Theo tin tức từ trưởng phòng Khương Chí Hòa, Sư trưởng Đới và Đoàn trưởng Lý đều bị Quân đoàn trưởng Lôi hạ lệnh bắt. Hiện nay đã bị giam lại, chắc hẳn mấy ngày nữa sẽ xử lý.
Còn ba cấp dưới của Diệp Hào được Quân đoàn trưởng giao người đi xử lý lại. Xem ra, Quân đoàn trưởng Lôi cũng là người giữ chữ tín. Cho nên chuyện bên này cơ bản là xong rồi. Đám Tề Thiên, Vương Triều có việc nên về trước.
Hai ngày mà không có chuyện gì, Diệp Phàm bảo Trần Quân chăm sóc mẹ nuôi và Diệp Hào cho tốt, còn mình thì lái xe đi Nhạc Chi sơn bên bờ sông Y Lê.
Nghe nói sông Y Lê là nơi duy nhất có cá tầm lõa phúc sinh trưởng. Cá tầm lõa phúc còn được gọi là cá tầm hoàng, người Y Lê gọi nó là "Thanh hoàng ngư", xuất phát từ thanh âm của từ tầm hoàng. Cá tầm hoàng là loại cá hung dữ ăn thịt dạng lớn sống ở nước lợ, than dài khoảng 1-2 mét, nặng từ 15~25 kg, ngư dân Y Lê cũng thường bắt được những con dài hơn 2m, nặng đến 75kg, ngoại hình bên ngoài trông như cá mập ở biển, "Tây Vực văn kiến lục", "Du ký" cũng gọi nhầm cá tầm là cá mập. Mỗi năm đến mùa xuân hạ, cá tầm từ hồ Ba Nhĩ Khách Thập bơi về sông Y Lê đẻ trứng sinh sôi nảy nở, một con cá có thể đẻ đến mấy tram ngàn đến mấy triệu trứng, trứng này cũng là thực phẩm quý giá.
Tuy nhiên, hiện nay vẫn chưa đến mùa cá tầm đẻ trứng, Diệp Phàm cũng hơi tiếc. Bằng không, bắt một con cá tầm hung hang làm thịt cách thủy chẳng biết mùi vị như thế nào.
Diệp Phàm tùy tiện lái xe, chẳng có mục đích gì. Vô tình đưa mắt nhìn thấy một hẻm núi một cây cối xanh mượt, thằng nhãi này bèn dừng xe lại.
Đứng bên đường quốc lộ nhìn qua, thấy bên dưới chắc hẳn cách đường quốc lộ hơn trăm mét. Nhìn thấy một mảng xanh tơi, còn dòng sông Y Lê kia chỉ còn là một đường sáp nến nhỏ.
"Xuống dưới một chút, phong cảnh vô hạn trên ngọn núi hiểm trở!" Diệp Phàm nghĩ rồi vịn vào vách núi leo xuống.
Không lâu sau đã đến được bờ sông, nhìn thấy nước sông khá êm dịu. Nước trong veo làm người ta chẳng nỡ quấy đục sự yên bình của nó. Đến chỗ xanh um tùm, không khí trong lành sảng khoái làm lúc nào người ta cũng muốn hít thật sâu.
Diệp Phàm đi bộ trên bãi cỏ dại, cảm giác rất thoải mái.
Nhìn phía xa xa trước mắt có một bãi sông tương đối lớn, thằng nhãi này rất hứng thú. Chạy lại bờ cát như một chú khỉ.
-Xướng sơn ca lai, giá biên xướng lai na biên hòa, sơn ca hảo bỉ xuân giang thủy lai yêu ai nha, bất (quản?) hiểm than loan hựu đa loan hựu đa...
Đang nhảy nhót, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hát du dương của một người con gái, giọng hát giống như Lưu tam tỷ. Tiếng ca ngọt ngào, âm điệu vô cùng thanh ngọt, nghe như oanh hót, không chứa chút tạp âm thế tục.
-Không phải trong núi này thực sự có Lưu Tam tỷ chứ?
Diệp Phàm thì thào tự hỏi một câu, chậm rãi bước về phía có tiếng hát.
Đến gần, nhìn thấy rồi.
Một thôn nữ trên đầu buộc mấy chục sợi dây nhỏ, trên người mặc chiếc áo vải hoa xanh da trời, mép áo có thêu một số viền hoa, hoa văn, chiếc quần vải bố màu đen, nhìn đậm vẻ nông thôn đang vừa hát vừa thêm củi dưới giá nướng cá.
Đương nhiên, cái gọi là giá nướng cá kỳ thực cũng chỉ làm từ củi mà thôi, dùng mấy khúc gỗ bắc lên nhau. Bên cạnh có đặt một chiếc liềm bổ củi cong cong đã gỉ sét.
-Đúng là thú vị thật, đi đốn củi rồi ngồi nướng cá luôn.
Diệp Phàm trong lòng thầm khen, từ xa đã cất tiếng chào hỏi:
-Cô gái, có thể cùng tham gia không?
-Tham gia, đại ca muốn tham gia à. Không được. Ở chốn sông núi hoang vắng này, không tiện.
Cô gái ngẩng đầu lên, cuối cùng Diệp Phàm cũng nhìn được rõ mặt cô.
Khuôn mặt trắng trẻo, không giống nước da đỏ hồng khỏe mạnh của cô gái nông thôn thường làm việc nặng. Chỉ có điều, cách ăn mặt lại toát ra vẻ một thôn nữ. Hơn nữa, những trang sức của cô cũng đậm chất thôn nữ thuần mỹ. Vẻ đẹp của cô không biết nên dùng từ gì để diễn đạt, thanh lịch, thuần khiết, ngọt ngào cũng không đủ để toát lên được hình tượng của cô thôn nữ giản dị chốn núi rừng hoang dã này.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện. Cô gái này biết mình bước đến cũng không chút sợ hãi. Điều này rất khác thường, bình thường trong những trường hợp thế này, chắc chắn cô gái phải có sự cảnh giác.
-Haha, cô gái, kỹ thuật nướng cá của cô không tốt lắm đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, dĩ nhiên là đang tìm cớ tiếp cận.
-Ồ, nói vậy chắc anh biết nướng cá đúng không?
Cô nàng thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Diệp lão đại một cái.
Diệp Phàm liếc nhìn, cách đó không xa có hai cái cần câu, cười nói:
-Đương nhiên, nếu vẫn còn cá, tôi chẳng có sở thích gì khác, chỉ thích đi dạo chơi, kiếm vài món dân dã làm mỹ vị, hưởng thụ ở chốn núi rừng, còn gì thoải mái bằng chứ. Sông núi của nước mình, chưa đi được một nửa thì cũng được ba phần rồi.
Diệp lão đại dĩ nhiên đang bắt đầu khoác lác.
-Cá cắn câu rồi!
Cô gái chạy đến bờ sông nhấc cần lên, một con cá nặng 3,4 cân chẳng biết là cá gì được câu lên. Thủ pháp của cô gái vô cùng thuần thục, xem ra cũng rất thường xuyên câu cá.
-Kỹ thuật không tệ, có thể câu được con cá lớn đến như vậy.
Diệp Phàm không khỏi khen. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
-Con nhỏ thế này đã là gì, bãi Bích Vân này là nơi tụ tập của Hoàng ngư. Có khi may mắn, còn câu được cả con mười mấy cân ấy chứ.
Cô nàng thản nhiên hừ nói, có chút khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
-Hoàng ngư, tên hay lắm, con cá này màu vàng vàng nhìn cứ như là vàng ấy nhỉ!
Diệp Phàm cười nói.
-Anh thì biết vì về vàng, đúng là thô thiển không chịu được! Con cá này là do cá tầm hoàng giao phối với cá bản địa, vốn cũng có màu vàng xanh. Nhưng, sau khi lai giống đã biến dị rồi, màu xanh rất nhạt, màu vàng chiếm nhiều hơn. Nhìn thì chỉ là màu vàng thôi. Anh nhìn kỹ xem, trong màu vàng không phải có những đường vân màu xanh nhạt sao.
Cô gái đưa cần câu qua, con cá kia cũng nhảy về phía Diệp Phàm.
-Đúng là có đường vân màu xanh thật.
Diệp Phàm cười cười, nói:
-Để tôi đến giúp một tay nhé?
-Anh làm được không? Nếu lãng phí thì tiếc lắm. Bản cô nương vất vả lắm mới câu được con hoàng ngư lớn như vậy, chắc hẳn cũng được năm cân đó.
Cô gái hơi lo lắng tay nghề của Diệp Phàm.
-Không tin tay nghề của tôi sao, đảm bảo cô sẽ nuốt cả lưỡi của mình.
Diệp Phàm nói đùa, đặt túi du lịch sau lung xuống, lấy con dao nhỏ, phối liệu bắt đầu làm thịt hoàng ngư.
Cô gái kia lẳng lặng ngồi trên hòn đá, nhìn Diệp Phàm làm cá. Có lúc còn bĩu môi khinh thường đao công của Diệp Phàm. Tuy nhiên, cô gái vẫn không hề lên tiếng.
-Cô là người của thôn gần đây à?
Diệp Phàm cười nói.
-Người thân của tôi ở thôn cách đây không xa.
Cô gái đáp.
-Có thể cho tôi biết tên của cô không? Gặp được nhau ở đây, cũng coi như là có duyên đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Động tác tay không chậm, làm cá một cách trơn tru. Sau khi bỏ đi phần ruột bẩn, rửa sạch thì ướp gia vị. Đứng lên liếc xung quanh một cái, chạy lên trên núi hái vài chiếc lá lớn xuống, bọc con cá lại chon xuống đất dùng lửa nướng chầm chậm bên trên.
-Gọi tôi là A Tứ được rồi.
Cô gái cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
-Cũng không tệ, làm cá rất giỏi. Gia vị anh nêm cũng không ít, không biết là sẽ có mùi vị thế nào. Cá anh đặt trong đất chắc là đang hun khói à.
-Cá này gọi là "cá ăn mày", đương nhiên, không giống "khiếu hóa kê" của Hồng Thất Công. Tôi cũng chỉ học trộm của một lão đạo sĩ thôi.
Diệp Phàm cười nói, đem Tiều Tử Âm Vô Đao Bắc Sơn lão nhị của lục tôn Trung Quốc nói thành "lão đạo sĩ", không biết lão Tiều Tử mà nghe thấy thì sẽ có cảm tưởng gì nữa.
-Hihi! Tên dễ nghe nhỉ, cá ăn mày, hihi.
A Tứ cười khúc khích, đưa tay gác lên trán, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm động lòng người. Hai má lúm đồng tiền nhỏ hai bên càng chói mắt. Diệp Phàm nhất thời nhìn cô ngây ngốc.
-Ấy, ấy, nhìn đủ chưa vậy. Có ai mà nhìn chằm chằm người ta vậy không chứ? Đúng là chẳng lễ phép gì cả!
A Tứ không vui, bỉu môi.
-Haha, cô thuần khiết quá, làm tôi nhìn ngây ngốc.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Tôi thuần khiết à?
A Tứ đột nhiên nghiêng đầu nhìn Diệp Phàm, bộ dạng đó, đúng là đáng yêu vô cùng. Giống như những búp bê trên tivi, làm Diệp Phàm thực sự kích động muốn tiến lên ôm lấy cô. Nhưng, Diệp Phàm không nhúc nhích.
-Đúng, thuần khiết đến nỗi tôi chẳng dám nhìn cô nữa rồi. Tôi sợ mình không kìm nổi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Hihi, vậy anh cứ ôm tôi một cái đi, tôi không ngại đâu.
A Tứ lại nghiêng đầu nhìn Diệp Phàm, cặp mắt trong suốt như nữ thần, Diệp Phàm nào dám không tôn trọng cô. Chợt lắc lắc đầu, thở dài, nói:
-Được rồi, những thứ đẹp như vậy đừng để phàm phu tục tử như tôi làm hoen ố cô.
-Tôi còn chưa biết tên anh, anh cũng nói cho tôi biết anh tên gì đi?
A Tứ giọng đã mềm mại hơn một chút.
-Diệp Phàm, Diệp là lá, Phàm là người phàm.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, cũng không sợ cô biết tên.
-Diệp Phàm, cây trên là vốn là bình thường, tên hay.
A Tứ cười vài tiếng.
-Không hay rồi, tôi quên mất thời gian rồi.
Diệp Phàm nhìn đồng hồ, liếc mắt nhìn A Tứ một cái, nói:
-Cá ăn mày này của tôi phải nướng ít nhất ba tiếng đồng hồ, giờ sắp năm giờ rồi. Về muộn quá người thân của cô có lo lắng không?
-Đương nhiên là có.
A Tứ gật gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cười nói:
-Tuy nhiên, họ biết tôi biết đánh sói, nên, tôi chẳng sợ gì cả.
-Cô nói đùa rồi, tôi có phải sói đâu.
Diệp Phàm cười cười, có chút buồn bực.
-Có người nói, một nam một nữ ở với nhau, đàn ông đều là sói, chẳng lẽ câu này sai à?
A Tứ rất ngây thơ hỏi.
-Không sai, nhưng, sói cũng có sói xấu cũng có sói tốt. Chẳng hạn như tôi là một con sói tốt.
Diệp Phàm nói.
-Hihi, thế tôi tin anh vậy.
A Tứ nghiêng nghiêng đầu, cười nói. Không lâu sau, Diệp Phàm chú tâm nướng cá, cô nàng lại cất giọng ca "Lưu Tam tỷ".
Mặt trời xuống núi, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Trên bãi sông một nam một nữ, nữ ngồi ca hát, nam nướng cá, tạo thành bức tranh kỳ quái.
-Chín rồi, cô nếm thử xem.
Diệp Phàm bày ra đĩa.
A Tứ nhẹ nhàng chọn một miếng cá bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai. Không lâu sau, hai mắt cô mở to. Không tin tưởng gắp thêm một miếng cá lớn, lại nhai, rốt cuộc không kìm nổi, hỏi:
-Xương đâu?
-Haha, đây là bí mật.
Diệp Phàm cười cười thần bí.
-Anh nói cho tôi biết đi?
A Tứ làm nũng, bước đến chỗ Diệp Phàm, giữ chặt tay trái của hắn.
-Lúc đầu khi học món cá này đã bị lão đạo sĩ kia phát hiện, ông ta cảnh cáo tôi không được để lộ cho ai. Kỳ thực lão già này sớm đã biết tôi lén núp trên táng cây rồi. Ông ấy cố ý dụ tôi cắn câu. Kết quả, tôi cũng xui xẻo, phải tặng cá cho lão ta một tháng trời.
Diệp Phàm kiếm cớ nói dối.
-Được rồi, không nói thì không nói, không phải chỉ là không có xương thôi sao, cũng chẳng có gì lớn.
A Tứ dường như hơi tức giận, bỉu môi về lại chỗ cũ hăng say ăn cá.
Diệp Phàm rơi vào trầm tư, thằng nhãi này bị mùi thơm của cá quyến rũ, lập tức trợn tròn mắt. Trừng mắt nói với A Tứ:
-Cô… sao cô không để lại cho tôi miếng nào vậy. Con cá này bốn năm cân, một mình cô ăn hết à?
Diệp Phàm khó khăn nuốt nước miếng, suýt nữa hết hơi. Lúc này, bụng thực sự rất đói.
-Chỉ còn có cái đầu thôi! Hơn nữa, nếu anh thực sự đói thì ăn cá bản cô nương nướng ấy, cũng không tệ đâu!
A Tứ vênh mặt cười, đem con cá nướng bỏ vào đĩa, đứng lên vẩy vẩy tay cười nói:
Họ đến đón tôi rồi, tôi đi đây.
Giọng ca Lưu Tam Tỷ du dương lại vang lên, Diệp Phàm phát hiện bên cạnh có một con đường nhỏ, vài người đang bước xuống, dùng đèn pin soi cho A Tứ đi. Tiếng hát nhẹ nhàng bay thật xa, thật xa, thật xa…
-Cô… độc…
Diệp Phàm nửa ngày mới phun ra được hai chữ này, nếm cá cô gái nướng, phì một tiếng, anh chàng phun ngay miếng cá ra, cười khổ: "Cái này mà gọi là cá nướng à, cháy hết cả rồi. Xui xẻo, ăn đầu cá vậy."
Đang buồn bực, lại có tiếng sột soạt vang lên.
-Đến đúng lúc lắm, mẹ nó.
Diệp Phàm hô nhỏ một tiếng, nhặt một viên đá lên nhắm đúng mục tiêu, một con chuột núi to kêu thảm thiết rồi trở thành bữa tối của đồng chí Diệp Phàm.
A Tứ thực sự là thôn nữ sao? Hình như không giống, hình như lại giống, một cô thôn nữ kỳ lạ. Trong lòng Diệp Phàm vừa đoán thầm vừa quay về thành phố Tạp Thập.
Sau hai ngày tịnh dưỡng, thương tích của Diệp Hào đã được khống chế tốt. Cả đám cùng bay về Thủy Châu, trước khi đi Quân đoàn trưởng Lôi có đến thành phố Tạp Thập mời Diệp Phàm đi ăn. Hai bên chẳng nhắc gì đến chuyện diễn tập, họ đều là những người thông minh.
Khoảng h chiều mùng , Tạ Tốn sớm đã chạy tới Văn Xương Các Thủy Châu. Qua kính xe, Diệp Phàm đã thấy một cô gái dáng vẻ trên trung bình, tóc cắt ngắn, mặc áo choàng trắng, chắc hẳn là Chung Đình Đình.
-Đại ca, anh đến rồi.
Tạ Tốn ân cần làm tên nhóc mở cửa xe.
-Ánh mắt không tệ nhỉ, cô bé được lắm.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Chung Đình Đình, nói đùa.
-Đại ca, chào anh.
Chung Đình Đình cũng gọi theo, Diệp Phàm hơi sửng sốt, liếc nhìn Tạ Tốn, ý là cậu dạy cô ấy à. Tuy nhiên, Tạ Tốn lắc đầu, ý nói không phải em.
-Ờ, cái túi này tặng cô.
Diệp Phàm lấy từ trong xe một chiếc túi LV tặng cho Chung Đình Đình.
-Cảm ơn đại ca, em không dám nhận.
Chung Đình Đình vội vàng từ chối, cô đương nhiên biết nhìn hàng, biết cái túi này phải trên . một cái.
-Đại ca đã tặng em cứ nhận đi, đâu phải là người ngoài.
Nào ngờ Tạ Tốn lại to mồm, cười ha hả nhận cái túi, đưa lại cho Chung Đình Đình.
-Tiểu tử cậu, đúng là chẳng biết khiêm nhường gì cả.
Diệp Phàm thoáng nghẹn một chút.
-Khiêm nhường cái gì, nếu Đình Đình không nhận, mặt mũi đại ca để đâu, đợi chút nữa lại trách Đình Đình không hiểu lễ nghĩa. Vậy không phải là phiền toái sao?
Da mặt của Tạ Tốn đúng là không mỏng chút nào.
-Vậy tiểu tử cậu nhận chiếc túi là nể mặt tôi đúng không? Đúng là trơ tráo, chẳng thấy ai trơ tráo như cậu. Chẳng trách tiểu tử cậu dám tuyên bố "gạo nấu thành cơm", haha.
Diệp Phàm cười. Chung Đình Đình vừa nghe, làm sao không hiểu được, lông mày lập tức dựng lên, nói với Tạ Tốn:
-Nghĩa là sao, gạo nấu thành cơm, anh muốn gì?
-Đình Đình, cái này là lỡ mồm, lỡ mồm thôi, anh nào dám nghĩ xấu như vậy đúng không nào? Tạ Tốn anh là người trong sáng nhất thế gian này. Em xem, mấy năm rồi, Tạ Tốn anh có lúc nào làm chuyện gì xấu không? Anh đối xử với em y như với nữ thần ấy.
Trán Tạ Tốn đen lại, vội vàng cười nói.
-Miệng lưỡi láu lỉnh, không thèm nói chuyện với anh nữa. Đại ca, chúng ta vào trong trước đi.
Chung Đình Đình hừ một tiếng.
-Đi, chúng ta vào. Tạ Tốn, cậu ở đây chờ Lô Vĩ rồi cùng vào.
Diệp Phàm sắp xếp. Vừa mới vào thì Tạ Tốn và Lô Vĩ cũng đến.
Khoảng năm giờ, Lô Vĩ nói là Trưởng phòng Chung đến, cậu ta xuống đón một chút. Chung Đình Đình lập tức căng thẳng, đi theo Tạ Tốn xuống lầu đón người. Diệp Phàm không nhúc nhích, ngồi ở bàn uống trà.
Không lâu sau, Chung Đình Đình cùng một người phụ nữ trung niên khá giống cô bước vào. Phía sau có một một người đàn ông trung niên, vóc dáng so với Chung Đình Đình cao lớn hơn một chút, có vẻ rất phúc hậu.
Chồng của Chung Ngọc cũng họ Chung, tên Chung Chính Văn, nghe nói dạy đại học. Nhìn vẻ phúc hậu này, chắc hẳn cũng là một vị quan.
-Trưởng phòng Chung, xin chào.
Diệp Phàm đứng lên, cười nói.
-Để Bí thư Diệp đợi lâu, ngại quá, vừa nãy kẹt xe, nên đến muộn.
Chung Ngọc khẽ cười nói, liếc nhìn Tạ Tốn đứng cạnh.
-Tạ Tốn, còn không lấy ghế cho cô chú ngồi.
Diệp Phàm cố ý giáo huấn.
-Em lấy ngay đây đại ca.
Tạ Tốn vội vàng nói, đem ghế đến cho Trưởng phòng Chung và người đàn ông trung niên. Tuy nhiên, nghe Tạ Tốn kêu Diệp Phàm là "đại ca" Chung Ngọc hơi ngây người một chút.
Diệp Phàm rèn sắt khi còn nóng, cười nói:
-Trưởng phòng Chung, cậu em này của tôi còn chưa hiểu chuyện, xin thứ lỗi.
-Sao lại nói vậy, Tạ Tốn hiểu chuyện lắm. Trước đây đến nhà cũng rất lễ phép.
Chung Ngọc khen ngợi, hai bên cùng hàn huyên với nhau một lát.
-Đại ca, có thể đem đồ ăn lên chưa?
Lô Vĩ xin chỉ thị của Diệp Phàm. Chung Ngọc vừa nghe, lại hơi sửng sốt, không hiểu được mối quan hệ của Lô Vĩ, Diệp Phàm và Tạ Tốn.
-Cục trưởng Lô, Chung Ngọc phải chúc mừng cậu trước.
Trưởng phòng Chung Ngọc vẻ mặt tươi cười, nói.
-Chúc mừng, có chuyện vui gì vậy?
Lô Vĩ cố ý giả ngu nói.
-Haha.
Chung Ngọc cười cười, biết Lô Vĩ giả ngu, cô Lô Vĩ là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu, là lãnh đạo trực tiếp của Chung Ngọc. Chuyện Lô Vĩ đề bạt làm Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thủy Châu ắt hẳn thằng nhãi này sớm đã biết rõ.
-Tiểu tử cậu thăng chức còn giả bộ hồ đồ, định lừa ai vậy?
Diệp Phàm quyết định vạch mặt nạ tên này.
-Lão đại, em có lừa ai cũng chẳng dám lừa lão đại đúng không nào? Chuyện này cấp trên còn chưa xuống khảo hạch. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mọi chuyện khó lường lắm. Chuyện này ở quan trường, khi nào xác định rồi thì mới dám thở phào thôi.
Lô Vĩ biện giải, kì thực vẻ mặt cũng khá hớn hở.
-Chắc hẳn mùng tám đi làm thì trên ban sẽ xuống, Cục trưởng Lô, không, Bí thư Lô, cậu đợi mời khách đi là vừa.
Lời nói của Chung Ngọc có chút ghen tỵ. Cũng khó trách, Lô Vĩ mới đầu , còn Chung Ngọc đã bốn mấy, chỉ mới là cán bộ cấp Cục trưởng. Không ghen tỵ mới lạ, Chung Ngọc đương nhiên đang cảm thán câu châm ngôn xưa "một người làm quan cả họ được nhờ".
-Trưởng phòng Chung, Tạ Tốn là anh em của tôi. Cậu ấy cũng lớn rồi, đã đầu ba mươi. Năm nay cũng thăng chức như Lô Vĩ, cho nên, nhân đây tôi cũng muốn có thể tam hỷ lâm môn, vui càng thêm vui có được không?
Diệp Phàm tung ra đề tài.
-Cái này tôi có chút không rõ. Cục trưởng Lô thăng chức xem như một chuyện vui. Còn hai chuyện vui kia tôi còn có chút mơ hồ.
Chung Ngọc này cũng tương đối khó chơi, dù có Lô Vĩ ra mặt. Nhưng, Lô Vĩ cũng không thể đại diện cho Lô Minh Châu. Cho nên,bà ta còn đang giả bộ hồ đồ.
Còn Cố Vĩ Hùng mời Cố Tắc Phi làm "nguyệt lão", đó là một Phó chủ tịch tỉnh chính thức. Người ta đích thân mở lời với Chung Ngọc, đó chính là ý tứ của Phó chủ tịch tỉnh Cố.
Nếu là Lô Minh Châu ra mặt, Chung Ngọc sẽ chẳng ngại ngùng gì đồng ý chuyện con gái mình với Tạ Tốn. Lô Vĩ ra mặt phân lượng giảm đi nhiều. Nếu không phải nghe nói vị Phó bí thư Diệp này lúc nhậm chức được hai vị ủy viên thường vụ Tề Chấn Đào và Lô Minh Châu cùng đưa xuống, chắc hẳn Chung Ngọc có chịu cùng ăn bữa cơm này không còn khó nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xem ra, là "nguyệt lão" cũng phải so phân lượng nữa.
-Haha, Tạ Tốn không lâu nữa cũng sẽ thăng chức. Chắc chẳn là đảm nhiệm thượng tá đoàn trưởng sư đoàn dã chiến số thành phố Mặc Hương, có phải là chuyện vui thứ hai không?
Diệp Phàm miệng cười nói,đối với người phụ nữ thực dụng như Chung Ngọc, thằng nhãi này trong lòng có chút khó chịu.
-Xem như vậy đi.
Chung Ngọc gật gật đầu, bà ta cũng chẳng có mấy hứng thú với chức quan trong quân đội. Chủ yếu chức quan trong quân đội không giúp được gì nhiều cho Chung gia.
-Chuyện vui thứ ba là tiệc rượu đính hôn của ông em Tạ Tốn với Chung Đình Đình, không phải là tam hỷ lâm môn sao, haha.
Diệp Phàm mỉm cười.
-Anh à, anh thấy sao?
Chung Ngọc giả vờ, chơi trò Càn Khôn Đại Na Di, cố ý đem việc này đẩy về phía Chung Chính Văn cha của Chung Đình Đình.
Vừa rồi Diệp Phàm có quan sát, chắc hẳn trong nhà Chung Ngọc là người nắm quyền, ông chồng Chung Chính Văn đến đánh rắm cũng chẳng dám. Làm sao đến phiên Chung Chính Văn làm chủ chứ? Chung Ngọc hỏi như vậy, rõ ràng là muốn đùn đẩy.
Quả nhiên, Chung Chính Văn nhìn Chung Ngọc, lại liếc nhìn mọi người, miệng lẩm bẩm nói:
-Việc này, tôi thấy, Đình Đình hãy còn nhỏ, việc này, tôi thấy đợi thêm thời gian nữa hãy bàn tiếp…
-Đình Đình cũng không nhỏ Tạ Tốn đầu ba mươi rồi. Nam lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đây là đạo lý dễ hiểu chắc giáo sư Chung cũng hiểu đúng không nào?
Diệp Phàm có chút khó chịu, giọng điệu cũng hơi nặng nề.
-Ồ! Cô Chung cũng ăn cơm ở đây à?
Lúc này, vừa hay khi nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên. Cánh cửa mở ra, bên ngoài cũng có một người xuất hiện. Không phải Phó đoàn trưởng đoàn Báo Săn Cố Vĩ Hùng thì còn ai?
-Cháu cũng đến đây ăn cơm sao Vĩ Hùng?
Chung Ngọc mượn lừa xuống núi, cười hỏi.
-Vâng, cháu ở gian bên cạnh. Chú của cháu cũng ở đây.
Cố Vĩ Hùng cười nói.
-Chủ tịch tỉnh Cố cũng ở đây à, vậy để cô qua kính chén rượu mới phải.
Chung Ngọc cười nói.
-Haha.
Cố Vĩ Hùng cười cười, đắc ý liếc nhìn mọi người trong phòng, nhìn thấy Tạ Tốn. Thằng nhãi này thản nhiên cười cười, nói:
-Đoàn trưởng Tạ cũng ở đây à?
-Ờ, hôm nay đại ca tôi về. Đang bàn chuyện hôn sự với Đình Đình, cô Chung với chú Chung cũng đều đến. Đợi định ngày rồi sẽ mời Đoàn trưởng Cố đến uống một chén, được không?
Miệng Tạ Tốn đúng là không chút nhượng bộ, trực tiếp nói ra những câu này.
-Có thật không?
Mặt Cố Vĩ Hùng cứng đờ, liếc nhìn mọi người một cái, hừ nói,
-Không biết đại ca của Đoàn trưởng Tạ là ai, Cố mỗ cũng rất tò mò.
-Chính là tôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói một câu, chẳng thèm liếc nhìn thằng nhãi kia. Vừa nãy Cố Vĩ Hùng tới rất đúng lúc, tại sao chú của gã lại vừa hay đến đây ăn cơm.
Chắc hẳn chuyện này Chung Ngọc sớm đã đoán ra, nên, trước đó đã gọi điện cho Cố Vĩ Hùng. Đối với thủ đoạn của Chung Ngọc, Diệp Phàm trong lòng sớm đã có chút tức giận. Nếu không phải nể mặt Tạ Tốn, Diệp Phàm sớm đã phủi tay đi rồi.
-Haha, ông em này làm việc ở đâu vậy?
Cố Vĩ Hùng giọng điệu rõ ràng rất coi thường.