- Chỉ là thăng thêm một cấp nhỏ, nhưng gánh nặng trên vai lại tăng thêm nhiều. Khu Kinh tế mới Hồng Liên nằm ở vị trí có ưu thế địa lợi, nhưng mấy năm nay cũng chẳng có phát triển gì lớn, lại còn kéo tụt sự phát triển kinh tế của toàn khu.
Diệp Phàm cay đắng nói, nhìn Thái Đông Quyền, lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, bộ máy làm việc mới đã nhất trí, chuẩn bị làm một trận lớn. Chế định lấy việc thu hút đầu tư đưa lên hàng đầu, lấy việc liên quan phát triển du lịch, cảng biển phụ trợ Công tác kết hợp đồng bộ mọi mặt từ cơ sở đã được làm xong. Toàn khu đã chuẩn bị 200 triệu để quy hoạch lại các tổ hợp thiết bị đường dây thông tin, thuỷ điện,… của toàn khu Hồng Liên.
Đương nhiên Diệp Phàm nói bừa như vậy, con số 200 triệu là thuận miệng nói ra. Trên thực tế, bây giờ ngay cả một đồng cũng chưa nhìn thấy. Đương nhiên, về quy hoạch chính thể toàn khu Diệp Phàm đã sắp xếp Vệ Sơ Tịnh, lãnh đạo chuyên môn kiến trúc của thành phố đi làm.
- Tôi cũng có nghe nói tới khu Kinh tế mới Hồng Liên, cũng đi qua Y Tuyết ở Thuỷ Châu mấy lần, nhưng nghe nói ở đó làm ăn rất linh tinh vớ vẩn. Vốn Kim Thế giới cùng với Đinh đổng của Bảo Đức Lai đã thương lượng xong rồi, chuẩn bị khai thác ngành bất động sản ở Thuỳ Châu, nhưng lại không tìm được địa bàn tốt. Vị trí địa lý của khu Kinh tế mới Hồng Liên rất tốt, chỉ là vì công trình không được đồng bộ. Không có đường, hoặc đường kém. Không có bệnh viện, trường học. Chúng tôi làm khu nhỏ còn phải đầu tư làm đường, sắp xếp việc này xong lại tới việc khác. Như thế chúng tôi không thể chấp nhận được.
Thái Đông Quyền nói thẳng.
- Thái đổng, tôi cũng chuẩn bị tới chỗ Đinh đổng một chuyến. Tôi làm việc theo sự uỷ quyền từ khu Hồng Liên, chân thành mời các vị tới Hồng Liên làm khách. Những công trình đồng bộ chưa tốt trước đây tôi không dám mở miệng mời. Các ông cho chúng tôi nửa năm, toàn bộ diện mạo mới của Hồng Liên sẽ hiện diện trước mặt các vị khách quý.
Thái độ Diệp Phàm rất kiên định.
- Được, Bí thư Diệp nói như vậy, Thái Đông Quyền tôi đến lúc đó nhất định sẽ tới xem. Nếu có môi trường đầu tư tốt, không riêng gì ngành bất động sản, ngay cả ngành khác, như vận tải thương mại chúng tôi cũng suy xét.
Thái Đông Quyền cũng rất thẳng thắn gật đầu. Nhưng mấu chốt là Hồng Liên phải tạo điều kiện có lợi cho họ. Điều này, đối với một thương nhân mà nói là vô cùng quan trọng, thương nhân không kiếm tiền còn gọi gì là thương nhân.
Buổi tối, Diệp Phàm tới thăm hỏi Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Bảo Đức Lai, Đinh Tăng Thiên. Sau khi được Thái Đông Quyền tiếp đãi lại được mời tới phòng khách riêng ngay tại Khách sạn Bảo Đức Lai.
Con trai Đinh Tăng Thiên, "Thiếu gia Ngọc Đĩa" Đinh Xuân Thu cũng đang ngồi đó. Tên nhóc này hiện tại dường như thay tính đổi nết, thấy Diệp Phàm liền tới thân mật bắt tay.
- Đinh công tử thay đổi nhiều quá!
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng đã trưởng thành rồi.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Đinh Tăng Thiên gật gật đầu, tỏ ra rất hài lòng.
- Bí thư Diệp vẫn chưa biết nhỉ, giờ Khách sạn Bảo Đức Lai này do Xuân Thu quản lý. Qua mấy năm phát triển, tên tuổi khách sạn cũng dần dần tăng lên. Hoan nghênh vị khách từ đại lục tới Bảo Đức Lai.
Thái Đông Quyền cười nói, nhìn Diệp Phàm, tiếp:
- Không biết Bí thư Diệp hiện giờ ở chỗ nào?"
- Ha… ha… Khu Kinh tế mới Hồng Liên chúng tôi mới ở giai đoạn gây dựng, kinh phí cũng khá khó khăn. Bảo Đức Lai là khách sạn 5 sao, nói thực, tôi không ở nổi. Tuy nhiên, lần này tôi cùng người nhà của người bạn tới Hồng Kông. Công ty đối tác của họ là Kim Bảo Điệp nên ở Khách sạn Hào Đô.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Kim Bảo Điệp. Đó là tập đoàn lớn, qui mô còn hơn Bảo Đức Lai chúng tôi. Trong giới truyền thông Hồng Kông họ có ảnh hưởng lớn. Trong tay họ có rất nhiều ngôi sao ca nhạc, điện ảnh hàng đầu Hông Kông. Nghe nói Khang tổng của Kim Bảo Điệp bệnh hơn năm nay.
Lúc đó, Chủ tịch Hội đồng quản trị Đinh Tăng Thiên không kìm nổi, bèn hỏi.
- Ha… ha… Bệnh của Khang tổng hiện nay đã đỡ rồi, có lẽ không lâu nữa có thể đi làm trở lại. Vốn là Khang tổng nói tối nay mời cơm chúng tôi, nhưng lâu rồi không gặp hai vị nên tôi đành từ chối.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp cùng Khang tổng quan hệ thật tốt!
Đinh Tăng Thiên cười nói.
- Bạn bèthôi. Nguồn truyện:
Diệp Phàm cười, nhìn mọi người một lượt, nói:
- Kim Bảo Điệp hợp tác cùng Công ty Truyền thông Giang Nam, thuộc tập đoàn Mai thị Bắc Kinh, chuẩn bị đặt trụ sở tại khu Kinh tế mới Hồng Liên chúng tôi.
- Không biết Kim Bảo Điệp đã chấm được chỗ nào của Hồng Liên rồi?
Lúc đó, Thái Đông Quyền hỏi.
- Nói ra thật xấu hổ.
Diệp Phàm nhẹ lắc đầu.
- Không tiện nói thì thôi đi, ha… ha…
Đinh Tăng Thiên cười nói.
- Cũng không có gì mà không tiện nói, nơi họ chấm chính là trụ sở chính phủ của khu Kinh tế mới Hồng Liên chúng tôi. Vị trí trụ sở chính phủ của Hông Liên tập trung ở khu Thiên Đông, khu Hoành Đô và khu Mã Cảng, cách trụ sở tỉnh uỷ không xa, vị trí địa lý dó là đẹp nhất. Trụ sở chính phủ có hai toà nhà, một toà mới xây xong chưa tới mấy tháng nay, được mọi người gọi là: Song tử tinh toạ (nơi hai ngôi sao toạ lạc), hơn nữa, lúc xây dựng đã mời kiến trúc sư quốc tế Vệ Đặc Lãng tiên sinh tới thiết kế. Thiết kế của Vệ đại sư kết hợp tinh hoa của nghệ thuật kiến trúc cổ kim Trung Hoa, dung hoà với yếu tố Âu Châu, nên hai toà nhà này đều là sản phẩm đặc sắc, nói chúng là trung tâm của khu Hồng Liên cũng không quá.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt dường như có chút ngại ngùng.
- Các anh đàm phám xong chưa?
Đinh Tăng Thiên dường như rất có hứng thú. Diệp Phàm hơi bất ngờ.
- Giai đoạn đầu.
Diệp Phàm nói.
- Không giấu Bí thư Diệp, Bảo Đức Lai và Kim Thế giới đã xây dựng hai công ty mới. Một công ty chuyên về bất động sản, sẽ do con trai tôi Đinh Xuân Thu làm tổng giám đốc.
Một công ty chuyên về vàng bạc và trang sức, do cô lương Thái Y Tuyết phụ trách. Vừa vặn trụ sở chính phủ các anh có hai toà nhà.
Nếu dùng làm nơi thống nhất trụ sở hai công ty vô cùng tốt. Hơn nữa, cũng tiện hỗ trợ cho nhau.
Toà nhà chính phủ Hồng Liên được mọi người gọi là "Song tử tinh", kỳ thực, chúng tôi sớm đã có chủ ý rồi. Chỉ là về mặt đồng bộ thiết bị của khu Kinh tế mới Hồng Liên có vấn đề. Chúng tôi luôn theo dõi, không phải chúng tôi không muốn đầu tư, chỉ là đợi môi trường đầu tư được cải thiện.
Đinh Tăng Thiên nói thẳng. Trước đây, Diệp Phàm đã giúp Đinh gia, lúc đó Đinh gia có đồng ý sẽ đầu tư vào đại lục.
Hôm nay Diệp Phàm tới, Đinh Tăng Thiên có chút khó xử. Làm ăn mà không kiếm được tiền, Đinh gia không muốn làm, nhưng không đầu tư lại mất đi chữ tín. Đinh Tăng Thiên trước sau đều khó xử, nên luôn tìm những chỗ xấu của khu Kinh tế mới Hồng Liên. Lúc đó không tới đại lục đầu tư Diệp Phàm cũng không nói gì được. Cái này gọi là công kích vào điểm yếu, nắm chắc vào đó, sau này anh không thể nói gì được.
- Điểm này xin hai ngài yên tâm, tôi vừa mới nói với Thái đổng về phương diện đồng bộ công trình rồi. Hồng Liên đã chuẩn bị 200 triệu, thậm chí có thể nhiều hơn, đầu tư sắp xếp lại thiết bị cơ sở của toàn khu Hồng Liên.
Đến lúc đó đường dây thuỷ điện, thông tin, trường học, bệnh viện đều có đủ hết. Môi trường đầu tư của Hồng Liên sau khi được cải thiện sẽ khiến Hồng Liên thành viên minh châu sáng ngời của tỉnh Thuỷ Châu.
Lãnh đạo tỉnh uỷ vô cùng coi trong sự phát triển của Hồng Liên, Bí thư Phí đã nói thế rồi. Các mặt, từ tài chính, nhân lực, vật lực đều dồn cho Hồng Liên.
Diệp Phàm rất to gan, vì có thể lôi kéo Kim Phượng Hoàng, không ngờ ngay cả chiêu bài Phí Mãn Thiên cũng dám đưa ra. Đây đều là những lời không chắc có thật.
Tuy nhiên, Diệp Phàm biết hai vị này không thể gặp được Phí Mãn Thiên, hơn nữa, bản thân sau khi về sẽ nhanh chóng đi gặp Bí thư Phí trước. Tin tưởng rằng sẽ mò được chút ưu đãi gì đó.
- Nếu chúng tôi muốn mua "Kim tử tinh", các anh có đồng ý không?
Đinh Tăng Thiên nói.
- Việc này thật sự hơi khó, Mai tổng sớm đã đề cập tới rồi.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, thật có chút khó xử. Rất nhanh, anh ta có một quyết định, vì sự nghiệp của Hồng Liên, cũng không chú ý đến Mai Phán Nhi, liền nói:
- Đương nhiên nếu Bảo Đức Lai và Kim Thế giới có ý, chúng tôi hoàn toàn có thể tổ chức đấu giá.
- Được, ngày kia tới hiệp đàm cùng các anh.
Đinh Tăng Thiên cương quyết, lập tức mở miệng.
Khang Chính Lương cũng rất nhanh gọn dứt khoát, vào sáng hôm đó tới trụ sở Kim Bảo Điệp làm việc. Hơn nữa, ngay lúc đó triệu tập lãnh đạo tổng bộ thương lượng việc đầu tư tới khu Kinh tế mới Hồng Liên. Mà Mai Phán Nhi cũng vô cùng cố gắng.
Tuy nhiên, tối hôm đó, Diệp Phàm sau khi về tới khách sạn, kể lại cho Mai Phan Nhi việc tập đoàn Bảo Đức Lai muốn thu mua Song tinh tử Hồng Liên
Mai Phán Nhi rất tức giận, lông mày lá liệu dựng dứng lên, mắng Diệp Phàm là đồ sói đói, tự dưng lại lôi tới một đối thủ vô cùng mạnh.
Phải biết sau khi Bảo Đức Lai và Kim Thế giới hợp tác, thực lực tuy không bằng Kim Bảo Điệp kết hợp với Mai Thị, nếu hai bên đấu giá, vậy giá cả nhất định sẽ bị đẩy lên cao không ít. Mai Phán Nhi đương nhiên phải xót tiền của của mình rồi.
Diệp Phàm phân tích tốt xấu, lại còn lấy ra viên "Ngọc Nhan Hoàn hậu cung" cuối cùng ra để làm dịu cơn giận của đại tiểu thư họ Mai.
- Mẹ nó, mình làm nhân viên mát-xa cũng không tồi đâu.
Diệp Phàm bực bội trong lòng.
Sáng hôm sau, phẫu thuật của Khang Chính Lương thành công, ngay cả bác sĩ phẫu thuật chính cũng nói không thể tin nổi, nói là cơ thể của Khang Chính Lương rất khoẻ, tỉ lệ thành công rất cao
Buổi tối sau hôm phẫu thuật, Diệp Phàm đã lấy thân phận người nhà đi thẳng vào phòng Khang Chính Lương châm cứu khai thông huyệt đạo, hơn nữa còn bổ sung thêm dinh dưỡng vào.
Vừa về đến Thuỷ Châu, Diệp Phàm lập tức cho gọi Vệ Sơ Tịnh tới phòng làm việc, hỏi:
- Địa chỉ chính phủ mới đã chọn được chưa. Việc này không thể chậm trễ, nếu đợi toà nhà Song tử tinh xây xong, giá đất ở đây sẽ tăng vọt mấy lần. Tới lúc đó mọi người sẽ nói, chính phủ khu Hồng Liên các anh chộp được mấy chục triệu. Đương nhiên, lúc bán đất mọi người có thể ngồi lại bàn bạc giá cả.
- Qui hoạch toàn khu đã làm xong sơ bộ, kỳ thực, trước đó qui hoạch này sớm đã làm xong, chỉ là không có được sự chấp hành nghiêm chỉnh thôi.
Vĩ Sơ Tịnh nói.
Đôi mắt Diệp Phàm bất ngờ trượt xuống dưới ngực cô ta, rồi nhanh chóng nhìn ra chỗ khác. Người ta là gái đã có chồng, hơn nữa như vậy thật tầm thường, không lịch sự. Vệ Sơ Tịnh dường như cũng cảm thấy ánh mặt của người ta, khuôn mặt bất giác hồng lên.
- Anh ta có đối xử tốt với cô không?
Diệp Phàm bất giác hỏi.
- Cũng tốt. Anh ấy là một con mọt sách, giảng dạy ở một trường đại học.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Vậy thì tốt.
Diệp Phàm gật gật đầu. Hai người đều yên lặng một lúc. Vệ Sơ Tịnh nói:
- Anh cũng cứng tuổi rồi, nên tìm lấy một người!
- Ha… ha… Còn sớm.
Diệp Phàm nói:
- Dự toán qui hoạch tổng thể hết bao nhiêu tiền?
- Có lẽ ít nhất cũng phải 300 triệu.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Đều là việc tốt do Cố Nhất Võ làm ra, việc lớn như vậy mà giao toàn quyền cho "công ty Thuận Đức" thì làm được gì, đúng là làm bừa bãi. Có lẽ trước đây cũng mất không ít tiền, bây giờ lại muốn tiếp tục đầu tư!
Diệp Phàm kiềm chế tâm thần, bất giác chửi một câu.
Trước đây đã mất hơn trăm triệu, hơn nữa, lần này sau khi tất cả qui hoạch mới vẫn còn nhiều chỗ chưa hợp lý. Nhiều chỗ cũ so với qui hoạch bây giờ có xung đột, còn phải phá dỡ.
Vệ Sơ Tịnh nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói tiếp:
Những cái đó vẫn chưa phải là vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất ở chỗ có thể giải phóng mặt bằng không? Nếu không thể giải phóng mặt bằng, vậy qui hoạch của chúng ta chỉ nằm trên giấy thôi.
Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, giải phóng mặt bằng dứt khoát phải tiến hành. Việc này sẽ do các đồng chí trong cục xây dựng đô thị cùng làm. Tốt nhất là thành lập một tổ lãnh đạo qui hoạch giải phòng mặt bằng, chuyên trách hạng mục này. Tôi sẽ có lời với cơ quan thi hành phát luật. Trong tình huống hợp lý, thái độ cũng không thề quá mềm mỏng. Người Trung Quốc, luôn luôn truyền đi những lời không hợp lý. Những người đó coi tiền bạc của nhà nước là mỏ vàng, đòi giá thật cao, vậy làm sao có thể lấy ra được.
Thái độ của Diệp Phàm vô cùng cứng rắn.
Cách toà nhà Chính phủ Song tử tinh không xa có một xưởng khoá bỏ đi, đã không hoạt động bảy, tám năm rồi, gọi là xưởng khoá Kỳ Lam. Nhà xưởng, ký túc đều có, chỉ là vô cùng cũ nát, nghe nói là kiến trúc của bảy, tám năm trước. Công nhân thất nghiệp lúc đó tới bây giờ vẫn chưa được bố trí. Nơi đó lại thích hợp xây dựng toà nhà mới của Chính phủ, chỉ là giá cả chuyển nhượng toàn bộ nhà máy cũng không hề rẻ, suy cho cùng nhân công xưởng khoá trước đây có nghìn người, mỗi người bồi thường mười nghìn cũng mất mười triệu. Mà mười ngàn chưa chắc người ta đã chịu, chắc cũng phải bỏ ra tổng cộng ba, bốn mươi triệu.
Vệ Sơ Tịnh lo tới mức nhíu cả lông mày.
Trước đây, xưởng khoá vốn do đơn vị nào quản?
Diệp Phàm hỏi.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố, nhưng lãnh đạo Uỷ bạn Kinh tế Thương mại thành phố đều rất sợ dính dáng tới mớ hỗn độn này. Chúng tôi đã nói chuyện bước đầu với họ rồi, nhưng chủ nhiệm Lưu Nhất Đa của Uỷ ban Kinh tế Thương mại luôn rất kín đáo, không muốn nói tới chuyện này.
Vệ Sơ Tịnh nói.
Không phải là trong đó có trò mèo gì chứ?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
Điều này không rõ lắm, nhưng nghe nói Lưu Nhất Đa là do Chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc một tay đề bạt. Việc này, muốn làm rõ cũng phức tạp.
Vệ Sơ Tịnh nói, dĩ nhiên là có ám chỉ.
Cô có nói với họ nơi này mua lại để làm Trụ sở Chính phủ khu Hồng Liên không?
Diệp Phàm hỏi.
Không. Bọn tôi chỉ nói tới qui hoạch toàn thể của khu Hồng Liên, nói cần phải tiến thành qui hoạch lại nơi này.
Vệ Sơ Tịnh nói.
Được rồi. Buổi tối cô liên hệ với Chủ nhiệm Lưu giúp tôi nhé. Tôi muốn nói chuyện với anh ta.
Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Lô Vĩ, qua tìm hiểu mới biết Lưu Nhất Đa là đại tướng của Chu Sâm Mộc. Gã quyết đi theo Chu Sâm Mộc, phàm là Bí thư Đoàn ủng hộ, chỉ cần Chu Sâm Mộc không vừa lòng, Lưu Nhất Đa nhất định nhảy ra phản đối.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại là đơn vị tương đối quan trọng trực thuộc thành phố, hơn nữa, Lưu Nhất Đa còn kiêm chức trợ lý Chủ tịch thành phố, nên người này cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Gần tới cuối, Lô Vĩ hỏi:
Đại kca, có phải là gã mạo phạm tới anh không?
Tạm thời thì vẫn chưa.
Diệp Phàm nói.
Vậy thì được. Nếu gã dám mạo phạm đại ca, bọn em sẽ cho chúng nó biết tay. Cái tên này nghe nói thuộc loại đặc biệt. Em không tin hắn ở trên bụng phụ nữ vẫn không cúi đầu.
Lô Vĩ hừ giọng.
Vậy thì được. Nếu gã thật sự muốn đấu sức với tôi, lúc đó huynh đệ chúng ta cũng không ngại vì Bí thư Đoàn mà trừ bỏ một tên lâu la.
Diệp Phàm cười, dừng một chút mới hỏi:
Vĩ Tử, đồng chí Điền Kỳ của Uỷ ban Chính pháp thành phố không phải đã bị điều đi vài tháng rồi, tại sao cậu không ngồi vào vị trí đó?
Việc này, e có chút phiền phức. Cô em vốn nói chuyện đó rồi, nhưng Ban lãnh đạo Lâm thời của tỉnh dường như có biến cố, hơn nữa, dừng lại đột ngột như vậy, ở tỉnh yêu cầu Uỷ ban thành phố Thuỷ Châu lựa chọn, tiến cử lại người khác. Việc Bí thư Đoàn vì khu Hồng Liên mà nhếch nhác khốn khổ. Anh không phải không biết, ân oán giữa Nạp Lan và Bí thư Đoàn. Việc này, Bí thư Đoàn không muốn nói nên nhất thời không ra tay. Bây giờ lại tới cuối năm, việc này chắc hẳn phải đợi đến sang năm rồi.
Lô Vĩ có chút đầu hàng.
Sang năm, không thể đợi được. Việc sang năm ai có thể biết trước, cậu vẫn cần để tâm một chút, đừng như chú chim nhỏ lần đầu tiên vỗ cánh bay, haizz…
Diệp Phàm hừ giọng.
Không đợi thì còn có cách gì nữa, vị trí Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh thành là nơi mà mọi người đều nhắm tới, từ trước tới nay, cuộc chiến để ngồi vào vị trí này đều vô cùng quyết liệt. Trước đây đều do Phó Giám đốc công an tỉnh xuống đảm nhiệm hoặc kiêm nhiệm, giống chủ nhiệm trước, Lý Xương Hải không phải là xuống đây rồi lại vòng một vòng trở lại, bây giờ đã là đương nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh.
Lô Vĩ nói.
Không cần để ý đến anh ta. Việc này tôi đã nói trước với Bí thư Đoàn. Đề cử ý kiến lên Thành ủy đã rồi mới báo cáo lên tỉnh sau. Trên đó, cô của cậu sẽ có cách, thực tế nếu vẫn không thể thì sẽ kết hợp với ông già của Tề Thiên, mấy huynh đệ chúng ta cùng cố gắng, dù là khó cũng phải đẩy cậu lên phía trước. Mẹ nó, tôi không tin anh em ta hợp lực vẫn không được?
Diệp Phàm nói.
Cám ơn lão đại. Em vốn muốn nói việc này với anh, nhưng, thấy anh mới lên nhận chức, việc nhiều nên em muốn chờ một thời gian nữa mới nói.
Lô Vĩ vô cùng cảm kích.
Giữa anh em với nhau còn nói những câu đó khác gì người ngoài.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối, rất đúng giờ Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Lưu Nhất Đa đã tới chỗ Diệp Phàm mời.
Lưu Nhất Đa là đầu hói, đằng trước đầu tóc đã rụng hết, đằng sau vẫn còn vài sợi, bay phất phơ.
Hai bên hàn huyên một hồi mới ngồi xuống.
Vệ Sơ Tịnh nói:
Chủ nhiệm Lưu, việc liên quan tới Xưởng khoá Kỳ Lâm, uỷ ban Kinh tế thương mại các anh đã suy nghĩ xong chưa, công trình qui hoạch toàn khu chúng tôi đã khởi công xây dựng, không thể kéo dài nữa.
Xưởng to như vậy, công nhân có hơn nghìn người, tuy nói mấy năm nay không làm việc nhưng hễ nghe tới bán xưởng, toàn thể công nhân đều chú ý đến, có người không đồng ý. Uỷ ban Kinh tế Thương mại chúng tôi mặc dù là đơn vị chủ quản nghiệp vụ của họ, nhưng, việc này cũng không làm được. Ôi, toàn thể người trong nước là như vậy. Hễ nghe nói tới tiền, tất cả đều giống ruồi bọ ngửi thấy mùi gì, nhất loạt bay tới. Thật khó làm!
Lưu Nhất Đa lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm. Đồ chó Nhật này vừa dùng Thái Cực Quyền xong còn muốn phủi tay.
Chúng tôi đã tìm hiểu, hầu hết công nhân tán thành bán. Dù sao xưởng cũng đã bị phá sản, máy móc đều có thể bán hết, chứ lưu lại cái vỏ rỗng làm gì? Việc này chỉ cần Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố quyết bán, hẳn không phải vấn đề lớn.
Vệ Sơ Tịnh cười cười nói.
Bí thư Vệ, cô chỉ thấy một mặt. Công nhân hơn nghìn, cô đều hỏi qua sao? Tôi hiểu tình hình là có mấy trăm công nhân không đồng ý bán xưởng, nói xưởng là bát cơm của họ, bán đi là mất. Nếu ai dám bán xưởng, họ sẽ liều mình. Cô nói xem, tôi có cách nào đây, cũng không thể xắn tay áo cùng công nhân đi liều mình? Nếu ảnh hưởng tới nhân mạng thì làm thế nào? Việc này khó đấy! Tôi nghĩ, cứ từ từ, đợi tôi làm việc lại với công nhân rồi tính sau.
Lưu Nhất Đa hắng giọng nói.
Nếu Uỷ ban Kinh tế Thương mại có thành ý, ngày mai có thể triệu tập công nhân lại, và sẽ do công nhân đề cử một số đại biểu cùng chúng tôi đàm phán vậy.
Diệp Phàm khinh khỉnh hừ giọng nhìn Lưu Nhất Đa.
Triệu tập. Bí thư Diệp, việc này nói thì dễ, làm mới khó. Công nhân mấy năm không đi làm, chẳng lẽ ở nhà đợi chết, giờ phiêu tán ở trời nam, biển bắc, làm sao trong một chốc lát có thể triệu tập hết được. Nếu có hơn trăm người không về, lúc đó cho dù chúng ta đàm phán xong, nếu có người không đồng ý, việc này cũng phải hoài công sao.
Lưu Nhất Đa hừ giọng.
Mọi việc đều do con người làm ra. Không triệu tập, làm sao anh biết họ không về. Việc này quyết như vậy đi, bắt đầu từ Uỷ ban Kinh tế Thương mại, rồi phát thông báo đi. Cần phải gửi đến tay từng công nhân một, hạn cho họ trong vòng hôm phải trở về, nếu không coi như là tự từ bỏ quyền lợi.
Ngữ khí Diệp Phàm đã có phần nặng nề vì Lưu Nhất Đa rõ ràng là muốn chối bỏ. Trong lòng Diệp Phàm rất khó chịu, biết rõ tên này không thèm để ý tới sự sắp xếp của mình.
Vậy tôi sẽ về thử xem.
Lưu Nhất Đa nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ nói.
Không phải là thử xem, mà là nhất định phải làm được.
Diệp Phàm thái độ kiên định, quyết bắt buộc Lưu Nhất Đa làm vậy.
Nhất định phải làm được. Bí thư Diệp, tôi e rằng việc này mình không chắc được, chỉ có thể thử thôi.
Lưu Nhất Đa kiên quyết theo ý mình.
Nếu Chủ nhiệm Lưu cảm thấy việc này thật sự khó làm, tôi có thể đề nghị Phó Chủ tịch thành phố tới làm việc này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàn lạnh lùng hừ giọng. Cả hai bên đã bắt đầu bốc hoả.
Tuỳ Bí thư Diệp. Uỷ ban Kinh tế Thương mại chịu sự chủ quản của Phó Chủ tịch thành phố Cao Phong. Việc này nếu Phó Chủ tịch Cao ra mặt, vậy tôi càng nhẹ gánh.
Lưu Nhất Đa nói cứng.
Ha… ha… Vậy đi! Nếu việc cỏn con này Uỷ ban Kinh tế không làm nổi, tôi thấy, cách nghĩ và việc làm của một số đồng chí của Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố có vấn đề đấy! Sau này nếu rảnh, tôi sẽ nói chuyện này với Bí thư Đoàn.
Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại luôn làm việc đạt hiệu suất rất cao, bao nhiêu năm nay luôn như vậy, cũng không thấy có vị lãnh đạo nào soi xét tới Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố. Nếu Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố có chỗ nào không ổn, rất mong cấp lãnh đạo chỉ bảo.
Lưu Nhất Đa cũng rất cứng rắn.
Cuối cùng hai bên đều không vui vẻ rời đi.
Cơn giận của Diệp Phàm khiến anh lập tức gọi điện cho Lô Vĩ, kêu anh ta điều tra Lưu Nhất Đa.
Rất nhanh sau đó, Diệp Phàm gọi điện cho Đoàn Hải Thiên, mập mờ nói về tình hình của Lô Vĩ.
Đoàn Hải Thiên nói:
Việc này tôi biết, Trưởng ban Lô cũng từng nói với tôi, nhưng thái độ của đồng chí Mã Lập Chí vẫn có chút mơ hồ, Phó Chủ tịch thành phố Chu có người khác để chọn.
Mã Lập Chí là Phó Bí thư quản lý Đảng và quần chúng thành phố Thủy Châu, là nhân vật thứ ba trong Đảng bộ, ở vị trí uỷ ban thường vụ thành uỷ, nên cần xem thái độ của anh ta, chứ Đoàn Hải Thiên không thể độc đoán, cũng phải nghe lấy vài lời.
Bí thư Đoàn, vậy phải thuyết phục Mã Lập Chí trước.
Diệp Phàm nói.
Ha… ha… Anh ta có quan hệ rất tốt với lão Tề.
Đoàn Hải Thiên bật mí.
Nếu có thể làm việc với Mã Lập Chí, đề cử Lô Vĩ đương hẳn là không có vấn đề gì.
Diệp Phàm như bừng tỉnh. Quan hệ giữa Tề Chấn Đào và Đoàn Hải Thiên mặc dù tốt nhưng, mỗi người có phạm vi thế lực và thủ hạ riêng.
Mã Lập Chí là thuộc hạ tâm phúc của Tề Chấn Đào. Anh ta mọi việc đều nghe theo Tề Chấn Đào, hẳn nhiên phải biết mối quan hệ giữa Đoàn Hải Thiên và Tề Chấn Đào.
Mặc dù biết, anh ta vẫn cần để ý xem ánh mắt của Tề Chấn Đào. Dù quan hệ tốt cũng không phải việc gì cũng đồng ý được. Đây là các lợi ích, các sự vụ vấn vít hoà trộn lẫn nhau.
Chưa chắc đối với vấn đề bầu chọn Bí thư Đảng ủy Công an Thuỷ Châu. Tề Chấn Đào có cách nghĩ của mình. Diệp Phàm quyết định thăm dò thái độ của Tề Chấn Đào trước rồi có gì mới nói, nếu nói hàm hồ chắc phải hứng chịu cơn giận của Tề Chấn Đào.
Lô Vĩ là huynh đệ của cậu, cậu cũng cần đi kiểm tra rõ xem. Lúc nào kiểm tra rõ rồi thì nói tiếp chuyện này với tôi. Về phần tôi, cậu khồng cần lo lắng. Lô Vĩ luôn rất ủng hộ công việc của tôi phải không nào? Hôm nay cậu đã nói rõ rồi, Đoàn ca tôi có thể không nghe sao? Bằng không, thằng nhãi cậu không chừng sẽ vì người khác đâm trộm sau lưng lão Đoàn tôi.
Đoàn Hải Thiên đem sự lo lắng những việc này trút lên đầu Diệp Phàm. Trong lòng Diệp Phàm chửi bới lão già này không dứt.