Tiếng la hét của đám người vang dội, nhưng, quần chúng cũng không phản kháng quá khích. Tư lệnh Hồ cùng các quan quân cuối cùng cũng chen được vào trong cửa chính nhà khách. Mồ hôi đổ đầy cũng không kịp lau, một mạch đi tới phòng Mai Trường Phong
-Vào đi, chuyện gì xảy ra vậy?
Mai Trường Phong kéo dài giọng hừ nói. Trong lòng tư lệnh Hồ buồn bực, sau khi đi vào phòng chào hỏi theo nghi thức quân đội mới nói
-Một đám du côn đang gây rối
-Đám du côn, đúng không? Vừa rồi nghe nói hình như lão già nào bị đả thương. Ai làm vậy, cậu không sợ chuyện sẽ lớn lên sao, súng quân khu không phải để đối phó với nhân dân? Đúng là làm bừa bãi
Mai Trường Phong nghiêm mặt, một gậy liền đánh vào mông Hồ Trung Minh
-Rốt cuộc là thế nào, giải thích xem. Nếu không chúng tôi phái đội điều tra xuống dưới.
Tư lệnh Mai hừ nói. Hồ Trung Minh cũng thấy được có chút quái dị, bình thường thủ trưởng thấy chuyện như thế này sẽ không quản. Thường đều chỉ dặn dò cấp dưới giải quyết việc bãi bình.
-Tôi đoán là Diệp Phàm ở khu Hồng Liên gây khó dễ, bằng không, sao lại trùng hợp như vậy. Anh vừa đến, bọn họ nháo loạn lên. Rất kỳ cục, luôn bảo chúng ta hủy đi tòa nhà ven sông, nói là phải mở rộng sông Hồng Liên. Tòa nhà này xây dựng không ít năm, dựa vào cái gì bắt chúng ta hủy đi. Nếu thực hủy đi, về sau nhóm thủ trưởng đến nhà khách có cái gì giải trí.
Hồ Trung Minh tương đối phẫn nộ báo cáo công việc đến đây.
-Diệp Phàm, hắn có lá gan đó sao?
Mai Trường Phong từ trong mũi hừ ra một tiếng, liếc mắt nhìn Hồ Trung Minh một cái, nói:
-Cậu là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Diệp Phàm làm cấp bậc gì?
-Giám đốc sở.
Tư lệnh Hồ thật sự buồn bực, chỉ sợ lộ ra khuyết điểm này, mình đường đường là một ủy viên thường vụ cấp phó tỉnh lại không xử lý được một cán bộ cấp Giám đốc sở, thật là mất mặt. Ừ, không cẩn thận để tư lệnh Mai ép, tư lệnh Hồ có tức giận cũng không làm gì được.
-Hừ
Mai Trường Phong hừ lạnh một tiếng. Cầm cốc trà uống, một lát mới nói:
-Nếu mỗi ngày đều ầm ĩ như vậy cũng không phải chuyện hay. Các cậu rốt cuộc có chiếm đường sông của người ta hay không? Nếu thực chiếm thì trả lại cho bọn họ.
-Có chiếm một chút.
Phó tư lệnh Ngô thấy tư lệnh Hồ khó có thể mở miệng, đứng một bên đáp.
-Tuy nhiên, thủ trưởng, tòa nhà này lại không phải do chúng ta xây dựng, cũng không thể trách chúng ta có phải không?
-Hiện tại không phải cậu quản sao? Cậu không quản thì ai quản? Theo phát luật mà làm đi, lý do của chúng ta cũng không được.
Mai Trường Phong hừ một tiếng, đột nhiên lại vung tay lên nói
-Hủy đi, trả cho bọn hắn, chúng ta làm người gương mẫu. tránh cho cả ngày lải nhải đâm vào sống lưng chúng ta. Ở nhà khách này cũng không được an bình.
-Thủ trưởng, hủy đi thì chúng ta không có chỗ nào để xây dựng lại hạng mục giải trí. Nhà khách quân khu tỉnh còn nhận trọng trách an dưỡng cán bộ quân đội lão thành vài tỉnh lân cận, không phải chỉ để chơi. Một hạng mục giải trí cũng không có, cán bộ lão thành còn không mắng chết chúng ta sao. Hủy đi tòa nhà đó là tuyệt đối không thể?
Phó tư lệnh Ngô thấy tư lệnh Hồ nháy mắt với anh ta, đó là kiên trì đến cùng rồi.
-Cậu là thủ trưởng hay tôi là thủ trưởng?
Mai Trường Phong cũng có chút nổi giận, hừ lạnh một tiếng. Không khí căng thẳng thêm không ít. Liếc mắt nhìn hai người này một cái, hừ nói:
-Các cậu đây là xây dựng trái phép, người ta còn không nỡ đưa lên tòa án vì còn nể mặt mũi quân khu chúng ta. Đến lúc tư lệnh Kiều hỏi đến, các cậu giải thích như thế nào? Cho nên, chi bằng sớm làm tấm gương sáng, cũng là để lại tiếng tốt.
-Tư lệnh Mai, thật sự phải huỷ sao?
Miệng Hồ Trung Minh có chút cảm xúc
-Hủy đi.
Mai Trường Phong cảm giác nhà họ Mai có phải không có tác dụng gì, hai người này không ngờ muốn liên kết lại ép mình. Đại tư lệnh Mai thật sự tức giận, giọng điệu lạnh như băng, chỉ nói một chữ
-Được rồi
Hồ Trung Minh ngẫm nghĩ một lát, đành phải gật đầu.
-Tư lệnh Mai, hủy đi có thể được chính quyền khu Hồng Liên bồi thường một chút hay không. Chúng ta khẳng định được một mảnh đất bên cạnh để xây dựng lại tòa nhà. Cho nên, cấp trên có thể rút chút khoản tiền xuống hay không?
Phó tư lệnh Ngô nói
-"Rút khoản" trước mắt có vẻ khó khăn. Cậu không thấy, nhà sĩ quan tốn không ít tiền. Còn muốn làm đồng bộ công trình trường học và bệnh viện, cũng tốn tiền. Phỏng chừng không có mấy chục ngàn thì không làm được.
Mai Trường Phong nói, liếc mắt nhìn mặt Hồ Trung Minh có chút khó coi, còn nói thêm
-Tuy nhiên, về phương diện bồi thường các cậu có thể nói chuyện cùng chính quyền khu Hồng Liên, việc này là chuyện của các cậu. Về phần chuyện quân khu rút khoản sẽ không cần suy nghĩ. Nhưng các cậu có thể cùng tư lệnh Lâm của căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, cùng với tập đoàn quân thứ hai Hầu Bình, thủ trưởng Báo Săn thương lượng một chút. Bảo bọn họ nói cho các cậu một chút bước đi.
-Thịt đến miệng bọn họ làm sao có thể ói ra được, anh cũng biết, buổi chiều khi chúng tôi gọi bọn họ phân phòng ở cho chúng tôi cũng không chịu, đòi tiền, làm sao có khả năng đó.
Hồ Trung nói rõ
-Biện pháp cậu phải tự nghĩ ra, người chuyển sống, cây chuyển chết, các cậu không phải là cây chứ?
Mai Trường Phong hừ nói
-Vậy được rồi
Hồ Trung Minh gật gật đầu. Giải thích Phó tư lệnh Ngô vài câu, không lâu, Ngô Huy Cần xuống dưới cửa lớn giải thích một chút, đám người rốt cục giải tán rồi. Buổi chiều, Phó tư lệnh Ngô quân khu tỉnh thông báo chuyện hủy tòa nhà với Vệ Sơ Tịnh
Vệ Sơ Tịnh lập tức tới văn phòng Diệp Phàm, đem việc này trình bày lại một lần. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
-Phỏng chừng bọn họ sẽ yêu cầu bồi thường.
Diệp Phàm thản nhiên nói
-Tôi cũng lo lắng việc này, nếu là bồi thường mấy trăm ngàn còn được, chỉ sợ bọn họ đẩy giá lên trời thì phiền to.
Vệ Sơ Tịnh nói
-Cứ nói chuyện trước, về vấn đề tiền anh thương lượng cùng Chủ tịch quận Trương một chút. Nhất định không được vượt quá hai trăm ngàn là được.
Vệ Sơ Tịnh sau khi rời đi tới thẳng văn phòng Trương Lăng Nguyên
Trương Lăng Nguyên vừa nghe nói phải chi tiền, lông mày lập tức nhăn lại. Tuy nhiên, muốn không bỏ tiền ra thì làm sao người ta có thể lui địa bàn.
Hơn nữa, người ta chấp nhận lui đã là tốt. Trong lòng Trương Lăng Nguyên âm thầm buồn bực, thực tại có chút khâm phục đại ca Diệp không ngờ có thể thuyết phục lãnh đạo quân khu đồng ý lui địa bàn
Về phần chuyện buổi sáng gây rối Trương Lăng Nguyên cũng đã sớm nghe được. Trong lòng anh ta dường như hiểu rõ, chắc chắn là lão đại Ngưu làm chuyện tốt. Thằng nhãi này cũng âm thầm khâm phục đại ca Diệp, không ngờ dám cùng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy chơi trò mà đến một thằng ngốc cũng có thể đoán ra. Tuy nhiên, lại thật có hiệu quả, trò đơn giản nhưng đã bức quân khu tỉnh lui địa bàn
Trương Lăng Nguyên lại đâu biết rằng về mặt này là nhờ Mai Trường Phong, bằng không chuyện quần chúng náo loạn phỏng chừng quân khu tỉnh cũng không bỏ qua.
-Tôi nói Lô Vĩ, cậu gọi người này diễn cùng diễn rất thực đấy chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Ha ha! Không thật sao được. Lão già kia rõ ràng là bị bọn họ đẩy ngã xuống đất có phải không? Chẳng qua tối sớm gọi người lấy chút máu cho ông ta mang theo
Lô Vĩ cười gượng một tiếng
-Máu! Là máu chó hả. Tôi nhớ ra rồi, giống như ở Ngư Dương khi cậu cùng Tề Thiên đổ lên người tôi một lần
Diệp Phàm nói.
-Lần đó đúng là máu chó, lần này là máu người thật. Đương nhiên là máu từ kho bệnh viện đưa tới. Diễn trò phải diễn cho thật chút, bằng không, cũng không hù dọa được đám người quân khu tỉnh đó. Để lộ ra sẽ đả kích lớn tới thanh danh Lô Vĩ của tôi
Lô Vĩ nói.
-Cậu thì…
Diệp Phàm hừ nói
-Đại ca, nghe nói quân khu tỉnh nhượng bộ?
Lô Vĩ hỏi
-Nhường là nhường, tuy nhiên, còn phải đàm phán, là về chuyện tiền bồi thường. Tôi có chút lo lắng, bọn họ sẽ đẩy giá lên trời
Diệp Phàm nói.
-Sợ gì! Bọn họ thực dám đẩy giá lên trời, chúng ta không ngại diễn lại một lần nữa. Hơn nữa, lão già kia còn đang nằm ở bệnh viện, quân khu tỉnh còn muốn kiêu ngạo nữa?
Lô Vĩ hừ nói
-Nói vậy cũng đúng, bọn họ nếu thật muốn nói lời xảo trá chúng ta cũng không phải yếu hèn. Muốn ồn ào thì chơi ồn ào cho sướng. Ông cụ kia chính là một quân cờ rất tốt, cậu gọi người giải thích cho tốt. Thừa dịp tư lệnh Mai còn ở đó, phỏng chừng Hồ Trung Minh cũng phải suy nghĩ sợ ảnh hưởng có phải hay không?
Diệp Phàm mỉm cười.
Việc này tôi sớm giải thích, ông cụ kia là người thân thích với người nhà tôi. Chỉ cần có thể sử dụng được, đại ca đi chào hỏi một tiếng. Đến lúc đó nếu không được, cô tôi cũng có thể ra mặt. Chúng ta nói đến cũng là người nhà người bị thương có phải hay không?
Lô Vĩ nói.
-Không cần làm phiền đến cô cậu, việc này chính chúng ta xử lý
Diệp Phàm nói.
-Cậu nói người đó tên Diệp Phàm?
Trong điện thoại một giọng đàn ông hừ nói
-Đúng vậy, Triệu Tứ còn cùng hắn uống rượu. Mẹ nó, tôi còn muốn đi lên đá chết chó Nhật kia, dám dụ dỗ Triệu Tứ. Chẳng lẽ không biết Triệu Tứ là người của Trương ca sao? To gan lớn mật
Con trai Chủ tịch tỉnh Yến Yến Đông mắng.
Người cùng hắn trò chuyện tên là Trương Nhất Đống, là con cả nhà họ Trương ở Bắc Kinh, hiện tại làm ở bộ Tài Chính. Người này có ý định kết thân với Triệu Giai Trinh của nhà họ Triệu, cũng chính là Triệu Tứ tiểu thư. Biết Triệu Tứ buôn bán ở tỉnh Nam Phúc, mà Trương Nhất Đống lại làm việc ở Bắc Kinh. Nhất thời có ngoài tầm tay với. Bởi vậy, nhờ bạn tốt Yến Đông, chiếu cố chút. Trên mặt nói là chiếu cố, thực tế chính là để theo dõi.
-Sau đó thế nào?
Trương Nhất Đống hừ lạnh nói, đã dần tức giận. anh ta đã sớm coi Triệu Tứ là thịt cấm của chính mình, sao có thể để lão Diệp một đi không trở lại nhúng chàm người phụ nữ của mình. Kỳ thật, Triệu Tứ đối với anh ta có ý nghĩa hay không Triệu Tứ đã biết.
-Sau đó tôi say, thật ngượng quá, không thấy bọn họ ngồi đó nữa. Nghe nói bọn họ thuê phòng của Triệu Hải Hoa Thắng
Yến Đông cố ý nói xong, cũng không nói chuyện Tống Trinh Dao tới đón các cô đi thuê phòng. Đây là dụng tâm của Yến Đông
Thình thịch…
Yến Đông quả nhiên nghe được trong điện thoại đầu kia truyền đến âm thanh chói tai giống như tiếng đập của cái gì đó.
Thật lâu sau, Trương Nhất Đống hừ nói:
-Cậu điều tra cho tôi, buổi tối hôm đó có phải ở cùng một chỗ hay không
-Thuê phòng là thật, tuy nhiên, có cùng một chỗ hay không thì không rõ, chỉ thấy giám đốc Triệu Hải nói là sáu giờ sáng mới thấy Diệp Phàm từ trong phòng đi ra lái xe đi
Dụng tâm của Yến Đông thật là độc. Lời này nói ra không phải rõ ràng nói Diệp Phàm cùng ở một phòng với Triệu Tứ, buổi tối cũng ở một chỗ, buổi sáng mới rời đi. Thằng ngốc cũng có thể đoán ra nam nữ buổi tối ở cùng nhau có thể xảy ra những chuyện gì?
-Tôi đã biết
Trương Nhất Đống đừng tưởng anh ta mới ba mươi, nhưng con người tương đối bình tĩnh