Trong phòng nhất thời sôi sục, phu nhân Cố Phong Minh của chủ tịch Nam Cung là người đầu tiên không nhịn được định xông tới nắm tay con trai nhưng bị Nam Cung Hồng Sách kéo lại.
- Diệp đại sư, ngài có định kiểm tra gì không.
Nam Cung Hồng Sách tuy trong lòng cũng rất kích động nhưng dù sao cũng đã lão luyện, hiểu rằng trước hết phải xin ý kiến Diệp Phàm, trong suy nghĩ của bọn họ, hắn giờ đã được nâng lên vị trị là một thần y đại sư.
Diệp Phàm sửng sốt một lúc, hóa ra mình giờ đã biến thành đại sư rồi.
Hắn cũng không biểu hiện gì mà quan sát kỹ một lượt rồi nói khẽ.
: - Không tốt rồi, chắc là chỉ tạm thời thức tỉnh thôi, tuy nhiên chân tay vẫn chưa thể chuyển động, chắc còn phải trải qua điều trị dài ngày.
Cẩm Thần, anh thử cử động chân tay xem sao.
Hắn vừa nói vừa nghĩ thầm, " Ai! Nội kình vẫn chưa đủ nên không có cách nào để giải khai hết các kinh mạch"
- Không, không cử động được, có phải tôi sẽ tàn phế không?
Nam Cung Cẩm Thần nặng nề.
- Không có chuyện gì! Chắc anh chỉ phải nằm thêm vài tháng thôi.
Từ từ sẽ đến, tôi bảo đảm anh sẽ bình phục.
Diệp Phàm an ủi, tuy nhiên thái độ tự tin của hắn cũng khiến sự lo lắng trong lòng nhà Nam Cung cũng giảm xuống một nửa.
- Cám ơn! Cha, vị này là?
Nam Cung Cẩm Thần hỏi rất lễ phép.
- Diệp Phàm đại sư, ngài là ân nhân cứu mạng con.
Lúc con bị giam ở huyện Hồng Mạch, chính ngài đã cung cấp đầu mối, giọng của Nam Cung Hồng Sách lộ vẻ cung kính khiến Diệp Phàm hơi ngượng, vội vàng nói:
- Nam Cung tiên sinh, cứ gọi tên cháu đi, cái gì mà đại sư chứ.
- Ha ha! Tốt rồi! Cháu thua tuổi Cẩm Thần, gần bằng tuổi Chi Linh.
Sau này chú sẽ gọi cháu là Diệp tiên sinh vậy.
Nam Cung Hồng Sách vẫn hết sức cung kính.
Vốn Nam Cung Hồng Sách định gọi một tiếng cháu nhưng lại cảm thấy không ổn.
Mới vừa rồi, việc chữa thương quái dị của Diệp Phàm làm Nam Cung Hồng Sách cảm giác đã gặp được một đại sư khí công chân chính của Trung Quốc.
Những đại sư này trong giới võ thuật Trung Quốc đều là ẩn sĩ cao nhân, thậm chí cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh thấy họ cũng phải tỏ ra tôn trọng.
Có thể kết giao được với những dị nhân này thì về sau có thể thu được rất nhiều lợi ích.
Đừng nói chuyện gì khác, chỉ cần người trong nhà có chút bệnh gì khó khăn thì những dị nhân này có thể sử dụng những phương cách khó tin để giải quyết.
Tập đoàn Lý thị ở Hồng Kông có một vị đại sư võ thuật Trung Quốc trấn môn, nghe nói tiền lương hằng năm tới nghìn vạn dollar Hồng Kông.
Các đãi ngộ như biệt thự, xe kéo tay, người giúp việc đều đầy đủ.
Có tên xã hội đen nào muốn đào góc tường Lý thị thì có đại sư xuất mã, người nào còn dám làm loạn.
Quả thực chính là một pho tượng thần, là thần bảo vệ bình an.
Đương nhiên, Nam Cung Hồng Sách trước kia cũng có ý nghĩ về phương diện này, tuy nhiên những đại sư này quá khó để tìm, có chăng thì toàn là hạng lừa đảo kiếm cơm.
Thật ra thì đây chính là hiện trạng hiện nay của giới võ thuật truyền thống Trung Quốc giới, đại sư vốn không nhiều, lại toàn là những người kiêu ngạo, chắc gì đã thích mức lương ngàn vạn.
Phần lớn bọn họ đều có tính tình cổ quái, không thích người khác quấy rầy, coi tiền như cặn bã, vị đại sư của Lý thị cũng là nhờ nể mặt tổ tiên có quan hệ với nhà họ Lý nên mới ra tay.
- Diệp tiên sinh, ngày trước cậu có cung cấp cho tôi tài liệu về loại giấy đặc biệt cùng với tài liệu về nhà máy giấy Ngư Dương, tôi đã xem rồi, căn cứ vào thị trường thì cũng không tệ lắm, có thị trường nhất định.
Tuy nhiên đó là nếu tính đặt ở Thủy Châu, giao thông thuận tiện thì mới đạt được lợi nhuận.
Nếu đầu tư vào nhà máy giấy Ngư Dương các cậu thì lợi nhuận sẽ giảm đi rất nhiều.
Đường xá Lâm Tuyền quá kém, lại vừa hẹp, ngay cả xi-măng cũng không có.
Gia tộc Nam Cung từ trước đến giờ vốn công tư rõ ràng, đây là định chế để gia tộc phát triển, tôi nghĩ Diệp tiên sinh chắc cũng hiểu được.
Nếu một tập đoàn gia tộc không có những nguyên tắc như vậy thì đã tan rã từ lâu.
Đây là một chút ít ý tứ, xin mời Diệp tiên sinh nhất định phải nhận lấy.
Nam Cung Hồng Sách nói rất uyển chuyển, thật ra thì chính là biến tướng của việc cự tuyệt vào nhà máy giấy Lâm Tuyền.
Quản gia Nam Cung Đông Điều đứng phía sau đưa ra một tờ chi phiếu.
Diệp Phàm nhìn lướt qua, thấy con số ba trăm vạn, đúng là một món tiền lớn.
Tuy nhiên trước đó Diệp Phàm đã nói là không cần, dĩ nhiên sẽ không làm trái.
Hơn nữa sư phụ Phí lúc truyền thụ y thuật cho Diệp Phàm cũng đã nói không hy vọng Diệp Phàm dựa vào những thứ này đi kiếm tiền.
Chỉ thu một khoản vừa đủ tiền thuốc, đây là quy tắc mà tổ tiên lão Phí đã định ra.
Diệp Phàm rất tôn trọng sư phụ Phí, dĩ nhiên sẽ nhớ kỹ lời của tổ tiên sư phụ, tuy nhiên lão Phí cũng nói đừng quá cứng nhắc, tùy vào tình huống mà xử lý.
Thật ra thì từ đáy lòng Diệp Phàm cũng không muốn dựa vào những thứ này đi kiếm tiền, con đường kiếm tiền có rất nhiều, hắn không tin bằng vào bản lĩnh của mình lại không kiếm được tiền.
- Hồng Sách tiên sinh, tôi đã nói từ trước là không thu tiền. Nếu ông cứ khăng khăng đưa ra vậy thì tôi sẽ nhận một vạn coi như là tiền thuốc.
Còn chuyện nhà máy giấy Ngư Dương, tôi rất hiểu điều kiện ở đó của chúng tôi hơi kém.
Chuyện của lệnh công tử tôi sẽ tiếp tục trị liệu đến khi bình phục hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tôi nghĩ hay là xin chỉ thị của lãnh đạo, nếu có thể cho tập đoàn các ông chính sách ưu đãi hàng đầu thì chúng ta có thể đàm phán thêm.
Còn nếu không ông cứ vì báo ân mà đầu tư thì tôi sẽ rất bất an.
Diệp Phàm nói rất đàng hoàng.
-Nam Cung Hồng Sách nghe xong thì thầm tán thưởng, " Ừ! Mặc dù người này trẻ tuổi nhưng rất từng trải, không hề có ân mà đòi báo."
Thật ra thì Nam Cung Hồng Sách cũng có tâm lý thử Diệp Phàm một chút.
Nếu Diệp Phàm khăng khăng buộc mình đầu tư thì ông ta cũng sẽ làm theo dù thua lỗ, coi như mình trả xong ân tình.
- Có thể! Nếu chính sách có thể ưu đãi nhiều hơn thì chúng tôi sẽ suy nghĩ.
Nam Cung Hồng Sách gật đầu.
Diệp Phàm đi ra ngoài gọi điện thoại:
- Xin chào, tôi là Diệp Phàm, tôi tìm bí thư Lý có việc quan trọng để cần xin chỉ thị gấp.
- Anh khỏe chứ Phó chủ tịch Diệp! Tôi là Liễu Chính, anh chờ máy nhé, vừa may bí thư Lý lại rảnh.
Thư ký của Lý Hồng Dương cũng không hống hách gì, trả lời rất nhiệt tình.
, cũng không vì mình là thư ký của bí thư huyện mà kiêu ngạo.
Thật ra thì Liễu Chính cũng nhìn người, nếu là một phó phòng khác gọi điện thoại tới thì gã cũng không nhiệt tình như vậy..
Sở dĩ vừa rồi gã làm vậy vì là có con mắt nhìn người, thấy được phân lượng của Diệp Phàm trong lòng Lý Hồng Dương không tệ.
Tiểu Diệp a! Có chuyện gì nói đi.
Giọng của Lý Hồng Dương có vẻ mỏi mệt, chắc là bị vấn đề tài chính làm cho đau đầu.
- Cháu đang ở Thủy Châu để nói chuyện với chủ tịch Nam Cung về chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương.
Tập đoàn Nam Cung cho là điều kiện của Ngư Dương chúng ta quá kém, đầu từ vào lợi nhuận sẽ không cao.
Cháu muốn hỏi xem, huyện mình có thể đưa ra chính sách ưu đãi gì không để cho tập đoàn Nam Cung xem xét.
Dù sao tập đoàn người ta cũng phải đặt mục tiêu lợi nhuận lên trên hết.
Diệp Phàm bình tĩnh báo cáo công tác.
- Chính sác ưu đãi, có a! Tiểu Diệp, cậu có đề nghị gì không?
Lý Hồng Dương hỏi ngược Diệp Phàm, chắc cũng muốn thử xem năng lực của thủ hạ mình vừa chọn ra thế nào.
- Cháu nghĩ có thể ưu đãi ở các phương diện nhà xưởng, đất đai, thu nhập từ thuế, cung cấp nguyên vật liệu p.
Nhà máy giấy Ngư Dương đang thua lỗ, đừng nói là có lợi nhuận, chỉ cần hòa vốn thì chúng ta cũng coi như là lời rồi.
Hơn nữa cháu đã nghĩ kỹ, nếu có thể mở rộng quy mô, hơn nữa nguyên liệu làm giấy của Lâm Tuyền chúng ta rất phong phú, ví dụ như cỏ lau, cây trúc … vô cùng phong phú.
Bình thường cũng chỉ để dùng làm củi đốt mà thôi.
Hơn nữa nhà máy vốn cũng đã có vùng nguyên liệu rất lớn.
- Chuyện này để cháu tự tính toán đi, chú dành toàn quyền cho cháu.
Sau đó làm báo cáo khả thi trình lên thường vụ huyện ủy thảo luận.
Tuy nhiên Tiểu Diệp này, bất kể làm sao cháu cũng phải thu hút tập đoàn Nam Cung đầu tư, nếu hoàn thành chú sẽ thưởng cho cháu.
Lý Hồng Dương lớn tiếng nói.
- Ai! Thành công thì thưởng, thất bại chắc là thảm rồi, ngay cả cái mũ quan này chắc cũng không yên!
Diệp Phàm cúp điện thoại, trở lại trình bày ý tưởng với Nam Cung Hồng Sách.
Tuy nhiên hắn cũng nhấn mạnh vấn đề xử lý chất thải để tránh ô nhiễm, nếu không e là nhà máy hoạt động chưa được bao lâu thì đã bị dưới hạ du phát đơn kiện rồi.
Cuối cùng Nam Cung Hồng Sách cũng đồng ý, đợi đến lúc quyên tiền sẽ phái Nam Cung Đông Điều dẫn theo một nhóm đến khảo sát lần nữa, tiến hành xác định các phương diện.
Tuy nhiên Nam Cung Hồng Sách xác định, dù là không có lợi nhuận cũng sẽ đầu tư.
Vấn đề chỉ là đầu tư bao nhiêu tiền mà thôi, điều này làm cho Diệp Phàm cũng yên tâm, đồng thời có một cảm giác hơi áy náy.
Hắn thầm quyết tâm sẽ làm thật tốt chuyện này, lợi nhuận mới là vương đạo, mới là thứ có thể lưu tập đoàn Nam Cung ở lại lâu dài.
Đối với chuyện Diệp Phàm đề nghị Nam Cung Cẩm Thần miễn tố Trần Khiếu Thiên, chủ tịch Nam Cung cũng đồng ý, chỉ cần con mình có thể bình phục, bán cho Diệp Phàm một nhân tình có là gì. Sau khi xong xuôi mọi chuyện thì cũng đã gần 5 giờ, chủ tịch xin mời Diệp Phàm cùng đi ăn tối.
Tuy nhiên Diệp Phàm nghĩ đến chuyện gấp cần gặp Tề Thiên nên từ chối, cuối cùng cầm lấy một vạn rồi đi luôn.
Lúc này sau cốp xe của Diệp Phàm chất đầy những quà biếu của nhà Nam Cung, nào là rượu Dương Yên, bao da cao cấp…ect.
Diệp Phàm nhận lễ vật cũng cười vui vẻ.
Hắn lái xe thẳng đến chỗ hẹn với Tề Thiên tên là Phi Vân các, xe vừa dừng thì đã thấy gã chờ sẵn.
Phi Vân các là một hội sở cao cấp, nghe nói phải có thẻ hội viên mới vào được..
Bên trong bố trí rất tao nhã và hiện đại, mỗi phòng đều có cây xanh, có lâm viên nho nhỏ, tất cả toát ra một khí thế quý phái, là nơi lui tới của các yếu nhân trong tỉnh.
Tề Thiên tựa hồ rất quen thuộc ở đây, có lẽ là thường xuyên đến.
Gã đi cùng với Diệp Phàm đi vào một đại sảnh tao nhã thì có rất nhiều công tử mặc âu phục cao cấp chào hỏi, có vẻ rất coi trọng Tề Thiên làm Diệp Phàm cũng thơm lây.
Thậm chí lộ ra kinh ngạc vẻ mặt, đoán chừng đều ở suy đoán tiểu tử này là ai, lại có thể có thể cùng tùy tiện cùng Tề Thiên như vậy..