Vài ngày ngắn ngủi, Cố Vĩ Hùng phải ra toà án quân sự, tội cố ý hành hung giết người chưa hoàn thành sẽ bị phán vài năm. Cố Vĩ Hùng chắc chỉ đành đi tới nhà giam, hát bài "Lệ song sắt". Những chuyện như thế này, nếu như không đụng phải Diệp Phàm, thông thường mà nói chuyện lớn sẽ hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.,
Cuối cùng,nhiều nhất thì Cố Vĩ Hùng chỉ bị xử cho qua chuyện. Nếu gặp phải thủ trưởng Báo Săn bao che khuyết điểm cho cấp dưới, có lẽ Lô Vĩ còn gặp phiền phức một chút.
Điều đáng buồn là Cố Hùng Vĩ đã gặp phải Diệp Phàm. Đây là điều bất hạnh lớn nhất của gã. Không bắt Cố Vĩ Hùng thì không thể giúp hôn sự của Tạ Tốn tiến hành thuận lợi, cho nên Diệp Phàm chỉ thị Trương Cường hạ độc thủ.
Hôm đó, Chung Ngọc sớm đã cân nhắc thái độ của Phó Chủ tịch tỉnh Cố, sau đó lại nghe nói Cố Vĩ Hùng bị xử vài năm, không đợi bà mối Diệp Phàm phải xuất mã lần nữa, đã bảo Chung Đình Đình gọi Tạ Tốn tới.
Trưởng phòng Chung ám chỉ có thể nói chuyện đính hôn rồi. Sau đó, Diệp Phàm chính thức tới Chung gia, việc này coi như đã quyết định xong. Hơn nữa, lần này Diệp Phàm tới Chung gia, Trưởng phòng Chung đối đãi như với thượng cấp, vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Tết âm lịch đối với mọi người chính là lúc thoải mái đánh mạt chược kiếm chút tiền từ việc thắng thua, nhưng đối với Diệp Phàm lại là những ngày đau khổ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sự việc thi nhau kéo tới, hết việc này tới việc khác, vừa giải quyết xong việc của Tạ Tốn, mùng 10, mới đi làm, công việc cũng không bận lắm, thời gian nhàn rỗi lại phải chạy tới Bắc Kinh.
Ngay cả mấy ngày Kiều Viên Viên trở về Thuỷ Châu, Diệp Phàm cũng không chăm sóc tốt, hại đại tiểu thư họ Kiều không ngớt phàn nàn, dứt khoát đòi quay về đại viện Kiều gia. Đương nhiên, Kiều đại tiểu thư cũng chỉ nói thế mà thôi, cô biết Diệp Phàm bận, kỳ thực trong lòng cũng không tính toán gì.
Mục tiêu lần này của Diệp Phàm là Phó tư lệnh Mai Trường Phong của Mai gia.
Diệp Phàm không tới Mai gia, mà thông qua Mai Thiên Kiệt, hẹn Phó tư lệnh Mai Trường Phong tới Hải Vương Tinh Bắc Kinh.
-Cuộc sống của Mai tư lệnh càng lúc càng thoải mái nhỉ, xem ra đã có một cái tết tốt lành, mặt mũi hồng hào, vận khí rất tốt. Ha… ha…
Diệp Phàm vừa nhìn thấy Mai Trường Phong liền bước đến cười nói.
-Thoải mái! Làm sao bằng được Bí thư Diệp. Chúng tôi là quân nhân, toàn số khổ, mỗi ngày chạy đông chạy tây không biết bao nhiêu lượt, buổi tối về nhà, toàn thân đẫm mùi mồ hôi, bà xã còn muốn tránh xa mà. Ha… ha…
Mai Trường Phong cười sảng khoái.
-Sư phụ, bố con bây giờ đều khiên trì chạy bộ sáng tối, hôm nào cũng vậy, mẹ con hễ nhìn thấy ông thì phải bịt mũi, nếu không phải từ phòng tắm đi ra, chắc chắn không cho ông ra bàn ăn cơm. Hi… hi…
Mai Thiên Kiệt ở bên cười giòn, phơi bày chuyện xấu của bố.
- Cái thằng ngốc tử này, lại bán đứng cả bố mày, có phải chán sống rồi không?
Mai Trường Phong cố ý giơ cánh tay lên, Mai Thiên Kiệt nín thinh, rồi như muốn lấy lòng liền lấy cho Diệp Phàm một chiếc ghế, rồi lấy cho bố một chiếc ghế.
-Sư phụ, mời ngồi.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
-Lạ quá. Hôm nay Thiên Kiệt của chúng ta có chút kỳ lạ nha. Chưa từng nhìn thấy cậu ân cần chu đáo như vậy lúc nào. Đúng là khác thường, nói xem, cầu xin việc gì phải không? Mọi người đều nói, vô sự xum xoe, phi gian tức đạo. Tiểu tử câụ không phải đã làm việc xấu gì, giờ cần sư phụ nói đỡ cho cậu đúng không?
Diệp Phàm trêu chọc, nói.
-Sư phụ, có trời đất chứng giám, đồ đệ đã theo thầy một thời gian rồi, thầy có thấy đồ đệ làm những việc đó không. Hơn nữa, trước đây ở huyện Ma Xuyên, đồ đệ ngày ngày hiếu kính với người, ngay cả thuốc của bố đồ đệ cũng đem biếu cho thầy hút, có phải không? Đồ đệ, việc gì cũng hiếu kính thầy phải không.
Mai Thiên Kiệt cười giòn.
-Con ngoan, bố nói mình làm sao hút những loại thuốc đặc biệt nhanh như vậy, hoá ra trong nhà có chuột. Năm ngoái mẹ con còn phàn nàn bố hút thuốc nhiều quá, luôn khuyên bố hút ít thôi, mỗi ngày hút hơn hai bao. Bố nói làm gì có chuyện đó, vốn một ngày một bao, có lúc còn khống chế để một ngày chưa tới một bao. Lượng thuốc giảm nhanh như vậy, đều là những việc tốt do con làm.
Mai Trường Phong dở khóc dở cười.
-Ha… ha… Bố ơi, cũng không phải tất cả là do con làm. Ông nội cũng hút vài điếu. Hơn nữa, con lấy đi thể hiện lòng hiếu kính với sư phụ. Hiếu kính với sư phụ là việc nên làm có phải không ạ?
Mai Thiên Kiệt ưỡn thẳng ngực nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm luôn cảm thấy hai cha con nhà này như là người tung kẻ hứng vậy. Thầm nghĩ mình tới nhờ vả Mai Trường Phong, không phải Mai gia đúng lúc gặp chuyện cần nhờ mình chứ, nếu không, đường đường là Đại tư lệnh Mai làm sao có thể nhanh chóng tới gặp mình, thật quái lạ, mình có thể giúp gì được cho Mai gia. Thật không thể giải thích nổi.
Chợt, thằng nhãi này cười nói:
-Nói đi, Thiên Kiệt, có việc gì?
-Việc gì, thực ra cũng không phải việc gì lớn, chỉ là một việc nhỏ, chính là việc này…
Mai Thiên Kiệt gãi đầu gãi tai như ngại ngùng không muốn nói, càng khiến Diệp Phàm khó đoán.
Diệp Phàm đương nhiên vui mừng, không sợ Mai gia người ta không tới nhờ mình. Chỉ cần mấy người tới nhờ, việc đề bạt Phó sư trưởng Phí Hướng Phi của Phí gia có hi vọng rồi, nhưng Diệp Phàm lo việc mình nhờ vả lớn mà việc Mai gia nhờ lại nhỏ. Người ta thấy không có lời thì coi như không giao dịch được rồi, vậy thì lại phải nghĩ cách khác rồi.
-Làm gì vậy, mới vài ngày không gặp, có phải biến thành đàn bà rồi không, phiền chết được.
Diệp Phàm khoát tay, quát lên.
-Vậy con nói, mọi người không được cười đấy!
Mai Thiên Kiệt cắn chặt răng, hừ giọng.
-Không cười, cậu nói đi.
Diệp Phàm nói, Mai Trường Phong cũng gật gật đầu, dù kỳ thực là cũng có chút nghi hoặc sự khác thường của con trai, cũng không phải ông phối hợp đóng kịch với Thiên Kiệt. Hôm nay ông chịu tới gặp Diệp Phàm là nhìn vào tiềm năng có thể thăng chức của Diệp Phàm.
Mai gia tuyết đối không thể bỏ qua con người này, con trai Thiên Kiệt của mình với Diệp Phàm đã có quan hệ tốt, vậy sau này sẽ càng tăng thêm sự thân thiết. Mai Trường Phong biết, con đường của mình có lẽ cũng không còn lâu dài nữa.
Năm nay cũng 50 rồi, mà trước mắt vẫn là Thiếu tướng Phó tư lệnh, trong đại quân khu Lĩnh Nam vẫn là nhân vật xếp dưới cùng. Đây là cha ông ta vẫn chưa về hưu, đợi khi ông cụ về rồi, sau này mình muốn thăng cấp Trung tướng càng khó hơn.
-Chính là Ninh Hoà Hoà của Phí gia, sư phụ, gần đây cô ấy chằng thèm để ý gì tới con. Mấy hôm trước con hẹn cô ấy ra, cô ấy không ra, còn luôn miệng mắng con là phản đồ chó má, vân vân… chẳng thèm ra gặp.
Mai Thiên Kiệt giống đứa trẻ phải chịu sự ấm ức, Diệp Phàm không nhịn nổi cúi gằm mặt xuống cười.
-Phản đồ, là ý gì? Không phải mày làm việc gì không phải với con gái nhà người ta chứ? Thiên Kiệt, nói với bạn bè không thể thay đổi thất thường được, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Mai Trường Phong liền mắng trước.
-Trời đất chứng giám, con yêu cô ấy còn không kịp, sao dám làm gì, hơn nữa, trước nay con đều cung phụng cô ấy như nữ thần.
Mai Thiên Kiệt giậm đất kêu trời.
-Vậy thì lạ thật.
Mai Trường Phong có chút không hiểu tâm tư con trai mình.
-Việc này, có liên quan tới sự phụ.
Mai Thiên Kiệt rốt cuộc cũng nói ra, còn có chút lo lắng nhìn Diệp Phàm.
-Có liên quan gì tới tôi, nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Phàm suy nghĩ, nghĩ mãi vẫn không ra.
-Không phải lần trước tới nhà Phí gia, Hoà Hoà chẳng nói được điều gì tốt. Từ lúc đó cô ấy không thèm để ý tới con nữa. Trước đây mối quan hệ của chúng con cũng không tệ lắm, mời ba lần cô ấy còn chịu đi chơi một lần. Giờ gọi mười lần thì cả mười lần mắng con. Cô ấy mắng con, nói là trong tim sư phụ còn quan trong hơn cô ấy, nói con hễ nhìn thấy sư phụ thì thành kẻ phản bội đáng ghét. Con không phản bội, đây đúng là oan hơn cả nàng Đậu Nga mà. Sư phụ, làm sao bây giờ?
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt cay đắng.
-Vậy trong lòng cậu có cách gì?–
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, nhìn tư lệnh Mai Trường Phong, nói:
-Thiên Kiệt, cậu cũng lớn rồi. Năm nay hẳn đã 26 tuổi rồi, Ninh Hoà Hoà có lẽ cũng 23, 24 tuổi, cũng cứng tuổi rồi. Nếu cậu thật lòng, không phải chỉ vui đùa, việc này, tôi có thể giúp. Ha… ha… Mai tư lệnh, ngài xem thế nào?
Diệp Phàm nói nửa vời, sau đó nhìn Mai Trường Phong. Đương nhiên, việc này trong lòng Diệp Phàm cũng lo lắng, không biết Trưởng ban Ninh nghĩ gì.
Đương nhiên, có lẽ cũng phải mặt dày mày dạn đi một chuyến, có thành công hay không còn phải xem thái độ của người nhà Phí gia. Mai gia so sánh với Phí gia đương nhiên không bằng.
-Con… con thật sự có ý này. Trước đây không hiểu chuyện, luôn cãi nhau ầm ĩ với Hòa Hòa, nhưng thời gian này Hoà Hoà không để ý tới con, trong lòng khó chịu lắm, giống như bị mèo cào ấy ạ.
Mai Trường Phong còn chưa lên tiếng, Mai Thiên Kiệt không kìm nổi, nói một câu, mắt nhìn bố mình không chớp.
-Lần này con nói thật?
Mai Trường Phong mở miệng, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, cách nói chuyện có chút kiểu cách của ban Tổ chức cán bộ.
- Đương nhiên là thật ạ. Bố, có lúc nào con dám nói linh tinh về chuyện này đâu. – Mai Thiên Kiệt vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Bí thư Diệp, vậy việc này phải nhờ cậy vào anh rồi. Tôi nghĩ, trước hết có thể hẹn Hoà Hoà để qua lại trước. Việc của tụi trẻ nên do tụi nó tự xử lý, có trước có sau rồi người lớn chúng ta mới ra mặt, có phải không? Đúng rồi, hôm đó ghe Phí Nhất Độ gọi anh là "Đại ka", hai bọn anh không phải là đã kết nghĩa anh em chứ?
Mai Trường Phong cười nói.
- Ha… ha… Cũng có thể nói như vậy.
Diệp Phàm cười nhạt, đương nhiên không thể lộ chân tướng. Nhìn Mai Thiên Kiệt một cái, nói:
-Tôi có thể hẹn cô nương Hoà Hoà ra, việc của hai đứa, cậu tự mình giải quyết, thế nào? Thành hay bại đều phải xem bản lĩnh của cậu.
-Được, cảm ơn sư phụ.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
-Tối nay thì thôi đi, tối mai tôi tìm cơ hội cho.
Diệp Phàm nói.
-Việc này khiến Bí thư Diệp phải hao tốn công sức rồi.
Mai Trường Phong cười nói.
-Có phiền gì đâu, hơn nữa, Thiên Kiệt lại không phải người ngoài. Trước đây lúc ở huyện Ma Xuyên, Thiên Kiệt thật là cố gắng, huống chi, dạo này Thiên Kiệt thay đổi rất nhiều. Gần đây Văn phòng Tỉnh uỷ có thiếu vị trí Cục phó, nếu Thiên Kiệt muốn làm, tôi có thể đi nói giúp. Đương nhiên, ông cụ Mai gia chỉ cần mở miệng, đừng nói vị trí Cục phó, ngay cả vị trí Cục trưởng cũng không khó khăn gì, phải không?
Diệp Phàm nói.
Đề cao lão Mai gia ở thủ đô một câu, Mai Trường Phong cũng không khiêm nhường, nói:
-Nói cũng phải, nhưng chỉ là vị trí Cục phó mà cần ông cụ Mai gia mở miệng, khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.
Việc này vẫn cần phiền Bí thư Diệp một chút. Kỳ thực, mạng lưới quan hệ cũng là một loại tài nguyên, nguồn tài nguyên lớn đương nhiên phải dùng ở những nơi cần thiết.
Bí thư Diệp, tôi không có ý hạ thấp việc này, kỳ thực, thể chế trong nước đều như vậy. Quan lớn đều đi từ các cấp quan nhỏ lên. Không có lúc làm quan nhỏ tạo dựng nền móng vững chắc, lúc làm quan lớn làm sao tạo ra sự huy hoàng cho giang sơn?
-Việc này tôi hiểu.
Diệp Phàm gật đầu. Hai người nhẹ nhàng chạm cốc.
Diệp Phàm đang tìm một thời điểm thích hợp để nhập đề, nói chuyện cũng là một một nghệ thuật. Muốn nhờ người, cần phải có cơ hội để bắt đầu. Đương nhiên, cơ hội này không phải chỉ điện thoại mà là chỉ cơ hội nói chuyện.
(thoại cơ = điện thoại)
Mọi người đều biết, lúc người khác không vui, bạn thốt ra lời gì chắc chắn cũng sẽ gặp xúi quẩy. Người ta gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, lúc người khác đang vui vẻ, bạn mở lời, có lẽ có thể làm ít mà lợi nhiều. Câu này chính là đang nói tới Mai Trường Phong, lúc này cũng tương đối vui vẻ.
-Mai Tư lệnh, Chủ tịch Phán Nhi đem toà nhà văn phòng tổng bộ của Truyền thông Giang Nam đặt tại khu Kinh tế mới Hồng Liên. Việc này, tôi còn chưa tìm được cơ hội thể hiện lòng cảm ơn.
Diệp Phàm chuyển chủ đề, đây là đang tìm "cơ hội".
Cách nghĩ của con người đôi khi sẽ đi vào một góc chết, cảm thấy trước mặt không còn đường có thể đi. Kỳ thực, bạn thay đổi cách nghĩ, thay đổi góc độ, có lẽ sẽ thấy đằng trước đường rộng thênh thang. Diệp Phàm sau khi không tìm thấy một điểm nào có thể bắt đầu, dứt khoát nói tới những chuyện xem ra chẳng liên quan gì, kỳ thực, trong đó có lẽ sẽ tìm ra cơ hội.
-Cảm ơn cái gì? Thương nhân coi trọng cái lợi, trước nay tôi chưa từng che giấu điểm này. Cô ấy đồng ý đặt toà nhà văn phòng tổng bộ ở khu Kinh tế mới Hồng Liên các anh, tất nhiên đã nhìn thấy ưu thế mạng lưới quan hệ và địa lý của khu Hồng Liên. Nếu ở Hồng Liên không kiếm ra tiền, thì dù quan hệ giữa anh và Mai gia chúng tôi có tốt, Phán Nhi cũng không đặt toà nhà văn phòng tổng bộ ở Hồng Liên.
Mai Trường Phong cười cười, nhìn Diệp Phàm, nói:
-Kỳ thực, cô em này tôi rất hiểu, trong việc làm ăn, đừng nói anh, ngay cả anh trai nó là tôi nói cũng có lúc nó không thích nghe.
Nếu muốn thuyết phục cô ấy, cần phải trưng ra những điểm có lợi, nếu không, nói tình nghĩa cũng không có tác dụng, cho nên, việc này, Diệp Bí thư không cẩn dùng tới hai chữ "cảm ơn"
Kỳ thực, nói đúng ra, ông cụ Mai gia còn phải cám ơn anh, vì Hồng Liên giúp ông cụ Mai gia kiếm được tiền, hơn nữa, nói tới kinh doanh, ông cụ Mai gia là người phụ trách đám Phán Nhi.
Đối với phương diện này, tôi là một người không hiểu chuyện, có thể nói, hoàn toàn là người ngoại đạo. Cả đời này, tôi đã có chủ ý da ngựa bọc thây trên chiến trường.
Trên thương trường, Phán Nhi cũng là kẻ thiên phú. Về phương diện này, Phán Nhi có quyền uy tuyệt đối với lông cụ Mai gia, haizz, chỉ là đứa em gái này của tôi cá tính quá độc lập.
Đã tuổi đầu rồi còn không tìm đối tượng, đợi tới lúc hoa tàn ít bướm tìm người thì đã muộn. Đời người được mấy năm thanh xuân đây?
Bí thư Diệp, nếu có người thích hợp thì giới thiệu cho Phán Nhi. Cứ như vậy mãi cũng không phải là chuyện tốt.
Ông cụ lo lắng lắm rồi, nhưng Phán Nhi lại chẳng lo gì.
Diệp Phàm nghe xong rất xấu hổ. Mai Trường Phong lại bảo mình mình làm bà mối cho Mai Phán Nhi.
Trong lòng nghĩ ông đây còn chưa đê tiện tới mức như vậy. Tự mình đẩy người phụ nữ của mình ra ngoài, gần đây sao thế không biết, không phải nghiện làm bà mối mất rồi chứ, đã xe duyên mấy lần rồi, việc của mình cùng Viên Viên cũng có làm được gì đâu. Bà mối này làm việc thật sự quá thất bại…
-Hoàng đế không vội, thái giám vội.
Lúc đó, Mai Thiên Kiệt ở bên chêm một câu.
-Cút qua một bên, tiểu tử, nói ai là thái giám. Nếu để ông nghe thấy, không rút gân mày mới lạ.
Mai Trường Phong cười, có ý dạy bảo con.
-Con nói lại còn sai sao? Việc lớn đời người, cô Phán Nhi tự có cách nghĩ của mình. Kỳ thực, kết hôn hay không thì có làm sao? Bây giờ, bên châu Âu có rất nhiều phụ nữ cả đời không kết hôn. Con thấy cô Phán Nhi cũng có cách nghĩ này. Chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của cô phải không? Theo tính của cô, nếu bức cô, cô sẽ chạy ra nước ngoài, chúng ta sao biết được cách nghĩ nào của cô?
Mai Thiên Kiệt nói cũng khá có lý.
Mai Trường Phong trừng mắt nhìn con trai, nhưng bị nghẹn lại. Đột nhiên, Mai Trường Phong cười phá lên, nói:
-Vậy sao tiểu tử con lại vội vàng nhờ bí thư Diệp gọi Ninh Hoà Hoà ra. Đã ảnh hưởng mốt kết hôn của châu Âu rồi, vậy con cũng sống độc thân đi!
-Việc này khác mà bố, con trai bố còn có trọng trách duy trì dòng máu của Mai gia, sao giống cô Phán Nhi được. Cô có sinh con cũng là con cái của gia đình người ta. Nhà chúng ta và nhà họ khác nhau rất nhiều, nên bố phải khẩn trương tác thành cho con với Hoà Hoà mới đúng, nếu không, ông cụ Mai gia… Ha… ha…
Nghe Mai Thiên Kiệt thốt ra những lời này, Diệp Phàm suýt chút phì cười.
Hơn nữa, lại thoáng trầm tư, nếu mình cùng Phán Nhi sinh con, không biết ông cụ Mai gia nghĩ thế nào.
-Tác thành cái rắm. Cánh mày cứng rồi phải không, dám uy hiếp cả cha mày.
Mai Trường Phong thuận tay đánh vào đầu Mai Thiên Kiệt một cái, khiến anh ta quay sang bên cạnh Diệp Phàm, bĩu mồi hừ giọng nói:
-Nói thì chỉ nói thôi, quân tử nói miệng không nên động thủ. Quân nhân như bố thật thô lỗ, hơi tí là đánh người.
-Đánh chết mày mới đúng, tiểu tử,còn chưa trưởng thành nữa à, phải vứt mày vào quân ngũ rèn luyện một phen, có lẽ mới trưởng thành được.
Mai Trường Phong bật cười.
-Ý này không tồi đâu, Mai Tư lệnh. Tôi thấy Quân đoàn Số vừa thành lập ở Thuỷ Châu cũng được đấy. Nếu Thiên Kiệt tới đó cũng là một cơ hội.
Diệp Phàm vừa nghe thấy, liền cảm thấy đây chính là cơ hội mở lời, lập tức mở đem chủ đề đó ra nói. Trong lòng cũng có chút cảm kích Mai Thiên Kiệt vì đã tạo cơ hội cho mình.
- Nó đi, người ta sẽ cần nó sao. Sư đoàn A là binh chủng mới lập thành của nước Cộng hoà, là binh chủng mới bao gồm hải lục không quân có thể xuất kích trong mọi thời tiết địa hình.
Nói họ là tinh anh của đại quân khu Lĩnh Nam cũng không quá, trước đây nói Báo Săn là chiêu bài của đại quân khu Lĩnh Nam, kỳ thực không đúng.
Bộ đội Báo Săn mặc dù có bảy, tám trăm người, nhưng những kẻ làm việc lặt vặt còn nhiều hơn quân nhân chính thức. Đội viên Báo Săn chính thức không quá người.
Còn lại, đều là bộ đội tạp dịch làm những việc hậu cần cho Báo Săn. Số người ít, không có qui mô, Báo Săn chỉ thích hợp trong những cuộc chiến đặc biệt.
Mà sư đoàn A là những dũng sĩ chân chính có thể đem toàn bộ máu huyết ra chiến trường. Nhưng nếu chỉ bàn năng lực riêng của từng binh sĩ, bất kỳ một binh lính nào của Sư đoàn A cũng chẳng thể qua được thành viên chính thức của Báo Săn.
Nhưng trên chiến trường là chú ý tới hợp thành tác chiến, hơn nữa là đại chiến trường hóa. Trong một chiến trường thật sự, Báo Săn lại không bằng sư đoàn A.
Hễ nói tới sư đoàn A, Mai Trường Phong nói ra những lời tương đối đắc ý, bởi vì Diệp Phàm sớm đã điều tra rõ rồi.
Sư đoàn A chính là con át chủ bài mới của quân khu Lĩnh Nam, Mai Trường Phong là Phó Tư lệnh, xếp hàng thấp nhất trong đại quân khu Lĩnh Nam, đương nhiên cũng muốn tạo ra chút ít thành tích.
Nhưng, quan quân trong thời bình muốn được đề bạt, cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm mới hơn được tuổi trẻ, Mai Trường Phong rất thất vọng, mặc dù ông cụ là uỷ viên quân uỷ, nhưng quân uỷ cũng có nhiều người, Những gia đình quân giới có năng lực như Mai gia trong nước cộng hòa này chẳng ít.
Mai Trường Phong muốn sao trên ve áo mình từ một thành hai sao, cho dù là thành viên trong gia đình Mai gia cũng rất khó.
Dù sao, trung tướng vẫn là cánh cửa đi vào thế giới quân nhân cao cấp trong nước. Bình thường chức phó ở đại quân khu đều là trung tướng, Mai Trường Phong chỉ cách cửa này một bước, nên luôn tìm kiếm cơ hội.
Sư đoàn A chính là cơ hội của ông. Ông luôn tranh thủ đem sư đoàn A vào túi mình. Cũng chính là muốn tự mình chỉ huy sư đoàn A, sau này, xây dựng sư đoàn A thành công, chính là cách để Mai Trường Phong thăng lên trung tướng.
Đương nhiên, ông nghĩ ra được cách này thì không ít kẻ khác cũng nghĩ tới. Cuối cùng, sư đoàn A xung quanh Thuỷ Châu, nhưng quan quân cao cấp trong thế giới quân nhân đã triển khải một cuộc đua mới.
Nhưng nghe nói nếu muốn đích thân chỉ hy xây dựng và huấn luyện thành công Sư đoàn A, vẫn cần sự đồng ý của thủ trưởng cao nhất Báo Săn Thuỷ Châu mới được.
Bởi vì, sư đoàn A và Báo Săn dùng chung căn cứ huấn luyện, mà kể ra căn cứ huấn luyện vịnh Lam Nguyệt trước đây vì Báo Săn nên mới sửa chữa cải tạo lại. Quyền sử dụng căn cứ ở chỗ Báo Săn, cũng chính là nói Báo Săn là chủ ở đấy.
Cho nên, sư đoàn A cần dùng thiết bị huấn luyện của Báo Săn thì phải có sự đồng ý của thủ trưởng cao nhất Báo Săn.
Báo Săn vốn thuộc về đại quân khu Lĩnh Nam, nhưng sau đó lại thay đổi, bị hai nơi quản lý, một là đại quân khu Lĩnh Nam, một là quân uỷ.
Hơn nữa, đại quân khu Lĩnh Nam chỉ hỗ trợ cung cấp hậu cần cho Báo Săn, mà không nói tới chuyện quản lý. Vô hình chung Báo Săn đã bị quân uỷ đẩy ra ngoài. Mặc dù, các tướng lĩnh cao cấp khu Lĩnh Nam đối với việc này đều có ý kiến, nhưng họ cũng biết thân phận chính thức của Báo Săn, cũng không ai dám khiếu nại.
Tuy nhiên, nghe nói thủ trưởng cao nhất của Báo Săn là Chủ tịch tự mình bổ nhiệm, hơn nữa lại rất thần bí. Chưa bao giờ lộ mặt, rất khó tìm thấy, thậm chí cũng không biết là thần thánh phương nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu Mai Trường Phong biết đồng chí Diệp Phàm ngồi trước mặt mình chính là thủ trưởng cao nhất của Báo Săn, ông chắc sẽ kinh hãi tới mức đờ đẫn mất.
Đương nhiên, thủ trưởng cao nhất của Báo Săn không tìm thấy thì mọi người đành đi đường vòng cứu quốc tìm người chủ trì bên ngoài là Trương Cường, nên gần đây Trương Cường phải tiếp nhận rất nhiều cuộc điện thoại, đều là của các thiếu tướng trong nước gọi tới.
-Việc Mai tư lệnh nói tới tôi cũng có chỗ đồng cảm, mặc dù đối với việc quân đội tôi chẳng hiểu gì, nhưng trước đây cũng nghe anh Thiết nói qua chuyện này. Gần đây về Thuỷ Châu có lần cả ngày ngồi uống rượu với Trương Cường, cũng nghe cậu ấy nói qua rất nhiều việc liên quan tới quân đội.
Chủ đề Diệp Phàm vừa nói tới, trúng ngay vào chỗ ngứa của Mai Trường Phong.
Bởi vì Mai tư lệnh gần đây rất muốn tiếp cận Trương Cường, nhưng chưa tìm được chỗ tiếp cận. Mai Trường Phong thậm chí còn chuẩn bị bỏ cả thể diện để đi nhờ con rể Tề Thiên. Do Tề Thiên là cố vấn của Báo Săn, có quan hệ rất tốt với Trương Cường, nhưng vừa hỏi con gái Mai Diệc Thu mới biết mặc dù lời nói của Tề Thiên có tác dụng nhất định đối với Báo Săn, nhưng không thể quyết định thay Trương Cường.
Sau đó lại bị ông già bức ép, Mai Diệc Thu đành nói, là Diệp Phàm quan hệ rất thân thiết với Thiết Chiêm Hùng, từ đó mới quen Trương Cường, mà Trương Cường rất nghe lời Diệp Phàm. Đây mới là nguyên nhân chính khiến Mai tư lệnh hôm nay ra mặt nhiệt tình uống rượu với đồng chí Tiểu Diệp.
-Không biết sư trưởng Trương nói thế nào, tôi lại rất muốn biết.
Mai Trường Phong giả vờ hiếu kỳ, tuỳ tiện cười hỏi.
Biết ông ta muốn nghe ngóng việc liên quan tới Trương Cường, Diệp Phàm thản nhiên nhấp một ngụm rượu, nói:
-Trương Cường nói, gần đây rất phiền, còn không phải bị Sư đoàn A làm nháo nhào lên sao.
-Không nghiêm trọng đến thế chứ? Trương Cường là người chỉ huy cao nhất của Báo Săn, sư đoàn A là do đồng chí Trấn Trung Lương phụ trách, lại không cần sư trưởng Trương phụ trách mà? Hơn nữa, vịnh Lam Nguyệt là căn cứ của Báo Săn, sư đoàn A còn phải mượn căn cứ của Trương Cường, việc này sao lại ầm ĩ phiền tới sự yên bình của sư trưởng Trương?
Mai Trường Phong nghi hoặc không hiểu, Diệp Phàm thừa biết ông ta đang giả vờ.
-Không phải nghe nói người chỉ huy cao nhất của sư đoàn A không phải là Trấn Trung Lương sao, anh ta chỉ phụ trách việc cụ thể thôi. Nghe nói đại quân khu Lĩnh Nam sẽ phái một đồng chí phụ trách cụ thể việc sư đoàn A. Việc này cũng rất lạ, theo lý phải là do đại quân khu Lĩnh Nam cử người chỉ huy tới mới đúng. Ông thấy sao, lạ không?
Diệp Phàm nói nửa vời, còn lắc lắc đầu, kiểu như đang câu cá.