộc thượng lưu hạng cũng chưa sờ vào được cánh cửa hạng hai sao. Còn lớn giọng có thể giúp Tề gia em lên chức ở tỉnh Nam Phúc cái rắm.
Tề Thiên nổi giận thực sự, không giống như đang đóng kịch, dừng tại một lát lại nói tiếp:
- Đại ca nếu như không đến, chờ lát nữa em đánh nhau cho coi. Ai cần để ý Cố hay không phải Cố, đánh đã rồi nói. Cùng lắm cái thằng em này không quay về nữa, cùng đại ca đến Cổ Xuyên sống.
- Chú có người trong mộng rồi hả?
Diệp Phàm giật mình, hắn cảm thấy tên nhóc này có chút khác thường, phản kháng kịch liệt như vậy, chắc chắn là có rồi.
- Hehe, anh vẫn là anh, đoán là đúng, thần đoán rồi!
Tề Thiên nói thôi thúc
- Thiên kim tiểu thư nhà nào mà được đại công tử Tề để ý vậy, chắc chắn là danh môn chi hậu hả? Chú chắc chắn không thể thích loại em gái quê như Tiểu Phương, anh biết thói xấu đó của chú.
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Kể ra anh cũng quen đấy… thậm chí còn rất thân quen.
Tề Thiên tự nhiên nhăn nhó nói.
- Nói đi, kẻ lề mề đáng phiền phức, không phải cậu đi Thailand một chuyến thì thành nhân yêu rồi chứ?
Diệp Phàm hừ nói, trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì thật sự.
- Mai Diệc Thu!
Tề Thiên vừa nói ra cái tên đó, thì Kít một cái, Diệp Phàm đang lái xe suýt chút nữa đâm vào cột điện. Miệng hắn lẩm bẩm nói:
- Cô ấy mày cũng dám yêu sao, nghe nói cô này ngay cả lông chỗ đó của đàn ông cũng bảo là muốn cạo đi mà đúng không?
- Lúc ấy chỉ là tức giận thôi, chứ có cạo lông người ta thật đâu. Anh không biết đâu, khi cô ấy dịu dàng nhìn giống con mèo bé nhỏ lắm.
Tề Thiên ngụy biện, Diệp Phàm rùng mình một cái, Mai Diệc Thu có thể dịu dàng đáng yêu như một con mèo nhỏ sao, trừ khi là mặt trời lặn đằng tây thì chắc đúng như thế.
- Ôi, xem ra ông em tôi rơi vào lưới tình rồi, Amen, chú tự cầu phúc đi.
Diệp Phàm thở dài, có chút tò mò hắn hỏi:
- Quái, ngày trước chú bị cô ta làm cho rất thảm, chẳng lẽ lại không sợ. Nhưng rốt cuộc khi nào thành một cặp thế, nói thật anh xem nào.
- Haha, từ sau khi trở về từ Hàn Quốc, chúng em đã sống chết có nhau. Tề Thiên em là loại người gì, một người đàn bà cũng làm cho đồ gục sao. Giờ em chỉ đông cô ấy quyết không dám đi về phía Tây.
Tề Thiên khí thế ngang tàn, Diệp Phàm suýt chút nữa phun nước miếng.
- Lợi hại, nhưng thiên kim của Mai gia chắc chắn càng được lão Tề gia thích hơn chứ đúng không? Nói sao thì Mai gia ở Bắc Kinh cũng ở hạng , còn mạnh hơn cả Cố gia. Chú trực tiếp nói với hai ông bà già là được rồi.
Diệp Phàm có vẻ không hiểu vấn đề.
- Việc này em chưa kịp nói đã bị mẹ và mợ Đường ép duyên rồi. Vốn dĩ muốn đưa cô ấy về nhà giới thiệu, ai ngờ lại xay rả chuyện ấy, thật là xui xẻo quá mức. Nếu không như thế này đi, đại ca, anh giúp em nói vài câu được không, nhưng trước tiên anh đến cứu em ra trước đã.
Tề Thiên nói.
- Như thế hả?
Diệp Phàm trầm ngâm một lát rồi nói,
- Cứ cho là anh giúp chú, không phải chú đã nói Mai Diệc Thu đó khi dịu dàng thì như một chú mèo con sao, chú chỉ Đông không dám đi Tây sao, nếu như để cô ấy biết chú đang ở câu lạc bộ Hoàng Thị thân mật với người nhà Cố gia, nghĩ xem, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào, cho nên, căn bản là không cần anh phải ra tay.
Diệp Phàm vẫn chưa nói hết thì Tề Thiên hét lớn:
- Ngừng lại lão đại, Anh định để em vứt lại mạng mình ở đây hả?
- Cậu nói thế là thế nào, anh không hiểu.
Diệp Phàm điềm nhiên nói, chỉ muốn bật cười.
- Anh à! Nếu mà để cô ấy biết em đang ở đây thân mật với người khác, anh nghĩ xem, em sẽ thê thảm như thế nào, không chừng tới khi đó còn thảm hơn cả chết.
Tề Thiên cuối cùng cũng nhỡ mồm.
- Quái, không phải chú nói cô ấy dịu dàng như mèo con sao, bị chú hàng phục rồi cơ mà.
- Thì cũng phải xem là chuyện gì đã đúng không. Chuyện này phụ nữ ai chịu được.
Tề Thiên nói.
Sau khi nghe xong điện thoại Diệp Phàm đi thẳng tới chỗ câu lạc bộ Hoàng Thị.
Bởi vì lần trước chủ của câu lạc bộ có đưa hắn một cái thẻ hội viên nên hắn cứ thể đi thẳng vào.
Vừa vào đến phòng riêng, Diệp Phàm làm như thật, căn bản vì không muốn để ý đến người khác, chỉ tay vào Tề Thiên quát:
- Mày làm cái gì thế hả, Diệc Thu và Mai gia đang chờ ở nhà mà mày lại chạy tới đây thưởng thức hoa tửu à!
- Ông là ai? Hoa tửu cái gì, ông nói rõ ra cho tôi xem, nếu không, hừ!
Lúc ấy hình như là một thanh niên trẻ người nhà Cố gia vẻ mặt rất bực tức đứng dậy, chỉ vào mặt Diệp Phàm rồi quát, cái tư thế đó không để ai nói gì đã muốn xông vào đánh người luôn.
- Tôi là ai không phải việc của anh, Tề Thiên là em trai tôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Thằng ranh...
Người thanh niên chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm quát, thịch một tiếng, người thanh niên đã bị Tề Thiên cho một cái tát trời giáng làm hắn ngã lăn ra đất. Cả nhà Cố gia đứng hết dậy, tức giận muốn xông vào động thủ với Diệp Phàm và Tề Thiên.
- Làm gì thế hả?
Đột nhiên đằng sau có tiếng người quát lớn, quay lại nhìn, không phải là Quận ủy khu kinh tế mới Hồng Liên Cố Nhất Võ thì còn ai vào đây nữa. Tên này vừa vào nhà vệ sinh nghe thấy bên ngoài ồn ào nên vội kéo quần chạy ra, suýt chút nữa thì tè cả ra quần.
- Là anh!
Cố Nhất Võ bắt gặp khuôn mặt Diệp Phàm, như gặp phải kẻ thù, mắt đỏ ngầu lên giận dữ.
- Là tôi, tôi nhận sự ủy thác của Tề gia, tới gọi cậu ấy về. Bạn gái cậu ấy đang ở nhà đợi cậu ấy về ăn cơm.
Diệp Phàm hừ nói.
- Mày dựa vào cái gì mà đại diện cho Tề Thiên?
Người thanh niên kia của Cố gia quát.
- Anh ấy tất nhiên có quyền đại diện.
Tề Thiên lạnh lùng hừ nói, giờ tới mức này rồi, cũng đành phải đắc tội với Cố gia.
- Tề Thiên, ý đồ của Tề gia các người là gì, định biến Cố gia chúng ta thành cái gì hả?
Cổ Nhất Võ cảm thấy vô cùng mất mặt, nhìn cô em gái vẻ mặt đầy uất ức nước mắt đang chuẩn bị trào ra, người càng giận sôi lên
- Làm bạn với các người giờ chắc cũng không được rồi, vậy chúng ta chào tạm biệt nhau nhé, anh! Chúng ta đi thôi.
Tề Thiên đứng lên một cách quyết đoán, đầu ngẩng cao.
- Định đi hả, không đời nào!
Người thanh niên trên mặt in hằn ngón tay kia tức giận quát, choang một tiếng, một bình rượu hồng đã bị y đập vỡ làm đôi, rồi y cầm một nửa chai ngắm thẳng về hướng Tề Thiên.
- Muốn chơi phải không chú em, biết anh ở đơn vị bộ đội nào không?
Tề Thiên cười ha hả hết cỡ, mặt đắc ý.